20. Gắn kết
Sau khi về đến nhà, Billkin vẫn không yên lòng để PP một mình. Căn hộ của PP cách nhà Billkin không xa, nên Billkin quyết định sẽ về lấy vài thứ cá nhân rồi quay lại ở hẳn với PP một vài hôm để tiện chăm sóc. PP thoáng chút bất ngờ khi nghe cậu đề nghị như vậy, nhưng khi thấy ánh mắt kiên quyết của Billkin, PP chỉ gật đầu, lặng lẽ đồng ý.
Billkin dặn dò PP nghỉ ngơi, sau đó nhanh chóng rời đi để lấy đồ đạc. Căn hộ của PP vắng vẻ trở lại, và khi bóng Billkin vừa khuất sau cánh cửa, PP chợt cảm thấy một sự hụt hẫng lạ lùng. Cậu ngồi xuống chiếc ghế sofa, đôi mắt lơ đãng nhìn những bức vẽ trên tường, nghĩ về những gì vừa xảy ra. Trong lòng PP là một cảm giác lạ, sự quan tâm của Billkin mang đến cho cậu một niềm an ủi vô hình, thứ mà cậu đã thiếu vắng trong suốt thời gian qua.
Khoảng hai mươi phút sau, cánh cửa lại mở ra, Billkin xuất hiện với vài món đồ cá nhân trong tay, cùng nụ cười thân thiện trên gương mặt. PP bật cười nhẹ:
"Thật sự mày tính chuyển sang đây ở với tao à?"
"Đúng vậy. Phải đảm bảo đến lúc nào vết thương của mày lành hẳn" Billkin cười, nhưng sự kiên quyết trong ánh mắt của cậu nói lên tất cả. PP không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, cậu hiểu Billkin sẽ không bao giờ bỏ mặc cậu vào lúc này.
Trong suốt ba ngày sau đó, Billkin gần như chuyển hẳn cuộc sống của mình sang căn hộ của PP. Người ta thường nói "muốn thì tìm cách, không muốn thì tìm lí do", mọi việc của cậu tạm thời được chuyển sang dạng online, các cuộc họp với đối tác cũng được thực hiện qua màn hình. Dù sao thì thời gian này, công việc của Billkin đã nhẹ nhàng hơn trước, chủ yếu chỉ tập trung vào giám sát quản lý, nên cậu cũng có đủ thời gian ở bên PP.
Để tiện chăm sóc cho PP, Billkin đã vào bếp tự tay nấu nướng cho cậu ấy. Kĩ năng nấu ăn của cậu được cải thiện, với đôi tay đã thuần thục hơn nhiều từ những năm tháng xa nhà. Cậu nhanh chóng lục tủ lạnh, lấy ra những nguyên liệu tươi ngon cậu vừa mua ở siêu thị trước khi sang nhà PP, rồi lặng lẽ bắt tay vào nấu nướng. PP ngồi trong phòng khách, tò mò nhìn ra khu bếp, không khỏi bất ngờ khi thấy Billkin giờ đây làm mọi thứ rất trơn tru.
Billkin bắt đầu rửa rau, cắt gọt mọi thứ cẩn thận. Cậu ướp thịt, chọn gia vị vừa đủ, đong đếm từng muỗng đường, muối một cách tinh tế như thể đã thành thói quen. Món đầu tiên, một bát súp nóng hổi, thơm mùi gừng và tiêu. PP cảm nhận mùi thơm lan tỏa và bất giác thấy ấm lòng.
Đến khi Billkin bày ra món chính, một đĩa cơm gà sốt cam với salad rau củ, PP không khỏi ngỡ ngàng. Sự kết hợp màu sắc tinh tế của gà vàng óng, rau xanh mướt, và nước sốt cam khiến món ăn vô cùng ngon mắt. Billkin cẩn thận dọn lên bàn, nhẹ nhàng đặt thìa đũa ngay ngắn trước mặt PP, ánh mắt đầy dịu dàng:
"Ăn đi, mày cần nạp lại sức rồi đấy."
PP mỉm cười, thử một miếng, không nén nổi lời khen:
"Ngon lắm, tao không nghĩ mày lại biết nấu ăn ngon đến vậy. Đi du học mà học được không ít nhỉ?"
Billkin cười nhẹ, gãi đầu:
"Ừ, bên đó không ai nấu cho tao ăn, nên dần dần tao học để tự chăm sóc bản thân thôi. Không ngờ về đây lại có cơ hội nấu cho mày nữa."
PP nhấp thêm thìa súp, ánh mắt lấp lánh:
"Ngon thật đấy"
Đến tối, Billkin nhẹ nhàng rửa vết thương cho PP, cố gắng làm mọi thứ từ A đến Z. PP nhìn cậu, ánh mắt đầy biết ơn nhưng cũng pha lẫn sự ngại ngùng, không ngờ rằng Billkin lại chu đáo và kiên nhẫn đến thế. Đôi lúc cậu nghĩ có khi mình đang sống trong mơ, được một người mà mình luôn tin tưởng, luôn yêu quý, ở bên chăm sóc từng chút một như vậy.
Vết thương của PP cũng dần dần hồi phục. Cậu đã báo với công ty về tình trạng của mình và xin tạm nghỉ vài ngày, nhận được sự đồng ý cùng những lời hỏi thăm chân thành. Công ty cũng không ngớt lời khen ngợi về dự án của PP, nói rằng cậu đã mang về một phản hồi rất tốt từ nhãn hàng. Họ hiểu cậu đã làm việc hết sức mình nên khuyến khích cậu nên dành chút thời gian để nghỉ ngơi.
Ba ngày trôi qua trong sự yên bình. Với sự có mặt của Billkin, căn hộ nhỏ của PP dường như trở nên ấm áp hơn, không còn cô đơn như trước. Buổi tối cuối cùng trước khi Billkin quay về nhà, PP đề nghị gặp nhóm bạn cũ để thông báo rằng Billkin đã về nước, dù sao mấy ngày nay không ai biết cậu đã về rồi. Billkin đồng ý ngay lập tức.
Cả 2 quyết định tới quán cà phê mà Earn cùng chị người yêu kinh doanh. Khi Billkin và PP bước vào, không khí ấm cúng và hương cà phê dịu nhẹ khiến họ cảm thấy dễ chịu. Earn đang đứng quầy, khi thấy hai người bước vào, cậu ngạc nhiên đến mức suýt đánh rơi cả ly trên tay.
"Ơ... Billkin?!" Earn thốt lên, mắt mở to ngạc nhiên.
PP cười lớn khi thấy vẻ mặt ngơ ngác của Earn, còn Billkin thì giơ tay chào:
"Lâu rồi không gặp. Tự dưng tao về mà không báo, ngạc nhiên lắm hả?"
"Ngạc nhiên chứ! Mày về khi nào thế?" Earn tiến tới, rồi ôm chầm lấy Billkin.
Tay và Pond cũng đến sau vài phút. Cả nhóm đã không gặp nhau trong một thời gian dài vì ai cũng bận rộn với công việc và cuộc sống riêng. Earn giờ đây đang cùng bạn gái kinh doanh chuỗi cửa hàng cà phê, vừa mở thêm chi nhánh mới. Tay đã trở thành một kiến trúc sư có tiếng, thường xuyên đi công tác, thiết kế những công trình độc đáo. Còn Pond đã tìm được niềm đam mê trong ngành IT và hiện là lập trình viên tại một công ty lớn.
Cả nhóm nhìn nhau, như thể quay ngược thời gian trở về những ngày còn là học sinh cấp ba, mỗi người đều giữ trong lòng những ký ức đẹp. Mọi người ngồi quây quần lại, nhắc nhau về những kỷ niệm ngày xưa. Earn kể về những lần trốn học đi chơi, những ngày tháng nghịch ngợm mà ai cũng bị phạt vì trò quậy phá của mình. Tay thì cười lớn khi nhắc lại những ngày lăn lộn cùng nhau ôn thi đại học, những lần thất bại và thành công đã đưa họ đến ngày hôm nay.
PP cũng không quên nhắc đến những lần cả bọn cùng đi du lịch, những đêm thức trắng tâm sự về tương lai. Billkin im lặng lắng nghe, lòng cảm thấy bình yên lạ kỳ khi được quay lại trong vòng tay bạn bè, trong không gian thân thuộc này.
Khi câu chuyện lắng xuống, Earn bỗng quay sang nhìn Billkin và PP với ánh mắt nghiêm túc:
"Này, không phải gần đây hai đứa này bận đến nỗi quên cả nhóm tụi mình đấy chứ?"
PP và Billkin đưa mắt nhìn nhau, bật cười. Billkin lắc đầu, nói đùa:
"Đúng là bọn tao bận thật, nhưng không quên tụi mày đâu. Chỉ là... công việc và cuộc sống mới khiến tụi tao phải tập trung quá nhiều."
Pond gật gù, đồng cảm:
"Ừ, tao hiểu mà. Dù có thế nào, tao nghĩ tụi mình vẫn là bạn thân mãi mãi. Chỉ cần gặp nhau, tao cảm thấy như tụi mình chưa bao giờ xa cách."
Câu nói của Pond làm mọi người im lặng trong giây lát, rồi cả nhóm nhìn nhau và cười lớn. Niềm vui ấy không thể diễn tả bằng lời, chỉ đơn giản là cảm giác của những người bạn tri kỷ, dù xa cách bao lâu, dù trưởng thành hay đổi thay thế nào, vẫn luôn có một sợi dây vô hình gắn kết họ.
Buổi gặp gỡ kết thúc trong sự vui vẻ và ấm áp. Trước khi rời đi, cả nhóm hứa sẽ thường xuyên gặp nhau hơn, để không ai cảm thấy cô đơn giữa những bận rộn của cuộc sống trưởng thành.
Billkin lái xe đưa PP về nhà, trên đường đi, PP thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Những cảm xúc và ký ức trong ngày hôm nay giúp cậu cảm nhận lại sự ấm áp từ tình bạn, từ những người luôn ở bên dù thời gian có trôi qua bao lâu.
Billkin nhìn PP, thấy trong mắt cậu ấy có phần thanh thản hơn, và cậu cảm thấy yên tâm. PP chợt quay sang nói nhỏ:
"Cảm ơn mày, Billkin. Tao nghĩ tao đã quên mất sự thoải mái khi có mày và tụi bạn bên cạnh. Những gì mày làm cho tao trong những ngày qua khiến tao hiểu ra một điều rằng... tao không nhất thiết phải một mình đối mặt với mọi thứ."
Billkin nhẹ nhàng cười, gật đầu:
"PP, mày không bao giờ phải cô đơn khi có tao ở đây. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, và tao sẽ luôn ở bên mày."
Nụ cười ấm áp của Billkin làm PP cảm thấy như mọi buồn bã và lo lắng tan biến hết. Cậu biết, từ giờ, mình sẽ không còn phải đối diện với những đêm dài cô độc nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro