Chương 64: Bình minh (5) Hờ Hờ
Khuôn mặt Dohyun đột nhiên cứng đờ. Đôi mắt thường ngày dịu dàng của anh trở nên sắc bén và xuyên thấu khi anh nhìn chằm chằm vào Wooyeon như thể đang cố cắt xuyên qua cậu.
"Danny là ai thế?"
Giọng nói của anh đã dịu đi, nhưng tâm trạng của anh dường như không hề tốt lên. Đó chỉ là một hành động để dỗ dành Wooyeon.
"Không, đó là..."
Khuôn mặt Wooyeon đột nhiên hiện lên vẻ như nhận ra điều gì đó, cậu mím môi. Nhắc đến Daniel trong tình huống này không phải là điều lý tưởng, nó dễ dẫn đến hiểu lầm.
Nhưng ngay khi cậu định giải thích rằng mọi chuyện không phải như vậy, một cảnh tượng lại hiện lên trong tâm trí cậu.
'Chị ơi, có phải vì em thích anh Yoonwoo không ạ?'
"...."
Môi cậu vô thức khép lại. Những lời sắp thốt ra đều bị nuốt sâu vào cổ họng. Khi Wooyeon không nói tiếp, môi Dohyun hơi run rẩy.
"...Không có gì đâu ạ."
Wooyeon nói, quay đầu đi. Chỉ là để tránh giao tiếp bằng mắt, nhưng có vẻ như có điều gì đó không ổn với anh, giống như thực sự có chuyện gì đó đang xảy ra. Dohyun, người đã ngậm miệng trong giây lát, đặt tay Wooyeon lên má mình.
"Không có gì đâu à..."
Môi anh chạm vào lòng bàn tay Wooyeon. Khi những ngón tay của Wooyeon vuốt ve má anh, anh thì thầm.
"Chạm vào anh trong khi nhắc đến tên một người đàn ông khác?"
Một tia lửa lóe lên trong mắt cậu. Mùi pheromone biến đổi nồng nặc lan tỏa trong không khí. Wooyeon chớp mắt, vẻ nghi ngờ hiện rõ trong måt.
'...Hả?'
Cảm giác như các giác quan của cậu sắp không kiểm soát được, nhưng Dohyun nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Mí mắt của anh, vốn đang từ từ khép lại, mở ra, trông không khác gì bình thường.
"Được rồi... vậy coi như không có gì đi."
Dohyun khẽ lẩm bẩm khi trượt cơ thể xuống. Wooyeon nhanh chóng nhắc thân trên của mình lên, nhưng trước khi cậu kịp đứng thẳng dậy, Dohyun đã vòng tay qua vai Wooyeon.
"Em cứ thư giãn đi."
"Tiền bối, đợi đã..."
Giọng anh trầm thấp. Cảm thấy có cảm giác khủng hoảng, Wooyeon cố gắng chống cự, nhưng dường như điều đó chỉ đổ thêm dầu vào lửa. Bàn tay phải của anh, vốn đang di chuyển xuống dưới, đẩy vào lối vào mà anh đã thăm dò trước đó.
"Hức...."
Khi anh đưa ngón trỏ vào sâu, anh lập tức ấn xuống vùng nhạy cảm của Wooyeon. Cảm giác thành bên trong bị kích thích khiến lưng cậu run rẩy. Dohyun kéo Wooyeon lại gần và hôn cậu, luồn lưỡi vào miệng cậu.
"Haa...!"
Pheromone đi kèm với hơi thở của anh. Dòng pheromone dâng trào mà Wooyeon không có cơ hội chống cự, chảy xuống cổ họng cậu. Khi âm thanh dính dính ngày càng lớn, cơ thể Wooyeon trở nên mềm nhũn.
"Ưm..."
Cảm giác ẩm ướt lan tỏa khắp lưng, khiến cơ thể Wooyeon ngày càng mềm nhũn khi những tiếng kêu sột soạt vang lên. Không biết chuyện gì đang xảy ra, Wooyeon đầu hàng lưỡi của Dohyun mà không cần suy nghĩ thêm. Những nụ hôn của Dohyun lướt qua vòm miệng và vòm miệng của cậu, không bị hơi thở của Wooyeon làm gián đoạn. Trong khi đó, anh không quên kích thích tuyến tiền liệt, khiến cho nơi đó của Wooyeon tiết ra một chất lỏng lạ.
Những ngón tay của Dohyun, lúc này là một, hai, ba ngón, kéo căng phần bên trong.
"Ha, huh..."
Một chuỗi nước bọt kéo dài giữa đôi môi hé mở của họ. Wooyeon thở ra nặng nề, đôi mắt cậu đờ đẫn. Những ngón tay đang đâm sâu vào cậu xoay tròn theo chuyển động tròn.
"A...."
"Anh muốn em thoải mái hơn, nhưng..."
Nói xong, Dohyun lướt vào cửa sau của Wooyeon. Cơ thể cậu, vốn đã say sưa vì khoái cảm, co giật dữ dội. Âm thanh dâm dục tràn ngập không khí cùng với tiếng rên rỉ của Wooyeon.
"Anh cho là mình sẽ phải làm thêm một lần nữa."
"A...a...."
Wooyeon quằn quại mà không hiểu Dohyun đang nói gì. Khoái cảm mà cậu chưa từng trải qua trước đây làm lu mờ các giác quan của cậu.
Mặc dù bây giờ lên đỉnh cũng không có gì lạ, nhưng khi đạt đến đỉnh điểm, Dohyun dừng tay lại. Cảm thấy thất vọng, Wooyeon ngọ nguậy và căng cứng bụng dưới.
"....."
Có lẽ là do tâm trạng của anh, nhưng biểu cảm của Dohyun dường như thay đổi. Tuy nhiên, trước khi cậu kịp xác nhận, anh đột nhiên rút ngón tay ra. Bức tường bên trong giờ đã trống rỗng khẽ rung lên.
"Ugh, Seonsaeng-nim..."
"Em đừng làm loạn, Wooyeon à."
Chỉ với một từ, Dohyun đã hiểu ý của Wooyeon. Anh kéo Wooyeon ngồi dậy và đưa tay ra mép giường. Wooyeon vẫn gục xuống, chỉ có thể thở hổn hển.
"....."
Đầu cậu cảm thấy nhẹ bẫng và choáng váng. Cậu nghe thấy tiếng Dohyun sột soạt xung quanh, nhưng cậu không thể xác định được đó là tiếng gì , Dohyun giữ chân Wooyeon và vắt nó qua cánh tay mình.
"Wooyeon à."
"....."
"Wooyeon à."
".....""
"Yeon à."
"....."
Đột nhiên, tầm nhìn của cậu trở lại. Con ngươi của Wooyeon dần dần tập trung. Dohyun nhìn cậu một cách dịu dàng với nụ cười nhẹ nhàng.
"Em tập trung vào đi."
Tập trung vào cái gì? Vừa nghĩ như vậy, có vật gì đó thô ráp chạm vào bên dưới của cậu. Và rồi, nó ép vào lối vào đang đóng một phần.
"A...!"
Đồng tử cậu giãn ra. Hơi thở cậu dồn dập, và phần thân dưới đột nhiên mở rộng. Wooyeon nắm chặt cánh tay Dohyun, móng tay cậu cắm sâu vào. Dohyun không bận tâm đến cơn đau và tiếp tục nói.
"Em thư giãn đi."
"A...A...."
Đùi Wooyeon run rẩy, bụng căng cứng, lý trí thoáng qua lập tức trở lại, trong lúc đó, cậu cảm thấy quy đầu hơi đưa vào càng tiến vào sâu hơn. Đột nhiên tỉnh táo lại, Wooyeon hét lên và lắc đầu.
"A, đau quá, em đau quá....A... đau quá, seonsaeng-nim..."
Nó vẫn chưa đau lắm, nhưng cậu cảm thấy rằng nếu đấy nó vào sâu hơn nữa sẽ là thảm họa. Thật không may, ngay khi cậu lấy lại được bình tĩnh, nỗi sợ hãi lại tăng lên gấp bội.
"Không.... Ôi, em không thể, em không thể..."
"Suỵt, ngoan nhé."
Thay vì tiếp tục đưa vào, Dohyun nhẹ nhàng vuốt ve bụng Wooyeon. Đó là một động tác an ủi, giống như xoa dịu một đứa trẻ bị đau bụng. Tuy nhiên, khi Wooyeon lắc đầu, Dohyun nói bằng giọng nhẹ nhàng.
"Yeon à, nhìn anh này."
Bản năng, luôn mạnh hơn lý trí, đã chiến thắng. Đôi mắt đẫm lệ của Wooyeon nhìn thẳng vào Dohyun. Dohyun cúi xuống và nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mắt Wooyeon.
"Chúng ta dừng lại nhé?"
"...."
Wooyeon chớp mắt và hít một hơi thật sâu. Sẽ là nói dối nếu cậu nói rằng mình không bị cám dỗ, nhưng cậu không muốn kết thúc việc này. Nghĩ lại, cậu không thể nhớ Dohyun từng làm điều gì đó khiến cậu đau đớn trên giường.
"Nếu em không muốn thì anh dừng lại nhé."
Dohyun nhân từ cho Wooyeon lựa chọn. Giọng nói dịu dàng của anh nhẹ nhàng xoa dịu trái tim sợ hãi của Wooyeon. Wooyeon vòng tay qua cổ Dohyun và nhẹ nhàng trả lời.
"Thật đáng sợ, nhưng... Làm sao em có thể bảo anh dừng lại được chứ..."
"...."
Sẽ tốt hơn nếu cậu làm điều đó khi cậu vẫn còn tỉnh táo. Bởi vì Dohyun bảo cậu tập trung, cậu đã tỉnh táo một cách không cần thiết. Gọi tên cậu và tập trung sự chú ý của cậu chỉ khiến mọi thứ trở nên sống động hơn.
"Em có sợ không?"
Dohyun đáp lại bằng giọng nói còn nhẹ nhàng hơn. Khi Wooyeon gật đầu, một lời xin lỗi nhỏ dường như là điều không thể tránh khỏi, như thể thừa nhận rằng anh đã quá khắc nghiệt. Chỉ với một từ thể hiện sự hối hận, Wooyeon muộn màng nhận ra rằng anh đã hờn dỗi.
"Seonsaeng-nim, thật sự..."
"Hyung."
"...."
"Không phải Seonsaeng-nim, không phải Sunbae, mà là Hyung."
Với những lời nói đó, Dohyun hôn môi Wooyeon. Khi môi họ tách ra, Dohyun nói bằng giọng khàn khàn.
"Khi em gọi anh như thế, anh cảm thấy như mình đang làm điều gì đó thực sự tồi tệ."
"Seonsaeng-nim, nói những lời như vậy..."
"Lại thế nữa."
Dohyun nhẹ nhàng đáp trả trước khi hôn Wooyeon sâu hơn. Pheromone thấm qua đôi môi hơi hé mở của họ. Dohyun thận trọng đưa lưỡi vào, trêu chọc ngực Wooyeon bằng bàn tay không giữ chân cậu.
"A..."
Đầu ngực cương cứng bị Dohyun trêu chọc cảm thấy như bị chế giễu. Việc véo và cào nhẹ nhàng bằng móng tay của anh mang lại khoái cảm ngứa ran. Bất kể Wooyeon có nhận ra sự thư giãn của anh hay không, Dohyun vẫn đấy dương vật của mình vào lỗ hồng chặt chẽ.
"A..."
Cảm giác không còn đáng sợ như trước nữa. Không đau, chỉ là hơi đau một chút thôi.
Với một cú đẩy đều đặn, dương vật của anh tiến sâu hơn vào bên trong Wooyeon.
"A..."
Wooyeon rung lên, như thế bị điện giật. Cảm giác dương vật dày cọ xát vào thành trong của cậu mang lại khoải cảm khác với ngón tay. Chỉ hành động đưa vào đã mang lại cảm giác chặt chẽ bên trong.
"Khoan đã, ừm..."
"...."
Mắt Dohyun mở to khi Wooyeon tác dụng lực lên bụng anh. Các mạch máu nổi lên trên bàn tay cầm chăn khi anh choàng chân Wooyeon qua vai mình và thở ra một cách thô bạo.
"Anh... anh không thể đưa hết vào được."
"Nhưng...nhưng chẳng phải anh đã bỏ hết vào rồi sao ạ?"
Wooyeon hỏi, giật mình. Làm sao anh có thể nói rằng mọi chuyện chưa xong khi bụng cậu đã căng lên như thế này? Trước khi cậu kịp bày tỏ suy nghĩ của mình, Dohyun đã nói một cách chân thành.
"Gần như đã vào hết rồi."
Theo bản năng, Wooyeon có thể biết đó là lời nói dối vô hại. Trước khi cậu kịp nói gì, Dohyun đã tiếp tục.
"Xin lỗi, Yeon à.... Anh đang vội."
Dương vật được đưa vào sâu hơn, bắt đầu di chuyển mạnh mẽ. Wooyeon yếu ớt ngã xuống thay vì cố gắng ngồi dậy. Một chân qua vai Dohyun và chân còn lại qua cánh tay anh, Dohyun nâng nhẹ eo Wooyeon lên.
"A!"
Vòng eo của cậu ngứa ran khi Dohyun lại thúc vào cùng một điểm, khiến Wooyeon phản ứng dữ dội.
"Ah...!"
Bàn tay Wooyeon di chuyển vô định. Các ngón chân cong lại, và đầu ngả ra sau. Với các ngón tay đan vào nhau nhưng chân bị trói chặt, Dohyun cúi người về phía trước và bắt đầu di chuyển một cách nghiêm túc.
"A, đợi đã, a...!"
Wooyeon không thể đẩy anh ra kịp lúc. Chân cậu bị giữ lại, tay cậu bị ghim chặt. Với mỗi cú thúc sâu, tiếng rên rỉ thoát ra khỏi đôi môi Wooyeon.
"A....a.....a!"
Mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng nó đã áp đảo Wooyeon. Chìm đắm trong khoái cảm nồng nàn, cậu quần quại bên dưới Dohyun, giải phóng pheromone. Mặc cho Wooyeon van nài đừng giữ cậu, Dohyun buông tay cậu ra và nghiêng người về phía trước.
"Em đừng làm loạn...."
Giọng nói thì thầm nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Vòng eo Wooyeon cong lại, dương vật được đưa vào sâu hơn một chút. Wooyeon vô thức siết chặt bên dưới, nhìn Dohyun bằng ánh mắt run rẩy.
"Seon...saeng-nim...."
"...."
"Ưm, em thực sự..."
Đúng lúc đó, một tia sáng lóe lên trong mắt Dohyun. Đột nhiên, anh nhắm chặt mắt lại, như thể sắp phát điên, rồi lại mở mắt ra. Anh vùi mặt vào cổ Wooyeon, lẩm bẩm bằng giọng nói kiềm chế.
"Ha ha, chết tiệt..."
--------°•▪︎•°--------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro