Chương 15: Bị ăn sạch
Song Tử sau khi làm rùa rụt đầu xách vali bỏ trốn cùng Thiên Bình thì cậu vô cùng ân hận, nếu lúc đó cậu ở lại chịu trận cùng Nhân Mã thì cũng sẽ không có kết cuộc thảm hại như ngày hôm nay.
Trừng mắt nhìn nam nhân đang ngủ say sao đại chiến 1 đêm 7 lần lang kia mà cơn tức trong lòng cậu cứ dâng lên cuồn cuộn.
Ngộ phắc, vì cớ gì anh thoải mái còn tôi thì đau, Thiên Bình anh hãy nhớ đó cho tôi.
Song Tử nghiến răng ken két, hồi tưởng lại quá trình cả hai gặp nhau.
Song Tử cậu, đường đường là một đại thiếu gia hoa hoa công tử mà khuất phục trước một tên đại ca xã hội đen nhỏ nhoi. (Siêu lau mồ hôi: chắc nhỏ)
Cậu còn nhớ rất rõ cái ngày đầu tiên gặp hắn. Đó là một ngày nắng xanh mây trắng chim hót hoa nở, Song Tử cậu chuẩn bị đi tán gái thì lại bị vây đánh bởi một bọn nào đó, vô duyên vô cớ gán cho cậu tội danh cướp bạn gái người khác.
Làm ơn đi, tuy Song Tử cậu có ham mê gái đẹp nhưng tuyệt đối không rớ đến hoa đã có chủ, đừng cho cậu đào hoa mà giống như bọn ăn tạp ai cũng quơ ai cũng hốt kia.
Tuy rằng cậu biết chút võ nhưng sức người có hạn, huống hồ đôi thủ đông như trâu thế kia.
Trong lúc gần như ngất đi, hình như có ai đó đến giúp cậu, là một chàng trai? Vì đứng ngược ánh sáng nên không thấy rõ mặt. Mà thôi, sống chết có số, cấu mệt rồi ngủ trước tính sau.
Ngộp muốn chết, là thằng khốn con khốn nào hút đường thở của gia, cái gì dinh dính trên môi gia thế này.
Ưm... đầu đau quá, mí mắt thật nặng mở không nổi nữa, để sau vậy.
Lần thứ hai cấu lấy lại ý, bình tĩnh nhìn không gian sang trọng lạ lẫm kia.
Ưm... đây là đâu?
Tiếng mở cửa vang lên, tiếp đó là một nam nhân bước vào. Ngơ ngác, chính là khái niếm con người tôi hiện giờ. Nam nhân kia quá tà mị đến nỗi tôi như bị hút vào đôi mắt hoa đào mang ý cười kia.
"Em tỉnh rồi à?"
Giọng hắn mới trầm thấp từ tính làm sao, tôi chợt bừng tỉnh. Hừ! Song Tử mày phải tỉnh lại, mày nên nhớ mày chỉ thích mấy em gai chân dài ngực bự ok.
Tôi bên ngoài bình tĩnh hỏi hắn mới biết được hắn là ân nhân cứu tôi, tôi có chút cảm kích đấy nhưng vì cái gì hắn giám ép tôi ăn cháo, lại còn cưỡng đi nú hôn đầu của tôi. Kháo! Lại bóp cả mông. Hừ! Hãy đợi đấy.
Lần đầu gặp mặt tình cả tôi đối anh ta chỉ có ghét ghét ghét, nhưng, dần dần tôi cảm nhận được anh ta là một nam nhân dịu dàng lại còn đảm đang, gì chứ!? Sao tim tôi lại đập loạn nhịp nữa rồi.
Lại nói, không biết vì sao tôi lại đồng ý kết giao cùng anh ta, nghĩ lại tôi đã bắt đầu hối hận rồi đây
Cái ngày tôi theo anh ta đi trốn, cứ tưởng thoát khỏi không khi u ám, cùng anh ta dạo chơi vui vẻ thế mà anh ta cư nhiên ĐỘNG DỤC rồi.
Cậu bước ra từ phòng với chiếc khăn cột ngang eo, hết cách ai bảo cậu quên mang quần áo.
Đi tới tủ đồ bỏ qua ánh mắt nóng rực của ai kia đang chỉa vào mình, cậu cuối người tìm đồ măc.
Đang hăng say tìm kiếm, cậu cảm thấy tay hắn đã luồn xuống phân thân của cậu, qua lại xoa bóp, trong lòng không khỏi cả kinh, thậm chí thét chói tai ra tiếng.
Lúc này bên tai đột nhiên vang lên giọng hắn:
"Gì chứ? Luôn đuổi anh! Chẳng lẽ em chán ghét anh như vậy sao?"
Thanh âm của Thiên Bình rất nhỏ nhưng lại tràn ngập hơi thở uy hiếp, trực giác nói cho cậu biết hiện tại phải tách hắn ra mới được.
"Anh mau buông tay." Cậu ngừng lại động tác trên tay, muốn giãy khỏi hắn, ngược lại bị hắn ôm càng chặt, hắn còn thuận tay cởi ra khăn tắm của cậu, bắt đầu dò xét xung quanh.
"Gì chứ? Buông tay?" Thiên Bình hỏi, còn không ngừng đùa bỡn thân thể cậu, dùng sức kích thích bộ vị mẫn cảm nhất của cậu.
Song Tử cả người hiện tại đã phát run, sợ hãi chuyện tình hắn sắp làm, bởi vì bị hắn đùa bỡn, hạ thân truyền đến cảm giác thoải mái, nhưng là cậu không thích, bởi vì ta rất sợ hãi.
"Không cần!" Song Tử sắc mặt đỏ hồng, thở dốc nặng nhọc hi vọng hắn có thể buông tha cậu.
"Không cần? Em đều ẩm ướt thành cái dạng này còn nói không cần?" Thiên Bình đổi tay, đem bàn tay đã ẩm ướt đưa tới trước mặt cậu, cảm giác xấu hổ thiêu đỏ khuôn mặt.
"Liếm!" Hắn ra lệnh.
Vì muốn hắn nhanh chấm dứt nên cậu nghe lời liếm lên. Nhưng là cậu càng liếm thì thanh âm hơi thở của hắn càng thô nặng, thậm chí đút hai ngón tay vào miệng cậu khuấy lộng.
Bởi vì không thể khép miệng lại, nước bọt không chịu khống chế chảy ra, thanh âm lách chách quanh quẩn trong phòng bếp, cả người tản ra sắc thái dâm đãng.
"A! Không..." Song Tử cảm thấy một ngón tay của hắn vói vào phía sau cậu trừu cắm.
Cậu biết hắn muốn làm cái gì, vì thế sợ hãi đong đưa thắt lưng muốn giãy ra, lại bị hắn nhìn thành hành động phiếm tình.
"Thân ái, bên trong em nóng quá." Thiên Bình nói.
"Anh hảo muốn đi vào."
"Không... Không cần..." Song Tử đã không thể nói thành câu, trong lòng thật sợ hãi.
Cậu chưa từng nhìn thấy hắn có cái dạng này, trước kia mặc kệ có thế nào hắn cũng sẽ không ép buộc cậu, nhưng vì sao hôm nay...
"A!!!"
Song Tử đột nhiên bị cảm giác tê liệt đánh úp lại, hơn nữa bắt đầu mãnh liệt trừu cắm, không chút lưu tình tàn nhẫn vận động. Cậu thật sự rất đau, rất đau, đau đến phát khóc, nhưng là hắn không có lấy một điểm thương hương tiếc ngọc, không ngừng luật động.
"Không... Không... A..." Cậu đong đưa eo muốn thoát khỏi cảm giác khủng bố này, nhưng là không biết tại sao trong cơ thể có một lọa khoái cảm dần dần khuếch tán, thậm chí ngay cả giãy dụa đong đưa cũng biến thành phối hợp luật động của hắn.
"Ha ha, em thật dâm đãng." Thiên Bình châm chọc nói, nghe vào tai cậu thật giống lời mỉa mai, bởi vì cậu không thể không thừa nhận cậu thích cảm giác này. Chẳng lẽ cậu thích bị ngược đãi sao?
"Ô ô!" Dục vọng sắp phá cửa mà ra lại bị hắn dùng tay ngăn chặn. Hắn càng thêm hung mãnh ở trong cơ thể cậu trừu cắm, thẳng đến khi ta cảm thấy một cỗ nhiệt lượng vọt vào trong thân thể hắn mới chịu buông tay cho cậu bắn.
Làm xong, Song Tử rốt cuộc chống đỡ không được đã xuống, lại bị hắn dùng cánh tay ôm lấy, đột nhiên cả kinh!
"Không... Không cần!" Song Tử thống khổ giãy dụa, bởi vì cậu cảm thấy hắn thế này thật đáng sợ.
Bàn tay ma quái lại sờ đến phân thân đã xụi lơ của cậu. Nhưng phản kháng đối với hắn chỉ có thể nói là dụ hoặc, hơn nữa dưới kĩ xảo thuần thục vỗ về chơi đùa, nơi đó lại càng ngày càng cứng rắn.
Song Tử cúi đầu, cố gắng hô hấp lấy dưỡng khí, nhìn bàn tay to lớn đang bao phủ lấy hạ thân của mình, hy vọng chủ nhân của nó có thể hạ thủ lưu tình.
Khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt, cậu nhịn không được ngẩng đầu lên, dựa vào hắn cuồng thở gấp, tay dùng sức nắm lấy áo sơ mi của hắn, khó chịu nhắm mắt phe phẩy đầu, nước mắt không thể kiềm chế chảy xuống.
"Em dường như râ hưởng thụ mà." Thiên Bình tại bên tai nhẹ giọng nói.
Cậu đã không thể đối hắn phản kháng cái gì, bởi vì ta đã hoàn toàn chìm đắm trong khoái cảm hắn tạo ra.
"Bảo bối! Đợi em tốt nghiệp, chúng ta kết hôn nhé"
Song Tử sửng sờ bắn ra trên bụng hắn, Thiên Bình cũng ra bên trong cậu.
"Bảo bối! Anh yêu em"
~~~~~~~~~~~~~~
Siêu: lại tung H đem khuya đây có ai bị mất máu không nha~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro