6. Tình cũ (1)
Về đến nhà, PP cắn một miếng dâu, vị ngọt thanh tan nơi đầu lưỡi, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại cảm thấy khó nuốt. Hình ảnh Billkin sáng nay bất chợt ùa về, đôi mắt anh thoáng hiện chút dịu dàng mà trước đây cậu chưa từng thấy.
"Thật kỳ lạ, anh ta là kiểu người gì vậy? Ở công ty thì cau có, khó chịu, ra ngoài thì lại... như một người hoàn toàn khác."
PP ngồi xuống ghế, đầu óc quay cuồng với suy nghĩ. Rồi bỗng dưng, ý nghĩ về việc phải trả lại bằng một món đồ gì khác lóe lên trong đầu. "Không được, mình không thích mắc nợ ai cả. Nhất là sếp!" Cậu tự nhủ.
Cầm trái dâu thứ hai, PP nghiêm túc quyết định: "Nhất định phải mua trả lại một thứ gì đó"
"Hay anh ta bị đa nhân cách nhỉ?" PP vừa nhai miếng dâu vừa tự hỏi.
Dù vậy, hình ảnh Billkin trong bộ quần áo bình thường sáng nay... không hiểu sao lại có chút gì đó gần gũi, khiến cậu thấy không còn quá ghét anh ta như trước.
"Chết rồi, mình bị sao thế này" PP tự gõ đầu, dằn xuống cảm giác khó hiểu.
Sáng hôm sau, mới thứ hai mà PP đã trễ giờ làm. Cậu lái xe nhanh nhất có thể, vừa đến công ty đã thấy bầu không khí trong phòng làm việc nặng nề hơn bình thường. Cả nhóm đồng nghiệp im lặng như thể đang cố gắng không gây thêm bất kỳ tiếng động nào.
PP rón rén ngồi xuống chỗ của mình và thắc mắc, bèn ghé hỏi đồng nghiệp ngồi cạnh:
"Có chuyện gì vậy? Sao ai cũng im ru thế này?"
Đồng nghiệp thì thào, mắt liếc về phía phòng Billkin:
"Người yêu cũ của sếp tới làm loạn."
PP giật mình, bật cười:
"Sếp mà cũng có người yêu cũ á? Mà người yêu cũ thế nào mà đến mức làm loạn chứ? Cậu ta chắc là còn yêu sếp nên mới vậy"
Đồng nghiệp khẽ lắc đầu, thở dài:
"Yêu gì mà yêu. Lúc yêu thì cắm cho sếp mình cặp sừng dài hàng mét. Hắn ta đúng kiểu đào mỏ, rồi còn phản bội. Giờ quay lại chắc cũng chỉ muốn lợi dụng tiếp thôi."
PP há hốc mồm, vừa ngạc nhiên vừa cay cú thay cho Billkin:
"Trời đất, sếp mình mà cũng bị như thế á?"
Cùng lúc đó...
Trong văn phòng, Billkin đang khoanh tay, dựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh băng nhìn Sean – người yêu cũ từng một thời làm anh phải lãng phí không ít thời gian. Sean, trông vẫn như trước: trẻ trung, đẹp trai, và cái vẻ ngây thơ giả tạo vẫn chẳng thay đổi chút nào.
"Billkin, em về rồi. Anh không vui sao?" Sean cười nhẹ, nghiêng đầu nhìn Billkin bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Billkin thở hắt ra. Anh thật sự chẳng muốn phí thời gian với loại người như Sean nữa.
"Tôi tưởng cậu đi hẳn rồi, Sean. Còn quay lại đây làm gì?"
"Quay lại để tìm anh chứ còn gì nữa." Sean cười, tiến tới bàn làm việc của Billkin. Anh ta đặt hai tay lên bàn, cúi người xuống gần Billkin hơn, giọng nói dịu dàng nhưng đầy tính khiêu khích.
"Em đã sai rồi. Em biết mình không nên làm tổn thương anh. Nhưng anh cũng biết mà, em vẫn luôn yêu anh nhất."
Billkin nheo mắt, cố giữ giọng bình tĩnh:
"Sean, đừng làm trò nữa. Tôi không có thời gian cho mấy trò của cậu. Với lại, chúng ta cũng kết thúc lâu rồi. Về đi trước khi tôi hết kiên nhẫn"
"Anh à, anh thật sự không cho em một cơ hội sao?" Sean giả vờ chớp mắt như sắp khóc, nhưng ánh mắt anh ta lóe lên sự gian xảo.
"Chúng ta từng rất đẹp đôi. Em biết anh chưa quên được em mà"
Billkin bật cười:
"Sean, từ khi biết cậu là loại người chỉ biết lợi dụng người khác để thỏa mãn bản thân, tôi ước gì mình chưa từng quen cậu thì đúng hơn."
Câu nói của Billkin như một cú tát thẳng vào mặt Sean. Anh ta cứng đờ, nhưng chỉ vài giây sau lại tỏ ra chẳng hề hấn gì, nở nụ cười ngượng ngạo.
"Là lỗi của em, em nhận. Nhưng ai mà không mắc sai lầm? Đừng nói anh chưa từng nghĩ đến việc quay lại."
"Tôi không nghĩ đến. Và sẽ không bao giờ nghĩ đến" Billkin đáp, giọng nói chắc nịch.
PP ngồi tại bàn làm việc, ngón tay gõ nhịp đều đều lên bề mặt tập tài liệu đã được rà soát cẩn thận. Những con số, biểu đồ, và kế hoạch đều được trình bày rõ ràng, logic. Đây là báo cáo tuần quan trọng, và cậu không thể trì hoãn thêm nữa.
Tuy nhiên, từ lúc sáng, bầu không khí trong văn phòng đã khiến PP cảm thấy bất an. Tin đồn về một người cũ của Billkin xuất hiện khiến cậu không khỏi tò mò và lo lắng.
"Mình phải nộp tài liệu này. Dù sao cũng không thể để công việc bị ảnh hưởng bởi chuyện cá nhân." PP nghĩ, đứng dậy, chỉnh lại áo sơ mi trắng là phẳng phiu, sơ vin gọn gàng trong chiếc quần tây màu xám tro. Cậu vuốt lại mái tóc, đôi mắt sáng cùng làn da trắng mịn càng làm nổi bật vẻ thanh tú. PP hít một hơi sâu, bước tới trước cửa phòng Billkin. Cậu gõ ba tiếng.
Bên trong, giọng trầm quen thuộc của Billkin vang lên, nhưng có phần gấp gáp:
"Vào đi."
PP mở cửa, bước vào. Nhưng cậu ngay lập tức nhận ra bầu không khí trong phòng căng thẳng đến mức nghẹt thở.
Ngay lúc đó, PP bước vào với tập tài liệu trong tay. Ánh mắt của cả Billkin và Sean lập tức chuyển sang cậu, nhưng phản ứng của họ trái ngược nhau hoàn toàn.
PP khẽ khựng lại trước bầu không khí căng thẳng. Cậu nhanh chóng cúi đầu chào, giọng nói đều đều nhưng rõ ràng:
"Sếp, tôi mang tài liệu tới. Anh xem qua rồi có cần chỉnh sửa gì không, thì báo lại giúp tôi."
Billkin nhìn PP, ánh mắt dịu lại một chút. Anh vội vàng đứng thẳng, đi tới nhận tập tài liệu từ tay cậu, giọng điệu hoàn toàn khác so với lúc nãy:
"Tôi sẽ xem ngay. Cậu quay lại làm việc tiếp đi"
PP gật đầu, mỉm cười chuyên nghiệp. Dù vậy, cậu vẫn cảm nhận được ánh mắt soi mói từ người đàn ông lạ mặt.
Cậu định rời khỏi phòng ngay lập tức, nhưng chưa kịp bước ra khỏi cửa, giọng Sean vang lên, đầy mỉa mai:
"Ồ, đây là mối mới của anh đấy à? Nhân viên trẻ tuổi, ngoại hình đẹp, phải nói là rất có gu."
PP dừng bước, nhưng không quay lại. Gương mặt cậu giữ nguyên vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng cảm thấy khó chịu.
"PP là nhân viên của tôi. Cậu tốt nhất đừng lôi cậu ấy vào chuyện này."
Sean cười khẩy đầy thách thức:
"Chỉ là nhân viên thôi sao? Nhưng ánh mắt của anh khi nhìn cậu ta lại chẳng giống như chỉ đơn thuần là sếp với nhân viên."
Billkin nghiến răng, cố kiềm chế cơn giận đang dâng lên:
"Cậu im miệng đi"
Sean nhếch mép, không buông tha:
"Im miệng? Vậy là anh thừa nhận, phải không? Anh không khẳng định, cũng chẳng phủ nhận. Được rồi, để em ra chào hỏi xem nó có gì hơn em mà anh tuyệt tình đến thế hả, Billkin."
Sean làm động tác bước về phía PP, nhưng chưa kịp chạm tới, Billkin đã chắn ngay trước mặt. Anh quay phắt lại, giọng quát lớn:
"Sean! Đừng làm trò ngu ngốc nữa, ra khỏi đây trước khi tôi gọi bảo vệ đến tống cổ cậu"
PP nhíu mày, cảm nhận được sự căng thẳng sắp vượt qua giới hạn. Không muốn bị cuốn vào cuộc chiến không thuộc về mình, cậu bình tĩnh nói, giọng hơi cứng nhắc:
"Sếp, nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép ra ngoài."
Billkin không nhìn PP, nhưng gật đầu:
"Ừ"
PP nhanh chóng bước ra ngoài, đóng cửa lại. Nhưng dù đã rời khỏi, cậu vẫn nghe thấy tiếng Sean tiếp tục mỉa mai, cùng với giọng nói lớn của Billkin đáp trả.
Sean cuối cùng cũng chịu bước đi, nhưng trước khi rời khỏi, anh ta quay lại, để lại một câu đầy cay nghiệt:
"Chẳng ai sẽ chịu được anh lâu đâu, Billkin. Kể cả cậu nhóc kia."
Cánh cửa đóng sầm lại, để lại Billkin đứng lặng người giữa phòng, ánh mắt đầy sự mệt mỏi và bực tức. Nhưng rồi, anh nhấc tập tài liệu lên, tập trung vào công việc, như thể mọi thứ vừa xảy ra chưa từng tồn tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro