Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

29. Sau chia tay

"Em... em nói cái gì cơ?"

Câu nói của PP văng vẳng bên tai Billkin, anh mở to mắt, không thể dám tin những gì diễn ra ngay trước mặt.

"Em mệt rồi, mình dừng lại nhé anh"

"Anh không hiểu...PP đừng làm vậy với anh". 

Giọng Billkin như lạc đi khi nghe thấy câu nói dứt khoát của PP, anh thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra với mối quan hệ của 2 người nữa.

2 bàn tay của Billkin lạnh ngắt, run rẩy nắm lấy đôi tay của PP...

PP dứt khoát tuột khỏi tay anh, cậu không nói một câu nào nữa, không giải thích, không khóc lóc, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết, cậu nhìn Billkin một thoáng rất nhanh rồi quay người rời đi, để lại Billkin một mình trên sân thượng.

Billkin vẫn đứng đó đầu óc quay cuồng...Cảm giác trống rỗng lan tỏa khắp cơ thể anh. Anh đã từng nghĩ, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, anh và PP cũng sẽ vượt qua được.

Nhưng lần này, PP lại nói lời chia tay, mà không để lại một cơ hội nào cho anh giải thích. Mà chính bản thân anh cũng không thể hiểu được rằng mình đã làm gì khiến PP mệt mỏi như vậy.

Khi trở về phòng làm việc, Billkin không còn là chính mình.

Mọi người trong văn phòng đều nhận ra sự khác lạ của anh. Gương mặt anh nhợt nhạt, ánh mắt vô thần, cả người như bị bao trùm bởi một màn sương u ám. Nhưng không ai dám hỏi, bởi họ biết, bất kỳ câu hỏi nào cũng chỉ nhận lại một sự im lặng nặng nề.

Tan ca hôm đó, Billkin về nhà, ngồi im lặng trên ghế sofa với chiếc điện thoại trong tay. Anh gõ một tin nhắn gửi cho PP:

"Mình nói chuyện được không? "

Tin nhắn được gửi đi, nhưng màn hình vẫn im lìm. Không có dấu hiệu nào cho thấy PP đã đọc, chứ đừng nói đến việc trả lời.

Billkin cắn chặt môi, những ngón tay run rẩy tiếp tục soạn thêm một tin nhắn khác.

Lại một lần nữa, không có hồi đáp.

Suốt đêm, Billkin nhắn tin liên tục, hết tin này đến tin khác. Càng không nhận được phản hồi, anh càng không thể dừng lại. Anh gọi điện, từng cuộc gọi kéo dài đến vài phút, hy vọng PP sẽ nhấc máy. Nhưng tất cả những gì anh nhận lại chỉ là giọng nói tự động lạnh lùng: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."

Căn phòng tối đen chỉ còn ánh sáng từ màn hình điện thoại và tiếng thở nặng nề của anh. Trái tim anh như bị bóp nghẹt, mỗi giây trôi qua đều là một sự tra tấn khi sự im lặng từ PP cứ như con dao từng nhát cắt sâu vào lòng anh.

Đêm đó, Billkin không ngủ. Anh gửi đi hàng chục, hàng trăm tin nhắn, từng lời một chứa đầy nỗi niềm van xin, lo lắng, và đau đớn. Nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng vô tình, như thể PP đã biến mất khỏi thế giới của anh.

Vào cái ngày quyết định nói lời chia tay, PP đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều lần, tự dặn lòng rằng mọi thứ đều ổn, rằng đây là điều tốt nhất cho cả hai. Nhưng khi câu nói đó thoát ra khỏi miệng, trái tim cậu như bị xé toạc. PP nhìn thấy ánh mắt ngỡ ngàng và đầy tổn thương của Billkin, nhưng cậu không dám dừng lại, không dám quay lại nhìn thêm lần nào nữa.

Ngay khi rời khỏi sân thượng, đôi chân PP mềm nhũn đến mức gần như không thể đứng vững. Cậu tựa vào lan can cầu thang, từng bước chân nặng nề như đang bước qua từng tầng cảm xúc ngổn ngang. Đôi bàn tay cậu run rẩy, không thể kiểm soát, phải bám chặt vào thành lan can để giữ thăng bằng.

Một hơi thở dài, đứt đoạn vang lên trong cổ họng, như thể cậu đang cố nuốt trọn mọi cảm giác đau đớn lại để không bật khóc nơi đây.

Về đến nhà, cánh cửa vừa khép lại, cảm xúc của PP mới vỡ òa. Cậu ngồi sụp xuống sàn, gục đầu vào hai đầu gối mà khóc không thành tiếng. Những giọt nước mắt nóng hổi thi nhau rơi xuống, từng tiếng nức nở như cào xé lồng ngực.

Căn hộ yên ắng đến mức đáng sợ, chỉ còn tiếng thở dồn dập của PP xen lẫn những tiếng khóc nghẹn ngào. Cậu không biết bản thân đã ngồi đó bao lâu, chỉ cảm thấy cả cơ thể như bị rút cạn sức lực.

PP biết rằng cậu đã chọn cách làm tổn thương cả hai, nhưng cậu không thấy lối thoát nào khác. Cậu không muốn trở thành gánh nặng cho Billkin, không muốn để tình yêu của họ bị bào mòn bởi những áp lực mà cậu đang phải chịu đựng. PP cảm thấy mình không đủ tốt, là vì cậu mới khiến Sean phải tự làm điều dại dột với bản thân mình.

"Xin lỗi..." PP thì thầm, giọng nghẹn lại. Đó là lời xin lỗi mà cậu không bao giờ đủ can đảm để nói với Billkin trực tiếp. Cậu tự trách bản thân, tự hỏi liệu có phải cậu đã sai, rằng việc rời xa anh có thật sự là điều đúng đắn hay không.

Kể từ sau ngày chia tay, Billkin điên cuồng lao đầu vào công việc, nhận thêm hàng loạt dự án lớn nhỏ như một cách để lấp đầy khoảng trống trong lòng. Cường độ làm việc dày đặc khiến anh không còn thời gian để suy nghĩ về PP, hay ít nhất, đó là điều anh tự lừa dối bản thân.

Những đêm khuya một mình trong văn phòng, ánh đèn mờ nhạt phủ lên gương mặt hốc hác của Billkin. Tàn thuốc cháy đỏ trên tay anh như một lời nhắc nhở câm lặng về những tổn thương anh đang chịu đựng.

Gạt đi lớp tro đầy trên gạt tàn, anh hít một hơi sâu, nhưng cảm giác trống rỗng trong lồng ngực vẫn không nguôi ngoai. Tần suất hút thuốc ngày càng nhiều, đến mức anh không nhận ra mình đã trở thành người như thế nào.

Họ gặp nhau mỗi ngày, nhưng không còn là hai con người từng gắn bó như trước. PP bước vào phòng làm việc của Billkin, đặt tài liệu lên bàn anh mà không nhìn thẳng vào mắt anh. Mọi cử chỉ của cậu đều chuẩn mực, xa cách đến đau lòng.

"Tôi gửi báo cáo tuần. Nếu có gì sai sót, sếp có thể nói để tôi sửa luôn"

Billkin ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng dao động khi nhìn thấy PP, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng. Anh chỉ gật đầu, cầm lấy tài liệu mà không đáp lại một lời nào.

Cánh cửa phòng đóng lại, không khí lại trở về trạng thái im lặng đáng sợ. Billkin buông một tiếng thở dài, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tập báo cáo, nhưng chữ nghĩa trên đó dường như chẳng thể lọt vào đầu anh. Trong đầu anh chỉ hiện lên hình ảnh của PP với dáng vẻ lạnh lùng.

PP cũng chẳng khá hơn là bao. Mỗi lần rời khỏi phòng Billkin, cậu đều cảm thấy tim mình nặng trĩu. Cậu tự nhủ rằng mình đã lựa chọn đúng, rằng khoảng cách này là cần thiết để cả hai có thể bước tiếp. Nhưng sao mỗi lần đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh, cậu lại cảm thấy vô cùng hụt hẫng.

Những ngày làm việc tại công ty trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. PP cố gắng giữ mình bận rộn, giống như cách Billkin đang làm. Nhưng trong những khoảnh khắc yên tĩnh, khi chỉ còn một mình trong văn phòng, cậu lại bị nhấn chìm trong dòng ký ức.

Cậu nhớ những buổi tối tăng ca, khi cả hai cùng ngồi bên nhau, trao đổi ý tưởng, động viên nhau vượt qua những áp lực công việc. PP nhớ ánh mắt ấm áp của Billkin khi đưa cậu về nhà, những câu nói đùa nhỏ nhặt nhưng làm cậu cảm thấy an toàn. Giờ đây, mọi thứ đều chỉ còn là quá khứ.

Cả hai người đều đau đớn, nhưng không ai đủ can đảm để phá vỡ sự im lặng. Những vết thương trong lòng họ vẫn chồng chất, mỗi ngày một sâu hơn, khiến họ dần trở thành những người xa lạ.

Đã mấy tháng trôi qua kể từ ngày PP và Billkin quyết định xa nhau, nhưng cảm giác u ám, nặng nề vẫn luôn bủa vây lấy PP. Cậu không thể tập trung vào bất kỳ điều gì, từ công việc cho đến những mối quan hệ bạn bè. 

Những lần gọi điện tâm sự với Win, người bạn thân duy nhất cậu còn giữ liên lạc thường xuyên, cũng không giúp được nhiều, nhưng lời khuyên của Win khiến cậu phải suy nghĩ.

"PP, tao nghĩ mày nên thử mở lòng mà làm quen với người khác. Chứ cứ như này mãi mày định sống sao? Billkin thì cũng đi rồi, đừng níu kéo cái quá khứ làm gì nữa"

Win nói qua điện thoại, giọng đầy vẻ lo lắng.

PP im lặng hồi lâu, chỉ đáp lại bằng một tiếng thở dài. Cậu biết Win nói đúng. Cuộc sống không thể mãi giậm chân tại chỗ, nhưng liệu cậu đã sẵn sàng để bước tiếp chưa?

Tối hôm đó, sau khi tự ngắm mình trong gương hồi lâu, PP quyết định thử. Cậu chọn một chiếc áo sơ mi lụa đen mỏng nhẹ, kết hợp với chiếc quần âu trắng và giày da bóng loáng. Một chút nước hoa thoang thoảng mùi hương gỗ ấm áp khiến cho PP trở nên đẹp hơn bao giờ hết.

Cậu đến một quán bar nổi tiếng, nơi ánh đèn neon lập lòe cùng tiếng nhạc sôi động dường như làm lu mờ đi mọi nỗi buồn. Bước vào bên trong, PP ngay lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh. Vẻ ngoài của cậu quá nổi bật với làn da trắng, mái tóc gọn gàng, và khí chất vừa lạnh lùng vừa quyến rũ.

PP ngồi một mình ở quầy bar, gọi một ly cocktail. Cậu nhấm nháp từng ngụm, cảm nhận vị cay nồng của rượu xen lẫn vị ngọt thanh của trái cây. Đang mải mê quan sát dòng người qua lại, cậu bỗng nghe thấy một giọng nói trầm ấm bên tai.

"Chào cậu, tôi có thể ngồi đây không?"

PP quay lại, bắt gặp một người đàn ông lạ mặt với nụ cười thân thiện. Anh ta cao ráo, mái tóc đen vuốt ngược gọn gàng, gương mặt góc cạnh đầy nam tính.

"Tôi là Kai" người đàn ông tự giới thiệu, ánh mắt đầy vẻ tự tin nhưng không quá mức ngạo mạn.

PP gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng.

"Cứ tự nhiên."

Hai người bắt đầu trò chuyện, ban đầu chỉ là những câu xã giao đơn giản. Nhưng càng uống, PP càng cảm thấy dễ chịu hơn khi ở bên Kai. Anh là người nói chuyện rất có duyên, biết cách khiến người khác mở lòng. PP không hiểu sao lại dám kể hết những tâm sự giấu kín trong lòng mình.

"Thật ra... tôi vừa chia tay mấy tháng trước" PP thừa nhận, ánh mắt nhìn vào ly rượu.

"Tôi không quên được người đó, nhưng cũng không muốn chìm trong đau khổ mãi nên mới tìm tới đây"

Kai khẽ bật cười, ánh mắt dịu dàng.

"Thú thật với cậu... Tôi đây cũng không khác gì. Người tôi yêu nhất đã chia tay tôi cách đây 1 tuần"

Cả hai cùng cười lớn, nhưng trong tiếng cười đó lại chất chứa nhiều chua xót. Dù chỉ mới gặp nhau, PP cảm thấy giữa mình và Kai có một sự đồng cảm khó tả.

"Khuya rồi, để tôi đưa cậu về" Kai đề nghị.

PP ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu.

"Được thôi."

Kai dẫn PP rời khỏi quán bar. Anh giải thích rằng xe của mình để ở khách sạn gần đó nên muốn cùng PP đi bộ đến lấy. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, không khí thoải mái và tự nhiên đến mức PP cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Tới trước cửa khách sạn, Kai quay sang PP, nhẹ nhàng nói:

"Cậu đợi ở đây một chút nhé, tôi vào lấy xe rồi ra ngay.

PP gật đầu, đứng lại bên lề đường, ánh mắt dõi theo Kai đi vào trong. Cậu hít một hơi sâu, cảm nhận không khí đêm mát lành thổi qua.

Nhưng từ xa, một ánh mắt khác đã nhìn thấy tất cả.

Billkin, người vừa lang thang qua từng con phố để giải sầu, bất ngờ bắt gặp cảnh tượng đó. Anh dừng chân lại, trái tim như một lần nữa đập liên hồi khi nhìn thấy PP, người anh không thể quên suốt những tháng ngày qua đang đứng trước khách sạn, cùng một người đàn ông lạ mặt.

Anh đã cố gắng kiềm chế, cố gắng để PP được hạnh phúc, nhưng giờ đây, mọi thứ trong anh như sụp đổ. Anh nghiến răng, lòng trào dâng cảm giác ghen tuông và đau đớn.

Có lẽ Billkin chấp nhận để PP nghĩ mình là đồ vô liêm sỉ, đã chia tay rồi còn đến gây chuyện với cậu.

Quên đi người yêu cũ? Move on ư? Anh đây đếch thèm quan tâm nữa, tất cả giờ đây đối với anh đều là vô nghĩa, là nhảm nhí, là dối lòng.

Không chần chừ lâu, Billkin ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ PP rồi giật lấy tay cậu:

"Em giỏi lắm, em quen hắn ta được bao lâu mà dám đi vào khách sạn với nhau thế?" 

Billkin nhìn PP với một ánh mắt giận dữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro