Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 60: Bình minh (1)

Có người khẽ cười. Đó là Dohyun, người đang nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay Wooyeon. Dohyun đưa hai bàn tay đan xen vào nhau lên đùi mình và nắm chặt.

"Đồ trộm cắp nhỏ mọn ư."

Những đầu ngón tay thẳng của anh từ từ lướt qua lòng bàn tay. Cảm nhận cảm giác những ngón tay của mình lướt qua lòng bàn tay, Wooyeon nắm chặt nắm đấm. Cảm giác nhột nhột kỳ lạ dưới rốn, mặc dù Dohyun chỉ chạm nhẹ vào tay cậu.

"Đôi khi em cũng ăn trộm, một số thứ khác."

Giọng nói của anh nhẹ nhàng. Ngữ điệu của anh vô tư đến mức ngay cả Taegyeom, người vốn vô tư, cũng không thể không bật cười. Taegyeom liên tục liếc nhìn Dohyun và Wooyeon với vẻ mặt thích thú.

"Đứa em út của chúng ta đã lớn lên rất nhiều."

"Em là em út khi nào vậy?"

Khi ở cùng đàn anh, thầy dường như trở thành một người khác với những người Wooyeon từng biết. Thầy có vẻ sắc sảo và dí dỏm hơn một chút so với vẻ trưởng thành thường thấy. Cái chạm nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay Wooyeon vẫn trìu mến, nhưng lời nói thì khác.

"Được rồi... dù sao thì mọi chuyện cũng ổn. Chúc mừng nhé."

Minjeong mang một chai rượu đến và đưa cho Dohyun. Dohyun đặt tay Wooyeon lên đùi mình và đưa ly rượu bằng cả hai tay. Chất lỏng trong suốt rót đầy ly rượu với một ngụm.

"Các cậu có ai muốn uống không?"

Từng ly một, những ly khác cũng được rót đầy. Wooyeon và trợ giảng là những người duy nhất không uống. Cuối cùng, Minjeong cũng nâng ly của mình lên sau khi rót đầy ly của Garam.

"Cảm ơn ạ."

Bữa tiệc rượu nhanh chóng trở nên sôi động. Một bên, Seongjae dẫn đầu trò chơi uống rượu rất ồn ào, trong khi những người khác thì trò chuyện và chạm ly một cách thoải mái. Khi số lượng chai rỗng tăng lên, Minjeong đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.

"Chị sẽ đi mua kem, em có muốn đi cùng không?"

"Kem hả?"

Dohyun nhìn Minjeong với vẻ mặt khó hiểu. Garam cũng nói cô ấy sẽ đi, nhưng Minjeong đấy cô ấy trở lại chỗ ngồi. Dohyun mở một lon soda và đặt trước mặt Wooyeon, sau đó đi theo Minjeong ra ngoài.

"Anh sẽ quay lại ngay."

Bàn tay to lớn của anh xoa tóc Wooyeon. Wooyeon nhìn hai người rời khỏi phòng với đồ uống trên tay. Đối diện với Wooyeon, Taegyeom đang dựa vào trợ giảng, tỏ ra dễ thương.

"Yoonwoo à, anh nghĩ là anh say rồi."

Với cách anh ta vùi mặt vào cổ của trợ giảng, trông anh ta không giống như đang say rượu. Có lẽ trợ giảng cũng nghĩ vậy, khi trợ giảng bảo anh ta lau nước bọt trên miệng. Mặc dù nói vậy, bàn tay chạm vào má Taegyeom lại cực kỳ cẩn thận.

"Hai người gặp nhau thế nào ạ?"

Garam đã khéo léo hỏi hai người đó về mối quan hệ của họ. Wooyeon cũng đã bí mật lắng nghe câu trả lời của họ. Cậu không quan tâm đến chuyện tình cảm của người khác, nhưng thật thú vị khi Taegyeom, người ghét omega, lại gặp được trợ giảng. Hơn nữa, trợ giảng có vẻ không phải là kiểu người thực sự thích ai đó trước.

"Chúng tôi là bạn từ khi còn nhỏ."

Trợ giảng có vẻ đã quen với những câu hỏi như vậy. Garam chớp mắt, có vẻ thất vọng với câu trả lời thờ ơ.

"Ồ, vậy hai người là bạn từ nhỏ à?"

Có một ký ức chợt hiện lên trong đầu Wooyeon. Câu trả lời cho mẫu người lý tưởng của Dohyun là ước gì họ không có bạn thời thơ ấu. Cậu không biết tại sao nó lại hiện lên trong đầu cậu vào lúc đó, nhưng cậu cảm thấy khó chịu ngay khi nghe thấy nó.

"Hai người đã hẹn hò được bao lâu rồi ạ?"

"Đã khoảng 4 năm rồi."

"Ồ, vậy ai tỏ tình trước thế?"

"Đã tỏ tình.... Ờ thì, vẫn chưa rõ ai là người làm trước."

'Ting', một tiếng rung vang lên. Là điện thoại của Dohyun để trên bàn. Thấy nó reo liên tục, có vẻ như là cuộc gọi chứ không phải tin nhắn. Wooyeon nghe thấy Garam hỏi "Ai thích ai trước?", vội vàng cầm điện thoại đứng dậy.

"Em sẽ quay lại ngay ạ."

***

Wooyeon vẫn cầm điện thoại rung và đi ra ngoài quán rượu để tìm Dohyun. Cậu thực sự không cần phải mang điện thoại, nhưng cậu cảm thấy mình cần phải nhìn thấy khuôn mặt của Dohyun ngay bây giờ.

May mắn thay, Wooyeon phát hiện ra hai người ở con hẻm bên ngoài quán rượu. Túi nilon trên tay, có vẻ như Dohyun đã đi đến cửa hàng tiện lợi cùng Minjeong. Khi cậu vội vã đến gần họ, giọng nói của Minjeong vang lên rõ ràng.

"Em bắt đầu hẹn hò với Wooyeon từ khi nào vậy?"

Wooyeon vô tình dừng lại sau bức tường. Mặc dù cậu không có sở thích nghe lén, nhưng tình hình đã trở nên tinh tế kể từ lần trước. Cậu muốn hỏi liệu có phải có thần thời gian không vì cậu liên tục nghe lén cuộc trò chuyện của họ.

"Không lâu lắm đâu. Mới hơn một tuần thôi ạ"

"Ừ, cũng chưa lâu lắm nhỉ."

Tiếng sột soạt của túi nilon vang lên. Chiếc điện thoại cậu cầm trên tay đã ngừng rung ở một thời điểm nào đó. Cậu nghĩ đến việc kiểm tra người gọi nhưng quyết định không làm vậy.

"Em có muốn hút thuốc một lát không? Chị có chuyện muốn nói."

"Em bỏ thuốc lá. Chị có gì muốn nói vậy."

Wooyeon ngạc nhiên khi anh ấy nhắc đến chuyện bỏ thuốc lá. Nghĩ lại thì, cậu chưa từng thấy Dohyun hút thuốc kể từ lần cuối họ ở trên sân thượng. Trước đó cậu không để ý vì anh hiếm khi hút thuốc trước mặt cậu, và dường như anh cũng không mang theo thuốc lá.

"Chị muốn nói chuyện gì ạ?"

"Cũng chẳng có gì to tát cả."

Ngay cả sau khi phá vỡ sự im lặng, Minjeong vẫn không tiếp tục cuộc trò chuyện trong một thời gian, hoặc là chọn từ ngữ hoặc là chuẩn bị tinh thần.

Wooyeon cũng đợi một khoảng thời gian dài đến khó chịu trước khi cô ấy đưa ra chủ đề.

"Chị tự hỏi liệu buổi uống rượu hôm nay có ổn với em không. Có vẻ em không hợp với Taegyeom."

Mỗi lần nói về "Nam thần khoa Kinh doanh", Wooyeon đều nhớ đến vẻ mặt cau có của Dohyun. Cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ mối quan hệ của họ không tốt. Thậm chí hôm nay, họ vẫn ngồi cùng một bàn một cách thoải mái.

"Đột nhiên... Có chuyện gì vậy? Chúng ta vẫn thường có những buổi tụ họp thế này mà."

"Thật vậy sao?"

"Ừm, đúng vậy. Không phải là em không hợp với Taegyeom đâu."

Minjeong lại ngậm miệng mà không nói gì. Âm thanh của những loài côn trùng lạ hòa vào bầu không khí kỳ lạ. Đúng lúc đó, Dohyun lên tiếng giữa những khoảng lặng mơ hồ.

"Chị hỏi vậy, có phải vì em từng thích anh Yoonwoo không?"

Tim Wooyeon hẫng một nhịp như thế có ai đó làm nổ một quả bóng bay gần tai cậu, và tâm trí cậu trở nên trống rỗng.

Wooyeon vô tình nhìn ra ngoài bức tường. Mẫu người lý tưởng của thầy, mà cậu nghĩ là vô lý, và khuôn mặt cau có của Dohyun mỗi khi nhắc đến Taegyeom. Bây giờ, hình ảnh của trợ giảng mà cậu nhìn thấy hôm nay. Đủ mọi thứ hiện lên trong tâm trí cậu một cách nhanh chóng.

"...."

Minjeong im lặng không xác nhận hay phủ nhận. Tuy nhiên, ngay cả với đôi tai của Wooyeon, câu trả lời mơ hồ đó nghe có vẻ xác nhận. Ha, Dohyun cười khúc khích với giọng điệu khó hiểu.

"Chính xác thì chuyện đó xảy ra cách đây bao nhiêu năm vậy?"

Phản ứng của Wooyeon là thờ ơ, nhưng cậu không thể không cảm thấy khác lạ khi nghe cuộc trò chuyện. Cậu đặt tay lên lồng ngực đang đập thình thịch của mình và cắn chặt môi. Tim cậu đập mạnh đến nỗi cảm giác như pheromone của cậu sắp trào ra.

'Phải mất một tháng anh mới quên được một người mà anh thích ở độ tuổi của em."

Người đó là thầy trợ giảng.

Những mảnh ghép rải rác dần dần trở về đúng vị trí. Lúc đó, cậu nghĩ mình đã quên dễ dàng, nhưng giờ cậu mới nhận ra rằng một tháng là khoảng thời gian vô cùng dài. Bây giờ, cảnh tượng Dohyun và trợ giảng nói chuyện với nhau đột nhiên khiến cậu cảm thấy tức giận.

"À, chị lại nói về chuyện không cần thiết rồi."

Wooyeon ngồi xuống chỗ của mình, hít một hơi thật sâu, rồi thở dài nhẹ nhõm. Cậu quyết tâm lắng nghe bất cứ điều gì được nói ra. Cậy muốn nghe suy nghĩ của Dohyun cho đến cuối cùng, để tránh mọi hiểu lầm không đáng có như lần trước.

"Chỉ là một khoảnh khắc thôi. Em đã nhanh chóng từ bỏ rồi."

Dohyun nói mà không chút do dự. Anh ấy không có vẻ gì là đang giả vờ ổn, anh ấy thực sự có vẻ không có cảm xúc nào còn sót lại. Ngay cả câu nói lúc đó của anh ấy, Lúc đó là thật lòng, cũng cho thấy anh ấy đã sắp xếp lại mọi cảm xúc của mình.

"Nó thậm chí còn không phải là mối tình đầu... Khi chúng ta còn trẻ, chúng ta muốn thứ gì đó mà mình không thể có, đúng không ạ?"

"Em vẫn còn trẻ mà."

"Lúc nãy chị gọi em là người ăn trộm."

Giọng nói có phần bình thường của anh là niềm an ủi duy nhất đối với Wooyeon. Theo logic, sẽ còn kỳ lạ hơn nếu anh chưa từng trải qua cảm giác thích ai đó trước đây. Tất nhiên, mặc dù biết điều đó, cậu vẫn không thể không cảm thấy khó chịu.

"Ở cùng với tiền bối Taegyeom chỉ là... giống như một loại ác cảm giữa các Alpha vậy. Có lẽ anh ấy cũng không nghĩ nhiều về điều đó."

"Tiền bối Taegyeom thấy em dễ thương vì em là người trẻ nhất mà."

"À, em ghét điều đó. Anh ấy biết em không thích bị gọi là em út mà."

Giọng nói càu nhàu kia khác hẳn với giọng nói của thầy Wooyeon biết. Việc các tiền bối thấy Dohyun dễ thương là điều cậu chưa từng tưởng tượng ra. Đôi khi, khi cậu nhìn thấy một khía cạnh khác của Dohyun mà cậu không biết, cậu cảm thấy sâu sắc khoảng cách giữa mình và thầy.

"Chị ơi."

Một cảm giác u sầu tràn ngập trong cậu. Mặc dù trong tâm trí cậu biết rằng điều này không cần thiết, nhưng trái tim cậu vẫn bướng bỉnh khăng khăng không làm vậy.

Nhưng ngay lúc Wooyeon sắp rơi xuống vực thắm, giọng nói của Dohyun đã cứu cậu.

"Em không gặp em ấy một cách tình cờ đâu."

Giọng điệu của anh vô cùng nghiêm túc. Giọng nói bình tĩnh và nhẹ nhàng của anh nắm chặt trái tim đang dao động của Wooyeon. Sự u ám đang tích tụ nhanh chóng tan biến trước khi nó kịp tràn ra.

"Em không biết tại sao chị lại lo lắng về chuyện này, nhưng.... việc chị nghi ngờ tình cảm của em đã đủ rồi."

Dohyun dường như nhận ra chị ấy không tin vào tình cảm của anh. Với trực giác nhạy bén của mình, anh khó mà không biết. Trong khi cảm thấy có lỗi, cũng có một cảm giác nhẹ nhõm.

"Em rất thích Wooyeon."

"....."

"Thật đáng kinh ngạc khi em có thể thích một ai đó đến thế. Em thích em ấy đủ để chị có thể nghĩ đến điều đó."

Mũi Wooyeon ngứa ran, gây ra một chút ngứa. Cảm giác như có ai đó đang bóp ngực mình, ngứa ran ở rìa. Nghe câu "Anh thích em" từ người mình thích giống như một phép màu, khuấy động cảm xúc vui sướng.

"Chị không lo lắng rằng có thể còn sót lại bất kỳ cảm xúc nào giữ em và Yoonwoo."

Minjeong từ từ mở miệng. Mặc dù có ẩn ý xin lỗi, nhưng lời nói thêm của cô lại khá lạnh lùng.

"Em vốn không phải là người tình cảm đến thế."

Đó là một phán quyết khắc nghiệt. Dohyun lẩm bẩm, "Thật khắc nghiệt," nhưng không thể phản bác.

"Nếu cứ tiếp tục gặp nhau như thế này và Wooyeon phát hiện ra, em ấy có thể bị tổn thương. Em ấy trông có vẻ nhạy cảm đấy."

"Chị đã quan sát em ấy rất kỹ, thậm chí chị còn biết cả những chỗ yếu đuối của em ấy."

Minjeong khẽ cười khúc khích trước lời đáp trả mỉa mai của anh.

"Đừng lo, chị sẽ không đánh cắp em ấy đâu."

Ngay khi cô đáp trả, Dohyun từ từ tiếp tục nói.

"Em sẽ không để em ấy bị tổn thương đâu ạ."

Nghe như một lời hứa với chính mình. Dohyun nói với giọng quyết tâm, như thể anh đang tự trấn an mình rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.

"Em sẽ không vấp ngã như mấy tiền bối kia đâu. Và em cũng sẽ không để Wooyeon vấp ngã nữa."

"Vấp ngã..."

Minjeong khẽ cười. Mặc dù đã cảnh báo anh phải cẩn thận với Yoonwoo Oppa, nhưng Dohyun có vẻ không quan tâm.

Dohyun mỉm cười nhẹ và nói một cách trìu mến.

"Em ấy đã lớn lên thật xinh đẹp, nên em sẽ không để em ấy vấp ngã như thế nữa."
___<_>___

"mấy tiền bối kia" ý anh là Taegyeom với Yoonwoo á hẻ=))))
Có thể chap 59 với 60 là hai chap mà tui chú thích nhiều nhất từ đầu đến giờ lun á chời🥹
Cam kết mấy chap sau sẽ cháy đỉnh nóc kịch trần bay phất phơi ẹ, ai hóng H khôm.

Cảm ơn bạn xinh đẹp đã nhắc tui chỗ còn thiếu nha, xin lũi mọi người vì sự thiếu sót nì nha😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro