Chương 3: Những học viên ưu tú (1)
Đã hai ngày từ sau khi đến học viện Samson, cũng là hai ngày Nhân Mã quen được bạn cùng phòng Song Ngư.
Trong hai ngày, y dường như hiểu chút về cậu. Chẳng hạn như Song Ngư rất ít nói chuyện, y nói cả một tràng dài mấy chục câu, cậu chỉ đáp lại"Ừ", "à" không thì "Ra là vậy", vân vân và mây mây các câu không đến năm chữ.
Hoặc cậu thích đọc sách, cậu có thể đọc từ chiều ngày hôm nay sang đến tận sáng ngày hôm sau cũng không thấy chán. Nhân Mã nghĩ đây là một trong những lý do khiến cậu ít nói như vậy.
Mà một điều khá đặc biệt mà Nhân Mã phát hiện từ cậu bạn mới này. Nhớ buổi tối ngày đầu tiên, Nhân Mã đang nói chuyện với cậu thì vô tình, đúng, y chỉ vô tình thôi, vô tình nói cậu đẹp. Nhân Mã không thể quen nổi biểu cảm của Song Ngư lúc đó. Mặt cậu ngay lập tức biến thành đen, sau đó lại biến thành màu trắng, trán nổi gân xanh, sức mạnh dao động đáng sợ đến mức y có thể tưởng tượng rằng Song Ngư có thể giết mình ngay giây tiếp theo.
Nên Nhân Mã chắc chắn, Song Ngư không thích bị khen đẹp, hoặc nói đúng hơn là cậu rất "dị ứng" với từ này.
Nhân Mã nghĩ ngợi, cũng cảm thấy con trai mà bị khen xinh đẹp, ai lại không nổi điên!
Hôm nay là buổi học đầu tiên, hai ngày qua bận rộn dọn dẹp đồ đạc nên y không thể đến tìm Song Sinh, không biết cậu ta sao rồi.
Nhân Mã vừa thắt cà vạt màu tím, đeo huy hiệu lên áo, vừa nghĩ đợi Song Ngư chuẩn bị xong rồi cùng cậu đi tìm Song Sinh. Y cảm thấy, để trị cái chứng ít nói kia Song Ngư cần phải tiếp xúc nhiều người hơn là mấy quyển sách.
Sửa sang lại mái tóc trắng có hơi rối, lúc y quay lại thì Song Ngư cũng chuẩn bị xong đi ra.
Lúc trước cậu mặc quần áo rộng nên không để ý. Nhưng hôm nay Song Ngư mặc đồng phục của trường, mà đồng phục làm bằng chất liệu đặc biệt có thể kéo dãn to nhỏ tùy cơ thể, mặc ôm sát bào người. Nhân Mã lập tức phát hiện, Song Ngư cậu.....thật cmn quá gầy rồi. Người gì mà một tí thịt cũng không có, cứ như chỉ có da bọc xương ấy.
Song Ngư nhìn Nhân Mã nói: "Đi được chưa?"
Nhân Mã đang mải suy nghĩ, nghe Song Ngư hỏi mới hoàn hồn: "À, được!"
Y im lặng một chút, lại nói: "Song Ngư, lần trước tôi có nói với cậu, tôi có một cậu bạn tên Song Sinh cũng học ở đây. Giờ chúng ta đi tìm cậu ấy, tiện thể để hai người làm quen."
Nói xong cũng không đợi Song Ngư trả lời, y đã kéo người chạy mất dạng.
Song Sinh ở phòng Song Tử trên tầng năm. Ở trước cửa phòng, Nhân Mã hít sâu một hơi, miệng lẩm nhẩm "không nhận lầm" gì đó khiến Song Ngư khó hiểu.
Gõ cửa phòng, một gương mặt lơ mơ ngủ nhìn chằm chằm hai người ngoài cửa hồi lâu. Nhân Mã và Song Ngư không lên tiếng, người kia cũng không nói một lời.
Mấy phút sau, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Sao vậy Mã Mã, mặt tôi dính gì hả?" Nói rồi cũng đưa tay lên xoa mặt.
Nhân Mã thở phào một hơi, gọi y là Mã Mã chỉ có Song Sinh chứ không ai.
Song Sinh buông tay xuống, nhìn thấy một bóng người đằng sau Nhân Mã. Cậu nhìn người ta mà đơ mất mấy giây, trước đây Song Sinh cậu chưa từng thấy người đẹp thế này!
Song Sinh hỏi Nhân Mã, nhưng mắt cũng không dời khỏi người kia: "Mã Mã, bạn cậu à, cậu ấy đ..."
Ngay khi Song Sinh sắp nói ra từ "đẹp", Nhân Mã đã tay chân mau lẹ chạy lên bịt miệng cậu lại. Trước nhìn Song Ngư không thấy có biểu hiện tức giận gì mới nhẹ nhõm, sau đó nhỏ giọng nói vào tai Song Sinh, người đang trợn mắt khó hiểu nhìn mình.
"Cậu ấy rất dị ứng với chữ đẹp, cậu cẩn thận một chút, không là đi gặp tổ tiên sớm đấy."
Thấy Song Sinh gật đầu nhưng trong mắt lại thấy rõ hoang mang. Nhân Mã cũng kệ, khoác vai Song Sinh đi đến trước mặt Song Ngư: "Song Ngư, đây là bạn thân của tôi, tên Song Sinh. Song Sinh, bạn cùng phòng của tôi, Song Ngư."
Song Ngư khẽ cười, hơi cúi đầu nói, "Chào cậu."
Song Sinh như bị mê hoặc cũng cúi theo, "Ch...chào cậu."
Nhân lúc đó, Nhân Mã nhìn vào phòng, thấy không còn ai nữa. Nghĩ chắc Song Tử đã đi rồi mới yên tâm, dù sao thì y cũng không có can đảm gặp lần nữa...
Cả ba người đi xuống nhà ăn dưới ký túc. Song Sinh và Nhân Mã đã lấy xong, ngồi vào một bàn chờ Song Ngư. Lúc đầu Song Ngư nói không muốn ăn, nhưng hai người kia kẻ tung người hứng thuyết phục cậu cho bằng được, cậu đành bất đắc dĩ đi theo.
Lấy một phần hamburger và ly sữa tươi đơn giản. Song Ngư nhìn quanh tìm Nhân Mã, thấy y ở chỗ xa xa vẫy tay gọi mình thì cất bước đi đến.
Đúng lúc đó, một bóng người không may va phải cậu, phần ăn liền rơi xuống đất, đồng phục cũng bị sữa văng lên ướt một mảng nhỏ. Song Ngư cũng chẳng quan tâm người đụng mình là ai, cậu chỉ cúi xuống thu dọn.
Tay cậu vừa đặt lên mảnh vỡ, một bàn tay khác cũng song song đặt xuống. Cậu nhìn lên, người kia có mái tóc màu xám, làn da hơi ngăm, trên người tỏa ra hương vị của biển. Người đó liên tục nói "xin lỗi, xin lỗi"
Người tóc xám nhanh tay dọn sạch đống lộn xộn trên đất đặt lại lên khay, đứng thẳng người lên. Song Ngư cũng từ từ đứng dậy, cậu thản nhiên nhìn thẳng vào gương mặt lộ vẻ ngượng ngùng của người đó. Người tóc xám gượng cười gãi đầu: "Thật ngại quá, làm hỏng phần ăn của cậu rồi."
Đôi mắt màu nâu nhìn chằm chằm Song Ngư, sau đó dường như cảm thấy ngại mà dời đi. Người đó lại nhìn thấy vài giọt nước trên áo Song Ngư, thì luống cuống tay chân tìm gì đó trong túi. Sau mấy giây, liền lấy ra một chiếc khăn, nói: "Áo cậu ướt rồi, mau lau đi."
Nghe người đó nói vậy, Song Ngư mới nhìn xuống, thật sự có dính chút sữa. Thế là cậu cũng không ngần ngại nhận lấy chiếc khăn, chậm rãi lau.
Người tóc xám thấy Song Ngư chầm rãi lau áo, nói thêm: "Để tôi đền cho cậu."
Song Ngư thản nhiên trả lại khăn, nói: "Không cần đâu..." Vốn dĩ cậu đã không muốn ăn.
Nhưng người đó lại tươi cười lắc đầu: "Vậy sao được." Nói rồi anh kéo Song Ngư về quầy bán, gọi người bán lấy hamburger và ly sữa.
Trong lúc chờ đợi, người tóc xám quay sang Song Ngư, hơi ngại ngùng hỏi, "Cậu...tên gì vậy? Học lớp nào?"
Song Ngư không quay sang nhìn anh, hờ hững trả lời: "Tôi tên Song Ngư, học viên năm nhất lớp nguyên tố Thủy."
Vì không quay đầu, nên cậu không nhìn ra trong đôi mắt nâu của người đó có bao nhiêu vui mừng, anh lại nói: "Vậy chúng ta học cùng lớp rồi. Tôi tên Bắc Giải, cũng là học viên năm nhất lớp nguyên tố Thủy."
Song Ngư chỉ gật đầu tỏ ý đã biết. Người bán đưa khay đồ ăn ra, "Bắc Giải" trả tiền, nhận lấy khay rồi đưa sang cho Song Ngư.
Cậu nói "Cảm ơn", Bắc Giải cười ngốc nghếch, sau đó đột nhiên anh nhớ ra mình có chuyện phải làm nên vội vàng rời đi.
Trước lúc đi cũng không quên tạm biệt Song Ngư: "Tôi phải đi rồi, hẹn gặp lại cậu." Sau đó chạy như bay.
Song Ngư lẳng lặng nhìn bóng người rời đi, rồi nhìn xuống khay thức ăn không biết đang nghĩ gì.
"Song Ngư, ai vậy?" Người hỏi chính là Song Sinh. Chẳng biết từ lúc nào cậu và Nhân Mã đã đi tới bên cạnh.
"Một bạn cùng lớp thôi."
--------------
Trong phòng hội học viên, Song Tử bình tĩnh pha cà phê. Đôi mắt nhạt màu thỉnh thoảng nhìn sang người đang ngồi trên ghế chủ tịch hội học viên, trước mặt người đó là một đống giấy tờ xếp tầng.
Khuấy thật đều hai cốc cà phê xong, anh nhẹ nhàng quay người, một tay cầm cốc uống, một tay đưa đến trước bàn chủ tịch.
Người kia xoa trán, đưa tay nhận lấy. Trong phòng khá yên tĩnh, nên có thể nghe thấy tiếng người kia thở dài. Năm học mới đến là có một đống công việc chất đầy lên hội học viên, đã mấy ngày hắn không được nghỉ ngơi đàng hoàng, nên giờ hơi đau đầu.
"Đang lo cho bảo bối nhỏ của cậu sao?"
Song Tử lên tiếng phá vỡ im lặng, trong lời có chút trêu chọc. Rất hứng thú nhìn sang ngài chủ tịch mặt nhăn mày nhó vì đống giấy tờ. Nhưng hình như vừa nghe anh nhắc đến ba chữ "bảo bối nhỏ", thì gương mặt của hắn đã xấu giờ còn xấu hơn.
Người đó có một mái tóc vàng, gương mặt điển trai hơi lộ ra mỏi mệt, hai hàng lông mày nhíu lại vì cơn đau đầu khó chịu, cả người toát ra một khí chất vương giả khó ai sở hữu.
Hắn mặc bộ đồng phục của trường, đeo cà vạt đỏ chứng tỏ hắn là học viên năm ba, bên ngực trái đeo huy hiệu hình cánh hoa mà bên trên khắc biểu tượng ánh sáng đại diện cho nguyên tố đặc biệt - Quang.
"Cậu rất biết cách khiến người khác thêm đau đầu."
Hắn không trả lời câu hỏi của Song Tử, cảm nhận hương vị cà phê giúp hắn thoải mái hơn, ngả người dựa vào ghế.
"Nghe nói cậu ấy lại bệnh rồi?" Song Tử không có ý định bỏ qua chủ đề "bảo bối nhỏ". Anh lại liếc sang người tóc vàng, thấy hắn chỉ giật miệng không trả lời, anh nhếch mép.
"Xử Nữ, rốt cuộc cậu chăm sóc người ta thế nào vậy?"
Xử Nữ cảm thấy nếu hắn tiếp tục không nói, tên Song Tử rõ ràng nhỏ hơn hắn hai tuổi nhưng không biết lớn bé này sẽ không tha cho hắn.
"Ốm rồi. Mới hôm qua đi gặp hiệu trưởng, về phát sốt luôn."
Nhắc đến người này, Xử Nữ không thể không thấy đau lòng. Rõ ràng biết bản thân từ nhỏ đã yếu ớt, mà còn thích chạy nhảy lung tung. Hôm qua còn cãi nhau với hắn nhất quyết muốn đi gặp hiệu trưởng, giờ hay rồi, đi hai tiếng về đã phát bệnh. Hắn vốn tính mắng mấy câu, nhưng thấy người đó mê man khó chịu lại không đành lòng.
Song Tử cũng không nói thêm. Người đó là bạn anh, nên tính tình ra sao anh hiểu rõ, cậu ấy vô cùng ngang bướng, có bị dọa bị mắng thậm chí là đánh, một khi y đã quyết thì cả thần cũng chẳng thể thay đổi.
Lặng lẽ đi đến bên cửa kính trước ban công, giương đôi mắt nhìn bầu trời trong không gợn mây, thỉnh thoảng nhấp một ngụm cà phê.
Xử Nữ đặt cốc lên bàn, tay lại bắt đầu cầm bút muốn tiếp tục công việc, nghĩ đến gì đó thì dừng lại: "Song Tử, cậu liên lạc cho Ma Kết chưa? Cậu ta chết mất xác chỗ nào rồi?"
Trong giọng điệu mang theo chút tức giận, Song Tử không quay lại mà đáp: "Liên lạc rồi. Cậu ấy nói phải giải quyết ít chuyện nhà nên sớm nhất ngày mai sẽ đến."
Xử Nữ nghe xong thì nhướng mày, có chắc là xử lý việc nhà chứ không phải trốn việc ở hội học viên không?
Một phó chủ tịch Sư Tử ở tòa nhà phụ ZD hỗ trợ các học viên mới đến đi đăng ký. Một thư ký Song Tử giúp phân loại các học viên (về mặt nguyên tố). Chủ tịch hắn thì đang chết mòn trong đống hồ sơ, làm bao nhiêu báo cáo.
Còn phó chủ tịch Ma Kết kia thì bận việc nhà? Có chết hắn cũng không tin! Chỉ có trốn việc để hắn gánh toàn bộ thôi! Một năm có bao nhiêu ngày, nhà cậu ta lại chọn đúng những ngày đầu năm học là xảy ra chuyện? Nào có chuyện trùng hợp như vậy?
Hắn nghĩ, khi Ma Kết đến đây, hắn nhất định phải tẩn cậu ta một trận!
Song Tử đang ngắm nhìn trời cao, cúi xuống uống cà phê thì thấy một bóng dáng quen thuộc.
Anh thản nhiên nhìn sang Xử Nữ đang bận rộn, nghĩ xem có nên nói hay không, một lát sau vẫn nói: "Xử Nữ, cậu nói cậu ấy phát sốt rồi."
Xử Nữ dừng bút, nghĩ ra "cậu ấy" là ai thì gật đầu, nói thêm: "Rất nặng, sáng nay còn không dậy nổi."
Song Tử nhướng mày: "Cậu chắc không?"
Xử Nữ dừng bút, quay sang nhìn anh: "Cậu có ý gì?"
Song Tử chỉ bên dưới, ý nói cậu ra nhìn đi.
Xử Nữ đứng dậy khỏi ghế, bước chân đến bên cửa, nhìn xuống phía Song Tử chỉ.
Vừa nhìn thấy bóng dáng kia, cơn đau đầu vừa dịu lại của hắn lập tức bộc phát.
Đáng lẽ sáng nay, trước khi ra khỏi phòng hắn phải trói y lại không để y bước xuống giường mới phải!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro