Chương 68: Ngôi Sao Hồ Ly (3)
"Tôi là bạn học cấp 2 với con trai của Jisoo Hyang.J"
Đó là cách bài đăng trên diễn đàn cộng đồng bắt đầu. Người viết, tự giới thiệu mình là một sinh viên đại học bình thường, đã có đôi điều muốn nói về 'con trai của Jisoo Hyang' nổi tiếng gần đây. Họ nói về những ngày trung học của Wooyeon, mô tả khuôn mặt, vóc dáng, tính cách và điểm số của cậu.
Phản hồi trong phần bình luận rất đa dạng. Một số yêu cầu bằng chứng từ album tốt nghiệp, trong khi những người khác bày tỏ lo ngại về các vấn đề pháp lý tiềm ẩn khi đăng nội dung như vậy. Hầu hết đều kêu gọi sự trung thực, nhưng người viết đã tự bảo vệ mình bằng cách nói rằng, 'Cậu ấy đã đến Hoa Kỳ giữa chừng, vì vậy không có album tốt nghiệp.'
Vâng, nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, có thể nó chỉ là một sự cố nhỏ và cuối cùng sẽ bị lãng quên trên Internet.
Vấn đề nằm ở bài đăng gần đây được đăng dưới cùng tên người dùng.
"Tình trạng gần đây của con trai Jisoo Hyang.jpg"
Giá như đó là một bài đăng thông thường để thu hút sự chú ý, nhưng thật không may, nội dung lại trùng khớp với tiêu đề. Đó là một loạt ảnh cho thấy Wooyeon đang tham dự các bài giảng, thuyết trình và thậm chí là bán kẹo bông gòn tại một gian hàng câu lạc bộ. Mặc dù khuôn mặt của cậu bị làm mờ, nhưng bất kỳ ai biết Wooyeon đều không gặp khó khăn gì khi nhận ra cậu.
Đúng lúc các nhà báo đang đào sâu vào 'Đứa con ngoài giá thú của Jisoo Hyang', họ lao vào bài viết như những con linh cẩu đói khát, viết bài liên tiếp. Thật không may, logo trường đại học trong ảnh đã tiết lộ nhiều hơn dự định, vạch trần danh tính của Wooyeon. Mặc dù bài đăng gốc đã bị xóa muộn, nhưng đã quá muộn để quay lại.
"Anh sẽ sửa điện thoại và đến ngay. Đợi anh ở phòng câu lạc bộ sau khi lớp học kết thúc nhé."
Sau khi dành cả cuối tuần với Wooyeon, Dohyun đã lái xe đưa cậu đến trường ngay khi thứ Ba đến. Wooyeon đã nhiều lần khăng khăng rằng cậu có thể đi một mình, nhưng Dohyun phản đối rằng cậu cần phải cẩn thận. Đúng như dự đoán, cổng chính đã chật kín phóng viên, vì vậy Dohyun đã đỗ xe ngay trước tòa nhà thay vì bãi đậu xe.
"Nếu có ai hành động đáng ngờ, hãy cho anh biết. Hiểu chưa?"
"Vâng ạ. Cảm ơn anh đã đưa em đến trường."
Wooyeon gật đầu và tháo dây an toàn. Cậu định ra khỏi xe, nhưng Dohyun đã giữ cậu lại. Anh vòng tay qua đầu Wooyeon và nhẹ nhàng hôn lên má cậu.
"...."
"Anh thực sự muốn em ở nhà."
Má được hôn hơi ửng đỏ. Mặc dù đã làm nhiều hơn thế, nhưng đó thực sự là phản ứng ngây thơ. Dohyun lại hôn cậu và nhẹ nhàng vuốt ve đôi má ửng hồng của cậu.
"Nhưng anh chắc chắn sẽ không để em đi lại tự do đâu."
[ Ý là hạn chế không cho Wooyeon đi lại tự do bên ngoài để né đám phóng viên á, thích cái cách ảnh gia chưởng ]
"...Nếu em trốn đi vào thời điểm như thế này, em sẽ bị chỉ trích."
Wooyeon biết rằng cậu phải hành động nghiêm túc hơn nữa trong những lúc như thế này. Trốn học và trốn tránh chỉ khiến mọi người có chuyện để nói. Tốt nhất là tỏ ra thờ ơ, giả vờ không quan tâm. Theo một số cách, đó là lựa chọn tốt nhất.
"Em thực sự ổn mà, Sunbae."
Quả thực, cậu thực sự ổn. Có lẽ vì cậu không có gì để che giấu, hoặc có lẽ vì cậu luôn lường trước được những tình huống như vậy. Cậu thấy lạ khi Dohyun lại lo lắng nhiều như vậy.
"Em đã quen với những chuyện thế này rồi...."
"....."
"Và em không làm gì sai cả."
Việc bị truyền thông đưa tin không phải là vấn đề lớn. Mặc dù Wooyeon có thể không sống một cuộc sống thánh thiện, nhưng cậu cũng không phạm bất kỳ tội ác nào. Có thể sẽ khó khăn trong vài ngày, nhưng mọi chuyện sẽ tự nhiên ổn thỏa theo thời gian.
"Vậy nên anh đừng lo ạ."
Dohyun mỉm cười và tiếp tục vuốt ve đầu Wooyeon. Cử chỉ nhẹ nhàng của anh khi xoa tóc cậu vẫn trìu mến như mọi khi.
"Anh mừng là em vẫn ổn.... Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, hãy liên lạc với anh nhé."
Lần này, Wooyeon gật đầu một cách tử tế. Dohyun dịu ánh mắt lại khi quan sát vẻ mặt lo lắng của Wooyeon.
Khi họ đi đến lớp học, Wooyeon đã thu hút sự chú ý của nhiều học sinh. Những ánh nhìn tò mò và có phần cảnh giác, pha lẫn chút nghi ngờ, có thể chịu đựng được so với sự bắt nạt mà cậu phải chịu đựng ở trường trung học. Thỉnh thoảng, cậu nghe thấy những từ như 'con ngoài giá thú', nhưng cậu giả vờ không nghe thấy và tiếp tục bước về phía trước.
Vừa đến lớp, Wooyeon đã nhìn thấy Seongyu ngay. Cậu ấy bị một vài bạn cùng lớp vây quanh, vẻ mặt không vui. Bình thường Wooyeon sẽ giả vờ không để ý, nhưng hôm nay thì khác.
Wooyeon hối hận vì đã đội mũ và đặt balo lên ghế trống. Cậu có thể đoán trước được phản ứng của Seongyu nếu cậu chào cậu ấy. Có thế là sự chấp nhận ngượng ngùng, sự thiếu hiểu biết hoàn toàn, hoặc thậm chí là một câu hỏi chân thành về việc bài viết có đúng hay không.
'Nghe nói gia đình họ tan vỡ hoàn toàn rồi, đúng không?'
'Thật là một tên khốn vô căn cứ.'
Sự thay đổi đột ngột của những người bạn thân lúc này là đủ, xét đến những gì cậu đã trải qua ở trường trung học. Một nửa là sự oán giận đối với tập đoàn và một nửa là sự thông cảm vì bị gắn mác là 'con ngoài giá thú'. Cậu không muốn nhận được những ánh nhìn lẫn lộn đó từ Garam và Seongyu. Mặc dù Dohyun đã bảo cậu đến phòng câu lạc bộ sau giờ học, Wooyeon không có ý định làm vậy.
Đúng như dự đoán, Seongyu không nói gì cho đến khi giáo sư bước vào. Wooyeon để tiếng thì thầm của các sinh viên khác lọt qua một bên tai, hy vọng thời gian này sẽ trôi qua thật nhanh. Không lâu sau, giáo sư bước vào và trong suốt thời gian diễn ra bài giảng, Wooyeon có thể thở thoải mái.
"Hôm nay kết thúc ở đây thôi."
Với ánh mắt mà Wooyeon không thể hiểu nổi, giáo sư rời khỏi lớp học. Xét theo hành vi của giáo sư, có vẻ như ông cũng biết tin tức này. Thật khó để các giáo sư không biết, vì tin tức đã lan đến trường đại học.
'Mình có nên xin nghỉ phép không?"
Tâm trạng của cậu dần dần sa sút. Cậu nghĩ mọi thứ sẽ ổn, nhưng sự cô đơn đột ngột khiến cậu buồn bã lạ thường. Cậu đã quá quen với sự ấm áp của người khác đến nỗi cậu cảm thấy yếu đuối trong tình huống như vậy.
"Wooyeon à."
Đúng lúc này, có người gọi Wooyeon. Wooyeon dừng lại, đặt balo sang một bên. Seongyu đã đến gần cậu và đứng ngay trước mặt cậu.
"...Có chuyện gì vậy?"
Sẽ tốt hơn nếu cậu ấy là người lạ, nhưng bây giờ họ đã trở thành bạn bè, có một cảm giác mong đợi. Có lẽ cậu ấy sẽ chỉ đối xử với nó một cách bình thường như cậu ấy đã làm trong buổi họp mặt, cậu ấy sẽ đề nghị giúp đỡ cậu, nói rằng 'Đừng quan tâm những điều thô lỗ đó' Từ khi nào cậu bắt đầu mong muốn điều đó? Cậu cảm thấy bản thân quá tham lam.
"Chúng ta nói chuyện nhé."
Wooyeon, người đã cố gắng kìm nén kỳ vọng của mình, nhìn thẳng vào Seongyu. Vì không thể tránh ánh mắt của cậu ấy, cậu quyết định mình cũng có thể tự tin đối mặt với tình hình.
Trước sự chú ý của các bạn cùng lớp, Seongyu nắm chặt cánh tay Wooyeon.
"Đi thôi."
"...Hả?"
Không có cách nào để bác bỏ điều đó. Bằng tay kia, Seongyu nhắc balo lên và kéo Wooyeon đi. Wooyeon, người loạng choạng đứng dậy, thấy mình đã đi theo Seongyu ra khỏi lớp học ngay lập tức.
***
"Này, ăn đi, em ăn thêm đi. Em còn muốn ăn gì nữa không?"
Wooyeon ngơ ngác nhìn vào chiếc bàn đầy bánh, Chocolate, dâu tây, phô mai và bánh quy. Những loại bánh khác nhau khiến cậu nhớ đến quán cà phê cậu đã đến cùng Dohyun cách đây không lâu. Chỉ có điều lần này, Garam đãi cậu, không phải Dohyun.
"Cứ ăn thoải mái đi. Hôm nay chị sẽ đãi."
Garam đưa nĩa cho Wooyeon và mỉm cười mãn nguyện. Nụ cười toe toét của cô vẫn tươi tắn như thường lệ. Wooyeon vừa nhìn Garam vừa nhìn Seongyu, giọng nói run rẩy.
"...Chuyện gì thế này?"
Nơi Seongyu dẫn họ đến là một quán cà phê trong khuôn viên trường. Đó không phải là quán cà phê nổi tiếng với món Americano ngon tuyệt, mà là một quán cà phê mới gần cổng sau hơn. Wooyeon thường không đi lang thang quanh khuôn viên trường, vì vậy đây là lần đầu tiên cậu đến nơi này.
"Đó là bánh. Em thích đồ ngọt mà, phải không?"
Garam trả lời với giọng điệu vui tươi và đưa cho Seongyu một cái nĩa. Thay vì ăn bánh, Seongyu gật đầu và đẩy đĩa về phía Wooyeon.
"Đúng rồi, cậu thích kẹo bông gòn lắm mà."
"Nhưng tại sao đột nhiên..."
Wooyeon ngậm miệng lại thay vì phản đối. Khi cậu cố gắng nói, có thứ gì đó trào dâng từ bên trong cậu. Với giọng nói nghẹn ngào, cảm xúc bị dồn nén của cậu trào ra.
"...Mọi người đang thương hại em đúng không ạ?"
Chỉ có một lý do khiến họ hành động như vậy. Họ không thể bỏ lỡ tin tức, cũng không thể bỏ lỡ tiếng thì thầm của các sinh viên khác. Cho nên, điều duy nhất còn lại là sự đồng cảm ngượng ngùng của họ.
"Thương hại hả?"
Tuy nhiên, Garam trả lời như thể đang hỏi cậu có ý gì. Với đôi mắt mở to, cô cười khúc khích một cách khó tin.
"Tại sao chị phải thương hại em chứ?"
Trong chốc lát, Wooyeon không nói nên lời. Bởi vì biểu cảm của Garam dường như cho thấy cô thực sự không hiểu. Cô dùng nĩa cấm vào chiếc bánh, Garam càu nhàu không hài lòng.
"Mấy hậu bối dạo này kiêu ngạo quá nhỉ. Chị đề nghị mua bánh cho họ, họ hỏi chị có thương hại bọn họ không à."
"...."
"Đó không phải là những gì tụi chị đang làm, Wooyeon à."
Gần như là lời buộc tội. Wooyeon chớp mắt khi nhìn Garam cấm nĩa mạnh vào chiếc bánh. Cảm nhận được sự do dự của Wooyeon, Seongyu thận trọng lên tiếng.
"Ừm...Wooyeon."
Đôi mắt cậu ấy nhíu lại một cách ngượng ngùng như thể đang cân nhắc xem có nên nói gì đó không. Cuối cùng, cậu ấy lấy hết can đảm, tiếp tục nói bằng giọng bình tĩnh.
"Tớ không thương hại cậu, tớ chỉ thấy lo lắng thôi."
Cảm giác như đầu óc cậu trở nên trống rỗng. Cảm giác này giống như khi cậu nghe thấy câu "bạn làm tốt lắm". Cậu không thể diễn tả được.
"Cậu đã xem bài báo rồi phải không? Thành thật mà nói, tớ không biết cảm giác thế nào vì mọi thứ có vẻ không chân thực, nhưng chắc hẳn rất khó chịu khi tớ nghe mọi người thì thầm về cậu."
"......."
"Ăn một món ngon khi cậu cảm thấy chán nản thì tốt, đúng không? Tất nhiên, nếu cậu thấy nó có vẻ thương hại, tớ cũng không thể nói gì hơn...."
Seongyu nhíu mày nhìn Garam. Đó là một cái nhìn cầu xin, nhưng Garam vẫn bình tĩnh nhìn Wooyeon. Wooyeon nhìn chằm chằm vào khoảng không, ngập ngừng mở miệng.
"Lúc nãy, cậu..."
Cậu hầu như không thốt ra được một lời nào trước khi cứng đờ. Cảm giác như ngực bị thắt lại. Cảm giác như có cục u trong cổ họng.
"Cậu hành động như thế cậu không quen biết tớ trong lớp học." [câu nì Wooyeon nói]
Đó là một câu nói thẳng thừng đến đau đớn. Khuôn mặt Seongyu đỏ bừng vì xấu hổ. Garam lè lưỡi như thể đang mắng một đứa trẻ hư.
"Em không để ý tới em ấy trong lớp à?"
"Không, chỉ là..."
"Ồ, chị không ngờ Kwon Seongyu lại làm thế."
Mặc dù Wooyeon đã nói vậy, Garam vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện. Seongyu bối rối phản đối bằng giọng điệu bất bình.
"Ừm, em xin lỗi nhưng chị cũng làm thế mà, Noona."
Wooyeon nhìn Seongyu với đôi mắt mở to. Không có lý do gì để xin lỗi cả.
"Ừm, hồi đó chị cũng làm thế. Chúng ta nói muốn 500 triệu won, hoặc là nhà và xe..."
Một ký ức thoáng qua trong đầu anh. Có lẽ Seongyu đang nói về khoảng thời gian họ học cùng nhau. Cậu ấy tình cờ nhắc đến những điều đó trong khi thảo luận về 'đứa con ngoài giá thú của Jisoo Hyang'.
"Ô."
Garam thở dài, biểu cảm của cô chuyển sang sự nhận ra. Sau một lúc im lặng, cô đột nhiên hỏi Wooyeon.
"...Em có muốn ăn thêm bánh không?"
_______
Wooyeon như cục dàng của câu lạc bộ dị đó, nhìn cách chị Gẩm với Seongyu quan tâm ẻm mà thấy vui cho ẻm ghê, sau khi phải trải qua khoảng thời gian bị bắt nạt, bị cô lập thì cuối cùng Wooyeon cũng có được một nhóm bạn đúng nghĩa rồi, vui cho Wooyeon qué.
Sắp tới tui sẽ ra chương mới khá chậm, do gần kết khúc học kì rồi nên tui phải kiểm tra, thuyết trình, làm bài tiểu luận,... rồi chuẩn bị thi kết khúc học phần nữa. Nhưng mọi người đừng lo tui sẽ cố gắng ra chương theo lịch 2-4 ngày 1 lần nha. Mong mọi người thông cảm🫶🫶
Tui sẽ không drop truyện đâu🫶🫶
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro