Chương 68: Gọi tên người trong ảo ảnh vô biên
“Ai đã đánh dấu nó lên em?”
Nhìn dấu ấn màu đen đáng sợ trên cổ Bạch Dương, Thiên Xứng mở to đôi mắt phượng, giọng nói không thể nào che giấu hoảng sợ.
Bạch Dương sửng sốt, chạm lên vị trí vừa bị Thiên Xứng vạch ra, quay người nhìn xuống hồ nước trong. Đến khi nhìn thấy dấu ấn màu đen đấy, y lại thừ người ra, không biết rốt cuộc nó xuất hiện từ nơi nào.
Không nhận được câu trả lời, Thiên Xứng lại nôn nóng giữ hai vai của Bạch Dương, ép y nhìn thẳng vào mình: “Nói cho anh biết, ai đã đánh dấu nó?!”
Bạch Dương lại hoang mang hỏi: “Anh Thiên Xứng, đây… đây là thứ gì?”
Thiên Xứng cắn môi dưới, tức giận trả lời: “Liên kết sinh mạng!”
Bạch Dương bỗng run rẩy, y từng nghe nói về sự tồn tại của liên kết sinh mạng, cũng biết nó có ý nghĩa thế nào, nhưng y bị đánh dấu từ bao giờ?
Bạch Dương hoảng loạn nhìn mặt hồ trong veo, não bộ nhanh chóng lướt qua một vài hình ảnh.
Bạch Dương giữ chặt tay lên dấu ấn, y chợt nhớ ra ngày hôm trước khi rời đi, Xử Nữ… đã hôn lên vị trí này.
“Là Xử Nữ đó đúng không?”
Trong khi Bạch Dương đang chìm trong suy nghĩ, thì Thiên Xứng đứng trước mặt y cũng đã nghĩ đến một khả năng cao nhất, anh lạnh lùng hỏi y.
Bạch Dương chột dạ, sợ sệt mà ngước mắt nhìn anh, không trả lời. Nhưng biểu hiện của y càng khiến Thiên Xứng chắc chắn kết luận của mình, anh không nghĩ nhiều, lập tức kéo tay y:
“Đi theo anh, tìm thần Uri giải quyết thứ phiền phức này!”
Bạch Dương bị Thiên Xứng kéo dậy, vội vàng ghì chân lại, cố gắng giằng tay ra.
“Bạch Dương!” Hiếm khi thấy Thiên Xứng gắt gỏng, anh khó tin nhìn y.
“Em không xóa đâu.” Bạch Dương kiên quyết từ chối, y cúi đầu xuống không dám đối mặt sự tức giận của Thiên Xứng: “Xử Nữ… Xử Nữ đã giao mạng sống cho em.”
“Em cũng có khác gì!”
“Em biết, bây giờ mạng của em là của Xử Nữ, mạng của anh ấy cũng là mạng của em.”
…
Đèn báo đỏ “Đang phẫu thuật” lạnh lẽo sáng trên cánh cửa, những người bạn lo lắng, sốt ruột ở bên ngoài chờ đợi trong niềm hi vọng nhỏ nhoi.
Cuộc phẫu thuật trong kia đã trải qua mấy tiếng họ cũng chẳng còn nhận biết được, điều duy nhất họ mong đợi nhất bây giờ là bác sĩ đi ra và nói năm chữ “cuộc phẫu thuật thành công”.
Bạch Dương sẽ không sao đâu, y vốn rất mạnh mẽ, y nhất định sẽ vượt qua.
Khi Đặc Ni chạy đến căn biệt thự đồ sộ kia, cả nơi đó lạnh lẽo đắm mình trong bóng đêm u ám, hắn bỗng cảm thấy căng thẳng, vội vàng chạy vào bên trong lật tung một vòng cũng không thấy bóng dáng của ai ngoại trừ một chú cún con.
Lục Vĩ Thiên Khuyển đề phòng mà nhìn hắn, bất cứ lúc nào nó cũng có thể biến về nguyên hình tấn công kẻ đột nhập này. Nhưng Đặc Ni không có tâm trạng để ý đến nó, tìm kiếm không có kết quả thì hắn lại vội lao ra ngoài.
Dựa theo năng lượng linh hồn mà mình cảm nhận được, Đặc Ni nhanh chóng chạy tới trước một bệnh viện trung tâm lớn. Sắc mặt của hắn tái xanh, vội vội vàng vàng đi theo nguồn năng lượng mà đến trước một phòng phẫu thuật.
Mấy người ở đây nhìn thấy hắn, sắc mặt của ai cũng lạnh như băng, thậm chí là tràn đầy sát khí.
Đặc Ni nhìn quanh một vòng, cuối cùng đã thấy bóng người quen thuộc đứng gần sát bên cửa phòng phẫu thuật nhất, Sư Tử cũng nhận ra tầm mắt của hắn, anh ngước đôi mắt mệt mỏi lên, cuối cùng cất bước nặng nề đi về phía Đặc Ni.
Song Tử vội túm lấy góc quần của anh, Sư Tử bèn cúi xuống xoa đầu Song Tử, xem như thể hiện mình sẽ không sao.
Nhìn Sư Tử lạnh lùng đi đến trước mặt mình, Đặc Ni lại cảm thấy một áp lực vô hình ép hắn đến mức khó thở.
“Đi theo tôi.”
Sư Tử cũng không dừng bước, lướt qua hắn mà bỏ lại một câu, Đặc Ni lập tức quay người đi theo anh ra ngoài.
Đứng dưới mái hiên, Sư Tử tựa người lên tường, khàn giọng hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
“Ngài Xử Nữ có linh cảm xấu, nên bảo tôi đến xem xem.” Đặc Ni nhỏ giọng trả lời.
Sư Tử nghiêng đầu nhìn về phía xa xa không rõ điểm cuối, mím môi rồi nói: “Anh thấy rồi đấy, nên đừng nói với Xử Nữ.”
“Tôi hiểu.”
Đặc Ni nhìn dáng vẻ cố gắng bình tĩnh để che giấu nỗi lo sợ của Sư Tử, trong ký ức lại bỗng hiện về hình ảnh năm xưa, đó là ngay sau khi nghe tin Xử Nữ không còn tồn tại trên đời.
Khi ấy Nhật Quang Thánh nghe tin từ miệng hắn, cảnh Đặc Ni chứng kiến không phải những giọt nước mắt đau khổ, cũng không phải những lời oán thán, mà là tiếng bật cười khúc khích rất nhỏ, tiếp đó lại là ngẩng đầu cười lớn đầy tuyệt vọng xen lẫn mùi vị chua chát.
Lúc đó Sư Tử vừa che mặt cười vừa nói với hắn:
“Ngài Tứ Giả Quân, tôi mất anh hai rồi, ngài nghe thấy không? Ha ha ha, tôi mất thêm một người quan trọng nữa rồi, lại mất thêm nữa rồi, ha ha ha.”
Tiếng cười ấy vang vọng bầu trời, ngày đó hắn đã rất muốn ôm lấy anh mà vỗ về, nhưng nhận ra đôi tay của mình cũng từng nhuốm máu đồng đội của anh.
Đặc Ni lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, vô thức nhìn xuống đôi tay của mình, thoáng nhớ lại những hành động trước đó.
Hắn vẫn đi lên vết xe cũ, vẫn muốn đưa anh đến Tử Giới, nơi ở của kẻ thù hết kiếp này đến kiếp khác lấy mạng những người quan trọng với Sư Tử. Trong mắt hắn chỉ có Sư Tử, những người bạn lảng vảng bên cạnh anh đều khiến hắn chướng mắt, thậm chí muốn loại bỏ.
Hắn muốn chiếm lấy anh cho riêng mình, lại mặc kệ mọi cảm xúc của anh. Hắn không nhận ra rằng người khiến Sư Tử tươi cười hạnh phúc, chỉ có người thân và bạn bè của anh.
Không có hắn, cũng không phải hắn.
Từ lúc gặp lại đến giờ, hắn chỉ mang lại phiền muộn và sợ hãi cho Sư Tử.
Không chỉ người thân, bạn bè đồng đội cũng vô cùng quan trọng với Sư Tử.
“Bạn của em…” Đặc Ni bỏ tay xuống, lẩm bẩm: “Ý tôi là Diễm Hỏa Thánh sẽ ổn thôi.”
Sư Tử nhìn hắn bằng ánh mắt có phần ngạc nhiên, rồi nhanh chóng đáp lại: “Cảm ơn.”
Nhìn Đặc Ni chuẩn bị rời đi, Sư Tử nhớ đến một chuyện mà gọi hắn lại: “Ở lại thêm một lúc đi.”
“Sao?”
“Có thứ tôi muốn chuyển cho Xử Nữ, nhưng tôi phải đợi đến khi Bạch Dương phẫu thuật xong.”
Đặc Ni nhấc chân về, gật đầu: “Được.”
.
.
.
“Bạch Dương! Ngẩn ra đó làm gì?”
Bạch Dương giật mình, nhìn bàn tay liên tục vẫy trước mặt mình trước, sau đó vội vàng quay sang bên cạnh, lại thấy Nhân Mã đang tươi cười nhìn y.
Bạch Dương sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Sao thế?” Thấy y nhìn chằm chằm vào mình, Nhân Mã giơ tay nhéo cằm y vô cùng thân thiết: “Nhìn sắc mặt của cậu này, hôm qua mất ngủ sao?”
Sự chú ý của Bạch Dương rơi lên bộ đồng phục mà Nhân Mã đang mặc, ngay sau đó y cũng theo bản năng cúi xuống xem bộ đồ trên người mình. Y cũng mặc đồng phục của học viện Samson, cà vạt vẫn là màu đỏ quen thuộc của năm ba.
Chuyện gì thế này?
Không phải… không phải y đang…
Bạch Dương bỗng chôn chân tại chỗ, trong đầu như có một khoảng trống lớn không được lấp đầy, y đang làm sao?
“Được rồi, đừng đứng đây nữa, chúng ta sắp trễ học rồi.” Nhân Mã nhanh nhảu nắm lấy cổ tay Bạch Dương, vừa kéo y đi vừa nhăn nhó than thở: “Tôi không muốn chép mấy trăm lần kiểm điểm nữa, gãy tay mất, ông thầy quái vật.”
“Chúng ta… học cùng lớp?”
Đi được một đoạn, Bạch Dương bỗng ngơ ngác hỏi.
Hình như… không đúng lắm.
Nhân Mã đi phía trước lập tức thắng lại, quay đầu, nhăn mày hỏi: “Ô hay, chẳng thế thì sao?”
Nói xong, Nhân Mã lại đánh giá Bạch Dương từ trên xuống dưới, như nghĩ đến chuyện gì mà quay lại chạm mu bàn tay lên trán y thử nhiệt độ: “Không sốt mà? Hay là cậu chưa tỉnh ngủ? Hay là đập đầu vào đâu lú rồi?”
Biểu cảm trên mặt Bạch Dương vô cùng thú vị, nhưng không để y nghĩ kỹ thì Nhân Mã lại tiếp tục kéo y đi tới lớp học.
Ngồi trên vị trí quen thuộc, Bạch Dương nhìn sang vị trí còn trống bên tay trái của mình, y hơi nhíu mày, trong lòng bỗng có cảm giác trống vắng kỳ lạ.
Như người mất hồn mà trải qua một buổi học đến trưa, Bạch Dương chưa lấy lại tinh thần đã bị Nhân Mã lôi xồng xộc xuống nhà ăn.
“Nhân Mã! Bạch Dương!”
Tiếng gọi phát ra từ một bàn ăn dài nhất cuối nhà ăn, Bạch Dương nhìn sang, bất ngờ thấy những gương mặt thân quen quay sang nhìn hai người.
Bị kéo đến chỗ họ, Bạch Dương nhìn Nhân Mã hí hửng đi tới bên cạnh Ma Kết, chủ động hôn lên trán hắn. Ma Kết cũng nâng tay ôm eo y, ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi Nhân Mã, yêu chiều hỏi: “Học mệt không?”
Nhân Mã tươi cười lắc đầu, dù gì cả buổi y cũng chỉ lăn ra bàn ngủ.
Sau đó Nhân Mã nhìn sang Thiên Yết và Bảo Bình đang nghiêm túc tìm gì đó trên máy truyền tin, tò mò hỏi: “Vẫn chưa tìm ra nơi thích hợp cho kỳ nghỉ sao?”
Thiên Yết mếu máo: “Toàn mấy nơi tầm thường.”
Bảo Bình ngồi bên cạnh, nuông chiều xoa đầu cậu, cười khổ: “Bọn tôi đi hết những nơi nổi tiếng rồi, nên giờ mới khó chọn đây.”
Thấy Bạch Dương đứng mãi, Cự Giải bèn nhắc nhở: “Cậu ngồi xuống đi.”
Bạch Dương máy móc gật đầu, ngồi xuống vị trí giữa Cự Giải và Song Tử. Ai ngờ y vừa đặt mông xuống, thì có bóng người chạy thật nhanh đến đã phanh kịp bên cạnh y và Song Tử.
Bạch Dương ngước lên, lại thấy Song Sinh có gương mặt giống hệt Song Tử đang giận tím mặt nhìn chằm chằm anh trai, hung dữ túm cổ áo của anh, chỉ vào dấu bàn tay đỏ ửng trên mặt mình, chửi sa sả vào mặt Song Tử:
“Con mẹ nó tên trăng hoa nhà anh, ông đây lại phải chịu đòn thay anh đây này! Anh không thể nghiêm túc yêu đương thì dẹp luôn mịa nó đi! Ông đây trù anh sớm bị nghiệp đè, thằng anh chết tiệt!”
“Không thể trách anh được.” Song Tử nhún vai, thản nhiên đặt tay lên ngực: “Trái tim của con người đâu chỉ có một ngăn.”
Không nói còn đỡ, nghe xong thì đôi mắt của Song Sinh cháy rực lửa: “Hôm nay ông đây phải thay trời hành đạo!”
Sư Tử ngồi bên cạnh Song Tử thấy tiếp tục sẽ xảy ra đánh nhau, vội vàng tách hai người ra một cách thuần thục giống như đã làm rất nhiều lần.
Song Tử vừa được cứu bình thản sửa sang lại cổ áo, cuối cùng cười một nụ cười đầy sức hút với Sư Tử: “Cảm ơn nhé.”
Nhưng nụ cười này không có tác dụng với anh, Sư Tử chỉ xua tay giống như chuyện đó là nên làm.
“Đã đến gần hết rồi này.”
Bạch Dương giật mình, nhìn Kim Ngưu và Thiên Xứng cũng mặc đồng phục giống mình, chỉ khác cà vạt họ đeo là màu xanh biển đậm của năm cuối, cả hai đều nở nụ cười nhẹ nhàng đi đến.
Kim Ngưu cẩn thận kéo ghế cho Thiên Xứng trước, sau đó mới ngồi xuống, nhìn một vòng mới nói: “Song Ngư vẫn chưa tới sao?”
Anh vừa dứt lời, Cự Giải không thèm quay lại mà chỉ tay ra sau: “Kia kìa.”
Ở một góc nhà ăn, Song Ngư đang bị một người con trai ưa nhìn chặn đường. Anh chàng có vẻ bàng hoàng trước câu trả lời đầy thờ ơ của Song Ngư vừa nãy, lắp bắp nói:
“Cái gì mà hết thích rồi? Rõ ràng một tuần trước em còn nói thích anh cơ mà? Anh cũng đã đáp lại tình cảm của em, sao chưa có một buổi hẹn hò đàng hoàng mà em đã không thích anh nữa? Em phải cho anh một lý do rõ ràng.”
Song Ngư nhăn nhó mặt mày, bực bội nói: “Sao anh phiền thế, muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa? Lý do chính là tôi chán rồi!”
Nói xong, Song Ngư đẩy anh chàng đang chặn đường đi của mình, giọng điệu lạnh băng: “Đừng làm phiền tôi nữa, không thì anh tự gánh hậu quả.”
Sau đó cậu chậm rãi đi tới tụ họp với mọi người, Kim Ngưu nhướng mày nhìn chàng trai thất tình chạy ra khỏi nhà ăn mà bất đắc dĩ lắc đầu.
“Lần này lại sao thế?” Kim Ngưu khó hiểu hỏi Song Ngư.
Song Ngư lắc đầu ngán ngẩm: “Quá dễ chinh phục, không thú vị.”
“Thế có phải cậu đã có đối tượng mới?” Thiên Yết hứng thú hất mày.
“Nói vậy là hơi sai rồi, Yết.” Bảo Bình trả lời thay, như có như không liếc nhìn sang Cự Giải.
Thiên Yết lập tức hiểu ý, cười thật tươi mà dùng ánh mắt cổ vũ Song Ngư, cậu cũng rất thoải mái nhận lấy sự cổ vũ ấy.
Từ đầu đến giờ Bạch Dương vẫn không nói gì, hai tay đặt trên đùi vô thức nắm chặt lại, ngỡ ngàng nhìn từng người có mặt ở đây.
Y cứ có cảm giác không chân thật lắm, có gì đó rất kỳ lạ ở mọi người. Với lại y không biết tại sao, bản thân cảm thấy thiếu thiếu một ai đó.
“Chúng ta… có mặt hết rồi sao?”
Câu hỏi của y lập tức khiến mọi người đứng máy, tiếng nói cười đột ngột tắt lịm, ngơ ngác nhìn nhau.
“Xem nào, một, hai, ba…” Thiên Yết bắt đầu đếm một vòng bắt đầu từ mình, đến Nhân Mã là cuối vòng cũng là người thứ mười hai. Cậu quay sang nhìn Bạch Dương, gật đầu chắc chắn: “Mười hai người, đủ rồi mà?”
Bạch Dương: “…”
Không đâu, vẫn chưa đủ.
Rõ ràng còn thiếu một ai đó.
Nhưng Bạch Dương không thể nói được, rốt cuộc là y cảm thấy thiếu bóng dáng của ai.
Một buổi tụ tập nhộn nhịp diễn ra đến tối muộn, Bạch Dương được đưa về phòng ký túc xá 505 quen thuộc của mình.
Tắm rửa xong bước ra khỏi phòng tắm, Bạch Dương mệt mỏi nhìn quanh căn phòng lạnh lẽo này, cảm giác thiếu vắng ấy lại càng dữ dội.
Y nằm trên giường, nghiêng người sang một bên, lưỡng lự chạm tay lên phần giường bên ngoài, nhẹ nhàng xoa. Bạch Dương cảm thấy đáng lẽ trong căn phòng này nên có một ai khác nữa, một ai khác sẽ nằm bên cạnh y, truyền hơi ấm cho y, như vậy mới đúng.
Bạch Dương không biết mình đã ở đây bao lâu, ngày nào cũng lên lớp đi học, tụ tập vui đùa, có lúc y cảm thấy chân thật mà hòa mình vào cuộc vui, có lúc y lại thấy bản thân lạc lõng giữa những người thân quen.
Hôm nay y không đến lớp, Bạch Dương ôm một đống tâm trạng rối ren đi ra ngoài dạo phố, y đứng dưới bức tượng Thập Tam Thánh to lớn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh không gợn mây.
Nhìn bầu trời chán rồi thì quay sang ngắm bức tượng vĩ đại. Bạch Dương ngắm rất kỹ, bức tượng được khắc cực kỳ chi tiết từng đường nét gương mặt, Bạch Dương ngắm nghía từng vị Thánh, che miệng cười tủm tỉm: “Sao lại cảm thấy giống mọi người vậy chứ?”
Sau đó y lại đưa mắt ngắm tiếp vị Thánh bên cạnh, nhìn tỉ mỉ gương mặt được điêu khắc hoàn hảo ấy, nụ cười trên mặt y bỗng cứng đờ, sững sờ ngắm nhìn bức tượng rất lâu.
Quen quá.
Bạch Dương lùi lại thêm mấy bước, để tầm nhìn của mình được khái quát hơn. Khoảng trắng xóa bị thiếu sót trong ký ức của y mấy hôm nay đang dần được bù đắp, y bất giác che miệng lại, nước mắt bất ngờ trào ra không ngừng được.
Một người con trai tóc vàng đang chậm rãi hiện lên trong tầm mắt của y, cùng với giọng nói ấm áp dịu dàng quanh quẩn bên tai.
“Chào, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
“Cậu là ánh sáng của tôi.”
“Tôi đảm bảo khi cậu tỉnh lại sẽ thấy tôi đầu tiên.”
“Trời lạnh rồi, lại đây nào, tôi sưởi ấm cho cậu.”
“Sao vậy? Bé cừu trắng lại xù lông rồi? ”
“Hôm nay là kỷ niệm hai năm, nhớ chứ?”
“Bạch Dương…”
“Bạch Dương…”
“Xử… Nữ…”
Bạch Dương bỗng thốt lên đáp lại tiếng gọi dai dẳng bên tai, y ôm đầu, ngồi thụp xuống đất. Cảm giác thiếu vắng đó, ra là vì thiếu bóng dáng của anh bên cạnh.
Bạch Dương bỗng cảm thấy rất có lỗi, sao y lại có thể quên mất anh.
Y nhớ ra rồi.
Bạch Dương nhớ mình gặp phải hộ pháp, gã ta theo lệnh của ai đó đến giết y, sau đó y bị gã ta đâm xuyên qua lồng ngực. Khi vẫn còn chút ý thức, y nhìn thấy Cự Giải đứng ra đấu với gã ta, cuối cùng thì mọi thứ tối đen.
Nhưng bây giờ y lại ở đây?
Đây là ảo ảnh! Thành phố Zodiac yên bình này và cả những người bạn trong này, đều là ảo ảnh!
Bạch Dương luống cuống đứng dậy, lau nước mắt trên gương mặt nhỏ.
Y phải thoát ra khỏi đây, y phải quay lại thế giới thực, quay về bên mọi người, về bên Xử Nữ của y.
Y không thể chết dễ dàng như thế, không thể để chúng được toại nguyện!
Bạch Dương y nhất định phải sống khỏe mạnh đến lúc chứng kiến Tử Vương và quân đội Ám khốn kiếp mãi mãi tan biến vào hư vô.
Y phải bảo vệ Thánh Địa!
Y phải giành lại người của mình!
Y là một trong Thập Nhị Thánh huyền thoại, Diễm Hỏa Thánh Bạch Dương!
.
.
.
Tiếng “Tít——” lạnh băng kéo dài trong phòng phẫu thuật, bác sĩ thở dài lắc đầu, đang định nói gì đó thì chỉ số trên màn hình đột nhiên thay đổi, đường xanh thẳng băng bắt đầu nổi những dòng sóng gấp khúc.
Bên ngoài trời đã tảng sáng, Sư Tử vẫn đứng bên ngoài bệnh viện chờ đợi, Đặc Ni đứng cách anh không quá xa. Sư Tử bồn chồn nhìn lên trời, thì bỗng thấy một hiện tượng kỳ lạ.
“Ngôi sao đó là Hamal, chắc em biết khi một ai trong các em thức tỉnh thì sẽ có một ngôi sao riêng trên bầu trời báo hiệu?” Đặc Ni nhìn theo tầm mắt của Sư Tử, sau đó chậm rãi nói.
“Ý anh là…” Sư Tử mở to mắt, trong đôi mắt xanh thẳm lóe lên chút vui mừng.
Đặc Ni nghiêng đầu, mỉm cười: “Tôi nghĩ bạn của em không sao rồi.”
Sư Tử nghe vậy, hớt hải chạy vào trong, đúng lúc bác sĩ đã đi ra từ trong phòng phẫu thuật, tươi cười thông báo với mọi người:
“Đúng là kỳ tích, phẫu thuật thành công.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro