18. Trở về
PP hoảng hốt nhìn Ben, cảm giác mất an toàn bủa vây khiến cậu không thể nhúc nhích. Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc nhưng sắc lạnh vang lên từ phía sau:
"BUÔNG CẬU ẤY RA NGAY!"
PP ngước lên, tim như ngừng đập khi thấy Billkin đang đứng ngay đó kéo Ben ra, ánh mắt kiên định, đầy uy lực và giận dữ. Cả thế giới xung quanh như tĩnh lặng, chỉ còn hai ánh mắt giao nhau, vừa bàng hoàng vừa không thể tin nổi. Billkin, người bạn thân đã mấy năm trời không gặp, giờ đây lại đang ở trước mặt cậu, bảo vệ cậu khỏi tình huống nguy hiểm này. PP chưa kịp định thần lại chuyện gì xảy ra thế này.
Ben khựng lại, vẻ mặt lúng túng thoáng qua trước sự xuất hiện bất ngờ của Billkin. Nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại thái độ thách thức.
"Cậu là ai mà dám can thiệp vào chuyện của chúng tôi?" Ben nhếch mép hỏi, giọng đầy khiêu khích.
Billkin không trả lời ngay, đôi mắt sắc bén như đang châm thủng từng lớp ngụy trang của Ben. Không hề nao núng, cậu tiến thẳng đến, từng bước một khiến Ben không tự chủ mà lùi lại. Ánh mắt Billkin đầy giận dữ:
"Tao là người khiến mày sẽ phải hối hận cả đời nếu còn dám động vào cậu ấy. Cút đi, trước khi tao hết kiên nhẫn."
Ben nhìn chằm chằm vào Billkin, định thốt ra câu gì đó để phản pháo, nhưng hắn đã không còn giữ được vẻ tự tin ban đầu, bèn lùi lại từng bước. Với sự tức giận bùng cháy trong ánh mắt, Billkin vươn tay kéo PP đứng lên, chắn trước cậu như một tấm khiên bảo vệ.
"Có tao ở đây rồi, mày không sao chứ?" Giọng nói của Billkin trầm ấm, dịu dàng nhưng vẫn còn chút căng thẳng.
PP vẫn còn chưa hết bàng hoàng, khẽ gật đầu, nhưng cảm xúc hỗn loạn khiến cậu chẳng thể thốt nên lời. Cậu nhìn Billkin, cảm giác xúc động và kinh ngạc dâng trào.
"Billkin... mày... sao mày lại ở đây?" PP chưa hết bàng hoàng với những gì vừa diễn ra trước mặt, ánh mắt cậu ngập tràn sự xúc động.
"Tao sẽ giải thích sau, đi ra khỏi đây thôi."
Billkin nhẹ nhàng cầm lấy tay PP, kéo cậu lại gần để kiểm tra vết thương:
"Có đau lắm không? Để tao đưa mày đến bệnh viện ngay." Giọng nói lo lắng và dịu dàng của Billkin khiến PP cảm nhận rõ sự quan tâm, an ủi mà cậu đã mong mỏi từ lâu.
2 người đi ra khỏi quán cà phê cùng với bao ánh nhìn ngỡ ngàng từ bao nhiêu người xung quanh.
Sự xuất hiện bất ngờ của Billkin giống như một phép màu đối với PP, nhưng đối với Billkin, lần gặp gỡ này vừa là định mệnh vừa là duyên số lạ kỳ. Chỉ một ngày trước, cậu vừa trở về Thái Lan sau một thời gian dài sinh sống và làm việc tại London. Quyết định quay về của Billkin đến không hề dễ dàng, nó là kết quả của hàng loạt suy nghĩ, tính toán, và không ít áp lực.
Billkin vốn là con trai trong một gia đình có nền tảng kinh doanh vững chắc ở Thái Lan. Cha mẹ cậu điều hành một chuỗi các doanh nghiệp truyền thống, nhưng cả hai đều mong muốn Billkin, với kiến thức quốc tế và trải nghiệm ở Anh, sẽ mang đến một luồng gió mới cho hoạt động kinh doanh của gia đình. Vì thế sau khi kinh doanh thuận lợi tại Anh, cả gia đình quyết định quay trở về Thái Lan để sinh sống.
Tuy nhiên, không lâu trước khi quyết định trở về, Billkin đã cảm thấy một khoảng trống lớn trong lòng. Dù công việc tại London mang đến nhiều thành công nhất định, những thứ ấy đôi khi khiến cậu kiệt quệ và không còn cảm nhận được ý nghĩa thực sự của chúng. Thỉnh thoảng, cậu cũng hoài niệm về những ngày tháng còn ở Thái Lan – những người bạn cũ, và những kỷ niệm không thể thay thế được. Và trong những kỷ niệm ấy, hình ảnh PP, người bạn đặc biệt mà cậu từng vô cùng thân thiết luôn hiện lên rõ ràng. PP là một trong số ít người bạn mà Billkin cảm thấy thật sự hiểu và đồng cảm, người đã từng là nguồn động viên lớn cho cậu trong những thời điểm khó khăn.
Vào một ngày, cha mẹ cậu quyết định sẽ về sống tại quê hương, còn cậu cũng phải trở về để tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình với sự hứa hẹn về cơ hội làm mới các ngành hàng truyền thống bằng những tư duy và kinh nghiệm hiện đại mà cậu đã học được. Dẫu vậy, điều thúc đẩy Billkin nhiều hơn cả chính là cảm giác cần trở về để làm trọn vẹn những mối quan hệ, để không phải nuối tiếc khi nhìn thấy mọi thứ cứ dần xa cách theo thời gian. Sau nhiều đêm suy nghĩ, cuối cùng cậu chấp nhận lời đề nghị của gia đình, quyết định từ bỏ công việc tại London và sắp xếp hành lý để về lại Bangkok.
Sáng hôm PP có cuộc hẹn với Ben, tình cờ cũng là ngày Billkin gặp một đối tác kinh doanh mới tại một quán cà phê nổi tiếng ở trung tâm thành phố. Quán cà phê này có không gian trang nhã, được thiết kế tinh tế, và đã trở thành điểm đến quen thuộc của giới doanh nhân trẻ tại Thái Lan. Chính vì lý do đó, Billkin lựa chọn nơi đây để họp mặt, vừa thuận tiện cho công việc, vừa giúp cậu có dịp nhìn ngắm lại không khí thân thuộc của thành phố. Điều cậu không nghĩ đến là tại đây, cậu sẽ gặp lại PP, trong một tình huống mà bản thân không thể ngờ tới.
Sau khi trò chuyện với đối tác xong, Billkin đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ từ phía xa, tiếng loảng xoảng của ly thủy tinh vỡ vang lên giữa không gian yên tĩnh của quán cà phê. Bản năng khiến cậu phải ngẩng đầu lên và quan sát xung quanh. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cậu là một bóng dáng quen thuộc mà cậu không thể nào quên, đó chính là PP, đang ngồi với một người đàn ông lạ mặt, và trông có vẻ căng thẳng.
Cảnh tượng PP và người đàn ông kia giằng co khiến trái tim Billkin như bị ai bóp nghẹt. Cậu đứng bật dậy, rồi bước nhanh về phía PP. Không một chút do dự, Billkin lao vào như một cơn gió, kéo mạnh Ben ra khỏi PP và chắn ngay trước mặt cậu bạn thân.
Trên đường đến bệnh viện, không khí trong xe ngột ngạt và căng thẳng. Billkin nắm chặt tay PP, đôi mắt không ngừng dõi vào cánh tay bị thương của cậu. Vết thương khá dài và sâu khiến máu vẫn tiếp tục rỉ ra, nhuộm đỏ cả ống tay áo của PP. Nhìn cảnh tượng đó, Billkin không khỏi xót xa, lòng như bị hàng trăm mũi dao đâm vào, mỗi nhịp đập của trái tim đều lấp đầy bằng nỗi ân hận. Cậu tự trách mình, giá mà cậu đến sớm hơn, có lẽ PP đã không phải chịu đau đớn như thế này.
"Đau lắm không?" Giọng Billkin trầm xuống, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt lo lắng không thể giấu nổi. PP nhìn sang, đôi mắt đượm buồn nhưng khẽ lắc đầu, như muốn an ủi người đang cuống cuồng lo lắng cho mình.
Billkin rút khăn tay từ túi ra, nhẹ nhàng ép lên vết thương để cầm máu, đôi tay cậu hơi run. Mỗi khi khăn tay bị thấm đẫm, cậu lại vội vàng lấy thêm một chiếc khác.
"Mày nên để tay ở đây" Billkin nhắc nhở, điều chỉnh tay PP để cậu không cử động nhiều. "Chỉ một chút nữa thôi, sắp đến rồi."
PP nhìn Billkin qua khóe mắt, ánh mắt sâu lắng hơn bao giờ hết. Chưa bao giờ cậu nghĩ rằng sau nhiều năm xa cách, trong tình huống đau đớn này, người xuất hiện và cứu cậu lại chính là Billkin. Cậu chưa kịp nói điều gì, nhưng sự hiện diện của Billkin bên cạnh như một sự ấm áp, xóa tan mọi sợ hãi và lo lắng.
Khi tới bệnh viện, PP được đưa vào để băng bó vết thương. Billkin đứng bên ngoài, lòng thấp thỏm và nóng lòng chờ đợi. Mọi ký ức về những năm tháng xa cách hiện lên trong đầu cậu, cả những lúc vui vẻ lẫn những lần cùng nhau vượt qua khó khăn. Cậu thấy mình vẫn còn thương PP rất nhiều, và ý nghĩ rằng PP phải chịu đau đớn vì sự bất cẩn của mình khiến trái tim cậu quặn thắt.
Sau một lúc chờ đợi, PP được băng bó cẩn thận, cậu trông mệt mỏi nhưng dường như đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Billkin tiến đến, giọng nói vừa dịu dàng vừa lo lắng:
"Được rồi, mày ổn rồi. Từ giờ tao sẽ luôn ở đây, không để mày một mình đối mặt với bất cứ điều gì nữa đâu."
PP nhìn Billkin, đôi mắt lấp lánh niềm xúc động, và khẽ nắm lấy tay cậu. Sự hiện diện của Billkin không chỉ mang lại sự bảo vệ, mà còn là sự an ủi mà PP đã mong chờ từ lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro