25. Thử thách
PP dần bước vào giai đoạn thực hiện bộ sưu tập với tâm thế nghiêm túc và đầy quyết tâm. Cậu hiểu rõ cơ hội lần này là rất hiếm, đặc biệt khi một nhãn hàng nổi tiếng tầm cỡ quốc tế đã chủ động tìm đến công ty của cậu. Không chỉ là một dự án thông thường, bộ sưu tập này còn là cơ hội giúp PP khẳng định tên tuổi trong ngành thời trang.
Mỗi ngày, PP đều thức dậy từ rất sớm và làm việc tại công ty đến khuya. Mặc dù đã có kinh nghiệm, những áp lực và yêu cầu khắt khe từ nhãn hàng vẫn khiến cậu stress không ít. Có những đêm, cậu ngồi lặng lẽ trước bàn vẽ, nhìn những phác thảo của mình một cách mệt mỏi. Có khi cậu ngắm từng mẫu thiết kế rất lâu, rồi chỉnh sửa từng chút một, quyết không để bất kỳ sai sót nhỏ nào ảnh hưởng đến sản phẩm cuối cùng.
May mắn là, trong suốt hành trình ấy, Billkin luôn bên cạnh cậu, dù là bằng những cuộc điện thoại hay tin nhắn, luôn biết cách khiến PP cảm thấy được an ủi và bớt căng thẳng hơn. Đã có lần, vào một đêm muộn khi cậu đang ngồi trước chiếc máy may, điện thoại bỗng reo lên. Nhìn tên Billkin hiện trên màn hình, PP vội bắt máy, giọng không giấu được sự mệt mỏi:
"P'Kin chưa ngủ à" PP nói nhỏ.
Bên kia đầu dây, Billkin trả lời với giọng trầm ấm, dịu dàng như để xoa dịu đi sự căng thẳng của cậu:
"Anh nhớ em lắm đấy, em thế nào rồi? Có mệt không?"
PP khẽ thở dài, giọng buồn bã:
"Cũng hơi mệt một chút... nhưng còn vài cái chi tiết phải chỉnh sửa nữa. Em không muốn bị sai sót gì, biết đâu khách hàng lại không ưng ý..."
Billkin im lặng một lúc rồi trấn an:
"Anh biết em là người cầu toàn, nhưng đừng tự ép mình quá. Em cũng cần nghỉ ngơi để giữ sức khỏe mà"
PP cười khẽ, cố gắng trấn tĩnh lại:
"Ừm, em biết mà. Nhưng lần này là dự án quan trọng, em muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo."
Billkin động viên:
"Về nhà ngủ một giấc đi đừng để bản thân kiệt sức quá nhé, tối mai anh sẽ sang với em"
Cuộc trò chuyện mỗi tối với Billkin là điểm tựa tinh thần cho PP vượt qua áp lực nặng nề của công việc. Những ngày tiếp theo, PP vẫn lao mình vào công việc, nhưng cậu biết rằng dù có khó khăn đến đâu, Billkin vẫn là người luôn ở phía sau ủng hộ, là người mà cậu có thể dựa vào mỗi khi cảm thấy chông chênh.
Cách hôm nộp sản phẩm 3 ngày, PP đứng ngồi không yên. Cậu đã dành gần như tất cả thời gian, sức lực và tâm huyết để hoàn thiện bộ sưu tập váy dạ hội này. PP quyết định thêm một số chi tiết vào để bộ sưu tập có thêm điểm nhấn. Nhưng khi bước vào phòng lưu trữ tại công ty, tim cậu chợt đập nhanh hơn khi thấy một vệt đỏ khác thường ngay trên tay nắm tủ.
PP chậm rãi mở tủ, và cảnh tượng trước mắt khiến cậu như chết lặng. Những chiếc váy mà cậu cặm cụi làm từng đường may tỉ mỉ giờ đây đều bị rách nát. Một số mẫu còn dính đầy sơn đỏ loang lổ, những vệt sơn bết dính lên vải ren, làm mất đi vẻ sang trọng của chúng. PP cảm thấy tay mình run lên, đầu óc như trống rỗng. Sự tức giận và bàng hoàng dâng lên trong lòng, khiến cậu chỉ biết nhìn chằm chằm vào đống sản phẩm bị phá hoại.
"Là ai... ai lại làm thế này với mình?" PP nói, giọng lạc đi, gần như không thể tin nổi vào mắt mình.
Cậu chầm chậm đưa tay chạm vào những mẫu thiết kế bị tàn phá, cảm nhận rõ rệt từng giọt mồ hôi và nước mắt mà cậu đã đổ ra để tạo nên từng chiếc váy. Đột nhiên, cảm giác bất lực bao trùm lấy cậu, như thể tất cả những cố gắng của mình bị xóa nhòa chỉ trong một đêm. PP không hiểu nổi vì sao ông trời lại đối xử với mình như vậy. Cậu đã cố gắng hết sức, đã bỏ ra biết bao công sức, nhưng kết quả lại là thế này. Trong giây phút đó, PP thấy lòng mình như tan vỡ.
Nước mắt bắt đầu trào ra, không kìm nén được. Cậu ngồi sụp xuống bên cạnh những chiếc váy hỏng, không biết mình phải làm gì nữa. Mọi hy vọng, niềm tin dường như đã bị phá hủy. Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt PP, từng chút một phản ánh nỗi thất vọng và sự đau đớn sâu thẳm trong cậu.
Trong lúc cậu vẫn còn ngồi đờ đẫn như vậy, bên ngoài, Billkin đã đến công ty đón cậu như thường lệ. Khi thấy cậu không ra như mọi khi, anh cảm thấy có gì đó không ổn. Hỏi thăm vài người trong công ty, Billkin được hướng dẫn tới phòng làm việc của PP.
Khi bước vào, Billkin lập tức nhìn thấy cậu ngồi bất động bên cạnh đống váy hỏng. Nhìn dáng vẻ suy sụp của PP, tim anh như thắt lại. Billkin bước đến, nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt cậu:
"PP..."
PP ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe:
"Tất cả... tất cả đều hỏng hết rồi, Billkin. Em đã làm sai điều gì để phải nhận kết cục thế này?"
Billkin kéo cậu vào lòng, ôm chặt lấy cậu, bàn tay khẽ vỗ nhẹ lên vai, ngoài sự an ủi này ra thì Billkin không thể làm gì hơn trong lúc này:
"Em không làm gì sai cả. Chỉ là có kẻ ghen ghét em thôi... Anh sẽ tìm ra kẻ đó, nhưng bây giờ, em phải bình tĩnh lại đã. Có anh ở đây rồi"
PP nghẹn ngào dựa vào vai Billkin, cảm nhận được sự ấm áp từ vòng tay ấy. Trong nỗi đau và tuyệt vọng, Billkin như là nguồn sức mạnh giúp cậu có thể đứng lên.
Sau khi vượt qua cú sốc ban đầu, PP biết mình không thể để công sức và ước mơ của bản thân tan biến chỉ vì vài phút hoảng loạn. Cậu hít một hơi thật sâu, đứng dậy và nhanh chóng bắt tay vào việc. Những ký ức về những ngày còn học ở trường đại học hiện về, thời điểm cậu từng miệt mài luyện tập kỹ năng may đo, từng đêm thức trắng để hoàn thành các dự án đầu tiên của mình. Kỹ năng phục dựng, chỉnh sửa từ nền tảng cơ bản nhất đến từng chi tiết cắt may đều là thứ cậu đã rèn giũa từ những năm đó. Lúc này, chúng lại trở thành vũ khí giúp cậu chống lại nghịch cảnh.
PP mở từng chiếc váy dạ hội ra, đánh giá các vết rách và dấu sơn loang lổ. Bằng kinh nghiệm tích lũy qua bao năm đi làm, cậu bắt đầu hình dung một kế hoạch rõ ràng. Các mẫu vải được đem ra thử nghiệm, và sau vài giờ cân nhắc, PP quyết định thay đổi phần thiết kế để che lấp vết rách, đồng thời biến nhược điểm của từng vết loang sơn thành một phần sáng tạo mới.
PP quyết định điều chỉnh phần đuôi váy bằng cách thêm các lớp vải mỏng, nhẹ nhàng phủ lên chỗ vết rách, tạo hiệu ứng tầng lớp bồng bềnh. Vết sơn vốn là điểm xấu lại được cậu khéo léo biến thành một kiểu họa tiết đặc biệt bằng cách thêm một số điểm nhấn đính kim loại để ánh lên trong ánh sáng, tạo cảm giác quý phái và sang trọng hơn hẳn.
Mỗi đêm, PP đều kiệt sức nhưng vẫn giữ liên lạc với Billkin. Cuộc gọi ngắn trước khi đi ngủ đã trở thành động lực cho cả hai người:
"Anh biết em mệt rồi, nhưng chỉ còn vài ngày nữa thôi, cố lên nhé. Nhớ uống nước đầy đủ và ngủ đủ giấc, đừng quá sức."
"Ừ, em biết mà. Cũng may có anh nhắc, chứ không em chắc lại quên mất. P'Kin cũng giữ sức khỏe nhé, công việc mới thế nào rồi?"
"Khá căng thẳng, nhưng có em động viên, anh cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Chúng ta phải cùng nhau cố gắng thôi PP"
Mỗi khi buồn chán hay mệt mỏi, PP lại nghĩ đến Billkin, đến lời hứa sẽ đồng hành cùng nhau vượt qua khó khăn. Điều đó giúp cậu vượt qua áp lực, tập trung vào việc phục dựng bộ sưu tập với tất cả đam mê và sức lực còn lại.
Cuối cùng, ngày nộp sản phẩm cũng đến. PP đặt từng chiếc váy vào vị trí trưng bày với niềm tự hào và hồi hộp. Những thiết kế đã được biến hóa từ những mảnh vải tưởng chừng không thể cứu vãn thành những bộ dạ hội lộng lẫy, mỗi chiếc đều mang một nét quyến rũ riêng biệt. Ban lãnh đạo đến xem xét sản phẩm, ánh mắt của họ ánh lên vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy sự sáng tạo đầy độc đáo trong từng chi tiết nhỏ.
Lời khen ngợi từ ban lãnh đạo không chỉ là sự công nhận mà còn là một dấu hiệu cho thấy PP đã đạt được ước mơ của mình. Một vài ngày sau, PP nhận được tin vui khi công ty quyết định bổ nhiệm cậu vào vị trí CEO. Niềm hạnh phúc dâng trào khi cuối cùng, sau bao nỗ lực và thử thách, cậu đã đạt được vị trí mình hằng mơ ước.
Hôm đó, khi vừa tan làm, PP lập tức gọi điện cho Billkin để báo tin. Giọng cậu run rẩy vì xúc động:
"Anh à... em vừa được thăng chức rồi. Em thực sự đã làm được"
"Anh đã bảo em sẽ làm được mà. PP của anh là giỏi nhất đó"
Khi cả hai cùng tận hưởng khoảnh khắc trọn vẹn này, PP biết rằng con đường phía trước sẽ còn nhiều thử thách, nhưng cậu không còn sợ hãi nữa.
Về phía Billkin, cách đây mấy ngày, khi mà PP miệt mài làm lại từng chi tiết cho bộ sưu tập đã bị phá hủy, thì cậu cũng âm thầm mở cuộc điều tra về thủ phạm. Cậu biết vụ việc này không chỉ đơn giản là một sự cố, mà là một hành động có chủ đích, nhắm thẳng vào PP.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro