Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8

Mã Quần Diệu lại cảm thấy gợn gợn trong lòng, lén lút lại gần phía bên kia của chiếc ghế sofa.

Lâm Y Khải liếc thấy ánh mắt đầy ý tứ của Mã Quần Diệu, lập tức nâng chân, đầu ngón chân chạm vào ngực hắn, cười với nụ cười dễ thương bên môi, "Mã Quần Diệu, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi. Con người không thể mãi dẫm vào cùng một vết xe đổ."

Ôi trời! Ngủ một đêm, Mã Quần Diệu không chỉ bắn đầy bụng Lâm Y Khải, mà còn lây cả cái tài năng châm chọc của hắn cho cậu.

Câu nói "không dẫm lại cùng một vết xe đổ" của Lâm Y Khải chẳng phải chính là những lời Mã Quần Diệu thường khuyên cậu đừng quá mải mê sao?

Mã Quần Diệu thèm khát muốn giữ lấy mắt cá chân hồng hồng của cậu, thậm chí muốn ôm cậu lật ngược lại, tốt nhất là làm cho cậu chỉ biết gọi hắn là "ông xã".

Nhưng hắn biết mình hiện giờ không say, cũng hiểu một lần là tai nạn, hai lần thì không thể chấp nhận được. Hắn không muốn vì một lần ham muốn mà đánh mất người bạn quan trọng nhất.

Hắn buông vai xuống như một quả bóng xì hơi, nằm thẳng trên sofa, nghiến răng, giọng nói mang chút oán hận, "Lâm Y Khải cậu nói đúng! Let bygones be bygones!"

*)Let bygones be bygones: bỏ qua chuyện cũ, quên đi những cái gì đã xảy ra trong quá khứ

Nói xong vẫn cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, hắn đứng dậy, châm một điếu thuốc, kẹp giữa môi, đi thẳng đến cây đàn piano và chơi bản "Đàn ong bay".

Lâm Y Khải trước đây thấy bản nhạc này quá ồn ào, chỉ coi như Mã Quần Diệu khoe tài, thường phải đeo tai nghe để cách ly âm thanh.

Nhưng hôm nay cậu thấy nó thật thú vị và dễ nghe, nghiêng đầu tự mãn, miệng cong lên nụ cười tinh quái, vừa nghe nhạc vừa lướt Instagram.

Mã Quần Diệu chơi xong bản "Đàn ong bay", hắn gạt tàn thuốc, khí trong người còn chưa tan, lại chơi tiếp bản "Đấu bò tót Tây Ban Nha", ngón tay đánh mạnh đến mức các khớp nổi trắng, tốc độ tay nhanh đến nỗi để lại vệt trên các phím đen trắng.

Nếu "Đàn ong bay" có phần khoe tài thì "Đấu bò tót Tây Ban Nha" hoàn toàn là để giải tỏa, Lâm Y Khải nghe ra ngay, cười tươi hơn, mặt cậu ẩn sau điện thoại, lén nhìn trán lấm tấm mồ hôi và nhăn nhó của Mã Quần Diệu, thấy hắn chơi đàn thật là... vừa đẹp trai lại dễ thương.

Khi bản nhạc kết thúc, điếu thuốc trên môi Mã Quần Diệu cũng gần cháy hết, tài xế đã đến đưa chiếc hoodie, Lâm Y Khải mặc luôn bên ngoài áo sơ mi, kéo mũ che dấu các vết cắn trên cổ, vẫy tay với "hoàng tử piano", giọng điệu thoải mái, nhưng dáng đi không được tự nhiên, "Mã Quần Diệu, tôi đến studio đây."

Mã Quần Diệu gần như là phản xạ đứng dậy, không kịp suy nghĩ nóng vội nói, "Để tôi đưa cậu đi!"

Lâm Y Khải lại không thể không cười, chớp chớp lông mi, giả vờ ngây thơ, "Tài xế đưa tôi là được rồi! Hôm nay cậu không phải đi thực tập ở bệnh viện sao? Cậu lo việc của mình đi!"

Mã Quần Diệu cảm thấy lại bị Lâm Y Khải chặn đứng, nhíu mày nghiến răng, ánh mắt có vẻ bực bội và hơi bị tổn thương.

Lâm Y Khải nhìn hắn như vậy, đột nhiên cảm thấy mềm lòng, dù đã ra đến cửa nhưng cậu lại quay lại, kẹp một điếu thuốc, tiến gần Mã Quần Diệu, đưa đầu mẩu thuốc lên miệng hắn, đốt lửa.

Hai người lại nhìn nhau trong làn khói trắng, Lâm Y Khải chớp mi mắt, đôi mắt sáng lấp lánh chứa đựng sự an ủi không nói thành lời.

Khi Mã Quần Diệu định ôm cậu vào lòng, Lâm Y Khải lại né tránh, vẫn là nụ cười tinh quái, "Tôi thật sự đi đây! Bác sĩ Mã, thực tập cho tốt nhé!"

Nhìn theo cửa thang máy đóng lại, Mã Quần Diệu đi đi lại lại trong phòng khách, trong lòng đầy lửa giận, bụng dưới khó chịu, dương vật căng cứng.

Hắn bước vào phòng ngủ, đổ người vào chiếc giường mềm, vùi đầu hít mùi hương mà Lâm Y Khải để lại.

Trên giường còn thoang thoảng mùi rượu Tequila, nước hoa hoang dã, một lớp hương cam và dừa nhẹ nhàng đã gần như không thể ngửi thấy, là loại nước hoa ban ngày mà Lâm Y Khải yêu thích.

Mã Quần Diệu hít sâu, dưới cũng theo đó mà cứng hơn, hắn nhận được thông báo Line.

Hắn lật người lấy điện thoại, Lâm Y Khải gửi một bức ảnh, nền là bồn tắm lớn trong phòng ngủ của hắn, trên chiếc cổ trắng nõn hiện một hàng dấu vết đỏ tươi.

Kèm theo dòng chữ, "Mỗi cô gái đều bị cắn thành thế này sao? Có cần tiêm phòng dại không? [hỏi][hỏi]"

Mã Quần Diệu bên dưới vẫn trướng, tức giận gõ chữ, "Nếu Lâm Y Khải cần tiêm, tôi sẽ dùng dương vật tự tiêm cho cậu."

Lâm Y Khải lập tức trả lời, "Tiêm rất đau, Mã Quần Diệu, tốt hơn là tiêm cho các cô gái khác đi. Tôi không dám gặp cậu trước khi các vết cắn biến mất đâu. [sợ][sợ]"

"Cậu phải bận đến mấy giờ? Tối tôi sẽ đến đón cậu."

Chờ năm phút vẫn chỉ thấy đã đọc, Mã Quần Diệu sốt ruột nhắn thêm một câu, "Cậu đâu rồi?"

Đợi thêm năm phút, khi hắn định gọi điện thì mới nhận được câu trả lời muộn màng, "[suỵt][suỵt] Đang bận đây."

Ngày đầu tiên thực tập, Mã Quần Diệu mặc áo blouse trắng tìm hiểu công việc với trưởng nhóm thực tập. Trong vài tuần tới công việc khá nhiều. Nhưng trong lòng hắn nghĩ nhiều nhất vẫn là, sau khi kết thúc công việc hôm nay sẽ đi ăn ở đâu với Lâm Y Khải.

"Tách", tiếng chụp ảnh từ một cô y tá nhỏ bên cạnh vang lên rất to trong hành lang yên tĩnh, khiến cảnh tượng trở nên khá ngượng ngùng.

Mã Quần Diệu kéo khóe miệng, nở nụ cười rạng rỡ, nhìn cô y tá xinh đẹp với ánh mắt hào hứng, "Chị chụp đẹp không? Có thể gửi cho tôi một tấm không?"

Lâm Y Khải vừa kết thúc cuộc họp thì nhận được bức ảnh này, Mã Quần Diệu trong bộ blouse trắng, nghiêng đầu chăm chú xem tài liệu, vì tập trung nên đường cong từ trán đến sống mũi hơi nhíu lại, môi mỏng khẽ mím, tạo thành một cái lúm đồng tiền sâu, mang theo hơi thở của người trẻ tuổi.

Kèm theo dòng chữ, "Chị y tá nói rằng thực tập sinh mới rất đẹp trai. Lâm thiếu gia nghĩ sao?"

Lâm Y Khải gửi icon cười tươi trên màn hình, đối với bạn thân, cậu không ngại tỏ ra chút 'tinh nghịch', "Ừ, bác sĩ này có sống mũi rất cao, chắc là nơi đó cũng không nhỏ nhỉ? [hóng][hóng]"

Mã Quần Diệu bị trêu chọc đến mức mang 'cảm giác' nửa cứng, ánh mắt mơ màng nhướng mày, vì môi mím quá chặt nên lúm đồng tiền càng sâu, "Lớn hay không thì không rõ, nghe nói rất cứng, và rất thích chinh phục những đóa hoa màu hồng."

Lâm Y Khải cắn chặt miệng cốc, mặt đỏ bừng, lần đầu tiên thua trong việc trêu chọc.

Cậu đặt điện thoại xuống và giả vờ không quan tâm.

Cảm giác nhức nhối từ tối qua bắt đầu lan ra từ tay cầm điện thoại đến ngực, núm vú dưới áo sơ mi đã căng cứng.

"Này, PP.", cánh tay bị cô gái bên cạnh vô tình chạm vào, cậu quay sang, cố gắng kiềm chế cơn kích thích từ Mã Quần Diệu, "Hử?"

Phòng làm việc là của nhóm bạn thân cùng nhau mở, có cả nam và nữ, nhưng đều là 'chị em', vì làm việc với 'đàn ông' dễ sinh 'phiền toái'.

Tất cả đều là sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp, khi làm dự án cùng nhau ở trường, cậu cũng không thích làm đội trưởng hay các chức vụ tương tự.

Lần này mở phòng làm việc dưới tên của cậu, chỉ vì cậu không lo thiếu tiền, việc trang bị sẽ không bị hạn chế quá nhiều.

Nhưng cậu không thích nghe bạn gọi mình là 'Lâm tổng', vì vậy trong văn phòng chỉ được gọi bằng tên tiếng Anh.

"Hôm qua... Cậu có phải là ở cùng với thiếu gia nhà Mã không?"

Lâm Y Khải suýt thì phun cà phê lên laptop, cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc để biện minh, "Nói gì vậy?! Cậu ấy là bạn thân của tôi, lại còn là thẳng nam. Tôi có làm gì cũng không làm với cậu ấy."

"Ồ..." Cô gái tò mò thất vọng, "Tôi thấy hai người hợp nhau lắm, chơi game thì dính nhau, sau đó lại đi cùng nhau, tưởng có thể xảy ra chuyện gì đó."

Lâm Y Khải kéo áo hoodie lên cho kín, sợ bị người khác thấy vết cắn ở sau cổ, môi đỏ hơi nhếch lên, giọng điệu kiêu ngạo, "Cậu không hiểu tôi đâu, hỏi các bạn khác thì biết, tôi và cậu ấy luôn như vậy. Nhưng tôi với cậu ấy không thể có gì đó với nhau đâu."

"Tôi đã hỏi bọn họ rồi, đều nói không thể," Cô gái lắc đầu, có chút tiếc nuối, "Nhưng cậu rõ ràng thích cậu ấy, cậu ấy có là thẳng nam cũng có thể 'bẻ cong' mà."

Cô gái này là người cậu quen trong các dự án vì khả năng làm việc xuất sắc, rất được cậu yêu thích. Khi chuẩn bị mở phòng làm việc, cậu nghĩ ngay đến cô.

Cô gái ấy không hiểu rõ mối quan hệ giữa Mã Quần Diệu và Lâm Y Khải, nên có vẻ không nhận ra điều gì bất thường. Lâm Y Khải thở dài, dùng tay chống trán, "Tôi có thích cậu ấy đâu? Cậu xem nhiều phim Hàn quá rồi sao?"

Câu này như mở ra không gian cho cô gái phát biểu, cô trượt ghế lại gần Lâm Y Khải, vẻ mặt đẹp trai của cậu làm cô ngạc nhiên, "Cậu không thấy những người yêu của cậu đều giống cậu ấy sao?"

Hôm qua là lần đầu tiên cô gái gặp Mã Quần Diệu, vừa nhìn một cái là cô đã nhận ra điều gì đó không bình thường.

Lâm Y Khải cười vì tức, khuôn mặt trắng nõn căng lên những nếp nhăn dễ thương, đốm ruồi nhỏ dưới mắt càng làm khuôn mặt thêm phần sinh động, "Giống cậu ấy? Cậu có bị mù không?"

"Ê! Cậu trưởng bối mà cậu tìm hồi học kỳ trước, lúm đồng tiền của anh ta rất giống cậu ấy!"

"Người đó cao một mét chín, lại còn cực kỳ nhẹ nhàng. Không thấy giống cậu ấy sao?"

"Vậy còn anh chàng nhỏ mà cậu quen trong dự án? Mũi của cậu ta gần như y chang thiếu gia Mã hôm qua."

"Ôi trời! Anh chàng đó lớn hơn chúng ta năm tuổi, trưởng thành và thành đạt, hoàn toàn khác xa thiếu gia Mã đấy!"

"Hì hì, DJ gần đây của cậu cũng có mắt xệ đó!" Cô chỉ vào khóe mắt mình, diễn tả kiểu mắt xệ một cách phóng đại.

Lâm Y Khải bị chọc tức, giọng nói mềm mại trở nên run rẩy, "Oppa là da trắng lạnh lùng! So với làn da đen của Mã Quần Diệu thì không thể so sánh được!"

Các cô gái thường thích tranh cãi, vẻ tự tin không kém gì Lâm Y Khải, "Thế cái áo sơ mi cậu ấy mặc hôm qua! Cậu tưởng tôi không nhận ra sao?!"

K.O! Lâm Y Khải bất ngờ ngừng lại, đôi mắt tròn xoe, lông mi run rẩy, "Cậu... cậu nhìn ra cái gì?"

"Cái áo sơ mi đầu tiên mà cậu thiết kế! Vải cotton dài không thể nhuộm đen, cậu tốn cả học kỳ để làm! Sau đó, toàn bộ dự án ở trường đều là tôi làm một mình!"

Đúng là đáng ghét, Lâm Y Khải mắng thầm người phụ nữ này thật đáng ghét! Không lạ gì cậu không thích con gái, bởi vì cậu hoàn toàn không thể xử lý được họ!

"Tôi nghiên cứu vải cotton dài nhuộm đen chỉ vì hứng thú! Sau khi làm xong đúng lúc cậu ấy tròn 20 tuổi, tôi tiện tay tặng cậu ấy! Không được sao?" Lâm Y Khải chưa bao giờ nói chuyện với cô gái như vậy, giọng điệu không kiên nhẫn, dù có cố gắng dịu dàng nhưng vẫn không che giấu được sự bực bội.

Cô gái vẫn không chịu buông tha, "Lâm tổng" trực tiếp ngắt lời, "Cậu đã hoàn thành công việc của mình chưa?"

Chức vụ lớn bao giờ cũng có quyền lực, cô gái còn nhiều 'bằng chứng' chưa kịp nêu ra, chỉ có thể ngậm ngùi quay lại vẽ thiết kế.

Lâm Y Khải vốn dĩ luôn phong độ và dễ thương, chưa bao giờ mất bình tĩnh như vậy, bực bội mở điện thoại, toàn là tin nhắn Line của Mã Quần Diệu, nhìn thấy đã cảm thấy khó chịu.

Cậu nhíu mày nhăn mặt, quyết định tắt máy.

=======================

Ngày hôm đó Mã Quần Diệu hoàn thành công việc tại bệnh viện, hắn không nhận được phản hồi từ Lâm Y Khải, điện thoại cũng không gọi được, tức tốc chạy đến dưới tòa nhà của cậu.

Khi biết tin Lâm Y Khải đã về trước rồi.

Cơn giận của Mã Quần Diệu gần như bùng nổ!

"Về nhà thôi!" Nhà Mã và nhà Lâm gần nhau, trở về nhà chỉ là việc trở lại trước cửa nhà của Lâm Y Khải.

Xe còn chưa lên cao tốc, Mã Quần Diệu đã thay đổi ý định, giọng nói tức giận, "Thôi, về căn hộ đi."

Ai mà chẳng có chút kiêu ngạo? Ai mà chẳng có cái tính xấu?

Mã Quần Diệu thiếu phụ nữ sao? Thiếu người bạn tình sao?

Cái quái gì phải như thế! Những việc đã qua thì cứ để chúng trôi qua đi! Con người không thể cứ mãi lặp lại cùng một lỗi lầm!

Let bygones be bygones!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro