23. Ngọt ngào
Buổi tối chủ nhật hôm đó, PP và Billkin quyết định dành trọn thời gian bên nhau, tận hưởng một ngày nghỉ đúng nghĩa sau những ngày làm việc mệt nhoài. Thay vì chọn một nhà hàng sang trọng và xa hoa, họ lại muốn trải nghiệm không gian giản dị của khu phố đêm, nơi những ánh đèn lung linh và tiếng rao nhộn nhịp của các hàng quán đường phố hòa quyện, tạo nên không khí sống động. Billkin nhìn quanh, cảm thấy lạ lẫm nhưng đồng thời cũng thấy thú vị – đây là lần đầu tiên anh đi dạo phố với tư cách là người yêu của PP.
PP kéo tay Billkin đi giữa dòng người, đôi mắt tràn đầy hứng khởi như một đứa trẻ tìm thấy niềm vui mới. Cậu nhanh nhẹn dẫn anh đến một quầy bánh mì nướng nổi tiếng, nơi hương thơm ngọt ngào của bánh quyện với mùi bơ, trứng, và thịt xông khói lan tỏa trong không khí. Không chần chừ, PP gọi hai chiếc bánh rồi đưa một cái về phía Billkin, đôi mắt sáng lấp lánh.
"Nè, anh ăn thử đi!" PP hào hứng chìa chiếc bánh lên, chờ đợi phản ứng của Billkin.
Anh mỉm cười, nhún vai rồi nhận lấy, cắn thử một miếng nhỏ và chậm rãi nhai, mắt khẽ nheo lại vì vị ngon bất ngờ:
"Ừm, ngon thật đấy."
PP cười mãn nguyện, gật đầu hài lòng. Nhưng chưa kịp nói thêm gì, cậu đã bất ngờ thấy Billkin nghiêng người đến gần, ghé sát vào tai mình thì thầm, giọng trêu chọc đầy ẩn ý:
"Nhưng mà... không ngon bằng em tối qua"
Lời nói ấy khiến PP sững lại, mặt thoáng chốc ửng đỏ. Cậu lườm anh một cái sắc bén để che đi vẻ bối rối, nhưng khóe môi lại vô thức nở nụ cười:
"Anh nói gì vậy hả, đồ đáng ghét!"
Billkin bật cười, siết chặt tay PP hơn, cảm nhận được sự ấm áp từ đôi tay ấy lan truyền vào lòng mình. Anh kéo cậu sát lại, khẽ vòng tay qua vai PP:
"Anh chỉ nói sự thật thôi hì hì"
PP bật cười, cảm giác như bao mệt mỏi của những ngày làm việc trước đều tan biến. Cậu cũng vòng tay ôm lấy Billkin, vui vẻ cùng anh tận hưởng những phút giây giản dị mà tràn ngập hạnh phúc. Dù đã quen với những bữa tối đắt đỏ và hào nhoáng, lần đầu tiên được nắm tay người mình yêu, đi dạo trên con phố đêm nhộn nhịp như thế này khiến trái tim của cả hai đập rộn ràng.
Cùng nhau dừng lại bên quầy bán nước ép trái cây, PP cẩn thận gọi một cốc dâu tươi cho mình rồi đưa cho Billkin một cốc xoài. Billkin ngạc nhiên nhìn cậu, nhướng mày ngạc nhiên:
"Em nhớ sở thích của anh luôn hả?"
PP nhún vai cùng ánh mắt tinh nghịch hiện lên dưới ánh đèn phố;
"Em không nhớ thì ai nhớ"
Từng cuộc đối thoại đơn giản nhưng ấm áp, từng lần vai chạm vai, từng tiếng cười khúc khích như đẩy họ đến gần nhau hơn, tạo nên những kỷ niệm ngọt ngào và đáng nhớ.
Khi họ dạo đến bờ sông, ánh đèn từ những con phố phản chiếu lung linh trên mặt nước, tạo thành những dải ánh sáng huyền ảo. PP nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Billkin, cùng anh ngắm nhìn dòng sông êm đềm chảy. Trong khoảnh khắc yên tĩnh ấy, hai người như hòa làm một với bầu không khí, không cần nói lời nào mà vẫn cảm nhận được tình cảm trọn vẹn lan tỏa qua từng ánh mắt, từng cử chỉ.
"Anh không bao giờ nghĩ sẽ có ngày được đứng bên em như thế này". Billkin thủ thỉ
PP nghe thấy mà lòng ấm áp vô cùng, khẽ mỉm cười và thì thầm:
"Em cũng vậy. Đôi khi em tự hỏi liệu đây có phải chỉ là một giấc mơ không..."
PP ngước lên lòng ngập tràn niềm hạnh phúc, cảm giác như mọi thứ trong giây phút này đều thật hoàn hảo, trọn vẹn.
Khi hai người vừa bước ra khỏi con hẻm nhỏ đông đúc để sang đường, một chiếc xe máy bất ngờ phóng vụt qua, để lại tiếng còi vang lên chói tai. PP giật mình lùi lại, nhưng chưa kịp phản ứng thì đã thấy bàn tay của Billkin kéo cậu về phía mình thật nhanh. Cả người PP áp sát vào ngực anh, trái tim vẫn còn đập loạn vì bất ngờ. Billkin ôm chặt lấy cậu trong thoáng chốc, ánh mắt sắc bén như muốn kiểm tra chắc chắn rằng PP không hề hấn gì.
"Em phải cẩn thận chứ" Billkin khẽ cau mày, bàn tay vẫn ôm lấy vai PP, giữ cậu sát bên như để trấn an.
PP ngước nhìn anh, hơi bối rối nhưng không khỏi bật cười khi thấy vẻ căng thẳng hiếm hoi hiện trên gương mặt thường ngày điềm đạm của anh. Cậu vỗ nhẹ vào tay Billkin, lắc đầu:
"Em không sao mà"
Thở phào nhẹ nhõm, Billkin vẫn không rời tay khỏi vai cậu, ánh mắt dịu dàng trở lại, pha chút trách móc nhẹ nhàng:
"Lần sau qua đường phải để ý chút chứ, biết em hay mơ màng rồi mà..."
PP nghe giọng anh, vừa lo lắng vừa trách yêu, tự nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác thật khó tả. Cậu rướn người lên, nhéo nhẹ má Billkin, cố tình đùa:
"Thì đã có anh ở đây bảo vệ rồi, sợ gì nữa"
Billkin bật cười, cầm lấy tay PP, siết nhẹ và nắm chặt hơn. Cả hai đứng đó một lúc, giữa dòng người vội vã qua lại trên con phố nhộn nhịp. Bàn tay Billkin vẫn giữ lấy tay PP, như thể chỉ cần sơ hở là PP đi mất vậy. Lần đầu tiên, PP cảm thấy mình thật sự thuộc về một nơi nào đó, là bên trong trái người này, là nơi có sự quan tâm, bảo vệ và yêu thương vô điều kiện.
Billkin nhẹ nhàng kéo PP đi tiếp, mắt anh vẫn nhìn cậu không rời như để đảm bảo rằng PP luôn an toàn khi ở bên anh. Mỗi bước đi cạnh nhau đều trở nên chậm rãi và đầy ý nghĩa, từng chút từng chút, như thể cả thế giới xung quanh chỉ còn lại họ.
Khi buổi dạo phố kết thúc, 2 người ra xe để đi về. Billkin nhẹ nhàng mở cửa xe cho PP, sau đó cẩn thận cúi xuống giúp cậu cài dây an toàn. Động tác của anh trông điêu luyện và bình tĩnh đến mức khiến PP không nhịn được cười.
"Anh làm chuyên nghiệp ghê ha, có khi nào chở ai ngồi ở ghế này rồi không?" PP vừa nói vừa cười, cố tình nhướng mày đầy ý tứ.
Billkin thoáng ngẩn người một chút, rồi mỉm cười bí hiểm, vừa điều chỉnh dây an toàn cho PP vừa đáp lại:
"Thú thật với em là có rồi"
PP trợn tròn mắt, cậu bật sẵn mood giận dỗi, trong đầu nảy số tới mấy chục cái tên nhưng chưa đoán ra ai mà được Billkin chăm sóc chu đáo tới vậy cơ chứ. Cậu chuẩn bị mắng Billkin tới nơi rồi.
"Mẹ anh". Billkin vừa nói vừa khúc khích cười
"Anh này, làm em cứ tưởng..." PP ngượng ngùng đánh yêu vào vai Billkin mấy cái.
Khi xe bắt đầu chuyển bánh, PP nói vào tai Billkin: "Em không nói anh là tài xế lái giỏi số một đâu, nhưng anh chắc chắn là tài xế duy nhất em muốn đi cùng."
"Vậy anh sẽ phải cố gắng để em không đổi tài xế nào khác đâu đấy"
Tiếng cười nhẹ nhàng và ánh đèn đường lướt qua ngoài cửa kính, tạo nên không gian ấm áp và yên bình. PP nhắm mắt lại, cảm nhận từng nhịp xe lăn bánh, và biết rằng mình đang ở đúng nơi mình muốn – bên cạnh người mình yêu.
Khi về đến nhà, PP và Billkin thay quần áo thoải mái, rồi cùng nhau ngồi trên sofa xem một bộ phim hài. Ánh đèn dịu nhẹ tạo nên một không gian ấm áp, dễ chịu, và mỗi khoảnh khắc đều khiến họ thêm trân quý thời gian bên nhau. PP ngồi dựa vào vai Billkin, đầu gối khẽ chạm vào chân anh, cả hai cùng chìm đắm trong câu chuyện vui nhộn trên màn hình. Nhưng thỉnh thoảng, ánh mắt họ lại chạm nhau, như để nhắc nhở rằng có một thế giới cảm xúc riêng chỉ dành cho hai người trong đêm nay.
Khi bộ phim vừa kết thúc, PP quay sang thủ thỉ:
"Em vẫn còn thấy như mình đang mơ ấy. Những ngày hai đứa mình xa nhau... thật khó tin là em đã có thể chờ đến lúc này."
Billkin mỉm cười, tay vuốt nhẹ tóc PP, giọng nói ấm áp:
"Anh cũng vậy. Có bao giờ anh tưởng tượng mình có thể yêu một người lâu đến thế mà không nói ra đâu. Nhưng từ khi em xuất hiện, anh mới hiểu ra rằng mình có thể chờ, chỉ cần người đó là em."
PP hơi ngả người, để đầu cậu dựa hoàn toàn vào ngực Billkin. Cậu khẽ nhắm mắt, một tay nắm lấy tay Billkin, thả mình đắm chìm trong sự bình yên mà vòng tay anh mang lại.
Trong giây phút im lặng, Billkin đột nhiên cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán của PP
"Anh thích bản thân mình khi ở cạnh em"
PP cảm thấy lòng mình như tan chảy trước lời nói ấy. Cậu ngước lên nhìn người mình yêu, đôi mắt đầy yêu thương và thầm cảm ơn.
"Em không biết mình đặc biệt đến vậy. Nhưng nếu có thể khiến anh cảm thấy như thế, thì em vui lắm."
Billkin đáp lại bằng một cái nhìn dịu dàng, rồi bất ngờ kéo PP vào lòng, ôm thật chặt. Họ ngồi đó một lúc lâu, cảm nhận sự ấm áp và bình yên từ vòng tay nhau, như thể cả thế giới bên ngoài chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro