Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 59: Kẹo bồng gòn


Lễ hội kết thúc với thành công rực rỡ. Các thành viên câu lạc bộ, những người đã tối đa hóa lợi nhuận của mình chỉ với 'vài nghìn won kẹo bông gòn', đã đến quán rượu với túi tiền căng phòng. Người đóng góp nhiều nhất hôm nay là Seongyu, người đã thu hút khách hàng chỉ bằng kỹ năng làm kẹo bông gòn xinh xắn của mình.

Những tiền bối đã tốt nghiệp cũng tham gia trên đường đến quán rượu. Minjeong, Seongjae và thậm chí cả thầy trợ giảng. Trợ giảng chào đón họ với vẻ mặt thờ ơ, lúng túng nhầm lẫn tên của các thành viên câu lạc bộ. Nhìn anh ấy, Wooyeon chắc chắn rằng anh ấy sẽ không biết tên của Seongyu.

"Tới những tác phẩm kinh điển của Anh học!"

"Chúc mừng!"

Vì có khá nhiều thành viên câu lạc bộ, họ đi đến một quán rượu được chia thành nhiều khu vực bằng cửa ra vào và vách ngăn. Seongjae, thậm chí còn không phải là sinh viên hiện tại, đã nâng ly, và các thành viên câu lạc bộ cụng ly một cách thân mật để đáp lại.

Dohyun hiện đang ngồi cạnh Seongjae, người nói rằng, 'Em muốn đi chơi với em út một chút.' Giọng của Seongjae lớn đến mức tiếng ồn ào náo nhiệt vọng đến tận đây.

"Minjeong, đánh cậu ta bất tỉnh đi."

"Thuốc an thần cho gấu cần phải có sự cho phép của chính phủ ấy."

Wooyeon cười khúc khích khi cậu vô tình chạm vào ly soju. Thật buồn cười khi nhắc đến súng gây mê ngay lập tức, bất kể vóc dáng của Seongjae giống gấu đến mức nào.

Minjeong nói chuyện với Wooyeon một cách nồng nhiệt.

"Lần trước em ổn chứ?"

Lần cuối cùng là ngày Minjeong đang làm somaek và rồi trí nhớ của cậu dừng lại. Cảm thấy không thoải mái khi thấy Dohyun thân thiện với người khác, Wooyeon đã uống nhiều rượu hơn dự định. Cậu không nhớ chuyện gì đã xảy ra ở quán rượu, nhưng cậu biết chắc rằng họ đã chia tay nhau trong khi vẫn còn say.

[ somaek là một loại thức uống được pha từ bia và soju rất hay được sử dụng tại Hàn]

"Vâng, em xin lỗi về chuyện lúc đó ạ."

"Em xin lỗi vì điều gì chứ? Chị là người đã ép em uống rượu mà."

"Đúng vậy, hôm đó Wooyeon uống rất nhiều."

Garam, người cũng ngồi cạnh Minjeong hôm nay, gật đầu như đang hồi tưởng lại. Trợ giảng không biết về sự kiện ngày hôm đó, nhưng không hỏi thêm, anh ấy bận rộn chơi điện thoại.

"Oppa, khi nào thì tiền bối Taegyeom tới vậy?"

"Anh ấy sắp tới rồi. Anh ấy nói rằng anh ấy bị chậm trễ vì tắc đường."

Trợ giảng vẫn im lặng đặt điện thoại lên bàn. Ngay cả trong ánh sáng mờ nhạt, chiếc nhẫn trên ngón áp út bên trái vẫn sáng lấp lánh. Wooyeon nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn đôi, khẽ hỏi một câu.

"Anh ấy là Nam thần khoa Kinh doanh đúng không ạ?"

"Hửm."

Trợ giảng che miệng cười khẽ, vẻ mặt lạnh lùng của anh ấy dịu lại, thái độ cũng thay đổi trong nháy mắt, nụ cười dịu dàng của anh ấy vô cùng trìu mến, ngay cả Wooyeon cũng cảm thấy trái tim mình rung động.

"Ồ...xin lỗi. Taegyeom không thích biệt danh đó đâu. Nếu có thể, đừng nhắc đến nó trước mặt anh ấy nhé."

"Anh ấy là bạn trai của trợ giảng đúng không ạ?"

"Um, đúng vậy."

Wooyeon nghĩ rằng đây là lần đầu tiên trợ  giảng tỏa ra bầu không khí ấm áp như vậy. Mặc dù anh ấy thường rất tốt bụng, nhưng cảm xúc của anh ấy không thay đổi nhiều. Biểu cảm của anh ấy thay đổi ngay khi anh ấy nghe thấy cái tên 'Taegyeom'. Mặc dù người đó không có mặt, nhưng có vẻ như trợ giảng thực sự thích anh ấy.

"Nhưng Wooyeon này, em vẫn gọi anh ấy là 'trợ giảng' à. Cứ gọi anh ấy là 'Hyung' đi. Yoonwoo Hyung không phiền đâu."

Nghe Minjeong nói, Wooyeon liếc nhìn trợ giảng. Gọi cậu là gì cũng được, nhưng cậu tự hỏi liệu người khác có tùy ý quyết định không. May mắn thay, trợ giảng bảo cậu gọi anh ấy bằng bất cứ cái tên nào cậu cảm thấy thoải mái là được, với vẻ mặt thản nhiên.

"Unnie... làm cho em một ly somaek nhé."

"Anh đưa ly cho em. Em cũng rót cho anh một ly nhé, Oppa?"

"Anh không uống đâu. Anh phải lái xe."

"Còn em thì sao, Wooyeon?"

Wooyeon liếc nhìn Dohyun đang ngồi ở xa. Cậu lo rằng nếu cậu uống, trí nhớ của cậu có thể lại bị cắt đứt. Minjeong không nài nỉ lần nào nữa và bắt đầu pha somaek một cách khéo léo.

"Em phải đi vệ sinh một lát."

Cậu cảm thấy mình cần phải ra ngoài hít thở không khí trong lành, cảm thấy ngột ngạt. Chính xác hơn, đó là sự hối tiếc vì cậu không thể đến gần Dohyun hơn, nhưng kệ đi. Thậm chí không thèm nhìn Dohyun, Wooyeon vội và lẻn ra khỏi phía sau vách ngăn.

"...Ồ, mình sẽ đi lạc mất."

Wooyeon lấm bẩm một mình, đóng cửa lại cót két. Cậu không nhận ra cấu trúc bên trong phức tạp đến thế nào khi cậu vội vã chạy vào trước đó. Không dễ để quay lại nơi mọi người đang ngồi mà không nhớ số phòng.

"Phòng 17..."

Trong đầu đọc thầm số phòng, Wooyeon đi về phía quầy. Cậu không muốn ra ngoài và chỉ muốn rửa mặt trong nhà vệ sinh. "Phòng 17, phòng 17". Khi cậu lẩm bẩm, rẽ vào góc, một mùi hương Alpha nồng nặc đột nhiên thoang thoảng qua.

"....."

Chỉ cách một bước chân, nếu không dừng lại, cậu đã đâm sầm vào người đi ngược chiều rồi. Wooyeon nheo mắt lại khi xác nhận người đó là chủ nhân của pheromone Alpha và ngẩng đầu lên.

"....."

Anh ấy, thật ngạc nhiên, đẹp một cách đáng kinh ngạc. Đôi mắt anh ấy quyến rũ như thể được vẽ bằng những loại phấn có màu nhạt. Cao như Dohyun và với bờ vai rộng, thậm chí cả mùi hương pheromone chói lóa, mọi thứ về anh ấy đều đủ hoàn hảo để gợi lên sự ngưỡng mộ.

'Alpha trội.'

Chỉ hai từ. Sau khi định nghĩa theo cách đó, Wooyeon lùi lại một chút. Biểu cảm khó chịu của cậu giờ đã hoàn toàn méo mó. Bất kể anh ta đẹp trai hay trông như thế nào, chỉ riêng việc anh là Alpha đã khiến Wooyeon không muốn nói chuyện với anh ta.

"Xin hãy nói tiếp đi."

"....."

Điều buồn cười là người đối diện với Wooyeon cũng có biểu cảm tương tự. Mặc dù không rõ ràng như Wooyeon, nhưng anh ta tỏa ra sự khó chịu thông qua pheromone. Không nói một lời, người đó không để ý đến Wooyeon và rẽ góc.

"Người gì mà thô lỗ vậy trời.”

Wooyeon lẩm bẩm chửi thề và quay đi. Bình thường, nếu ai đó va vào bạn, bạn sẽ mong đợi một lời xin lỗi, nhưng người kia đã trắng trợn lờ Wooyeon. Điều đó còn tốt hơn là tiếng cười khúc khích sau lưng anh ta, nhưng thái độ hống hách đặc trưng của Alpha không phù hợp với Wooyeon.

Anh ta chắc chắn là Alpha. Khoảnh khắc Wooyeon nghĩ vậy, cậu thờ ơ chôn vùi cuộc gặp gỡ vào trong ký ức. Cậu nghe thấy tiếng mở cửa, những giọng nói quen thuộc xuyên qua tai cậu với...

"... Tiền bối Taegyeom?"

***

Wooyeon nhìn qua nhìn lại với vẻ mặt bối rối về phía hai người ngồi trước mặt mình. Một người là trợ giảng tốt bụng, người kia là Alpha trội mà cậu không thể chịu đựng được. Trợ giảng bình tĩnh giới thiệu người ngồi bên cạnh mình.

"Đây là Choi Taegyeom. Anh ấy là tiền bối trong câu lạc bộ của chúng ta và là người anh đang hẹn hò."

"Và là Nam thần khoa Kinh doanh."

Khi Minjeong thêm vào, biểu cảm của Taegyeom hơi méo mó. Wooyeon thấy khá ngạc nhiên khi anh ấy thực sự không thích bị gọi là 'Nam thần khoa Kinh doanh'. Cậu nghĩ rằng nếu đó là một biệt danh nổi tiếng như vậy, anh ấy sẽ bỏ qua, nhưng có vẻ dù có được mọi người để ý vì biệt danh này thì anh ấy vẫn rất ghét nó.

"Anh đã gặp Wooyeon trước đó rồi à?"

"Ừ, có vẻ như là thành viên mới của câu lạc bộ nhỉ."

Ngay khi ánh mắt Taegyeom chạm phải ánh mắt của trợ giảng, Wooyeon nhanh chóng quay đi. Đó là một nụ cười ngây ngất, nhưng Wooyeon theo bản năng rùng mình vì ghê tởm. Cậu không chỉ ghê tởm Alpha, mà người này dường như có tính cách không tốt, điều này khiến cậu càng thêm ghê tởm.

"Sao em đi đâu một mình thế?"

Dohyun hỏi trong khi nhẹ nhàng nắm tay Wooyeon dưới gầm bàn. Cậu đã không ra ngoài trước đó và cuối cùng được chuyển từ bàn của Seongjae sang bàn mà Dohyun đang ngồi. Thật ngại khi phải ngồi cạnh cậu ấy thay vì Seongyu, người ban đầu đang ở đó.

"Đến nhà vệ sinh. Tiền bối, anh có theo em ra ngoài không?"

"Ừ, em đi đột ngột thế. Đi một mình ở quán rượu rất nguy hiểm lắm."

Wooyeon cảm thấy dễ chịu khi đắm chìm trong mùi hương pheromone thoang thoảng nhẹ nhàng. Mặc dù là Alpha, mùi hương pheromone của Dohyun lại khô và sảng khoái. Hoàn toàn trái ngược với mùi hương của Taegyeom, người đang ngồi đối diện cậu.

"Anh mệt rồi, Yoonwoo à."

"Ừm, trông anh có vẻ mệt. Hay chúng ta về nhà nhé?"

"Không, chúng ta hãy về sớm hơn mọi người một tí thôi."

Wooyeon tỏ vẻ chán ghét khi nhìn Taegyeom dựa vào vai trợ giảng. Điều đó khiến cậu tự hỏi liệu người đã đụng phải cậu và quay mặt đi mà không nói một lời trước đó có thực sự là anh ta không. Bây giờ, cậu cảm thấy như họ là hai người khác nhau với cùng một khuôn mặt. Thầy trợ giảng dường như bắt gặp ánh mắt của Wooyeon và mỉm cười ngượng ngùng.

"Anh ấy có cư xử không đúng mực với em không?"

Biểu cảm của Wooyeon thay đổi một cách mơ hồ. Bỏ từ "hư hỏng" để ám chỉ người yêu sang một bên, có vẻ như anh ấy đang do dự không muốn thể hiện sự tích cực. Tuy nhiên, anh ấy không muốn nói không. Thật ngạc nhiên khi câu trả lời lại đến Taegyeom.

"Cậu ấy không biết chúng ta là một cặp. Cậu ấy là Omega đấy."

[ ý Taegyeom là do Wooyeon Omega nên ảnh mới tỏ ra không thích ẻm lúc hai người mới gặp á]

Đó là một sắc thái tích cực cho hành vi thô lỗ của anh ta. Khi trợ giảng hỏi chuyện gì đã xảy ra, Taegyeom chỉ trả lời rằng anh ta gần như đã va vào cậu. Cuối cùng Wooyeon cũng lên tiếng, chậm rãi.

"Em cũng không thích Alpha đâu ạ."

Chỉ vì cậu là Omega. Cậu có thể hiểu tại sao Taegyeom lại ghét omega, và đó là lý do tại sao anh ta lại đối xử với cậu như vậy. Với ngoại hình và mùi hương như vậy, cuộc sống hẳn là rất khắc nghiệt.

"Thật vui khi được nghe điều đó."

Taegyeom trả lời một cách hờ hững, nhưng trợ giảng nhìn anh với vẻ ngạc nhiên. Mặc dù biểu cảm của anh ấy không thay đổi nhiều, nhưng cái nghiêng đầu chậm rãi cho thấy sự ngạc nhiên của anh ấy. Taegyeom ra hiệu một cách tinh tế về phía Dohyun đang ngồi bên cạnh cậu.

"Cậu ấy thì ổn chứ?"

"....."

Wooyeon cảm thấy tai mình nóng bừng và tránh giao tiếp bằng mắt. Cậu có thể cảm thấy bàn tay của Dohyun dưới bàn, nắm chặt tay cậu. Anh nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của Wooyeon và trả lời nhẹ nhàng.

"Em thì khác. Giống như Sunbae và Yoonwoo Hyung vậy."

[ ý là dù Taegyeom ghét Omega nhưng vẫn thích Yoonwoo thì Wooyeon và Dohyun cũng vậy.]

"Có chuyện gì với các cậu vậy chứ?"

Trợ giảng hỏi muộn, vẻ mặt bối rối. Wooyeon đỏ mặt hơn nữa trước câu hỏi, ngọ nguậy ngón tay. Đó là phản ứng hiển nhiên như muốn hét lên 'chúng ta đang hẹn hò'.

"Tớ biết mà."

Minjeong lẩm bẩm nhẹ, trêu chọc. Trợ lý giảng dạy nhắc lại điều Minjeong đã nói trước đó.

"Kẻ trộm."

[Tui không hiểu sao đoạn này lại gọi Dohyun là kẻ trộm, bản dịch ghi "thief" nên dịch ra đúng nghĩa là kẻ trộm, sau khi tra khắp gg thì tui nghĩ có lẽ chị Minjeong đang dùng từ đó để nói ẩn dụ việc Dohyun hẹn hò Wooyeon là cướp đi sự ngây thơ của em ấy do anh lớn tuổi hơn. Không biết phải không nữa =((( ]

"....."

Dù không có phản ứng gì, nhưng mọi người dường như đều hiểu và thông cảm. Ngay cả Taegyeom cũng liếc nhìn Dohyun với vẻ mặt 'Tôi không ngờ điều đó lại xảy ra'. Wooyeon không khỏi cảm thấy bất công.

"Tụi em chỉ cách nhau bốn tuổi thôi ạ."

Khoảng cách bốn năm tuổi không phải là vấn đề lớn, và cậu ấy cũng không phải là trẻ vị thành niên. Chỉ bốn năm thì có gì to tát? Tại sao Dohyun lại bị gọi là kẻ trộm chứ?

Tất nhiên, lập luận của Wooyeon đã mất đi sức mạnh trước bình luận của Minjeong.

"Một sinh viên đã từng đi nghĩa vụ quân sự hẹn hò với một sinh viên năm nhất sẽ bị gọi là kẻ trộm đó."

Minjeong chỉ tay vào Dohyun và Wooyeon từng người một.

"Người này là cựu chiến binh trở về, còn cậu, Wooyeon, là tân sinh viên."

Sau một hồi im lặng, một giọng nói tê liệt tiếp tục nói.

"Đúng không, tên trộm?"

------------

Kẻ cắp tuổi thơ Kim Dohyun=)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro