Chương 54: Kẹo bông gòn
Lễ hội đến gần trong chớp mắt, lén lút ngay trước mũi của những người tham dự. Mặc dù có tên là 'Lễ hội hoa anh đào', nhưng những cây anh đào chỉ có lá chứ không có hoa, nhưng bầu không khí vẫn sôi động như mùa hè sắp tới.
Trong khi mọi người đều bận rộn với việc chuẩn bị cho lễ hội, Wooyeon lại dành cả ngày để bận rộn vì một lý do khác.
"Chúng ta đang hẹn hò ạ?"
Ngày hôm đó, khi họ làm rõ mối quan hệ của mình trên sân thượng, họ đã trao nhau sự ấm áp trong một thời gian dài, rồi cuối cùng lại xa nhau.
Việc kéo Wooyeon vào vòng tay mình trong cơn choáng váng vì nụ hôn đầu tiên của họ đánh dấu sự khởi đầu cho mối quan hệ của cậu với Dohyun. Bỏ lại Wooyeon, người đang hối tiếc khao khát nhiều hơn, anh ăn xong bữa tối và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Chúng ta thực sự đang hẹn hò đúng không ạ?"
Wooyeon đã hỏi anh nhiều lần cho đến khi anh đến lối vào. Có thật là họ đang hẹn hò không, và đây không phải chỉ là một giấc mơ? Mọi thứ sẽ bị lãng quên vào ngày mai?
Lúc đầu, Dohyun trả lời một cách bình tĩnh, nhưng sau khi câu hỏi đó được lặp lại khoảng năm lần, anh ấy nói một cách nghiêm túc với vẻ mặt kiên quyết.
"Nếu em còn hỏi thêm một lần nữa, anh sẽ ngủ lại đây đó."
Mặc dù nội dung không mang tính đe dọa, nhưng giọng điệu lại gần như vậy. Dohyun hôn nhẹ Wooyeon đang bị khuất phục rồi nhanh chóng trở về nhà.
Wooyeon hối hận muộn màng, nghĩ rằng, 'Mình nên hỏi thêm một lần nữa', nhưng thang máy chở Dohyun đã xuống sâu bên dưới.
Wooyeon vẫn còn mơ hồ cho đến tận lúc cậu chìm vào giấc ngủ. Pheromone còn vương vấn trong nhà và hơi ấm còn sót lại trên môi khiến dạ dày cậu nóng bừng. Cảm giác như các giác quan của cậu sẽ trở nên nhạy bén hơn, giống như một chu kỳ phát tình, nếu cậu buông bỏ dù chỉ một chút lý trí.
Điều đó là không thể tránh khỏi. Mặc dù đã phải lòng Dohyun từ lâu, Wooyeon chưa bao giờ mong muốn có mối quan hệ như vậy với anh ấy. Ngay cả việc nuôi dưỡng tình cảm cũng có vẻ quá đáng, vì vậy cậu đã cố gắng kìm nén những cảm xúc đó nhiều lần.
Với Wooyeon, Dohyun là người mà cậu chỉ có thể ngưỡng mộ, khao khát và vẽ nên, giống như một ảo ảnh.
Nhưng giờ họ đã ở trong một mối quan hệ. Họ đã trao đổi những lời yêu thương và trao nhau một nụ hôn tràn ngập tình yêu. Sự ấm áp hòa quyện sâu bên trong tạo nên cảm giác gây nghiện đến nỗi dường như nó sẽ xuất hiện trong giấc mơ của Wooyeon đêm đó.
Chỉ một lần thôi. Vâng, dù sao thì cũng chỉ có một lần thôi.
"Wooyeon đã tới đây rồi sao?"
Vào ngày lễ hội được mong đợi nhất, Wooyeon đến phòng câu lạc bộ sớm hơn thời gian đã thỏa thuận. Sớm hơn khoảng một giờ so với bình thường, nhưng Garam và một số đàn anh đã có mặt ở phòng câu lạc bộ. Họ đang đọc hướng dẫn một cách nghiêm túc trong khi đặt một máy làm kẹo
bông gòn lên bàn.
"Tiền bối Dohyun đi đâu rồi ạ?"
Wooyeon tiến đến gần bàn một cách quen thuộc, tìm kiếm Dohyun. Là chủ tịch câu lạc bộ, anh ấy sẽ đến sớm hơn bất kỳ ai khác, nhưng Dohyun vẫn chưa xuất hiện. Đúng như dự đoán, Garam trả lời một cách thản nhiên.
"Cậu ấy đi lấy thứ gì đó thật nhanh và sẽ sớm quay lại thôi."
Cảm thấy vừa thất vọng vừa nhẹ nhõm, Wooyeon ấn vào dái tai và hít một hơi thật sâu, cảm thấy an ủi vì mình vẫn còn thời gian để chuẩn bị tinh thần.
“Vậy thì, thêm đường vào đây..."
Đúng như Garam nói, Dohyun đã trở lại phòng câu lạc bộ trong vòng chưa đầy năm phút. Đúng lúc các thành viên câu lạc bộ đang loay hoay làm những cây kẹo bông gòn đầu tiên, như thể họ đã phát hiện ra kho báu, thì anh mở cánh cửa mà ai đó đã khéo léo sửa sang và bước vào với một chiếc hộp lớn trên tay.
Và khi anh quay đầu lại, ánh mắt anh chạm phải ánh mắt của Wooyeon.
"......"
"....Xin chào."
Ánh mắt thoáng qua của họ vẫn dán chặt vào Wooyeon một lúc lâu. Mặc dù Wooyeon chào anh, Dohyun vẫn nhìn cậu không chớp mắt. Đôi mắt anh chứa đựng những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.
"Dohyun về rồi à nhìn này. Kẹo bông gòn của chúng tôi tuyệt lắm."
Garam thản nhiên phá vỡ sự im lặng khó xử.
Dohyun có rất nhiều điều muốn nói, nhưng hiện tại, anh rời mắt khỏi Wooyeon. Sau đó, anh cau mày khi nhìn vào kẹo bông (hay bất cứ thứ gì) mà Garam đưa cho.
“....Đó có phải là kẹo bông gòn không vậy?"
Chỉ đến lúc đó Wooyeon mới thở ra thật sâu, đặt tay lên ngực. Thình thịch, thình thịch, tiếng tim đập thình thịch của cậu hẳn phải rõ ràng từ khuôn mặt đỏ bừng của cậu. Nếu Garam không nói gì, cậu chắc chắn sẽ lao ra khỏi phòng câu lạc bộ ngay lập tức.
"Nó trông dễ làm. Nhưng nhìn vào cái này, có lẽ không phải vậy rồi."
"Này tên khốn này nghĩ rằng cậu có thể cạnh tranh với kiệt tác của chúng tôi à. Hãy thử làm xem."
Đã một tuần kể từ khi Wooyeon và Dohyun bắt đầu hẹn hò. Bất cứ khi nào họ gặp nhau, Wooyeon đều thể hiện những phản ứng ngượng ngùng như vậy.
Không phải vì mối quan hệ thay đổi này khiến cậu cảm thấy nặng nề, hay vì sự lãng mạn đột ngột này khiến cậu cảm thấy lạ lẫm, hay thậm chí là vì nó vẫn không có vẻ chân thực. Chỉ là vì nhìn Dohyun khiến cậu xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.
'Mình chắc chắn là bị điên rồi.' Wooyeon nghĩ.
Lý do cho phản ứng của Wooyeon bắt nguồn từ ngày họ bắt đầu hẹn hò.
Ngày hôm đó, trong cơn say của đủ loại cảm xúc, Wooyeon đã gặp phải một tình huống không thể tin được trong giấc mơ của mình. Đúng vậy, chính xác là cùng lúc cậu say và xuất tinh vào tay Dohyun.
'Làm ơn, giúp em cở nó ra với ạ.'
Sự lãng quên không phải là một phước lành vĩnh cửu. Những ký ức thỉnh thoảng xuất hiện vào thời điểm đó rất sống động trong giấc mơ đến nỗi Wooyeon thậm chí còn nhớ ý cậu ấy khi cậu ấy yêu cầu 'một bàn tay'.
Niềm vui từ bàn tay lớn, cảm giác gần như muốn khóc khi nắm lấy nó, và cảm giác ở đỉnh cao.
Đúng vậy, nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó thì Wooyeon đã không phải xấu hổ đến thế.
"Đưa tôi cái kéo cắt. Băng keo này không rách đâu."
"Đó là cái gì thế ạ?"
Vấn đề thực sự là khi thức dậy vào sáng hôm sau, Wooyeon thấy nửa thân dưới của mình ẩm ướt.
Cậu không phải là một thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, cũng không phải là một chu kỳ phát tình, nhưng cậu đã có một giấc mơ ướt át về Dohyun. Tự ghét bản thân và xấu hổ. Giữa tất cả sự hỗn loạn, Wooyeon thấy mình, lần đầu tiên trong đời, tự tay giặt đồ lót của mình.
"Ồ, băng đô đây rồi!"
Đương nhiên, từ ngày đó, Wooyeon đã tránh Dohyun như điên. Cậu biết Dohyun sẽ bối rối, và tránh anh như thế này là không đúng, nhưng bất cứ khi nào cậu cố gắng tập trung suy nghĩ, cơ thể cậu luôn hành động trước.
Dohyun dõi mắt theo Wooyeon, nhưng vì bận rộn với việc chuẩn bị lễ hội nên không hỏi rõ.
"Còn có áo phông nữa."
"Wow, dễ thương quá. Wooyeon, lại đây. Chúng ta thử mọi thứ trên người em nhé."
Khi Wooyeon đang chìm đắm trong sự xấu hỗ, cậu tiến đến gần Garam với khuôn mặt đỏ bừng.
Chiếc hộp Dohyun mang đến chứa những món đồ họ đã đặt hàng sau khi không đạt được thỏa thuận vào ngày hôm trước, họ nói rằng: 'Chúng ta hãy đặt hàng loại khác nhé!". Tai mèo, tai thỏ và thậm chí cả ruy băng.
"Được rồi, thử cái này trước nhé."
Garam lấy ra một chiếc băng đô có tai thỏ và đưa cho Wooyeon. Wooyeon nhìn chiếc băng đô có những nếp nhăn sâu trên trán. Băng đô màu đen, và tai màu trắng, vì vậy nếu đeo trên tóc đen, chỉ có tai sẽ nổi bật.
"...Em thực sự phải đeo cái này sao ạ?"
Nếu may mắn, cậu có thể biết ơn vì tóc mình đã chuyển sang màu nâu sau khi nhuộm. Garam gật đầu với vẻ mặt có phần nghiêm túc.
"Tất nhiên rồi, những người khác có thể không, nhưng em phải đeo nó, Wooyeon."
"Đúng vậy, và người nhỏ nhất luôn là người đeo nó đầu tiên."
"Nhóc con, nhanh lên thử xem."
Wooyeon nhận được băng đô theo sự nài nỉ của các thành viên câu lạc bộ. Cậu cảm thấy ánh mắt của Dohyun đang nhìn chằm chằm vào một bên mặt cậu.
Khi Wooyeon do dự đeo băng đô lên, rất nhiều ánh mắt sáng ngời tập trung vào cậu.
"Cảm giác này thật kỳ lạ...."
Ngay cả khi không nhìn vào gương, cậu vẫn cảm thấy mình hẳn trông rất buồn cười. Rốt cuộc, ngay cả Dohyun cũng đang trừng mắt nhìn cậu với khuôn mặt đáng sợ đó sao?
Không thể vượt qua sự ngượng ngùng, Wooyeon chạm vào tai thỏ. Garam nuốt nước bọt khô khốc.
"Này, đây là..."
Đúng lúc đó, Dohyun, người vẫn im lặng cho đến lúc đó, đã đưa tay về phía Wooyeon.
Sự chạm nhẹ và chính xác của anh đã tháo chiếc băng đô ra khỏi đầu Wooyeon. Ngay
lúc đó, Wooyeon ngừng thở và cứng đờ vì sự gần gũi.
"Thử sau đi, đừng thử bây giờ."
Dohyun nói vậy rồi ném chiếc băng đô trở lại hộp. Biểu cảm của cậu, lúc này lạnh lùng, có vẻ như bị tổn thương một cách bất ngờ. Wooyeon quên mất rằng cậu đang tránh mặt mình và hỏi bằng giọng bực bội.
"Anh thấy khó khăn đến thế khi nhìn em như vậy sao ạ?"
Hai ánh mắt chạm nhau. Một là ánh mắt của Dohyun, và một là ánh mắt của Garam. Giữa những thành viên câu lạc bộ ngơ ngác, không nói nên lời, Garam mỉm cười, lộ ra vẻ thích thú.
"À, cậu không thích tai thỏ à? Thế tai mèo thì sao?"
Với vẻ mặt vui vẻ, cô ấy lấy ra nhiều loại băng đô khác nhau. Cô ấy quấn băng đô giữa các ngón tay và đưa bó về phía Wooyeon. Nụ cười của cô ấy thật nồng nhiệt và dễ lây lan. Đương nhiên, Wooyeon từ chối với vẻ mặt ngượng ngùng.
"Em sẽ không đeo nó đâu ạ.”
Cho dù không thích lắm, nhưng không nói một lời liền cởi ra thì có ích gì chứ? Dù sao cậu cũng không muốn đeo, nhưng vô cớ lại thấy ngượng ngùng.
"Ô, thôi nào, em thử tai mèo đi."
"Em không muốn đâu. Chị đang trêu em đấy à, Noona?"
"Đứa trẻ này... hoàn toàn không hiểu được lòng chị."
Garam vẫn kiên trì đấy chiếc băng đô về phía Wooyeon. Không hiểu sao bầu không khí vui tươi đã lan rộng, ngay cả các thành viên câu lạc bộ cũng tham gia.
Một lần nữa, Dohyun lại là người can thiệp.
"Đừng ép em ấy đeo nó nếu em ấy không muốn."
Dohyun ngồi trên ghế sofa, thản nhiên kéo tay Wooyeon ngồi xuống cạnh mình. Wooyeon giật mình ngồi xuống cạnh anh, lắc mông sang một bên với vẻ mặt bối rối. Wooyeon định đứng dậy ngay lập tức, nhưng Dohyun đã nhanh hơn.
"Nhìn này, tóc em rối quá."
Anh quay người về phía Wooyeon, nhẹ nhàng luồn ngón tay qua mái tóc cậu. Từ trán đến bên hông và sau đầu, động tác của anh quá tỉ mỉ để có thể gọi là 'dọn dẹp'. Khi khuôn mặt Wooyeon ửng đỏ, một thành viên câu lạc bộ ngập ngừng hỏi, phá vỡ sự im lặng kỳ lạ trong phòng câu lạc bộ.
"...Hai người đang hẹn hò à?”
Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm khắp phòng câu lạc bộ.
Wooyeon chỉ có thể bất lực đảo mắt, cảm thấy không chắc chắn nên trả lời thế nào. Họ không thực sự cố gắng giữ bí mật, nhưng cậu tự hỏi liệu có ổn không khi nói về điều đó một cách cởi mở như vậy. Tuy nhiên, trước khi cậu kịp làm vậy, Dohyun đã trả lời.
"Đúng vậy."
Dohyun nhẹ nhàng chạm vào dái tai Wooyeon lần cuối trước khi rút tay ra. Mặc dù tay anh đã rút ra, nhưng có vẻ như mùi pheromone của anh vẫn còn lưu lại ở nơi anh chạm vào.
Trong khi Wooyeon lắp bắp, Dohyun nhíu mày một cách ngượng ngùng.
"Tôi đã cố gắng không tiết lộ nó...."
Mặc dù mắt anh ta nhíu lại, nhưng anh ta có vẻ vui mừng một cách kỳ lạ. Dohyun liếc nhìn các thành viên câu lạc bộ và nhếch khóe môi lên một cách thản nhiên.
"Nhưng có vẻ như tôi phải nói rồi”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro