Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Hegel đã nói: Mọi sự kiện lịch sử lớn đều luôn lặp lại.

Marx nói thêm: Lần đầu tiên là một bi kịch, lần thứ hai là một trò hề.

Mã Quần Diệu tin vào điều này.

Lần gần nhất anh hẹn hò là với bartender mà anh gặp ở quán bar. Anh nghĩ rằng đó là tình yêu nhưng thực ra chỉ là suy nghĩ viển vông của anh. Trên thực tế, hai người chỉ hơn mối quan hệ mập mờ một xíu thôi.

Nhà vệ sinh ở tòa nhà A của khoa Văn trường X.

"Ah~ ừm~ thoải mái quá~"

"Ah~~ Sâu quá, nhanh lên nào~"

"Anh hành tôi quá rồi, nhanh lên!"

Mã Quần Diệu rửa tay với vẻ mặt ngượng ngùng. Là nghiên cứu sinh năm nhất của trường Y, hôm nay anh đến trường X để tham dự hội thảo liên trường. Anh đi vệ sinh trước khi họp nhưng lại bị tiếng rên rỉ khiếm nhã đáp lại.

Trước khi rửa sạch nước rửa tay, Mã Quần Diệu ngẩng đầu nhìn qua tấm gương trước mặt, thấy một cậu bé đầu tóc bù xù đi ra khỏi phòng vệ sinh, thậm chí còn không rửa tay, thản nhiên đá tung cánh cửa.

Người đó xinh đẹp đến mức Mã Quần Diệu không phân biệt được là nam hay nữ. Cậu ta dựa vào vách ngăn, châm một điếu thuốc của phụ nữ, chậm rãi đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Ngậm một ngụm nước gần bồn rửa mặt của Mã Quần Diệu rồi khạc nhổ vào mặt anh.

Ừm... hương dâu tây.

"Anh đang nhìn gì thế?" Cậu hỏi bằng giọng dịu dàng.

Mã Quần Diệu toàn thân cứng đờ, không dám trả lời chỉ dám nuốt nước bọt nói: "Không, không, tôi, tôi đang rửa tay~"

Nhưng sau khi nhìn kỹ hơn, Mã Quần Diệu chắc chắn rằng người kia là một chàng trai rất đẹp trai. Cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ rộng, hai nốt ruồi hình giọt nước trên khuôn mặt làm cho cậu vô cùng quyến rũ.

Mã Quần Diệu nhìn chằm chằm hồi lâu, đột nhiên tỉnh táo lại, phát hiện mình đã rửa tay rất lâu rồi. Vì vậy khóa vòi nước ngay lập tức lấy khăn giấy để lau khô tay rồi rời đi.

Bất ngờ, người hút thuốc lập tức dập tắt điếu thuốc. Cậu ta chạm vào phần dưới cơ thể của Mã Quần Diệu, người đang vô cùng bối rối. Cậu ấy nhẹ nhàng ấn vào quy đầu cố tình gần môi anh, nháy mắt: "Lớn thật đấy~". Sau đó cậu ấy rời khỏi nhà vệ sinh với nụ cười tươi tắn.

Mã Quần Diệu đứng đó như hóa đá.

Cuộc thảo luận đã bắt đầu được nửa giờ:

Giáo sư trên sân khấu đang trình chiếu PPT:

"Khoa học thần kinh nhận thức nhằm mục đích khám phá cơ sở sinh học của các quá trình nhận thức. Mục tiêu chính là làm sáng tỏ các cơ chế thần kinh của các quá trình tâm lý, tức là cách thức hoạt động của não dẫn đến các chức năng tâm lý hoặc nhận thức. Khoa học thần kinh nhận thức là một nhánh của tâm lý học và khoa học thần kinh, bao gồm nhiều lĩnh vực, chẳng hạn như tâm lý sinh lý, khoa học thần kinh, tâm lý học nhận thức và tâm lý học thần kinh..."

Lúc này Mã Quần Diệu không nghe thấy một lời nào, cũng không gõ bất kỳ chữ nào vào Word trên máy tính. Bởi vì, bạn học xinh đẹp mà anh vừa gặp trong nhà vệ sinh giờ đang ngồi bên phải anh cách một ghế.

Toàn bộ nửa bên phải cơ thể của Mã Quần Diệu rơi vào trạng thái cứng đờ, anh liên tục nuốt nước bọt để điều chỉnh hơi thở.

Danh sách tên trước buổi giảng được truyền từ phải sang trái, vì vậy anh nhớ tên của người bạn cùng lớp này là Lâm Y Khải.

So với sự quyến rũ mà cậu ấy thể hiện ở nhà vệ sinh vừa rồi, anh lại vô cùng nghi ngờ người đang ngồi cạnh giống như hai người khác nhau.

Mã Quần Diệu có lẽ chưa có kinh nghiệm tình trường vì lần gần nhất chính là bị cậu trai bartender kia đá. Với lý do tình yêu không quan hệ tình dục thì rất vô vị.

Mã Quần Diệu chỉ lo việc đọc và viết báo cáo, không còn hứng thú gì khác với cuộc sống.

Mặc dù Mã Quần Diệu thực sự là một chàng trai ngoan, nhưng lại dễ bị thu hút bởi những người hay sự vật hoàn toàn khác biệt với quỹ đạo cuộc sống của anh ấy.

Ví dụ như người đang ngồi cạnh anh.

Đây là lần đầu tiên anh bị mất tập trung trong khi đang nghe giảng bài.

Bởi vì anh dường như cảm thấy có ai đó đang trêu chọc bắp chân mình bằng mu bàn chân.

Nhìn xuống, anh thấy một người "xinh đẹp và quyến rũ".

Lâm Y Khải, đúng vậy, tên cậu ấy là Lâm Y Khải.

Cậu ấy đã cởi giày và đang chà xát bắp chân bằng ngón chân, di chuyển lên trên từng chút một sau đó lại nhanh chóng trượt xuống mắt cá chân giống như một chuyến tàu lượn siêu tốc chọc ghẹo từng tế bào trong cơ thể Mã Quần Diệu.

Đôi bàn chân lạnh ngắt áp vào làn da ấm áp của Mã Quần Diệu. Nhưng phần thân trên vẫn bất động, ra vẻ như không có gì đanh xảy ra

Hai người họ ngồi ở dãy cuối bàn, chỗ ngồi của các học sinh xung quanh họ được sắp xếp theo một hình mẫu lỏng lẻo.

Nhưng điều này lại quá táo bạo. Hơi thở của Mã Quần Diệu bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Ở quầy bar, lần đầu tiên anh ấy đến quán bar, đó là cách mà anh bị bartender thu hút.

Tại sao anh luôn bị thu hút bởi những chàng trai thích chơi bời?

Anh luôn muốn có một mối quan hệ tốt đẹp. Nhưng tình yêu của anh lại không bao giờ có kết thúc có hậu?

Mã Quần Diệu suy ngẫm về vấn đề muôn thuở này. Khi anh nhìn xuống, anh phát hiện Lâm Y Khải đã bò dậy. Cậu ngước nhìn anh với khuôn mặt quyến rũ.

Mã Quần Diệu giật mình, định đẩy ghế ra để tránh xa người bên dưới. Nhưng Lâm Y Khải lại cởi quần ra.

Anh bất lực nhìn người kia đang mút dương vật của mình. Hôn vào quy đầu, ngậm trong miệng và nâng lên từng chút một.

Bộ phận sinh dục ban đầu mềm và nhão. Nhưng trong miệng Lâm Y Khải ngẩng đầu thẳng lên, nó cũng giật liên tục theo thời gian. Có vẻ cậu ấy rất quen thuộc với kỹ thuật này.

Mã Quần Diệu không dám lên tiếng, đành phải để đối phương thổi kèn cho mình. Anh không còn nghe được bài phát biểu của giáo sư đang giảng nữa.

Chỉ có tiếng nước xèo xèo và tiếng ma sát khi quan hệ bằng miệng. Tốc độ của Lâm Y Khải lúc chậm lúc nhanh khiến anh không thể dừng lại.

...Có vẻ như anh sắp xuất tinh rồi...

"Bạn học? Bạn học?" Lâm Y Khải dùng bút chọc vào cánh tay Mã Quần Diệu khẽ nhắc nhở: "Giáo sư gọi cậu trả lời câu hỏi kìa~"

"A!" Mã Quần Diệu giật mình tỉnh dậy.

Một cảm giác xấu hổ dâng lên trong đầu anh. Anh ta, hóa ra là, ảnh tưởng tượng về cậu bạn cùng lớp trong cả buổi giảng bài.

"Mã Quần Diệu, đúng không? Bạn có thể giải thích tác động của khoa học thần kinh nhận thức đối với quá trình tiếp thu không?" Giáo sư đẩy kính lên, nhìn vào tên trong danh sách và chọn ngẫu nhiên "Mã Quần Diệu".

Mặc dù bị mất tập trung trong suốt buổi thuyết trình nhưng Mã Quần Diệu vẫn đưa ra phân tích rõ ràng và hợp lý về vấn đề này.

Một học sinh giỏi không biết yêu đương hay vui chơi, anh ta chỉ biết học.

Giáo sư rất hài lòng với câu trả lời của Mã Quần Diệu, sau đó hai người tranh luận một số điểm kiến ​​thức.

Sau khi kết thúc vòng hỏi đáp và tranh luận này, Mã Quần Diệu kiệt sức lặng lẽ trở lại bàn, tựa đầu vào cánh tay, vẫn xấu hổ về hành vi của bộ não mình vừa rồi.

"Bạn học! Câu trả lời vừa rồi của cậu thật tuyệt!" Lâm Y Khải bên cạnh đột nhiên mỉm cười khen ngợi Mã Quần Diệu, điều này khiến anh càng thêm xấu hổ.

"Cậu sao vậy?" Lâm Y Khải rất quan tâm đến anh, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của anh, cậu khẽ hỏi: "Cậu không khỏe sao? Có phải cậu bị hạ đường huyết không? Tôi có kẹo sữa dừa, cậu có muốn ăn không?"

"Không, không, tôi ổn." Mã Quần Diệu quay đầu nhìn khuôn mặt Lâm Y Khải, khuôn mặt này hiện tại không có một chút nào vẻ quyến rũ hay dục vọng, thuần khiết như một tờ giấy trắng, giống như chưa từng có ai viết lên vậy.

Khi Mã Quần Diệu nghĩ đến điều này, anh đột nhiên trở nên ngại ngùng đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.

Cuộc họp kéo dài cả ngày. Sau buổi họp sáng, mọi người sẽ đến căng tin khoa X để ăn, buổi họp chiều sẽ kéo dài đến 8 giờ tối.

Mặc dù Lâm Y Khải ngồi cạnh Mã Quần Diệu trong suốt quá trình, nhưng không làm chuyện gì không đứng đắn, ngược lại thỉnh thoảng sẽ cùng Mã Quần Diệu thảo luận vấn đề học tập trong giờ nghỉ.

Nếu Mã Quần Diệu không nhìn lầm thì dường như anh cảm thấy người bạn học Lâm Y Khải này rất ngưỡng mộ anh.

Lâm Y Khải khen ngợi kiến ​​thức của Mã Quần Dao. Nhưng Mã Quần Diệu lại chỉ muốn ngủ với cậu. Cảm giác kỳ lạ này kéo dài cho đến khi buổi họp kết thúc.

"Cậu định về nhà bằng cách nào?" Lâm Y Khải hỏi giữa tiếng ồn ào sau khi kết thúc cuộc họp và cậu đang thu dọn cặp sách.

"Tôi á?" Vẻ mặt Mã Quần Diệu như muốn nói: Cậu đang mời tôi sao?

"Được, chúng ta về thẳng nhà hay đến căng tin ăn tối?" Lâm Y Khải đã thu dọn đồ đạc, dường như muốn đợi Mã Quần Diệu cùng đi.

"Được rồi, tôi không đến căng tin ăn cơm." Mã Quần Diệu vẫn đang thu dọn vở, "Tôi sẽ đi xe buýt trong trường đến thẳng ga tàu điện ngầm."

"Vậy chúng ta cùng đi nhé, tôi cũng đi xe buýt." Lâm Y Khải cười, nặn ra hai lúm đồng tiền.

Khuôn mặt vô hại này hoàn toàn khác với người hút thuốc trong nhà vệ sinh sáng nay. Mã Quần Diệu không hiểu được bản chất hai mặt của con người, nhưng anh thực sự thích Lâm Y Khải, cậu ấy là mẫu người anh thích.

Nhưng còn Lâm Y Khải thì sao? Cậu ấy có thích anh không?

"Chúng ta có thể đi qua khu rừng, gần hơn. Có thể cậu không quen đường đi nên tôi sẽ dẫn cậu đến đó." Lâm Y Khải bước ra khỏi tòa nhà giảng dạy với vẻ mặt ngây thơ nhìn Mã Quần Diệu.

"Được rồi~" Mã Quần Diệu hoảng hốt, nhìn làn gió đêm thổi tung cổ áo sơ mi trắng của Lâm Y Khải để lộ làn da mịn màng và xương quai xanh tuyệt đẹp bên trong.

Thì ra anh cũng có ham muốn của động vật. Khi đến khu rừng, Mã Quần Diệu nắm lấy tay Lâm Y Khải, dừng lại hỏi:

"Tại sao sáng nay em lại làm thế với tôi trong nhà vệ sinh?"

Ánh trăng không đủ sáng nên Lâm Y Khải không nhìn thấy được biểu cảm của đối phương:

"Buổi sáng nào? Tôi gặp anh lúc nào sao?"

"Sáng nay em chạm vào chỗ này của tôi." Mã Quần Diệu nắm tay người kia, chạm vào đúng chỗ đã chạm vào sáng nay.

"Anh..." May mắn thay, trời khá tối, Mã Quần Diệu không nhìn thấy đôi má ửng hồng của đối phương.

Không đợi Lâm Y Khải trả lời, Mã Quần Diệu đã đẩy thẳng cậu vào một cái cây gần đó.

Anh ta đưa tay xé toạc chiếc áo sơ mi trắng của Lâm Y Khải, cúc áo văng tứ tung. Mã Quần Diệu véo núm vú bên phải của cậu, cọ xát phần thân dưới vào người cậu qua lớp quần dài.

Nhưng Lâm Y Khải lại không hề chủ động cậu ngửa đầu ra sau, mặc cho Mã Quần Diệu cắn cổ mình trong trạng thái bất lực.

Điều này dường như càng khơi dậy mong muốn chinh phục của Mã Quần Diệu. Anh ta trực tiếp kéo quần của Lâm Y Khải, lật người cậu lại và bảo cậu giữ thân cây bằng cả hai tay.

Anh dùng dương vật cọ xát hậu huyệt của cậu ấy từ phía sau.

"Anh... ô ô, sáng nay tôi thật sự không nhìn thấy anh, a~" Lâm Y Khải vừa khóc vừa cầu xin tha thứ.

"Đừng giả vờ đáng thương nữa!" Dương vật của Mã Quần Diệu cọ xát mạnh mẽ vào hậu huyệt mềm mại của Lâm Y Khải, dương vật kẹt trong khe mông sau khi ma sát càng lúc càng lớn.

"Tôi thực sự... a~~" Lâm Y Khải vô lực phản kháng, áo sơ mi trắng của cậu đã hoàn toàn treo trên eo, trong rừng không có nhiều người mà cho dù có cũng chỉ là đôi tình nhân trẻ tuổi làm chuyện giống bọn họ.

"Nếu em không thừa nhận, anh sẽ tiếp tục đâm vào người em." Mã Quần Diệu nhéo eo Lâm Y Khải rồi từ từ đâm vào.

"Tôi thật sự... a a~~ đừng!" Cảm thấy hậu huyệt của mình không hề giãn ra mà đang từ từ bị kéo căng, Lâm Y Khải hét lớn một tiếng giơ bắp chân lên nhưng không thể chống đỡ được đòn tấn công dữ dội của đối phương.

Khi dương vật của Mã Quần Diệu hoàn toàn lấp đầy hậu huyệt, Lâm Y Khải lập tức lên đỉnh. Dương vật cương lên xấu hổ cúi đầu nhìn thân dưới trần trụi của mình khẽ nức nở.

Cậu đã yêu Mã Quần Diệu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khi ngồi vào chỗ, cậu thích vẻ ngoài của Mã Quần Diệu vì anh ấy rất giỏi chuyên ngành của mình.

Lâm Y Khải thích anh. Nhưng, không cần phải quan hệ tình dục vào ngày đầu tiên chứ. Và cậu hoàn toàn không có sự chuẩn bị nào.

"Tôi thật sự không có, tôi thật sự không có... a... sáng nay anh, ahhh~~" Lâm Y Khải muốn giải thích, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bị đâm thật thoải mái.

"Em thoải mái không?" Mã Quần Diệu xoay người cậu lại, để cậu đối diện với mình, nhấc chân cậu lên, vòng qua eo, để Lâm Y Khải dựa lưng vào thân cây, từ phía trước đẩy vào.

"Woo woo~ Anh chắc chắn đã nhầm lẫn rồi, ừm...ah~ha~" Lâm Y Khải không thể giải thích rõ ràng được, chỉ có thể vòng tay qua cổ Mã Quần Diệu, phối hợp thúc đẩy.

Cánh tay cậu di chuyển lên xuống, đung đưa chạm vào mái tóc dày của Mã Quần Diệh, khiến Lâm Y Khải cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Mã Quần Diệu vươn đầu muốn hôn, cậu cũng phối hợp. Nhưng điều ngạc nhiên là không phải nụ hôn dâu tây, mà nó lại có vị giống như kẹo sữa dừa.

Mã Quần Diệu thè lưỡi xâm nhập vào mút lấy chiếc lưỡi mềm mại của đối phương.

Nhưng tại sao kỹ năng hôn của người này lại tệ hơn anh nhỉ?

Mã Quần Diệu nhìn Lâm Y Khải, trông cậu như không thở được. Bất lực cậu đành cắn anh, Mã Quần Diệu đồng thời đưa tay ra nghịch núm vú của cậu, tăng tốc độ thúc đẩy phần thân dưới.

Vỏ cây khô cọ vào tấm lưng thanh tú của Lâm Y Khải: "Lưng tôi đau quá, anh có thể đặt tôi xuống được không?"

"Được." Mã Quần Diệu lập tức ôm chặt lấy cậu, ngã xuống bãi cỏ, chậm rãi ra vào bên trong người anh.

"Ô ô ô, tôi không muốn nữa, tôi không muốn, tôi thực sự không muốn nữa~" Lâm Y Khải không chịu nổi, còn chưa chạm tới phần thịt cứng rắn nhạy cảm kia, đã liên tiếp đạt cực khoái.

Mã Quần Diệu cho rằng Lâm Y Khải đang diễn kịch, liền xoay người để cậu cưỡi lên người mình, nhưng cậu gần như không thể nhúc nhích. Cuối cùng anh đành phải nắm chặt hông cậu dùng sức đẩy mạnh lên trên.

Trong lúc bị làm tình, Lâm Y Khải đã khóc.Nhìn vẫn rất đáng yêu, anh còn muốn bắt nạt hơn nữa.

Phần thân dưới của Lâm Y Khải đã bắt đầu đỏ và sưng lên, cậu không thể chịu đựng được nữa.

"Tôi cầu xin...làm ơn...hãy thả tôi ra, làm ơn, huhu~"

"Được, tôi sẽ thả em đi sau khi tôi xuất tinh." Mã Quần Diệu nhìn hai núm vú nhỏ của người đẹp dưới thân, đang không ngừng run rẩy vì va chạm. Dưới ánh trăng vô cùng đẹp, anh dùng tay nắm lấy dương vật của cậu sóc mạnh.

"Ahhh~ Không được, không được..." Giọng nói khàn khàn bị nuốt vào trong miệng vì Mã Quần Diệu, anh ta dùng sức mút môi trên của Lâm Y Khải làm cho nó sưng lên.

Tiểu Lâm đã xuất tinh trong tay Mã Quần Diệu. Đã trải qua nhiều lần lên đỉnh, nằm bất động trên bãi cỏ ngắm sao.

Không nghĩ tới mình sẽ yêu người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, đã vậy còn bị cưỡng ép nhưng cậu không ghét cảm giác này chút nào được ôm ấp, rất thích Mã Quần Diệu.

Mã Quần Diệu gầm nhẹ một tiếng, rút ​​dương vật ra xuất tinh khắp mặt Lâm Y Khải.

Ánh trăng sáng tỏ, hai người ngồi trên bãi cỏ ôm nhau, Mã Quần Diệu lấy khăn giấy từ trong túi ra lau mặt cho đối phương, vừa lau vừa hôn với hơi thở gấp gáp.

Lâm Y Khải vừa khóc vừa giải thích, "Sáng nay tôi thực sự không thấy anh. Tôi tự hỏi liệu anh có thấy anh trai tôi không? Nhưng bây giờ anh ấy đang ở nước ngoài mà huhuhuu."

"Anh trai của em?" Mã Quần Diệu dừng nụ hôn điên cuồng lại, dùng khăn giấy lau nước bọt trên mặt Lâm Y Khải.

"Tôi có một người anh em sinh đôi. Anh ấy sắp về Trung Quốc rồi, nhưng chắc là tuần sau~" Lâm Y Khải ngây thơ giải thích, ôm lấy vai Mã Quần Diệu.

"Cái này..."

Mã Quần Diệu không muốn thừa nhận rằng mình đã nhận nhầm người.

Nhưng Hegel đã nói, mọi sự kiện lịch sử lớn đều luôn lặp lại.

Marx nói thêm, lần đầu tiên là một bi kịch, lần thứ hai là một trò hề.

Đây chắc chắn là một trò hề, bởi vì Lâm Y Khải đã gặp người anh trai giống hệt mình khi trở về nhà.

"Chào em yêu, hôm nay anh đến trường em. Khoa em nhiều anh chàng đẹp trai đấy. Nếu anh biết thế này, anh đã đến trường em để học thạc sĩ rồi!"

Kẻ thủ ác ngồi trên ghế sofa, cầm ly rượu vang đỏ, bắt chéo chân trêu chọc, "Khoa em nhiều anh chàng đẹp trai thế này mà lại không tìm được bạn nhảy. Em đúng là đồ thất bại! Những kỹ năng anh đã dạy em trước đây, hãy sử dụng chúng đi!"

Lâm Y Khải nhìn thấy khuôn mặt này thì tức giận, hôm nay anh ta cũng mặc áo sơ mi trắng cùng quần dài màu xanh đậm giống hệt mình.

Vì anh về Trung Quốc thăm bố mẹ nên đã nhuộm lại tóc đen.

Khi họ đứng cùng nhau, họ thực sự như đang soi bản thân trong gương, thậm chí vị trí nốt ruồi hình giọt nước trên khuôn mặt họ cũng gần như giống nhau.

Lâm Y Khải xông lên, túm lấy cổ: "Hôm nay hoặc là mày chết, hoặc là tao sống!!!"

"Em, đừng mà, em trai yêu quý của anh." Vừa cầu xin tha thứ, anh vừa nói đùa, "Sáng nay tôi cũng gặp một anh chàng đẹp trai trong nhà vệ sinh khoa của em. Ảnh ấy đẹp trai mà hơi ngốc nghếch, tiếc ghê tôi không có thời gian để bắt anh ấy lại~"

"Nói lại lần nữa!" Lâm Y Khải chịu đựng cơn đau ở thân dưới, nhéo cổ anh trai mình.

"Không, không, không, này, có tin nhắn trên điện thoại của em kìa!" Chiếc điện thoại đã giúp anh trai tìm được lý do để trốn thoát.

"Anh thật sự đi quá xa rồi!" Lâm Y Khải lẩm bẩm một mình rồi buông anh trai ra cầm điện thoại lên.

Mở điện thoại lên và thấy thông báo tin nhắn của Mã Quần Diệu:

"Lâm Y Khải, anh không muốn thừa nhận đây chỉ là trò đùa, vậy nên chúng ta hãy bắt đầu hẹn hò nghiêm túc, được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro