6. Bạn tốt
Khi buổi học chiều kết thúc, thầy giáo đứng trước lớp và thông báo rằng ngày mai lớp sẽ được nghỉ nguyên một ngày do thầy có việc bận. Để bù cho ngày nghỉ này, thầy đề nghị cả lớp học thêm tới 9 giờ tối hôm nay.
Mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng ai nấy đều giữ tinh thần học tập, hào hứng trước viễn cảnh sẽ có một ngày nghỉ trọn vẹn vào ngày mai. Sự khích lệ ấy dường như tiếp thêm năng lượng, khiến cả lớp quyết tâm duy trì bầu không khí chăm chỉ suốt buổi học.
Cuối cùng cũng tới giờ tan học, trên đường ra chỗ để xe, cả nhóm vẫn trò chuyện rôm rả, nhưng ai nấy đều cảm nhận được chút mệt mỏi sau một ngày dài. Riêng PP vẫn sát cánh bên Billkin, giúp cậu di chuyển từng bước vì chân cậu vẫn chưa ổn định. Nhìn thấy cả hai bước đi cùng nhau, Tay lên tiếng:
"Thế 2 đứa mày tính về như nào, giờ chân đau rồi, chắc phải để PP lái xe dùm thôi. Trần đời thế gian chưa thấy ai đòi đưa bạn đi học, cuối cùng lại phải nhờ bạn lái về thế này Kin ạ"
Billkin cười hề hề huých vai PP. "Mày lái dùm tao nhé"
"Ôi trời có gì đâu, yên tâm, tao lái còn vững tay hơn mày đấy". PP tự tin khẳng định
Sau khi cả nhóm rời khỏi trường, PP cùng Billkin đi lấy xe để chuẩn bị về. Mở cửa ghế phụ một cách nhanh nhẹn, PP giúp Billkin ngồi yên và cẩn thận cài dây an toàn cho cậu một lần nữa. PP có chút lúng túng vì hành động này, nhưng không muốn để Billkin tự làm khi cậu đang đau chân. Khoảnh khắc ấy, họ lại gần nhau hơn.
Không khí trở nên im ắng, như thể mọi âm thanh xung quanh bị che lấp.
"Được rồi, xong rồi." PP nói nhỏ, quay về ghế lái. Cảm giác lúc sáng quay lại, nhưng cậu nhanh chóng lái xe đưa Billkin về nhà.
Đến trước cửa nhà, PP tắt máy, chuẩn bị xuống xe để bắt taxi về. Thấy vậy, Billkin nhíu mày nói ngay:
"Giờ muộn thế này, mày mà bắt taxi về thì vừa lâu vừa không an toàn. Ở lại đây ngủ một đêm đi, sáng mai về cũng được."
"Thôi, tao về được mà." PP cười, lắc đầu.
Nhưng Billkin cương quyết hơn: "Thôi đi, coi như tao năn nỉ mày. Mày về giờ này cũng chẳng tiện. Với lại, tao... tao cũng không muốn ở nhà một mình tối nay, bố mẹ tao đi công tác rồi, đêm mai mới về cơ"
PP không nói thêm gì nữa, cũng không nỡ từ chối khi thấy Billkin như vậy. Sau khi bước vào nhà, PP giúp Billkin ngồi xuống sofa, cẩn thận tháo giày và đỡ cậu ngồi thoải mái hơn. Billkin nhìn PP, không giấu được vẻ cảm kích:
"Cảm ơn mày nhé. Tao đúng là phiền phức thật..."
"Phiền gì đâu, bạn bè mà." PP đáp lại, giọng cười nhẹ.
Sau khi ổn định, PP ra bếp chuẩn bị vài món ăn nhẹ cho cả hai vì cũng đã khuya và cả hai đều chưa ăn tối đầy đủ. Billkin ngồi trên sofa, nhìn theo PP với ánh mắt ấm áp.
PP không phải là một người thường xuyên vào bếp, có khi cả năm cậu chẳng vào bếp lấy một lần, nhưng hôm nay, cậu lại loay hoay chuẩn bị một cách cẩn thận nhất. Không lâu sau, PP quay lại với khay đồ ăn, ngồi xuống cạnh Billkin và mỉm cười:
"Đây, đơn giản thôi, nhưng tao nghĩ là ăn tạm cũng ổn."
Cả hai cùng ăn uống, trò chuyện một cách thoải mái. Không khí trong nhà bỗng trở nên gần gũi và ấm áp lạ thường. Sau khi ăn xong, PP giúp Billkin vệ sinh cá nhân, cẩn thận dìu cậu vào phòng ngủ.
Phòng ngủ của Billkin mang đến cho PP cảm giác dễ chịu và thoải mái ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mỗi góc nhỏ trong căn phòng đều gọn gàng và ngăn nắp, tạo nên một không gian yên bình.
Giường được trải ga trắng tinh, sạch sẽ, cùng với những chiếc gối được xếp ngay ngắn, tươm tất. Mùi hoa oải hương nhẹ nhàng từ tinh dầu xông phòng nhẹ nhàng lan tỏa, hòa quyện cùng không khí, mang lại cảm giác thư giãn và ấm áp cho bất kỳ ai bước vào.
Một chiếc bàn học bằng gỗ nâu sáng nằm ở một góc phòng, bên cạnh là một chiếc tủ sách cao chót vót, chứa đầy sách tham khảo và tài liệu đa dạng.
Những cuốn sách được sắp xếp ngay ngắn, thể hiện niềm đam mê với việc học của Billkin. Các ngăn dưới tủ sách còn được lưu giữ rất nhiều tấm ảnh, ghi lại những khoảnh khắc đáng nhớ của nhóm bạn từ những năm đầu cấp 3 cho đến bây giờ.
Những tấm ảnh, mặc dù đã chụp từ lâu, nhưng vẫn sáng bóng, không hề có một hạt bụi nào, chứng tỏ Billkin đã chăm sóc chúng rất cẩn thận.
Trên bàn học, hàng loạt sách vở và tờ giấy note nhiều màu sắc được bày biện ngổn ngang, tạo thành một bức tranh sinh động về tâm hồn thích khám phá và học hỏi của cậu.
Mỗi tờ giấy note đều có những ghi chú sáng tạo, ý tưởng và kiến thức, như một minh chứng cho sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Billkin trong học tập.
Căn phòng không chỉ là nơi nghỉ ngơi mà còn là một thế giới riêng, đầy ắp những kỷ niệm và ước mơ, khiến PP cảm thấy gần gũi hơn bao giờ hết.
"Mày ngủ đi, tao sẽ ra sofa nằm." PP nói nhỏ, định bước ra ngoài.
Nhưng Billkin bất ngờ nắm lấy tay cậu: "Cái giường đủ rộng mà, tao cũng chẳng muốn mày phải ngủ ngoài sofa lạnh lẽo. Ngủ đây đi, tao sẽ nhường một nửa giường cho mày."
PP lưỡng lự một lúc, nhưng rồi cũng đồng ý vì không muốn làm Billkin buồn. Cậu nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Billkin. Cả hai đều giữ khoảng cách vừa phải, nhưng trong không gian yên tĩnh của đêm khuya, nhịp tim của PP đập mạnh hơn hẳn, hai bàn tay của cậu dần toát mồ hôi.
"Sau này mày muốn làm công việc gì hả PP?". Billkin hỏi.
"Hừm, tao muốn làm những thứ liên quan tới nghệ thuật, kiểu thiết kế thời trang. Nhưng tao không chắc lắm, trước mắt phải vượt qua được bài SAT sắp tới đã". PP thở dài
"Còn mày, ước mơ của mày là gì vậy Kin?"
"Tao muốn làm về lĩnh vực liên quan tới kinh doanh, hoặc có thể mở một cửa hàng nhỏ của riêng mình," Billkin chia sẻ, ánh mắt xa xăm như đang vẽ nên một bức tranh tương lai tươi sáng.
"Tao muốn tạo ra một không gian mà mọi người có thể đến để tìm thấy những thứ độc đáo, như sách hay đồ handmade, nơi mà mọi người cảm thấy thoải mái và vui vẻ khi ghé thăm."
PP mỉm cười, cảm nhận được nhiệt huyết trong lời nói của Billkin. Cậu biết bạn mình không chỉ ước mơ về tiền bạc hay danh tiếng, mà thật sự muốn tạo nên điều gì đó có ý nghĩa cho mọi người.
"Nghe thật tuyệt đấy, Kin," cậu nói, lòng tràn đầy sự khích lệ. "Mày có tài năng và đam mê, chắc chắn mày sẽ làm được."
Cả hai cùng cười vui vẻ, không khí bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng hơn. Họ chia sẻ những câu chuyện, những ước mơ, và cả những hoài bão, như thể những giấc mơ không còn là điều xa vời mà giờ đây có thể thành hiện thực.
PP quay người lại, đối diện với Billkin, không còn khoảng cách nào nữa giữa họ.
Ánh đèn mờ ảo trong phòng khiến mọi thứ trở nên ấm áp hơn.
Cảm giác gần gũi và an toàn khiến cả hai dễ dàng tâm sự những điều mà họ thường giấu kín trong lòng. Billkin khẽ mỉm cười, "Cảm ơn mày vì hôm nay nhé, tao vui lắm"
PP bật cuời, lâu lắm rồi cậu mới có cảm giác được tâm sự với người nào đó, như thể gánh nặng trong lòng được vơi đi phần nào.
"Mày không biết đâu, từ khi gặp mày, tao cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Mày như một người bạn tốt, luôn lắng nghe và thấu hiểu."
"Bạn tốt"
Đầu óc Billkin bỗng nhiên tràn ngập suy nghĩ về hai từ đó. Một phần trong cậu vui mừng, nhưng phần còn lại lại mang nỗi băn khoăn khó tả.
Có phải đó chỉ là những gì PP dành cho cậu, một tình bạn đơn thuần? Hay có điều gì sâu sắc hơn mà cậu luôn khao khát, nhưng không dám thổ lộ?
Những ký ức ùa về trong đầu Billkin, từng khoảnh khắc mà cậu thầm mến PP, từ ánh mắt lấp lánh cho đến nụ cười rạng rỡ của cậu.
Mỗi lần họ cùng nhau cười đùa hay chia sẻ những câu chuyện trong lớp học, trái tim Billkin lại nhảy lên vì hạnh phúc. Nhưng với hai từ "bạn tốt," cảm giác đó như bị bó hẹp lại, như một vầng mây mù che lấp mặt trời.
Billkin hít sâu một hơi, cố gắng tìm cách nói ra cảm xúc của mình, nhưng từ trong lòng cậu lại trỗi dậy nỗi sợ hãi.
Liệu rằng nếu cậu nói ra, liệu PP có thấy khó xử không? Có thể mối quan hệ của họ sẽ thay đổi mãi mãi? Cậu không muốn đánh mất thứ quý giá này chỉ vì một giây phút yếu lòng.
"Kin, mày sao vậy?" PP hỏi, giọng điệu có phần lo lắng khi thấy Billkin trầm ngâm.
"Không có gì đâu, chỉ là đang nghĩ về tương lai thôi," Billkin cố gắng cười gượng, nhưng trong lòng vẫn không yên.
Cậu không muốn PP thấy sự bối rối của mình. "Mày biết đấy, sau này ra trường, chúng ta sẽ đi theo những con đường riêng."
PP gật đầu, ánh mắt đầy suy tư. "Đúng vậy, nhưng dù có thế nào, tao hy vọng chúng ta vẫn bên nhau"
Nghe vậy, trái tim Billkin đập mạnh. Câu nói của PP như một ánh sáng le lói trong đêm tối, khiến cậu cảm thấy hy vọng.
Có lẽ, chỉ cần cậu kiên nhẫn và chờ đợi, có thể một ngày nào đó, mối quan hệ của họ sẽ không chỉ dừng lại ở hai từ "bạn tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro