END
“Hôn sự của chúng ta…hủy bỏ đi”
Ngay trước đến ngày cưới một tuần, Điền Mỹ Mỹ đã nói lời hủy hôn với Dương Ninh. Cậu tự biết bản thân mình hiện tại vô cùng thảm hại rồi...
“Vì anh bị cưỡng hiếp bởi gã đàn ông khác?”
Cô quay mặt đi hướng khác lảng tránh, nhưng Dương Ninh vẫn nhận ra được ý ghê tởm trong biểu cảm. Dương Ninh gật gật đầu, chắc chỉ mình cậu nghĩ chính bạn gái mình chứng kiến hết mọi chuyện…còn có thể lấy về làm chồng được là bình thường.
“Mỹ Mỹ…sau này, hạnh phúc”
Một tháng trước hôn lễ, hai người có đi làm đăng kí kết hôn do Mỹ Mỹ mong muốn được ở cùng cậu càng sớm càng tốt. Mặc dù họ mới chỉ yêu nhau chưa đầy 6 tháng, nhưng Dương Ninh như đã gặp được người tri kỉ muốn sống trọn đời, nên đã quyết định đi tới hôn nhân.
Ngay sau đó muốn quay về nhà mới để kiểm tra đồ đạc cần thiết, không ngờ tại đó lại gặp một nhóm cướp. Hai người bị đánh ngất xỉu rồi trói lại, tới khi tỉnh dậy, một tên đã định kéo Mỹ Mỹ đi.
“Mang con ả này vào phòng để giải tỏa, mẹ nó, không có gì để cướp hết”
Mỹ Mỹ dùng đôi mắt ngấn nước nhìn cậu, cô ấy là con gái yếu đuối, nếu bị mấy tên này luân phiên cưỡng hiếp sao còn có thể chịu đựng nổi nữa. Dương Ninh quỳ lạy chúng, dù rất run nhưng vẫn cố gắng lên tiếng.
“Làm ơn…để tôi thay cô ấy. Tôi xin mấy người, tôi xin mấy người”
Vậy là cậu đã đồng ý thế chỗ cho Mỹ Mỹ, chỉ sợ chúng không đồng ý nhưng không. Cứ như thế ngay trước mắt cô, chúng lột sạch quần áo của cậu rồi lôi đi trên nền đất đến phòng chung của hai người sẽ ở sau này. Một gã đứng cạnh Mỹ Mỹ, hai gã canh ngoài cửa. Phía trên giường chỉ có hai gã đàn ông chờ sẵn.
“Ha, cũng được, thể lực sẽ tốt hơn đàn bà. Đừng có ngất vội đấy”
Hai gã đều che kín mặt nên không nhận diện được, chỉ biết rất cao lớn và vạm vỡ, giọng nói một ấm áp, một trầm khàn lạnh lùng. Côn thịt của hai gã cũng tương đương, Dương Ninh run rẩy bị bắt nằm quỳ gối vểnh mông, bất thình lình bị đâm vào từ phía sau mà chưa có sự chuẩn bị nào.
“A…ĐAU Q…ưm”
“Miệng còn trống này”
“Ư…”
Người phía trước nắm lấy tóc cậu rồi nhét côn thịt vào miệng, hai người cứ luân phiên nhau như vậy, thể lực khỏe đến đáng kinh. Dương Ninh nằm vật ra đó mà cố nôn hết đống tinh dịch ra. Trước khi đi, chúng còn giữ lấy tay cậu tiêm vào thứ thuốc lạ nữa.
“Cũng không tồi đâu”
Phía sau đều dính nhớp nháp đến buồn nôn, Mỹ Mỹ chỉ gục đầu ở đó mà xin lỗi cậu. Thật may chúng không động đến cô, ít nhất cũng đã có thể bảo vệ được người mình yêu thương, thế là đủ rồi.
Nhưng từ sau ngày hôm đó, cậu không thể cương cứng khi làm với cô nữa. Mỹ Mỹ an ủi cậu, mỗi tối đều pha một cốc trà hoa cúc để tinh thần thư thái dễ chịu hơn. Mỗi lần uống xong, cậu đều nhanh chóng vào giấc ngủ li bì mà không biết gì, chỉ biết mỗi sáng ngủ dậy, phía sau và thắt lưng đều đau đến tê dại.
.
.
.
Dương Ninh chán nản tự nhốt mình trong phòng không thiết ăn uống gì. Cậu vốn là trẻ cô nhi, nên những lúc như vậy mới thấy thật cô đơn làm sao, lại chẳng thể giãi bày với ai nữa.
Hủy hôn cậu chưa được bao lâu, Dương Ninh thông qua một người bạn đã biết được cô sắp kết hôn với một người khác. Đến lúc này cậu mới chịu không nổi, còn chưa qua một tuần mà đã nhanh chóng đi đến với người khác. Liền xốc lại tinh thần để tới hỏi cô cho ra nhẽ, rốt cuộc vì sao lại đối xử với cậu như vậy?
“Bảo bối, muốn đi đâu thế ~~~?”
Đứng trước cửa nhà là hai người đàn ông tuấn tú điển trai, một người để tóc nâu, người còn lại hơi hoe vàng. Nhưng qua giọng nói, cậu có thể mường tưởng lại đêm định mệnh hôm ấy.
“Các người….các người…”
“Cuộc vui của chúng ta…bắt đầu thôi nhỉ?”
---
Cũng phải mất một lúc vật lộn mới có thể trói lại tay chân cậu, bị vô tình hứng trọn vài cú đánh từ khuỷu tay nên Dương Ninh nằm co ro trên sàn.
“Nếu em không giãy dụa đã không bị thương thế này rồi”
“CỨU! CỨU NGƯỜI…ưm…ưm”
Để ngăn cho cậu tiếp tục kêu lên, họ dán băng dính vào miệng cậu ngay lập tức. Tại sao việc này lại xảy ra với cậu…tại sao mình cậu phải chịu tất cả chuyện này…?
Người tóc nâu tên là Văn Ân, còn tóc vàng là Chu Dực. Nghe bọn chúng nói chuyện, cậu mới có thể biết được tên.
“Thử xem bảo bối của chúng ta còn nhạy cảm không?”
Văn Ân chỉ vừa dùng ngón tay lướt qua đầu vú và miệng hậu huyệt, ‘cậu nhỏ’ của Dương Ninh đã có phản ứng mạnh mẽ, còn có tinh dịch rỉ ra một chút.
“Không uổng công chăm sóc gần tháng trời nhỉ? Chu Dực”
Gần tháng trời…là sao?
Văn Ân bế cậu ra ghế sopha rồi đặt ngồi trên đùi mình, trực tiếp cắm thẳng côn thịt vào trong, mỉm cười ranh mãnh với cậu, nhìn khuôn mặt đau đớn đến phát khóc này thật muốn bắt nạt thêm.
“Ưm…ưm…ô…”
“Không được lắc đầu, phải hưởng thụ chứ?”
Trong lúc hai người làm tình, Chu Dực thoải mái ngồi xem vô tuyến rồi mở bia uống. Chờ Văn Ân chơi đủ rồi, liền bế cậu vào giường để hành sự.
“Hừm, gã ta đều bạ đâu làm đấy. Ít nhất ở trên giường mới đỡ đau đớn hơn đúng không?”
Dương Ninh nức nở khóc, không thể ngừng trách than rằng chuyện bất hạnh này sao mình lại gặp phải. Một mặt gậy thịt của cậu đang rất bức bối muốn bắn rồi.
“Được rồi, để tôi giúp em”
Chu Dực không ngại ngần ngậm côn thịt của Dương Ninh, chuyển động lưỡi của anh ta khiến cậu không kìm nổi nữa mà bắn mạnh ra. Tại sao lại cảm thấy thoải mái thế này…không hề khó chịu như lần đầu nữa.
“Ân, đưa thêm thuốc đây”
Văn Ân vừa tắm rửa sạch sẽ xong, ném vào trong phòng một ống kim tiêm có sẵn thuốc. Dương Ninh không cử động được, cứ để yên cho anh ta tiêm vào.
“Bẩn hết rồi, tôi bế em đi tắm”
“Chu Dực, thật không công bằng, cậu mà làm vậy sẽ nhanh chiếm được cảm tình của bảo bối mất”
Chu Dực quấn người Dương Ninh vào ga trải giường rồi bế vào nhà tắm, không quên lườm Văn Ân đang bĩu môi dỗi hờn một cái đến cháy mắt.
Anh ngâm cậu vào bồn nước ấm nóng, gỡ băng dính cho cậu. Bàn tay to ấm của anh ta cứ vô tình cọ sát vào mấy điểm nhạy cảm trên người khiến cậu cứ vặn vẹo mãi.
Chu Dực liếm ướt núm vú rồi cắn nhẹ lấy, cảm nhận được toàn thân Dương Ninh đều đang run lên. Cậu muốn đẩy anh ta ra nhưng không thể, tùy ý để bỡn cợt khắp vùng nhạy cảm trên cơ thể.
"Em không thể cương cứng khi tự vuốt nữa đúng chứ? Trừ khi bị đâm vào từ phía sau...như thế này!"
Chu Dực đang sờ nắn đầu côn thịt cậu, bất ngờ cho vài ngón tay vào trong hậu huyệt nới lỏng. Quả nhiên thứ đang mềm oặt kia lập tức dựng đứng thẳng. Dương Ninh bất lực lắc đầu không chấp nhận.
“Đừng nói với Ân tôi hôm nay làm em hai lần”
Chu Dực nhét khăn vào miệng rồi tách hai chân cậu ra nhét đồ của mình vào. Dương Ninh ban đầu còn mở to mắt kinh hãi, nhưng rất nhanh đã cảm nhận được khoái cảm, chắc chắn là do thứ thuốc bị chúng tiêm vào người, cậu không phải gay! Không thể dễ dàng khuất phục như vậy được.
---
“Tắm rửa gì đến gần một tiếng mới xong?!? Bảo bối ốm mất thì sao?”
Văn Ân giành lấy cậu từ tay Dực, đặt cậu lên giường rồi dùng còng tay có lớp bông mềm mại khóa lại. Y đã sửa lại dây khóa chắc chắn hơn, với sức của Dương Ninh không thể tự phá được.
“Quà của cậu đây à Dực?”
Văn Ân đeo vào cổ cậu một chiếc vòng da, đương nhiên thứ đấy…là giành cho chó!
“Bảo bối tức giận nhìn cũng thật xinh xắn, cậu nói xem phải không?”
“Đừng…động vào tôi..”
Văn Ân vừa nâng cằm cậu lên, Dương Ninh bèn hất mạnh ra một phía, ấm ức nằm co quắp trên giường. Chu Dực ‘hừ’ lạnh một tiếng, lôi cổ kéo Ân ra ngoài, đắp chăn lại cho cậu rồi tắt điện phòng.
“Ngủ đi, hôm nay em mệt rồi”
Nghe thấy tiếng khóc nhỏ ấm ức trong phòng, Văn Ân mở lon bia mới mua, huých huých vào người Chu Dực.
"Bao nhiêu quà hay không mua, lại đi mua cái vòng cổ cho thú cưng? Bảo bối dỗi là phải rồi"
"Cậu không thấy mỗi lần xoa lên đầu em ấy đều rất giống cún cưng sao?"
Dực bày ra cái mặt vô tội giải thích, Văn Ân cũng không buồn nói thêm nữa, để lon bia uống dở của mình lên mặt bàn rồi ra phòng khác ngủ.
Dương Ninh ở trong phòng cố thử ngọ nguậy, cứ tưởng thứ đồ chơi người lớn này chỉ cần mạnh tay sẽ hỏng nhưng lại không. Cuối cùng lại ngã xuống giường một cái, tự lê thân mình đến phía cửa rồi ngồi đó. Cậu từ trước vốn tính hiền lành nên thành ra dễ bị bắt nạt, lần duy nhất dám đứng ra bảo vệ một ai lại gặp cơ sự này.
---
"Bảo bối, sao em lại nằm dưới đất vậy? Sẽ ốm mất"
Dương Ninh bị thức giấc bởi giọng nói hào sảng của Văn Ân, định tự mình đứng dậy nhưng phát hiện hai chân không còn chút lực nào.
"Đừng bướng bỉnh, để tôi bế em ra ăn sáng đã"
"Sao hai người...lại làm vậy với tôi?"
Văn Ân nhìn cậu bức xúc muốn phát khóc đến nơi, bảo bối quả nhiên rất đáng yêu, không chọc liền không chịu được.
"Bảo bối, đừng làm biểu tình ấy. Nếu tôi không nhịn được lại làm em mất"
"Hai anh...hai anh đều rất đẹp trai...cớ gì phải..."
Văn Ân hôn phớt lên môi cậu để ngăn mấy câu nói tiếp theo, đặt cậu ngồi ở ghế rồi đặt thức ăn trên bàn.
Đồ ăn được bày biện trên bàn vô cùng thịnh soạn, trước tới giờ bữa sáng của cậu chỉ qua loa bằng một cốc sữa, nên ngửi đồ ăn nóng hổi thơm phức có chút phức tạp hơn.
“Ăn đi kẻo nguội, Dực đi từ đêm qua chưa về. Bảo bối thích ăn món nào cứ bảo, tôi nấu ăn khá giỏi đấy”
Mặc y thao thao bất tuyệt, cậu vẫn ngồi đó nhìn chỗ thức ăn, nếu không muốn cởi trói thì ít nhất phải trói phía trước chứ?
“Chết quên mất, tôi vô ý quá. Nào, để tôi đút cho bảo bối”
Dù không muốn ăn, nhưng hôm qua bị làm đến ba lần nên không giấu được cơn đói đi. Vô cùng ngoan ngoãn mở miệng liên tục khi đồ ăn được đưa đến.
Khi đã ăn đủ liền né tránh thìa rồi lắc đầu, quả thực là quá no rồi. Văn Ân thỏa mãn, bảo bối lúc ăn cũng rất đáng yêu như này, y thực sự không kìm nổi nữa rồi.
“Bảo bối ăn xong rồi, giờ đến lượt tôi”
“Anh…anh nói vậy là sao?"
Văn Ân bế cậu lên mặt bàn, dùng khóa miệng có hình côn thịt đeo vào cho cậu để tránh nôn mửa, biết cậu vừa mới ăn no xong, nhưng y kìm hãm nữa chắc sẽ chết mất.
“Đừng mách lại với tên Chu Dực nhé, không hắn ta đánh tôi mất”
Văn Ân vớ lấy lọ nước sốt cà chua cạnh đó, xịt ra tay một ít rồi bôi vào trong hậu huyệt mềm ẩm đấy. Dương Ninh rùng mình, muốn lùi lại tránh đi nhưng bị giữ chặt hơn. Tiếp đó liền cảm nhận được đầu lưỡi đang đùa nghịch ở đó.
“Ư…ư…”
Cậu xấu hổ đến đỏ cả mặt, làm như vậy thật bẩn. Dương Ninh còn có thể cảm nhận được côn thịt của mình đang rỉ nước ra nữa, tại sao lại ra nhanh đến thế được chứ?
“Bảo bối vẫn chưa quen với loại thuốc này sao? Đã dùng gần một tháng trước đó rồi mà nhỉ? Vẫn mẫn cảm như này”
Văn Ân để cậu nằm đấy, tầm năm phút sau quay lại với đồ khóa dương cụ. Mỉm cười đầy tinh ranh trong khi đang khóa lại.
“Không cho em xuất ra linh tinh nữa, bao giờ tôi cho phép em mới được xuất”
“Ứ…ứ…”
Sau khi đã nới lỏng, y vuốt côn thịt rồi từ từ cho vào trong, Dương Ninh biết mình bị điên rồi mới thấy thoải mái khi bị đàn ông thượng. Văn Ân cứ thế nắm lấy chân cậu rồi thúc mạnh vào, đạt khoái cảm liền xuất một lượt vào bên trong cậu.
“Bảo bối có muốn nếm thử không? Vừa có vị của tôi, vừa có cả vị tương cà nữa”
Văn Ân cởi khóa miệng ra, Dương Ninh lúc ấy đã co chặt hai chân lại, bức xúc.
“Đủ rồi!”
“Thôi nào, không dỗi nữa. Để tôi tiêm thuốc cho em”
“Thuốc đó…chính xác là thuốc gì?”
Ngay từ lần đầu gặp đã bị hai người tiêm cho loại thuốc kì lạ này, đã vậy còn toàn chọn những lúc cậu không còn có thể phán kháng nữa để tiêm thuốc.
“Thuốc này? Em có thể thấy công dụng của nó rồi còn gì. Em không cương được với đàn bà nữa đúng không? Nó còn giúp em đạt khoái cảm khi bị vào từ phía sau nữa”
“Con mẹ nó…Sao mấy người lại đối xử như vậy với tôi!!”
Văn Ân không biết có nên nói tiếp không, bởi thứ thuốc này không phải có chủ đích muốn tiêm cho cậu từ đầu. Trầm mặc bế cậu vào nhà tắm để rửa sạch, nhìn cậu cố nín nhịn nước mắt mà không chịu được. Bảo bối nhỏ thoạt nhìn rất dễ bắt nạt, nhưng lại mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài rất nhiều. Còn dũng cảm bảo vệ bạn gái, bị làm đau đến muốn khóc cũng nín nhịn đến khi không còn ai bên cạnh mới rơi nước mắt.
“Bảo bối ở nhà ngoan, tôi đến công ty một chút. Chu Dực về lo bữa trưa cho em”
Sợ cậu lại không chịu nằm trên giường nên Văn Ân lấy áo phông đang mặc của mình cho cậu. Đồ có phần hơi rộng, xương quai xanh đều lộ ra hết.
“Lát em đừng có dùng cái mặt nũng nịu này để nhờ Dực tháo khóa dương cụ đấy. Bao giờ em kiểm soát được mới có thể dừng thuốc được, hiểu chứ?”
Văn Ân nghiêm chỉnh mặc vest rồi đi mất, Dương Ninh dù rất căm hận nhưng cơ thể hiện tại lại quá mẫn cảm. Tự mình nằm ra giường cọ sát đầu vú với ga giường, tay bị trói phía sau cố chạm lấy miệng hậu huyệt nhưng chưa tới. Chưa kể đến côn thịt còn đang bị khóa lại rất khó chịu, muốn tự cọ với mặt kính cũng không được.
“Chết…chết mất…”
Không tự thỏa mãn được, Dương Ninh cố trở mình đứng dậy đi tìm điện thoại để cầu cứu sự trợ giúp. Nhưng phát hiện ra điện thoại bàn cũng như di động đều đã không cánh mà bay. Cậu biết cửa không khóa, nhưng y chỉ mặc cho cậu mỗi cái áo, nếu chạy ra ngoài cầu cứu thì có khác gì biến thái đâu.
“Thầy Dương, thầy có nhà không? Tôi nhắn trên mail không thấy thầy trả lời nên qua đây lấy bản thảo”
Là Thẩm Quán - Trợ lý riêng của cậu!
Dương Ninh vốn là nhà viết kịch bản, mỗi lần đến kì hạn trợ lý đều tới để lấy nó. Dương Ninh không giấu được xúc động, gào lớn.
“A Quán! Mau vào đây giúp tôi!"
Thẩm Quán biết mật khẩu nhà cậu nên dễ dàng vào được, bất ngờ nhìn cậu đang trong tình thế khá ngượng ngùng, bất giác đỏ cả mặt lên.
“A Quán! Tôi đang bị hai người lạ mặt bắt giữ, cậu tìm đồ cởi trói cho tôi với, rồi mau báo cảnh sát”
“Thầy... chúng ta trước hết cứ vào trong phòng đã, biết đâu trong đó có khóa mở?”
Vừa vào trong phòng, A Quán đã sục xạo tìm đồ khắp nơi nhưng không thấy. Dương Ninh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có người tới cứu mình rồi.
“Thầy đợi một chút, tôi sẽ ra ngoài tìm kìm cắt”
A Quán sững người vài giây khi cầm nắm tay cửa, yết hầu khẽ rung chuyển khi nuốt nước bọt, quyết định khóa lại cửa. Quay lại phía sau đẩy Dương Ninh mạnh mẽ lên giường.
“A Quán…cậu định làm gì vậy?”
“Thầy Dương...có thể để tôi làm một lần, sau đó sẽ cứu thầy, được chứ? Thầy nhất định không được từ chối”
Dương Ninh sợ hãi cố giãy giụa, A Quán nhìn côn thịt đang bị khóa lại của cậu mà thầm mỉm cười. Cho hai ngón tay vào phía sau để thăm dò tình hình trước.
“Thầy, phía sau của thầy thật dâm đãng quá. Cứ như mở cửa cho tất cả mọi người đều vào vậy. Bình thường cứ bày ra cái bộ dạng khù khờ, không ngờ thầy lại có mặt khác như này”
“A Quán cậu dừng lại, ngàn vạn lần xin cậu”
Hai chân bị tách ra, Dương Ninh bật khóc thành tiếng vì sợ, người trợ lí thân thuộc thường thấy lại biến thành sói lang. Ngay lúc đó, cửa phòng bị đá văng bật tung ra một bên. Chu Dực sắc mặt không hề tốt chút nào, không giữ được bình tĩnh mà cầm khẩu súng dí thẳng vào thái dương A Quán.
“Tao sẽ tố cáo các người bắt giữ người trái phép! Tao đến giải cứu cho thầy…”
“Tốt nhất mày nên ngậm cái mồm chó ấy lại.."
Nghe thấy tiếng lên nòng, A Quán toát mồ hôi hột. Chu Dực nhìn sang Dương Ninh vẫn không khỏi thất thần rơi nước mắt liền hất gã ra để ôm cậu vào lòng. Sau đó, gã ta bị người của Chu Dực kéo đi. Văn Ân biết tin cũng nhanh chóng trở về, chưa kịp lên tiếng đã nhận một cú đấm mạnh từ Chu Dực, lại dám để Dương Ninh ở nhà một mình đầy nguy hiểm thế này.
“Đến lúc này rồi, chúng tôi không giấu được em nữa”
Chu Dực tìm lại tờ giấy nào đó rồi đưa đến trước mặt cậu, là tờ giấy đồng ý bán thân với trị giá 500 triệu nhân dân tệ. Người kí phía dưới là người vợ hợp pháp của cậu – Điền Mỹ Mỹ. Hóa ra cô ta bắt cậu đi đăng kí kết hôn sớm để thực hiện hành vi đồi bại này.
“Đúng, là cô ta đã bán em cho chúng tôi rồi, mà không phải một lần”
Điền Mỹ Mỹ có nuôi một nhân tình đã được 5 năm, gã ta chỉ biết đâm đầu vào cờ bạc và cá độ nên tiền kiếm bao nhiêu cũng không đủ. Cô ta liền dụ dỗ Dương Ninh kết hôn. Trước đó đã bày ra màn kịch cướp đến nhà. Văn Ân là người cho vay nặng lãi có tiếng, Chu Dực là boss của một băng đảng. Gã nhân tình của Điền Mỹ Mỹ vừa vay tiền Văn Ân, vừa đắc tội với Chu Dực. Nên ả quyết định bán đi lần đầu của Dương Ninh trừ nợ.
Cứ nghĩ cô ta chỉ đơn giản một lần như vậy là xong, không ngờ trước đó ả có nhờ hai người sau khi chơi xong hãy tiêm liều thuốc này cho Dương Ninh mà không nói rõ. Biết cả hai đều có cảm tình với Dương Ninh, liền tới uy hiếp rằng thứ thuốc đó phải tiêm thường xuyên cho đến khi quen hẳn thuốc, nếu không sẽ bí bách không phát dục được mà chết. Sau đó mỗi tối đều cho cậu uống thuốc ngủ để bắt hai người mua lẻ từng đêm của cậu, mỗi đêm 5 triệu cùng một liều thuốc.
“Nói đi, cô muốn bán em ấy bao nhiêu?"
“Hàng đã chơi nhiều, 50 triệu”
“500 triệu, từ nay về sau cô không được bén mảng gần em ấy nữa, cùng với toàn bộ liều thuốc đủ dùng”
Dương Ninh gần như chết lặng khi nghe toàn bộ sự thật, nước mắt cũng đã rơi xuống lã chã.
“Vậy…tôi cũng chỉ là đồ trừ nợ…là đồ vật để bán đi…ưm”
Chu Dực ôm lấy cậu vào lòng, khóa môi cậu bằng nụ hôn sâu. Văn Ân hơi nhíu mày, đẩy anh qua một bên, sau đó lại tiếp tục hôn cậu tiếp.
“Bảo bối, nếu có thể, mong em hãy chấp nhận cả hai chúng tôi. Cả tôi và Dực đều yêu em thật lòng, suốt một tháng qua đã không ít lần tranh cãi nhau muốn chiếm em làm của riêng. Nhưng chúng tôi biết cả hai không ai chịu nhường ai được nữa”
Chu Dực vén áo cậu lên để vân vê đầu ngực, Văn Ân phía sau dùng tay nới lỏng trước. Trước cả hai đã quy định mỗi ngày chỉ được làm cậu một lần, không được làm cùng lúc, không được làm đau cậu. Nhưng bây giờ có lẽ không chờ luân phiên được rồi.
“Chờ một chút…a…ưm..nhẹ tay…cởi phía dưới ra cho tôi…rất khó chịu”
Chu Dực quả nhiên bị vẻ nũng nịu này mà cởi cho cậu, vừa bỏ ra đã lập tức cương cứng lên.
“Bảo bối, để hai chúng tôi vào cùng lúc đi ~”
Một lúc tiếp nhận cả hai côn thịt khiến cậu nhất thời không chịu nổi mà kêu lên. Nhưng được một lúc đã thấy đỡ dần, nếu không nhờ có thuốc chắc đã sớm ngất ra đây.
“Chúng tôi cùng ra đây ~ ”
“A…~ A…”
Chu Dực ôm cậu vào lòng, nhìn cũng đủ để biết cả hai vẫn chưa thỏa mãn rồi.
“Bảo bối thật tuyệt quá đi ấy chứ?”
“Vất vả cho em rồi”
.
Sau ngày hôm đó, cả hai đều muốn kéo Dương Ninh về nhà mình. Bị kéo qua kéo lại đến khổ sở. Cậu buộc phải nghĩ ra biện pháp khác, đó chính là cả ba đều sống chung tại đây luôn.
“Với cả, hai anh, từ bây giờ một tuần chỉ được làm 4 ngày thôi.”
Cả hai nhìn nhau rồi cười cười, vậy là nối giáo cho giặc rồi, 4 ngày nhưng không nói số lần, thế cũng đủ giải tỏa rồi.
“Còn nữa, thứ này…bao giờ mới được tháo a?”
Vì thứ thuốc chết tiệt đó, không còn cách nào khác là phải khóa côn thịt cậu lại dài hạn. Đây chỉ là biện pháp tạm thời, cả Chu Dực và Văn Ân sẽ phải đi tìm thuốc để kháng lại cho cậu sau.
“Điền Mỹ Mỹ…thế nào rồi?”
Nhận được số tiền lớn, gã nhân tình cuỗm hết để đi chơi cờ bạc, còn dùng cả ma túy. Đến cả người cả đời muốn lo cho gã cũng bị gã bán vào nhà thổ. Một thời gian sau có người đã tìm thấy gã sốc thuốc mà chết bên vệ đường.
.
Rất nhanh về sau, Dương Ninh lúc này mới hối hận về lựa chọn của mình. Dù nói là 4 buổi một tuần, nhưng trong một ngày bị hai người họ làm luân phiên đến mệt lả mới thôi, cũng không thể mắng họ được nữa.
“Dực, đến cậu làm này”
“Hai người các anh lương thiện một chút có được không…!”
Hoàn truyện
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro