3. Khác lạ
Hôm nay là buổi thứ 2 PP có lịch học tại nhà Billkin, mới 7h sáng chuông báo thức đã kêu lên inh ỏi, cậu ngáp ngắn ngáp dài rồi vươn tay lên chiếc tủ đầu giường lấy điện thoại để tắt tiếng chuông.
Vừa mở máy lên đã có một vài thông báo tin nhắn của Billkin vào tối qua: "Mai đến sớm nha, mình có nhiều thứ phải học lắm đó", đính kèm với tin nhắn là một loạt sticker chú gấu cổ vũ chữ "cố lên".
PP bật cười nhẹ nhàng. "Thằng này hứng thú với việc học đến vậy hả". Cậu nhanh chóng trả lời lại: "Ok, tao vừa ngủ dậy, đợi xíu tao chuẩn bị đồ rồi sang luôn đây. Hôm nay cố gắng vậy!"
PP vừa trả lời vừa vội vã ra khỏi giường, xuống ăn sáng, rồi chuẩn bị sách vở để đợi mẹ đưa đến nhà Billkin. Đến nơi, cậu thấy Billkin đã đứng trước cửa nhà, cười tươi và vẫy tay chào cậu từ xa.
"Chào buổi sáng, PP! Nhanh nào, mình có cả đống bài phải giải quyết hôm nay!" Billkin nói đầy hứng khởi.
PP thở dài một cái, nhưng vẫn không thể kiềm chế được nụ cười trên môi. "Ừ, tao biết rồi mà."
Vào đến phòng khách, PP ngạc nhiên khi thấy mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Billkin đã đặt bảng trắng giữa phòng, với bút dạ đủ màu sắc xếp ngay ngắn trên bàn.
Billkin thực sự rất nghiêm túc với việc này, điều đó khiến PP thấy ngạc nhiên và cũng có chút cảm kích.
"Wow, mày chuẩn bị kỹ thật đấy," PP nói, tay chỉ vào bảng trắng.
"Phải thế chứ," Billkin cười tươi, "Tao muốn buổi học hôm nay hiệu quả nhất có thể."
.
.
.
"Đây nhá, mày phải làm như thế này." Billkin vừa nói vừa viết công thức lên giấy của PP, cả người cậu ngồi sát lại với PP hơn.
PP có thể cảm nhận được sự gần gũi, hơi ấm từ vai của Billkin chạm nhẹ vào tay cậu, và có mùi hương cam dịu nhẹ từ đâu thoang thoảng quanh quẩn nơi đầu mũi. Tim PP bỗng đập nhanh hơn một chút, nhưng cậu cố gắng phớt lờ rồi tập trung vào bài toán trước mắt.
Billkin chẳng hề nhận ra sự bối rối của bạn mình, cậu vẫn chăm chú vào bài toán trước mặt, hăng say giải thích: "Mày chỉ cần nhớ mấy cái bước này, tao đảm bảo bài nào cũng làm được."
PP gật đầu, nhưng tâm trí cậu lại đang lơ lửng đâu đó. Khoảng cách gần gũi giữa cả hai bỗng chốc khiến PP cảm thấy có điều gì đó... khác lạ. Cậu khẽ nhích người ra một chút, cố gắng tập trung vào những con số và công thức mà Billkin đang viết, nhưng đầu óc cứ như rối tung.
"Thử tự làm xem nào" Billkin quay sang nói.
PP giật mình, cố vội vàng trả lời: "Ờ...để tao thử." Cậu nhanh chóng cầm lấy bút, tập trung viết xuống những gì Billkin vừa hướng dẫn. Nhưng tay cậu hơi run, một phần vì chưa thực sự hiểu bài, một phần vì cảm giác gần gũi bất ngờ vừa rồi vẫn còn lảng vảng trong đầu.
Trong lúc PP đang loay hoay làm bài, Billkin bất chợt cười lớn: "Ê, sao mày viết nhầm đây rồi, phải là thế này chứ!" Cậu với tay chỉnh lại bài làm của PP, lần này còn gần hơn nữa.
PP bỗng thấy tim mình đập nhanh hơn rất nhiều, và lần này không phải vì bài toán khó.
Cả hai ngồi bên nhau trong một khoảnh khắc dài. Billkin tập trung, hết mình vì bài học, còn PP thì cố gắng che giấu cảm xúc lạ lẫm đang xâm chiếm lấy mình.
"Được rồi, xong rồi," Billkin hào hứng nói, vỗ vai PP như một dấu hiệu kết thúc bài giảng. "Mày hiểu hết chưa? Phần này quan trọng lắm đấy."
PP nhìn vào trang giấy, rồi quay sang Billkin, nở một nụ cười miễn cưỡng. "Ừ... hiểu rồi," cậu đáp, nhưng ánh mắt lại có phần lúng túng.
Bên dưới bàn, tay cậu bắt đầu toát mồ hôi. Điều này luôn xảy ra mỗi khi cảm xúc của PP trở nên không ổn định hoặc hồi hộp. Cậu cố gắng nắm chặt bút, hy vọng Billkin không để ý thấy sự căng thẳng đang len lỏi trong cậu.
Billkin đứng dậy, duỗi người rồi cười rạng rỡ. "Tốt! Vậy mai mình làm tiếp phần khác nhé. Giờ nghỉ tí rồi đi ăn thôi."
PP thở phào, nhưng trong lòng vẫn không thể hoàn toàn yên tâm. Những suy nghĩ về sự gần gũi, về cảm giác lạ lẫm này cứ quẩn quanh trong đầu cậu. Buổi học hôm nay kết thúc, nhưng một điều gì đó mới mẻ đã bắt đầu nhen nhóm trong tâm trí PP – một thứ cảm xúc mà cậu chưa từng nghĩ sẽ xuất hiện.
Cậu thu dọn sách vở một cách máy móc, trong khi đầu óc lại ngẩn ngơ suy nghĩ về khoảnh khắc gần gũi với Billkin khi nãy.
Tim cậu đập nhanh hơn bình thường mỗi khi nhớ đến hình ảnh Billkin nghiêng người sát bên, đôi mắt đầy tập trung, và cả mùi hương cam dễ chịu. "Có lẽ mình chỉ căng thẳng vì kỳ thi thôi," PP tự trấn an mình, nhưng trong lòng cậu biết rằng cảm giác này phức tạp hơn thế.
"PP, xong chưa? Đi ăn thôi!" Billkin từ nhà bếp gọi vọng ra, giọng nói đầy năng lượng như thường lệ. PP giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man, vội vã thu dọn nốt đồ đạc và đứng dậy.
Khi bước ra khỏi phòng, PP thấy Billkin đang đứng đợi với nụ cười rạng rỡ. Cậu bạn lúc nào cũng tràn đầy sức sống, không bao giờ để sự căng thẳng hay áp lực làm lu mờ tính cách vui vẻ vốn có.
PP chợt nhận ra, chính điều này đã khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn trong những ngày ôn thi căng thẳng. Billkin là người giúp cậu vượt qua những lo lắng, không chỉ trong việc học, mà còn cả trong cuộc sống thường nhật.
Cả hai cùng bước ra khỏi nhà. PP lén liếc nhìn Billkin và tự hỏi cảm giác vừa nãy là gì vậy.
Billkin mở cửa xe cho PP rồi nói: "Hôm nay tao sẽ cho mày đi ăn thử tiệm thịt nướng xem sao, thấy mọi người bảo chỗ này ngon cực"
PP gật đầu, tạm gác lại mọi suy nghĩ phức tạp sang một bên. Dù chưa hiểu rõ cảm xúc trong lòng mình là gì, nhưng PP biết một điều chắc chắn – cậu rất trân trọng những khoảnh khắc thế này bên cạnh Billkin. Mọi chuyện khác, có lẽ cậu sẽ để sau.
Trong xe, Billkin vẫn giữ phong thái thoải mái và vui vẻ. Cậu bật một playlist nhạc sôi động, thỉnh thoảng gõ nhẹ lên vô lăng theo điệu nhạc, trong khi mắt vẫn chăm chú nhìn đường.
Còn PP thì dựa đầu vào cửa kính, mắt nhìn xa xăm về phía những tòa nhà lướt qua nhanh chóng. Dù cả hai không nói nhiều, không khí giữa họ vẫn dễ chịu và thoải mái đến lạ.
PP liếc nhìn Billkin, rồi bất giác cảm thấy lòng mình ấm áp hơn. Mọi cảm giác bối rối vừa nãy dường như đã lắng xuống, thay vào đó là sự trân trọng những khoảnh khắc đơn giản mà hai người chia sẻ với nhau.
Dù chưa thể hiểu rõ cảm xúc trong lòng, nhưng cậu biết, mỗi giây phút ở cạnh Billkin đều khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn.
"Đến rồi!" Billkin nói, kéo PP ra khỏi dòng suy nghĩ. Cả hai đã đến tiệm thịt nướng mà Billkin nói, ánh đèn ấm áp từ quán chiếu ra, tạo cảm giác thân thuộc và gần gũi.
Bước vào tiệm, mùi thơm của thịt nướng lan tỏa khắp không gian, khiến bụng PP reo lên vì đói. Billkin nhanh chóng chọn một bàn gần cửa sổ, ngồi xuống và gọi món.
Khi đồ ăn được mang ra, Billkin đảm nhận việc nướng thịt. Cậu cẩn thận lật từng miếng thịt trên vỉ nướng, chú ý canh lửa sao cho thịt chín đều mà không bị cháy.
"Mày cứ để tao làm cho. Mày chỉ việc ngồi thưởng thức thôi, đồ ngon phải thế này mới đúng chuẩn!" Cậu vừa nói vừa cười rạng rỡ, tay nhanh nhẹn xoay trở từng miếng thịt.
Billkin không chỉ nướng thịt mà còn rất để tâm đến khẩu vị của PP.
Cậu hỏi cậu bạn: "Mày ăn cay thử kiểu này không? Để tao chấm thêm chút nước sốt cay vào cho" rồi tự tay gắp từng miếng thịt đã nướng xong, cuốn thêm rau và chấm nước sốt, sau đó đặt vào bát của PP.
"Thử miếng này xem, ngon lắm, tin tao đi!"
Thỉnh thoảng, Billkin lại ngó nghiêng xem PP đã ăn xong chưa, rồi nhanh chóng nướng thêm đồ ăn.
Cậu dường như muốn đảm bảo PP không phải đụng tay vào bất cứ thứ gì ngoài việc thưởng thức món ăn. Đôi lúc, PP còn chưa kịp nói gì thì Billkin đã sẵn sàng gắp thêm cho cậu, luôn quan sát từng biểu hiện nhỏ của bạn mình.
Cả hai tiếp tục vừa ăn vừa nói chuyện, đôi lúc lại cười lớn khi nhớ đến những câu chuyện hài hước.
Billkin luôn biết cách làm cho bữa ăn trở nên vui vẻ, không chỉ bằng sự hoạt bát của mình, mà còn bằng sự chu đáo và quan tâm đến từng chi tiết nhỏ.
Bữa ăn diễn ra trong không khí dễ chịu, không còn sự căng thẳng hay áp lực nào. PP nhận ra rằng, những giây phút bình yên như thế này, bên cạnh Billkin, thực sự là những khoảnh khắc quý giá nhất mà cậu muốn trân trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro