21. Khao khát
Khi Billkin bước ra gần cánh cửa ngăn cách giữa phòng ngủ và phòng khách.
Do chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, thứ cảm xúc vừa rồi Billkin dành cho cậu rốt cuộc là gì chứ? Sao có thể trêu đùa với mình như vậy.
Cậu không hiểu, hoàn toàn không hiểu.
PP ngồi dậy, lặng yên trên giường, đôi vai khẽ run rẩy. Cậu cắn chặt môi dưới, cố ngăn những giọt nước mắt đang trào ra, nhưng cuối cùng không thể kìm được.
Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má hồng hào, lấp lánh dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ trong căn phòng. Đôi mắt cậu đỏ hoe, long lanh như chứa đựng cả một biển trời cảm xúc đang chực chờ bùng nổ.
Đôi tay siết chặt lấy góc chăn như một cách để cố bám víu vào điều gì đó. Từng câu từng chữ phát ra từ cậu, nhẹ nhàng nhưng sắc bén, mỗi từ như lưỡi dao khắc sâu vào trái tim của Billkin:
"Tại sao...tại sao anh lại đối xử như thế với tôi...?"
Giọng cậu vỡ ra ở cuối câu, và đôi mắt không thể giấu nổi những giọt lệ. Nước mắt cứ thế tuôn rơi, từng giọt từng giọt nhỏ xuống mu bàn tay, khiến dáng vẻ mong manh của cậu càng thêm khiến người ta xót xa.
Một khi PP đã khóc thì dường như cả thế giới đều có lỗi với cậu.
Nghe xong câu nói đó, trái tim Billkin như thắt lại, chỉ là anh quá hèn nhát, quá sợ hãi khi phải đối diện với thứ tình cảm này đối với PP.
Lần này, Billkin quay người tiến thẳng tới phía PP, đẩy cậu nằm hẳn xuống giường rồi hung hăng hôn cậu, nụ hôn này không nhẹ nhàng như trước nữa.
Mà vô cùng mãnh liệt, như thể Billkin trút hết những tâm tư giấu kín bấy lâu vào nụ hôn sâu này.
Như một mồi lửa châm thẳng vào nội tâm của PP khiến nó bùng lên vô cùng mạnh mẽ, tay cậu siết chặt vào cổ Billkin và ngấu nghiến lấy bờ môi của anh.
Hai người như thế cho tới nhịp thở của cả hai bắt đầu gấp gáp hơn, tách môi nhau ra mà đều thở hổn hển.
Ngay sau đó Billkin tiếp tục nụ hôn ướt át đó lên vành tai đang đỏ rực của cậu, rồi cứ liên tiếp hôn xuống cổ rồi lấy tay kéo chiếc áo len mềm mại của cậu ra mà chạm bờ môi anh lên xương quai xanh của cậu một cách đầy trân trọng.
Trong một thoáng, bản thân anh nhớ lại cái lần mà PP đã khóc hôm cậu gãy tay, chỉ vì anh không ngừng trách móc mà khiến cậu phải bật khóc, đột nhiên anh lại cảm thấy đau lòng.
Vừa hôn, Billkin vừa luôn miệng nói:
"Xin lỗi em..."
"Thật sự xin lỗi em..."
"Em đừng khóc nữa, là do tôi...tất cả là do tôi"
"Hức..."
Nấc lên một tiếng, PP thôi không khóc, nụ hôn quá đỗi bất ngờ và giờ đây cậu đang thật sự chìm đắm trong cảm giác này, tựa như một giấc mơ mà cậu chẳng bao giờ muốn tỉnh lại.
Nhẹ nhàng đưa hai tay lên áp vào má Billkin, cậu ngại ngùng thỏ thẻ:
"Nhìn em này..."
"Ừm"
"Billkin...anh... anh nghĩ gì về em thế?"
Câu nói này thật thà nhưng vụng về, cậu chẳng biết diễn đạt một cách lãng mạn như những bộ phim truyền hình tình cảm cậu đã xem, cũng chẳng hoa mỹ như những câu từ trong tiểu thuyết mà cậu hay đọc nhưng lại khiến người nghe không thể không rung động.
PP cụp mắt xuống, những ngón tay khẽ run mà chạm tới đôi môi của đối phương.
"Em cần biết... em có ý nghĩa gì với anh."
Billkin nhìn cậu, ánh mắt anh tràn ngập sự dịu dàng. Khoảng cách gần đến mức anh có thể cảm nhận được sự run rẩy trong mỗi từ mà cậu nói ra.
PP lúc này tựa như một bông tuyết nhỏ bé, mong manh nhưng lại khiến người ta muốn nâng niu mãi mãi.
Nâng chiếc cằm nhỏ của cậu lên, Billkin bỗng quả quyết khẳng định.
"PP, anh thật sự thích em"
PP ngẩng lên, đôi mắt cậu ngạc nhiên pha lẫn chút lúng túng. Cậu không ngờ Billkin lại nói ra những lời chân thành đến vậy. Hơi thở cậu khựng lại trong giây lát, gò má đỏ ửng.
"Em cũng...thích anh nhiều lắm"
Những cảm xúc dồn nén bấy lâu đã thật sự vỡ oà trong khoảnh khắc này, khiến cậu không kìm được mà thổ lộ với anh.
Billkin khẽ gật đầu mà trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
"Đợi anh một lát..."
Anh đặt cậu nhẹ nhàng nằm trên giường, nhanh chân vội vàng chạy đến chiếc máy sưởi ở góc phòng, bàn tay lúng túng điều chỉnh nhiệt độ sưởi phòng lên mức cao hơn nữa.
Xong xuôi, anh chạy về phía PP đang nằm...có lẽ khi màn đêm buông xuống là lúc tâm trí con người trở nên không còn lí trí nhiều nữa rồi. Anh chỉ muốn chiếm lấy PP là của riêng mình, chỉ một mình anh có được cậu mà thôi.
Lí trí vốn mạnh mẽ của Billkin giờ đây đã hoàn toàn bị lu mờ bởi nhịp đập của con tim, đôi mắt anh dán chặt vào khuôn mặt xinh đẹp ấy, ánh sáng mờ ảo của căn phòng chiếu vào, PP thật sự đẹp đến nao lòng!
"Em...em nóng quá"
Nhiệt độ trong căn phòng dần tăng lên, PP đang đắp chiếc chăn bông dày, cậu còn mặc áo len vô cùng ấm áp, không khí này có chút nóng rồi.
"Để anh...làm mát cho em"
Vốn tưởng anh lại đi chỉnh máy sưởi để hạ thấp nhiệt độ, nhưng đôi tay Billkin lại không làm thế, anh hung hăng kéo chiếc áo len của PP lên đến nửa người, cậu chưa kịp phản ứng đã có cảm giác có gì đó chạm vào bụng, rồi tới ngực mình.
"Ưm...a—anh...làm gì...."
Billkin nhanh chóng chạm lưỡi mình vào cơ thể PP, không gì có thể ngăn cản hành động này của anh nữa rồi.
"Còn nóng không?"
Vành tai PP lại một lần nữa đỏ bừng lên khi nghe thấy giọng nói trầm ấm của Billkin khi anh hỏi.
"C...còn"
Vừa nói xong, Billkin đã cởi sạch chiếc áo len ra khỏi người PP, cái áo tội nghiệp bị anh ném thẳng ra góc phòng rồi dữ dội hôn từ dưới cơ thể PP và từ từ lên trên đến bờ môi của cậu.
PP run rẩy đón nhận và nâng niu từng khoảnh khắc, giờ cậu đã hoàn toàn thuộc về người đàn ông trước mặt này mất rồi.
Trong tấm chăn dày, tay Billkin cũng không hề rảnh rỗi mà luồn xuống sờ xoạng phía dưới của PP, ở đó đã có chút nhô lên.
"Em...hư thật đấy..."
Câu nói này của Billkin khiến PP vô cùng xấu hổ, nhưng nó lại vừa thôi thúc khiến môi cậu mấp máy,...
"Này...em..."
"Huh". Billkin kiên nhẫn lắng nghe
"Em muốn..."
Đôi mắt mở tròn như một chú mèo đang tò mò về thế giới rộng lớn ngoài kia, trên hàng mi còn vương lại chút nước mắt lấp lánh từ nãy giờ, gò má và vành tai đã đỏ tới mức không thể hơn được nữa.
Lấy hết can đảm từ trước tới nay gom nhặt được, PP nói rất bé, như thể nếu cậu nói to thêm một chút, tất cả sự dũng cảm yếu ớt này sẽ vỡ tan...
"Em muốn anh làm em"
Billkin sững người trong giây lát khi nghe thấy chính câu nói này phát ra từ cái miệng nhỏ bé xinh xắn kia.
"Đ...được"
Ngay sau đó, mọi chuyện không chỉ dừng lại ở việc muốn gì là làm được luôn, tất nhiên trên thực tế thì PP lại phải là người chuẩn bị làm một số thứ trước khi hoàn toàn làm tới bước cuối cùng.
Vì là khách sạn Nhật Bản cao cấp nên mọi đồ dùng cho trường hợp này đều được trang bị vô cùng kĩ càng và có chút kín đáo. Vì chưa ở phòng này bao giờ nên PP ngại ngùng, khẽ ngước lên hỏi Billkin:
"Thật ra...anh là lần...đầu tiên của em"
Nói ra mấy câu đó thật sự rất ngại, vì là con người luôn bận tâm với công việc, từ trước tới nay đúng là PP chưa hề có mối quan hệ yêu đương với ai cả, có thể nói Billkin chính là mối tình đầu của cậu, vì thế nên thật sự chuyện này quá mới mẻ.
"Mấy thứ đó...anh có biết ở đâu không?"
"Đợi anh chút..."
Billkin cũng sực nhớ ra và lúng túng gì không kém PP, anh từ từ đứng dậy rồi tiến đến phía hộc tủ đầu giường, mở ra quả thật có khá nhiều vật dụng cần thiết. PP nhổm dậy nhìn thấy, vô cùng hài lòng, cậu vơ một số thứ rồi chui tọt vào nhà vệ sinh...
Đã 30 phút trôi qua, phòng đó được trang bị hẳn cửa cách âm nên Billkin bên ngoài nôn nóng ngồi đợi...
Sốt ruột quá...
Billkin đứng phắt dậy đi tới gõ cửa...Cộc,cộc, cộc
"Em ổn không, có cần anh...giúp gì không thế"
"Anh kệ em...đợi thêm một chút nữa đi". PP từ bên trong nói vọng ra ngoài.
Như một chú cún bự, anh ngồi phịch xuống giường, mà lúc này lòng anh nôn nao hơn bao giờ hết, có chút áp lực vì thực ra đây cũng chính xác là lần đầu của anh, lần trước mối quan hệ với người yêu cũ thật sự chẳng vui vẻ gì, tất cả chỉ là thoảng qua, dừng lại ở cái nắm tay, cũng chưa từng hôn, và càng chưa từng làm chuyện đó bao giờ.
Không chỉ PP, mà thật sự chính bản thân anh cũng có chút áp lực. Tất cả mọi thứ trong lần này cả hai người đều mong muốn phải thật hoàn hảo nhất.
Cạch...
Tiếng mở cửa phát ra, PP từ trong đó bước ra, toàn thân cậu có vẻ khá ẩm ướt, chưa đợi cho Billkin kịp phản ứng, cậu bước tới, nhanh nhẹn ngồi lên người Billkin rồi trao anh cái hôn mãnh liệt nhất. Từ ban đầu cậu chưa từng chủ động như thế bao giờ, tất cả mọi hành động là bản năng mà nương theo Billkin.
Tới bây giờ thì không còn gì để giấu nữa rồi, cậu cũng khao khát có được anh, muốn anh ôm trọn lấy cậu. Bàn tay thon dài, nhỏ nhắn của cậu cũng vô cùng thành thục mà cởi luôn cả áo của Billkin.
"Đến lượt em làm mát cho anh rồi"
Sự chủ động này nằm hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của Billkin, con mèo nhỏ ngoan ngoãn hay ngại ngùng của anh trốn đi đâu mất rồi, trước mặt anh, PP quyến rũ, nóng bỏng đến nhường này sao...Tiếp theo tới chiếc quần của cả hai cũng phải chung số phận với mấy cái áo ở góc phòng.
Chuyện gì nên đến rốt cuộc cũng phải tới rồi...không khí trong phòng đầy ái muội, chỉ có tiếng thở hổn hển phát ra khiến ai nghe cũng phải đỏ mặt.
"A-aa Billkin...anh...chậm lại chút đi..."
"Ưm..."
"PP...em thật sự...xinh đẹp"
Cũng may là hệ thống cách âm nơi đây cực tốt, đặc biệt tiếng kêu của PP vô cùng lớn, nếu ai nghe được ngoài Billkin thì thật đáng xấu hổ biết bao...
...
Sau một hồi, khi cả hai đã kiệt sức, thân thể PP đã mềm nhũn, Billkin nằm ôm trọn cậu vào trong lòng, hôn lên trán cậu mà nói:
"Anh yêu em PP"
Thấy cậu không thể nhúc nhích nữa, tự biết trách nhiệm của bản thân mình, Anh cúi xuống bế cậu lên nhẹ nhàng như sợ làm cậu đau, và đi thẳng vào phòng tắm để vệ sinh một cách kĩ càng cho . PP khẽ cựa mình, nhưng chẳng nói gì, chỉ tựa đầu vào vai anh, hơi thở đều đều.
Xong xuôi, Billkin lại mang cậu trở lại giường, giảm nhiệt độ máy sưởi một chút và cùng chui vào chăn ôm cậu. Trong không gian tĩnh lặng, anh kéo cậu vào lòng, vòng tay siết chặt như muốn giữ cậu thật gần.
Billkin nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp tim của cậu áp sát bên ngực mình. Chỉ cần như thế này thôi, anh cũng thấy lòng mình bình yên lạ thường. Chẳng bao lâu, cả hai chìm sâu vào giấc ngủ, để lại mọi lo âu của ngày dài phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro