Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51: Mây Trôi Lửng Lờ

Cuộc họp vốn đang diễn ra suôn sẻ, đã trở lại vạch xuất phát chỉ với một câu nói. Các thành viên câu lạc bộ đã bày tỏ ý kiến, Garam gật đầu một cách vô hồn, Dohyun đã bỏ cuộc giữa chừng, và thậm chí cả Wooyeon đang ngơ ngác nhìn, tất cả đều chớp mắt ngạc nhiên.

Wooyeon là người lên tiếng đầu tiên.

"Tại sao ạ?"

Wooyeon nhìn Dohyun với ánh mắt tò mò. Cậu không hiểu tại sao Dohyun, người hiếm khi từ chối bất cứ điều gì, lại kiên quyết phản đối như vậy. Dohyun mỉm cười diệu dàng và nghiêng đầu.

"Thế em có muốn làm không?"

"Không ạ."

"Thấy chưa?"

Cuộc trao đổi ngắn ngủi kết thúc. Rõ ràng là cậu không thích điều đó. Wooyeon im lặng đồng ý. Chỉ có Garam vẫn tiếp tục bĩu môi, nhưng vì cô ngồi xa nên không ai để ý.

"Chúng ta không thể ép buộc người khác làm việc họ không muốn được."

Các thành viên câu lạc bộ nhanh chóng chấp nhận lời nói của Dohyun. Họ nói rằng họ không muốn ép buộc bất kỳ ai tham gia vào một lễ hội mà tất cả mọi người đều thích, nhưng họ vẫn không từ bỏ hoàn toàn. Vì Dohyun không phản đối lần này, chủ đề lại quay trở lại 'tai Mèo hay tai Thỏ'.

Cuộc họp kéo dài hơn dự kiến. Hầu hết là những câu chuyện phiếm vô nghĩa và về cuối, có một cuộc thảo luận nghiêm túc về địa điểm tổ chức tiệc sau. Garam, người vẫn thờ ơ suốt thời gian, đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn bất kỳ ai khác.

Một lát sau, tất cả thành viên câu lạc bộ đều đã rời đi, bọn họ lại tiếp tục buổi học nhóm. Nơi này là phòng câu lạc bộ, thời gian còn lại chỉ bằng một nửa thời gian thường ngày. Tuy nhiên, Garam không thể tập trung được dù chỉ 30 phút, cô lấy điện thoại ra lướt web.

"Này, nhìn này. Có vẻ như Jisoo Hyang có con."

"Jisoo Hyang?"

Seongyu ngẩng đầu lên trước lời nhận xét đột ngột. Có lẽ trước đó, cậu ấy đã run rẩy vì buồn chán, nhưng bây giờ đôi mắt cậu ấy đột nhiên tràn ngập sự thích thú. Garam gật đầu một cách do dự.

"À, chủ tịch Tập đoàn Sunjeong, Jisoo Hyang. Họ nói là không có người kế nhiệm, nhưng giờ lại có tin tức về một đứa con ngoài giá thú?"

"Tập đoàn Sunjeong" khét tiếng mà Garam nhắc đến là một Tập đoàn ở Hàn Quốc mà hầu như mọi người đều biết đến.

Tập đoàn vô song ở Hàn Quốc, nắm quyền kiểm soát nền kinh tế không ai sánh bằng. Một nhà độc tài của Red Ocean có thể tùy tiện sử dụng cụm từ "Nếu Seonjeong sụp đổ, đất nước chúng ta sụp đổ", như một trò đùa. Họ thành lập nền tảng của mình thông qua các doanh nghiệp bán dẫn và chiếm được lòng công chúng bằng cách liên tục tài trợ cho các trung tâm chăm sóc trẻ em thông qua nền tảng của họ. Gần đây, họ mở rộng hoạt động kinh doanh sang căn hộ và ngay cả chiếc điện thoại trên tay Garam cũng có logo "SEONJEUNG" hiển thị rõ ràng.

"Có những suy đoán như, 'Cậu ấy đã học ở một trường trung học tư thục, những học sinh ở đó đã thấy con của Jisoo Hyang, có vẻ như cậu ấy được nuôi dưỡng ở Hoa Kỳ, nhưng không có tuyên bố chính thức nào cả."

"Có gì to tát đâu? Chỉ là chuyện phiếm thôi,
đúng không?"

"Chỉ là thứ để các phóng viên nhai thôi. Cổ phiếu có thể bị ảnh hưởng."

"Chị có cổ phiếu ở đó không, Noona?"

"Tất nhiên là không."

Wooyeon chớp mắt chậm rãi, ánh mắt dừng lại trên quyển sổ tay. Nét chữ nguệch ngoạc dường như mờ đi một cách mờ nhạt. Tiếng thì thầm của Garam nghe như bị bóp nghẹt trong tai cậu.

"Ngay cả đối với các chaebol, cuộc sống cũng khó khăn. Có con rồi thì phóng viên sẽ viết về nó."

"Đúng vậy, ngay cả khi điều đó đúng, thì việc có một đứa con ngoài giá thú cũng liên quan gì đến mọi người?"

"Đúng vậy. Chúng ta vẫn còn một chặng đường dài phải đi ở Hàn Quốc ." [?]

Giọng điệu của cậu bình tĩnh như thể đang nói về chuyện của người khác. Ừm, theo một nghĩa nào đó, đó là chuyện của người khác, và mức độ quan tâm đó là đủ. Garam đặt điện thoại xuống và bấm bút trong tay hai lần.

"Nhưng nếu chị là đứa con ngoài giá thú đó, và Jisoo Hyang đưa tiền để chị sống như thể chị không hề tồn tại, chị nghĩ mình có thể sống khá tốt. "

"Ừ, em cũng vậy. Bà ta chắc phải giàu lắm, kiếm tiền với bà ta là chuyện dễ mà. "

Cuộc trò chuyện giữa hai người giờ chuyển sang "yêu cầu đưa ra cho Jisoo Hyang." Garam nói về nhà cửa và xe cộ, trong khi Seongyu nói rằng cậu ta muốn một khoản tiền chắc chắn là 500 triệu won mà không do dự. Đến lúc đó, Dohyun cuối cùng cũng lên tiếng.

“Nói chuyện đủ rồi, học thôi."

Như một tín hiệu, cả hai đều im lặng. Từ khoảnh khắc đó, Dohyun được ngầm công nhận là người dẫn đầu buổi học của họ. Nếu anh ấy muốn im lặng, ít nhất họ phải giả vờ học.

"Chúng ta hãy tập trung trong 30 phút thôi."

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết có sức thuyết phục. Wooyeon nghĩ bầu không khí yên tĩnh này rất dễ chịu nên quay lại học. Garam nhanh chóng nhấc điện thoại lên lần nữa nhưng Dohyun không ngăn cản cô.

Đúng 30 phút sau, Dohyun là người đầu tiên đóng sách lại. Garam, người vẫn liếc nhìn họ, dụi mắt và duỗi người. Cảm thấy hơi mệt mỏi mặc dù kỳ thi đã kết thúc cũng không phải là vô lý.

Seongyu cất bút vào hộp đựng và cẩn thận kiểm tra ngày tháng.

“Nhưng tuần tới, chúng ta sẽ không thể học được, phải không?"

Vì lễ hội sẽ kéo dài trong ba ngày bắt đầu từ thứ Tư, nên khả năng cao là buổi học tuần tới sẽ bị hủy. Có vẻ như Garam cũng nghĩ vậy, khi cô ấy nhếch khóe miệng và búng ngón tay.

“Chúng ta không thể làm gì được nữa. Nếu đã như vậy, tuần sau chúng ta nghỉ ngơi một chút, tuần sau nữa lại bắt đầu học tập chăm chỉ nhé?"

Garam, người đầu tiên đề xuất buổi học và giờ lại là người đề xuất hủy buổi học vài ngày, cô ấy có vẻ khá hài lòng. Có vẻ như việc ngồi im và tập trung là cực hình đối với cô ấy, vì cô ấy không thích học. Dohyun cất sách vở và hộp bút chì vào cặp, nói rằng.

"Quyết định vậy đi."

"Dù sao thì chúng ta cũng phải chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ sau khi lễ hội kết thúc, nên đừng quá phấn khích nhé."

"Ừ, nếu việc học sa sút..."

Cho đến lúc đó, Wooyeon vẫn đang lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Biểu cảm của cậu chắc chắn là vô hồn, nhưng đôi mắt lại có vẻ hơi u ám.

Khi Wooyeon dụi đôi mắt mệt mỏi của mình, một tiếng gọi dịu dàng vang lên bên tai cậu.

"Yeon à."

Giọng nói ngọt ngào đến mức khiến miệng cậu tê tái. Garam và Seongyu mở to mắt ngạc nhiên. Dohyun hướng đôi mắt thanh tú của mình về phía Wooyeon và đưa một tay về phía cậu.

"Đi thôi, anh đưa em về nhà."

***

Hôm nay, một lần nữa, túi của Wooyeon không thể thoát khỏi việc bị bắt làm con tin. Mặc dù lần này, Wooyeon đã tự nguyện đưa nó cho anh, nhưng cuối cùng, nó vẫn là một mồi nhử. Dohyun dụ Wooyeon bằng chiếc túi và cuối cùng bắt cậu ngồi vào ghế lái phụ.

"Em ổn mà."

Ngay khi Wooyeon ngồi vào ghế lái, cậu nói một cách bình tĩnh nhất có thể. Nghiêng người về phía Wooyeon, Dohyun nhẹ nhàng hỏi.

"Cái gì ổn?"

Khi đặt một tay lên lưng ghế, Dohyun thoải mái thắt dây an toàn cho Wooyeon. Ánh mắt họ chạm nhau sâu thẳm.

"Em đã gặp Kang Junseong à?"

"...Làm sao anh biết ạ?"

Wooyeon giật mình, quên mất mình định nói gì. Mặc dù lịch trình của cậu trùng với buổi học của Junseong, nhưng cách Dohyun diễn đạt từ 'gặp gỡ' không chính xác lắm. Theo sắc thái, có vẻ như Dohyun chắc chắn rằng có chuyện gì đó đã xảy ra giữa Wooyeon và Junseong.

"Anh ngửi thấy mùi pheromone của cậu ta."

Dohyun chậm rãi trả lời khi anh rời xa Wooyeon. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, mùi pheromone vẫn còn vương vấn quanh mũi cậu.

“Anh có thể... Anh thực sự giỏi trong việc phân biệt mùi hương."

Cảm thấy lời giải thích của mình chưa đủ, Dohyun bình tĩnh đưa ra một số ví dụ. Anh đề cập đến việc anh không thích mùi nước hoa và chỉ hút thuốc lá pheromone.

Đến lúc Wooyeon hiểu đủ, Dohyun mới hỏi một cách thản nhiên.

"Không có chuyện gì xảy ra phải không?"

"Cậu ta đã xin lỗi em."

Lần này, Wooyeon đã vui vẻ kể cho Dohyun nghe về chuyện xảy ra với Junseong. Tuy nhiên, cậu không tiết lộ lý do xin lỗi nên Dohyun đã thể hiện phản ứng tương tự như trước.

“Vì điểm bài tập nhóm à?"

Có vẻ như đó là một giả định phổ biến. Wooyeon nhíu mày và lắc đầu.

“Việc đó đã được giải quyết vào tuần trước rồi ạ."

"Vậy thì tại sao?"

"Chỉ là... vì một lỗi lầm, và cậu ấy đến để xin lỗi điều đó."

Khi Dohyun khởi động xe, anh cười khúc khích như thể thấy điều đó thật vô lý. Tiếng thì thầm của anh nghe như một lời độc thoại.

"Em đã nghe đủ thứ chuyện vô nghĩa nhỉ."

Ngay cả Dohyun, người không biết Junseong là thủ phạm chính trong việc bắt nạt cậu, cũng phản ứng như thế này. Vậy Wooyeon, người thực sự là nạn nhân, sẽ cảm thấy thế nào? Wooyeon bày tỏ sự bất mãn của mình, cảm thấy như mình đang bị đối xử bất công.

"Cậu ta làm em cảm thấy khó chịu vô cùng luôn ấy"

"Cậu ta làm phiền em à?"

"Cậu ta nói... đừng bơ cậu ta đi, và đề nghị em và cậu ta ít nhất cũng nên chào hỏi nhau hôm nay..."

"Thật vậy sao?"

Dohyun nheo mắt khi anh kéo vô lăng. Một biểu cảm nhỏ thoáng qua trên khuôn mặt anh rồi nhanh chóng trở lại thái độ thường ngày.

"Anh sẽ đợi em sau khi lớp học kết thúc nhé?"

"Dạ?"

Wooyeon không hiểu lời Dohyun nói nên quay đầu lại. Dohyun liếc nhìn Wooyeon đang đối diện với mình trong khi xoay vô lăng.

"Anh thấy cậu ta không thể nói chuyện khi em ở cùng người khác. Dù sao thì em cũng không thể nói chuyện trong giờ học, vậy thì hãy tránh xa cậu ta sau giờ học, được chứ?"

"...."

Nghĩ vậy, cảm thấy phiền phức. Lời nói của Dohyun có nghĩa là anh sẽ đến đón Wooyeon vào thứ tư hàng tuần. Wooyeon không thể đoán trước được khi nào lớp học sẽ kết thúc, và giảng đường lại cách xa cổng chính, nên cậu không thể làm mọi thứ trở nên rắc rối như vậy.

"...Sẽ phiền phức lắm ạ.”

"Không phiên đâu."

Câu trả lời của Dohyun vô cùng tử tế. Wooyeon cắn má trong của mình trong khi nắm chặt dây an toàn. Cổ họng cậu cảm thấy nghẹn lại và răng hàm ngứa như thể răng khôn sắp mọc.

Biết rằng thầy là người có bản tính lương thiện, trong sự dịu dàng vô tận như vậy, cậu muốn dựa dẫm vào thầy một cách vô liêm sỉ. Nhưng nếu mất đi sự ủng hộ đó, cậu biết mình sẽ thực sự sụp đổ.

"Seonsaeng-nim."

Wooyeon gọi Dohyun bằng giọng nhỏ nhẹ. Dohyun không trả lời, chờ cậu nói tiếp.

"Em muốn nói về việc trước kia bảo anh là người giả tạo ạ."

'...Em ấy nói rằng nụ cười của tôi trông có vẻ giả tạo.'

Mặc dù cố gắng lờ đi, Wooyeon vẫn không quên những lời đó. Cậu nhớ lại cuộc trò chuyện giữa Garam và Dohyun mà cậu đã nghe được bên ngoài phòng câu lạc bộ và tiếng cười sau đó.

'Tôi tự hỏi em ấy sẽ còn nghĩ như thế trong bao lâu.'

"Em không còn nghĩ như vậy nữa ạ."

Việc cậu không thể hoàn toàn tin tưởng vào tình cảm của Dohyun cũng góp phần vào sự khó chịu này. Nếu lý do Dohyun đối xử tốt với cậu không phải vì anh thích cậu, mà là vì anh không muốn tỏ ra giả tạo, thì Wooyeon không thể thực sự hạnh phúc.

“Vậy nên, anh không cần phải tốt với em như vậy đâu."

Trong một lúc, không có lời nào được trao đổi. Khi sự im lặng kéo dài trong xe, Wooyeon thấy mình ngày càng lo lắng. Mặc dù nói một cách bình tĩnh và lạnh lùng, nhưng cuối cùng, chính cậu là người cảm thấy thất vọng. Nếu Dohyun thay đổi thái độ vì anh nghĩ mình đúng, thì Wooyeon thực sự sẽ là người bị tổn thương.

May mắn thay, Dohyun không kéo dài sự im lặng mà nói bằng giọng bình tĩnh.

"Em đã nghe anh nói chuyện với Moon Garam à."

"...."

Như thường lệ, Dohyun vô cùng nhạy bén. Dù Wooyeon có cố che giấu thế nào đi nữa, anh vẫn luôn nhìn thấu được cậu. Lần này, dù có rõ ràng đến đâu, thì việc anh ấy ngay lập tức kết luận, 'cậu đã nghe cuộc trò chuyện đó', thật hấp dẫn.

“Vậy nên hôm đó em bảo anh ngủ với em à..."

"...."

"Vậy nên bây giờ, em không thể tin được khi anh nói anh thích em à."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro