Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10. Overthinking


PP quay lại lớp với đầu óc rối bời, từng suy nghĩ cứ chồng chéo lên nhau mà chẳng thể nào gỡ rối. 

Cậu ngồi xuống bàn, mắt nhìn mông lung về phía trước, nhưng chẳng thể tập trung vào bất kỳ điều gì. 

Hình ảnh Billkin ôm lấy Lyn vẫn còn in đậm trong tâm trí, khiến lòng cậu nặng nề. Cảm giác như một sợi dây vô hình vừa siết chặt lấy trái tim cậu, mỗi lần cậu hít thở, cảm giác ấy lại đau nhói.

Cậu tự hỏi mình đang cảm thấy điều gì. Là nỗi ghen tuông, nỗi đau hay sự tủi thân? Dù cố lý giải nhưng mọi thứ cứ quẩn quanh, mơ hồ đến nghẹt thở. 

Cậu nhớ về những khoảnh khắc giữa mình và Billkin – những lần cười đùa, những cái nhìn thân thiết. Giờ đây, hình ảnh Lyn tựa đầu vào vai Billkin khiến tất cả những ký ức ấy trở nên mong manh hơn bao giờ hết, như thể vị trí ấy vốn không bao giờ là của cậu.

Trong khi PP ngồi đắm chìm trong dòng suy nghĩ, Billkin cùng Lyn bước vào lớp, Lyn cố giấu đi đôi mắt đỏ hoe của cô nhưng vẫn bị học sinh trong lớp để ý. 

Trái tim PP lúc này ngập tràn những xúc cảm rối ren, như thể đang đứng giữa lằn ranh mỏng manh của tình bạn và một điều gì đó sâu sắc hơn, nhưng không đủ dũng khí để chạm đến. 

Billkin không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình và mở sách vở ra học tập như bình thường.

Sau buổi học hôm đó, PP ra về với nỗi lòng nặng trĩu, cậu không thể tự lý giải cảm xúc của cậu cũng như khoảnh khắc mà Billkin ôm Lyn, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra giữa hai người bọn họ vậy, cậu phân vân việc trực tiếp hỏi Billkin về chuyện đã xảy ra. 

Chỉ nghĩ đến việc đó thôi cũng khiến cậu cảm thấy ngượng ngùng, bởi nếu làm vậy, chẳng khác nào tự thú nhận rằng mình đã lén theo dõi, tọc mạch vào chuyện riêng của người khác. 

Cậu không muốn bị nhìn nhận là người thích xen vào việc của người khác, nhất là với Billkin – người bạn mà cậu trân trọng. 

Vừa mâu thuẫn với chính mình, vừa cố kìm nén cảm xúc. Nước mắt cậu đã rơi lúc nào không hay, cậu đã cố kìm nén bản thân từ hôm mà cậu trông thấy hai người trong tiệm hàng lưu niệm, nhưng sự việc ở cầu thang chính là giọt nước tràn ly khiến cậu không thể ngừng khóc được.

Tâm trạng PP như rơi xuống đáy vực thẳm.

Hồi ức về khoảng thời gian cấp 2 chợt ùa về. Những ký ức bị chế giễu, ánh mắt soi mói của mọi người khi cậu chỉ là một đứa trẻ với tính cách dịu dàng, nét mặt thanh tú... tất cả dường như vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí cậu. 

Những lần bị gọi là "ẻo lả," "như con gái" đã khiến cậu dần khép mình lại. Thời gian đó, cậu thường đi học với tâm trạng lo âu, căng thẳng, luôn nhìn trước ngó sau như sợ rằng sẽ gặp phải những ánh mắt, lời trêu chọc. 

Bạn bè từng thân thiết cũng dần xa cách, cậu cô đơn hơn bao giờ hết. Cứ mỗi ngày, PP lại dần tự xây dựng một "bức tường" bảo vệ mình, như một vỏ bọc an toàn giúp cậu tránh xa những tổn thương.

Nhưng rồi, khi bước vào cấp 3, mọi thứ như được thay đổi hoàn toàn. Ngôi trường mới, lớp học mới, với những người bạn chân thành và thầy cô luôn quan tâm, không phân biệt đối xử. PP dần cảm nhận được sự chấp nhận và tôn trọng từ mọi người xung quanh. 

Ở đây, không ai coi thường sự nhẹ nhàng của cậu, không ai trêu chọc vì cậu không giống những cậu con trai khác. Ngược lại, bạn bè luôn quý mến, giúp đỡ lẫn nhau, khiến PP thấy lòng mình nhẹ nhõm.

Trong môi trường mới này, PP gặp Billkin, người đã khiến cậu cảm nhận được tình bạn thực sự – một tình bạn vô điều kiện. Billkin luôn đối xử với cậu bằng sự chân thành, không phán xét, không đòi hỏi gì. 

Từ những lần ngồi cùng nhau trong lớp, những buổi học nhóm đến những lần cùng đi chơi, Billkin dần trở thành một người bạn đặc biệt, khiến PP mở lòng và học cách tin tưởng trở lại.

Chính nhờ tình bạn với Billkin mà PP dần thấy mình không cần phải phòng thủ nữa. Cậu dám sống thật với bản thân, không ngại tỏ ra vui vẻ, dịu dàng hay cười đùa một cách tự nhiên. 

Tất cả đều cảm thấy rất thật, rất trọn vẹn. Nhưng có lẽ cũng chính vì vậy mà tình cảm của PP dành cho Billkin ngày càng sâu đậm. Từ một người bạn thân thiết, Billkin trở thành một người quan trọng mà PP không muốn đánh mất.

Vì vậy cậu lo lắng rằng đây có phải là dấu hiệu cho thấy rằng cậu đã trở nên thừa thãi? Liệu rằng một ngày nào đó, Billkin cũng sẽ rời bỏ cậu, giống như những người bạn từng thân ở cấp 2 đã từng?

Tối hôm đó, khi về đến nhà, cảm giác mệt mỏi và nặng nề trong lòng dường như khiến PP đổ bệnh. 

Cả ngày căng thẳng và dằn vặt trong suy nghĩ đã lấy đi sức lực của cậu. PP cảm thấy người nóng bừng, đầu óc quay cuồng như không còn tỉnh táo. 

Cậu cố gắng lết vào giường, trong đầu vẫn đọng lại hình ảnh Billkin cùng Lyn, cùng những lo sợ mơ hồ về việc sẽ mất đi người bạn mà cậu luôn trân trọng.

Sáng hôm sau, PP thức dậy với cơn sốt cao, cơ thể rã rời khiến cậu không thể gượng dậy nổi. Cậu đành xin nghỉ học và nằm li bì trên giường suốt cả ngày, cơn sốt dường như không thuyên giảm.

Trước khi thiếp đi trong mệt mỏi, trong lòng cậu vẫn dâng lên một nỗi buồn day dứt, như thể chính nỗi lo âu đã trở thành cơn bệnh đeo bám cậu. 

Những ngày nghỉ học không chỉ để cậu hồi phục sức khỏe, mà còn là khoảng thời gian để PP suy nghĩ, để lắng lòng lại và tìm câu trả lời cho những cảm xúc lẫn lộn của mình. 

Suốt hai ngày nằm nghỉ, trong lòng PP có lúc lại nhớ đến từng nụ cười của Billkin, cảm giác bên cạnh cậu ấy – cảm giác mà, dù mệt mỏi thế nào, cậu cũng không thể quên.

PP thiếp đi trong cơn sốt, không hay biết rằng cả nhóm bạn đã đến thăm cậu. Họ mang theo giỏ trái cây tươi, đặt gọn gàng bên cạnh giường, rồi nhẹ nhàng rời đi để PP nghỉ ngơi. 

Dù muốn ở lại lâu hơn, nhưng vì có lịch học thêm, mọi người đành về sớm sau khi để lại lời nhắn quan tâm, dặn dò cậu chóng khỏe.

Một lát sau, PP từ từ mở mắt, cảm giác mệt mỏi đã vơi đi đôi chút. Khi cậu ngước nhìn xung quanh, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là Billkin, đang ngồi lặng lẽ bên cạnh giường với ánh mắt dịu dàng và đầy lo lắng. 

Billkin dường như rất tập trung, tay cậu ấy cầm một quyển sách nhưng đôi mắt không hề rời khỏi PP. Nhận thấy PP đã tỉnh, Billkin nở nụ cười nhẹ.

"PP, mày tỉnh rồi hả? Đỡ hơn chưa?" giọng Billkin trầm ấm, nhẹ nhàng hỏi.

Cảm giác bối rối và ngạc nhiên tràn ngập trong lòng PP. "Sao... sao mày còn ở đây? Mọi người đã về hết rồi mà."

Billkin khẽ gật đầu, đôi mắt cậu ấy ánh lên chút dịu dàng lẫn lo lắng. "Tao muốn ở lại để chắc chắn mày không sao. Mày làm tao lo quá.".

Nhìn thấy trên đầu giường của PP một đống khăn giấy đã nhàu nát, Billkin khẽ thở dài rồi nói, giọng trầm ấm pha lẫn chút buồn bã:

"Tao không biết thời gian vừa qua tao đã làm gì sai để mày giận tao đến mức phải tránh mặt và không muốn nói chuyện nữa. Nhưng tao biết rõ là mày đã buồn nhiều lắm, phải không? Mày đã khóc vì tao, đúng không? Nếu tao có vô tình làm gì khiến mày phiền lòng, tao thật sự xin lỗi. Có thể... có thể nào mày cho tao biết lý do và tha thứ cho tao được không?"

Lời nói của Billkin vừa chân thành vừa dịu dàng, từng lời từng chữ như lắng đọng lại trong không gian, khiến PP không khỏi cảm thấy xúc động.

PP nghe những lời ấy mà cảm thấy tim mình thắt lại. Cậu gượng ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường, đôi mắt đong đầy nước mắt không thể ngăn lại. 

Billkin vẫn ở bên cạnh, nhìn PP với ánh mắt tràn đầy sự quan tâm và hối lỗi, không chút chần chừ hay ngại ngần.

"Billkin..." PP nghẹn ngào, giọng cậu khẽ run rẩy, không biết bắt đầu từ đâu. 

"Mày có biết... tao đã sợ rằng mình sẽ lại bị bỏ rơi không? Sợ rằng... sợ rằng mày sẽ đi mất, sẽ không cần tao nữa...". Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má PP.

Billkin khi thấy PP khóc như chạm vào điểm yếu của cậu, Billkin bổi rối hơn bao giờ hết, cậu không hiểu vì sao PP lại khóc như vậy, cũng như không hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa cậu và PP nữa.

Đã đến lúc này, PP quyết định không thể giấu nữa. Cậu hít một hơi sâu, cố nén tiếng nức nở và bắt đầu kể hết, từ khoảnh khắc cậu tình cờ thấy Billkin cùng Lyn ở tiệm lưu niệm, đến chiếc móc khóa đôi. 

Cậu kể cả chuyện ở cầu thang, khi thấy Billkin ôm Lyn đầy thân thiết – hình ảnh ấy như một nhát dao đâm vào lòng cậu.

"Billkin, mày có biết không... tao đã nghĩ mày là người duy nhất tao có thể dựa vào, là người bạn mà tao không bao giờ muốn mất. Nhưng khi tao thấy mày bên Lyn... tao không thể chịu được. Tao sợ... tao sợ rằng một ngày nào đó mày sẽ không còn cần tao nữa." P

P ngừng lại, giọng cậu nghẹn ngào, bàn tay khẽ run.

"Tao biết chuyện này có thể là nhỏ nhặt, nhưng đối với tao, mày là tất cả. Và tao sợ rằng, tao không đủ quan trọng để mày giữ lại trong cuộc sống của mày."

Billlkin ngồi yên lặng không nói câu nào từ đầu tới cuối, cậu nhìn chằm chằm vào PP và lắng nghe...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro