8. Tổn thương
Những ngày sau đó, mặc dù không thể giải thích rõ ràng cảm giác của mình, PP không ngừng nghĩ đến Billkin. Có điều gì đó sâu bên trong thôi thúc cậu phải chú ý đến từng điều nhỏ nhặt nhất xung quanh Billkin.
Những lần lén nhìn Billkin, cậu lại thấy lòng mình nhẹ nhõm khi thấy bạn vẫn luôn vui vẻ, tươi cười – nhưng rồi lại có chút bồn chồn không yên khi thấy ánh mắt ấy có khi nhìn vào Lyn hoặc ai khác.
Chẳng biết từ bao giờ, việc để ý và quan tâm đến Billkin đã trở thành một phần thói quen hàng ngày của PP, như thể nếu không làm thế, cậu sẽ cảm thấy trống vắng.
Vào một buổi sáng, PP đến lớp sớm hơn mọi ngày, chuẩn bị sẵn hai ly cà phê và một túi bánh ngọt mà cậu biết Billkin thích. Khi Billkin bước vào lớp, PP gọi ngay, giơ cao túi đồ lên như một lời chào.
"Billkin, lại đây, tao có mang đồ uống với bánh cho mày này!"
Billkin cười tươi, tiến về phía PP và cầm lấy ly cà phê còn ấm trên tay. "Sao hôm nay tự nhiên chu đáo thế? Cám ơn mày nhé!".
PP nhún vai, giả vờ làm lơ, nhưng không giấu nổi nụ cười mãn nguyện khi thấy ánh mắt vui vẻ của Billkin. "Có gì đâu. Sáng nay tiện đường nên mua thôi. Với lại, tao thấy dạo này mày thức khuya học bài, uống chút cà phê cho tỉnh táo."
Billkin không nói gì thêm, chỉ mỉm cười.
Nhưng cái cách cậu nắm chặt ly cà phê ấy lại khiến PP cảm thấy một niềm vui không tên, như thể hành động nhỏ này đã mang đến sự gắn bó đặc biệt giữa hai người mà không cần phải nói ra.
Từ hôm đó, PP dường như chủ động quan tâm Billkin nhiều hơn nữa, không chỉ là những cử chỉ nhỏ mà còn là những hành động chăm sóc tinh tế.
Giờ nghỉ giữa tiết, PP luôn tìm cách ở cạnh Billkin, kể cả trong lớp hay khi cả hai ngồi học nhóm. Mỗi lần Billkin cần giúp đỡ bất kỳ việc gì, PP đều sẵn sàng ở đó.
Một chiều nọ, khi cả lớp vừa tan học, Billkin lơ đãng nói về bài tập khó của mình, PP nhanh chóng xắn tay áo và ngồi cạnh cậu, cố gắng giải thích từ đầu đến cuối, tỉ mỉ từng chi tiết.
Ánh mắt PP không rời khỏi Billkin dù chỉ một giây, như thể cậu sẵn lòng dành cả thời gian để bên cạnh người bạn này mà không màng đến việc gì khác.
Đôi lúc, Billkin ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của PP, cả hai chỉ biết bật cười ngượng ngùng.
Sự thân thiết này không tránh khỏi ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh. Một chiều nọ, trong giờ ăn trưa, Lyn vui vẻ tham gia trò chuyện cùng nhóm của PP và Billkin. Khi thấy PP và Billkin ngồi sát nhau, Lyn đùa cợt bằng giọng vui vẻ:
"Billkin với PP thân nhau thật đấy nhỉ? Hai cậu lúc nào cũng kè kè bên nhau ý"
Câu nói ấy khiến Billkin hơi ngượng ngùng, nhưng cậu vẫn mỉm cười và đáp lại một cách tự nhiên: "Ừ, bọn tớ thân nhau từ trước mà. PP lúc nào cũng giúp đỡ tớ". PP im lặng nhìn Billkin trả lời, chỉ khẽ gật đầu nhưng không nói gì thêm.
Tuy nhiên, ánh mắt của cậu không giấu được niềm vui.
Buổi chiều hôm đó, khi cả hai tan học và chuẩn bị về, PP bất ngờ nhìn thấy Billkin đi cùng Lyn ra khỏi lớp. Cả hai trông có vẻ đang nói chuyện vui vẻ với nhau, Lyn còn vỗ nhẹ vai Billkin, tỏ ý thân thiện.
PP đứng từ xa, dõi theo từng cử chỉ của Billkin với ánh mắt khó tả. Sự khó chịu dâng lên trong lòng cậu, không phải là cảm giác ghen tuông rõ ràng, nhưng cũng không hẳn là thoải mái. Cậu thấy mình như một kẻ đứng bên lề, không thể tiếp cận Billkin theo cách mà Lyn có thể.
Trong suốt quãng đường lái xe về nhà, hình ảnh Billkin và Lyn lại tiếp tục ám ảnh PP, làm cậu cứ nghĩ vẩn vơ mãi về điều đó.
"Mày sao vậy, PP? Có gì để bận tâm chứ? Cậu ấy chỉ là bạn thôi mà," PP tự trấn an mình, nhưng sâu trong lòng cậu, có một cảm giác không tên khiến cậu không thể bỏ qua.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng việc một người bạn thân đi với người khác lại có thể khiến cậu rối bời đến thế.
Tối hôm đó, nằm trên giường, PP trằn trọc mãi không ngủ được. Cậu cứ nghĩ về từng khoảnh khắc mà mình đã chia sẻ với Billkin, từ những lần cười đùa cho đến những ánh mắt dịu dàng mà Billkin từng trao cho cậu.
Rồi cậu lại nhớ đến khoảnh khắc Lyn vui vẻ khoác vai Billkin, và nụ cười nhẹ nhàng của Billkin khi nhìn cô ấy. PP không muốn thừa nhận, nhưng rõ ràng là có điều gì đó đã nảy sinh trong lòng cậu từ rất lâu mà cậu không hề nhận ra.
Ngày hôm sau, khi gặp lại Billkin, PP cố gắng giữ vẻ tự nhiên nhất có thể, nhưng mọi cử chỉ và ánh mắt của cậu lại vô thức trở nên chu đáo hơn.
PP chợt nhận ra rằng, chẳng hiểu từ khi nào, những hành động chăm sóc và bảo vệ Billkin của cậu đã vượt qua mức tình bạn bình thường.
Những lần mang cà phê, những lần ngồi cạnh nhau ở phòng học, và cả những lúc cậu luôn lo lắng khi Billkin không vui – tất cả đều xuất phát từ cảm giác mong muốn được ở bên và chăm sóc bạn mình nhiều hơn bất kỳ ai.
Cậu hiểu rằng sự quan tâm này không phải chỉ là nghĩa vụ của một người bạn, mà còn là một tình cảm chân thành và sâu sắc hơn nhiều.
Sáng hôm đó, PP bước vào tiệm đồ lưu niệm, vốn chỉ định mua một món quà nho nhỏ để tự thưởng sau những ngày học hành căng thẳng.
Cậu bước chầm chậm, ngắm nghía từng kệ hàng trưng bày những món đồ dễ thương. Đột nhiên, từ phía sau kệ hàng, tiếng cười quen thuộc vang lên khiến PP giật mình.
Đó là Billkin và Lyn...
Hai người trông rất vui vẻ, cùng nhau trò chuyện và đùa cợt như thể không hề để ý đến xung quanh.
PP đứng im tại chỗ, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của Billkin mà không thể nào dời đi. PP thấy Billkin đang cầm trên tay một cặp móc khóa đôi nam châm, hình hai nhân vật hoạt hình — một nam một nữ nhỏ xinh, khi ghép lại thì dính chặt vào nhau bằng nam châm.
Billkin ngắm bộ móc khóa, mắt lấp lánh như cậu tìm được một thứ đặc biệt. Ánh mắt dịu dàng ấy của Billkin khiến PP cảm thấy trái tim mình như lỡ mất một nhịp.
Cậu không rời mắt khỏi Billkin, nhìn bạn mình đưa chiếc móc khóa lên trước mặt Lyn, đôi mắt đầy vẻ phấn khởi:
"Lyn, nhìn này, đẹp không?"
Billkin cười, chìa cặp móc khóa về phía Lyn, như thể muốn chia sẻ món đồ đáng yêu này cùng cô ấy. Lyn nhận lấy một chiếc với ánh mắt thích thú, cười đáp lại Billkin và khẽ gật đầu đồng tình.
Cả hai dường như đắm chìm trong khoảnh khắc, trong niềm vui và sự chia sẻ ấy, mà PP lại đứng ngoài, cảm giác như một kẻ xa lạ.
Tim PP chùng xuống khi chứng kiến cảnh tượng đó. Cậu nhận ra, sâu thẳm trong lòng, mình luôn mong muốn có một vị trí đặc biệt bên Billkin, một mối quan hệ thân thiết hơn tất cả những gì họ đang có.
Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy Billkin và Lyn cùng nhau chia sẻ một món đồ ý nghĩa, cảm giác như mọi thứ trở nên mờ nhạt, như cậu chưa bao giờ thực sự thuộc về thế giới của Billkin.
PP vội quay người, cố gắng rời khỏi cửa tiệm trước khi họ kịp phát hiện.
Trên đường về, cảm giác hụt hẫng, ghen tị và tổn thương cứ luẩn quẩn trong lòng. Chính PP cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy, nhưng từ sâu thẳm, cậu biết, tình cảm của mình đã vượt xa tình bạn từ lúc nào không hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro