Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[13] Cuối cùng

PP cố nén nước mắt, để không cho giọt nào tràn khỏi làn mi. Cậu vừa cảm thấy sợ hãi, vừa cảm thấy đau. Bởi cậu không biết người con gái kia là ai, nhưng cậu sợ rằng mọi chuyện đúng như cậu suy tính.

Rằng nếu Billkin có thích một người khác, cậu ấy hoàn toàn có thể ở bên người ấy. Nhưng PP không mong Billkin nhanh chóng quên cậu như thế. Cậu không cam tâm.

PP thực ra vẫn ngầm tính thời gian hai người ở bên nhau, thời gian ngấp nghé bảy tháng trời. So với những người yêu cũ của cậu, đây đã là khoảng thời gian ở bên một người lâu nhất. Trong bảy tháng này, PP đi từ ghét bỏ, sang cảm kích, sang tình thân, rồi rung động, và rồi cậu ở đây. Ngổn ngang giữa những cảm xúc không thể giấu kín. Có trời mới biết cậu có bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu buồn bã vì một người con trai mà cậu còn chưa kịp nói lời yêu. Có lẽ đó chính là thứ khiến cho câu chuyện đau thương hơn: từ đầu đến cuối, PP chưa bao giờ nói ra cảm xúc của mình với Billkin.

Rõ ràng chính là cậu chạy trốn, cậu tự ti, bây giờ lại nằm vật vã ở đây như thế này? Lỗi là do ai đây?

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, báo hiệu một cuộc gọi Facetime. PP định không bắt máy, nhưng cũng thấy lạ, rằng ai gọi điện cho mình muộn như thế này, nên đành cầm điện thoại lên.

Là Billkin gọi tới.

PP cố gắng ổn định tinh thần trước khi ấn chấp nhận, không muốn người đó đợi quá lâu. Ngay lập tức, trên màn hình hiện lên khuôn mặt quen thuộc, cùng với cái đầu đinh có chút hài hước. Billkin hơi nheo mắt, như thể muốn đoán xem PP đang có vấn đề gì.

"Gọi cái gì?"

"Thì cả ngày không gặp. Muốn xem cậu có sống nổi không?"

"Sao không sống được? Cậu không cho tôi đi ngủ mới làm cho da tôi xấu đi đó."

"Lại còn da xấu với cả không xấu."

"Thế có nói chuyện nghiêm túc không?"

"Có, có, có bao giờ không nghiêm túc với cậu đâu. Muốn nhìn mặt cậu một chút mà cũng căng thế à?"

Nghe đến câu này, nước mắt vừa chảy ngược vào trong của PP đột nhiên lại trào ra, khiến cậu không kịp trở tay. Đôi mắt hồng lên, để rơi một giọt nước mắt lăn xuống gò má gầy gò của nam sinh. Mà Billkin cũng không phải không nhìn thấy, giọng nói có chút đanh lại:

"Ai làm cậu buồn sao? Sao lại khóc?"

PP không hề muốn trả lời, chỉ nói nhanh một câu "Tôi đi ngủ" rồi kết thúc cuộc gọi. Cậu quệt ngay giọt nước mắt vừa nãy đi, có chút hốt hoảng. Điều cuối cùng PP muốn xảy ra ngay bây giờ, chính là để Billkin biết mình lại đang suy nghĩ lung tung. Thế là cậu vớ lấy điện thoại, nhắn tin cho Billkin, nói hôm nay cậu hơi mệt, căng thẳng, ngủ một chút là không sao. Nhưng Billkin không trả lời. PP hơi lo lắng, chẳng lẽ người này cũng không muốn quan tâm mình nữa rồi?

PP ngồi thấp thỏm được mười lăm phút, thì có tin nhắn gửi đến. Cậu nhanh chóng cầm điện thoại lên, xem có phải Billkin đã quyết định nhắn lại rồi không.

"Xuống mở cửa. Tôi đang ở ngoài."

"Tôi thấy đèn sáng. Dám giả vờ ngủ với ông đây xem?"

PP biết mình cũng không trốn được, bèn chạy xuống, mở cửa. Đứng trước mặt cậu là Billkin, ăn mặc vẫn xuề xoà như hằng ngày, nhưng khuôn mặt thì có chút căng thẳng.

"Vào nhà đã."

Billkin nghe lời, đi theo PP lên phòng mà không nói gì cả. Từng tiếng bước chân nặng nề cứ nối đuôi nhau, không nhanh không chậm mà lên được đến tầng 3, phòng của PP. Hai người nhìn nhau một lúc, rồi mới mở lời.

"Cậu bảo chỉ gặp nhau mấy ngày cuối tuần thôi mà." PP lên tiếng trước.

"Cậu cũng bảo cậu sẽ trả lời tin nhắn của tôi mỗi ngày mà." Billkin đáp trả.

"Tôi có trả lời đấy thôi, có thiếu cậu câu nào đâu."

"Cái "ừ" của cậu là trả lời hả?! Nghe có chấp nhận được không?!" Billkin bắt đầu to tiếng.

"Ai bảo cậu nói chuyện nhạt? Tôi không biết trả lời gì thì tôi trả lời cậu là phúc mấy đời nhà cậu rồi đó!"

"Ủa rồi từ bao giờ quan tâm cậu là nhạt vậy? Chỉ hỏi cậu ngày hôm nay của cậu thế nào, hôm nay cậu có vui vẻ không, có ai làm gì cậu không, còn thỉnh thoảng gửi meme cho cậu xem là nhạt hả? Cậu thử xem lại xem là tôi nhạt, hay cậu không muốn trả lời!"

"Thế thì cậu tự xem lại mình đi!" Nước mắt của PP bắt đầu chảy xuống không ngừng, như Billkin đã chạm đến vết thương lâu ngày chưa lành của cậu, "Cậu xem xem là cậu đang thương hại tôi, hay quan tâm tôi đã! Xem, lại, bản, thân, mình, đi!"

Billkin không lên tiếng nữa. Cậu rất sợ nhìn PP khóc, vì PP khóc một, lòng cậu đau mười. Người này có khuôn mặt nhỏ gầy, khi khóc, nước mắt sẽ làm ướt đôi hàng mi dài, càng làm nó cụp xuống, trông rất đáng thương. Người này khóc cũng đẹp, nhưng Billkin thực sự không cần cái đẹp ấy. PP khi cười đẹp nhất, và Billkin chỉ muốn PP luôn luôn vui vẻ mà thôi. Nhất là bây giờ, PP lại đang khóc vì cậu, thì cậu lại càng cảm thấy kinh khủng.

Cuối cùng, Billkin cũng nghe được khúc mắc lớn nhất trong lòng PP. Trong lòng người này, Billkin nói câu nào cũng không dám tin câu nấy, có một chấp niệm rất lớn liên quan đến giá trị của bản thân mình.

PP đúng là chứng nào tật nấy.

Billkin thở dài, dùng tay quệt nhẹ những giọt nước mắt vẫn đang rơi trên khuôn mặt PP, nhẹ nhàng nựng má khiến cho PP bình tĩnh lại. Người này cứ sụt sịt thế này, Billkin thực sự không nỡ. Lòng Billkin sẽ đau lắm.

Vậy là cậu nghiêng đầu, hôn PP thật nhanh.

"PP, mình thích cậu. Rất rất thích cậu."

PP ngước mắt lên nhìn chàng trai trước mặt, đôi mắt có chút bất ngờ bởi những gì Billkin vừa nói và nụ hôn vừa rồi.

"Mình biết cậu nghĩ mình sẽ bị nhầm lẫn thích với muốn giúp đỡ cậu, nhưng mình suy nghĩ nhiều lắm rồi. Bao giờ cũng muốn gặp cậu, đi cạnh cậu sẽ muốn nắm tay cậu, hoặc ôm cậu. Chỉ cần xa cậu một ngày thôi, mình cũng thấy nhớ cậu đến rồ luôn. Mình suýt nữa chạy chân không đến đây đấy, cậu có tin không? Hả cái đồ suốt ngày suy diễn này?"

PP định đẩy Billkin ra, nhưng hai tay của Billkin nhanh chóng đã vòng xuống thắt lưng của PP, kéo cậu lại rồi cố định cậu luôn ở đó.

"Nghe nói hết đã. Bây giờ, từ giây phút này trở đi, muốn nói với mình cái gì là phải nói luôn, được chưa? Chứ cậu cứ im im xong không nói gì mình không biết đường nào mà lần đâu! Khó hiểu chết đi được!"

"Thế sao hôm trước đăng ảnh để caption lạnh như thế?"

"Thì... mình rối quá... nhờ thằng New giúp... Nó bảo làm thế sẽ khiến cậu để ý mình hơn."

Nói xong, Billkin bị người trong lòng nhéo một cái siêu đau vào má, kèm theo tiếng thút thít nho nhỏ:

"Cậu biết hôm đấy mình nghĩ nhiều như thế nào không hả... Người ta bảo cậu ăn c** cậu cũng ăn à..."

Billkin phì cười, càng ôm chặt người yêu hơn, vừa thấy xót. Chắc hôm đấy vì mình đăng cái caption của nợ kia lên mạng, mà người này suy nghĩ nhiều lắm nhỉ?

"Mình xin lỗi. Thông cảm tí đi chứ, người ta cũng... lần đầu theo đuổi người khác, có biết cái gì đâu..." Billkin lại dùng tay lau những giọt nước mắt mới xuất hiện, thủ thỉ nói, "P thấy chưa, mình cũng có biết gì đâu, để cho cậu khóc nhiều như thế này... Cậu không được nghĩ cái gì cũng là do cậu... nhé."

PP của cậu tốt đẹp như vậy, còn định nuốt hết tủi thân vào trong lòng, để tiếp tục làm bạn với cậu nữa. Billkin không hài lòng, nhưng Billkin sẽ dùng thời gian để thuyết phục PP.

PP gật đầu, cuối cùng cũng không khóc nữa. Cậu nhìn lên cái má đỏ rần vì bị véo lúc nãy, cũng thấy hơi xót. PP xoa nhẹ, hỏi Billkin:

"Bị nhéo đau không?"

"Cậu hôn một cái đi thì mình liền không đau nữa." Billkin cười híp cả hai mắt lại.

Ai ngờ PP hôn thật. Đôi môi mềm mại của PP đặt lên vết đỏ một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước, nhẹ nhàng mà chan chứa tình yêu. Có một tiếng "chụt" nho nhỏ phát ra, khiến cho trái tim Billkin như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực của chính cậu.

Ui, được PP hôn trước tuyệt quá...

"Nói hôn là hôn thật luôn hả? Nữa đi?"

"Cậu mà nói câu nữa là thôi luôn đấy. Có ai như mình đâu, cậu nói hôn là hôn, mất giá kinh khủng. Này nhá, lãng mạn nhất là phải bất ngờ, chứ như cậu, á-"

Thấy người kia bắt đầu lải nhải, Billkin liền chặn đứng những lời nói gây đả thương tiếp theo có thể đi ra từ đôi môi xinh đẹp ấy. Người này cái gì cũng giỏi, nhưng giỏi nhất là trêu ngươi Billkin, kiêu ngạo hống hách với Billkin. Nhưng dù sao cũng là người Billkin thích, PP càng nói, thì Billkin càng thích cậu nhiều hơn.

Đôi bàn tay Billkin như có như không lại cố định eo của PP, kéo người trước mặt vào gần với mình hết sức có thể. PP cũng thuận thế vòng hai tay ra sau gáy Billkin, hơi kéo đầu Billkin vào gần hơn, cũng như nụ hôn có thể đi sâu hơn. Billkin không ngừng mút mát chiếc môi trên của PP, tham lam muốn chiếm lấy hết mật ngọt của người con trai này. Kết thúc nụ hôn, hai người còn lưu luyến tách ra, nhìn nhau thật lâu.

Cuối cùng, thì cũng được ở bên nhau rồi.

PP cười khúc khích, bên má bị véo của Billkin vẫn đỏ, nhưng đôi tai của người này còn đỏ hơn, trông rất buồn cười. Cậu nằm xuống giường, thuận tay kéo Billkin ngã lên người cậu. Billkin cũng phòng bị rất tốt, nhanh chóng chống tay còn lại xuống giường, không đè lên người PP khiến cậu đau. Đôi bàn tay kia vẫn đan lấy nhau, Billkin vừa say mê vừa hạnh phúc nhìn xuống chàng trai dưới thân mình. PP Krit sắp mười tám tuổi ngày càng đẹp đẽ, với đôi mắt dịu dàng và những nốt ruồi duyên, với cái mũi nho nhỏ thẳng tắp và đôi môi đỏ hồng. Billkin chỉ biết nghĩ, người này là tất cả những gì cậu hằng mơ ước, là người nắm giữ tất cả những giấc mộng của cậu, là người thân của cậu, là tình yêu của cậu.

PP thấy người kia lại nhìn mình đến đần ra, liền gọi nhẹ một tiếng "P'Kin...".

Đúng là PP, mới biết Billkin thích nghe cái gì, muốn cậu làm gì.

"Haiz, điên mất."

Billkin nhanh chóng cúi xuống, tiếp tục công việc dang dở lúc nãy. Đôi môi cậu lại tìm đến đôi môi của PP, lần này mạnh mẽ hơn, chiếm hữu hơn, nhưng không thiếu cái dịu dàng luôn sẵn có. PP như nắm được một mệnh lệnh ngầm, tự động há miệng, nghênh đón người kia vào thăm dò sâu hơn. Những cái hôn ngày càng gấp gáp, kèm theo những cái phì cười của hạnh phúc. Cả căn phòng chỉ vang lên những tiếng động chạm môi lưỡi, cùng với những tiếng rên rỉ nho nhỏ. Vừa ái muội, vừa rất đỗi ngọt ngào.

Billkin vừa rời môi PP ra, liền bắt đầu rải những nụ hôn nho nhỏ từ cằm xuống hõm cổ trắng ngần. PP hơi rướn người lên vì nhột, nhưng hoàn toàn sẵn sàng đón nhận những cử chỉ tình yêu từ Billkin. Thế mà đột nhiên, Billkin lại ngáp một cái.

Tất cả những động tác, cũng vì thế mà dừng lại.

"Này. Cậu vừa ngáp đó hả?" PP bật cười.

"Hôm nay buồn ngủ quá. Cả ngày chơi game với bọn con trai với bà chị họ mấy tiếng liền, giờ mỏi mắt quá..." Billkin cọ cọ hít hà cổ PP thêm một chút, rồi nằm xuống bên cạnh cậu.

Vậy người kia là chị họ Billkin? PP thầm nghĩ, may quá, chưa nói cái vụ story ra, không thì quê chết đi được.

Nhưng mà cũng vui. Billkin làm sao quên mình nhanh như thế được.

PP cười tươi, đôi mắt lại cong cong thành hình trăng lưỡi liềm, quay sang hôn lên khắp khuôn mặt của Billkin.

"Buồn ngủ thì ngủ lại đi. Nhưng mà mai nhớ dậy sớm, bố mẹ P không biết mình cho cậu vào nhà đâu."

"Vâng, người yêu ạ..."

Từ hôm nay trở đi, sẽ chỉ có ngọt ngào mà thôi.

-

Nói vậy, chứ làm gì có chuyện từ bây giờ chỉ có ngọt ngào thôi :)))

Ai đọc đam mỹ không ạ? Cho tôi xin bộ nào có thiết lập công thụ giống BKPP ý, hào môn, công thụ giàu có các thứ, trung khuyển công x nữ vương biệt nữu thụ... Hết truyện để đọc rồi... Với cả không biết viết H nên mọi người ai có cái gì hay thì chia sẻ nhá...

Fanfic BKPP thì càng tốt, tôi tìm H hay để đọc để lên trình, chứ sắp phải viết rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro