Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên Ngoại (8 chương)

Phiên ngoại 1

Lại là một ngày cuối tuần kỳ quái.

Lâm Y Khải như cũ lại từ chối đối tượng xem mắt.

Trên đường lái xe trở về, mẹ hắn gọi điện thoại cho hắn, nghe hắn nói đối tượng xem mắt lần này lại không được rồi trách mắng hắn thật lâu.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Y Khải giảm tốc độ xe lại.

Áp lực công việc, áp lực đi xem mắt, áp lực từ bạn bè, làm hắn cảm thấy sinh hoạt gần đây có chút mệt mỏi, thật sự bất lực.

Hắn tạm thời không muốn về nhà, nhưng lại không chỗ để đi.

Xe sau khi ở trên đường vòng nhiều lần, trong đầu đột nhiên có ý tưởng nhảy ra.

Vì thế hắn lấy di động ra tìm quán bar gần đây, tiếp theo chọn một nơi không xa lắm, nhưng hình ảnh thoạt nhìn cũng không tệ lắm.

Không bao lâu, Lâm Y Khải liền chạy xe đến quán bar gần nhất rồi đi bộ qua đó.

Quán bar này nằm bên cạnh tường bảo vệ kênh đào (1), nằm ở con phố không quá náo nhiệt, trông có vẻ mới, hẳn là mới vừa khai trương không bao lâu.


(1):

Sau khi Lâm Y Khải tiến vào, nhìn thấy khách hành trong tiệm tụm ba tụm năm liền kinh ngạc.

Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi hôm nay rốt cuộc có phải cuối tuần hay không.

Nhưng vài phút sau hắn liền hiểu rõ.

Bên trong quán bar có chút buồn, Lâm Y Khải tìm chỗ ngồi ở ngoài trời, ngồi một mình.

Mà rượu trước mặt hắn.

Thực sự là quá mức khó uống.

Khó uống đến làm hắn ngậm ra cay đắng.

Đắng rồi lại cảm thấy khổ, hắn liền nhớ tới chính mình, nhớ tới gần đây có một khách hàng rất khó tính, cùng đối tượng xem mắt cuồn cuộn không ngừng, còn có mẹ mỗi ngày đối với hắn một nửa quan tâm cũng không có.

Càng nghĩ càng khổ, càng khổ càng uống, càng uống càng khổ.

Uống đến cuối cùng hắn bắt đầu hoài nghi chính mình đêm nay đến đây là có mục đích

Hắn kỳ thật là có ý tưởng không thành thục, hắn muốn tìm điểm kích thích, nhìn xem có thể diễn giống như phim truyền hình hay không, ở quán bar gặp được một soái ca, sau đó người đó trở thành duyên phận của mình.

Hắn đã 26 tuổi rồi, còn chưa yêu đương bao giờ.

Đừng nói yêu, người thích còn không có, căn bản chưa hưởng qua tư vị của tình yêu.

Cho nên đêm nay, hắn có chút xúc động, muốn.

Nhưng khi hắn uống cảm thấy chính mình sai rồi.

Một nơi khỉ ho có gáy như vậy có thể có cái duyên phận khỉ gì.

Vẫn là rượu vẫn khó uống như vậy.

Toàn cửa tiệm còn không đến 20 người, quạnh quẽ như vậy.

Bên ngoài thật ra có rất nhiều người đến người đi, rất nhiều người tản bộ, nhưng vậy thì có ích lợi gì đâu.

Có ai thèm liếc mắt đến người ngồi bên đây nhỏ yếu đáng thương lại bất lực như hắn đâu?

Lâm Y Khải lại uống một ngụm rượu đắng, thở một tiếng thật dài, nghĩ lại nên ngồi một lát rồi đi về nhà đi, ngày mai còn phải đi làm đấy.

"Soái ca." Lâm Y Khải đang phát ngốc, đột nhiên ở bên cạnh có một người ngồi xuống.

Lâm Y Khải quay đầu nhìn người kia, nghe anh ta hỏi: "Một mình sao?"

Lâm Y Khải để ly rượu xuống: "Ừ."

Người kia hỏi: "Cậu uống rượu gì vậy?"

Lâm Y Khải đẩy thực đơn món ăn trên bàn qua, chỉ vào cột thứ nhất hàng thứ ba ở trên đề cử: "Cái này."

Người kia đáp một tiếng được: "Tôi cũng đi gọi một ly giống như vậy."

Lâm Y Khải: "Ừ."

Người kia nói nhưng không đi, mà là tiếp tục hỏi: "Có ngại nếu tôi ngồi ở đây không?"

Lâm Y Khải lập tức hiểu rõ.

Hắn nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không ngại."

Người đàn ông kia lập tức cười với Lâm Y Khải bằng một nụ cười không rõ ý vị.

Nhưng khi người đàn ông kia đi vào bên trong gọi rượu xong, vừa đi ra lại phát hiện Lâm Y Khải đã đổi bàn.

Nam nhân vẻ mặt không hiểu nổi.

Lâm Y Khải làm thủ thế mời: "Cái bàn này nhường cho cậu."

Nam nhân xa lạ: "......"

Chờ sau khi nam nhân xa lạ kia rời đi, tay Lâm Y Khải chống đầu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Hắn đây là đang làm gì vậy trời?

Đó là nam nhân lớn lên rất đẹp trai a.

Nghĩ xong hắn lại buông tiếng thở dài.

Thôi bỏ đi, cũng có làm gì đâu.

Buổi tối rượu khó uống lại càng khó uống, nhưng mãnh liệt là thật sự mãnh liệt.

Mới uống được mấy ngụm, Lâm Y Khải liền cảm thấy đầu của mình đã có chút choáng.

Cũng có chút hồ đồ, hắn thế mà lại gọi người phục vụ lại gọi thêm một ly giống như vừa này.

Cho đến lúc hắn uống đến dần dần có điểm khống chế không được mình nữa thì hắn mới cảm thấy mình hẳn là nên dừng lại.

Nhưng dù trong đầu nghĩ không thể uống nữa, nhưng động tác trên tay lại là cầm ly rượu uống một hơn cạn sạch.

Sau đó thần kinh hắn bắt đầu có chút không đúng, trong đầu bắt đầu miên man suy nghĩ.

Nhưng suy nghĩ cái gì?

Chính hắn cũng không biết.

Một giây trước vừa nghĩ đến đồ, giây tiếp theo liền quên toàn bộ.

Bất quá hắn như vậy, kỳ thật ở trong mắt người qua đường cùng bình thường không có dạng gì khác biệt.

Người khác nhìn thấy cũng chỉ là một người ngồi ở bên ngoài quán bar, tay chống đầu, nhìn đường bên ngoài phát ngốc.

Phát ngốc một hồi, Lâm Y Khải bắt đầu đếm số người đi ngang qua.

Từ con số 1 đếm tới con số 20, sau đó lại đếm ngược trở về.

Coi như khi hắn đếm tới con số 18 thì đột nhiên một người nam nhân mới tiến vào trong mât hắn, hấp dẫn lực chú ý của hắn.

Một người đàn ông rất cao, mặc một bộ màu đen, cũng có thể là màu xám, hoặc là màu nâu, quản màu sắc nó là màu gì, dù sao ở đêm tối cũng chỉ là người đàn ông với áo khoác màu đen.

Từ góc độ của Lâm Y Khải nhìn qua.

"Đẹp trai dễ sợ."

Lâm Y Khải nhịn không được nhỏ giọng tự nhủ.

Lý trí nói cho hắn, con số của người đàn ông này hẳn là cùng với con số của người khác cũng chả khác nhau, cho anh ta một con số 18, rồi có thể thả ảnh đi.

Nhưng hắn không thể khống chế đại não a.

"Hắc!" Lâm Y Khải đột nhiên hô một tiếng: "Vị tiên sinh kia. "

Bị Lâm Y Khải gọi, vị tiên sinh kia nhìn thẳng vào hắn rồi ngừng lại.

Nhưng người kia không có đi thẳng đến Lâm Y Khải bên kia, mà là trước tiên nhìn tả trái phải trước sau, khi xác định chỉ có mình mình, mới đem tầm mắt về hướng Lâm Y Khải.

Lâm Y Khải: "Hắc hắc hắc, anh lại đây lại đây lại đây."

Vị tiên sinh kia cũng chưa đi đến, mà là xoay người lại, đối mặt Lâm Y Khải: "Chuyện gì vậy?"

Con đường quá mức an tĩnh, quán bar cũng vừa lúc kết thúc một bài hát.

Hết thảy đều vừa vặn tốt, vừa vặn để hai người không cần lớn tiếng nói chuyện cũng có thể nghe được âm thanh của đối phương.

Lâm Y Khải cười, đôi mắt cong lên.

Vị tiên sinh này, giọng thật dễ nghe a.

Khà, khà ~

"Lại đây lại đây." Lâm Y Khải tiếp tục cười với người kia, thậm chí còn thúc giục:"Nhanh lên."

Hắn thấy vị tiên sinh kia do dự một chút, tiếp theo mới nhấc chân đi tới.

Kỳ thật Lâm Y Khải cũng không biết kêu mình gọi anh ta lại đây làm gì.

Giống như chỉ là muốn gọi một tiếng, cũng muốn nhìn gần xem ở xa nhìn đẹp trai như vậy có phải nhìn gần cũng sẽ đẹp trai như vậy hay không.

Sự thật chứng minh là đúng như vậy, nhìn gần còn đẹp trai hơn nữa.

Ở bên ngoài quán bar này cái bàn cùng con đường là không có cái gì ngăn cách, cũng chỉ là một tầng mảnh gỗ đài mà thôi.

Cho nên vị tiên sinh này khi đi tới liền trực tiếp đứng ở trước mặt Lâm Y Khải.

Lâm Y Khải ngẩng đầu nhìn, thình lình lại cười một tiếng.

Hắn chỉ vào cái ghế bên cạnh minh, nói: "Ngồi đi, tui mời anh uống rượu."

Tiên sinh lắc đầu: "Không cần, cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Lâm Y Khải lại chỉ chỗ ngồi bên cạnh mình: "Anh ngồi đi rồi tui nói cho anh biết. "

Vị tiên sinh này nhìn xuống cái ghế, do dự vài giây mới kéo ra ngồi xuống.

"Chuyện gì?"

Lâm Y Khải tay chống đầu, cực kì lớn mật nhìn người kia, khóe miệng còn mang theo ý cười: "Anh uống rượu không?"

Tiên sinh lắc đầu: "Không uống."

Lâm Y Khải gật đầu, đột nhiên lại nhớ tới một sự kiện.

Chuyện gì đây?

Hắn đêm nay tới quán bar là có mục đích.

Rượu vào là gan lớn.

Nói chính ra hắn là loại người này.

"Anh cảm thấy tui thế nào?" Lâm Y Khải hỏi.

Tiên sinh nói: "Tôi không quen biết cậu."

Lâm Y Khải gật đầu: "Anh nói rất đúng."

Lâm Y Khải nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Anh cảm thấy tui đẹp không?"

Tiên sinh suy nghĩ trong chốc lát, mới nói: "Đẹp."

Lâm Y Khải vui vẻ nở nụ cười, hắn đột nhiên duỗi tay qua, nhưng lại hơi xấu hổ khi thật sự đụng tới người ta, đầu ngón tay hắn cách người kia một centimet rồi dừng lại, cũng gõ gõ cái bàn.

"Vậy anh có hứng thú hay không," Ánh mắt Lâm Y Khải rất trong, cũng rất lúng túng, thật cẩn thận nhìn người trước mắt ,thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ: ", Cùng, cùng tôi lên......"

Không dám nói, chữ giường lại bị hắn nuốt xuống.

Phiên ngoại 2

Lâm Y Khải sau khi nói lời này lập tức ý thức được chính mình không đúng.

Rất không có lễ phép.

Rất có bệnh.

Cái gì cùng cái gì vậy trời.

Hắn là biến thái sao?

"Thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi nói hươu nói vượn, thực xin lỗi." Uống rượu không thể làm mặt hắn đỏ lên, nhưng khi nói xin lỗi xong mặt lại đỏ lên.

Hắn vội vàng rụt tay trở về, lại vội vàng nói xin lỗi.

Mà Lâm Y Khải sau khi uống say liền trở thành não cá vàng, cơ hồ chỉ có ký ức trong bảy giây.

Cho nên trong nháy mắt nói xin lỗi xong, hắn đột nhiên quên mất mình vừa nãy đã nói cái gì.

Cũng đã quên mất mình vì sao phải xin lỗi.

Mã Quần Diệu hỏi: "Tiên sinh, cậu có phải đã uống say hay không?"

Lâm Y Khải lần này lại thanh tỉnh, hắn đầu tiên là nhìn đến hai ly rượu trên bàn, sau đó dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, anh nói rất đúng, đầu là có chút choáng, hẳn là uống say rồi."

Hắn khẽ nghiêng đầu, có chút ảo não: "Tôi cũng không biết tôi đang làm gì, tôi đã nói gì."

Mã Quần Diệu khẳng định: "Cậu uống say rồi."

Lâm Y Khải gật đầu ba lần, cũng nói vâng ba tiếng: "Vâng vâng vâng," hắn ngẩng đầu nhìn Mã Quần Diệu: "Tôi vừa mới nói cái gì với anh?"

Mã Quần Diệu nhìn chằm chằm đôi mắt Lâm Y Khải: "Quên rồi sao?"

Lâm Y Khải mở to hai mắt nhìn Mã Quần Diệu, cực kì bằng phẳng, quả thật là một bộ biểu tình cái gì cũng không nhớ rõ.

Lâm Y Khải: "Quên rồi."

Mã Quần Diệu: "Chưa nói cái gì."

Lâm Y Khải gật đầu: "Được," hắn tự giác biết mình quấy rầy đến người ta, lại xin lỗi: "Thật xin lỗi."

Mã Quần Diệu nhàn nhạt ừ một tiếng, đứng lên: "Không có chuyện gì thì tôi đi trước."

"Ai ai ai không thể," Lâm Y Khải gấp đến độ nắm lấy tay áo Mã Quần Diệu: "Anh không thể đi."

Mã Quần Diệu kéo tay áo mình ra, nhưng lại không kéo ra được.

Đang lúc hắn muốn dùng sức kéo ra, hắn lại nhìn thấy biểu tình của Lâm Y Khải.

Một bộ dáng thoạt nhìn rất luyến tiếc, còn rất ủy khuất, rất muốn hắn ở lại.

Lực cánh tay của Mã Quần Diệu dần dần thả ra, cuối cùng vẫn là ngồi xuống.

Chờ hắn ngồi xong, Lâm Y Khải lập tức buông tay ra, ngây ngốc cười một tiếng.

Có lẽ là sợ Mã Quần Diệu lại lần nữa rời đi, Lâm Y Khải vội vàng suy nghĩ đề tài: "Tôi mời anh uống rượu đi, đúng, mời anh uống rượu," Lâm Y Khải đột nhiên có tinh thần, chỉ vào cái ly trên bàn, nghiêm chỉnh giới thiệu: "Tui nói cho anh nghe nè, rượu nơi này cực kì khó uống lên, rất đắng, còn rất mãnh liệt, khó có thể nuốt xuống, anh nhất định phải nếm thử!"

Mã Quần Diệu đột nhiên nở nụ cười, hỏi Lâm Y Khải: "Cậu nghiêm túc?"

Lâm Y Khải gật đầu: "Anh xem xem, tui uống đến hai ly."

Ánh mắt Lâm Y Khải đặc biệt chân thành, Mã Quần Diệu trong nháy mắt này nhớ tới rất nhiều người.

Những người đó cũng dùng ánh mắt như vậy, đề cử với Mã Quần Diệu đồ của mình, hạng mục, phương án, hoặc là cái khác.

Dưới cái nhìn của hắn, kiểu ánh mắt này ngầm lộ ra lòng tự tin cùng mong muốn, còn có chờ mong.

Người khác chờ mong nghĩa là: hy vọng Mã Quần Diệu có thể nhận ý tưởng của họ, cũng tiến thêm triển khai một bước hợp tác.

Nhưng người trước mặt là lại chờ mong......

"Được, tôi đi gọi." Mã Quần Diệu nói.

Người này chờ mong, có lẽ là muốn để Mã Quần Diệu cũng uống ly rượu này, sau đó có quan điểm đồng dạng.

Khó uống, đắng, mãnh liệt.

Rất có ý tứ.

Không bao lâu Mã Quần Diệu liền từ bên trong đi ra.

Sau khi hắn một lần nữa ngồi xuống, Lâm Y Khải rất nghi hoặc nhìn hắn thật lâu.

Giây phút thật lâu này, Lâm Y Khải đã trải qua quá trình phía dưới.

Người kia là ai?

Tại sao lại ngồi ở bên cạnh mình?

Còn rất đẹp trai.

Ngồi liền ngồi đi.

Cũng chả có gì.

Lâm Y Khải nghĩ xong, cười với Mã Quần Diệu một tiếng.

Sau đó hắn nghĩ nghĩ, hỏi: "Tiên sinh, ngài họ gì?"

Mã Quần Diệu: "Tôi họ Mã, Mã Quốc Mã."

Lâm Y Khải đột nhiên cười rộ lên: "Anh nói thật trùng hợp, tôi họ Lâm, Lâm Quốc Lâm."

Mã Quần Diệu nhàn nhạt ừ một tiếng.

Lâm Y Khải lại cười một tiếng, chỉ vào cái ly không trên bèn nói: "Như vậy rất có duyên, tôi mời anh uống rượu đi."

Mã Quần Diệu: "......"

Mã Quần Diệu hỏi: "Cậu rốt cuộc đã uống nhiều hay ít?"

Lâm Y Khải để hai cái ly ở trên bàn ở bên cạnh nhau: "Hai cái này."

Mã Quần Diệu thở dài một tiếng: "Tửu lượng kém như vậy sao."

Bởi vì rất ít khách, rượu của Mã Quần Diệu rất nhanh liền được mang ra.

Ly rượu giống nhau như, trái cây trang trí của giống nhau như đúc, Lâm Y Khải ở tại chỗ liền kinh ngạc.

"Anh làm sao lại gọi cái này vậy," Lâm Y Khải nhỏ giọng nói với Mã Quần Diệu, còn liếc người phục vụ đã đi xa một cái: "Cái rượu này rất khó uống."

Mã Quần Diệu: "......"

Lâm Y Khải tiếp tục: "Anh tại sao lại không hỏi tôi trước, anh có phải đã nhìn đến đề cử ở trên thực đơn của quán hay không? Đó là gạt người!"

Mã Quần Diệu hỏi lại Lâm Y Khải: "Không uống được thì cậu tại sao lại uống hai ly?"

Lâm Y Khải lắc đầu: "Tôi cũng không biết, uống uống rồi uống hai ly."

Mã Quần Diệu cúi đầu, dưới cái nhìn chăm chú nóng rực của Lâm Y Khải, uống một ngụm.

Lâm Y Khải: "Thế nào?"

Mã Quần Diệu gật đầu: "Quả thật khó uống."

Cũng quả thật rất mãnh liệt.

Lâm Y Khải vỗ tay một cái: "Có phải rất khó uống hay không?"

Mã Quần Diệu bất đắc dĩ cười rộ lên: "Đúng."

Nhưng Mã Quần Diệu vẫn lại uống một ngụm, mới để cái ly xuống.

Có lẽ đã hiểu vị Lâm tiên sinh này đã say đến không nhớ rõ chuyện gì, Mã Quần Diệu đơn giản cũng không ở lại quán bar này lâu nữa.

Hắn rút tờ khăn giấy lau tay, nói với Lâm tiên sinh hẹn gặp lại, liền đứng lên.

Nhưng Lâm tiên sinh vốn không nhớ chuyện này, lại lấy phương thực đồng dạng kéo hắn lại.

Cũng lộ ra biểu tình đồng dạng.

Lịch sử lại tái diễn.

Bất quá Lâm Y Khải này còn chưa nói cái gì, Mã Quần Diệu đã tự động ngồi xuống.

"Làm sao vậy?" Mã Quần Diệu hỏi hắn.

Người trước mắt này liếm liếm môi, giống như đang nỗ lực nghĩ làm sao để cho người này ở lại.

"Tui, ầy, hiện tại đã mấy giờ?" Lâm Y Khải hỏi.

Mã Quần Diệu: "11 giờ."

Lâm Y Khải hình như đã nghĩ ra biện pháp: "Tui uống rượu, mà tui lại lái xe tới, tui không về nhà được."

Mã Quần Diệu phân tích lời nói của Lâm Y Khải một chút, tỏ vẻ cũng không thể làm gì: "Tôi cũng uống rượu, không đi xe được."

Lâm Y Khải mất mát ồ một tiếng.

Mã Quần Diệu nói: "Tôi có thể giúp cậu gọi xe."

Lâm Y Khải càng mất mát ồ một tiếng, còn rủ đầu xuống.

Mã Quần Diệu nghiêng đầu, nhìn đôi mắt Lâm Y Khải: "Làm sao vậy? Không hài lòng sao?"

Bị Mã Quần Diệu vừa nói như vậy, Lâm Y Khải đã tìm được nguyên nhân mình mình khổ sở rồi, hắn gật đầu: "Đúng vậy, tui không hài lòng."

Mã Quần Diệu theo hỏi: "Cậu muốn thế nào?"

Lâm Y Khải ngẩng đầu, một bộ hơi xấu hổ, nhưng lại rất muốn: "Anh gọi xe đưa tui trở về đi."

Hai người sau khi nhìn nhau ba giây , Mã Quần Diệu thỏa hiệp.

Tiểu Trần gần đây đã xin nghỉ, vì thế hắn gọi điện thoại cho Hứa Kính, gửi địa chỉ, bảo hắn hiện tại lập tức lại đây.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Y Khải rất khách khí gật đầu với Mã Quần Diệu, nói: "Cảm ơn anh."

Mã Quần Diệu: "Khách khí rồi."

Trong lúc chờ Hứa Kính đến, Mã Quần Diệu uống ly rượu còn dư kia.

Về phần hắn vì sao lại uống cái ly rượu kia.

Chính hắn cũng không biết.

Tóm lại, một khi nhìn thấy Lâm tiên sinh kia liếc mắt một cái rồi thu hồi tầm mắt, hắn liền sẽ theo bản năng uống một ngụm rượu, tiếp theo mới cảm giác rượu khó uống.

Vòng đi vòng lại.

Tuần hoàn lặp lại.

Hai mươi phút sau, xe của Hứa Kính chậm rãi lái lại đây.

Mã Quần Diệu nói với người bên cạnh đi thôi, liền đứng lên.

Vừa đứng như vậy, hắn mới phát hiện áo của mình vẫn luôn bị người kia nắm.

Mã Quần Diệu cúi đầu nhìn.

Chỗ Lâm Y Khải nắm không lớn, giống như sợ hắn phát hiện nên nắm ở phía sau áo hắn, ở chỗ không quá rõ ràng.

Nhưng giống như lại lo lắng Mã Quần Diệu chạy, nắm rất chặt.

"Xe tới rồi sao?" Lâm Y Khải cũng đứng lên.

Mã Quần Diệu kéo áo mình, lại không kéo ra được, đơn giản cũng không kéo nữa.

Mã Quần Diệu: "Đúng vậy, xe tới."

Lâm Y Khải dùng ánh mắt biết ơn nhìn Mã Quần Diệu, nói: "Anh nhất định phải đưa tôi an toàn về nhà."

Mã Quần Diệu: "Được."

Phiên ngoại 3

Xe của Hứa Kính cơ hồ sắp vòng qua một nửa thành phố A.

Khi mới vừa lên xe Hứa Kính có hỏi Mã tổng, đi đâu bây giờ?

Mã tổng vì thế đã hỏi người ở bên cạnh hắn đi đâu bây giờ.

Người kia một bộ dáng bất tỉnh nhân sự dựa vào, đáp lung tung vài tiếng ân ân ân, nói đưa tui về nhà.

Mã tổng lại hỏi: nhà cậu ở đâu?

Người kia nói: ở đâu? Quên mất rồi.

Sau đó phía sau không còn thanh âm nào nữa.

Hứa Kính chỉ có thể trước tiên chạy xe đến trên đường cái.

Buổi chiều anh đưa Mã tổng lại đây, bởi vì ba mẹ Mã tổng ở gần đây nên anh đoán hôm nay Mã tổng hẳn là về nhà cùng cha mẹ mình ăn cơm.

Cho nên tại sao lại đến nỗi như thế này.

Nhặt người đàn ông kia ở đâu vậy?

Còn là người đàn ông đã uống nhiều nữa.

Hứa Kính ngẩng đầu nhìn lên kính chiếu hậu.

Một người rất đẹp trai, nhưng là gương mặt xa lạ, không phải là bất cứ người nào cùng Mã tổng gần đây gặp mặt nhau bàn công việc.

Ngẫu nhiên gặp được sao?

Xem lại những chuyện vừa xảy ra, chỉ có thể đoán là ngẫu nhiên gặp được.

"Mã tổng," Hứa Kính đã gặp phải nan đề nên rẽ phải, rẽ trái hay nên đi thằng, vẫn phải mở miệng hỏi người ở ghế sau: "Chúng ta kế tiếp đi đâu?"

Mã tổng nghe xong rồi vỗ người đàn ông bên cạnh: "Lâm tiên sinh, cậu có nhớ nhà cậu ở bên nào không?"

Vị Lâm tiên sinh được gọi kia, lằng lẽ quay đầu từ bên trái về bên phải, sau đó mở to mắt.

Lâm Y Khải: "Không nhớ rõ," nói xong hắn còn làm vẻ buồn rầu: "Làm sao bây giờ?"

Mã Quần Diệu nhìn đôi mắt Lâm Y Khải: "Chậm rãi nghĩ đi."

Tiếp theo hắn nói với Hứa Kính: "Trước tiên cứ đi thẳng đã."

Hứa Kính: "Được."

Vì thế cứ như vậy, Hứa Kính lái xe gần mười lăm phút, Lâm tiên sinh còn chưa có nhớ được nhà mình ở chỗ nào.

Mã tổng khó có thể kiên nhẫn như vậy, mà anh tương đương với một tài xế thì có thể nói được cái gì.

Rốt cuộc, khi lại vòng đến một đường nữa, ở ghế sau có động tĩnh.

Mã Quần Diệu: "Nghĩ ra rồi sao?"

Lâm Y Khải: "Nghĩ cái gì?"

Mã Quần Diệu dừng nửa giây mới nói: "Nhà cậu ở đâu?"

Lâm Y Khải nghi hoặc một tiếng: "Anh không phải đang đưa tui về nhà sao?"

Mã Quần Diệu: "Đúng," Mã Quần Diệu nghĩ nghĩ, rồi vươn tay ra: "Có thể đưa giấy chứng minh nhân dân cho tôi xem một chút hay không?"

Lâm Y Khải ồ một tiếng, không chút phòng bị nào lấy giấy chứng minh nhân dân ra, cũng nói câu: "Sao chép phía trên muốn viết lại hay muốn lấy để sử dụng, cũng không khác gì lấy trộm đâu nghe. "

Mã Quần Diệu lại lần nữa bị vị Lâm tiên sinh này chọc cười.

Mã Quần Diệu đọc địa chỉ ở phía trên ra, hỏi: "Đưa cậu đến tiểu khu này được không?"

Lâm Y Khải lập tức cướp giấy chứng minh nhân dân về, lắc đầu: "Không được, không đi chỗ mẹ tui, không đi."

Mã Quần Diệu: "Vậy cậu có nhớ nhà cậu ở chỗ nào không?"

Lâm Y Khải lắc đầu: "Nghĩ không ra."

Mã Quần Diệu hình như rốt cuộc cũng đã có điểm không kiên nhẫn, hắn nói với Hứa Kính: "Tìm khách sạn gần đây."

Hứa Kính: "Được."

Đã có đích đến, Hứa Kính rất nhanh liền chạy xe đến khách sạn gần đây.

Khi Mã tổng cùng Lâm tiên sinh xuống xe, Hứa Kính hỏi câu: "Mã tổng, tôi ở chỗ này chờ cậu sao?"

Mã tổng rất nghi hoặc hỏi lại: "Không đợi tôi thì tí nữa tôi làm cách nào đi về?"

Hứa Kính không nghĩ tới, đợi một lúc này chính là cả một đêm.

Phiên ngoại 4

Khi ở trước quầy đặt phòng, biểu hiện của Lâm Y Khải cực kì ngoan ngoãn.

À, không thể nói như vậy.

Kỳ thật hắn vẫn luôn rất ngoan ngoãn.

Chỉ là không nhớ ra được nhà của mình ở đâu, cùng với chuyện dễ dàng quên, làm người khác cảm thấy thật không tốt khi đối phó với hắn, còn cảm thấy không nên tranh luận với hắn.

Nhưng sau đó Mã Quần Diệu nói cái gì, hắn cũng đều trả lời được được.

Hỏi hắn: không trở về nhà đi khách sạn có được không? Hắn nói được.

Hỏi hắn: có yêu cầu gì với khách sạn hay không, hắn nói không có.

Hỏi hắn: bây giờ ở khách sạn này có được không? Hắn nói được.

Hỏi hắn: cậu biết chính mình là ai không? Hắn nói tui tên Lâm Y Khải, nói xong lại nói thêm một câu: cảm ơn anh.

"Tiên sinh, mời ngài đưa giấy chứng minh nhân dân ra." Tới trước quầy tiếp tân của khách rồi, cô tiếp tân nói với Mã Quần Diệu.

Vẫn là giống với vừa rồi, Lâm Y Khải một bộ dáng sợ Mã Quần Diệu trốn mất, sống chết nắm lấy áo khoác Mã Quần Diệu.

Mã Quần Diệu lại duỗi tay ra với Lâm Y Khải: "Giấy chứng minh nhân dân. "

Lâm Y Khải lại lần nữa từ trong túi lấy giấy chứng minh nhân dân ra. Khi Mã Quần Diệu đưa cô tiếp tân sau quầy, cô tiếp tân lại nói một câu: "Nếu hai vị tiên sinh đều ở thì yêu cầu phải có giấy chứng minh nhân dân của cả hai vị."

Mã Quần Diệu lắc đầu: "Tôi không ở."

Cô tiếp tân vừa mới đáp được, Lâm Y Khải đột nhiên bước một bước về phía trước, ghé vào trên quầy nói với tiếp tân: "Anh ấy gạt người đó."

Cô tiếp tân ngẩng đầu: "A?"

Biểu tình cô tiếp tân hiển nhiên là có chút xấu hổ, cô đầu tiên là liếc mắt nhìn Lâm Y Khải một cái, sau đó mới nhìn Mã Quần Diệu, khách khí nói: "Tiên sinh, thật xin lỗi, phối hợp công việc của chúng tôi một chút."

Mã Quần Diệu vẫn nói: "Tôi không ở, tôi đưa cậu ấy lên rồi đi về."

Tiếp tân lại quay đầu nhìn Lâm Y Khải, Lâm Y Khải nhìn cô lắc đầu, dùng ngữ khí vừa rồi nói: "Anh ấy lừa cô đó."

Mã Quần Diệu: "......"

Mã Quần Diệu không muốn tranh luận dư thừa nữa, đành phải lấy giấy chứng minh ra.

Phòng rất nhanh liền được chuẩn bị, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác, Mã Quần Diệu mang theo Lâm Y Khải đi lên lầu.

Tuy rằng Lâm Y Khải trong lúc đi đường, lên lầu có chút lung lay và chậm, nhưng cơ bản vẫn có thể tự mình đi.

Tới cửa rồi, Mã Quần Diệu mở cửa, cũng giúp đẩy cửa Lâm Y Khải ra.

"Được rồi," Mã Quần Diệu đưa thẻ phòng cho Lâm Y Khải: "Đi vào ngủ đi."

Lâm Y Khải không nhận lấy, cũng không muốn đi vào, hắn nhìn Mã Quần Diệu, hỏi: "Anh không đi vào sao?"

Mã Quần Diệu hỏi Lâm Y Khải: "Tôi đi vào làm gì?"

Lâm Y Khải tới gần Mã Quần Diệu một chút, nhỏ giọng nói: "Tui đã thấy anh đưa giấy chứng minh nhân dân rồi, anh phải ngủ với tui."

Mã Quần Diệu: "......"

Lâm Y Khải một bộ dáng anh đừng thẹn thùng, tiến lên đẩy cửa ra, làm tư thế mời vào: "Hoan nghênh ghé thăm!"

Mã Quần Diệu nghĩ nghĩ, vẫn là đi vào.

Hắn chỉ tính cắm thẻ phòng vô là xong, nhưng không nghĩ tới mới bước vào phòng, Lâm Y Khải liền đóng cửa lại.

Mã Quần Diệu không biết chính là ở trong trí nhớ của Lâm Y Khải, hắn đã được xử lý thành một duyên phận tự nguyện đi tới cửa.

Hơn nữa Mã Quần Diệu cùng hắn tới khách sạn, cũng ở dưới lầu đăng ký giấy chứng minh của cả hai người.

Này còn chưa đủ chứng minh gì đó sao?

Lâm Y Khải đã quá hiểu.

Tuy rằng nội tâm rất thẹn, nhưng rượu là thứ tốt cho lá gan Lâm Y Khải lớn hơn.

Hơn nữa với ký ức lung tung rối loạn, Lâm Y Khải vào buổi tối cái gì cũng đều nói ra.

Mà ở trong hồi ức của Mã Quần Diệu, hắn hoàn toàn là bị Lâm Y Khải lừa lên giường.

Đến nỗi chính mình vì sao lại bị lừa lên giường, chính hắn cũng không rõ.

Rõ ràng hắn vẫn luôn từ chối.

Nhưng hắn không biết tại sao, từ chối vẫn cứ từ chối, vậy mà còn đè người ta trên giường.

Còn làm người ta.

Còn làm không chỉ có một lần.

Bất quá ở trong hồi ức của Lâm Y Khải, hắn chính là gặp duyên phận trên phim truyền hình, gặp một siêu cấp soái ca, sau đó cùng người ta làm cái kia.

Chờ đến lúc ngày hôm sau hắn tỉnh lại, người gặp được đêm qua kia đã không còn ở bên cạnh.

Trong phòng ngoại trừ đồ trên giường cùng trên mặt đất lung tung rối loạn chứng minh ngày hôm qua hắn đã xằng bậy cùng người khác, cái khác đều rất bình thường.

Chờ đến hắn hoàn toàn tỉnh táo lại, tất cả cảm giác sở hữu mới dần dần quay trở lại.

Đầu óc rối loạn lại loạn, rối loạn lại loạn, không đứng dậy nỗi.

Có chút việc có thể nhớ tới, có chút việc quên đến không còn một mảnh.

Nhưng có hai dạng khác biệt mà hắn cảm thụ đến rõ ràng và chính xác.

Thứ nhất, hắn rất mệt.

Thứ hai, mông hắn đau.

Phiên ngoại hôn lễ 1

Tuy rằng Mã Quần Diệu cùng Lâm Y Khải tỏ vẻ đối với ngày tổ chức hôn lễ cũng không có yêu cầu gì lớn. Nhưng người nhà hai bên vẫn là cảm thấy chuyện quan trọng như vậy, nhất định phải tìm người tính ngày lành tháng tốt.

Vì thế cứ như vậy, phụ huynh hai bên cùng với thầy bói đoán mệnh, cuối cùng mới là hai vị sắp cưới thương lượng tốt, định ngày mười lăm tháng tư.

Hôm nay là ngày đại cát với nghi lễ cưới hỏi.

"Không chỉ có nghi lễ cưới hỏi, hôm nay còn có rất nhiều chuyện đấy."Mẹ của Lâm Y Khải ở đầu bên kia của điện thoại cùng Lâm Y Khải nói: "Để tí nữa mẹ cùng bà thông gia gửi cho các con xem, con đừng có không tin."

Lâm Y Khải quay đầu liếc mắt nhìn Mã Quần Diệu một cái, đáp: "Được được được, con xem, con tin."

Mã Quần Diệu cùng Lâm Y Khải giờ phút này đang ở nước khác, tới nơi đi đặt may âu phục cùng với đặt nhẫn cưới của bọn họ, còn hẹn cả đội, thương lượng công việc liên quan tới hôn lễ.

Bọn họ mỗi người một cái tai nghe nhét trong lỗ tai, một bên nghe Lâm mẹ ở bên kia vui tươi hớn hở nói những chuyện xảy ra hôm nay, một bên thử nhẫn.

Là của Mã Quần Diệu tìm người thiết kế riêng, có lẽ là thấy Lâm Y Khải đang phân tâm nghe điện thoại, Mã Quần Diệu trực tiếp động thủ, cầm tay Lâm Y Khải lên, lấy nhẫn đeo vào.

Lâm Y Khải cũng phối hợp tự nâng tay mình lên, nhìn qua nhìn lại rồi nhìn thẳng, sau đó gật đầu với Mã Quần Diệu.

Lâm Y Khải nhỏ giọng: "Đẹp."

"Hai con đang làm gì?" Bên kia đã đổi thành giọng khác, là mẹ của Mã Quần Diệu.

Lâm Y Khải: "Đang xem nhẫn ạ."

"Xem nhẫn sao," Lâm mẹ ở bên kia nghe thầy rất cao hứng: "Mở video lên, cho mẹ cũng bà thông gia nhìn với."

Lâm Y Khải nghe xong nhướn mày Mã Quần Diệu, Mã Quần Diệu liền lấy điện thoại từ túi mình ra, bấm mở video.

Hai người mẹ muốn xem thì nhẫn của Lâm Y Khải cũng không có gỡ xuống.

Thuận tiện hắn cũng giúp Mã Quần Diệu đeo nhẫn lên, hai người nắm tay nhau để ở gần màn hình.

"Tiểu Mã cũng ở đó sao," Lâm mẹ ở bên kia nói: "Mẹ không nghe thằng bé nói chuyện, còn cho rằng nó không ở bên cạnh con."

Lâm Y Khải cười một tiếng, nhìn Mã Quần Diệu: "Anh ấy tương đối thẹn thùng, có người ngoài thì không thích nói chuyện, chỉ có con mới nói mà thôi."

Mã Quần Diệu nghe xong nở nụ cười, dùng ngón tay đeo nhẫn gõ lên trán Lâm Y Khải: "Nói cái gì đâu không."

Không chờ Lâm Y Khải lại bổ sung để giải thích, Mã mẹ ở bên kia mở miệng: "Đứa nhỏ của tôi chỉ có như vậy, những lúc không cần thiết mở miệng thì cũng chả thèm nói."

Lâm mẹ ở bên kia cười rộ lên: "Được rồi được rồi, hai người các con chơi cho vui đi, bọn mẹ không quấy rầy nữa, lập tức còn phải cùng bà thông gia chuẩn bị đồ vật cho hôn lễ bọn con kia."

Lâm Y Khải đáp một tiếng: "Hai người vất vả rồi ạ."

Lâm mẹ: "Không có gì vất vả."

Mã mẹ: "Không vất vả không vất vả, bọn mẹ cúp trước, lập tức phải lên đường đây."

Lâm Y Khải: "Vâng, hẹn gặp lại."

Mã Quần Diệu: "Hẹn gặp lại."

Nhẫn bên này xong khi thử xong, hai người lại đi thử âu phục.

Từ phòng thử đồ đi ra, Lâm Y Khải tự động tiến lên lấy cà vạt từ cô gái đang cầm đứng ở một bên, đi thắt cho Mã Quần Diệu.

Lâm Y Khải nói: "Anh là cà vạt còn em là nơ con bướm (1)."

Mã Quần Diệu: "Làm sao vậy?"

Lâm Y Khải: "Vậy là em là cà vạt còn anh là nơ con bướm thì có được không?"

Mã Quần Diệu: "Anh không thích thắt nơ con bướm."

Lâm Y Khải: "Vậy được rồi."

Mã Quần Diệu cúi đầu nhìn Lâm Y Khải: "Em nếu không thích nơ con bướm thì chúng ta có thể đều thắt cà vạt."

Lâm Y Khải lắc đầu: "Không sao cả, không cần, nơ con bướm cũng được mà."

Nói xong lời này, Lâm Y Khải đột nhiên cúi đầu nở nụ cười.

Mã Quần Diệu: "Lại làm sao vậy?"

Lâm Y Khải lắc đầu, vỗ lên cà vạt đã thắt xong, vẫn tiếp tục cười: "Tưởng tượng bộ dáng anh thắt nơ bướm một chút, quả thật là không quá ổn."

Mã Quần Diệu cầm lấy nơ con bướm từ trên tay cô gái kia, ở trên cổ áo của mình thử một lúc.

Vốn dĩ Lâm Y Khải đã ngừng cười, nhìn Mã Quần Diệu làm như vậy lại nở nụ cười, đặc biệt vui vẻ.

"Ha ha ha ha ha," Lâm Y Khải đè lên tay Mã Quần Diệu, lấy nơ con bướm lại, trêu chọc: "Anh nhìn như đang bị ép buộc ấy."

Mã Quần Diệu kéo Lâm Y Khải lại gần mình một chút: "Em vui là được."

Mã Quần Diệu nâng đầu Lâm Y Khải lên, Lâm Y Khải hiểu được ý của Mã Quần Diệu, cũng ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.

"Ân," Mã Quần Diệu sau khi đeo xong cà vạt rất vừa lòng, cũng không biết là nói với Lâm Y Khải hay là lầm bầm lầu bầu nói với mình, nói câu: "Lâm tiên sinh ép buộc."

Bởi vì lúc trước đều đã xem qua các chi tiết, cho nên nhẫn cùng âu phục cũng không có tốn bao nhiêu thời gian.

Buổi chiều hai người lại chạm mặt với đội làm kế hoạch về hôn lễ, lại đi dừng lại đi ăn đồ trong nước đã sớm thèm, rồi ngày hôm sau liền trở về nước.

Kỳ thật ai cũng không biết, Lâm Y Khải vẫn luôn có chút khẩn trương.

Đặc biệt là từng ngày kỷ niệm qua, ngày tổ chức hôn lễ một ngày một ngày tiếp cận, Lâm Y Khải ở trong lòng giống như đang bị một sợi dây thắt lại, từng chút một ghìm hắn.

Không khẩn trương thì cũng tự làm mình hoảng.

Ngay từ đầu hắn còn nghĩ, có thể là bởi vì sắp gặp phải chuyện lớn của đời người cho nên mới khẩn trương.

Việc này chỉ là bình thường, còn nghĩ chờ đến lúc quen cảm xúc này rồi thì nói không chừng hắn cũng không còn thấy khó chịu nữa.

Nhưng đến lúc sau lại càng ngày càng lớn, hắn cảm thấy mình giống như càng ngày càng khó chịu.

Cho nên khi khoảng cách đến hôn lễ chỉ còn một tuần, hắn mới nói việc này cho Mã Quần Diệu.

"Làm sao vậy? Vì sao em lại khẩn trương?" Phản ứng đầu tiên của Mã Quần Diệu là cái này.

Lâm Y Khải lắc đầu, đi theo Mã Quần Diệu nện bước lên lầu: "Không biết, em còn tự khuyên mình rất nhiều nhưng vô dụng."

Mã Quần Diệu cười rộ lên, hắn đợi nửa giây, chờ Lâm Y Khải cùng hắn đứng cùng một bậc thang, mới hỏi:" Em tự khuyên mình như thế nào?"

Lâm Y Khải nghĩ nghĩ: "Chỉ nói một ít không cần khẩn trương, chuyện này có gì lớn, một ngày liền qua, chỉ là một cái hôn lễ mà thôi, không có gì cả, có anh ở đây mà, những lời như vậy đó."

Lâm Y Khải không biết Mã Quần Diệu đang cười cái gì, nhưng Mã Quần Diệu sau khi nghe xong chính là rất vui vẻ nở nụ cười.

"Cái gì chứ," Lâm Y Khải cũng không nhịn được cười theo Mã Quần Diệu: "Em nói ra không phải để anh cười em đâu."

Mã Quần Diệu sờ lên đầu Lâm Y Khải: "Những lời anh muốn nói em đều đã tự khuyên mình rồi, anh còn có thể nói cái gì?"

Lâm Y Khải: "Vậy làm sao bây giờ?"

Mã Quần Diệu hỏi: "Nghiêm trọng lắm sao?"
Lâm Y Khải nghĩ nghĩ: "Ngược lại cũng không thể nói nghiêm trọng, lúc có việc thì không nghĩ đơn, một khi rảnh rỗi thì sẽ" Lâm Y Khải đột nhiên giơ tay lên, làm một kiểu muốn bùng nổ: "Đột nhiên hoảng hốt."

Mã Quần Diệu hỏi: "Hiện tại thì sao?"


Lâm Y Khải lắc đầu: "Hiện tại thì không, kiểu như vậy trong lúc này lại không nghĩ tới nó."

"Chính là khẩn trương bình thường," Mã Quần Diệu chạm lên cằm Lâm Y Khải một cái: "Nếu lời khuyên vô dụng vậy thì như vậy đi, về sau khẩn trương thì gọi điện thoại cho anh, anh bận thì nhắn tin nhắn cho em."

Lâm Y Khải hỏi: "Nhắn tin thì phải nói cái gì?"

Mã Quần Diệu dừng bước chân lại: "Không có lời nói với anh sao?"

Lâm Y Khải nở nụ cười.

Tính tính Mã Quần Diệu dù có kỳ dị thì Lâm Y Khải cũng đã nắm giữ chu toàn.

Một khi hắn biểu hiện ra một chút xíu trong sinh hoạt về Mã Quần Diệu có thể có cũng được mà có thể không cũng được, hoặc là thấy Mã Quần Diệu không quá quan trọng thì Mã Quần Diệu liền không vui.

Rõ ràng Mã Quần Diệu biết hắn không phải ý tứ kia.

Dù hắn muốn nâng đại bảo bối kia ở trong lòng bàn tay, thì Mã Quần Diệu vẫn là tính toán chi li.

"Có chuyện nói có chuyện nói." Lâm Y Khải chạy nhanh đến bên cạnh.

Mã Quần Diệu không làm khó hắn: "Nói cái gì cũng được, đã nhìn thấy cái gì, nghe thấy cái gì cũng được."

Lâm Y Khải: "Được."

Trò chuyện một lúc, hai người liền đến phòng ngủ.

Nếu theo quỹ đạo sinh hoạt mỗi tối về nhà thì là Lâm Y Khải tắm trước, sau đó mới tới Mã Quần Diệu tắm, nếu có thời gian mà tinh lực tràn đầy, thì lại làm hoạt động đặc biệt.

Nhưng hôm nay Lâm Y Khải mới tiến phòng tắm, cửa đột nhiên bị mở ra.

Hắn còn đang cầm áo còn chưa có kịp cởi ra, Mã Quần Diệu liền đi đến.

Lâm Y Khải nghi hoặc nhìn Mã Quần Diệu: "Làm sao vậy?"

Mã Quần Diệu hỏi: "Tắm rửa sẽ khẩn trương sao?"

Lâm Y Khải lắc đầu: "Tắm rửa thì không."

Mã Quần Diệu cũng lắc đầu, cười một tiếng, trở tay đóng cửa lại: "Không, em sẽ."

Phiên ngoại hôn lễ 2

Ngày mười lăm tháng tư, hôn lễ được cử hành đúng ngày tại một hòn đảo phía nam.

Với vị trí địa lý, tháng tư ở nơi đây thời tiết rất ấm áp, cũng nở rất nhiều loài hoa.

Theo tập tục(1) ở thành phố A thì trước hôn lễ, hai người sắp cưới không được ở bên cạnh nhau, cho nên ngày hôm qua sau khi bay đến trên đảo, phụ huynh hai bên đã lập tức tách hai người ra, thậm chí còn sắp xếp hai khách sạn riêng, để ngừa ngăn bọn họ trộm gặp mặt.

(1) : tập tục – phong tục và tập quán

Mã Quần Diệu cùng Lâm Y Khải cực kì bất đắc dĩ, bọn họ cùng không phải không phối hợp. Bình thường khi ở hai nhà cũng rất ngoan mà, tại sao việc này ở trong mắt phụ huynh hai nhà lại giống như bọn họ rất không nghe lời.

Hôn lễ hôm nay, Lâm Y Khải 6 giờ đã rời giường, tiếp theo lần trang điểm lần đầu tiên trong đời người.

Ngoại trừ hoa ở đám cưới cùng một ít đồ ở triển lãm thì còn lại là kế hoạch hôn lễ của một đội kia là Lâm Y Khải cùng Mã Quần Diệu bao hết, bao gồm cả chuyên viên trang điểm đang đánh phấn cho Lâm Y Khải.

"Chỉ đánh đơn giản một chút là được, tôi từ trước đến nay chưa từng làm, sợ thoạt nhìn sẽ rất kì quái."

Chuyên viên trang điểm ừ một tiếng: "Được Lâm tiên sinh, tôi vốn chỉ muốn đánh cho ngài một ít, da của ngài rất đẹp, chỉ đánh trên mặt một lớp để che đi quầng thâm mắt cùng tơ máu hồng."

Lâm Y Khải giương mắt: "Đúng vậy, gần đây ngủ không được ngon."

Chương Khải ngồi ở một bên, nghe được Lâm Y Khải nói lời này, lập tức dịch ghế lên phía trước: "Làm gì cái gì mà ngủ không ngon?"

Lâm Y Khải liếc mắt nhìn Chương Khải ở trong gương một cái: "Nghĩ lung tung gì rồi hả."
Chương Khải lớn tiếng cười rộ lên, tuy rằng hắn có suy nghĩ lung tung thật, nhưng không thể thừa nhận.

Chương Khải: "Tớ đã nói cái gì sao?"

Lâm Y Khải: "Cậu lớn tiếng như vậy làm gì?"

Chương Khải tức khắc nhỏ giọng: "Cài này không phải là cậu nghi oan tớ sao."

Lâm Y Khải giải thích: "Ngày mai còn muốn đi chơi với Mã Quần Diệu, hai tuần lận đấy, tớ phải làm trước công việc của mình."

Ngữ khí Chương Khải rất nhạt: "Như vậy sao."

Lâm Y Khải nhàn nhạt cong môi.

Đương nhiên, quả thật có nhiều việc, nhưng cũng không có nhiều đến nỗi vậy.

Bởi vì sắp kết hôn, nên Tiểu Triển cùng Dung Dung đã giúp hắn một số công việc.

Mà Chương Khải vừa rồi kinh ngạc, kỳ thật là đúng.

Từ lần trước hắn nói khẩn trương, Mã Quần Diệu liền không muốn buông tha hắn

Sau khi mở khóa việc cùng nhau tắm, thì tắm rửa liền trở nên đặc biệt không đơn thuần.

Mỗi lần ở phòng tắm chính là hơn một giờ, sau đó bị người kia lau khô bế lên giường, lại làm thêm mấy giờ.

"Nhắm hai mắt lại một chút." Chuyên viên trang điểm nói với Lâm Y Khải.

Lâm Y Khải nhắm hai mắt lại, không nghĩ nhiều nữa.

"Kết hôn phiền toái không?" Chương Khải đột nhiên hỏi Lâm Y Khải.

Lâm Y Khải: "Ổn mà, tuy rằng thoạt nhìn có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng thật ra tớ cùng Mã Quần Diệu đến bây giờ cũng không có làm cái gì cả."

Chương Khải: "Này chẳng lẽ không phải là nhờ lực lượng của đồng tiền sao?"

Lâm Y Khải bật cười: "Cũng có thể nói như vậy."

Chương Khải thở dài một tiếng thật dài, lại hỏi: "Tí nữa có quy trình gì? Anh ấy tới đón cậu sao? Hay là thế nào?"

Về quy trình kết hôn, Lâm Y Khải cùng Mã Quần Diệu chỉ chọn phần đơn giản nhất.

Phân đoạn đón dâu là phải có, bọn họ còn thảo luận ai đi đón ai, cuối cùng quyết định cho người nằm trên Mã Quần Diệu đi đón Lâm Y Khải.

Sau đó Lâm Y Khải còn suy xét đến Mã Quần Diệu tính cách, mãnh liệt kiến nghị tỉnh rớt đổ môn cái này phân đoạn.

Rốt cuộc hắn cảm thấy Mã Quần Diệu như vậy, lại ở cửa hô to anh yêu em, còn phải ứng phó các loại tiết mục lung tung, cuối cùng còn phải làm trò ở trước mặt nhiều người như vậy mà quỳ xuống cầu hôn, Mã Quần Diệu không xấu hổ nhưng hắn xấu hổ.

Ngẫm lại thật khiến cho người xấu hổ.

Loại chuyện kiểu này này thì Mã Quần Diệu lén làm với hắn là được.

Quá nhiều người xem, hắn ngược lại không được tự nhiên, không biết phải biểu hiện như thế nào đó.

Mà cái phần đơn giản nhất này, chính là lúc Mã Quần Diệu vừa đến thì Lâm Y Khải cũng trực tiếp xuống lầu.

Lần trước ông thầy bói kia không chỉ có tính ngày lành tháng tốt mà còn thuận tiện canh giờ luôn. Là giờ Tỵ, cũng chính là 9 giờ, là canh giờ tốt nhất hôm nay.

Đến tám giờ, Lâm Y Khải đã chuẩn bị ổn thoả.

8 giờ mười phút, tổ camera tiến vào chụp ảnh, cũng nhắc nhở thời gian.
8 giờ mười lăm, tổ nhiếp ảnh bắt đầu quay chụp ở bên ngoài cùng với một ít ảnh chụp.

8 giờ 40, thông báo có thể xuống lầu.

8 giờ 45, gặp mặt Mã Quần Diệu ở dưới lầu.

Theo tập tục ở thành phố A trước hôn lễ không được gặp mặt nhau, trong một giây vừa nhìn thấy Mã Quần Diệu . Lâm Y Khải cố ý biểu hiện thật kinh ngạc, hơn nữa còn một bộ dáng như lần đầu tiên gặp mặt người kia, nói với Mã Quần Diệu: "Anh đẹp trai kia, anh hôm nay chính là chồng sắp cưới của tôi sao?"

Mã Quần Diệu cười đưa hoa qua, phối hợp nói: "Xin hỏi em là Lâm tiên sinh sao?"

Lâm Y Khải gật đầu: "Là tôi."

Mã Quần Diệu ôm em Lâm Y Khải: "Tiếp theo cũng là em."

Hai người làm bạn ra khách sạn, ở trong một đám người hoan hô cùng pháo mừng đi lên xe.

Mới vừa ngồi xuống, Mã Quần Diệu sờ lên tóc Lâm Y Khải: "Trở nên cứng rồi."

Lâm Y Khải cũng giơ tay lên sờ: "Phun keo xịt tóc đó" hắn nói xong đột nhiên lui về phía sau, hỏi Mã Quần Diệu: "Em có cái gì khác không? Em rất sớm đã phải rời giường, thợ trang điểm kia làm thật là lâu."

Mã Quần Diệu nói: "Có khác."

Lâm Y Khải tò mò: "Khác cái gì vậy ạ?"

Mã Quần Diệu: " Làm tóc."

"Ha ha ha," Lâm Y Khải nở nụ cười, vỗ tay: "Nói được lắm!"

Hắn lại lần nữa dựa về: "Thợ trang điểm còn hỏi em muốn son môi hay không nữa."

Mã Quần Diệu quay đầu nhìn Lâm Y Khải: "Vậy em son không?"

Lâm Y Khải lắc đầu: "Không có, son rồi cũng lau, nhão dính dính, hơn nữa," hắn nhìn về tài xế, nhỏ giọng nói: "Chờ xong rồi, anh không phải muốn hôn em sao? Dính cả son thì làm sao bây giờ."

Mã Quần Diệu cười rộ lên: "Chưa ăn bánh kem vị son môi bao giờ."

Lâm Y Khải vỗ lên đùi Mã Quần Diệu một cái: "Anh nói nhỏ thôi."

Lâm Y Khải khụ khụ, thay đổi đề tài: "Anh có trang điểm không?"

Mã Quần Diệu lắc đầu: "Không."

Lâm Y Khải kinh ngạc: "Vì sao?"

Mã Quần Diệu: "Anh không muốn."

Lâm Y Khải: "...... Này cũng có thể?"

Lý do thật đầy đủ.

Lâm Y Khải duỗi tay sờ lên tóc Mã Quần Diệu: "A, tóc có làm nè. "

Mã Quần Diệu: "Ở trong lòng cân bằng chưa?"

Lâm Y Khải cười, ngửa đầu: "Cân bằng."

Không bao lâu, xe liền chạy đến địa điểm tổ chức hôn lễ.

Kế tiếp theo kế hoạch thời gian vừa đến, Lâm Y Khải liền nắm tay Mã Quần Diệu đi qua các khách mời, đi lên thảm đỏ đến trên sân khấu.

Trên mặt mỗi người đều tràn đầy tươi cười, người chủ trì ở bên cạnh cầm micro nói lời chúc, từng đợt vỗ tay lần lượt vang lên.

"Thật náo nhiệt." Lâm Y Khải trong lúc người chủ trì đang nói, nói nhỏ với Mã Quần Diệu.

Mã Quần Diệu hỏi: "Vui vẻ không?"

Lâm Y Khải lập tức cười càng vui vẻ: "Vui vẻ."

Có lẽ là lức trước đã xem qua nội dung liên quan, tới đoạn trao nhẫn rồi, người chủ trì ở một bên cầm micro nói, Lâm Y Khải bên này cũng nhỏ giọng nói theo, hai thanh âm trùng với nhau.

Âm thanh của Lâm Y Khải chỉ có Mã Quần Diệu có thể nghe thấy, không giống với người chủ trì. Hắn vừa nói vừa cười, giống như đang chọc Mã Quần Diệu vui vẻ, lại hình như đang chọc cả mình vui vẻ.

"Chú rể, cậu nguyện ý không?" Người chủ trì lớn tiếng hỏi.

"Anh nguyện ý không? " Lâm Y Khải nhìn đôi mắt của Mã Quần Diệu, nhỏ giọng hỏi.

Trước khi nhận lấy micro, Mã Quần Diệu nhỏ giọng trả lời Lâm Y Khải: "Anh nguyện ý." Tiếp theo mới nhận lấy micro lại, lại lặp lại một lần nữa: "Nguyện ý."

Micro sau khi đưa cho người chủ trì, Mã Quần Diệu cũng dùng âm thanh đồng dạng, hỏi Lâm Y Khải: "Em nguyện ý không ?"

Lâm Y Khải lúc này không nói theo nữa, cũng nói nhỏ với Mã Quần Diệu sau đó mới cầm micro nói: "Em nguyện ý."

Ai cũng không biết ở một hôn lễ lớn như vậy. Hai chú rể sắp cưới làm trò ở trước mặt một người, trộm làm một hành động nhỏ khác như mọi nhà bình thường.

Hướng tới cả toàn thế giới tuyên bố, đồng thời cũng tuyên bố với cậu.

Không rời không bỏ, làm bạn đến già.

Phiên ngoại hôn lễ 3

Sau khi hoàn thành hôn lễ, vừa lúc đến giờ cơm trưa.

Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác tại hội trường, khách mời đều được tiến cử đến nhà hàng của khách sạn, chuẩn bị đi ăn cơm.

Thời gian buổi trưa, nhiệt độ không khí cao hơn rất nhiều.

Mã Quần Diệu cùng Lâm Y Khải vào phòng nghỉ cởi áo khoác ra, rồi theo mọi người vào nhà hàng của khách sạn.

Hai chú rể đẹp mắt, cũng có thể làm bầu không khí vui mừng ngày hôm nay cao hơn một tầng, người phục vụ giúp hai người đẩy cửa ra trong nháy mắt, rất rõ ràng có thể nhìn thấy rất nhiều camera chụp ảnh bọn họ.

Ngoại trừ tổ nhiếp ảnh chuyên môn được mời đến, thì còn lại chính là khách mời ngày hôm nay, tất cả để xoay người lại nhìn về cửa điên cuồng chụp ảnh bọn họ.

Lâm Y Khải rất ít ở nơi có nhiều ánh đèn như vậy, trong nháy mắt này hơi hiện không được tự nhiên.

Không biết làm cái gì, cũng chỉ có thể dựa người vào Mã Quần Diệu bên cạnh.

Không biết nên nhìn nơi nào, cũng chỉ có thể cùng Mã Quần Diệu nói chuyện.

Sau đó đối với không khí lộ ra nụ cười.

"Thật nhiều camera." Lâm Y Khải nhỏ giọng nói.

Mã Quần Diệu nắm lấy tay hắn: "Đi thôi, tiểu nhân vật chính."

Bàn của nhân vật chính tại phía trong cùng, cho nên bọn họ phải đi đến từ đám người này, rồi đi đến từ đám người kia.

Lâm Y Khải chỉ là một người bình thường, đã bao giờ đối mặt với nhiều cam như vậy đâu, cho nên hắn một khi có cảm giác xấu hổ, liền lập tức cùng Mã Quần Diệu nói chuyện.

Nói gì bây giờ?

Có lẽ là chút có chút không.

"Mã Quần Diệu, chúng ta đi nghỉ phép còn cá cùng hoa thì làm sao bây giờ làm sao bây giờ?"

"Anh giao cho mẹ anh."

"Vậy chẳng phải là mẹ lại biết mật khẩu rồi sao?"

"Trở về lại đổi."

"Ồ."

"Đổi thành cái gì?"

"031116."

Lâm Y Khải không hỏi là có ý nghĩa gì, mà là thoáng rũ mắt, bắt đầu tự mình phiên dịch.

Vài giây sau hắn phiên dịch thành công, đột nhiên ngẩng đầu cười với Mã Quần Diệu.

"A ~" Lâm Y Khải cười hé môi dưới.

Bọn họ đi một đường này bao nhiêu người nhìn chằm chằm, tuy rằng không ai có thể nghe được bọn họ đang nói cái gì, nhưng chỉ là nhìn cũng đủ ngọt.

Mã Quần Diệu còn một dáng đang chọc tiên sinh nhà hắn.

Sau khi ngồi xuống thì thời gian cũng vừa đến, khách sạn bắt đầu dọn đồ ăn lên.

Hai người cũng bắt đầu đi kính rượu từng bàn từng bàn một.

Bắt đầu từ bàn của phụ huynh, mãi cho đến họ hàng, cuối cùng mới là bạn bè của cả hai người.

Theo quan hệ trên dưới, hai người trước tiên đi kính bạn của Mã Quần Diệu.

Bạn của Mã Quần Diệu Lâm Y Khải đã gặp qua hơn nửa, cơ bản đều là người làm ăn với hắn, chỉ toàn nói những lời khách sáo rồi uống rượu.

Trường hợp này Lâm Y Khải cũng vẫn nói, nhưng bởi vì bên cạnh là Mã Quần Diệu, hắn cơ hồ không cần phải nói cái gì nhiều, lời nói đều để cho người khác nói, gương mặt luôn tươi cười là đủ.

Sau đó mới là bạn của Lâm Y Khải.

Hắn lần này mời rất nhiều người, bạn học cấp 3, bạn học đại học, bạn bè đại học, tất cả đều một đống.

Bạn học cấp 3 chính là những người lần trước gọi hắn là bảo bối.

Bất quá hôm nay mọi người rất cẩn thận, hơn nữa ngày hôm qua Tiểu Kiệt ở trong nhóm nói hôm nay nếu lại nghe thấy bảo bối, liền phải phát 200 bao lì xì.

Cho nên lần trước đã rút kinh nghiêm, hôm nay đã cẩn thận liền càng cẩn thận.

"Chờ rồi rốt cuộc cũng uống rượu mừng với cậu" Tới bàn bạn học cấp 3 rồi, Tiểu Kiệt cầm lấy ly rượu của mình nói với Lâm Y Khải.

Bạn học ở bên cạnh Tiểu Kiệt đáp lời: "Cậu ta rất cao hứng, ngày hôm qua còn ở trong nhóm nói."

Tiểu Kiệt cười rộ lên: "Làm gì! Tiểu Khải kết hôn tớ vui vẻ không được sao."

Thật giống như năm đó Lâm Y Khải vào ban trọng điểm, sau đó lại thi đậu A đại, Tiểu Kiệt luôn là người thứ nhất hô hào đám bạn học đi chúc mừng Lâm Y Khải chúc.

Lâm Y Khải lấy ly rượu trên tay Mã Quần Diệu lại, cùng Tiểu Kiệt chạm ly: "Vậy tớ uống một ngụm."

Tiểu Kiệt gật đầu: "Nể tình nể tình, một ngụm thì một ngụm."

Bàn này ồn ào nhốn nháo sau khi kết thúc, Lâm Y Khải cùng Mã Quần Diệu lại đi bàn tiếp theo.

Lại bàn tiếp theo.

Lại bàn tiếp theo.

Chờ đến bàn của bạn bè đại học, Lâm Y Khải cùng Mã Quần Diệu như là nhân tài, vừa đến mọi người đột nhiên ồn ào lên.

Lâm Y Khải vẻ mặt không hiểu nổi: "Làm sao vậy, đây là sao?"

Bạn ở bên cạnh Lâm Y Khải đứng lên cười nói: "Vừa mới nãy Triệu Diệu còn đang nói chuyện của cậu cùng Mã học trưởng."

Lâm Y Khải vẫn nghi hoặc: "Tớ cùng Mã Quần Diệu thì có chuyện gì?"

Triệu Diệu cũng đứng lên: "Nói em đó, năm trước mới hỏi thăm anh về học trưởng, mới mấy ngày trên trang xã hội lại đăng giấy kết hôn, anh khi đó không biết là em cùng học trưởng kết hôn. Thẳng đến ngày hôm qua, anh không phải là nhờ thiệp mời xác định khách sạn bên này, sau đó liền bùng nổ."

Có lẽ là vừa rồi mới giảng quá một lần, mọi người đều thập phần phối hợp, Triệu Diệu sau khi nói tiếng bùng nổ, có người bắt đầu hùa.

"Như thế nào đây?"

"Như thế nào đây?"

Triệu Diệu vỗ tay một cái: "Lâm Y Khải lão công đây là ai? Mã Quần Diệu? Mã Quần Diệu! Này không phải là Mã học trưởng của chúng ta sao!"

"Này thì thật trùng hợp."

"Này thì thật trùng hợp!"

Mọi người cùng nhau nở nụ cười.

Triệu Diệu thật sự kinh ngạc, lông mày muốn nâng lên cả da đầu: "Nói thật, anh bây giờ còn chưa bình tĩnh lại được, Lâm Y Khải? Hả? Mã học trưởng? Hả? Hai người? A? Tình huống là như thế nào?"

Lâm Y Khải cười: "Kinh hỉ không ạ?"

"Quá kinh hỉ!" Triệu Diệu nói xong tới gần Lâm Y Khải một chút, cười khà khà: "Được lắm đó Lâm Tiểu Khải, đóa hoa cao lãnh đã bị em bắt lấy."

Lâm Y Khải thập phần khiêm tốn: "Cũng bình thường mà, lợi hại giống nhau"

Triệu Diệu: "Quen biết như thế nào? Lúc em hỏi anh về học trường là khi đó quen nhau sao."

Lâm Y Khải lắc đầu: "Khi đó sắp kết hôn."

Triệu Diệu: "Thật luôn hả Lâm Tiểu Khải!"

Nói xong với bàn này, cơ bản là kết thúc tất cả, không bao lâu Lâm Y Khải cùng Mã Quần Diệu về bàn của mình.

Có lẽ là đã qua cảm xúc mới mẻ ngay từ đầu, lúc này sự để ý của hai người mới không nhiều như vậy nữa, Lâm Y Khải cũng tự nhiên rất nhiều.

Mọi người ăn uống tâm sự, buổi trưa liền đi qua.

Trên đảo nhỏ này có một ít hạng mục du lịch, cho nên thời gian còn lại thì mọi người hoạt động tự do.

Hôn lễ kéo dài đến buổi tối, xem biểu diễn, cuối cùng là bắn pháo hoa.

Một ngày kết thúc, Lâm Y Khải mệt không chịu được.

"Rõ ràng em cũng không có làm cái gì mà." Lâm Y Khải oán giận.

Giờ phút này bọn họ ở trước cửa kính sát đất ở phòng khách sạn.

Cảnh đêm trên đảo rất đẹp, bờ biển liên tiếp chiếu mọi màu sắc ánh đèn, giống như nhưng bông pháo hoa chiếu trên mặt đất.

Mã Quần Diệu đứng ở trước cửa sổ sát đất, Lâm Y Khải đạp lên trên sô pha, đứng ở phía sau hắn, đặt tay lên vai hắn, đem trọng lượng đều cho hắn.

Lâm Y Khải hỏi: "Anh có mệt hay không?"

Mã Quần Diệu lắc đầu: "Không mệt."

Lâm Y Khải ngô một tiếng: "Em hẳn là đứng mệt, cả ngày đều đứng."

Lâm Y Khải nói xong rũ đầu xuống, đè lên trên vai Mã Quần Diệu.

"Mã Quần Diệu."

"Hử."

"Mấy giờ rồi anh?"

"10 giờ."

Mã Quần Diệu giống như cảm giác có điểm không thích hợp, xoay người qua, đỡ lấy eo Lâm Y Khải: "Buổi tối uống nhiều hay ít?"

Lâm Y Khải cười một tiếng: "Không uống nhiều, cùng bà ngoại uống một chút, cùng cậu uống một chút, chỉ hai ngụm."

Quả thật là không có say, nhìn còn vô cùng có tinh thần.

Không một chút trở ngại nào......

"Uống rượu không?" Mã Quần Diệu nhìn Lâm Y Khải.

Lâm Y Khải đột nhiên cười rộ lên: "Anh tại sao lại có một bộ dáng rất chờ mong như vậy."

Mã Quần Diệu không đáp lời Lâm Y Khải, hắn vẫn nói: "Uống rượu không? Anh gọi người phục vụ mang lên rượu vang đỏ," còn như là sợ Lâm Y Khải không đồng ý, Mã Quần Diệu tiếp tục thuyết phục: "Em hôm nay còn chưa có uống rượu với anh đâu, em cùng bạn ngồi cùng bàn cấp 3 uống, cũng uống với Chương Khải."

Lâm Y Khải: "Bọn họ tương đối đặc thù sao anh."

Mã Quần Diệu một bộ không thích nghe lời nói như vậy: "Anh thì sao?"

Lâm Y Khải bật cười, hắn lui về sau một chút, bất quá hắn không lui được nhiều, bởi Mã Quần Diệu nắm chặt hắn.

Lâm Y Khải nhìn chằm chằm đôi mắt Mã Quần Diệu: "Làm gì vậy? Anh như vậy em sẽ cảm thấy anh không có ý tốt đó."

Mà Mã Quần Diệu vẫn là câu nói kia: "Uống không?"

Lâm Y Khải nghĩ nghĩ, gật đầu: "Uống."

Quả nhiên Mã Quần Diệu đang chờ mong, Lâm Y Khải mới nói xong, Mã Quần Diệu liền đi đến mép giường, cầm lấy điện thoại ở đầu giường, gọi phục vụ của khách sạn.

Lâm Y Khải đột nhiên có loại dự cảm rất bất thường.

Mã Quần Diệu muốn làm gì vậy.

Phiên ngoại hôn lễ 4

Rất nhanh, người phục vụ khách sạn liền mang rượu lên.

Mã Quần Diệu gọi hai bình, còn có cốc đế dài cùng dụng cụ mở nắp rượu.

Bởi vì rất ít khi uống rượu, Lâm Y Khải không quá hiểu biết với rượu, khi cầm bình rượu vào cũng không biết nên nhìn cái gì, hắn chỉ hỏi câu: "Uống tốt không anh?"

Mã Quần Diệu nói: "Là cái anh cho rằng là tốt nhất."

Lâm Y Khải gật gật đầu, cầm dụng cụ mở nắp rượu tới: "Em mở nhé?"

Mã Quần Diệu: "Ừ."

Lâm Y Khải mở bình, Mã Quần Diệu đứng ở một bên xem.

Kiểu mở mới lạ, vừa thấy liền biết không thường làm cái này.

Mã Quần Diệu hỏi: "Có thể uống nhiều hay ít?"

Lâm Y Khải lắc đầu: "Không nhiều lắm, nửa bình thôi."

Mã Quần Diệu: "Một bình này cho em."

"Ha?" Lâm Y Khải cười ngẩng đầu: "Anh làm gì đó? Muốn chuốc say em?"

Mã Quần Diệu thành thật: "Ừ."

Lâm Y Khải khẽ nhướn mi, bỏ nắp rượu qua một bên.

Mã Quần Diệu cầm cái ly đến, trước tiên rót một ly đưa cho Lâm Y Khải, chờ Lâm Y Khải uống một ngụm, hắn hỏi: "Thế nào?"

Lâm Y Khải: "Kỳ thật em uống cũng không thấy có gì khác, còn không phải chỉ là rượu vang đỏ sao?"

Mã Quần Diệu đột nhiên hỏi: "Khổ không?"

Lâm Y Khải cười một tiếng: "Tại sao lại khổ," Lâm Y Khải nói xong nheo mắt nhìn Mã Quần Diệu: "Anh cứ là lạ."

Mã Quần Diệu không nói cái gì, trực tiếp cầm lấy cái ly trên tay Lâm Y Khải uống một ngụm.

Lâm Y Khải cho rằng hắn muốn phát biểu quan điểm của mình, nhưng hắn lại đưa cái ly về cho mình.

Mã Quần Diệu: "Uống hết đi."

Lâm Y Khải ồ một tiếng, uống cạn ly.

Lâm Y Khải nói: "Mã Quần Diệu, em uống nhiều quá nếu say thì rất có thể cái gì cũng không nhớ rõ."

Mã Quần Diệu gật đầu: "Anh biết."

Lâm Y Khải ở trong lòng gào hai tiếng.

Bất quá có Mã Quần Diệu ở, hắn rất yên tâm.

Lúc hắn học đại học, hắn vì để thí nghiệm tửu lượng của mình từng uống quá say.

Ở trong ý thức của hắn, ấn tượng cuối cùng là ở trong tiệm, sau đó đã là ngày hôm sau.

Lần đó hắn cùng bạn cùng phòng đi, sau đó hắn có hỏi bạn cùng phòng khi hắn uống nhiều có biểu hiện gì không. Bạn cùng phòng nói rất thất vọng, còn nói bọn họ đều đã chuẩn bị camera tốt, Lâm Y Khải lại rất ngoan không làm cái gì kỳ quái cả. trở về ký túc xá vừa ngã đầu liền ngủ, sau đó thêm một câu: Lâm Y Khải, tửu lượng của cậu quá kém.

Đương nhiên, Lâm Y Khải không dám cam đoan rằng khi mình uống rượu say ngoan, với những chuyện xảy ra của hắn và Mã Quần Diệu lần đầu tiên là lúc hắn uống say.

Nghĩ nghĩ, hắn đã cùng Mã Quần Diệu uống hai ly.

"Thật muốn chuốc say em sao?" Đến lúc uống ly thứ ba, Lâm Y Khải hỏi.

Mã Quần Diệu vẫn là câu trả lời kia: "Ừ."

Lâm Y Khải uống cạn ly trên tay: "Được thôi."

Mã Quần Diệu đột nhiên cười rộ lên, hắn duỗi tay qua sờ cằm Lâm Y Khải: "Làm thế nào lại ngoan như vậy?"

Lâm Y Khải nâng cằm lên: "Nghe lời chồng nói."

Hai người lúc này đang ngồi ở trước cửa sổ sát đất, ngồi trên hai ghế sô pha đơn, lại thêm một cái bàn tròn nhỏ, tạo khung cảnh ngọt ngào nhẹ nhàng.

Mã Quần Diệu tiếp tục rót rượu cho Lâm Y Khải, tiếp tục cùng Lâm Y Khải chạm cốc.

Chờ Lâm Y Khải uống xong ly thứ bốn, Mã Quần Diệu hỏi: "Hôn lễ kết thúc rồi, em còn khẩn trương không?"

Lâm Y Khải lắc đầu: "Không khẩn trương nữa, hôm nay mọi người đều rất vui vẻ."

Lâm Y Khải nói xong lời này, đột nhiên ngẩng đầu cười với Mã Quần Diệu.

Mã Quần Diệu nhìn đôi mắt Lâm Y Khải, duỗi tay qua nâng mặt hắn lên: "Choáng váng đầu không?"

Lâm Y Khải lắc đầu, nhưng không bao lâu sau lại gật đầu: "Giống như có chút muốn hôn mê."

Mã Quần Diệu nháy mắt, khóe môi cong lên.

Hắn tiếp tục rót rượu cho Lâm Y Khải, Lâm Y Khải tiếp tục uống.

Đến lúc uống xong ly thứ sáu, Lâm Y Khải đột nhiên duỗi ngón trỏ ra chỉ vào trần nhà: "Có gì đó phía trên."

Hắn quay đầu nhìn Mã Quần Diệu, cũng gọi: "Chồng ơi."

Mã Quần Diệu đáp:" Ơi."

"Không xong," Lâm Y Khải cười một chút: "Em đã quên em muốn nói gì."

Mã Quần Diệu hơi quan tâm: "Có khỏe không?"

Lâm Y Khải lắc đầu: "Không tốt lắm."

Nhưng ngoài miệng nói không tốt lắm, trên tay lại tự mình cầm lấy bình rượu, rót cho mình một ly, còn là một ly đầy.

Mắt thấy hắn muốn uống một hơi cạn sạch, Mã Quần Diệu vội vàng hạ cổ tay hắn xuống.

Miệng Lâm Y Khải đi theo rượu, cũng đi theo tay mình, đi vài giây rồi mới ngẩng đầu nhìn Mã Quần Diệu: "Vì sao không cho em uống?"

Mã Quần Diệu đoạt cái ly từ trong tay Lâm Y Khải lại: "Quá nhiều."

Mắt Lâm Y Khải trông mong nhìn chằm chằm cái ly, gật đầu: "Ồ."

Mã Quần Diệu lại nói: "Rượu phải uống chậm một chút."

Lâm Y Khải gật đầu: "Được."

Nói xong, Lâm Y Khải lại nhìn chằm chằm ly rượu.

Mã Quần Diệu nhìn đôi mắt hắn, hỏi: "Anh là ai?"

Lâm Y Khải vẫn nhìn ly rượu: "Mã Quần Diệu."

Mã Quần Diệu lại hỏi: "Anh là gì của em?"

Lâm Y Khải: "Chồng."

Mã Quần Diệu nâng ly rượu lên, Lâm Y Khải vẫn nhìn chằm chằm, ngẩng đầu theo.

Mã Quần Diệu đưa sang bên trái, ánh mắt Lâm Y Khải nhìn về bên trái.

Mã Quần Diệu đưa sang bên phải, ánh mắt Lâm Y Khải nhìn sang bên phải.

Mã Quần Diệu đổi sang tay khác, để ra xa hơn chút, hắn thấy mày Lâm Y Khải thoáng nhíu lại.

Mã Quần Diệu: "Muốn uống sao?"

Lâm Y Khải gật đầu: "Vâng."

Mã Quần Diệu: "Lại đây."

Đầu Lâm Y Khải chậm rãi quay về, lúc này mới nhìn Mã Quần Diệu: "Đi nơi nào chứ."

Mã Quần Diệu: "Đến bên cạnh anh"

Lâm Y Khải ồ một tiếng, lại chuyển tầm mắt về, tiếp tục nhìn chằm chằm ly rượu.

Hắn nghe lời đứng lên, vòng qua bàn tròn đi đến bên cạnh Mã Quần Diệu, lúc này Mã Quần Diệu cầm ly rượu về, uống một ngụm.

Lâm Y Khải đứng ở trước mặt Mã Quần Diệu, nhìn chằm chằm môi Mã Quần Diệu thật lâu, rồi sau đó hắn chớp chớp mắt, ngồi lên trên đùi, đôi tay nâng mặt Mã Quần Diệu lên, cúi đầu hôn xuống.

Giữa hai môi đều là hương rượu, ăn đến lâu rồi, uống đến lâu rồi, căn bản không phân được rốt cuộc là đang nếm rượu, hay là hôn.

"Mã Quần Diệu, anh thơm quá đi mất." Lâm Y Khải không ngại nói những lời này.

Mã Quần Diệu rầu rĩ ừ một tiếng.

Lâm Y Khải tiếp tục nói chuyện.

"Mã Quần Diệu, uống rất ngon."

"Mã Quần Diệu, em muốn sờ."

"Mã Quần Diệu, chồng của em."

"Chồng ơi, muốn."

"Chồng chồng chồng chồng ơi."
......
Ngay từ đầu Lâm Y Khải còn đang chủ động, chỉ là không bao lâu liền thay đổi.

Môi Mã Quần Diệu từ trên môi Lâm Y Khải dời đi.

Lâm Y Khải phối hợp ngẩng đầu lên

Rượu tốt nhất đều không bằng Lâm Y Khải thơm ngọt, Mã Quần Diệu để tay Lâm Y Khải ra sau lưng người, cách áo sơmi, lấy môi răng đối phó hắn.

Không biết là uống rượu có thể làm Lâm Y Khải càng hồ đồ, hay vẫn là Mã Quần Diệu làm làm việc này khiến hắn càng hồ đồ, đầu óc Lâm Y Khải rất loạn, giọng nói cũng dần dần trở nên khàn.

Giữa lúc mơ hồ, hắn cảm giác mình bị ôm lên.

Sau đó có người nói với hắn: "Đứng thẳng."

Hắn liền đứng thẳng.
Đúng là trong nháy mắt này, trên đỉnh có một mảnh nước ấm chảy xuống.

Hắn hoảng hốt một trận, mới hiểu được mình bây giờ đang ở phòng tắm.

"Mã Quần Diệu," Lâm Y Khải hỏi: "Tắm sao?"

Mã Quần Diệu: "Ừ, tắm."

Ngoài miệng nói tắm, nhưng làm lại không phải là tắm.

Cũng giống với ở trên sô pha vừa rồi, Lâm Y Khải ôm Mã Quần Diệu rất chặt, làm thế nào cũng không chịu buông ra.

Mã Quần Diệu hỏi hắn: "Thanh tỉnh chưa?"

Lâm Y Khải gật đầu: "Vâng."

Mã Quần Diệu hỏi lại: "Hôm nay ngày mấy?"

Lâm Y Khải ánh mắt mê mang: "Ngày mấy vậy?"

Được, chưa thanh tỉnh.

Mã Quần Diệu còn muốn hỏi nữa nhưng Lâm Y Khải lại không cho, cũng giống vừa rồi, ôm mặt Mã Quần Diệu bắt đầu hôn hắn.

Hôn như thế nào cũng không đủ.

Tay nắm tay Mã Quần Diệu chặt chẽ, sau đó quỳ xuống gạch men sứ trên mặt đất.

Độ ấm phòng tắm càng ngày càng cao, không khí ấm áp vờn ở xung quanh, Mã Quần Diệu luồn vào mái tóc mềm mại của Lâm Y Khải, khống chế hô hấp đang không ổn của mình.

Không bao lâu, hắn chuyển thảnh thế chủ động, nâng người Lâm Y Khải lên, đè lên tường.

Sau khi đi ra từ phòng tắm ra, Lâm Y Khải dần dần đã có chút tỉnh táo.

Hắn nhớ rõ một ít, đã quên hơn phân nửa, bất quá sự thật eo rất mỏi đã nói cho hắn vừa nãy đã trải qua cái gì.

Mã Quần Diệu nằm ở bên cạnh, nhắm hai mắt, nhưng thoạt nhìn không giống đang ngủ.

Lâm Y Khải trở mình, đối mặt với hắn, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Mã Quần Diệu."

Quả nhiên, Mã Quần Diệu đáp: "Hửm."

Lâm Y Khải hỏi: "Mấy giờ rồi anh?"

Mã Quần Diệu: "1 giờ rưỡi."

Lâm Y Khải kinh ngạc: "1 giờ rưỡi rạng sáng?"

Mã Quần Diệu cười, mở mắt, hỏi Lâm Y Khải: "Tỉnh rồi hả?"

Lâm Y Khải gật đầu, hỏi: "Em uống rượu nhiều hay ít?"

Mã Quần Diệu: "Chúng ta còn chưa có uống xong một bình."

"Thật sao," Lâm Y Khải cười nhạo chính mình: "Em là cái tửu lượng gì đây," hắn nghĩ nghĩ, lại tìm cái cớ cho mình: "Hẳn là do trước khi về em đã uống một chút."

Mã Quần Diệu cũng trở mình, giống như muốn xác định Lâm Y Khải đã thanh tỉnh thật hay không, hắn hỏi: "Hôm nay ngày mấy?"

Lâm Y Khải nói: "Ngày chúng ta kết hôn."

Mã Quần Diệu nhướn mi, lại hỏi: "Chúng ta vừa mới làm gì?"

Lâm Y Khải cười hắc hắn hai tiếng, lăn vào trong lồng ngực Mã Quần Diệu.

Mã Quần Diệu sờ cằm Lâm Y Khải: "Nhớ rõ sao?"

Lâm Y Khải lắc đầu: "Không nhớ rõ, nhưng em biết chúng ta đã làm gì."

Mã Quần Diệu cúi đầu hỏi: "Em vừa mới khóc đó em biết không?"

"Hả?" Lâm Y Khải ngẩng đầu: "Thật hay giả?"

Mã Quần Diệu: "Ở trong phòng tắm khóc."

Lâm Y Khải: "Vì, vì sao chứ?"

Mã Quần Diệu cười: "Anh lúc ấy cũng hỏi em như vậy, anh hỏi em làm sao vậy? Vì sao lại khóc."

Lâm Y Khải nghi hoặc: "Em nói như thế nào?"

Mã Quần Diệu: "Em nói em không chịu được, kêu anh đừng cử động."

Lâm Y Khải: "......"

Lâm Y Khải trong nháy mắt đỏ mặt.

Này mẹ nó...... Là cái gì chứ......

Mã Quần Diệu còn đang tiếp tục nói: "Sau khi anh dừng lại em liền không khóc như vậy nữa."

Lâm Y Khải: "......"

Lâm Y Khải không quá tin tưởng: "Anh đừng gạt em."

Mã Quần Diệu: "Là thật."

Lâm Y Khải vẫn là: "Anh đừng cho là em uống say cái gì cũng không biết, thì anh liền gạt em!"

Mã Quần Diệu bật cười: "Không lừa em."

Lâm Y Khải ở trong lòng mắng một tiếng.

Mã Quần Diệu đột nhiên lại hỏi: "Em khi khóc còn nói rất nhiều, muốn anh lặp lại không?"

Lâm Y Khải: "......"

Lâm Y Khải nuốt một chút nước miếng, một bên cảm thấy thẹn, một bên lại rất muốn biết.

Hắn do dự lại do dự, cuối cùng vẫn là hỏi: "Em đã nói gì vậy?"

Mã Quần Diệu nói: "Trách anh."

Lâm Y Khải tức khắc tò mò: "Cái gì? Em còn có thể trách anh sao?"

Mã Quần Diệu bất đắc dĩ: "Đúng vậy."

Mã Quần Diệu nói: "Em nói lúc mới vừa kết hôn anh đối với em thật không tốt, rất lạnh nhạt, ngày hôm sau khi vừa kết hôn liền đi công tác, anh xấu lắm," Mã Quần Diệu nghĩ nghĩ, nói: "Còn có chìa khóa nhà em, em vừa rồi đã đáp ứng rồi, sẽ cho anh một chìa."

Lâm Y Khải a một tiếng: "Chuyện chìa khóa sao."

Vậy quả thật là hắn đã nói, không sai.

Lâm Y Khải: "Vậy được rồi, trở về liền đưa cho anh," Lâm Y Khải ngẩng đầu nhìn Mã Quần Diệu: "Ngay từ đầu cho anh anh còn không cần đâu, nói cái gì mà không cần đi nhà em, cho nên không cần chìa khóa của em, anh còn nhớ rõ không?"

Mã Quần Diệu gật đầu: "Anh nhớ."

Nhưng Lâm Y Khải không biết, tình huống thực tế cũng không thể nhẹ nhàng bâng quơ như vậy.

Có lẽ là do khóc đến không dừng được, mà Mã Quần Diệu lại hỏi hắn đang khóc cái gì, Lâm Y Khải tổng không thể nói mình quá "sung sướng" mà khóc, chỉ có thể lôi chuyện khác ra.

Một bên suy nghĩ, nhưng thật ra đều lôi hết những ký ức không vui 800 năm trước nói hết.

Càng nói càng hăng say, càng mắng Mã Quần Diệu càng sảng.

"Không chỉ có cái đó, còn có, còn có chìa khóa, chìa khóa nhà em," Lâm Y Khải một bộ dáng rát tức giận chỉ vào Mã Quần Diệu: "Anh không có lương tâm, anh làm sao có thể như vậy? Anh làm sao có thể nói với chồng mình như vậy chứ: tôi không cần chìa khóa nhà em, không cần đến nhà em. Loại lời nói như vậy."

Mã Quần Diệu gật đầu: "Đúng, anh sai rồi."

Lâm Y Khải: "Anh có phải là tên thẳng nam ngu xuẩn hay không."

"Anh phải," Mã Quần Diệu nói: "Lại cho anh cơ hội một lần nữa đi bảo bảo."

Lâm Y Khải: "Cái cơ hội gì?"

Mã Quần Diệu: "Đem chìa khóa đưa cho anh"

Lâm Y Khải chu miệng: "Không phải không đi nhà em sao? Muốn chìa khóa làm gì?."

Mã Quần Diệu: "Đi, nghỉ phép xong liền đi đến, trong nhà không phải có rất nhiều album sao? Chúng ta đi lại đó lấy."

Lâm Y Khải giống như đã có điểm động tâm, nhưng vẫn không có nhanh như vậy đã đáp ứng.

Lâm Y Khải: "Cầu em đi."

Mã Quần Diệu lập tức: "Cầu em."

Lâm Y Khải: "Vậy em suy xét một chút."

Mã Quần Diệu nhẹ giọng: "Không suy xét được không?"

Lâm Y Khải nhìn chằm chằm đôi mắt Mã Quần Diệu.

Mã Quần Diệu tiếp tục nói: "Cầu em bảo bảo."

Lâm Y Khải ngẩng đầu lên: "Vậy được rồi."

Đáng tiếc Lâm Y Khải đều đã quên.

Tuy rằng đã rạng sáng 1 giờ, nhưng Lâm Y Khải lại rất tinh thần.

Bởi vì uống say, tuy rằng thân thể thỏa mãn, nhưng trong lòng cũng không có thỏa mãn.

Vì thế hắn hắc hắc hai tiếng, lại lăn vào trong lồng ngực Mã Quần Diệu.

Hai người ở chung lâu như vậy đã rất quen thuộc, Lâm Y Khải vừa lại như vậy, Mã Quần Diệu lập tức liền hiểu tâm tư của hắn.

Mã Quần Diệu hỏi: "Không mệt sao?"

Lâm Y Khải chưa nói không mệt, bất quá hắn cười hai tiếng.

Ừ, không mệt.

Lâm Y Khải kéo chăn che đầu lại, nhỏ giọng nói: "Cái gì cũng không nhớ rõ, tương đương với chả làm gì cả."

Mã Quần Diệu bị những lời này chọc đến nở nụ cười.

Vì thế như vậy......

Lâm Y Khải lại lần nữa để thời gian trôi qua, đã là rạng sáng ba giờ.

Lúc này hắn thật buồn ngủ, cũng thật mệt.

Hắn nắm lấy tay Mã Quần Diệu, nhỏ giọng nói: "Hôm nay chúng ta kết hôn đó Mã Quần Diệu."

Mã Quần Diệu: "Ừm."

Lâm Y Khải: "Mã Quần Diệu, em buồn ngủ, nói câu ngủ ngon cho em."

Mã Quần Diệu nói: "Anh yêu em."

Lâm Y Khải cười một tiếng, giương mắt nhìn Mã Quần Diệu, đôi mắt cong cong: "Anh gian lận."

Mã Quần Diệu: "Ngủ ngon."

Lâm Y Khải: "Em cũng yêu anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro