Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 66: Ngôi Sao Hồ Ly (1)

Wooyeon có một giấc mơ dài. Cậu ngồi trong một lớp học trống, tay cầm một chiếc điện thoại di động hỏng. Bàn học chất đầy rác, nhưng không có một học sinh nào có vẻ đã làm bừa bộn.

Địa điểm thay đổi nhanh chóng. Bảng đen và bàn làm việc biến mất, và quang cảnh nhàu nát biển thành bên trong một chiếc taxi. Ghế lái trống rỗng, nhưng vô lăng tự quay. Chiếc taxi dừng lại nhẹ nhàng trước một bức tường cao.

Chớp mắt, tầm nhìn của cậu đảo ngược. Lần này Wooyeon đang ngồi trên ghế sofa phòng khách. Xung quanh hoàn toàn tối đen, và yên tĩnh. Không có dấu hiệu của bất kỳ ai trong nhà, thậm chí cả trong bếp, nơi đáng lẽ phải có một người giúp việc, cảm giác thật trống trải.

"Không có ai ở đây cả."

Đúng vậy, không có ai ở đó. Không có ở trường, không có trên taxi, thậm chí không có ở nhà. Không có dấu vết của bất kỳ ai ở bất kỳ đâu. Với phương tiện liên lạc duy nhất bị hỏng, điện thoại di động, Wooyeon cảm thấy như một con vẹt bị cô lập khỏi thế giới.

'Thật sự là không có ai ở đây cả.'

Ding-dong, tiếng chuông cửa vang lên. Wooyeon lao ra cửa như một người khát nước. Không nhìn vào máy liên lạc hay xác nhận đó là ai, Wooyeon lao ra ngoài. Với một tiếng kèo kẹt, thứ gì đó dần dần tiến lại gần qua cánh cửa mở.

"....."

Đó là một con thỏ trắng tinh. Nhảy về phía Wooyeon qua khu vườn rộng lớn, con thỏ dựng tai lên và đứng bằng hai chân sau. Cơ thể của nó to bằng Wooyeon, nếu không muốn nói là lớn hơn.

".....Cậu có bấm chuông cửa không?"

Con thỏ vẫn im lặng, nhưng Wooyeon nghĩ đó là câu trả lời của nó. Đôi mắt trong veo của con thỏ rõ ràng có nghĩa là một phản ứng tích cực.

"Cậu đến đây một mình à?"

Wooyeon thận trọng đưa tay ra ôm chặt cục lông trắng. Dù là thỏ hay người, ở một mình là điều cậu không thích. Ở cùng ai đó, dù là thỏ, vẫn tốt hơn nhiều so với cô đơn.

"Nhưng...."

Đột nhiên, Wooyeon cảm thấy bất an và lên tiếng. Một chiếc điện thoại di động bị hỏng, không có cách nào để liên lạc với bất kỳ ai, và dường như mọi người đều sẽ đi hết cả ngày.

"Làm sao cậu biết tớ ở một mình?"

Một lần nữa, chú thỏ không trả lời. Wooyeon nghĩ trong khi vùi mặt vào bộ lông mềm mại. Chú thỏ có vẻ rất bối rối vì điều gì đó trong khi vẫn đứng yên.

***

Trong nháy mắt, sự sáng tỏ đã trở lại trong tâm trí cậu. Hoàn cảnh xung quanh ngừng sụp đổ, thay vào đó là cảm giác má cậu được chạm nhẹ. Wooyeon mở mắt ra với cảm giác bị kéo, như thế có ai đó đang kéo cậu.

Và ánh mắt cậu chạm phải một đôi mắt. Một chú thỏ trắng mềm mại và mịn màng. Đôi tai to tròn và đôi mắt tròn của nó mang lại cảm giác dễ thương mạnh mẽ.

'Con thỏ...'

Sau khi chớp mắt hồi lâu, Wooyeon cuối cùng cũng nhận ra con thỏ là một con búp bê. Rõ ràng là một con thú nhồi bông, nhưng tâm trí buồn ngủ của cậu chậm chạp không hiểu ra.

Bất kể nhắm mắt hay mở mắt, vẫn luôn là con thỏ. Không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ.

"....."

'Tại sao lại có thứ này ở đây nhỉ?'

Cảnh tượng trong mơ dần dần biến mất. Phòng học trống trải, xe taxi, phòng khách. Con thỏ băng qua vườn và những lời nói với nó. Cậu không nhớ rõ nội dung, nhưng cảm giác kỳ lạ lúc đó lại rất rõ ràng.

'Đó là một giấc mơ.'

Cuối cùng kết thúc, Wooyeon lần này nhớ ra nguồn gốc của con thỏ. Cảnh tượng lóe lên như một bức tranh toàn cảnh, một giọng nói quen thuộc vang vọng trong tâm trí cậu.

'Anh có thể lấy nó cho em được không?"

Cậu không nhớ chính xác vị trí, nhưng đó là một trong những máy gắp thú bông gần quán rượu. Máy đầy những con thú bông trông rẻ tiền, Wooyeon vừa nói vừa nhìn qua lớp kính.

'Cái kia trông xấu quá đi.'

'Xấu xí à?'

Cậu nhớ Dohyun đang nín thở và di chuyển đến cái máy bên cạnh. Sau đó cậu chỉ vào một trong những con thú bông xếp chồng lên nhau .

'Cái kia trông giống anh quá.'

Một thú bông nằm ngay trước mắt cậu. Một con thỏ trắng chỉ có má và tai trong màu hồng. Nó được khâu màu hồng cho đến tận lòng bàn chân, với một số chi tiết tinh tế.

Wooyeon từ từ đưa tay ra, nắm lấy chân trước của con thỏ, cảm giác mềm mại và mịn màng của nó cũng không tệ lắm. Khi cậu sắp chạm vào tai nó, đột nhiên có người lên tiếng.

'Chúng ta bắt tay nhau nhé?"

"...."

Giật mình, Wooyeon dừng lại. Cậu biết điều đó không thể xảy ra, nhưng cậu nghĩ con gấu bông đang nói. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên với Wooyeon, ngập ngừng và bối rối.

"Em ngủ có ngon không?"

Là Dohyun. Anh đến gần Wooyeon và ngồi xuống mép giường. Tóc anh hơi ẩm, và anh quấn một chiếc khăn quanh cổ như thế anh vừa mới rửa mặt.

"Em ngủ lâu quá."

"....."

Wooyeon ngơ ngác nhìn thân trên nhẫn nhụi của Dohyun. Vì anh chỉ mặc quần nên cơ bắp săn chắc của anh hiện rõ mồn một. Mặc dù Wooyeon đã nhìn thấy cơ thể anh gần đây và thậm chí là tối qua, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy anh như thế này lại có cảm giác kỳ lạ và bất an.

'Ồ, anh ấy có thân hình đẹp thật.'

Wooyeon thầm kêu lên, cảm thấy má mình ửng hồng. Từ bờ vai và cánh tay rộng cho đến hình xăm gần xương bả vai. Với bất kỳ ai, đó là một cái nhìn công khai, nhưng Dohyun tử tế giả vờ không để ý, mỉm cười.

"Em có thể đứng dậy được không?"

"Ừm...."

Wooyeon chậm rãi nâng thân trên lên. Khi Dohyun hỏi cậu ngủ có ngon không, một cơn đau âm ỉ đột nhiên tấn công toàn thân cậu.

"Ôi!"

Wooyeon ngã trở lại giường. Nhìn cậu nằm xuống lần nữa, Dohyun lo lắng hỏi.

"Em có đau nhiều không?"

"Ưm...."

Wooyeon không thể tự mình nói rằng mình ổn. Cậu rên rỉ nhẹ, khuôn mặt cậu nhăn nhó vì đau đớn. Toàn thân cậu đau nhức như thế cậu đã bị đánh cả đêm. Ngay cả cơn đau lan tỏa qua xương cụt của cậu cũng là một loại mới mà cậu chưa từng trải qua trước đây.

"Đau quá...."

Cố gắng ngồi dậy thêm vài lần, Wooyeon nói bằng giọng chán nản. Dohyun mỉm cười xin lỗi.

"À... điều này dễ hiểu mà."

Anh xoay Wooyeon lại và đặt tay lên eo cậu. Ngay khi bàn tay to lớn của anh chạm vào cậu, Wooyeon giật mình. Có vẻ như Dohyun đã mặc lại áo phông cho cậu sau khi cậu ngủ thiếp đi, nhưng sự chạm vào qua lớp vải mỏng của áo phông lại gây ra cảm giác nhột khó chịu.

"Thư giãn và nằm xuống đi, anh sẽ mát-xa cho em."

Wooyeon lập tức nằm xuống, quần quại khó chịu. Khi cậu vùi mặt vào gối và nằm xuống, bàn tay to lớn của Dohyun lướt nhẹ qua phần lưng dưới của cậu.

"Nếu đau thì cho anh biết nhé."

Tình huống này ngượng ngùng như vậy, cơn đau nhức cơ bắp càng thêm cấp bách. Không chỉ lưng, mà cả đùi và vai cũng đau đến mức cậu nghi ngờ mình thậm chí còn không thế đi lại bình thường được nữa.

"Ưm...."

Wooyeon rên rỉ yếu ớt và nghiến chặt răng. Mỗi lần bàn tay Dohyun chạm vào cậu, cậu lại cảm thấy một cảm giác nhói buốt. Vừa đau đớn vừa dễ chịu, ít nhất thì cũng không tệ.

"Ô, ở kia...."

"Đây à?"

Sự đụng chạm thận trọng của Dohyun làm giãn các cơ căng cứng, khiến chúng trở nên chậm chạp. Ấn các ngón tay dọc theo cột sống, lướt qua bên trong xương bả vai, rồi lại di chuyến xuống. Đây không phải lần đầu tiên Wooyeon được mát-xa, nhưng là lần đầu tiên cậu cảm thấy một cảm giác tinh tế như vậy.

"À,ưm, ưm..."

"Ơ..."

"Ừm... ừm."

Khi việc mát-xa tiếp tục, xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường. Ngoại trừ tiếng sột soạt của quần áo và tiếng rên rỉ của Wooyeon, không còn âm thanh nào khác. Ngay cả Dohyun, người đang mát-xa, cũng đột nhiên im lặng.

"À, ừm......"

"Ờ...."

"Ở đó, phía trên......"

Lúc này, có tiếng cười khúc khích. Dohyun, người vẫn đang lặng lẽ xoa bóp, đột nhiên đưa tay xuống dưới. Những ngón tay của anh, hầu như không chạm vào eo Wooyeon, nhàn nhã luồn vào bên trong áo phông của cậu.

"Yeon à."

"......"

Ngón tay anh chạm vào làn da trần của cậu. Wooyeon đột nhiên cảm thấy nguy hiểm và ngậm miệng lại. Sau khi lướt qua tấm lưng mịn màng của cậu, Dohyun hạ mình xuống gần lưng Wooyeon hơn.

"Anh phải làm thế nào khi em phát ra những tiếng động gợi tình đó trên giường?"

Không đè nặng lên người, Dohyun dụi dụi vào lưng Wooyeon. Pheromone đột nhiên được giải phóng khiến không khí xung quanh trở nên kỳ lạ. Wooyeon phản bác bằng giọng tự tin trong khi cong cổ.

"Em không...ưm!"

Một âm thanh thực sự kỳ lạ phát ra. Dohyun thổi vào tai Wooyeon, khiến cậu rên rỉ. Dễ dàng chế ngự được sự kháng cự của Wooyeon, anh liếm quanh dái tai cậu bằng lưỡi.

"Tiền bối, em...em nhột quá... a, nhột quá!"

Không để ý đến lời nói của Wooyeon, Dohyun trêu chọc vành tai nhỏ của cậu. Anh cắn vành tai và hôn sau tai cậu, phát ra tiếng mút, thậm chí còn hôn quanh tai cậu, khiến Wooyeon phản đối.

"Tiền....a....dừng lại...!"

Wooyeon cố gắng thoát khỏi vòng tay anh với khuôn mặt ửng hồng. Bất chấp những hành động ngượng ngùng của họ suốt đêm qua, việc bị kẹt lại với nhau giữa ban ngày ban mặt lại có cảm giác khác biệt. Thêm vào đó, mọi nơi mà môi Dohyun chạm vào dường như trở nên nhạy cảm như một vùng nhạy cảm.

"A, tiền bối!"

"Anh."

Đột nhiên, Dohyun kéo Wooyeon vào lòng và lăn sang một bên. Anh vòng tay qua eo cậu và thậm chí còn làm một chiếc gối tạm thời với cơ thế cuộn tròn như một con gấu túi. Wooyeon, người đột nhiên được ôm chặt, lấy lòng bàn tay che tai cậu lại.

"Anh nghiêm túc...."

"Không phải tiền bối, gọi anh là anh."

"......"

"Dohyun à, anh Dohyun, em thử nói xem. Hửm?"

Wooyeon mím chặt môi, khẽ lắc đầu, đôi môi chạm vào tai vẫn còn sống động và rõ ràng, ngoài ra, một vùng không tên bắt đầu ngứa ran không thể diễn tả được.

"Em vẫn gọi anh là Sunbae à?"

"Em...em không biết."

"Nhưng hôm qua em đã gọi 'anh' rồi mà."

Với một chút hối hận, Dohyun hôn lên cổ Wooyeon. Có một tiếng hôn, tiếp theo là một câu nói còn ngượng ngùng hơn.

"Anh gọi em là Wooyeon. Nên em hãy gọi anh là 'Anh, Anh Dohyun à'....."

"Đó là bởi vì Seonsaeng-nim...!"

Wooyeon đột nhiên bối rối, vội vàng quay đầu lại. Dohyun vẫn luôn nhìn cậu, khẽ cụp mắt xuống. Đôi mắt cong nhẹ nhàng của anh đẹp hơn bao giờ hết.

"Ừ, còn Seonsaeng-nim thì sao?"

"...."

Cảm giác như bị mắc bẫy vậy. Cơ thể bị trói chặt, lời nói của Wooyeon không bao giờ có thể thắng được Dohyun. Càng cố gắng trốn thoát, Wooyeon càng lún sâu vào vực thẳm của lời nói.

"...Tốt."

Wooyeon cuối cùng cũng thoát khỏi đôi môi anh và miễn cưỡng tránh mắt. Dohyun mỉm cười như thể anh đang yêu cầu cậu nói lại lần nữa. Sau khi nuốt nước bọt, một giọng nói ngượng ngùng bật ra.

"Trên lưng anh...có một hình xăm."

Đó là một sự thay đổi chủ đề đột ngột, nhưng Dohyun giả vờ không để ý. Cách Dohyun mỉm cười có vẻ như anh đang nhìn Wooyeon một cách dễ thương. Nhẹ nhõm, Wooyeon nép vào Dohyun, hơi bồn chồn.

"Nhìn có vẻ không giống tiếng Anh... Nó có nghĩa là gì ạ?"

__________<_>__________

Anh Dohyun à, anh Dohyun ơiiiiiiii =))))

Ý là tui đọc bl cũng được gần 6 năm rồi mà lần đâu tui thấy cảnh anh top mát xa cho em ghệ sao khi "nhồi bông" á, đúng là anh Dohyun có khác, anh Dohyun điểm🫶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro