Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8. Showbiz

"Em đã nghĩ cái gì thế hả?"

Anh vừa cầm lấy tay nắm cửa phòng họp công ty em, chưa kịp mở ra đã giật mình vì tiếng quát lớn bên trong. Hôm nay anh cùng người đại diện đến công ty của em để thảo luận thêm về kế hoạch quảng bá và lịch trình chung của hai người, phải sắp xếp làm sao ổn thỏa nhất. Anh được hẹn ở phòng họp này, vậy trong kia... không lẽ là mắng PP sao?

"Nhưng chị ơi, bọn em đâu có sai gì đâu?.. Ah, sao chị đánh em?"

"Trời ơi, em nông cạn đến vậy sao hả P?"

Anh dứt khoát đẩy cửa vào, đi đến cạnh PP chào chị quản lý vẫn còn đang giận đến đỏ mặt. Chị qua vài lần tiếp xúc lúc hai người đóng phim chung, cũng coi như có biết Billkin, liền không kiêng nể nhìn thẳng mặt anh chất vấn.

"Billkin, hai đứa đang quen nhau thật sao?"

PP cắn môi nhìn anh, chuyện giữa hai người vốn không ai có thể biết, anh và em cũng đều đồng ý qua một thời gian nữa, khi phim đã quảng bá xong và cả hai đều thật sẵn sàng ở bên nhau thì mới công khai. Vậy mà chỉ vì sơ suất của em, lỡ để chị quản lý nhìn thấy ảnh trong máy mà lộ chuyện, làm liên lụy đến cả anh.

"Vâng, em và P đang quen nhau."

Em cúi thấp đầu chẳng dám ngẩng lên. Chị quản lý thấy vậy thở dài, cất giọng cảnh cáo.

"Nhân lúc mới chỉ có mình chị biết chuyện, hai đứa chấm dứt ngay lập tức, đừng để tình cảm ảnh hưởng đến công việc. Hai đứa cũng biết đến với nhau là chuyện không thể nào chứ?"

Anh và em chỉ biết im lặng, thật ra cả hai đều hiểu, những gì chị nói, tất cả đều hợp lý không thể chối cãi.

"Thôi dừng chuyện này ở đây, sắp họp rồi, nhớ những gì chị nói. Hôm nay PP về bên dãy công ty mình ngồi, Billkin ở bên kia đi, không ngồi cạnh nhau nữa."

"Em xin lỗi."

Em nghiêng đầu về phía anh mấp máy môi, anh dịu dàng đưa tay vỗ vỗ lưng em. Không vấn đề gì, so với lo cho bản thân, anh vẫn lo cho em nhiều hơn, anh vốn đã lường được có một ngày chuyện này sẽ xảy
ra rồi.

"Không sao đâu."

.

Dù có vô ý cỡ nào cũng nhận ra dạo này anh và PP luôn bị tách nhau ra mỗi khi kết thúc công việc, khoảng thời gian được ở cạnh nhau đã giảm đến mức tối đa, PP còn bị kiểm soát điện thoại nữa. Em cố gắng tận dụng mọi khoảng thời gian lên hình, những lúc được đường hoàng bên cạnh anh nhưng vẫn không thể khiến em vơi bớt nỗi nhớ. Mỗi lần sau sự kiện, một là em được xe công ty đưa đi ngay, hai là anh cũng rất nhanh đã đi đâu mất, em chẳng kịp nói với anh một câu.

Em ủ rũ ngồi trên ghế trang điểm, lần này cũng vậy, anh đã phải về trước rồi. Khẽ mở bàn tay có mảnh giấy nhớ anh đã lén dán lên chai nước lúc đưa cho em khi ghi hình, từng nét chữ hiện ra trong đôi mắt đã dần trở nên cay xè.

"Đừng buồn nhiều quá, sẽ sớm qua thôi, anh hứa. Nhớ em."

PP siết chặt mảnh giấy trong tay đặt lên ngực, nước mắt đã kiềm lại hết mức nhưng cuối cùng vẫn rơi xuống, em đưa tay quẹt nhanh đi, cố gắng không để ai biết. Em bất lực và giận bản thân quá. Nhưng em cần cố gắng bởi em biết anh cũng đang mạnh mẽ vì em.

Nỗi nhớ anh bủa vây khiến em càng tủi thân nhiều hơn, cắn chặt răng để ngăn lại tiếng nấc. Em đau lòng nhận ra, từ bao giờ anh đã chiếm một vị trí lớn trong lòng em đến vậy, để rồi không có anh thì tất cả chỉ còn lại một khoảng trống rỗng vô hồn.

.

.

PP cầm lên cuốn kịch bản được gửi đến cho em, là một dự án phim boylove khác, với vai chính là tên em, cùng một cái tên lạ lẫm em chưa từng quen, em ngạc nhiên đưa mắt nhìn chị quản lý.

"Chị, thế này là sao ạ?"

"Dự án phim mới của em, chị đã nhận cho em rồi."

"Nhưng chị ơi... phim của em với Kin còn chưa quảng bá xong mà."

"Thời gian quảng bá của phim đã bị rút ngắn, công ty cũng đồng ý rồi, tuần tới khi tập cuối lên sóng là hai đứa cũng dừng quảng bá luôn. Rồi em tập trung vào dự án mới này cho chị."

Thế giới trong mắt em như vỡ vụn, em hiểu điều đó nghĩa là gì, từ giờ sẽ rất khó để em có thể gặp anh nữa. Thất vọng cùng sợ hãi khiến PP không còn làm chủ được bản thân, em đi nhanh đến trước mặt chị quản lý.

"Chị, trả điện thoại cho em."

"Không, PP, em đang làm gì thế? Đọc kịch bản đi."

Em cắn chặt môi, ngay khoảnh khắc này em cảm giác như mình chẳng còn sợ gì nữa, ý nghĩ sắp phải xa anh xâm chiếm tâm trí em, giằng xé trái tim em. PP nghĩ mình sắp phát điên mất, em muốn anh, em chỉ muốn Billkin của em.

PP chạy vụt ra ngoài trong ánh mắt hoảng hốt của chị quản lý, em không lấy lại điện thoại, cũng chẳng
cầm theo ví hay giấy tờ. Em biết mình không thể cứ thế đứng yên nhìn anh dần dần rời xa mình như vậy. Ước mơ của em, mọi nỗ lực của em để tồn tại nơi showbiz khắc nghiệt này, em biết tất cả đều không còn ý nghĩa gì khi không có anh ở bên cạnh nữa.

.

.

"Hmm..."

Bóng người mặc đồ đen ôm lấy em kéo lại ngay khi vừa chạy ra khỏi cổng công ty khiến em giật mình. Đây là cổng sau, không có bảo vệ lại chẳng mấy ai qua lại. Em hoảng hồn nhìn kĩ, nhận ra đôi mắt nhìn em đầy thương yêu dưới vành mũ lưỡi trai, mới ôm anh chặt cứng mà nức nở khóc.

"Suỵt, đừng khóc... Có muốn chạy trốn với anh không?"

.

.

Anh đóng cửa căn hộ của mình, không kiên nhẫn mà đẩy em lên cửa ôm siết. Nỗi nhớ đã dồn nén quá lâu, giờ ôm được người trong lòng rồi mà vẫn thấy thật không đủ. Đôi vai nhỏ xíu, vòng eo mảnh, cánh tay đang ôm cổ anh này, anh cảm nhận từng chút sự tồn tại của người anh thương, rồi đau lòng nhận ra hình như em lại gầy đi một chút rồi, gương mặt cũng chẳng còn nét tươi tắn. Anh bế em lên để hai chân em vòng qua hông mình, tiến về phía sô pha ngồi xuống, đặt em trên đùi, mặt đối mặt với anh.

"Nhớ anh nhiều vậy hả?"

Em đối với anh còn hơn cả nhớ, PP muốn nói với anh như vậy lắm, mà lời không thể thoát ra, em sợ mình sẽ lại khóc mất. Em dùng hai tay ôm lấy mặt anh, đặt lên môi anh một nụ hôn. Anh lập tức giữ lấy em, lấy lại sự chủ động mà đẩy sâu hơn, nút lấy đôi môi nhỏ, sự ngọt ngào khiến anh dù không có men rượu mà vẫn váng vất say.

Anh dây dưa rất lâu, đến lúc dứt ra mặt em đã hồng lên, hai má nóng bừng, chỉ biết tựa vào ngực anh thở dốc. Nhưng chưa được bao lâu, em lại nhướn người lên, mắt long lanh đòi anh hôn.

"Này, em mà cứ như thế, anh không chắc sẽ làm gì em đâu đó."

"Vậy thì làm đi."
.

.

Em hét lớn, toàn thân run rẩy không ngừng. Khoái cảm sâu khiến em như mất hết lý trí. Anh cúi người ôm lấy em, đưa đẩy từng nhịp cuối cùng, dòng chất lỏng trắng đục lấp đầy cơ thể em. Anh vuốt ve mái tóc ướt mồ hôi, khuôn mặt ửng hồng thấm bao nhiêu là nước mắt, nhẹ hôn lên đôi mắt đã bắt đầu mơ màng, anh khẽ thì thầm.

"Ngủ ngon, bé yêu."

.

.

Sáng sớm, buổi sáng mà khi tỉnh dậy, cả anh và em đều biết mọi chuyện sẽ chẳng thể cứu vãn được nữa. Anh mở điện thoại của mình lên, 19 cuộc gọi nhỡ. Thật lạ, vậy mà giờ đây nỗi sợ hãi dường như đã biến mất. Có lẽ việc nhận ra được bản thân cần gì đã khiến anh và em đều có thêm lòng tin hơn. Dẫu có bao nhiêu thành công mà không có người kia, thì cũng chẳng còn ý nghĩa. Và dù phải trải qua bao m nhiêu khó khăn, nhưng nếu là cùng với đối phương thì cũng không còn gì phải lo lắng nữa.

Đôi tay vẫn đan lấy nhau dưới tấm chăn, hai ánh mắt hướng về nhau, không hẹn mà cùng mỉm cười.

"Em đã rất nhớ anh."

"Ừ, anh cũng nhớ em."

Anh nắm tay em chặt hơn, thật muốn thu hình bóng của cả thế giới trước mặt mình vào lòng.

"Em đã sẵn sàng chưa?"

Đôi mắt nâu tròn nhìn anh đáng yêu, em nở nụ cười xinh xắn, khẽ gật đầu.

----------------------------------
Mong rằng 2 bạn luôn hạnh phúc 🫶🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro