30. Bên nhau (End)
Một buổi sáng cuối tuần yên bình, ánh nắng đầu ngày len qua lớp rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt đang say ngủ của PP. Đã lâu lắm rồi cậu mới có được một giấc ngủ sâu, không còn những nỗi sợ đè nặng tâm trí hay cần đến những viên thuốc an thần bên gối. PP xoay mình, đôi mắt mơ màng hé mở, nhận ra Billkin vẫn nằm bên cạnh, giấc ngủ của anh cũng êm đềm như một đứa trẻ. Có lẽ, đây chính là khoảnh khắc hạnh phúc mà PP đã mong đợi từ lâu, một buổi sáng được thức dậy bên cạnh người mình yêu, cảm nhận hơi thở của anh gần bên.
PP khẽ mỉm cười, nhìn khuôn mặt an nhiên của Billkin. Hình ảnh Billkin bên cạnh cậu lúc này lại gợi nhắc những đêm dài anh luôn là người ở bên, giúp cậu vượt qua những ám ảnh, những nỗi lo lắng không tên. Anh là người đã kiên nhẫn ôm chặt cậu vào lòng, an ủi và xua đi mọi bóng tối đeo bám trong tâm hồn PP. Ngay cả lúc này, khi mọi chuyện đã qua, ký ức về những khoảnh khắc ấy lại khiến PP cảm thấy ấm áp lạ thường.
PP khẽ lay nhẹ vai Billkin, giọng trêu chọc:
"Này, anh không sợ em sẽ lén chụp ảnh đăng lên mạng sao?"
Billkin vẫn nhắm mắt, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên, giọng anh mơ màng:
"Nếu em đăng ảnh anh, thì anh sẽ đăng lại ảnh lúc em ngáy."
"Em không ngáy!" PP bật cười, nhưng lại đỏ mặt vì bị Billkin trêu chọc
"Mà này..." Billkin mở mắt ra, giọng nói ngái ngủ.
"Mỗi lần thấy em ngủ ngon, anh lại cảm thấy mình là người có công lớn nhất thế giới."
Dù là lời nói đùa, nhưng cậu hiểu, từng lời nói ấy ẩn chứa biết bao tình cảm mà Billkin dành cho mình. Từ bao giờ cậu đã cảm nhận được trái tim mình thực sự thuộc về người con trai này – người luôn ở bên, sẵn lòng chia sẻ cả những khoảnh khắc tươi sáng lẫn tối tăm của cuộc đời mình.
Hai người nằm cạnh nhau, tận hưởng khoảnh khắc bình yên buổi sáng, thỉnh thoảng cười đùa về những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống. PP kể về những dự định của mình, về những giấc mơ mà trước đây cậu từng nghĩ là xa vời. Với sự hiện diện của Billkin, mọi thứ giờ đây dường như trở nên khả thi hơn bao giờ hết.
Tối hôm ấy, không khí yên tĩnh bao trùm căn bếp nhỏ. Ánh đèn vàng ấm áp soi rọi, tiếng lách cách của bát đĩa va vào nhau tạo nên một giai điệu giản dị mà thân thuộc. PP và Billkin cùng nhau chuẩn bị bữa tối, trao nhau những ánh nhìn đầy yêu thương và những nụ cười ấm áp. Với PP, đó là một buổi tối bình thường như bao ngày khác, nhưng với Billkin, đêm nay có ý nghĩa đặc biệt.
Trong suốt bữa ăn, ánh mắt Billkin thỉnh thoảng lại nhìn sang PP. Những cảm xúc lâu nay chất chứa trong lòng dường như trỗi dậy mãnh liệt hơn. Đã từ lâu, anh muốn nói với PP những điều mà anh luôn giữ kín, những cảm xúc đã bắt đầu từ ngày họ còn là những cậu học sinh cấp ba, khi Billkin lần đầu nhận ra trái tim mình đã thực sự rung động.
Khi bữa ăn kết thúc, Billkin nhìn PP, đôi mắt sáng lên trong ánh đèn. Anh hít một hơi thật sâu, quyết định không còn giấu diếm bất cứ điều gì nữa. Tay anh khẽ nắm lấy tay PP, ấm áp và mạnh mẽ.
"PP này, anh có chuyện muốn nói với em."
PP thoáng ngạc nhiên, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên sự tin tưởng dành cho Billkin. Cậu chợt cảm nhận được sự trịnh trọng trong tông giọng, điều mà Billkin ít khi dùng khi nói chuyện với cậu.
Billkin mỉm cười, ánh mắt chan chứa tình cảm:
"Em có biết không, từ ngày đầu tiên gặp em, anh đã biết rằng mình sẽ không thể sống thiếu em."
PP im lặng, đôi mắt long lanh như muốn khóc, nhưng cậu cố giữ vững cảm xúc, lắng nghe từng lời của anh.
"Ngày đầu tiên thấy em bước vào lớp với mái tóc hơi rối, ánh mắt loay hoay tìm chỗ ngồi, anh đã biết... trái tim anh đã thuộc về em mất rồi." Billkin cười nhẹ, bàn tay nắm chặt lấy tay PP, như muốn khắc sâu khoảnh khắc này vào lòng.
PP ngượng ngùng mỉm cười, những ký ức ngày đầu quen biết hiện lên rõ ràng trong tâm trí cậu. Ai mà ngờ rằng từ những tình cảm ngây ngô của thời niên thiếu ấy, lại có thể đơm hoa kết trái và trở thành tình yêu lớn đến vậy.
"Anh đã từng nghĩ chỉ cần làm bạn của em là đủ, chỉ cần nhìn thấy em hạnh phúc là đủ. Nhưng rồi anh nhận ra... tình bạn không thể lấp đầy những khoảng trống trong lòng anh. Anh muốn được là người mà em tìm đến khi buồn, khi vui, khi cần một bờ vai tựa vào."
PP cúi đầu, những giọt nước mắt lăn dài trên má. Cậu không thể kiềm chế được cảm xúc nữa, từng lời nói của Billkin như chạm vào tận sâu trong trái tim cậu, từng kỷ niệm của cả hai như hiện về rõ ràng.
Billkin khẽ lau đi giọt nước mắt trên má PP, ánh mắt tràn đầy tình yêu thương và ấm áp.
"Anh yêu em, PP. Từ ngày đầu tiên, anh đã biết em là người mà anh muốn bên cạnh suốt cuộc đời. Và hôm nay, anh muốn hỏi em rằng..."
Nói đến đây, Billkin từ từ quỳ xuống trước mặt PP. nhẹ nhàng chiếc hộp nhẫn kim cương mà cậu đã chuẩn bị từ bao giờ, đôi mắt cậu sáng ngời, chứa đựng tất cả tình cảm mà bấy lâu nay cậu dành cho PP.
"PP, em có đồng ý để anh được ở bên em, chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn của em, từ bây giờ và mãi mãi không? Cả đời này anh chỉ mong mình được là người cuối cùng em nghĩ đến mỗi khi màn đêm buông xuống, và là người đầu tiên em thấy khi đón bình minh."
PP bật khóc, xúc động đến không thể thốt nên lời. Cậu không ngờ rằng người bạn thân thiết nhất, người luôn ở bên cậu bao năm qua, lại yêu cậu nhiều đến vậy. Trong khoảnh khắc ấy, cậu nhận ra rằng mình cũng yêu Billkin hơn tất cả, rằng cả hai đã thuộc về nhau từ lúc nào không hay.
Cậu gật đầu, nước mắt vẫn lăn dài trên má:
"Billkin,...em đồng ý, em yêu anh nhiều lắm"
Billkin mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng đong đầy yêu thương. Anh nhẹ nhàng kéo PP vào sát mình, đôi tay khẽ vuốt ve gương mặt người yêu. Trong khoảnh khắc ấy, Billkin từ từ cúi xuống, trao cho PP một nụ hôn dịu dàng nhưng nồng cháy, như một lời hứa thầm lặng sẽ mãi bảo vệ và trân trọng tình yêu này đến cuối đời.
Ngoài cửa sổ, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm như chứng nhân cho giây phút thiêng liêng . Khoảnh khắc ấy, tình yêu của họ không còn là những ước mơ xa vời mà đã trở thành hiện thực, một hiện thực ấm áp, nhẹ nhàng, nhưng cũng mạnh mẽ, vững chãi như chính tình yêu mà họ dành cho nhau. Mọi khó khăn trong quá khứ dường như tan biến, nhường chỗ cho niềm hạnh phúc trọn vẹn hiện tại. Cuộc sống không bao giờ là dễ dàng, nhưng ít nhất bây giờ, cả hai đã có nhau, và đó là điều duy nhất khiến mọi thứ trở nên vô cùng đẹp đẽ.
(Hoàn)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro