Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 72 : Cầu Hôn

“Dạo này ta nghe vài chuyện thú vị về ngài đấy, Điện hạ.”

Hầu tước Medus, sau khi rút máu cho Renato như thường lệ, bâng quơ nói thêm một câu. Renato lập tức hiểu “chuyện thú vị” ấy là gì, nhưng cậu vẫn cố tỏ ra không biết và hỏi lại.

“Về con ạ? Ngài đang nói chuyện gì vậy…”

“Là chuyện liên quan đến Đại Vương tử. Ai cũng bảo rằng mối quan hệ giữa hai người thật khác thường, Điện hạ.”

“À.”

“Tin đồn thường bị thổi phồng, nhưng… ồn ào đến mức lão già này cũng tò mò. Ta có thể mong đợi tin vui được không?”

“Chuyện đó… ừm, con không chắc nữa.”

Renato lúng túng, cúi đầu xuống. Hầu tước Medus nheo mắt quan sát cậu. Rồi Blanche, đang ngồi bên cạnh xen vào, giọng khó chịu.

“Không chắc là sao? Chuyện của chính mình mà lại bảo là không biết được à?”

“Xin lỗi. Con nghĩ là Điện hạ có thiện cảm với con, nhưng… đây là lần đầu tiên có người đối xử với con như vậy…”

Renato lí nhí đáp lại lời Blanche trách móc.

“Thiện cảm? Ngươi chắc chứ?”

Blanche cau mày. Mấy tuần trước, hắn đã nghe đồn về chuyện của Renato và Khalid. Khi đó, nhiều quý tộc đến hỏi hắn thực hư. Blanche chỉ hừ một tiếng, bảo rằng chuyện đó thật vô lý, làm gì có chuyện một Alpha trội lại động lòng vì một Beta tầm thường như Renato.

Hắn đã nghĩ tin đồn chỉ là trò đồn thổi nhất thời.

Nhưng mọi chuyện lại khác.

Tin đồn càng ngày càng lan rộng, trở thành đề tài của giới thượng lưu. Rồi một bài báo tung ra chuyện hai người âu yếm nhau trong khu vườn sau nhà Hầu tước Kyle.

Đến nước này thì Blanche không thể ngó lơ được nữa. Hôm nay hắn đến cung của Hoàng tử để hỏi cho ra lẽ. Trùng hợp thay, cũng là ngày Hầu tước Medus đến rút máu cho Renato.

Mặc dù mọi thứ đều cho thấy tin đồn là thật, Blanche vẫn không muốn tin, à không, hắn không muốn chấp nhận chuyện Renato có thể được ai đó yêu.

Nhưng câu trả lời của Renato hôm nay khiến hy vọng của hắn tan vỡ.

“Không hiểu đại vương tử thiếu cái gì mà lại có tình cảm với kẻ như ngươi…”

“Ồ hô.”

Hầu tước Medus nhăn mặt, lập tức cắt lời Blanche. Giọng ông nghiêm khắc như đang dạy một đứa trẻ.

“Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, xin hãy cẩn thận lời nói, Bệ hạ. Làm sao ngài có thể dùng những từ ngữ như kẻ như ngươi để gọi Điện hạ được?”

“Nhưng… chuyện này không hợp lý chút nào! Đại Vương tử là Alpha trội, cha à. Sao người như thế lại đi để ý một Beta? Nhất định là có âm mưu…”

“Chuyện đó không liên quan gì đến tình yêu cả. Alpha hay Beta, chỉ cần hai người chung chí hướng thì đều có thể thích nhau. Ta là Beta, nhưng vẫn cưới được bạn đời là một Omega trội và sinh ra ngài đấy, Bệ hạ.”

Lời Blanche khinh thường Beta khiến mặt Hầu tước Medus lạnh đi. Blanche mới nhận ra mình lỡ lời, mặt tái mét.

Hầu tước có thể không quan tâm việc Renato bị khinh thường, nhưng không bao giờ chấp nhận ai đó miệt thị Beta, vì chính ông cũng là Beta.

“Người khác thế nào cũng được, nhưng ngài thì không nên nói vậy, Bệ hạ. Đặc biệt là trước mặt ta.”

“Con… xin lỗi. Con lỡ lời vì quá bất ngờ.”

Dù là Hoàng hậu, Blanche vẫn run rẩy trước ánh mắt nghiêm nghị của cha mình. Từ nhỏ, Hầu tước Medus đã nghiêm khắc dạy dỗ hắn để hắn không khinh thường những người thấp hơn. Có lẽ vậy nên hắn vừa sợ vừa lệ thuộc vào cha mình.

“Gần đây danh tiếng của ngài không tốt đâu, Bệ hạ. Hãy cẩn thận lời nói. Và cũng đừng dùng giọng điệu đó với Điện hạ.”

“…Vâng.”

Bị mắng trong lúc Renato đang nhìn, Blanche đỏ mặt vì xấu hổ.

Renato im lặng nhìn cảnh đó, Blanche kìm nén cơn giận, còn Hầu tước Medus nhìn con trai bằng ánh mắt thất vọng. Ở kiếp trước, cậu từng nghĩ hai cha con này có tình cảm rất thân thiết. Nhưng bây giờ, cậu thấy rõ: đó không phải tình thân, mà là ràng buộc giữa người áp chế và kẻ phục tùng.

Có phải vì mình làm thay đổi nó không…?

Renato quan sát biểu cảm thất vọng của Blanche và bắt đầu suy nghĩ. Cậu cảm thấy, nếu làm khéo, cậu có thể chèn thêm một cái nêm vào mối quan hệ này.

“Có vẻ Bệ hạ và ta đã vô tình để Điện hạ chứng kiến chuyện không hay. Ta xin lỗi.”

“A? À… không đâu ạ.”

Renato đáp, giấu đi suy nghĩ của mình.

“Ngài nói là Đại Vương tử có thiện cảm với ngài? Có thể nói rõ hơn được không? Ta muốn nghe cụ thể.”

Renato bắt đầu kể câu chuyện mà cậu và Khalid đã chuẩn bị từ trước.

“Từ sau khi bị cuốn vào chuyện của Điện hạ, thái độ của ngài ấy thay đổi. Dịu dàng và quan tâm hơn. Ngài ấy mời con dùng bữa, hỏi thăm, rồi nhờ con dẫn đi xem thủ đô trước…”

Hầu tước Medus gật đầu, mặt suy nghĩ.

“…Chúng con dành nhiều thời gian hơn bên nhau. Rồi khi dự tiệc ở dinh thự Hầu tước Kyle… trong khu vườn sau đó… con đã nhận được lời tỏ tình từ ngài ấy.”

Renato khựng lại một nhịp khi nói đến lời tỏ tình. Cậu vẫn khó mà thốt ra câu đó như một lời dối trá. Nhưng Blanche và Hầu tước lại thấy điều đó rất chân thật.

“C-cái gì? Lời tỏ tình? Đại Vương tử tỏ tình với ngươi á?!”

Blanche bật dậy khỏi ghế, gần như hét lên. Renato giật mình co vai lại.

“Vâng… đại khái là vậy…”

Khi Renato nhớ lại nụ hôn trong khu vườn, cảm giác tê dại, hơi thở nóng hổi, mặt cậu vô thức đỏ bừng. Không cần phải diễn.

“Chắc bài báo nói về buổi hẹn bí mật cũng là lúc đó. Có lẽ ai đó nhìn thấy rồi tung tin.”

Bài báo đó do Arche tung ra theo yêu cầu của Renato để củng cố dư luận có lợi cho hôn lễ.

“Tại sao giờ ngươi mới nói?! Có chuyện như vậy, lẽ ra phải báo ngay trước khi bài báo xuất hiện chứ!”

Blanche đập bàn rầm một cái. Hầu tước Medus lại trừng mắt.

“Bệ hạ. Nếu còn cư xử như vậy, xin hãy quay về cung của người đi.”

“Nhưng.., không, thưa cha.”

Blanche lập tức ngồi xuống, ngoan ngoãn như chưa từng nổi nóng. Đúng lúc đó, tiếng Louis vang lên sau cánh cửa.

“Điện hạ, tổng quan của Hoàng đế xin gặp gấp.”

“Tổng quản?”

Tất cả đều ngạc nhiên.

“Cho hắn vào.”

Caleb bước vào. Thấy Blanche và Hầu tước, ông ta lễ phép cúi chào như không có gì bất ngờ.

“Xin bái kiến Hoàng hậu và Hoàng tử điện hạ. Tôi không biết hai vị đang ở đây.”

“Gì? Ta không được phép ở đây chắc?”
Blanche cắt ngang, giọng mỉa mai.

Caleb chỉ cười.

“Tôi chỉ ngạc nhiên vì không biết ngài ở đây, nên đã sai người khác đến cung Hoàng hậu.”

“Ý ngươi là sao…?”

“Hoàng đế bệ hạ muốn mời hai vị đến chính điện ngay lập tức. Chuyện rất gấp.”

“Cả ta cũng được triệu đến? Vì chuyện gì?”

Blanche hỏi với vẻ mặt hơi bối rối. Số lần Tristan tìm hắn trước chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Caleb trả lời câu hỏi bằng giọng bình tĩnh.

“Vừa rồi, Đại vương tử Khalid Nur Hakan của Vương quốc Khan đã gửi thư cầu hôn, ngỏ ý muốn lấy Điện hạ. Bệ hạ muốn bàn bạc chuyện này với hai vị.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro