Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 40

Địch Hoa Châu, ngụ tại con đường giao thương chính giữa hai nước Mondstadt và Liyue có nhà trọ Vọng Thư được xây nương theo một cây cổ thụ lớn vốn là một trong những di thể còn lại của một vị thần cổ đại dùng để phong ấn một sự tồn tại đại hoạ.

Dõi mắt nhìn theo những chiếc lá khước sa đang rơi rụng, Xiao chớp mắt rồi nhìn xuống tay mình, đồ buộc tóc của thiếu niên tóc vàng đó vẫn còn ở trong tay anh, từ sau sự việc đó cho dù có nhìn thấy đối phương anh cũng chỉ lặng yên dõi theo từ xa.

{Vậy là ngươi đã gặp cậu ấy, Xiao... Người đó như thế nào?}

Xiao từ từ nắm đồ buộc tóc đó lại.

Người đó... vô cùng đặc biệt.

Mang trên mình vô số loại màu sắc, mùi hương của người đó là mùi của nắng, của đất, của nước, của lửa, tựa như mùi của vạn vật hoà cùng mùi của máu và giết chóc,... Không rực rỡ ngời sáng như Nhà Lữ Hành nhưng lại là sự tồn tại độc nhất, một con thú vùng vẫy nơi giao nhau giữa sốnng và chết.

[... Không hề khác gì ta, chỉ là...]

“Ối chà, bắt quả tang rồi nha~”

Xiao giật mình quay đầu lại, tròn mắt kinh ngạc: “Ngài... Ngài Barbatos?”

“Chào cậu, Xiao~ Đã lâu lắm rồi nhỉ?” Venti từ trên cành cây nhảy xuống trước mặt Xiao, cười tủm tỉm: “Chà chà, quả nhiên~ Tôi còn đang tự hỏi tại sao Aether lại xoã tóc, hoá ra thủ phạm là cậu, Xiao~”

“Ư...” Xiao lập tức giấu đồ buộc tóc đi, bối rối đáp: “Đây... Không phải ta muốn vậy, là sự cố...”

“Ể...” Venti nheo mắt cười cười nhìn Xiao: “Là loại sự cố gì khiến cậu phải giấu nó đi vậy? Thật sự không có ý muốn trả lại cho Aether sao?”

“Ta... vẫn chưa tìm được cơ hội.”

Venti nhìn vẻ mặt khó xử của Xiao, chớp chớp mắt rồi nhìn ra bầu trời bên ngoài: “Xiao, còn nhớ những lời tôi đã nói trước đây không? Về ‘người định mệnh’ ấy.”

Xiao ngước lên nhìn Venti.

“Xuất hiện một cách đầy bất ngờ, đem đến ấn tượng mạnh mẽ không thể lu mờ, độc nhất và duy nhất,... Khiến bản thân bối rối, hoang mang, lo âu, sợ hãi,... Cảm nhận những điều mà trước đây bản thân chưa từng trải nghiệm.”

Venti đặt tay lên vị trí tim của bản thân: “Mọi cảm xúc, suy nghĩ, hành động,... Tất cả đều vô thức hướng đến người đó, dù ít dù nhiều.”

“... Nhưng ta không giống.”

Xiao nhìn về phương trời đó: “Ta... đã nghi ngờ, đã khiếp sợ, đã cảnh giác... thậm chí còn muốn giết chết đối phương, xem đối phương là thứ ghê tởm và tà ác nhất.”

Xiao vẫn nhớ khoảnh khắc đó cảm nhận được Hoà Phác Diên xiên thủng lồng ngực kia, mùi máu tanh và đôi mắt đỏ đầy bất đắc dĩ của thiếu niên ấy.

{Tại sao ta... lại giết ngài chứ...?}

“... Có vẻ giữa hai người đã xảy ra chút hiểu lầm nhỉ?” Venti nghiêng đầu qua nhìn Xiao, cười nói: “Nhưng mà nè, đừng chỉ im lặng như vậy nhé, Xiao. Aether không phải người thích bị giấu giếm và lừa gạt, cho dù đó là lời nói dối vô hại đi nữa. Xiao, cậu nên đối mặt với Aether và nói rõ ràng về hiểu lầm đi.”

Xiao mím môi, chầm chậm gật đầu: “Vâng, ta sẽ tìm lúc thích hợp...”

“Không phải đã có rồi sao~” Venti nháy mắt tinh nghịch rồi mất hút khiến Xiao ngây ra, chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy—

“Cái tên này! Mới đây mà chạy nhanh quá vậy?!”

Bịch!

Tán cây lớn lung lay, những chiếc lá bị cuốn theo vạt áo màu trắng đó, thiếu niên đáp xuống tầng cao nhất của nhà trọ Vọng Thư trước ánh mắt mở to của Xiao, từng lọn vàng óng ả rơi xuống trong con ngươi màu hổ phách.

Vẫn giống hệt như đêm ấy, người đó bất ngờ xuất hiện mà chẳng hề có dấu hiệu nào báo trước—

“Hm? Dạ Xoa đại nhân?”

Điện hạ đứng dậy, vươn tay phủi phủi vạt áo bào trên người: “Vậy chỗ này là nhà trọ Vọng Thư, cái tên Phong Thần này thật là...” Cậu nhăn mày thở dài một cái, nhìn qua Xiao.

Xiao nhìn chằm chằm thiếu niên đó.

“... Ngài không có gì định nói với ta hả?”

“Ngươi muốn ta nói gì?”

Điện hạ nhướng mày, chìa tay ra: “Trả ta đồ buộc tóc, đó là vật quan trọng của ta, nó ở trong tay ngài cũng chả có tác dụng gì đâu.”

Xiao cụp mắt xuống, quay đi: “Không trả.”

“Hả?” Khoé miệng Điện hạ co giật: “Này nhé Dạ Xoa, mặc dù ta nể ngài đấy nhưng ngài giữ đồ buộc tóc của ta làm gì hả? Ngài muốn gì?”

Bộ dạng của Xiao rất kiên quyết: “Sau khi ngươi quay trở về bên Nhà Lữ Hành ta sẽ trả lại nó.”

“Cái... Ngài ngang ngược quá đấy! Muốn đánh nhau đến thế sao?!”

“Nếu ngươi muốn.”

“Ngài...!” Điện hạ toang nói gì đó nhưng đột ngột quay đầu nhìn về một nơi xa xôi nọ, nheo mắt lại: “Là hắn? Nhưng tại sao...?”

Xiao cũng chú ý đến sự khác thường của thiếu niên đó, cất tiếng hỏi: “Ngươi cảm nhận được thứ gì ư?”

“... Chuyện này không liên quan đến ngài đâu, Dạ Xoa đại nhân.”

Thiếu niên nói, trong mắt lộ ra sát khí: “Đây là món nợ của ta, không ai được phép xen vào cả.”

Soạt—

Xiao nhìn thân ảnh đó nhảy xuống, anh suy ngẫm một lát rồi quyết định đuổi theo.

Xiao vẫn nhớ những lời Venti nói về ‘người định mệnh’, người sẽ thay đổi cuộc đời anh, khiến anh trải nghiệm những chuyện anh chưa từng trải qua,... Nhưng đó sẽ là những chuyện gì, Xiao của năm trăm năm trước hoàn toàn không tưởng tượng ra nổi.

Còn bây giờ, khi đuổi theo bóng hình kia Xiao đã dần nhận ra rồi.

Có hiểu lầm, có sợ hãi, có nghi ngờ, có cảnh giác,... Những thứ cảm xúc tiêu cực nhất có thể khuấy động bản ngã của Xiao.

Thế nhưng không giống.

Vượt qua cả trách nhiệm, vượt qua cả năng lực, vượt qua giới hạn của chính mình,... Đó là một loại bản năng khiến Xiao kính sợ và bị ám ảnh.

[Đằng sau bức màn đen, bên trong những chiếc vỏ bọc bảo vệ đó rốt cuộc là một linh hồn như thế nào?]

Sạtttt—

“Quả nhiên là ngươi, Dainsleif!”

Xiao dừng lại, từ trên ngọn cây nhìn xuống.

Kẻ mà thiếu niên đang trừng mắt quát lớn mặc một bộ đồ dị vực kì lạ, hắn đang cầm kiếm đâm xuyên qua một Pháp Sư Vực Sâu.

{Điện... Điện hạ, chạy...}

“Thứ như ngươi không có tư cách nhìn em ấy.”

Xoẹt—!

Dainsleif lạnh lùng rút kiếm ra, hoá kiếp cho con pháp sư đó xong liền nhìn thiếu niên đó, nheo mắt: “Hm... Em có một cái đuôi mới à, Aether? Cảm giác này... không phải lũ Sứ Đồ.”

“Không phải việc của ngươi.” Điện hạ nghiến răng, nhìn những chiếc mặt nạ vương vãi quanh chân Dainsleif: “Ngươi đã giết toàn bộ ư?”

“Tôi đã nói với em rồi, Aether. Ngày nào tôi còn sống tôi sẽ đuổi theo chúng, đuổi theo [Vực Sâu], tôi nhất định sẽ giúp em lấy lại sự tự do.”

“Ha~ Nghe cảm động đến ớn lạnh đấy, tên khốn.” Điện hạ cười khẩy, rút kiếm ra: “Ngươi biết rõ cho dù có giết họ cũng họ vẫn sẽ tái tạo lại, hết lần này đến lần khác, ôm theo nỗi đau của cái chết để sống lại để rồi bị giết, vòng lặp không ngừng này,... Ngươi muốn hành hạ họ đến mức nào hả, Dainsleif?!!”

Choang!

“Em không thể cứu họ được, Aether!” Dainsleif đỡ kiếm, giằng co với thiếu niên đó: “Em vẫn còn cơ hội để sống và lấy lại tự do của em, còn bọn họ đã chết rồi, tất cả đã chết rồi! Khaenri’ah chỉ còn là một vùng đất chết, em không thể làm gì được đâu!!!”

“Vậy thì ta sẽ gầy dựng lại nó!!!”

Thiếu niên đẩy mạnh Dainsleif ra, tung một cước đá văng đối phương, trừng mắt nói: “Họ đã chẳng còn nơi để trở về, họ đã không còn gì nữa ngoài mối hận mấy trăm năm, ngay cả ngươi cũng phủ nhận toàn bộ nỗi đau của họ thì còn ai... Còn ai trên thế giới này có thể giải thoát cho họ hả?!”

Đùng đùng đùng đùng!!!

Dainsleif bị vây trong vô số cọc băng lớn, tròn mắt nhìn thiếu niên từ từ bị oán hận bao trùm.

“Chỉ ta! Duy nhất mình ta! Kẻ gánh vác sức nặng của linh hồn, kẻ băng qua đại dương tĩnh lặng của cái chết có thể giúp họ! Chỉ duy ước nguyện của người sống được cứu là không đủ, không thể quay lưng với điều ước của người đã khuất, không thể bỏ mặc mọi sự hiện diện dù nhỏ bé nhất!!”

Đôi mắt vàng kim từ từ biến đỏ, dòng chảy nhiễu xuống bên má của thiếu niên là dòng máu của chính cậu, là lệ khí của những vong hồn không còn chốn về, nỗi đau vẫn chưa nguôi ngoa,...

“Aether! Dừng lại!!”

Dainsleif cố vươn tay ra từ các khe hở giữa những cọc băng đó, trong mắt là đau lòng.

“Ta đã sống trong ánh sáng, trong yêu thương và bảo vệ... Và bây giờ ngươi bảo rằng ta không thể cứu được họ ư, Dainsleif?!!”

Xiao mở to mắt, bên trong con ngươi hổ phách phản chiếu gương mặt đẫm nước mắt của thiếu niên đó, tức giận và đầy cuồng nộ, đau đớn như thế, tuyệt vọng như thế,...

Bên mặt Điện hạ xuất hiện một vết nứt lớn, cậu gầm lên: “Dainsleif, nếu ngươi không muốn cứu họ thì để ta làm! Đánh đổi tất cả, hi sinh mọi thứ ta có!! Vì ước nguyện tìm thấy điểm dừng chân cuối cùng cho chúng ta!!!”

Đùng!!!

Có lẽ trong cuộc đời Xiao chưa từng nhìn thấy thứ gì đáng sợ như vậy...

Sức mạnh to lớn và đen tối đủ nuốt chửng mọi thứ, vậy mà vì sao anh lại cảm thấy hai mắt mình cay nóng.

Hệt như bài hát Venti đã cất lên trước lúc chia tay năm trăm năm, nỗi đau trong đó, nỗi buồn trong đó, mọi thứ vẫn còn nguyên như mới hôm qua,...

[Ra vậy... Ta đã hiểu rồi, ngài Barbatos.....]

Đó là nỗi đau nặng nề và bi thương của thiếu niên ấy.

“Dừng lại, Aether!”

Soạt—

“?!”

Thiếu niên kinh ngạc mở bừng mắt ra, cảm nhận vòng tay ấm áp đó.

“Đủ rồi, đừng giận, đừng khiến tâm trí chìm trong đó...” Xiao ôm ghì cả người thiếu niên, mím môi nói: “Đau thì cứ khóc, đừng huỷ hoại chính mình... Vì ngươi còn sống chắc chắn là chuyện khiến những linh hồn đó hạnh phúc...”

“Ah...”

Thiếu niên đó vươn tay ra níu ống tay áo Xiao, hai mắt ầng ậc nước: “Ta... Ta đã cố gắng... cố gắng giúp họ, ta đã... Hức! Ư ư... hic hic...”

“Ta biết, ta cảm nhận được...”

Băng từ từ tan đi, Dainsleif nhăn mày nhìn kẻ đang ôm thiếu niên vào lòng: “Ngươi là ai?”

“... Ngươi nên rời đi ngay.” Xiao ngoái đầu nhìn Dainsleif, ánh mắt đanh lại cảnh báo: “Đừng để ta nhìn thấy ngươi đến gần Aether nữa.”

Dainsleif từ từ lùi lại, sau lưng hiện ra một cánh cổng tinh tú màu xanh tím: “Ta nhất định sẽ dốc hết khả năng của mình, Aether...” Sau khi Dainsleif bước vào cánh cổng đó thì tất cả đều mất hút.

“...” Xiao cẩn thận thăm dò xung quanh, xác định đã an toàn rồi mới cúi đầu nhìn thiếu niên trong tay mình, những giọt nước chảy xuống bên mặt đối phương đã không còn màu đỏ nữa, cả vết nứt cũng đã biến mất.

Sự biến đổi xuất hiện rồi tan đi nhanh như mây như gió—

“... Ngươi bình tĩnh lại chưa, Aether?”

Bàn tay đang nắm ống tay áo Xiao khẽ xiết, thiếu niên chớp đôi mắt ướt đẫm của mình nhìn lên Xiao, Xiao ngây ra ngay khoảnh khắc chạm vào ánh nhìn đó.

Đó là một ánh nhìn trong trẻo, sáng ngời giống hệt như đôi mắt của thiếu nữ lữ khách kia.

Xiao tròn mắt, vô thức gọi: “Ae... ther?”

“... Lần này chưa phải là tạm biệt, cả anh cũng chưa phù hợp với ‘cậu ấy’...”

Thiếu niên mỉm cười ấm áp, giơ tay lên xoa nhẹ gò má của Xiao: “Nếu như anh chịu thay đổi, nếu như anh chấp nhận toàn bộ của ‘cậu ấy’... Thế giới này chắc chắn... sẽ được chúc phúc, cả ‘cậu ấy’ cũng sẽ tìm thấy nơi thuộc về mình...”

Bàn tay từ từ rời khỏi má Xiao, nụ cười trên môi thiếu niên cũng bắt đầu tắt lịm: “Chúng ta vẫn còn đủ thời gian, tôi sẽ chờ... hi vọng ở cuối điểm hành trình, tất cả... đều đã lựa chọn đúng...”

“Ae—”

Soạt!

Thiếu niên ngất đi trong vòng tay của Xiao, bên mặt cậu rơi xuống một giọt nước mắt.

[Gửi đến người, lữ khách vẫn còn đang lạc lối,
Đừng sợ, đừng lo lắng, cũng đừng tuyệt vọng.
Cuối cuộc hành trình này chắc chắn,
Sẽ có vòng tay dìu đón người trở về nhà...]

=> [End chap 40]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro