Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

BL 21-25

Default

Quyển 15 : Trọng bảo.

Chương 26: Xuất phát hay lưu lại?

Tác giả : Ngã Cật Tây Hồng Thị

Dịch : Mạc Vấn Danh

Biên tập : lythongcz

Nguồn : Tiềm long các. - http://4vn.eu/forum

Nội dung thu gọn tại http://4vn.eu :

Âm thanh của Phổ Tu La còn quanh quẩn bên tai nhưng người thì đã biến mất từ lâu.

"Tên Phổ Tu La này cũng thật quái dị."

Bối Bối chớp chớp hai con mắt ra vẻ khó hiểu nói.

Lâm Lôi cúi đầu nhìn hơn trăm chiếc giới chỉ trên tay, phần lớn đều là trung vị Thần cấp, nhưng cũng có không ít cái thuộc loại thượng vị Thần cấp.

"Nhiều không gian giới chỉ như vậy, trong đó lại có không ít thượng vị Thần cấp giới chỉ. Quả thật là quá nhiều!"

Lâm Lôi trong lòng vui sướng.

"Không ngờ Phổ Tu La lại cấp cho chúng ta nhiều không gian giới chỉ như vậy."

Địch Lỵ Á cũng cả kinh than vãn.

"Cho nên mới nói người này đầu óc có vấn đề. Nhưng mà có vấn đề như vậy cũng tốt."

Bối Bối hi hi cười nói.

Lâm Lôi lắc đầu bảo: "Bối Bối, không nên nói như thế! Kinh lịch của Phổ Tu La và chúng ta không giống nhau. Loại cảm giác bắt buộc phải ẩn nhẫn hơn ức vạn năm thật không dễ chịu tí nào. Người thường tuyệt đối không thể làm được, hắn phát tiết một chút cũng tốt."

Địch Lỵ Á cũng gật đầu đồng ý.

Bất luận là động thủ với Lý Nhĩ Mông Tư hay là nói chuyện với Lâm Lôi, tất cả đều là phát tiết cảm xúc ở trong lòng.

"A..."

Bối Bối giật mình hiểu ra, hai mắt phát sáng:"Đúng vậy, tùy ý cho chúng ta chút tiện nghi. Nhưng Phổ Tu La này cũng hẹp hòi, đã thế sao không đem luôn không gian giới chỉ của A Lý Khuê Ân cấp cho chúng ta luôn nhỉ. Lão này tài phú thật kinh người."

Lâm Lôi và Địch Lỵ Á lập tức á khẩu không nói được câu nào.

"Nói giỡn thôi mà."

Bối Bối cười hi hi nói. Lập tức nhìn về huyền phù có hơn trăm cái không gian giới chỉ trên tay Lâm Lôi:"Lão đại, nhiều không gian giới chỉ như vậy, không biết là bên trong có bao nhiêu bảo bối, chúng ta mau về xem thử đi."

Bối Bối tỏ ra cực kì háo hức:"Điều khiến ta thích thú nhất chính là kiểm kê bảo vật bên trong các không gian giới chỉ."

"Không cần vội."

Lâm Lôi khẽ lộn tay, thu hồi các không gian giới chỉ thu được vào trong người."Bây giờ chúng ta cần phải xác định một chút bên dưới rốt cục là cái gì đã, không gian giới chỉ chút nữa tìm hiểu sau cũng được."

Lâm Lôi quay người nhìn quanh, quần thể núi lửa đột ngột biến mất cũng khiến cho cảnh vật xung quanh khôi phục lại như cũ. Trong màn đêm ảm đạm, ánh trăng bàng bạc chiếu sáng mây mù đang bao phủ cả không gian.

Ánh trăng mờ ảo chiếu rọi cả đại địa, khí tức cổ lão thương mang lập tức tràn ngập mênh mông.

Địch Lỵ Á hơi nhíu mày nói:"Lâm Lôi, trong địa ngục hung hiểm khắp nơi. Dựa vào năng lực của ba chúng ta, muốn đoạt được Hồng Dương Phủ Lam Phong Thành thật quá khó khăn."

Lâm Lôi cũng đồng ý, mặc dù cả ba người bọn họ đều là trung vị Thần, mặc dù nói ác ma tinh cấp không thể thấy được bọn họ, nhưng thực lực của những người khác cũng chỉ có thể phán đoán một cách đại khái, ai biết được bọn họ là Trung vị Thần hay là Thượng vị thần! Thượng vị thần Ác ma tuyệt đối không thể chọc vào.

Nếu chỉ là Trung vị thần Ác ma thì không đáng sợ.

"Tiếp tục nhiệm vụ. Phải tới được Phong Thành. Nhưng trong địa ngục, mỗi thành trì đều cách nhau rất xa! Chúng ta bây giờ không có khả năng tiếp tục nhiệm vụ ah."Bối Bối bất đắc dĩ than thở.

Lâm Lôi quan sát xung quanh, nhớ lại những tin tức mà mình biết được về địa ngục, một lát sau âm trầm bảo:"Chúng ta có chút phiền toái, từ chỗ chúng ta đến thành trì gần nhất cũng gần tám ngàn vạn dặm. Quãng đường tám ngàn vạn dặm này ai biết được là sẽ có bao nhiêu hung hiểm đây..."

"Tám ngàn vạn dặm?"

Bối Bối và Địch Lỵ Á cũng đều cảm thấy đau đầu.

Lâm Lôi nhìn về phía Địch Lỵ Á, trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh mình và Địch Lỵ Á bị hãm vào trong Kim sắc nham tương. Thời khắc đó hắn còn tưởng mình thực sự chết chắc rồi.

"Vì Địch Lỵ Á phải tiếp tục mạo hiểm"

Lâm Lôi âm thầm quyết định.

Địch Lỵ Á và Bối Bối giờ phút này đều nhìn về phía Lâm Lôi, chờ đợi quyết định cuối cùng của hắn. Lâm Lôi đưa mắt nhìn ra xa, trầm giọng bảo:"Như vậy đi, phía trước không xa hình như có một tòa núi lớn, chúng ta đến đó tu luyện một chút. Đợi Địch Lỵ Á luyện hóa xong khỏa Thượng vị thần cách nọ chúng ta lại đi tiếp!"

"Ở lại đây?"

Bối Bối có chút khó khăn nói.

"Sao?"

Lâm Lôi nhìn về phía Bối Bối.

Bối Bối lắc đầu bảo:"Không có gì, lão đại, ngươi nói có lý. Đợi Địch Lỵ Á đạt tới cảnh giới Thượng vị thần rồi, ít nhất từ bên ngoài nhìn vào cũng chỉ biết nàng là Thượng vị thần Ác ma, cũng là Hổ nhân. Lúc đó chúng ta lên đường sẽ an toàn hơn rất nhiều."

Đây cũng là ý nghĩ của Lâm Lôi. Mặc dù Địch Lỵ Á chỉ là Nhất tinh Ác ma, nhưng từ bên ngoài nhìn vào ai có thể biết được.Người khác cũng chỉ có thể xác định đó là một Thượng vị thần Ác ma mà thôi!

Cho dù là cường đạo cũng không muốn dây dưa với Thượng vị thần Ác ma, ai biết là mấy tinh? Nói không chừng lại là Thất tinh Ác ma thì đúng là tới số rồi!

"Hả?"

Lâm Lôi phát giác Địch Lỵ Á đang kéo áo hắn, liền quay đầu lại nhìn nàng. Theo ánh mắt của Địch Lỵ Á, Lâm Lôi lập tức nhận ra vẻ bất ổn của Bối Bối, hắn chợt hiểu ra Bối Bối đang lo sợ chuyện gì.

"Bối Bối."

Lâm Lôi lên tiếng gọi.

"Hả?

Bối Bối ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn Lâm Lôi.

Lâm Lôi thẳng thắn nói:"Bối bối, bây giờ hoặc là chíng ta phải đi thật nhanh, tìm kiếm được thành trì hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là cả ba chúng ta mãi mãi cũng chỉ là kim chúc sinh mạng. Tóm lại, dù thế nào chúng ta cũng phải nghĩ biện pháp nhanh chóng tới được Hồng Dương Phủ Lam Phong thành."

Bối Bối trong lòng minh bạch.

Muốn tìm Tát Lạc Mông và Ny Ti, trước hết phải trở về được Bích Phù đại lục, mà cách duy nhất có thể chính là thông qua Hồng Dương Phủ Lam Phong thành. Lâm Lôi làm như vậy là cũng để cho Bối Bối có cơ hội theo đuổi Ny Ti.

Nhưng mà ở nơi này bọn họ tuyệt đối không dám vội vàng bất cẩn, trên đường đi chắc chắn gặp phải cường đạo ai có thể nói là có bao nhiêu hung hiểm đây? Mặc dù thực lực của Lâm Lôi và Bối Bối đều rất mạnh, nhưng cũng chỉ đối phó được với những nhóm cường đạo kiếp phỉ bình thường mà thôi, nếu gặp phải một đoàn mấy ngàn trung vị thần kiếp phỉ thì cũng chỉ đành phó mặc cho số phận.

Thật sự là quá nguy hiểm!

"Lão đại, cám ơn!"

Bối Bối cảm kích nói, nhưng rồi lại lắc đầu thở dài:

"Nhưng mà không cần nữa đâu."

Lâm Lôi và Địch Lỵ Á nhìn nhau.

Bối Bối tiếp tục nói:"Vội vàng chạy loạn như vậy thật quá nguy hiểm. Chúng ta cứ nghe theo ý lão đại, tạm thời ở lại đây vài ngày đã... Còn về phần Ny Ny, nói thật ta không thích Tát Lạc Mong! Nhưng ta cũng tin tưởng, Ny Ny đi với hắn, ít nhất chuyện an tòan không phải lo lắng. Còn việc ta có thể gặp lại Ny Ny nữa hay không..., cứ để cho vận mệnh sắp đặt đi!"

Bối Bối mặc dù muốn cùng Ny Ny ở một chỗ

Nhưng mà vội vàng lên đường như vậy sẽ khiến Lâm Lôi và Địch Lỵ Á gặp nguy hiểm, cho nên Bối Bối tự nhiên sẽ không làm như vậy.

Ba người bọn Lâm Lôi theo hướng Đông bắc đi tới mấy trăm dặm thì phát hiện một ngọn núi cao tươi tốt. Là một cổ lão sơn mạch, cao đạt ngàn thước, trên núi có những cây đại thụ phải hơn mười người ôm mới xuể, cây dại mọc um tùm rậm rạp, nơi nào cũng có thể thấy được các loại thực vật cổ quái.

Trên ngọn núi này, nơi nơi đều mang theo một khí tức cổ lão xa xưa.

Bọn Lâm Lôi đi qua mấy trăm dặm bình nguyên cũng chỉ gặp một vài tiểu bộ lạc. Những tiểu bộ lạc này có thể nói chính là thế lực yếu nhất trong địa ngục thánh vực. Những thần cấp cường giả bình thường muốn sinh tồn phải tự tổ chức thành những bộ lạc nhỏ, thế nhưng những bộ lạc nhỏ này cũng có thể khống chế một khu vực rộng hàng ngàn dặm.

Ba người bọn Lâm Lôi lúc này đang ở trên một sườn núi dựng đứng, ở giữa sườn núi này, Lâm Lôi đã dùng Tử Huyết nhuyễn kiếm đào sâu vào bên trong tạo thành một cái sơn động. Đây chính là nơi cư trú của cả ba người trong thời gian tới.

Huyệt động vừa tạo xong cả ba người bọn họ đều đồng loạt ngồi xuống, cùng nhau kiểm tra số không gian giới chỉ thu được.

"Tốt quá, bên trong cái này có hơn mười vạn kim tệ. Chắc chắn nó là của một trung vị thần Ác ma nào đó.

Bối Bối tựa hồ đã thông tỏ về chuyện của Ny Ny, vừa kiểm tra vừa hưng phấn kêu lên:"Hay thật. Cái này còn có cả ức mặc thạch, chắc chắn là của Thượng vị thần Ác ma rồi!"

"Ta đã liên tục kiểm tra bảy cái giới chỉ, nhưng chưa cái nào có quá ngàn vạn."

Địch Lỵ Á cũng lên tiếng."Đừng vội. Có lẽ những cái mà ngươi kiểm tra đều là của các Trung vị thần Ác Ma mà thôi... Oa, thật là kinh khủng, cái này có hơn hai trăm ức mặc thạch!"

Lâm Lôi cầm một cái không gian giới chỉ kêu lên, đây là cái chứa nhiều nhất trong những cái mà hắn đã kiểm tra.

"Hai trăm ức Mặc thạch?"

Bối Bối và Địch Lỵ Á đều quay sang nhìn hắn.

Tư sản của bọn họ nhiều nhất cũng chỉ khoảng một ức mà thôi, cho nên con số hai trăm ức này có thể nói kinh khủng đến thế nào.

Kỳ thật, ngoài A Lý Khuê Ân, A Ni Qua không gian giới chỉ, các loại không gian giới chỉ cấp cao cũng bị hắn mang đi hết. Mỗi cái cao cấp giới chỉ bình thường cũng đã chứa không dưới ba trăm ức rồi. Như ba huynh đệ Ai Đức Hoa, bọn họ đều là ngũ tinh Ác ma, tài phú cực lớn! Thật ra, với ngũ tinh Ác Ma thì vài trăm ức mặc thạch cũng là rất bình thường.

Dù sao, các thượng vị thần phổ thông cũng đã có tài sản trên một ức rồi.

Cho nên, nếu là thất tinh Ác ma chỉ sợ tài sản sẽ vượt qua con sốn vạn ức. Y Ni Qua thân là nhị thiếu gia của gia tộc, tài phú tuyệt đối kinh người, tất cả những thứ đó đều bị Phổ Tu La mang theo người.

"Không cần vội, chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi mà. Còn chưa tới ba mươi cái, còn rất nhiều đó. Từ từ mà làm."Lâm Lôi cười nói.

Không thể không thừa nhận rằng, cái loại công việc kiểm tra tài phú bên trong các loại giới chỉ quả thật rất hấp dẫn. Cái loại cảm giác chờ mong tò mò này thật khôgn thể có cái gì bì được.

"Trời ạh, cái này của ta có những hơn ba trăm ức..." Bối Bối kêu lên,"Từ lúc đầu đến giờ cái nhiều nhất ta thấy cũng chỉ có hơn bảy mươi vạn mặc thạch thôi."

Địch Lỵ Á tươi cười nói.

"Ta lại vừa thấy thêm một cái nữa có hơn ba trăm ức."

Lâm Lôi vừa cười vừa đưa ra một cái không gian giới chỉ.

Chỉ một lát sau, hơn trăm không gian giới chỉ đã được kiểm tra xong, trong số này cái chứa nhiều nhất lên đến hơn sáu trăm ức mặc thạch. So với việc lúc đầu chỉ vó mười mấy vạn, chênh lệch quả thật là rất lớn.

"Để xem nào... bao nhiêu nhỉ?"Bối Bối hai mắt sáng rực:"Trời ạh, tổng số lên đến hơn hai ngàn ức!"

Quả là một con số kinh người.

"Đều hơn trăm ức cả! Ta nghĩ, ba huynh đệ Ai Đức Hoa Tư, Bạch giác lão đầu và Tư Bá Lý có là thượng vị thần ác ma thì cũng chỉ đến thế thôi."

Lâm Lôi nói, kì thật còn chưa tính đến chuyện bọn họ không thể có đến hơn trăm cái không gian giới chỉ được.

Bất quá, tài phú chân chánh còn vượt qua cả sự tính toán của hắn, tổng số tài sản mà hắn thu thập được khoảng chừng hơn hai ngàn ức.

Trong số hơn hai trăm cái không gian giới chỉ đó, số lượng có chứa hơn trăm ức cũng chỉ chiếm hơn nửa.

"Trọng chất không trọng lượng!"Bối Bối cảm thán,"Đây đều chỉ là của các ác ma bốn tinh năm tinh mà đã nhiều như vậy, không biết là sáu tinh Ác ma thì sẽ nhiều đến mức nào? Còn bảy tinh ác ma thì sao? Không biết là hắn có bao nhiêu tiền đây?"

Có thể nói, tài phú theo cấp độ mà tăng lên chóng mặt.

Cường giả cấp càng cao thì tài sản lại càng khủng khiếp.

"Ta thấy, tổng tài sản của chúng ta bây giờ cũng chỉ có thể so sánh với của A Lý Khuê Ân mà thôi."

Lâm Lôi nói.

Ngẫm lại một chút là hiểu ngay, A Lý Khuê Ân rốt cuộc là đã giết người đoạt bảo bao nhiêu lần, ai có thể biết được đây?Mình bây giờ có tài sản hơn hai ngàn ức, cũng có thể xem là giàu có. Nhưng so với những người của các thế gia vọng tộc thì thật không đáng nhắc tới. Nhưng nếu tính ra, trong số các thượng vị thần thì cũng có thể xem là phú hào rồi. Ba người bọn Lâm Lôi làm xong mọi việc rốt cuộc cũng yên tâm ở trong huyệt động bắt đầu tu luyện.

Địch Lỵ Á chuyên tâm luyện hóa thần cách.

Phạm vi của sơn mạch mà bọn Lâm Lôi đang trú ngụ rất lớn. Mà trong địa ngục này, bình thường cứ mỗi ngàn dặm lại có một bộ lạc hoặc là đoàn cường đạo chiếm giữ. Cho nên chỗ ba người bọn Lâm Lôi trú ngụ cũng không ngoại lệ, nó cũng thuộc phạm vi thế lực của một đoàn cường đạo.

"Con mẹ nó, suốt một năm rồi mà chưa mở hàng được lần nào cả."

Một gã có mái tóc dài xanh biếc đang phi hành trong không trung mở miệng chửi thề,"Địa ngục bây giờ khắp nơi đều là cường đạo, miếng ăn cũng ngày một ít. Dù là thượng vị thần thì cũng có thể làm được gì chứ, xem ra hôm nay lại phải trở về tay trắng rồi. Thôi, quên đi, về thôi!"

Lục phát nam tử này bay lượn một vòng rồi quay người rời đi.

"Hả? có người?"

Lục phát nam tử cả người chợt biến mất tại không trung, thân hình chợt tụ lại ở dưới một gốc cây đại thụ, hắn lặng yên nhìn kĩ vào một sườn núi ở ngoài xa:"Ta vừa thấy có người bay đến đó, không lẽ chỗ này có huyệt động cho người trú ngụ?Sơn mạch này từ khi nào có người mới vậy nhỉ?"

Trên mặt lục phát nam tử nọ nở một nụ cười:"Mặc kệ hắn là ai, ta cần về báo cho thủ lĩnh sớm một chút. Hi vọng tên này có chút ít tiền!"

Lục phát nam tử này cũng chẳng thèm điều tra thêm, lập tức xoay người bay về sào huyệt của mình.

Default

Quyển 15 : Trọng bảo.

Chương 27: Họa từ Thiên hàng.

Tác giả : Ngã Cật Tây Hồng Thị

Dịch : Mạc Vấn Danh

Biên tập : lythongcz

Nguồn : Tiềm long các. - http://4vn.eu/forum

Nội dung thu gọn tại http://4vn.eu :

Bên trong huyệt động rộng rãi tối đen như mực...

Ba người bọn Lâm Lôi y phục phân biệt màu nâu, vàng và lam đang khoanh chân ngồi tu luyện. Quỷ dị nhất chính là Lâm Lôi đang vận y phục màu lam, hắn giống như là đang thuấn di vậy, khi thì ở chỗ này, lúc lại ở chỗ khác trong phạm vi của huyệt động.

Huyệt động này là do Lâm Lôi tự tay dùng nhuyễn kiếm để đào, cho nên trên vách động đâu đâu cũng là vết kiếm.

Trong khi Lâm Lôi và Địch Lỵ Á tĩnh tâm tu luyện thì Bối Bối lại cảm thấy cực kì nhàm chán.

"Tu luyện thật là phức tạp quá đi."

Bối Bối ngồi trong góc động, dựa lưng vào vách đá, Cầm lấy chiếc mũ cỏ săm soi:"Tại sao ta lại không thể tĩnh tâm tu luyện được nhỉ? Nếu ta có thể giống như lão đại khẳng định là kết quả sẽ tốt hơn nhiều. Tu luyện rồi lại tu luyện, thật là đáng cười!"Bối Bối nhìn Lâm Lôi nói thầm.

Hắn không thích tu luyện, kể cả lúc trước tại Hắc Ám sâm lâm, việc tu luyện Hắc Ám Nguyên Tố cơ bản nhất cũng là nhờ có Bối Lỗ Đặc hỗ trợ, hơn nữa còn phải mất đến hai mươi năm mới thành công.

Đem mũ cỏ đặt xuống trước mặt, nhìn mũ trong lòng Bối Bối tự nhiên nhớ tới Ny Ny, trong mắt hắn hiện ra một tia bi thương:"Không biết bây giờ Ny Ny thế nào rồi?"

Một lúc sau...

Bối Bối lại cầm lấy mũ cỏ, đặt lên đầu.

"Quên đi. Không nghĩ nhiều nữa, càng nghĩ càng khó chịu. Tu luyện một chút thì tốt hơn!"

Bối Bối cắn răng nghĩ thầm.

"Ta không tin ta lại không thể tu luyện Pháp tắc! Ta chính là Phệ Thần Thử. Bối Lỗ Đặc gia gia đã giúp ta nhiều như vậy, nếu là lão Đại, chỉ sợ rằng đã có thể liên tục lĩnh ngộ cả ba loại Pháp tắc huyền ảo đó rồi. Có lẽ nên chuyên tâm hơn một chút, không nên để mất mặt quá. Tối thiểu cũng phải lĩnh ngộ cho được ba loại Pháp tắc này mới được!"

Bối Bối hai mắt nhắm lại, bắt đầu tĩnh tu.

Hồi lâu sau, Lâm Lôi vận Lam y trường bào cũng chuyển thân đứng dậy, trong lòng nghĩ thầm:"Hóa ra Thanh Ba huyền ảo còn có chỗ kì diệu như vậy, không những có thể hình thành những làn sóng kì lạ có thể gây chấn động vật chất từ bên trong mà còn có thể công kích trực tiếp bên ngoài. Trong ngoài kết hợp, tác dụng công kích vật lý thật quá đáng sợ. Chỉ không biết là phải dùng Thanh Ba huyền ảo như thế nào mới có thể công kích linh hồn đây?"

Lâm Lôi đang trầm ngâm suy nghĩ, chợt thấy Bối Bối đang tĩnh tâm tu luyện, trên mặt nở một nụ cười:"Hiếm khi thấy được Bối Bối chăm chú tu luyện như vậy."

Hắn vừa nghĩ tới đây thì...

"Lão đại, ngươi tu luyện xong rồi àh?"

Bối Bối mở to mắt nhìn hắn.

"Ta còn đang khen ngươi chịu khó tu luyện.

Lâm Lôi cười nói.

Bối Bối đứng lên:"Lão đại, không phải ngươi không biết ta tu luyện Hắc Ám pháp tắc. Cho nên, với động tĩnh xung quanh đều phi thường mẫn cảm. Ngươi vừa đứng dậy ta đã tỉnh lại rồi. Được rồi lão đại, lúc nãy thân thể ngươi liên tục thay đổi vị trí là chuyện gì vậy?"

"Chẳng lẽ ngươi quên năm đó, Hắc Đức Sâm trong một chiêu có thể biến ảo thân thể theo nhiều vị trí như vậy sao?

Lâm Lôi cười nói.

"Cái gì? Lão đại, ngươi đã tu luyện thành rồi ưh?" Bối Bối kinh hỉ kêu lên.

"Còn sớm lắm, ta mới chỉ mới sơ nhập mà thôi."

Một chiêu này chính là thứ mà mình đã tu luyện rất lâu rồi, nó vốn là một trong sáu đại pháp tắc của Đại địa pháp tắc - "Địa Hành Thuật". Kì thật, Địa Hành Thuật nhập môn cũng không khó, quan trọng là Địa Hành Thuật có liên hệ mật thiết với Thổ nguyên tố. Thổ nguyên tố pháp tắc phải đại thành, đạt tới mức cực đại, hoàn toàn lĩnh ngộ thì mới có thể tu luyện tiếp Địa Hành Thuật. Mà muốn tu luyện Địa Hành Thuật còn phải đem cả thân thể dung hơn vào trong Thổ nguyên tố, sau đó thông qua ba động của nguyên tố mà trong nháy mắt di chuyển đi chỗ khác. Từ bên ngoài quan sát chỉ thấy giống như thuấn di, nhưng về bản chất thì lại hoàn toàn khác biệt với thuấn di.

Một khi đã tu luyện "Thổ nguyên tố" pháp tắc đến mức đại thành tự nhiên có thể dễ dàng tu luyện được Địa Hành Thuật.

"Bối Bối, ta còn nhớ. Khi ở trong quần thể núi lửa, hình như ngươi đã thi triển một chiêu đánh rơi cả Thần khí của Thượng vị thần A Lý Khuê Ân, chuyện đó là thế nào vậy?" Lâm Lôi đối với chuyện này vẫn chưa có dịp hỏi kĩ.

Bối Bối nhỏ giọng nói:"Đó chính là bảo bối cứu mạng mà Bối Lỗ Đặc gia gia cho ta. người nói có thể đối phó với các Thượng vị thần bình thường. Nhưng mà Bối Lỗ Đặc gia gia cũng nói, bên trong hắc châu chỉ chứa đủ năng lượng cho ta dùng trong ba lần. Ta đã thi triển nó một lần rồi, chỉ còn lại có hai lần thôi."

Lâm Lôi gật đầu nhè nhẹ.

Một chiêu nọ uy lực quả nhiên rất kinh khủng. Ngay cả A Lý Khuê Ân cũng không đỡ nổi, cuối cùng để cho Thượng vị thần khí của mình bị hủy mất, xem ra, nếu là ác ma năm tinh sáu tinh bình thường gặp phải chiêu này cũng phải táng mạng.

"Hả..."

Bối Bối đột nhiên nhìn ra bên ngoài động,

"Lão đại, ta đột nhiên cảm thấy bên ngoài có động tĩnh..."

Lâm Lôi biến sắc, lập tức hai đại phân thân trong nháy mắt dung hợp lại với bổn tôn thành một thể. Trên thân hắn cũng tự động hình thành một tầng Mạch Động Khải Giáp

Trong khi đó...

Một cỗ thần thức từ bên ngoài tràn vào, trong nháy mắt bao trùm cả huyệt động.

"Ha ha... chỉ là ba tên Trung vị thần mà thôi!" Một giọng cười sang sảng từ bên ngoài truyền vào,"Các ngươi mau lăn ra đây cho ta.

"Lăn ra!"

Một tiếng gầm vang vọng bên trong huyệt động.

Lâm Lôi nhíu mày, theo thanh âm nghe được thì bên ngoài có không ít người. Bất quá, hôm nay thực lực của Lâm Lôi so với khi mới sơ nhập Địa ngục đã mạnh hơn rất nhiều. Đặc biệt là sau khi bổn tôn long hóa, phối hợp với thần khí phòng ngự có khả năng công kích linh hồn, đối phó với các thượng vị thần bình thường hắn có thể nắm chắc. Hơn nữa hắn còn có chỗ dựa là hai giọt chủ thần lực.

Tuyệt đối không sợ hãi!

"Đi ra xem!" Lâm Lôi nói.

Bối Bối cũng là kẻ tài cao gan lớn, lập tức theo chân Lâm Lôi ra bên ngoài động.

Vừa ra khỏi cửa động Lâm Lôi đã thấy trên sườn núi có một đám người đang đứng lố nhố. Đám người này tự nhiên hình thành một vòng vây xung quanh cửa động. Lâm Lôi lập tức thúc đẩy thần thức tản khai, bao trùm lên đám người này.

"Tám mươi hai tên, chỉ có ba Hạ vị thần, còn lại đều là Trung vị thần!"Lâm Lôi thầm tính trong lòng, đều là Trung vị thần, hôm nay Lâm Lôi tuyệt đối không cần phải úy kị.

"Lão đại, bọn họ còn bố trí cả trên đầu chúng ta nữa."

Bối Bối nhếch mép cười, gần đây tâm tình hắn không tốt lắm. Diện mạo chân chính của Tát Lạc Mông, rồi việc Ny Ti rời đi, đều khiến cho tâm tình hắn tổn thương. Chỉ là trước mặt Lâm Lôi và Địch Lỵ Á hắn luôn cố gắng lộ ra nét vui vẻ mà thôi.

Thực tế trong lòng hắn cực kì khó chịu.

Chịu đựng lâu như vậy, rốt cục, đến lúc này Bối Bối cũng đã tìm ra chỗ để phát tiết rồi!

Lúc này, tên thủ lĩnh tóc ngắn màu bạc một sừng của Cường đạo đoàn này ha hả cười lớn:"Sao lại chỉ có hai người các ngươi, nữ tử kia sao lại ở bên trong, gọi nàng ta ra luôn đi. Chẳng lẽ các ngươi cho rằng có thể giấu được ta chăng?"

"Ha ha, nữ nhân a... Đại ca, nữ nhân này cấp cho ta đi."Một tên tóc ngắn một sừng khác ở bên cạnh cười nói.

"Không vấn đề."Tên thủ lĩnh cười to bảo.

Nhất thời, cả đám cường đạo đều mở miệng cười lớn.

Lâm Lôi nhíu mày, Bối Bối cũng đưa tay vuốt mũi, ánh mắt trở nên băng lãnh.

"Ta cho các ngươi một cơ hội..."Tên thủ lĩnh nọ ngạo nghễ nói,"Các ngươi cũng chỉ là Trung vị thần, vậy các ngươi mau đem không gian giới chỉ của mình hiến cho chúng ta, ta sẽ thu nạp các ngươi vào đoàn. Yên tâm, chúng ta sau khi phân phối tài phú của các ngươi cũng sẽ chia lại cho các ngươi một phần."

Lâm Lôi âm thầm lắc đầu.

Cường đạo đoàn này thật là có ý tứ đó chứ, đầu tiên là thu lấy tài phú của mình, sau đó lại kêu mình gia nhập nữa chứ? Bất quá, chuyện như thế này trong địa ngục cũng là đương nhiên.

Tên thủ lĩnh mở miệng hỏi:"Suy nghĩ xong chưa..."

"Con mẹ ngươi, bớt nói nhảm đi!" Bối Bối phẫn nộ quát.

Cả cường đạo đoàn đều sững sờ, tên thủ lãnh sắc mặt trầm hẳn xuống: "Các huynh đệ, nếu bọn chúng đã không muốn sống thì chúng ta cũng không cần chờ. Giải quyết chúng!"

Tên thủ lĩnh phất tay ra lệnh cho bọn thuộc hạ ào lên. Hiển nhiên, đối phương chỉ là ba trung vị thần, chúng còn chưa để vào mắt.

Viu... Viu... Viu....

Trong chớp mắt, hơn mười tên huyễn hóa thực thể thành ảo ảnh, hoặc là hóa thành tia chớp, hỏa quang lập tức lao lên.

Bối Bối đã cất chiếc mũ cỏ vào trong không gian giới chỉ, trong tay đã cầm sẵn một thanh chủy thủ màu đen. Hắc liếc mắt nhìn một tên cường đạo đang lao tớn, cười dữ tợn. Lập tức lắc mình, điên cuồng thi triển Hóa Ảnh Phân Thân thuật, hóa thành mười đạo ảo ảnh xông lên.

"Ha ha, chết đi."

Một tên trung vị thần ác ma tấu xảo đâm trúng chân thân của Bối Bối. Thế nhưng trường kiếm của hắn đâm lên người Bối Bối cũng chỉ phát ra một tiếng "Ting..." mà thôi, tuyệt đối không gậy được một chút tổn thương nào cho Bối Bối.

Bối Bối cũng lia cánh tay cầm chủy thủ.

"Véo...

Một đầu trung vị thần ác ma rơi xuống, trong mắt Bối Bối lúc này tràn ngập màu máu.

"Một tên..."

Bối Bối lại xoay chủy thủ nhằm một tên khác đâm tới, hắn căn bản không hề để ý tới công kích của bọn chúng.

Lúc này hầu như tất cả cường đạo đoàn đều đã xông lên, ngoài mấy người đang đánh nhau với Bối Bối thì số còn lại đều tập trung vào miệng hang mà Lâm Lôi đang trấn giữ.

Lâm Lôi cầm Tử Huyết nhuyễn kiếm trong tay đứng yên tại chỗ. Nhìn thấy lớp lớp cường đạo tràn tới, trên thân hắn chợt tỏa ra một tầng mê vụ màu tím tràn ngập xung quanh khiến mọi vật trở nên huyền ảo hơn rất nhiều. Lúc này nếu nhìn kĩ, lớp sương mù này lại cho một cảm giác thôn thiên phế địa.

Là ảo giác?

Phụt... bịch...

Hai cái đầu lâu đồng thời rơi xuống, bị không gian màu tím nọ chấn nát thành bùn đất, hai quả trung vị thần thần cách từ trên không trung rơi xuống, biến mất trong đạo ảo ảnh màu tím nọ.

"Quá yếu." Lâm Lôi thầm nhủ ở trong lòng. Vừa rồi hắn thi triển ra công kích vật lý cực mạnh "Mê Ảnh", chiêu này vốn dùng để đối phó với Thượng vị thần, bây giờ đem ra sử dụng với Trung vị thần tự nhiên là rất dễ dàng.

Trong nháy mắt, cường đạo đoàn ở phía bên này đã bị giết mất tám tên. Dù là bọn lâu la đang xông lên hay tên thủ lãnh ở ngoài quan chiến cũng đều bị chấn kinh. Bọn chúng thật không dám tin hai người bọn Lâm Lôi lại khó chơi đến như vậy. Tên thủ lãnh lập tức quát lớn:"Các huynh đệ, quần thể công kích!"

Lập tức, cả nhóm cường đạo thối lui, tụ tập lại một chỗ,

Lâm Lôi và Bối Bối yên lặng đứng trước động khẩu.

"Dám giết tám huynh đệ của ta. "Tên thủ lãnh mắt lộ hung quang gầm lên:"Các huynh đệ, cùng tiến lên!"

Bất luận là đối phó với người mạnh hay kẻ yếu, cường đạo đoàn này đều có những biện pháp thích hợp. Chỉ thấy cả đoàn như một cơn lốc xoáy đang cuốn lên, nhưng thực tế so với lần trước thì lại hoàn toàn bất đồng. Nếu xem kĩ có thể thấy được lần này trong nhóm đã được bố trí theo một quy luật đặc thù.

Cơ hồ cùng một lúc, tất cả các cường đạo đều giương cao vũ khí của mình.

Đã từng trải qua cuộc hỗn chiến với Hắc Long bộ lạc, Lâm Lôi và Bối Bối rất rõ sự đáng sợ của loại công kích này.

"Bối Bối, bắt đầu đi."Lâm Lôi trong nháy mắt biến hóa thành long hình.

Mạnh mẽ đến chí cực, sau khi biến thân, khả năng của Lâm Lôi được kích phát tối đa, lực lượng và tốc độ đồng thời được thúc đẩy lên cực cao, Hắn lập tức thi triển Tốc độ áo nghĩa, cả người như một đạo ảo ảnh màu vàng chanh lao thẳng vào trận địa của cường đạo đoàn. Cường đạo đoàn đối với việc Lâm Lôi biến thân cũng không chút e dè.

Trong địa ngục có vô số các chủng tộc khác nhau...

Phập... phập...

Chỉ trong nháy mắt hơn hai mươi đạo công kích linh hồn vọt tới, còn lại đều là công kích vật lý. Toàn bộ bảy mươi bốn tên cường đạo còn sống đều đã phát ra công kích mạnh nhất của mình. Chỉ tiếc là tốc độ của Lâm Lôi thực sự quá nhanh, mục tiêu công kích lại nhỏ, cho nên hắn cũng chỉ bị có hai đạo linh hồn công kích đánh trúng.

Hai đạo linh hồn công kích, hơn nữa chỉ là công kích của Trung vị thần, đối với Lâm Lôi một chút ảnh hưởng cũng không có. Còn nếu là công kích vật lý, cho dù đánh cả năm cũng không thể làm Long Lân chịu một chút tổn thương nào.

Lâm Lôi như thế, Bối Bối cũng tuyệt không thua kém.

"Không hay!"Tên thủ lĩnh cường đạo đoàn thấy thế lập tức biến sắc.

Lâm Lôi sắc mặt thâm trầm, Tử huyết nhuyễn kiếm yêu dị bổ vào một tên đầu sừng. Tên này căn bản không có cơ hội né tránh, cái đầu lập tức bị Tử huyết nhuyễn kiếm chém bay, chỉ chớp mắt cái đầu đá bị chấn nát thành bùn đất.

Phịch!

Chân phải Lâm Lôi như một cây thiết chùy ngàn cân hung ác thúc gối vào bụng một lục phát (tóc xanh) nam tử, năng lượng cuồng bạo tràn vào khiến cho nam tử này lập tức thân thể bạo liệt, chỉ còn lại một cỗ thần cách phiêu đãng rơi xuống.

Một cú lên gối này mang theo cả lực lượng của Đại địa mạch động, cùng với sự cường hãn của thân thể Lâm Lôi sau khi Long hóa, mạnh mẽ vô bỉ!

Véo!

Một tên cầm trường đao vọt lên không trung, bổ thẳng xuống đầu Lâm Lôi.

Vù... bịch!

Một đạo ảo ảnh màu vàng chanh lóe lên, hiển nhiên đó là long vĩ (đuôi rồng) của Lâm Lôi vung lên, lập tức đánh văng chiến đao, đồng thời đánh thân thể trung vị thần tập kích nọ nát bấy.

Trong trạng thái Long hóa, cả người Lâm Lôi đều là binh khí, so với Tử Thần khôi lỗi còn đáng sợ hơn rất nhiều. Dù sao Lâm Lôi không những phòng ngự cường hãn mà hắn còn hiểu được pháp tắc huyền ảo.

Thế nhưng, tốc độ chém giết của Lâm Lôi cũng chỉ tương đương với Bối Bối giờ này đang tận tình phát tiết mà thôi.

Default

Quyển 15 : Trọng bảo.

Chương 28: .

Tác giả : Ngã Cật Tây Hồng Thị

Dịch : Mạc Vấn Danh

Biên tập : lythongcz

Nguồn : Tiềm long các. - http://4vn.eu/forum

Nội dung thu gọn tại http://4vn.eu :

Chương 28: Hỏa nguyên tố

Dịch: Mạc Vấn Danh

Phụp...

Máu tươi đỏ lòm bắn tung tóe lên vách đá, thân xác vô hồn từ giữa không trung rơi rụng như lá khô.

- Ngu ngốc, đi chết hết đi.

Bối Bối vẻ mặt dữ tợn, phân thân ra hơn mười đạo ảo ảnh xuất hiện khắp nơi. Dựa vào "Hóa ảnh phân thân thuật", Bối Bối thoải mái tung hoành, khi thì ở chỗ này, lúc ở chỗ khác điên cuồng chém giết. Trong mắt hắn hiện giờ chỉ còn một vẻ điên cuồng đến đáng sợ:

- Tên khốn kiếp Tát Lạc Mông, mi là đồ khốn kiếp!

"Nếu không phải là Tát Lạc Mông cố ý chen vào, Ny Ny tại sao lại phải xa ta?"

Bối Bối trong lòng thống khổ chỉ có thể phát tiết bằng cách dồn hết sức lực vào thanh chủy thủ trong tay. Hắn lia ngang thanh chủy thủ lập tức cắt đôi một thanh thần khí, đồng thời cũng bổ đôi đầu lâu của đối phương như người ta bổ dưa vậy.

"Ny Ny, Ny Ny!"

Bối Bối trong đầu nghĩ đến Ny Ny và Tát Lạc Mông, tốc độ ra tay giết chóc lại càng trở nên khủng khiếp.

Giết chóc, đây là cơ hội cho Bối Bối điên cuồng phát tiết. Bất luận là thế nào hắn cũng muốn sum họp cùng Ny Ti. Mỗi lần thấy Lâm Lôi và Địch Lỵ Á ở chung một chỗ, hắn liền nghĩ tới Ny Ti, cũng mộng tưởng mình và nàng được như thế. Nhưng trong địa ngục trời đất bao la, Ny Ti còn đang đi tới Bích Phù đại lục, thử hỏi làm sao hắn không đau khổ?

Ai biết là đến khi nào mới có thể gặp lại người trong mộng?

- Sát! Sát!!

Bối Bối điên cuồng giết chóc không thèm để ý trước mặt là ai nữa.

- Chạy, chạy mau!

Đến lúc này thì cường đạo đoàn đã cảm thấy tử thần ở rất gần, hoảng sợ kêu gào, đồng thời túa ra bốn phương tám hướng bỏ chạy trối chết. Tên thủ lĩnh sắc mặt tái nhợt, cho tới lúc này hắn vẫn khôgn tin được trên thế giới này lại có một loại Trung vị thần biến thái như thế.

Dễ dàng quét sạch bọn họ!

"Xong rồi, chúng ta đều xong hết rồi."

Tên thủ lĩnh trong lòng kêu lên bi ai. Nhưng dù bi ai thì trông thấy bộ mặt sát thần của Bối Bối và Lâm Lôi hắn cũng toàn thân phát run: "Mặc kệ chuyện khác, cái ta cần làm là phải bảo vệ tính mạng của mình trước đã."

Tên thủ lĩnh không thèm để ý đến đám lâu la, âm thầm bỏ chạy.

Trong khi Lâm Lôi và Bối Bối đang mải mê chém giết thì chợt phát hiện địch nhân chợt tỏa ra bốn phương tám hướng đào thoát. Lâm Lôi thấy thế cũng không đuổi theo, nhưng Bối Bối sát khí xung thiên giận giữ gầm lên một tiếng.

Một ảo ảnh Phệ Thần Thử lập tức xuất hiện phía sau Bối Bối, hắn nhếch mép nhìn chằm chằm vào tên thủ lĩnh và một tên cường đạo nữa đang cùng chạy ở ngoài xa...

- Á...

Đang mải miết chạy trốn, tên thủ lĩnh cường đạo đoàn chợt phát hiện mình không thể động đậy, bên cạnh hắn còn có một gã Trung vị thần khác.

Lập tức một khoa thần cách bay ra, từ trong đầu tên thủ lĩnh cũng rơi ra thêm hai khỏa thần cách nữa. Bối Bối trực tiếp thu lấy ba viên Thần cách vào trong miệng.

Hai cỗ thi thể nọ giữa khôgn trung lập tức tự do rơi xuống.

Lâm Lôi có chút lo lắng nhìn Bối Bối, rõ ràng trạng thái lúc này của Bối Bối có chút không ổn.

- Bối Bối?

Lâm Lôi lập tức bay đến.

Bối Bối lắc mạnh đầu, cố gắng nở nụ cười"

- Lão đại đừng lo, ta không vịệc gì. Vừa rồi chỉ là trong lòng có chút buồn bực nên mới đem tất cả ra phát tiết. Giờ thì đã tốt hơn nhiều rồi. Cường đạo đoàn này thật là không có mắt, dám cướp bóc của chúng ta, thật là muốn tìm chết!

Lâm Lôi thấy vẻ mặt Bối Bối như vậy cũng chẳng hỏi thêm gì, chỉ thở dài một hơi.

- Cường đạo đoàn này đúng là tới số nên mới dám chọc vào chúng ta.

Lâm Lôi cũng cười đáp.

Kì thật đối với chuyện hôm nay, Lâm Lôi sớm đã có chuẩn bị chu đáo. Trong địa ngục này, mỗi nơi đều có một thế lực chiếm đóng. Những chỗ tương đối hoang vu vắng vẻ thì chỉ là những cường đạo, kiếp phỉ đoàn bình thường; nhưng nếu là nơi phồn hoa đông đúc một chút thì thế lực chiếm đóng ở đó tuyệt đối không nhỏ.

Tòa sơn mạch mà Lâm Lôi chọn để trú ngụ rất bình thường.

Hắn đoán, ở xung quanh cũng không có cường giả nào. Qua chuyện hôm nay, chỉ sợ là sau này không ai còn dám lai vãng chọc giận bọn hắn nữa.

- Ài. Trên các thi thể có không ít không gian giới chỉ, tiền tài dù ít thì cũng không nên lãng phí!

Bối Bối nói rồi lập tức bay xuống phía dưới. Lâm Lôi cũng lộ vẻ mặt tươi cười, thấy Bối Bối tâm tình vui vẻ, tự nhiên hắn cũng cảm thấy thoải mái:

- Bối Bối, chờ ta với.

Lâm Lôi cũng lao xuống dưới.

Một trận chém giết kinh hoàng lập tức chấn nhiếp toàn bộ các thế lực ở xung quanh, cả cường đạo đoàn tám mươi hai mạng chỉ còn sót lại đúng mười ba tên. Mặc dù số sống sót này lập tức được các cường đạo đoàn khác thun dụng nhưng không một thế lực nào còn dám lai vãng quấy rầy ba người bọn Lâm Lôi, ngay cả tới gần cũng không dám.

Cứ như vậy, trong huyệt động yên lặng tĩnh tâm tu luyện... thời gian như nước chảy mây trôi, thoáng chốc đã một năm trôi qua...

Ông...

Ba người bọn Lâm Lôi ở đây đã mười sáu năm, đến hôm nay Thiên địa pháp tắc chợt ba động mạnh mẽ.

Trong huyệt động, Lâm Lôi và Bối Bối kinh hãi nhìn cảnh tượng kì dị trước mắt. Lâm Lôi nhẹ nhàng bồng bềnh nổi lên khỏi mặt đất, tòan thân được năng lượng kì dị của Thiên địa pháp tắc bao phủ. Đồng thời, hỏa nguyên tố mãnh liệt quần tụ ở phía trên, sau đó dần dần ngưng tụ lại thành một viên Hỏa nguyên tố Thần cách.

- Lão đại hắn đã trở thành thần của Hỏa nguyên tố rồi.

Bối Bối vui mừng kêu lên.

Địch Lỵ Á trong mắt cũng tràn ngập vẻ kích động, vui mừng.

Trong việc tu luyện, thiên phú là cực kì trọng yếu, đối với mỗi phương diện nếu khôgn có thiên phú thì tu luyện cực kì khó thành công. Thiên phú của Lâm Lôi cực cao, tu luyện Hỏa nguyên tố cũng cực nhanh. Nhưng thật ra, so với hai lĩnh vực Địa và Phong nguyên tố thì còn kém hơn một chút.

Bất quá, hôm nay Linh hồn hắn đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, hơn nữa lần tu luyện Kim Chúc sinh mệnh lần trước Lâm Lôi cũng tốn hơn hai mươi năm thời gian.

Hỏa nguyên tố pháp tắc - pháp tắc đơn giản nhất trong Hỏa nguyên tố huyền ảo cuối cùng cũng đã đại thành.

Lúc này, Lâm Lôi lại tiếp tục lựa chọn cách lưỡng phân linh hồn (chia linh hồn thành hai nửa), dù sao hôm nay hắn đang sở hữu một lượng lớn tử tinh, tài phú cũng nhiều, muốn cường hóa linh hồn cũng không khó.

Vù vù...

Một thân ảnh mặc trường bào màu đỏ, mái tóc dài cũgn màu đỏ, giống Lâm Lôi như đúc từ từ hiện ra, đó chính là Hỏa hệ Thần phân thân của hắn.

Chỉ trong chốc lát ba động của thiên địa pháp tắc cũng dần biến mất, Hỏa hệ thần phân thân cũng dung nhập vào trong cơ thể bổn tôn của Lâm Lôi. Trong hải dương linh hồn của Lâm Lôi, linh hồn lực cường đại như sóng biển dạt dào nhấp nhô, trên mặt biển đó, một thanh thất thải hồn kiếm (hồn kiếm bảy màu) nhẹ nhàng trôi nổi.

Ngay dưới thất thải hồn kiếm, trên bề mặt hải dương linh hồn có ba Lâm Lôi đang lơ lửng giữa mông lung, ba Lâm Lôi này lại được phân biệt với nhau bằng các loại quang mang nhàn nhạt tỏa ra gồm các màu vàng, lam và đỏ. Ba Lâm Lôi hình thành hình tam giác nằm ngay phía dưới kiếm hồn nọ.

Lâm Lôi hai mắt từ tử mở ra, đập vào mắt hắn đầu tiên chính là vẻ mặt vui mừng của Địch Lỵ Á và Bối Bối.

- Lão đại, bây giờ ngươi đã có dến ba Thần phân thân rồi, hơn nữa nếu tính cả bổn tôn thì đã là bốn.

Bối Bối vuốt mũi nói,

- Từ khi gặp ngươi đến nay, Bối Bối ta thật mất thể diện quá. Cho đến lúc này kể cả bổn tôn ta cũng chỉ mới có hai thân thể thôi àh.

- Bối Bối, ngươi còn có hai, ta chỉ có một, không phải là càng mất thể diện hơn sao?

Địch Lỵ Á cười nhạo Bối Bối.s

Lâm Lôi cười cười đứng dậy.

Lúc này, Bối Bối và Địch Lỵ Á chính là vì Lâm Lôi mà cao hứng, thêm một thần phân thân chính là thêm một tính mạng, đồng thời cũng có thể nói rằng tương lai thành tựu sẽ càng cao hơn.0

- Hỏa hệ Thần phân thân của ta thực ra mới chỉ là hạ vị thần phân thân mà thôi, thực lực còn yéu lắm. Bây giờ, chủ yếu ta vẫn phải dựa vào hai đại phân thân của địa hệ và phong hệ mà thôi.

Lâm Lôi rất rõ ràng, đối với bốn thần phân thân của hắn, tạm thời rất khó có thể tiến bộ hơn. Dù sao hắn đối với nguyên tố pháp tắc cũng là một khiếu không thông.

Những thứ như Lôi điện, Thủy, Quang minh, Hắc ám... đều làm Lâm Lôi hoa mắt chóng mặt cả.

"Nếu không có thiên phú thì ngay cả nguyên tố pháp tắc cũng không cảm ứng được thì còn nói gì đến chuyện tu luyện? Cho dù tu luyện trăm ngàn năm cũng khó có thể đại thành."

Lâm Lôi biết rằng, càng tu luyện sẽ càng khó khăn hơn.

Đến hôm nay, Đại địa pháp tắc, Đại địa mạch động, Thổ hệ nguyên tố của hắn đều đã đại thành, mà mười sáu năm qua, việc tu luyện địa hành thuật cũng có kết quả không tệ.

"Đại địa pháp tắc, tổng cộng có sáu loại huyền ảo, ta bây giờ mới tu luyện đến loại thứ ba. Lúc này thoạt nhìn thì tốc độ có vẻ nhanh, nhưng chỉ sợ rằng càng về sau tốc độ tu luyện sẽ càng giảm sút."

Lâm Lôi trong lòng hiểu rõ. Dù sao pháp tắc đơn giản nhất của Hỏa hệ là Hỏa nguyên tố cũng đã khiến hắn tốn đến hai mươi năm tu luyện.

Lúc trước, nếu không phải là Lâm Lôi dung hợp được Đại Địa Mạc Động thì chỉ sợ rằng Thổ hệ pháp tắc huyền ảo cũng phải mất thêm hai năm nữa mới đại thành.

Hơn nữa, lúc đó linh hồn của Lâm Lôi còn rất yếu.

Đây chính là sự khác biệt của thiên phú!

Có lẽ trong việc tu luyện, về phương diện cảm ngộ, nếu một người chuyên tâm khắc khổ, tâm hồn linh mẫn, nhìn thấy một tràng cảnh nào đỏ trong lòng tự nhiên sẽ nảy sinh ra sự liên tưởng, từ đó có thể đột nhiên hoặc từ từ lĩnh ngộ ra được pháp tắc. Điều này với lực lượng của bản thân hoàn toàn không có liên hệ, đây hoàn toàn chỉ là vấn đề về mặt tâm linh, độ mẫn cảm của linh hồn quyết định hoàn toàn.

Việc cảm ứng nguyên tố pháp tắc một cách mơ hồ hay rõ ràng cũng là do thiên phú quyết định.

- Lão đại, suy nghĩ chuyện gì vậy?

Bối Bối đột nhiên cất tiếng hỏi cắt ngang luồng suy nghĩ của Lâm Lôi.

- Không có gì, nghĩ linh tinh một chút. Đi, chúng ta ra đại sảnh chúc mừng một chút đã.

Lúc trước trong không gian giới chỉ còn tàng trữ rất nhiều rượu ngọn, Lâm Lôi quay đầu nhìn Địch Lỵ Á, đột nhiên hỏi:

- Địch Lỵ Á, ngươi luyện hóa thần cách như thế nào rồi?

- Luyện hóa được tám loại huyền ảo rồi, phỏng chừng tốn thêm vài năm nữa là có thể lĩnh ngộ nốt loại huyền ảo thứ chín.

Địch Lỵ Á mỉm cười trả lời.

- Thêm vài năm nữa là chúng ta có thể khởi hành rồi.

Bối Bối có chút chờ mong nói.

Lâm Lôi nhìn qua Bối Bối, trong lòng cảm thấy có chút áy náy. Bối Bối thẫn thờ ở đây mười sáu năm rồi, không chừng lúc này Ny Ti và ca ca nàng Tát Lạc Mông đã đến được Lam Phong thành, thậm chí có thể đã xuất phát, lúc này đang trên đường đến Bích Phù đại lục.

Bối Bối muốn gặp lại Ny Ti, thật không biết đến khi nào mới thỏa nguyện.

- Bối Bối, đi, chúng ta đi uống rượu.

Lâm Lôi khoác vai Bối Bối, hai huynh đệ cùng nhau sóng vai bước ra ngoài.

Mới đó mà đã năm năm trôi qua, ĐỊch Lỵ Á rốt cuộc cũng đã hoàn toàn luyện hóa được viên Thượng vị thần cách, bước chân vào cảnh giới Thượng vị thần. Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ cần trông thấy huân chương Ác ma trước ngực là có thể khẳng định - đây hiển nhiên là một thượng vị thần ác ma!

Thượng vị thần ác ma, uy danh quả không nhỏ.

- Ở nơi này hơn hai mươi năm, giờ rời đi cũng có chút lưu luyến.

Lâm Lôi quay đầu nhìn lại huyệt động, Đich Lỵ Á đang phi hành bên cạnh cũng mỉm cười đùa giỡn:

- Thế nào, ngươi còn muốn ở lại đây àh? Vậy chúng ta ở lại thêm mười năm nữa cũng được.

- Ha ha, đi thôi!

Lâm Lôi vung tay lên, đột nhiên một con hắc báo có kim chúc sinh mệnh xuất hiện giữa không trung, ba người bọn họ lập tức bay vào trong đó, kim chúc sinh mệnh liền biến thành một đạo ánh sáng, nhằm về phương đông lao đi. Mấy người bọn Lâm Lôi bây giờ đều đã có hơn mười kim chúc sinh mệnh. (đoạn này ta chả hiểu nó nói kim chúc sinh mệnh là cái quái gì nữa, thôi thì tác giả viết sao ta dịch vậy ).

Những cỗ kim chúc sinh mệnh này đều được phát hiện từ hơn trăm cái không gian giới chỉ nọ. Dù sao không ít Thượng vị thần đều có sở hữu Kim chúc sinh mệnh.

Bên trong kim chúc sinh mệnh, ba người bọn Lâm Lôi an nhàn ngồi trên ghế xuyên qua lớp kim chúc trong suốt vừa ngắm cảnh vừa uống rượu ngon.

- Lão đại, kim chúc sinh mệnh này thật quá dị thường, dù là thường nhân hay là ma thú đều không thể thu vào trong không gian giới chỉ, nhưng loại kim chúc sinh mệnh này lại hoàn toàn có thể. Hơn nữa, ta cảm thấy trí tuệ của bọn chúng đều rất thấp.

Bối Bối lên tiếng.

Lâm Lôi hơi gật đầu, điểm này hắn cũng đã nghĩ tới.

- Kim chúc sinh mệnh có lẽ có chút đặc thù gì đó.

Lâm Lôi nói.

Thật ra, Lâm Lôi còn chưa biết rằng, các kim chúc sinh mệnh được mua bán ở các kinh thành đều đã trải qua một quá trình cải tạo đặc thù. Chúng gần như trở thành phương tiện giao thông thuần túy, tư duy cực kì đơn giản.

Cứ thế, ba người bọn Lâm Lôi ngồi yên trong kim chúc sinh mệnh hành tẩu.

Kim chúc sinh mệnh lại một lần nữa dừng lại, Lâm Lôi nhìn Địch Lỵ Á cười cười bảo:

- Địch Lỵ Á, phiền ngươi ra ngoài thêm một lần nữa vậy...

Địch Lỵ Á bất đắc dĩ cười khổ:

- Cường đạo kiếp phỉ dù bình thường nhưng cũng rất phiền toái. Thần thức bọn chúng không phát hiện được ta, chờ ta xuất hiện bọn họ sẽ lập tức tản đi ngay ấy mà.

Quả nhiên...

Địch Lỵ Á vừa ra khỏi kim chúc sinh mệnh, lập tức hơn trăm tên Trung vị thần vừa nhìn đã phát hiện đối phương thâm sâu khó lường, đặc biệt là huân chương ác ma trên ngực ...

- Là Thượng vị thần ác ma!

Đám cường đạo sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, bỏ chạy tứ tán.

Địch Lỵ Á cũng quay người trở vào trong kim chúc sinh mệnh:

- Chúng ta đi thôi!

Bối Bối cười lớn:

- Ha ha, Địch Lỵ Á, Thượng vị thần Ác ma quả nhiên là uy phong vô cùng...

Địch Lỵ Á gật đầu bảo:

- Điều này cũng bình thường thôi. Ác ma khảo hạch vốn cực kì khó, thắng ít thua nhiều! Hơn nữa ác ma nhiệm vụ cũng tương đối nguy hiểm. Trong chiến đấu đều là Thượng vị thần đấu Thượng vị thần, Trung vị thần đấu Trung vị thần... Bình thường, nếu ai đó có thể hoàn thành vài nhiệm vụ mà còn sống thì có thể xem là có chút thực lực rồi.

Lâm Lôi nghe xong cũng gật đầu, rất có lý.

- Đương nhiên còn một tình huống khác, đó là Thượng vị thần ác ma đó thực lực thấp nhưng hắn lại có một tổ hợp chiến đấu.

Địch Lỵ Á cười nhẹ nhàng:

- Cho nên nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ mà ko chết, cường đạo đoàn gặp phải Thượng vị thần ác ma thường lập tức chạy trốn.

Default

Quyển 15 : Trọng bảo.

Chương 29: Tử Tinh sơn mạch.

Tác giả : Ngã Cật Tây Hồng Thị

Dịch : Mạc Vấn Danh

Biên tập : lythongcz

Nguồn : Tiềm long các. - http://4vn.eu/forum

Nội dung thu gọn tại http://4vn.eu :

Trong vùng núi non hoang vu này có rất ít người qua lại.

Có lẽ loại người quen thuộc nhất ở đây chính là các cường đạo đoàn chiếm cứ, thường nhân tuyệt đối không dám dừng chân trú ngụ ở giữa hoang vu như thế này. Trước các sườn núi là những bãi cỏ dại ngút ngàn, sau những bãi cỏ dại này chính là vách đá dựng đứng.

Song, điều quỷ dị là...

Giữa đám cỏ dại có một lối đi bỗng bị vẹt ra hai bên, một đầu người chợt nổi lên trên đám cỏ dại, là một thanh niên, ánh mắt vẫn còn nguyên vẻ thuần khiết ngây thơ.

Ngửa đầu lên nhìn bầu trời một chút, giờ này cũng đã khuya lắm rồi, trên bầu trời mây đen bao phủ. Mặt đất cơ hồ hoàn toàn chìm trong đêm tối, cho dù là cường giả Thần cấp cũng chỉ có thể quan sát trong phạm vi vài trăm thước mà thôi. Người thanh niên này hơi gật đầu:

"Quả là như vậy, cũng nên lên được thôi."

Vèo...

Thanh niên này hóa thành một cơn gió nhẹ phiêu dật nhằm hướng đông bay đi. Cứ thế vô thanh vô tức mà phi hành, trong chốc lát đã đi được hơn ngàn dặm.

"Hả?

Cơn gió nọ chợt dừng lại, thanh niên nọ phục hồi nguyên dạng, yên lặng ẩn thân trên mặt đất, lẳng lặng nhìn về phía xa. Vừa rồi hắn cảm thấy từ phía đó có chút động tĩnh, đợi một lát hắn mới thấy rõ, đó là một Thú nhân đang cấp tốc chạy đi.

"Hóa ra chỉ là Thánh vực."

Thanh niên này thở ra một hơi.

Hắn lại một lần nữa hóa thành cơn gió, nhẹ nhàng bay đi... Lợi dụng bóng đêm, thanh niên nọ khi thì cực tốc phi hành, khi thì dừng lại nghe ngóng, cứ cẩn thận như vậy đi tới. Đột nhiên hắn phát hiện một đạo kim chúc sinh mệnh đang phi hành cực nhanh ngay phía trên đầu, trên khuôn mặt hắn lập tức hiện ra nét vui mừng thấy rõ.

Véo...

Thanh niên nọ trong nháy mắt tốc độ bạo phát phóng lên cao, nhanh chóng đuổi theo kim chúc sinh mệnh nọ. Nếu là trong khoảng cách ngắn thì tốc độ của cường giả thần cấp hoàn toàn vượt trội so với kim chúc sinh mệnh. Khi thanh niên này tới gần kim chúc sinh mệnh lập tức phát ra một cỗ thần thức mang theo đặc trưng của Trung vị thần.

"Các vị, ta chỉ là một Trung vị thần, mong các vị có thể cho ta đi nhờ một đoạn đường!"

Thanh niên này lập tức sử dụng thần thức truyền âm.

Nhưng cỗ kim chúc sinh mệnh này không chút phản ứng.

"Các vị đại nhân, xin giúp đỡ."

Thanh niên này lại tiếp tục dùng thần thức truyền âm.

"Cút, còn lằng nhằng nữa ta giết ngươi."

Một đạo thần thức truyền ra, thanh niên nọ lập tức chậm lại.

Lắc đầu thở dài, thanh niên này lập tức hóa thành một cơn gió tiếp tục đi tới. Trong đêm tối hắn đã gặp được ba cỗ kim chúc sinh mệnh, nhưng cả ba cỗ kim chúc sinh mệnh này đều chứa nhiều người, dứt khoát cự tuyệt hắn.

Đã bị cự tuyệt, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình mà đi, cho tới lúc trời sáng thì hắn cũng đã đi được hơn hai mươi ngàn dặm đường. Khi trời vừa sáng tỏ hắn lại lập tức dừng chân ẩn náu.

Nơi hắn dừng chân vẫn là một bụi cỏ dại rậm rạp trên bình nguyên.

Phụp...

Thanh niên này xuất ra Thần lực trong cơ thể nhẹ nhàng tạo thành một huyệt động. Miệng huyệt động này bị bụi cỏ dại che kín, cực kì bí mật.

Phù...

Trong huyệt động. thanh niên này ngồi xuống, đôi mày hơi nhíu lại:

"Nếu cứ đi với tốc độ này, chỉ sợ phải hơn mười năm mới có thể đến được Tử tinh sơn mạch. Thật không ngời Chiêm Kim ta cũng có ngày lưu lạc tới tận địa ngục này... Thật là không thể nào nói trước được."

Nghĩ tới mấy ngày lưu lạc vừa rồi lang thang trong địa ngục mênh mông, trong lòng Chiêm Kim nổi lên một cơn chua xót. Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, Chiêm Kim lại lập tức bình ổn tâm tình trở lại.

"Bất luận thế nào, mục tiêu hàng đầu của ta bây giờ là phải tới được Tử tinh sơn mạch. Chỉ có tới được Tử tinh sơn mạch Chiêm Kim ta mới có cơ hội!"

Chiêm Kim hai mắt sáng quắc, dù cho phải chịu đựng bao nhiêu khổ ải hắn cũng quyết không chùn bước.

Gian khổ mài dũa. Tự tin!

Đây cũng là nguyên nhân chính khiến cho Chiêm Kim có thể còn sống đến bây giờ, thậm chí là đã thành Thần!

"May mắn là trong địa ngục, thần thức không thể phát tán rộng rãi được, nếu là ở trên vật chất vị diện thần thức có thể truyền ra hàng trăm dặm, đám cường đạo có thể dễ dàng tìm được mục tiêu rồi."

Chiêm Kim mỉm cười,

"Ai... Bất quá, bầu trời đêm hoàn toàn không có một chút ánh sáng, một tháng cũng chỉ có hai lần mà thôi."

Chiêm Kim rất rõ ràng, nếu phi hành ban ngày chắc chắn hắn sẽ bị phát hiện. Khi đó, với thực lực Trung vị thần của hắn, tuyệt đối không có cơ hội chạy thoát.

Hắn chỉ có thể từ từ phi hành trong đêm đen mù mịt mà thôi, thế nhưng, tình huống này một tháng cũng chỉ xuất hiện có hai lần mà thôi, xác suất thật quá thấp. Hơn nữa thời gian mà đêm đen hoàn toàn bao phủ cũng chỉ chiếm ba phần mà thôi. Hắn chỉ có thể tận dụng quãng thời gian ngắn ngủi đó mà đi.

"Chỉ có thể từ từ cẩn thận mà đi, hoặc là gặp được người tốt, chịu cho ta đi nhờ một đoạn đường."

Chiêm Kim rất rõ ràng.

Bình thường, nếu đã ngồi vào trong Kim chúc sinh mệnh rất ít khi để ý tới những người đi đường khác. Cho dù gặp phải cường đạo hay kiếp phỉ cũng rất ít khi bị truy đuổi rốt ráo. Dù sao việc đó cũng rất hao phí thời gian tinh lực, hơn nữa tỉ lệ thành công là rất thấp. Ngay cả khi cường đạo kiếp phỉ bất chấp ra tay, Chiêm Kim cũng hi vọng họ ngoài việc hỗ trợ mình một đoạn đường còn có thể giúp mình một tay.

"Chỉ có thể từ từ chờ thôi."

Chiêm Kim lập tức động tay chân, lấy bùn đất trét kín miệng động lại, chỉ trừ một lỗ rất nhỏ, vừa đủ cho một tia mặt trời chiếu vào trong.

Loại bình nguyên mênh mông như thế này, phần lớn việc sinh sống đều bởi thánh vực. Mặt khác, cho dù là cường đạo kiếp phỉ cũng không có khả năng rà soát hết từng tấc đất!

Chờ đợi...

Trải qua hai mươi bảy ngày chờ đợi, cuối cùng cũng có một đêm đen tối mịt mù.

Chiêm Kim nhẹ nhàng vén lớp cỏ dại, đưa mắt quan sát xung quanh một chút. Hắn xác định không có ai lập tức từ trong huyệt động nhảy lên, hóa thành một cơn gió nhẹ lặng yên bay về phương Đông. Vừa phi hành được chừng một khắc thì hắn lại phát hiện một cỗ Kim chúc sinh mệnh.

Hắn lại cực tốc đuổi theo, truyền âm thỉnh cầu hỗ trợ, thế nhưng, cũng giống như lần trước, hắn lại bị cự tuyệt.

Chiêm Kim cũng không chút nản chí, thậm chí vẻ mặt cũng không hề thay đổi. Đối với hắn, mỗi lần có cơ hội đều phải quý trọng, cho dù thất bại cũng không mất mát gì, nếu không thử thì đương nhiên nắm chắc thất bại trong tay. Hắn lại lặng yên đi tới.

Lại một canh giờ nữa trôi qua, trên bầu trời lại có một kim chúc sinh mệnh nữa đang nhằm phương đông bay qua.

Chiêm Kim lập tức ngửa đầu, tốc độ đề thăng lên đỉnh điểm đuổi theo. Trên bầu trời phía trước là một cỗ Kim chúc sinh mệnh khá nhỏ, hiển nhiên là bên trong cũng chỉ có rất ít người. Theo như thường thấy thì quan hệ của họ khá là thân cận, bình thường sẽ không có một người lạ gia nhập vào trong nhóm. Nhưng nếu chưa thử thì Chiêm Kim sẽ tuyệt đối không từ bỏ.

Thần thức lập tức phát ra, hắn phát hiện bên trong chỉ có hai Trung vị thần: "Các vị đại nhân, ta chỉ là một Trung vị thần, xin các vị cho ta đi nhờ một đoạn.

Nếu có người lên tiếng cự tuyệt, Chiêm Kim cũng sẽ không vì thế mà nản ý, tâm cảnh cũng không một chút ảnh hưởng.

Nhưng,,,

Cỗ kim chúc sinh mệnh đột ngột dừng lại.

Chiêm Kim cũng lập tức dừng lại, hắn thắc thỏm nhìn chằm chằm vào cỗ Kim chúc sinh mệnh đó, trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ, không biết có phải những người đó xuống để giết hắn hay không? Nhưng Chiêm Kim vẫn cố an ủi chính mình: "Sẽ không như thế đâu. Kim chúc tính mạng chỉ bài xích đối với cường đạo kiếp phỉ mà thôi, đối với những người không có uy hiếp thì sẽ không tùy tiện mà động thủ."

"Lão đại, người này cũng rất lễ phép, cầu xin chúng ta cho đi nhờ một đoạn đường.

Một thanh âm vang lên, đồng thời thông đạo tiến vào trong kim chúc mở ra.

"Cho hắn vào đi."

Một âm thanh ôn hòa vang lên, âm thanh nhẹ nhàng này lập tức khiến cho tâm cảnh của Chiêm Kim đang bình tĩnh chợt dậy sóng, trong đôi mắt hắn hiện rõ vẻ kinh hãi. Chiêm Kim dám chắc, thanh âm này cả đời hắn không dám quên.

"Lão đại ta cho phép rồi, ngươi vào mau đi."

Một người đội cái mũ cỏ xuất hiện tại cửa thông đạo.

"Cám ơn đại nhân."

Chiêm Kim lập tức bay tới, tiến vào trong Kim chúc sinh mệnh.

Bên trong kim chúc sinh mệnh này bố trí rất đơn giản nhưng ấm áp, giữa đại sảnh có mấy người đang ngồi nhâm nhi rượu ngon. Hơn nữa, từ đây có thể thoải mái xem xét tình cảnh xung quanh. Chiêm Kim trong lòng nghĩ thầm: "Đây mới chính là thượng tầng sinh hoạt ở trong địa ngục!"

Đồng thời, Chiêm Kim cũng nhận ra, chủ nhân là một đôi nam nữ trẻ tuổi. Nam tử tóc dài, mặc trường bào màu lam, đôi mắt ẩn lấp lánh ý cười, có vẻ tương đối dễ thân cận. Nhưng nữ tử xinh đẹp bên cạnh lại khiến Chiêm Kim hoảng sợ "hắn không hề cảm ứng được khí tức của đối phương.

"Nàng ta là Thượng vị thần Ác ma?"

Chiêm Kim lập tức chú ý tới huân chương ác ma trên ngực, đồng thời hắn cũng chú ý tới huân chương ác ma của hai người còn lại. Hắn hiểu ra tại sao tiểu kim chúc sinh mệnh này du hành trong địa ngục mà không sợ nguy hiểm.

Bởi vì có Thượng vị thần Ác ma bên trong.

Lâm Lôi đưa mắt quan sát người vừa đến, cảm thấy thanh niên này rất thân thiết.

"Được rồi, ngươi tới kia ngồi đi.

Bối Bối tùy ý nói.

Địch Lỵ Á dò hỏi: "Ngươi tại sao lại chặn đường chúng ta xin đi nhờ?

Chẳng những Lâm Lôi mà cả Địch Lỵ Á và Bối Bối đều cảm thấy tò mò.

Chiêm Kim liền trả lời: "Ba vị đại nhân, ta tên là Chiêm Kim. Còn về phần tại sao xin đi nhờ, phải nói từ lúc ta tiến nhập địa ngục. Lúc ta vừa tiến xuống địa ngục thì lập tức gia nhập vào một bộ lạc phổ thông. Nói vậy các vị cũng biết, bộ lạc phổ thông tích lũy của cải rất chậm, ngàn năm sợ rằng cũng chỉ có hơn mười mặc thạch mà thôi.

"Hơn mười mặc thạch?"

Lâm Lôi hơi nhíu mày.

Mình lúc trước ở trong bộ lạc Hắc Long, một ngàn năm cũng được hơn ngàn mặc thạch. Bất quá Lâm Lôi cũng lập tức hiểu ra, nguyên nhân chính là Hắc Long Gia Lặc Đức, nếu không thì cũng sẽ không liên thủ công kích với các bộ lạc khác. Những bộ lạc bình thường cũng chỉ có thể luyện hóa thần khí, hoặc là đến các thần tinh kiếm tiền. Như vậy ngàn năm cũng chỉ kiếm được hơn mười mặc thạch không sai.

"Hơn nữa, trong địa ngục chiến tranh khắp nơi, một bộ lạc bình thường tồn tại nghìn năm là đã rất lâu. Còn tồn tại thêm nữa thì rất dễ bị tiêu diệt" Chiêm Kim cười khổ nói, "Nếu là dân cư bình thường, sau khi chiến bại hoàn toàn có thể gia nhập bộ lạc khác. Nhưng ta là Trung vị thần, bị ép buộc phải trở thành chiến sĩ của bộ lạc, mà mỗi lần có chiến tranh, tử vong nhiều nhất chính là chiến sĩ."

Lâm Lôi hơi gật đầu.

Chính mình lúc trước cũng từng tham gia trong bộ lạc Hắc Long, hiển nhiên là khi đó tuyển chiến sĩ hoàn toàn tự nguyện, vì thế hắn cũng không quá quan tâm. Nhưng rất nhiều bộ lạc nhỏ yếu, Trung vị thần đều bắt buộc phải trở thành chiến sĩ.

"Hơn một vạn năm qua, ta đã từng gia nhập vào hai bộ lạc..." Chiêm Kim lắc đầu nói tiếp. "Ta phát hiện nếu cứ như vậy thì không ổn. Lần chiến tranh đầu tiên ta không chết, nhưng ai biết lần sau có còn may mắn như thế nữa không? Vì thế, ta bỏ thời gian lập kế hoạch chu đáo, lặng lẽ rời khỏi bộ lạc, tìm đường tới Tử tinh sơn mạch. Nhưng mà bộ lạc ta trú ngụ lại cách xa tử tinh sơn mạch mấy ngàn vạn dặm, trên đường lại rất nhiều cường đạo kiếp phỉ. Thế nên, ta chỉ có thể thừa lúc đêm đen tối mịt hoàn toàn mới cẩn thận từ từ phi hành."

Lâm Lôi nghe xong liền hiểu ra. Đồng thời hắn cũng có thể tưởng tượng ra những đắng cay gian khổ mà Chiêm Kim phải hứng chịu.

"Ngươi tới Tử tinh sơn mạch làm gì?

Bối Bối dò hỏi.

Chiêm Kim liền nói:"Ta từng nghe nói qua về Tử tinh sơn mạch, cũng biết bên trong đó có Tử tinh, ta muốn đến đó tìm kiếm Tử tinh. Tử tinh là một loại đá quý, một viên bán ra cũng có giá sáu bảy ngàn mặc thạch. So với việc ở lại bộ lạc thì tốt hơn rất nhiều."

Lâm Lôi nhất thời mỉm cười: "Ngươi nghe nói? Vậy ngươi có biết điều kiện để khai thác trên Tử Tinh sơn mạch không?"

Lâm Lôi từng đọc qua một số tin tức đại khái về địa ngục, đối với Tử Tinh sơn mạch nổi tiếng trong địa ngục tự nhiên rất rõ ràng. Mấy người bọn Lâm Lôi còn định trên đường đi dừng lại vui chơi trên Tử Tinh sơn mạch mấy ngày.

Tử Tinh sơn mạch, phương viên hơn mười ngàn dặm, là nơi duy nhất trong Tử Kinh đại lục có chứa Tử tinh.

"Điều kiện?"

Chiêm Kim lắc đầu, trong bộ lạc cũ không ai nhắc tới chuyện này.

"Loại bảo địa như vậy, người bình thường sao có thể tự do khai thác? Nơi này chính là bị một số gia tộc liên thủ khống chế."

Sắc mặt Chiêm Kim lập tức trở nên khó coi, nhưng hắn cũng vội vàng nói:"Không có khả năng, địa phương trân quý như Tử Tinh sơn mạch, phạm vị lại lớn như vậy, mấy gia tộc làm sao có thể khống chế hết được?"

Chỉ một chút trân bảo nhưng cũng khiến không ít kẻ liều mạng âm thầm lén tiến vào.

"Đương nhiên là còn có cách khác, nộp đủ năm ngàn mặc thạch thì có thể tiến vào khai thác."Lâm Lôi cười nói.

Tử tinh khai thác cực khó, có khi cả ngàn năm cũng không tìm được một viên. Đương nhiên là nếu may mắn thì một lần cũng có thể kiếm được vài viên.

"Năm ngàn mặc thạch?" Chiêm Kim mặt mày tái nhợt, hắn tới Địa ngục hơn ngàn năm, toàn bộ tài sản cũng chỉ hơn trăm mặc thạch mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tienhiep