Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Đang theo đuổi

Ngoài hành lang rất yên tĩnh, tờ giấy vụn trong góc bị gió thổi bay về phía Lâm Y Khải, cậu nghe thấy tiếng động bèn nhìn sang, trông thấy trên giấy có vẽ một trái tim bằng bút bi đỏ, còn có một cái tên mờ nhạt bên lề giấy.

Có lẽ tờ giấy bay ra khi lớp nào đó đi đổ rác, nó có vết vò nát, không biết câu chuyện đằng sau là gì.

Tình cảm của tuổi trẻ trong sáng tràn đầy sức sống.

Lâm Y Khải nhớ cậu đã viết rất nhiều bức thư tình cho Mã Quần Diệu nhưng chúng chưa từng được gửi đi. Thầm mến là thứ tình cảm ẩn vào một nơi không để ai thấy rồi sục sôi mãnh liệt.

Lâm Y Khải đứng dậy: "Lớp trưởng, hôm nay nóng nhỉ, tận ba mươi lăm độ, ngày mai..."

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang lời cậu, cậu vừa nhận máy vừa nhìn Mã Quần Diệu bước lên lầu: "Sao giờ này ba còn gọi con? Không ngủ sao?" Bên đó đã gần bốn giờ rưỡi sáng rồi.

Giọng Lâm Minh Thành khàn đặc: "Ba mới vừa họp xong."

Lâm Y Khải ngồi xuống bậc thang: "Đã lớn tuổi rồi, ba cứ phải ráng sức như thế để làm gì?"

Lâm Minh Thành tức giận: "Con trai này, ba con đang trong độ tuổi tráng niên."

Lâm Y Khải ồ một tiếng: "Nghe ba."

Lâm Minh Thành thấy con trai đáp lấy lệ, mặt ông đen như đít nồi, ông mới sang bốn mươi thôi, thân thể còn cường tráng sao lại thành lớn tuổi?

"Ba đưa máy cho mẹ nói chuyện với con."

Lâm Y Khải sửng sốt: "Mẹ ở chỗ ba sao?"

"Mẹ đến đây công tác, vừa đến chưa bao lâu." Lâm Minh Thành gọi: "Vợ ơi, con trai chờ này."

Đầu dây bên kia tức thì chuyển sang một giọng dịu dàng: "Y Khải."

Mũi Lâm Y Khải cay xè.

Nghê Thanh khẽ khàng nói: "Hôm nay con thi học kỳ phải không."

Lâm Y Khải cúi đầu: "Dạ."

Nghê Thanh chỉ nhắc qua chứ không hỏi kỹ: "Bao giờ con qua chỗ mẹ?"

Lâm Y Khải hắng giọng: "Mẹ, nghỉ hè năm nay con sẽ không qua."

Nghê Thanh không vui: "Đã bảo hè qua mẹ rồi mà, mẹ mua cho con biết bao nhiêu quần áo đây."

"Tháng tám đi học lại rồi, con phải học lái xe, học kèm, còn nhiều chuyện khác nữa." Lâm Y Khải nói: "Đợi đến Quốc khánh đi."

Nghê Thanh vờ tức giận: "Đến Quốc khánh con lại không qua."

Lâm Y Khải cười: "Quốc khánh con chắc chắn sẽ qua."

Nghê Thanh không hài lòng: "Ngày Quốc khánh lớp mười hai chỉ được nghỉ nhiều nhất ba ngày, con phải chạy đi chạy về thì ở lại được bao lâu?"

Lâm Y Khải gãi chóp mũi: "Còn dịp Tết mà."

Nghê Thanh thở dài: "Con không nhớ mẹ với ba con chút nào cả."

"Đâu có." Lâm Y Khải gối đầu xuống đầu gối, đưa mắt nhìn bậc thang ở dưới: "Con nhớ lắm." Một lúc sau cậu nhỏ giọng nói: "Mẹ, chúc sinh nhật tuổi mười tám vui vẻ."

Trong phút chốc đầu dây bên kia im bặt, điện thoại trở lại tay Lâm Minh Thành, ông nghiêm nghị nói: "Nhóc con dám chọc mẹ khóc hả? Con không biết một khi mẹ đã khóc thì sẽ khóc không dứt sao, ba dỗ mẹ phải mất nửa cái mạng đấy!"

"Thái độ của ba như thế là không được đâu." Lâm Y Khải nói: "Dỗ vợ mình là dù mất một cái mạng cũng là chuyện phải làm."

Lâm Minh Thành nghẹn lời: "Tuổi trẻ tài ba ha."

Lâm Y Khải khiêm tốn: "Tàm tạm thôi ạ."

"..."

Lâm Minh Thành ngậm thuốc lá bật cười, con trai ông hướng nội cố chấp, chỉ có mỗi một người bạn là thằng bé nhà họ Dương, nhóc không chơi với các bạn cùng lứa khác, nhưng lên cấp ba đã thoải mái vui vẻ hơn thấy rõ, còn đùa nghịch với bạn bè được.

"Cái gì nhỉ, ba à." Lâm Y Khải dừng một giây: "Quốc khánh con sẽ qua, đến lúc đó con có chuyện này muốn nói với ba mẹ."

Lâm Minh Thanh không do dự thốt một câu: "Biết yêu rồi à?"

Tim Lâm Y Khải đập thình thịch.

Lâm Minh Thành nhận ra hơi thở con trai mình bất thường: "Yêu thật hả?"

Lâm Y Khải chưa kịp nói gì đã nghe ba mình nói tiếp: "Quốc khánh dẫn theo luôn đi."

Cách điện thoại, Lâm Y Khải không biết ba có sắc mặt gì nên không đoán được tâm tư của ông, cậu hỏi ngay: "Chẳng phải bình thường các bậc phụ huynh đều phản đối chuyện yêu sớm sao?"

"Con trai ba đã là người trưởng thành, không phải yêu sớm." Lâm Minh Thành ghẹo: "Người yêu là bạn cùng trường à?"

Lâm Y Khải cất giọng lí nhí, toát ra vẻ thiếu niên ngây ngô: "Con còn đang yêu thầm."

"Gì hả? Yêu thầm?" Lâm Minh Thành cất cao giọng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Con có đúng là con trai Lâm Minh Thành không? Sao không có chút triển vọng gì thế?"

Lâm Y Khải: "... Tình huống của con khá phức tạp."

Lâm Minh Thành đã quen lãnh đạo, khí thế ông tăng vọt: "Có gì ghê gớm, cứ theo đuổi đi."

Lâm Y Khải trề môi: "Con đang theo đuổi đây."

"Nghe giọng điệu này xem ra theo đuổi chẳng thuận lợi." Lồng ngực Lâm Minh Thành phập phồng, ông cười thành tiếng, tàn thuốc rơi lả tả: "Muốn ba chỉ cách cho không?"

"Không muốn." Lâm Y Khải đáp: "Tự con nghĩ cách."

Lâm Minh Thành dí tàn thuốc vào gạt tàn: "Rồi chuyện Quốc khánh là chuyện gì."

Lâm Y Khải muốn dựng đề phòng trước nhưng không ra tay được, cậu buồn phiền xoa mi tâm: "Đến Quốc khánh con nói sau."

Lâm Minh Thành hỏi lại nhưng không nắm được câu trả lời nên đành thôi, miễn cho con trai rúc vào trong lớp vỏ cứng.

Lâm Y Khải chống tay lên chân ôm mặt: "Hôm nay là sinh nhật mẹ, con định tối gọi cho mẹ, không ngờ ba mẹ gọi cho con trước."

Lâm Minh Thành thở dài: "Ba định một lúc nữa sẽ đến chỗ mẹ tạo cho mẹ niềm vui bất ngờ, nào ngờ mẹ đến chỗ ba trước rồi."

Hai ba con nói không nên lời.

Lâm Y Khải nhìn lá cây tung bay bên ngoài: "Ba phải tổ chức sinh nhật cho mẹ, hôm nay đừng đến công ty, tạm gác công việc qua một bên bồi bạn với mẹ đi."

"Ba đã định gác công việc rồi nhưng mẹ con không gác được, qua đây còn đem theo máy tính, sáng nay mới họp video xong." Lâm Minh Thành hiếm khi tỏ nỗi khổ với con trai: "Vậy đi, ba ra dỗ mẹ con đây." Trước khi cúp máy ông còn nói: "Tối nay gọi video."

Lâm Y Khải đặt điện thoại xuống đùi lau vết nước dính trên màn hình, nghe thấy tiếng bước chân đằng sau bèn ngoái đầu lại nhìn, nhận ra người đó là Mã Quần Diệu thì đờ đẫn mặt mày.

Mã Quần Diệu đi xuống: "Trong lớp nóng quá."

Lâm Y Khải nhìn Mã Quần Diệu thêm chút nữa, thầm nghĩ bình thường anh đều về nhà ngủ trưa, không biết vì sao hôm nay lại đến trường.

"Ngoài hành lang mát hơn." Lâm Y Khải nhích về tường: "Cậu ngồi không?"

Mã Quần Diệu lắc đầu: "Tôi đi mua kem."

Lâm Y Khải đứng dậy: "Tớ cũng đi."

Mã Quần Diệu băng qua hành lang, Lâm Y Khải bước lên bậc thang đi theo, cùng anh tiến vào ánh nắng chói chang, một luồng nước nóng chảy vào lấp đầy cõi lòng cậu.

Hai người đi một trước một sau, cách nhau chừng một bước chân. Trong trường không một bóng người, nền gạch dưới chân nứt nẻ.

Mã Quần Diệu từ tốn đi vòng qua các lớp học, bước về phía ký túc xá nam sinh. Lâm Y Khải đi đằng sau anh vẫn giữ khoảng cách đó, từ lớp mười đến lớp mười một, chuyện cậu hay làm nhất là nhìn lén Mã Quần Diệu, đây cũng là chuyện cậu giỏi nhất vì không có ai nhận ra cả. Thế nên nỗi thầm mến vẫn hoàn hảo không chút vết xước, chẳng phải hứng chịu những công kích ác ý từ thế tục.

Khuôn mặt Lâm Y Khải dần nóng rát, cậu giơ tay lên vừa che vừa xoa, không dám ngước mắt đối diện với ánh nắng chói gắt.

"Lớp trưởng, ngày mai đến tận bốn mươi độ, ngày mốt có mưa to nên giảm vài độ, mấy ngày sau đó đều ở trong khoảng ba mươi độ, hai ngày có nhiệt độ cao nhất trúng dịp cuối kỳ." Lâm Y Khải vô thức lầu bầu: "Lúc làm bài thi tay cứ dinh dính, trên bàn còn đọng nước nữa, thật là..."

Rồi sực nhận ra mình dông dài quá, Lâm Y Khải im bặt, cậu bước một bước lớn để sóng vai với Mã Quần Diệu, dùng khóe mắt trộm nhìn anh.

Mã Quần Diệu đột nhiên quay đầu.

Lưng Lâm Y Khải lập tức căng cứng hệt như chú mèo hoảng sợ, tiếng thở dốc bất giác phát ra trong cổ họng, vừa dè dặt vừa đề phòng.

Mã Quần Diệu hờ hững hỏi: "Lại thấy con bọ cánh cam?"

Lâm Y Khải: "..."

"Không phải, không có." Cậu đáp: "Tớ chỉ cảm thấy lớp trưởng cao quá chừng."

Mã Quần Diệu vẫn cất bước: "Do cậu thấp."

Lâm Y Khải lập tức biện bạch: "Tớ cao một mét bảy mươi ba."

Mã Quần Diệu dừng lại nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt ấy như đang tự hỏi có thật không, nhìn không ra.

Lâm Y Khải không biết gân cốt nào trên người mình bị hỏng, cậu xoay lại lưng tựa lưng với Mã Quần Diệu, gót chân chạm gót chân anh rồi nói muốn so. Dứt lời cậu mới bừng tỉnh mình đang làm gì.

Lâm Y Khải đỏ mặt lúng túng, cậu tự mắng mình đúng là đồ ngốc, đúng lúc này bên tai vang lên giọng nói: "So rồi, cậu vẫn thấp."

Tôn nghiêm chiều cao lấn át sự xấu hổ và phiền muộn, Lâm Y Khải nhanh chóng xoay người ngẩng đầu, nhíu mày nghiêm nghị nói: "Tớ cao một mét bảy mươi ba thật."

Mã Quần Diệu nhướng mày: "Cái đó không mâu thuẫn với chuyện cậu thấp."

Lâm Y Khải ăn quả đắng, một lúc lâu sau mới thì thầm một câu: "Tớ còn cao lên được."

Lọn tóc khờ trên đỉnh đầu cậu cũng ỉu xìu.

Mã Quần Diệu nghiêng đầu nhìn chỗ khác, quai hàm căng chặt.

Lâm Y Khải nghĩ Mã Quần Diệu không tin, cậu dứt khoát tung gen nhà mình tiếp thêm tự tin: "Ba tớ mét tám mươi ba, mẹ tớ mét bảy, chắc chắn tớ sẽ không chững lại ở mét bảy mươi ba."

Mã Quần Diệu đáp hai chữ: "Rất xứng."

Lâm Y Khải mờ mịt, tuy ba mẹ cậu xứng thật nhưng có phải Mã Quần Diệu đặt trọng điểm hơi... lệch?

Trong trường chỉ có một cửa hàng nhỏ nằm dưới dãy ký túc xá nam. Đi xuống mấy tầng cầu thang rồi băng qua cửa đá hình bán nguyệt sẽ thấy nó ở bên trái.

Lúc Lâm Y Khải và Mã Quần Diệu đến, trong cửa hàng không có học sinh nào, chỉ có ông chủ đang bỏ mấy bịch kẹo, mỗi bịch hai chục cái, một tệ một bịch, ông thấy có người vào thì quên mất đang đếm đến đâu, đành phải đổ hết kẹo trong bịch ra đếm lại từ đầu.

Ông chủ thân thiết cười hỏi: "Mấy bạn học sinh muốn mua gì?"

Lâm Y Khải khều khều mái tóc ướt trên trán: "Kem ạ."

"Buổi trưa tiệm vừa nhập về một thùng, đều nằm trong đó." Ông chủ chỉ cái tủ nằm cạnh cửa: "Hai đứa cứ chọn đi."

Lâm Y Khải thấy tivi nhỏ trên tường đang chiếu bộ phim điện ảnh "Tuế Nguyệt Thần Thâu", trong đó có diễn viên mà cậu rất thích nên chẳng màng mua kem nữa, không kìm lòng được bèn bước lại gần ngước đầu xem.

Không lâu sau Mã Quần Diệu mua xong hai cây kem, anh đưa cho Lâm Y Khải một cây.

Lâm Y Khải nhận lấy theo bản năng: "Cảm ơn."

Hơi lạnh trong tay khiến Lâm Y Khải rùng mình, cậu đờ mặt khi thấy cây kem là kem Green Mood mình thích, sau đó là niềm vui vô biên tuôn trào, cậu định mở miệng thì nhận ra Mã Quần Diệu cũng đang cầm cây kem giống mình.

Có lẽ Green Mood đặt ở hàng trên cùng, Mã Quần Diệu chỉ lấy bừa thôi.

Ánh sáng trong mắt Lâm Y Khải tối đi nhưng cậu vẫn vui vì Mã Quần Diệu mua kem cho mình. Mọi điều tốt đẹp đều bắt đầu từ việc dạy học kèm.

Lâm Y Khải cầm cây kem như bảo vật, mãi chẳng mở ra cứ như không thấy lạnh.

Mã Quần Diệu liếc cậu: "Thế nào? Muốn đổi sao?"

Mí mắt Lâm Y Khải run lên, cậu nắm chặt cây kem như sợ bị cướp: "Không đổi, tớ ăn cái này."

Mã Quần Diệu không nói gì nữa.

Lâm Y Khải xé vỏ, đôi mắt vẫn nhìn tivi muốn xem tiếp nhưng thầm nghĩ chắc chắn Mã Quần Diệu sẽ về lớp chứ không ở lại xem phim, cậu sẽ về theo anh, một mình ngồi ở đây không vui vẻ gì hết.

Lâm Y Khải cắn kem quay đầu, ngạc nhiên khi thấy Mã Quần Diệu không đi mà duỗi chân kéo một cái ghế đẩu, ngồi xuống trước tivi.

Cậu kinh ngạc trợn tròn mắt, Mã Quần Diệu không về lớp sao? Dại ra một lúc, Lâm Y Khải vội kéo thêm một cái ghế đẩu tới, cùng xem phim với Mã Quần Diệu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro