Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55: Kẹo bồng gòn

Không ai tin những lời đó. Chỉ có Wooyeon, với vẻ mặt bối rối, nhìn quanh. Garam lẩm bẩm, "Đồ khốn kinh tởm", nhưng giọng nói nhỏ của cô không đến được tai Wooyeon.

Các thành viên nhanh chóng thoát khỏi tình trạng đó và liên tục hỏi họ đủ thứ câu hỏi, như thể họ đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu. Trong khi Dohyun trả lời các câu hỏi một cách hờ hững, cuối cùng anh ấy nói với Wooyeon, "Tôi không thấy vậy, nhưng tôi đoán là tôi thiếu kiên nhẫn", và nắm chặt tay Wooyeon.

Vì vậy, Wooyeon phải ngồi trên ghế sofa, nắm chặt tay anh cho đến khi mọi sự chú ý lắng xuống. Pheromone tỏa ra từ hơi ấm của đôi bàn tay chạm vào nhau, nhưng Wooyeon đã kìm nén mọi phản ứng. Bất cứ khi nào Wooyeon cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, những ngón tay của Dohyun lại đan chặt hơn vào tay cậu.

May mắn thay, không lâu sau đó, các thành viên câu lạc bộ đã bận rộn với việc chuẩn bị lễ hội. Khi thời gian rời đi đến gần, họ bắt đầu thu dọn đồ đạc, mong chờ đến bữa tiệc sau. Wooyeon cố gắng đứng dậy, nhưng các thành viên câu lạc bộ đã nhanh hơn.

"Chúng ta sẽ ra ngoài chuẩn bị!"

“Cứ từ từ, cứ từ từ."

"Chúng ta sẽ gặp lại nhau sau nhé, Wooyeon!"

Trước khi Wooyeon kịp phản ứng, họ đã nhanh chóng dọn sạch phòng câu lạc bộ. Ngay cả tốc độ lấy máy bán làm kẹo bông gòn, đường và nhiều thứ khác cũng chưa từng có.

Khi Garam sắp đặt hộp băng đô và áo phông cô vừa nhặt xuống, cô nheo mắt lại.

"Này, mang những thứ này theo nữa."

Không ngoảnh lại, cô rời khỏi phòng câu lạc bộ. Thứ duy nhất còn lại giữa Wooyeon và Dohyun là chiếc hộp đơn độc.

Ngay khi mọi người rời đi, Dohyun buông tay Wooyeon và lục tung hộp.

"Sao hôm nay em tới sớm thế?"

"Hửm? À tại em không ngủ được..."

Wooyeon đáp lại, bồn chồn vặn vẹo bàn tay vẫn còn ấm áp. Đây là lần đầu tiên họ nắm tay nhau đúng cách và có mùi pheromone bám trên tay. Nghĩ đến việc có nên rửa tay không, Wooyeon không thể hiểu tại sao Dohyun đột nhiên lại đưa ra thứ gì đó.

"Em có muốn đeo thử lần nữa không?"

Thứ anh ấy đưa ra là chiếc băng đô tai thỏ mà Wooyeon đã đội trước đó. Wooyeon cau mày và lắc đầu nhẹ. Cậu không hiểu tại sao Dohyun lại muốn đội lại sau khi chính anh là người đã tháo nó ra.

Thay vì tháo băng đô, Dohyun nhẹ nhàng kéo cắm cậu.

"Lại đây."

Như thường lệ, nếu đó là mệnh lệnh của seonsaeng-nim, cơ thể cậu sẽ phản ứng.

Khi Wooyeon quay lại, Dohyun cẩn thận đeo băng đô cho cậu. Wooyeon chỉ giật mình khi bàn tay chạm vào tai cậu, nhưng cậu vẫn nhìn Dohyun mà không hề phản kháng.

"Em trông xinh quá."

Dohyun gật đầu hài lòng, hài lòng với thái độ điềm tĩnh của Wooyeon.

Mắt, mũi, miệng, rồi lại mắt. Anh cẩn thận kiểm tra khuôn mặt Wooyeon, che miệng và nheo mắt. Đường nét mắt được vẽ nhẹ nhàng dường như thể hiện một loại bất mãn nào đó.

Wooyeon lúng túng chỉnh lại phần sau tai nơi băng đô đang đè lên.

"Em có thể tháo nó ra bây giờ được không ạ?"

"Không được, em đeo nó đi."

"...Tại sao ạ?"

"Vì em trông dễ thương mà"

Trong một khoảnh khắc, Wooyeon không biết nói gì. Có lẽ là vì giọng điệu của anh ấy nghe có vẻ quá ngọt ngào. Nhưng nói như vậy không phải quá ngượng ngùng sao? Dohyun tiếp tục với giọng trêu chọc.

"Dù không đeo nó em vẫn dễ thương ấy."

"....."

Wooyeon tháo băng đô ra, cổ cậu ửng hồng. Khi cậu ném nó vào hộp, Dohyun tặc lưỡi một cách tiếc nuối. Trước khi Wooyeon kịp nói ra lời phàn nàn của mình, Dohyun cười khúc khích và lục tung hộp.

"Anh không có chọc em đâu."

"Không, điều đó không đúng."

"Sao lại không đúng?."

"Lúc nãy anh nhìn em lạ lắm."

"Anh á?"

Dohyun cười khúc khích như muốn nói 'em đang nói gì thế?' Biết rằng mình sẽ chỉ càng xấu hổ hơn nếu nói thêm, Wooyeon lắc đầu, ra hiệu không có gì. Dohyun thản nhiên đưa ra một chiếc băng đô mới.

"Lần này chúng ta hãy thử cách này nhé."

Thứ anh ấy cầm là một chiếc băng đô có tai mèo. Tương tự như tai thỏ lúc trước, nó được làm bằng chất liệu mềm mại, bên ngoài màu trắng, bên trong màu hồng. Trông đáng yêu đến mức có thể khiến người ta nổi da gà.

"...Garam Sunbae có phải là chị của em không?"

"Đúng vậy, cậu ấy là chị còn anh là tiền bối."

Mặc dù Wooyeon phản đối, Dohyun vẫn bướng bỉnh đeo băng đô cho cậu. Vì họ ngồi cạnh nhau trên ghế sofa nên không có chỗ nào để trốn thoát. Sau khi cẩn thận chỉnh lại tóc, Dohyun mỉm cười với Wooyeon.

"Em dễ thương quá."

Anh ấy nở một nụ cười tươi như thể anh ấy thực sự có ý đó. Dohyun hỏi liệu anh ấy có nên thử một dải ruy băng tiếp theo không, nhưng Wooyeon kiên quyết từ chối.

"Được rồi, vậy chúng ta nói chuyện nhé."

Với cánh tay vắt qua lưng ghế, Dohyun nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu Wooyeon bằng tay kia. Sự đụng chạm thận trọng, nhẹ nhàng nhột nhột sau đầu cậu, vô cùng dịu dàng. Wooyeon quay mắt đi, bị kẹt giữa hai cánh tay của Dohyun.

"...Chuyện gì thế ạ?"

Mỗi lần nhìn anh, ký ức về ngày hôm đó lại ùa về. Cảm giác bao trùm lấy dương vật cậu, những lời thì thầm bên tai cậu, thậm chí cả những lời nguyền rủa mà Dohyun lẩm bẩm trước khi họ bắt đầu làm chuyện đó.

'Ugh.... Thôi kệ, anh không biết.'

Mặc dù trông anh ta không giống người hay chửi thề, nhưng khi nhìn thấy anh ta thốt ra những lời đó, cậu lại thấy thật quyến rũ. Giọng nói khàn khàn của anh ta nghe thật khiêu khích khiến bụng dưới của Wooyeon nóng lên.

Những lời chửi thề có thể nghe khác nhau tùy thuộc vào người nói. Bây giờ cậu cảm thấy Dohyun có thể nói bất cứ điều gì và sẽ ổn thôi.

"Yeon à."

Tất nhiên, giọng nói gọi đó là tuyệt vời nhất.

"Anh đã làm gì sai à?"

Cảm thấy lòng mình mềm nhũn, Wooyeon cụp mắt xuống. Cậu đã giả vờ không biết trong một tuần, nhưng giờ thì dường như đã đến giới hạn rồi. May mắn thay, Dohyun nhạy bén không nhận ra cậu đang nghĩ gì.

“Không phải như thế đâu ạ."

"Vậy tại sao em lại tránh mặt anh thế?"

Dohyun lúc này đang chạm vào má Wooyeon. Mỗi lần anh ấy dùng ngón tay cái đấy nhẹ, khuôn mặt Wooyeon lại ửng hồng. Pheromone tỏa ra một cách lộ liễu như vậy cũng góp phần vào sự thay đổi trên làn da của cậu.

"Chỉ là... mọi chuyện có chút..."

Lời nói dối rằng cậu không tránh mặt anh là vô ích. Nhưng cậu không thể nói, 'Anh xuất hiện trong giấc mơ của em'. Pha trộn một số lời nói dối cuối cùng có thể dẫn đến việc tiết lộ tất cả mọi thứ.

"Có thể có việc gì ở đây..."

Giọng nói của Dohyun ám chỉ rằng cậu sẽ không dễ dàng buông tay. Nhẹ nhàng kéo mi mắt xuống, Dohyun nghiêng đầu.

“Em không thích nụ hôn đó à?"

"KHÔNG ạ!"

Wooyeon trả lời, sửng sốt. Làm sao cậu có thể không thích khi cậu thậm chí còn thích những nụ hôn tưởng tượng từ Dohyun? Tuy nhiên, ngay cả bây giờ, đôi môi của Dohyun vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí cậu.

"Cái đó...Em thích lắm...Thật đấy."

Wooyeon do dự trả lời, nuốt khan. Môi cậu khô đến mức cậu phải dùng lưỡi làm ẩm chúng. Dohyun nhìn cậu với đôi mắt nheo lại.

"Thật sao?"

Giọng anh trở nên tuyệt vọng. Wooyeon lo lắng rằng nếu Dohyun lại hiểu lầm cậu như vậy nữa, anh có thể sẽ không bao giờ hôn cậu nữa.

Nhìn thái độ bồn chồn của Wooyeon, Dohyun tử tế lên tiếng.

"Như thế này, em thè lưỡi ra đi."

"...?"

Wooyeon ngoan ngoãn thè lưỡi ra theo chỉ dẫn. 'Tại sao lại là lưỡi?' Cậu muốn hỏi, nhưng Dohyun giữ chặt gáy Wooyeon. Sau đó, anh lập tức ngậm lấy cái lưỡi thè ra của cậu bằng môi.

"Umm!"

Răng cửa thẳng tắp của anh khẽ cắn đầu lưỡi Wooyeon. Cảm giác ngứa ran hơn là đau đớn. Trước khi Wooyeon kịp đấy anh ra vì ngạc nhiên, Dohyun đã nhẹ nhàng lướt lưỡi mình qua đầu lưỡi Wooyeon.

Cảm giác như tâm trí cậu đang tan chảy. Cùng với hơi thở của họ, các pheromone hòa lẫn và để lại dấu vết ở mọi ngóc ngách trong con người Wooyeon. Dohyun, người đã hút khô lưỡi Wooyeon, nghiêng đầu một chút và điều chỉnh tư thế của mình. Wooyeon nhắm chặt mắt, cố gắng theo kịp hơi thở nông của mình.

"Umm...."

Pheromone thấm sâu vào phổi cậu. Cổ họng cậu rung lên, và tiếng rên rỉ thoát ra một cách vô thức. Dohyun cảm thấy tiếng rung của tiếng cười, có lẽ thấy tiếng rên rỉ của Wooyeon thật dễ thương. Khi bàn tay Wooyeon do dự giữa việc nắm chặt và thả ra, Dohyun nắm lấy nó và đeo quanh cổ cậu.

'Ỗ, cảm giác thật tuyệt....'

Nước bọt chảy xuống cổ họng cậu với một tiếng ực. Nụ hôn thứ hai mãnh liệt hơn nụ hôn đầu tiên. Không có chỗ để thở, chỉ có pheromone của Dohyun và một ham muốn mới tìm thấy lấp đầy cậu. Mỗi lần lưỡi nóng và ẩm của họ quần vào nhau, Wooyeon vô tình giải phóng một làn sóng pheromone Omega.

Làm sao cậu có thể ghét một điều tốt như vậy?

Không giống như lần trước, tràn ngập sự phấn khích, lần này cơ thể cậu bị bao trùm bởi hơi ẩm. Ngay cả cái chạm của Dohyun vào dái tai cậu cũng cảm thấy vô cùng nhạy cảm. Nhưng chỉ có thế thôi. Vì vậy, Wooyeon bám chặt lấy Dohyun một cách không kiểm soát, vai cậu run rẩy. Vì đây vẫn là một hành động xa lạ, nên tất cả những gì cậu có thể làm là chấp nhận những gì Dohyun làm.

Dái tai, dưới hàm, rồi đến gáy. Dohyun vuốt ve cậu liên tục, quay đầu lại và lướt lưỡi vào vòm miệng anh

"......."

Trong nháy mắt, một luồng căng thẳng dâng lên ở bụng dưới. Wooyeon chớp mắt và dùng sức đẩy vai Dohyun ra. Dohyun đẩy ra và nhìn Wooyeon một cách vô hồn.

"...Sao vậy?"

Pheromone chứa đầy hơi ấm, lan tỏa trong không khí. Ngay sau nụ hôn, đôi môi của họ trở nên mịn màng và trơn trượt. Wooyeon che miệng bằng một tay, tay còn lại nắm lấy vai Dohyun, ngập ngừng nói.

“Cái đó, ừm, cái đó là..."

Đôi mắt màu hổ phách sẫm của cậu rung động không ngừng. Đôi mắt tròn ướt át như thể chúng sẽ khóc bất cứ lúc nào. Cơ thể cậu ở trong trạng thái mơ hồ, và những chất pheromone rỉ ra đó hoàn toàn không phải là phản ứng tự nhiên.

Ánh mắt của Dohyun từ từ hướng xuống phản ứng hiển nhiên này.

"......"

"....."

Không có cuộc trò chuyện nào cả. Anh có hôn cậu hay phá vỡ bầu không khí không quan trọng. Ý nghĩ duy nhất tràn ngập trong đầu họ là phải rời khỏi nơi này ngay lập tức.

Wooyeon lao ra khỏi phòng câu lạc bộ mà không hề ngoảnh lại nhìn.

May mắn thay, nhà vệ sinh ở cuối hành lang rất yên tĩnh, không có một dấu hiệu nào của sự sống. Ngay khi cậu đóng cửa lại, một làn sóng tự ghét bản thân tràn ngập cậu.

"...Anh ấy hẳn đã nhìn thấy."

Tại sao cơ thể cậu lại phản ứng mạnh mẽ như vậy chỉ với một nụ hôn? Kể cả cậu có xui xẻo thì điều này cũng hơi quá đáng. Trong mọi trường hợp, tại sao áo sơ mi của cậu lại phải nhét vào quần, và tại sao chỗ phồng lên trong quần lại phải lộ liễu đến vậy? Và tệ nhất là tại sao Dohyun phải nhìn thấy tất cả?

Wooyeon tháo chiếc băng đô tai mèo vẫn đang đeo xuống, loạng choạng đi về phía bồn rửa. Tóc tai cậu rối bù, mặt đỏ bừng, vẻ mặt vô vọng. Cậu tạt nước lạnh vào mặt, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy sự phấn khích của cậu sẽ lắng xuống.

"Mình muốn biến mất ngay bây giờ...."

Thầy sẽ nghĩ gì khi thấy cậu như vậy? Cậu hẳn phải trông biến thái đến mức nào? Chỉ cần nghĩ đến thôi là mọi thứ trước mắt cậu đã tối sầm lại.

_______

Hời ơi ngại qué em ơiiiiii

Từ hôm nay là mỗi ngày tui sẽ cố gằng đăng 1 chương nha mọi người, do dạo này tui bận qué 🥹🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro