14. Chia xa (1)
Trong căn phòng ngập ánh đèn vàng dịu nhẹ, mọi thứ dường như đã chìm vào giấc ngủ, để lại không gian tĩnh lặng tràn ngập sự yên bình của đêm khuya. Bóng tối dịu dàng phủ lên từng góc nhỏ, chỉ chừa lại chút ánh sáng nhàn nhạt từ chiếc đèn ngủ nơi góc phòng. Thời gian tựa như đang chậm lại, mỗi giây phút trôi qua đều nhẹ nhàng.
PP thả mình xuống chiếc giường êm ái, đôi mắt dần khép lại. Nhưng rồi, ánh sáng từ màn hình điện thoại bỗng lóe lên trong không gian tĩnh mịch, chiếu sáng cả gương mặt cậu trong một khoảnh khắc.
Trên màn hình, tên của Billkin hiện lên, khiến lòng PP bất giác dâng lên một cảm giác lạ – một chút bồi hồi, một chút ngạc nhiên và cả một sự lo lắng mơ hồ. PP nhìn chằm chằm vào tên người gọi, lòng đầy phân vân, vì bình thường Billkin chỉ hay nhắn tin, rất hiếm khi gọi điện thoại, nhất là vào nửa đêm như thế này.
Một thoáng trong cậu cảm thấy bất an.
Vừa bấm nghe, giọng Billkin cất lên, mang theo sự nghiêm trọng lạ thường.
"PP, mày đang ở nhà đúng không? Tao đang đứng trước cửa nhà mày."
PP cảm thấy ngạc nhiên và lo lắng:
"Có chuyện gì vậy? Sao tự dưng mày đến giờ này?"
"Cứ ra đây đã, tao có chuyện muốn nói..."
Trong lòng hồi hộp, PP bật dậy, chạy nhanh xuống cầu thang, mở cửa và cậu thấy Billkin đứng đó, vẻ mặt nghiêm trọng, ánh mắt đầy tâm sự.
Không để PP hỏi thêm, Billkin quay đi, bảo cậu cùng đi dạo một chút. Hai người bước qua những con phố vắng vẻ, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ nhàng giữa đêm tối.
Họ dừng chân ở công viên gần nhà, nơi mà họ thường lui tới mỗi khi muốn tránh xa sự ồn ào của thành phố.
Không gian yên tĩnh bao trùm, ánh đèn đường mờ mờ làm nổi bật gương mặt Billkin. PP cảm nhận sự lo lắng sâu kín trong ánh mắt cậu.
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao trông mày nghiêm trọng thế?" PP hỏi, nhíu mày.
Billkin hít một hơi thật sâu, ánh mắt không rời khỏi PP:
"PP, 2 tuần nữa tao...tao sẽ đi du học"
Câu nói như tiếng sét đánh ngang tai PP, khiến cậu đứng khựng lại, cảm giác như thời gian ngừng trôi. Cậu không tin vào tai mình, cố gắng sắp xếp lại mọi suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.
"Du học? Mày đi đâu? Tại sao mày không nói với tao sớm hơn?"
Billkin cúi đầu, giọng ngày càng nhỏ dần:
"Tao không muốn nói sớm, vì chính tao cũng chưa chấp nhận được chuyện này. Tao sẽ sang Anh, học ngành Quản trị Kinh doanh. Bố mẹ tao quyết định mở rộng công việc làm ăn ở London, nên cả gia đình sẽ phải chuyển sang đó một thời gian. Mẹ tao cũng muốn tao tranh thủ học luôn đại học bên đó để sau này có thể phụ giúp công việc gia đình."
PP cảm thấy lòng trống rỗng, như một cơn sóng vỗ mạnh vào bờ cát, đôi mắt cậu bắt đầu mờ dần vì nước mắt. Tay cậu nắm chặt vào vạt áo.
"Đôi khi đây lại là cơ hội tốt đó Billkin, tao biết mày thích theo đuổi ngành này mà, chỉ là...tao không nghĩ mày lại đi xa tới vậy"
Billkin nhìn lên, đôi mắt đầy áy náy.
"Tao biết chuyện này rất đột ngột, PP. Tao cũng không còn cách nào khác..."
"Tao sẽ chờ mày Billkin". PP nghẹn ngào nói
Sau đó cậu không nói gì thêm, chỉ đứng đó, nắm chặt tay lại để kìm nén dòng cảm xúc đang dâng lên.
Trong lòng cậu, mọi thứ trở nên hỗn loạn, như thể có một lỗ hổng bất ngờ xuất hiện, cuốn đi hết những niềm vui, những dự định mà cả hai từng vẽ ra cùng nhau.
PP chưa từng nghĩ tới viễn cảnh Billkin rời đi, xa cách đến nửa vòng trái đất.
Không gian giữa họ lặng đi một lúc lâu. Trong ánh sáng mờ ảo của công viên, PP nhìn Billkin, hình ảnh ấy dần nhạt nhòa bởi màn nước mắt mà cậu cố gắng không để rơi.
Cậu hiểu rằng, có lẽ đây là lựa chọn tốt nhất cho Billkin, nhưng cảm giác trống trải vẫn đè nặng lên lòng cậu.
Bất chợt, Billkin nhẹ nhàng nắm lấy tay PP, một cử chỉ quen thuộc, nhưng lần này mang theo bao nhiêu lời chưa thể nói.
Cái nắm tay thật chặt ấy như một lời hứa ngầm giữa cả hai, một lời hứa rằng, dù khoảng cách có xa đến đâu, tình cảm này vẫn mãi tồn tại.
PP không thể thốt nên lời, chỉ biết siết nhẹ tay lại, như muốn giữ chặt khoảnh khắc này thêm một chút, thêm một giây.
Trên đường trở về, cả hai bước đi bên nhau trong im lặng, để mặc cho những suy nghĩ trôi nổi trong đầu.
Khi đứng trước cửa nhà PP, Billkin vẫn không buông tay. Billkin ngập ngừng, rồi như không kìm được nữa, nhẹ nhàng ôm lấy PP. Cái ôm không quá chặt, nhưng đủ để PP cảm nhận được từng nhịp tim của cậu ấy, như hòa cùng nhịp đập của chính mình.
Cậu tự nhủ, sẽ cố gắng quen với cảm giác xa cách này, sẽ giữ mãi hình ảnh của Billkin trong lòng, để chờ đợi ngày cậu ấy trở về.
Sau khi chia tay trước cửa nhà, PP bước vào phòng, để lại sau lưng bóng dáng Billkin đang lặng lẽ khuất dần trong đêm.
Cánh cửa khép lại, căn phòng ngập trong ánh sáng vàng dịu nhẹ, nhưng lòng PP thì nặng trĩu, không sao thoát khỏi cảm giác mất mát.
PP nằm dài trên giường, cố gắng nhắm mắt lại, nhưng không tài nào ngủ nổi. Hình ảnh Billkin, nụ cười của cậu, cái ôm ấm áp vừa rồi – tất cả như những đoạn phim ngắn cứ lặp đi lặp lại trong đầu, càng khiến trái tim cậu thắt lại.
Trong lòng PP, một nỗi sợ mơ hồ bắt đầu trỗi dậy: rằng một khi Billkin rời đi, mọi thứ có thể sẽ không bao giờ như cũ. Cậu đã từng nghĩ hai người sẽ cùng nhau trải qua mọi điều, cùng nhau bước vào tuổi trưởng thành. Nhưng giờ đây, cậu sẽ phải đối diện với mọi thứ một mình.
Về tới nhà, trong đầu Billkin ngổn ngang những suy nghĩ về PP. Căn phòng của cậu dường như rộng lớn hơn, trống trải hơn vào đêm nay. Billkin nhìn lên trần nhà, ánh mắt đăm chiêu trong bóng tối.
Dù biết rằng cơ hội du học là điều đáng trân trọng, nhưng ý nghĩ phải xa PP khiến lòng cậu trĩu nặng.
Từ ngày gặp PP, cậu chưa từng nghĩ đến việc sẽ phải rời xa người bạn quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Nhưng giờ đây, cuộc đời đẩy cậu đến một ngã rẽ mới, và việc chia xa trở thành điều không thể tránh khỏi.
Billkin cố nhớ lại từng khoảnh khắc cùng PP, cậu mỉm cười, nhưng ngay lập tức nụ cười ấy phai nhạt, nhường chỗ cho nỗi buồn.
Đôi khi cậu đắn đo rằng liệu quyết định của mình có quá ích kỷ không, liệu mình có làm PP tổn thương quá nhiều không. Cậu biết, rời xa là cách để cậu bước tới ước mơ, nhưng cũng đồng nghĩa với việc để lại PP ở phía sau.
PP trở mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bóng tối bao trùm lấy thành phố. Cậu tự hỏi giờ này Billkin đang làm gì, có đang suy nghĩ như cậu không.
Cậu biết rằng Billkin cũng có những nỗi buồn riêng, nhưng trong tim vẫn không khỏi cảm thấy trống trải. Cậu tự dặn lòng sẽ cố gắng mạnh mẽ, sẽ ủng hộ Billkin trong mọi quyết định, nhưng khi đêm buông xuống, cậu lại chỉ cảm nhận được sự cô đơn đang len lỏi khắp mọi ngóc ngách của tâm hồn.
Cả hai người, trong đêm khuya tĩnh lặng, đều trăn trở với những suy nghĩ về nhau. Dẫu không có lời nào để giải thích, không có cái ôm nào đủ lâu để giữ lại nhau, nhưng họ biết rằng tình cảm này sẽ là sợi dây vô hình kết nối họ dù cho khoảng cách có xa đến đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro