Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đoản 69

Cái bước đi vội vàng giữa chốn phồn hoa lộng lẫy, người lướt qua tôi như một người xa lạ. Hơi thở quen thuộc khi xưa nay bỗng như con gió thoáng qua lạnh rét cả lòng, cái nắm tay đôi lứa dưới ánh chiều tà nhợt nhạt lại đau thắt tim gan.

Ánh mắt chợt nhìn nhau nhưng vô hồn đến lạ, nụ cười khẻ như một lời chào tạm biệt. Sao người thẩn thờ như thế? Phải chăng lúc yêu nhau tôi đã không làm người hạnh phúc?

Đã bao năm tháng trôi qua, đã bao mùa trăng khuyết rồi lại tròn. Mà sao tôi cứ ngỡ tình yêu chúng mình còn sống mãi, người vẫn ở cạnh tôi, người vẫn là thanh xuân ấm áp bên đôi vai gầy gộc trong sương gió.

Tôi thương người như sinh mệnh, tôi yêu người như chính con tim. Tôi cứ tin, tôi cứ ngu ngốc. Đến khi người buông lời "chia tay".

Lệ trong suốt nhưng cay đắng cả đời, người bỏ tôi ở lại giữa đống bộn bề rối ren. Cô gái đưa tay đón người đi, người quay lưng như giấc mơ vùi tắt. Tiếng gào trong vô vọng người có nghe không? Và cả tiếng con tim tôi vỡ vụn.

Làm sao phải sống lúc người đi? Cố gắng chờ đợi hay buông bỏ? Tôi cô đơn nơi vực sâu địa ngục, người an vui chốn thiên đường.

Máu của nước mắt còn sắc hơn hoa bỉ ngạn, tình chúng mình chỉ là huyết tanh. Nổi nhớ khôn nguôi giằng xé tâm hồn, tôi ước ngày mình trở thành ác quỷ giết người giết cả người yêu thương. Nhưng yếu đuối đến bước không vững, chỉ ngồi đây đợi người quay về.

Nay đã gặp mà lòng nặng trĩu, tôi như thế này biết người nhìn ra không? Ở bên người giờ nhân tình mới, tay trong tay cô ta e thẹn. Mắt tôi nhìn như muốn vỡ tan, thoáng hơi thở khó lòng quên được, nụ cười này có phải là cảm thương?

Cố nhân ơi, sao người lại đi vội? Người không tiếc hay tình cũ vấn vương? Lời hứa khi xưa người cũng quên mất, chỉ có tôi chờ và mộng mơ.

Cố nhân ơi, đô thành tấp nập. Người có nhớ hay đã quên tôi? Đối với tôi người không tài nào xóa được, hình bóng lẫn nỗi đau.

Thôi xa rồi, tôi đành tiễn biệt. Chúc cho người yên ấm một nơi xa, cố bước qua những ngày giông bão, thế tôi đành gọi người là cố nhân!

"Cố nhân ơi, tôi vẫn đợi sao người chẳng chịu quay về. "

Hồi ký của kẻ cô đơn - Phan Văn Đức
Chấp bút ngày 03/04/1985

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro