Chương 46: Mây Trôi Lửng Lờ
Thích một ai đó luôn đi kèm với những trách nhiệm riêng của nó. Cho dù đó là về cảm xúc, hành động hay thậm chí là những lời nói nhỏ nhất.
Wooyeon không muốn suy nghĩ quá nhiều. Cậu không muốn bị nhấn chìm trong đám mây cảm xúc của mình, cũng không muốn bị cuốn trôi bởi những dòng nước lũ dữ dội. Cậu chỉ muốn trôi theo những con sóng nhẹ nhàng một cách bình yên và tĩnh lặng.
Nhưng rồi cậu gặp được thầy. Yêu thầy bằng một trái tìm ngây thơ, rồi gặp lại sau một cuộc chia ly không mấy vui vẻ. Từ khi thích thầy, trái tim Wooyeon luôn như biển cả mênh mông.
<Yeon à>
Vì vậy, việc bị cuốn vào cơn bão xoáy chỉ là một diễn biến không thể tránh khỏi. Tiếng gọi mà cậu đã không nghe suốt bốn năm qua không hề ngọt ngào như Wooyeon từng nghĩ. Miệng cậu cảm thấy đắng ngắt, và cảm giác nghẹn ở cổ họng khiến cậu nhận ra rằng, dù có trải qua bao nhiêu lần đi nữa, cậu vẫn không thể làm quen được với cảm giác này.
Trong suốt một tuần, Wooyeon vật lộn trong pheromone của chính mình. Những cảm xúc hỗn loạn bùng nổ trong tâm trí cậu và khao khát tiếp xúc da thịt trong cậu tăng vọt ở mọi khoảnh khắc. Uống thuốc ức chế có thể giúp ích một chút cho cậu, nhưng cậu không có đủ thì giờ để cân nhắc những suy nghĩ như vậy.
Bao gồm cả bác sĩ riêng của cậu, tất cả người thân của Wooyeon đều chấp nhận tình trạng của cậu. Họ sẽ không can thiệp trừ khi Wooyeon yêu cầu và họ đảm nhận nhiệm vụ của mình trong phạm vi tối thiểu được phép. Đôi khi, Wooyeon nghĩ đến Dohyun và trong lúc đó cậu sẽ tự thỏa mãn những ham muốn của bản thân mình, nước mắt chảy dài trên má khi cậu nhìn vào cổ tay bị bầm tím của mình.
<Những lời ấy không nên thốt ra từ em.>
Làm sao anh biết cậu là Seon Wooyeon? Trong khi Wooyeon đã cố kìm nén cảm xúc để không gọi anh là 'seonsaeng-nim' (thầy), cậu đã rất cố gắng trong việc gọi anh là 'sunbae' (tiền bối) và cố xóa đi những đau buồn trong quá khứ. Rốt cuộc là từ khi nào trong suốt khoảng thời gian họ ra trải qua cùng nhau từ sau khi cậu về nước chứ?
Khi cậu quằn quại trong đau đớn dưới tấm chăn, suy nghĩ của cậu rẽ sang nhiều hướng khác nhau. Cuối cùng, cậu đã không ngủ với Dohyun, cũng chẳng đạt được điều gì. Thất vọng. Trống rỗng. Sự tự ghê tởm bắt nguồn từ việc bản thân thậm chí chả là gì đối với anh ấy cả.
Cảm giác như mọi thứ đã thực sự kết thúc rồi. Mong muốn được ở bên anh khi còn là một hậu bối cũng đã tan biến và quyết tâm khép chặt trái tim mình của cậu cũng đã thất bại. Tất cả những gì còn lại với Wooyeon là trái tim tan vỡ và những vết thương không thể chữa lành.
"Pheromone của cháu đã trở lại bình thường... và mọi chỉ số khác cũng bình thường." (Bác sĩ riêng)
Wooyeon ra khỏi giường sau cả một tuần. Đó là chu kỳ phát tình dài nhất mà cậu từng trải qua và là lần đầu tiên cậu có thể nhớ đến. Vì vậy, người giúp việc đã chuẩn bị cho cậu một căn phòng mới thoải mái và yên tĩnh ở tầng hai của căn hộ, nơi mà cậu rất ít khi để ý tới.
"Có lẽ ngày mai cháu có thể đi học được rồi."
Bác sĩ liếc nhìn cổ tay Wooyeon. Vết bầm tím mờ nhạt vẫn trông giống như dấu vết của một cuộc xung đột. Biết vậy, Wooyeon nhanh chóng kéo tay áo xuống che cổ tay.
"Đừng nói với mẹ cháu nhé."
Giọng nói của cậu phát ra và không kiềm chế được. Môi cậu run rẩy như thể cậu thậm chí còn chưa được uống nước trong một khoảng thời gian dài. Trong khi bác sĩ vẫn im lặng, Wooyeon bình tĩnh lập lại một lần nữa.
"Như bác biết đấy, đây không phải là một yêu cầu."
Bác sĩ ngậm miệng lại với vẻ mặt phức tạp. Wooyeon thường để ông ta báo cáo với mẹ tất cả mọi thứ về sức khỏe của cậu nhưng bây giờ khi ông ta lại được bảo không được nói, bác sĩ bắt đầu cảm thấy do dự.
Vị bác sĩ cố nén tiếng thở dài không ai để ý, thận trọng lên tiếng.
"Kể cả khi sử dụng thuốc chữa vết bầm thì..."
"Cháu ổn mà, bác cứ đi đi ạ."
Wooyeon cố tình không chữa trị vết bầm tím ở cổ tay mình. Dấu vết mờ nhạt đó như một lời nhắc nhở cậu về những gì đã xảy ra ngày hôm đó: Dohyun đã từ chối cậu, anh ấy kiềm chế bản năng của mình và vạch ra một ranh giới mà cả hai không thể vượt qua.
"Cháu không bị đánh. Thực tế thì ngược lại."
Thật ra, Dohyun không hoàn toàn giống với hình mẫu của một Alpha. Anh có tính cách nhạy cảm nhưng vẫn thông minh, dịu dàng nhưng cũng rất quyết đoán và lý trí dù là một Alpha. Cậu cảm thấy an ủi vì dù anh có hành động theo cảm xúc và không kiểm soát được bản thân mà lao vào cậu, thì đó cũng là điều hiển nhiên vì anh ấy là một Alpha.
"Lần sau, hãy cho cháu loại thuốc ức chế khác ạ"
Bác sĩ thấy mình không thể phá vỡ sự bướng bỉnh của Wooyeon và đi ra ngoài. Mặc dù ông tỏ ra lo lắng một vài lần, nhưng ông chắc chắn Wooyeon sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình. Tuy nhiên, ông vẫn có thể báo cáo với mẹ cậu một cách mơ hồ về cổ tay của anh ta, ngay cả khi ông không muốn điều đó.
Ngay cả sau khi bác sĩ rời đi, Wooyeon vẫn ngồi trên giường rất lâu. Phòng ngủ ở tầng hai thường không được sử dụng, căn phòng này giúp cậu có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh khi cậu ngồi thẳng. Cậu chạm vào vết bầm trên cổ tay, đếm số đám mây trôi lơ lửng một cách vô thức.
Cậu chắc chắn rằng Dohyun sẽ cảm thấy có lỗi khi nhìn thấy vết bầm tím do chính anh gây ra. Bất chấp mọi thứ, anh ấy nhất định sẽ gửi một cái nhìn lo lắng vì anh ấy vốn là một rất tốt.
Wooyeon biết rằng mình phải từ bỏ ngay lúc này, nhưng chỉ cần nghĩ đến Dohyun thôi là tim cậu đã đau nhói.
______
Cậu trở lại trường sau một tuần, bằng cách nào đó, cậu cảm thấy mọi thứ xung quanh rất hoài niệm. Các sinh viên thì phấn khích và khuôn viên trường thì đầy rác ở đây và đó. Wooyeon đến lớp học vào buổi học đầu tiên vào thứ Tư, cậu cảm thấy bối rối trước bầu không khí xa lạ này.
"Wooyeon! Cậu thấy khỏe hơn chưa?"
Vừa bước vào lớp, Wooyeon đã được Seongyu nhiệt tình chào đón. Cậu ta lo lắng vì không liên lạc được với cậu, hỏi thăm cậu có ổn không và bị bệnh gì.
"Tớ nghe nói cậu bị bệnh, nhưng không ngờ cậu lại nghỉ lâu như vậy..."
Nỗi lo lắng của Seongyu không dừng lại cho đến khi giáo sư bước vào và bắt đầu bài giảng. Wooyeon biết được tình trạng da khô, môi nứt nẻ và khuôn mặt sưng tấy của mình từ Seongyu.
"Garam Noona cũng lo lắng cho cậu lắm đấy. Sau giờ học, chúng ta đến phòng câu lạc bộ nhé."
Cậu phát hiện ra sự lo lắng của Garam từ những tin nhắn để lại trên điện thoại của cậu. Có rất nhiều tin nhắn, nếu như điện thoại của cậu không bị tắt nguồn thì có thể sẽ nhận được rất nhiều tin nhắn thoại từ Garam. Nhưng phải đến sáng nay Wooyeon mới phát hiện điện thoại đã tắt nguồn, sau khi sạc pin và khởi động lại điện thoại cậu mới thấy được tin nhắn mà mọi người đã gửi cho cậu.
"Được rồi, chúng ta nhờ các tiền bối mua cho chúng ta món gì đó ngon nhé."
Seongyu chuẩn bị đi đến phòng câu lạc bộ ngay khi giáo sư rời đi, như thế sợ cậu đổi ý. Seongyu đang đợi cậu và ngay khi Wooyeon dọn dẹp xong sách vở và bỏ vào balo, Seongyu đã đeo balo của cậu lên vai và giúp cậu mang chúng. Cậu biết đó chỉ là một cử chỉ quan tâm đến một người bạn vừa mới khỏi bệnh của Seongyu, nhưng Wooyeon không thể không nhớ lại ký ức về Dohyun sử dụng chiếc túi của cậu làm con tin.
"Garam Noona có thể khóc khi nhìn thấy cậu. Chị ấy trong như vừa lạc mất thú cưng vậy đó."
Theo những gì Seongyu nói, Garam đã lo lắng kể từ khi Wooyeon nghỉ học do bị bệnh. Và vì Wooyeon, người sẽ trở lại sau một hoặc hai ngày khi khỏi bệnh, đã không xuất hiện ở trường trong suốt một tuần. Cậu ấy thậm chí còn nói rằng Garam đã có ý định đến nhà cậu để tìm cậu nhưng Dohyun đã cản cô ấy lại với vẻ mặt nghiêm túc.
"Nè, không có chuyện gì xảy ra giữa cậu và anh Dohyun đúng không?"
Wooyeon, người đã ngậm miệng khi nhắc đến 'Dohyun', cậu ngượng ngùng mím môi trước câu hỏi tiếp theo. Một lúc sau cậu mới nói.
"Sao cậu hỏi vậy."
Seongyu cau mày.
“Không, không có chuyện gì cả, chỉ là sau khi anh ấy đưa cậu về thì anh ấy có gì đó lạ lắm."
Thay vì hỏi thêm, Wooyeon kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời tiếp theo. Seongyu thận trọng quan sát phản ứng của Wooyeon, nhẹ nhàng vuốt cầm và mở miệng nói.
"Anh ấy chỉ cười như thường lệ, nhưng có gì đó khá lạnh lùng. Trước đây anh ấy bảo đang cai thuốc nên hầu như không hút thuốc, nhưng đột nhiên anh ấy bắt đầu hút rất nhiều. Và khi tớ hỏi anh ấy điều gì đó, phản ứng của anh ấy chậm hơn lúc trước."
Mặc dù biết tậm trạng của Dohyun khá tệ, cậu vẫn cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Một cảm giác chiến thắng tràn ngập cậu khi biết rằng không chỉ mình cậu bị ảnh hưởng bởi những gì đã xảy ra vào hôm đó. Tuy nhiên, mặc dù cậu cảm thấy nhẹ nhõm, cậu vẫn cảm thấy bất an về việc Dohyun cảm thấy khó chịu sau khi vạch ra ranh giới với cậu.
“Tớ bị từ chối rồi."
Wooyeon bình tĩnh đáp lại và đặt tay lên cửa phòng câu lạc bộ. Ngay lập tức, Seongyu, người có vẻ mặt bối rối, dừng chuyển động của mình lại.
"...Tại sao?"
"Sao cậu lại hỏi tại sao?"
"Thì..."
Seongyu lầm bầm mơ hồ với sự không chắc chắn. Cậu không ngờ điều đó, cậu không thể tin được. Những lời không tin vang vọng trong tai Wooyeon, nhưng cậu bỏ qua chúng và mở cửa phòng câu lạc bộ.
"Chị ơi, chúng em tới nơi rồi."
Garam vẫn ngồi trên chiếc giường tạm bợ gần như không vừa vận như thường lệ. Với mái tóc dài đổ về phía trước, cô ấy trông giống như một bóng ma. Khi Garam theo phản xạ ngắng đầu lên và nhìn thấy Wooyeon, cô ấy thở hổn hển.
"Wooyeon!"
Cô sải bước về phía cậu với những bước dài. Gần như thế cô sắp ôm cậu, nhưng dừng lại ngay trước khi đưa tay ra. Đôi mắt cô, dài ra không có mí mắt, ngăn nước hơn bao giờ hết. Garam thốt lên.
"Trời ơi, bây giờ em ổn chứ? Em đã hết bệnh chưa? Trời ơi, trông em như thế đã mất đi một nửa sức sống vậy."
Garam luôn miệng thốt lên 'ôi trời,' trong lúc đó cô đi vòng quanh kiểm tra Wooyeon từ đầu đến chân. Seongyu đã nói chị ấy như bị lạc mất một chú cún con, nhưng bây giờ chị ấy trông giống một chú chó lớn đang háo hức chào đón chủ của mình hơn.
Trong khi Garam quan sát Wooyeon, Seongyu cảm thấy hơi không thoải mái và lùi vào trong với vẻ mặt hơi khó chịu.
“Ừm, vẫn có quy luật bất biến của cái đẹp. Mặc dù cậu đã giảm cân, nhưng cậu vẫn đẹp trai như thường, nên mọi thứ đều ổn."
Garam mỉm cười, hài lòng với chính mình, khi cô gật đầu. Khi cô bảo sẽ đãi cậu ăn bất cứ thứ gì cậu muốn hôm nay, Wooyeon chỉ lắc đầu ngượng ngùng. Cậu cảm kích sự quan tâm của họ, nhưng đây không phải là điều cậu muốn gây sự chú ý.
"Em không bị bệnh, chỉ là em đến chu kì phát tình thôi ạ"
"Chu kỳ phát tình?"
Seongyu cười khúc khích khi đặt balo xuống bàn. Là một Beta, cậu có thể thấy ngượng ngùng khi ai đó nghỉ một tuần vì chu kỳ phát tình. Ngược lại, biểu cảm của Garam trở nên thông cảm, như thế cô ấy cảm thấy có cảm giác đồng chí.
"Thuốc ức chế không có tác dụng với em sao?"
"Không ạ, lúc trước thì nó vẫn có tác dụng với em nhưng lần này thì không có tác dụng nữa, nên em thấy có gì đó không ổn."
"Vậy à, vậy thì cố gắng lên nhe. Làm một Omega đã đủ khó khăn rồi... nhưng mà đợi đã."
Garam, người đã ngừng nói, nhanh chóng làm cứng biểu cảm của mình. Cô trồng dữ tợn, ánh mắt của cô trở nên lạnh lùng. Cô nheo mắt và lặp lại câu hỏi của mình.
"Đó là chu kỳ phát tình à?"
Wooyeon gật đầu chậm rãi. Mặc dù không làm gì sai, cậu vẫn cảm thấy căng thẳng khi Garam tỏa ra bầu không khí lạnh lẽo. Đôi mắt hồ phách sâu thẳm của cô khóa chặt với cậu.
"Hôm đó, em ở cùng Kim Dohyun..."
"Ở cùng tớ thì sao?"
Trước khi cô kịp nói hết câu, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau Wooyeon. Cảm thấy đau nhói ở ngực, Wooyeon từ từ quay đầu lại. Dohyun giữ bên hông cửa thay vì tay nắm cửa và nói khẽ như thường lệ.
"Chúng ta cần phải sửa cánh cửa này."
____________
Cái cửa phiền nhất năm=))
《Trong khi Garam quan sát Wooyeon, Seongyu cảm thấy hơi không thoải mái và lùi vào trong với vẻ mặt hơi khó chịu.》
hổng lẻ nhỏ Seongyu thích chị Gẩm=)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro