Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 223 : "Thật ra, ta đã đợi cậu vào đó."

'Mình chắc chắn rằng bây giờ mình thậm chí còn không thể hỏi trực tiếp anh ấy...'

Chỉ cần nghĩ đến khả năng đó, một cơn ớn lạnh đột nhiên chạy qua tâm trí Yuder. Cậu dụi mắt và hít thở sâu vài hơi.

'Giờ nghĩ lại cũng vô ích thôi. Tất cả đã là quá khứ rồi...'

Tất cả đã là quá khứ.

Mặc dù lời nói của cậu là sự thật, nhưng một nỗi đau sâu thẳm nào đó vẫn nhói lên đâu đó trong lồng ngực cậu. Từ khi quay ngược thời gian và trở về quá khứ, cậu chưa từng hối hận về cuộc sống trước đây. Bây giờ cũng vậy.

Nhưng cảm giác này, cảm xúc này là gì?

Cậu đang bối rối, không biết phải diễn tả cảm giác mà mình đang trải qua như thế nào.

Dù tự nhủ nhiều lần và cố gắng thanh lọc tâm trí khi ngồi xuống giường, giấc ngủ vẫn lẩn tránh cậu. Thay vì buồn ngủ, tâm trí cậu tràn ngập những suy nghĩ về Kishiar, chứ không phải nhiệm vụ chinh phục phương Tây sắp tới hay suy nghĩ về Hồng Thạch.

Người đàn ông bí ẩn mà cậu nghĩ mình sẽ không bao giờ hiểu được cho đến ngày cậu chết.

Người đầu tiên mà cậu tự tay tước đoạt mạng sống.

Và khuôn mặt mà cậu nhớ lại trong khoảnh khắc cuối cùng đó, mặc dù đã kìm nén nó trong một thời gian dài.

'...Có lẽ mình nên hỏi Enon.'

Cậu vẫn luôn lờ đi những giấc mơ, những thứ mà cậu không thể xác định được thực hư, chỉ là những giấc mơ đơn thuần. Nhưng lần này thật khó để bỏ qua. Vì Enon biết nhiều như vậy, liệu anh có thể chỉ ra điều gì đó mà Yuder đã bỏ lỡ khi nghe câu chuyện này không?

Mặt anh ta có thể sẽ bừng bừng như muốn nói: "Ngươi nghĩ tanbiết hết mọi thứ sao?", nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác. Enon là người duy nhất biết câu chuyện cậu trở về từ tương lai.

'Đã muộn rồi, nhưng Enon thường không ngủ nhiều, nên có thể anh ấy vẫn còn thức.'

Quyết định kiểm tra xem phòng mình, ngay cạnh phòng y tế, có bật đèn không, và nếu không thì quay lại, như vậy cậu sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Tuy nhiên, khi Yuder lặng lẽ mở cửa bước vào hành lang tối tăm được ánh trăng soi sáng, cậu dừng lại trước khi kịp bước. Cậu cảm nhận được điều gì đó trước cả khi kịp quay mắt.

Một sự hiện diện kích thích các giác quan của cậu vượt ra ngoài năm giác quan.

"...Chỉ huy?"

Đáp lại tiếng gọi yếu ớt, người đàn ông đang dựa vào tường hành lang từ từ mở mắt rồi nhắm lại. Khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, đôi đồng tử đỏ rực sáng lên.

"Đi dạo đêm à?"

"Tại sao... Ngài lại ở đây?"

"..."

Cậu hỏi, cố giấu đi sự ngạc nhiên, nhưng Kishiar không trả lời. Nhìn thấy khuôn mặt anh lặng lẽ nhìn mình như thể đến lượt mình hỏi, cậu cảm thấy những ký ức mơ hồ mà cậu đã cố gắng kìm nén bấy lâu nay bắt đầu ùa về. Yuder cố gắng không nhớ lại chúng và mở miệng.

"...Tôi đang định xuống phòng y tế."

"Tại sao?"

"Tôi không ngủ được nên tôi nghĩ mình có thể nói chuyện với Enon nếu anh ấy vẫn còn thức......"

Nghe có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng thực ra không hẳn là nói dối.

"Vậy là cậu định nói chuyện với anh ấy mà không cần biết anh ấy đã ngủ hay chưa?"

"Nếu anh ấy đã ngủ, tôi sẽ quay phòng."

"Vậy thì không có lựa chọn nào tốt hơn nó sao?"

Ngay trước mặt cậu. Anh lẩm bẩm, khuôn mặt tái nhợt khiến Yuder không nói nên lời. Cố gắng tìm lời đáp, Yuder liếm môi, cuối cùng thở dài.

"Thật ra thì tại sao ngài lại ở đây? Chắc chắn ngài không đến gặp tôi."

"Tại sao cậu lại nói chắc chắn như vậy?"

"...Vậy ý ngài là ngài thực sự đến gặp tôi à?"

Vào giờ phút muộn màng này, thậm chí không cần gõ cửa, chỉ đứng ở hành lang sao?

Đối diện với ánh mắt đầy nghi hoặc phức tạp của Yuder, Kishiar khẽ mỉm cười. Khuôn mặt anh trông uể oải và mơ màng hơn thường lệ, như thể đang chìm trong giấc ngủ.

"Thành thật mà nói, bản thân ta cũng không chắc nữa. Sau khi nghe Nathan kể lại, ta cứ tưởng mình đang nghỉ ngơi một mình, và khi tỉnh lại thì đã thấy mình ở đây rồi."

"Vậy sao..."

Có thể là mộng du chăng? Hay là dấu hiệu của vấn đề sức khỏe do chu kỳ gây ra? Dù sao thì, việc di chuyển vô thức cũng không phải là một dấu hiệu tốt.

"Tôi có nên gọi Linh mục Lusan không?"

"Không sao đâu."

Kishiar đáp lại nhẹ nhàng, rời khỏi vị trí dựa vào tường và tiến lại gần.

"Chỉ là, cậu có muốn trò chuyện không?"

Dù chỉ là một chút. Câu nói cuối cùng nhỏ đến mức không chắc có được nghe rõ hay không. Khi khoảng cách thu hẹp lại, cậu có thể cảm nhận rõ ràng một luồng chảy khổng lồ bao trùm và lay động Kishiar, khác hẳn với bất cứ điều gì trước đây. Ở gần Kishiar giống như đang trôi nổi giữa biển đen sâu thẳm - một cảm giác nặng nề, trơn tru đè lên da thịt. Cảm giác đó không đau đớn, nhưng nó khiến Yuder cảm thấy hơi nghẹn ngào, nên cậu vô thức nới lỏng cổ áo sơ mi ra một chút.

Ngay lập tức, Kishiar dừng bước và nhìn theo chuyển động đó.

"Cậu có thấy khó chịu không?"

"...Không hẳn."

Yuder liên tục nhìn giữa cánh cửa phòng đóng kín của mình và Kishiar.

'Gặp Enon là điều không thể.'

Mấy ngày nay anh cứ lo hắn không lộ mặt cho đàng hoàng, nhưng không ngờ lại gặp anh trong tình huống này. Chưa kể đến việc những giấc mơ về quá khứ cứ ám ảnh tâm trí, cậu còn biết nói gì với người này đây?

Một trợ lý giỏi sẽ khuyên anh nên nghỉ ngơi vì sức khỏe không tốt.

'Nhưng...'

Tuy nhiên, Yuder cảm thấy rất hối hận vì đã gặp khó khăn khi yêu cầu Kishiar rời đi ngay lập tức.

'Mặc dù Nathan đã nói với mình rằng chu kỳ và kỳ phát tình có thể chồng lên nhau, nhưng mình vẫn chưa ngửi thấy mùi gì... Nghĩ đến những gì có thể xảy ra nếu anh ấy ra ngoài trong tình trạng đó, tốt hơn là nên mời anh ấy vào phòng một lúc.'

Một lần nữa, sau một tiếng thở dài, Yuder mở lại cánh cửa mà cậu đã đóng.

Liệu đây có phải là lựa chọn mà cậu sẽ không hối hận không? Cậu không thể biết được.

"Ngài có muốn vào nhà một lúc và uống chút trà không?"

Kishiar, người vẫn đứng ngoài hành lang từ lúc đến, mở to mắt, có lẽ không ngờ mình được mời. Một lát sau, anh mỉm cười nhẹ nhàng và đặt chân vào cánh cửa đang mở.

"Chắc chắn rồi."

Căn phòng tuy không lớn, chỉ vừa đủ cho một người ở, nhưng không hề có cảm giác chật chội. Tuy nhiên, kỳ lạ thay, khi Kishiar bước vào, căn phòng bỗng chốc trở nên chật kín. Nhìn người đàn ông lạ mặt nhìn quanh không gian mới, Yuder lau sạch cốc nước trên bàn rồi thắp đèn.

"Mời ngài ngồi."

Sau khi rắc sơ qua những lá trà Kanna đã ép vào hai chiếc tách, một cử động nhỏ của ngón tay cậu tạo thành hai giọt nước trong không khí. Những giọt nước chia thành hai dòng, tràn ngập mỗi tách. Chỉ cần một cái hất tay nữa, trà nóng lên đến nhiệt độ thích hợp, bốc hơi nghi ngút trong tách. Nhìn xuống chiếc tách đang bốc hơi nghi ngút, Yuder nhẹ nhàng đẩy một chiếc về phía Kishiar.

"Hãy cờ cho đến khi mùi thơm tỏa ra trước khi uống."

"Cậu pha trà giỏi thật đấy. Nathan sẽ thất vọng lắm nếu thấy cảnh này."

"Nếu có kỹ năng, tại sao không sử dụng nó?"

Kishiar cười nhẹ trước câu trả lời chắc nịch.

"Ta chưa bao giờ uống trà pha bằng sức mạnh trước đây nên ta rất mong chờ hương vị này."

Người đàn ông lịch lãm ngồi đối diện đưa tay cầm lấy chiếc cốc. Tuy vẻ ngoài khiêm tốn, nhưng khi được anh nắm chặt, nó lại trở thành một vật vô cùng quý giá và trân quý. Tại sao vậy?

Yuder nhân cơ hội này lên tiếng khi người đàn ông ngửi thấy mùi thơm của trà.

"Bây giờ ngài đã thấy khỏe hơn chút nào chưa?"

"Nếu cậu hỏi ta có cảm thấy bình thường không thì là không."

Câu trả lời đúng như cậu mong đợi, không có gì đáng ngạc nhiên.

"Tuy nhiên, tâm trạng của ta tốt hơn nhiều khi chúng ta ngồi đối diện nhau."

"Ngài thực sự không nhớ mình đã tới đây bằng cách nào sao?"

"Đúng vậy."

"Ngài có nghi ngờ gì không?"

"Cậu nói là nghi ngờ..."

Kishiar lẩm bẩm, nhấp một ngụm trà rồi im lặng, dường như đang chìm trong suy nghĩ khi nhìn vào ánh đèn nhấp nháy.

"À, ta nhớ ra rồi."

Đúng lúc anh dường như nhớ ra điều gì đó, Kishiar đặt cốc xuống và nói bằng giọng nhẹ nhàng.

"Hôm nay cậu có đến phòng ta đúng không?"

Yuder, cố gắng che giấu sự ngạc nhiên, suýt đánh rơi cốc của mình. Cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh để ngăn chiếc cốc run rẩy tràn ra ngoài, nhưng đã quá muộn. Kishiar đang nhìn, một nụ cười nhẹ thoáng qua đôi mắt nheo lại.

"...Làm sao ngài biết được?"

"Ta có thể cảm nhận được điều đó từ bên trong."

Yuder nhớ lại Nathan đã nói Kishiar có thể cảm nhận được chuyển động của người khác ngay cả khi ngồi im. Cậu cảm thấy hơi hụt hẫng.

'Anh ấy biết rõ là ai, thế mà mình lúc đó lại...'

"Tại sao cậu lại đến rồi lại đi?"

"Không có gì cả."

"Ta có thể tin điều đó nếu người khác nói vậy."

Kishiar đáp lại nhẹ nhàng, tay chống cằm, đầu hơi nghiêng. Cử động nhỏ này khiến khoảng cách giữa họ trở nên gần hơn nhiều nhờ chiếc bàn nhỏ ngăn cách.

"Ta không thể tin được vì đó là Yuder Aile."

"Dù ngài không tin thì cũng chẳng có gì đâu. Tôi nên trả lời thế nào đây?"

"Được rồi, đổi chủ đề đi. Nhưng ta vẫn không tin điều đó."

Bất chấp lời phủ nhận kiên quyết, Kishiar nhanh chóng đổi chủ đề, bật cười trước vẻ mặt chua chát của Yuder.

"Thật ra, ta đã đợi cậu vào đó. Ta thực sự mong chờ tiếng gõ cửa. Ta thề đó."

"..."

Cảm giác áp lực trên da cậu tăng lên là do luồng khí mà Kishiar tỏa ra, hay chỉ là do cậu tưởng tượng? Cũng có thể là cả hai.

"Nhưng sau đó cậu quay đi, Nathan đến và bảo cậu trao đổi thư từ một thời gian, đúng không?"

"Đó là..."

"Ta hiểu là do kỳ phát tình."

Kishiar ngắt lời và thở dài.

"Nhưng đôi khi, chính điều đó lại khiến nó trở nên cay đắng hơn."

"Vậy ra đó là lý do ngài đến đây à?"

"Ừm... Thực ra đó không phải là ý định của ta. Nhưng đó là điều cuối cùng ta nhớ là mình đã nghĩ trước khi nhắm mắt lại."

Những ngón tay đang xoay quanh miệng tách trà của anh bỗng dừng lại. Ánh mắt đỏ hoe của anh dừng lại trên mặt nước trà gợn sóng nhẹ.

"Ta nghĩ có lẽ nếu cậu nói rằng cậu lo lắng cho ta và đó là lý do tại sao cậu muốn vào, thì cơn sốt này cũng có thể được xua tan."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro