Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Nói trắng ra. Katsuki ghét bọn môi giới. Họ tự đề cao và tọc mạch và trong nguyên tuần trước, họ đã cho anh xem một đống thứ nhảm cứt mà anh không muốn hoặc cần.

Anh là một anh hùng chuyên nghiệp. Một anh hùng chuyên nghiệp alpha với hình tượng tuyệt vời, ngầu vô đối trong mắt công chúng. Anh cũng giàu nứt đố đổ vách. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh muốn sống trong một biệt thự làm bằng kính. Điều đó cực kỳ phi thực tế, và đụ con đĩ mẹ nó, anh đách có cần căn nhà như thế.

Đáng buồn thay đó là tất cả những gì bọn môi giới chết tiệt sẽ giới thiệu cho anh. Yêu cầu duy nhất mà anh đưa ra là muốn được xem những ngôi nhà không quá cao sang và phô trương. Anh thậm chí cũng không chắc mình đang tìm ngôi nhà như thế nào! Nhưng những con kền kền chết tiệt đã nhìn thấy một chiếc ví biết đi siêu to khổng lồ và quyết định dẫn anh đi dạo quanh mấy cái cung điện chết tiệt.

Anh dù gì cũng là top 10 anh hùng chuyên nghiệp đi. Anh hầu như sẽ không ở nhà. Mắc đéo gì phải mua cả một căn biệt thự nếu bạn chủ yếu quanh quẩn giữa phòng khách và phòng ngủ? Anh thậm chí sẽ không có thời gian để quét dọn mọi thứ .

Thậm chí anh được giới thiệu cho cả một trang viên, và có lẽ phải mất tận một tuần để đi từ nhà bếp đến phòng ăn, vì nơi này quá rộng lớn.

"Tớ có thể đi với cậu, nếu cậu muốn," Deku đề nghị, vẫn bình tĩnh lướt qua đống giấy tờ của mình. Bây giờ là cuối ngày, và anh đã hành hạ lỗ tai của omega về bất động sản suốt một giờ qua. "Tớ biết cậu không thể nói cho họ biết yêu cầu của mình vì bản thân cậu còn không chắc mình muốn gì. Tớ có thể giúp họ thu hẹp phạm vi yêu cầu với cậu."

"Tao chỉ muốn xem vài căn nhà chết tiệt mà không cần đến một đội hầu gái để dọn dẹp và một chiếc xe golf để đi dạo," anh bực bội, ngồi phịch xuống chiếc ghế dự phòng của Deku.

"Tớ có thể giúp," cậu lặp lại. "Tớ đã giúp mẹ mình tìm một nơi ở mới vài năm trước thôi, nhớ không? Họ cũng cố chỉ cho tớ một vài căn cực kỳ sang trọng. Cho đến khi tớ nói với họ rằng hầu hết tài sản cá nhân của mình đều bị ràng buộc với phí đăng ký trụ sở—"

"Giờ chuyện đó không còn là vấn đề nữa—"

"Tớ vẫn biết cách khiến họ tập trung," Deku vui vẻ nói với anh. "Cứ để tớ đi chung đi! Ít nhất, thì cũng có thêm người giúp cậu xem xét xung quanh. Và tớ có thể lập danh sách những thứ cậu không thích để tiện cho việc tìm kiếm hơn!"

Katsuki nheo mắt nhìn cậu. "Được rồi. Sao cũng được. Mai đến chỗ tao lúc 7 giờ."

Deku nhìn anh sắc lẻm, mắt mở to cảnh giác. "Sáng sớm hả? Vào ngày nghỉ của chúng ta luôn sao?"

"Tao muốn tìm được càng nhiều lựa chọn phù hợp nhất có thể vào cùng một con mẹ nó ngày càng tốt," anh lẩm bẩm. "Tao không muốn phí thêm thời gian rảnh của mình để xem qua những thứ vớ vẩn mà tao không—"

"Được thôi," Omega thở dài. "Nhưng cậu cũng phải rủ Ei đi cùng nữa."

Katsuki cau mày. "Chi vậy?"

Deku còn có cả gan nhướn mày với anh. "Để cậu ấy có thể đánh lạc hướng cậu trong khi tớ nói chuyện với người môi giới. Đi săn nhà lúc sáng sớm còn gì? Tớ sẽ không đủ năng lượng để khiến người môi giới cư xử cho đúng mực cậu thì không nổ banh đầu người ta ra. Tớ chỉ là con người thôi."

Katsuki liếc cậu, nhưng vẫn rút điện thoại ra và nhắn nhanh một tin cho Eijirou. "Tao không tệ đến vậy."

Đôi lông mày chết tiệt của Deku thậm chí nhướn cao hơn nữa. "Nghe nè, cậu là người tớ yêu quý nhất. Có lẽ là nhất trên thế giới luôn." Katsuki đỏ mặt nhưng chờ cậu ấy nói hết câu. Chắc chắn là không chỉ có vậy. "Nhưng tuần trước, một thực tập sinh đã làm rơi cây bút chì trước mặt cậu và cậu gọi họ là đồ óc chó vô tích sự. Cậu thật tuyệt vời, nhưng cậu cũng hơi dễ nổi máu điên. Tớ không cần phải nói với cậu điều đó. Chắc cậu cũng tự nhận thức được."

Cũng đúng. Anh tự nhận thức được. Nhưng địt mẹ Deku vì đã nói ra điều đó. Ngay cả khi anh là người Deku yêu quý nhất. Anh đã rất cố gắng để không tỏ ra tự mãn vì điều đó. Quá rõ ràng khi anh luôn là người Deku yêu quý nhất. Anh là giỏi nhất còn gì.

"Sao cũng được," anh càu nhàu. Deku mỉm cười với anh, lúc nào cũng toát lên sự dịu dàng và trìu mến. "Cảm ơn, mọt sách."

-----------------------------

Khi Deku xuất hiện tại căn hộ của anh vào buổi sáng, Katsuki đã chùn bước trước vẻ ngoài của cậu. Anh ý thức được rằng Deku được cho là dễ thương, nhưng anh chưa bao giờ thực sự thấy như vậy. Vì lý do nào đó, hôm nay anh cuối cùng cũng hiểu tại sao.

Có lẽ đó chỉ là vì cậu trông rất ấm áp chăng? Cậu ấy mặc một chiếc áo len quá khổ, tóc dựng ngược tứ phía như thể vừa mới lăn ra khỏi giường. Cậu đang bĩu môi và nheo mắt như thể ánh sáng đang xúc phạm mình.

Một làn sóng cảm xúc kì lạ va vào anh. Anh đột nhiên muốn véo má Deku. Nên anh đã làm thế. "Sao trông mày như vừa chết đi sống lại vậy," anh quát, kéo căng chiếc má đầy tàn nhang hết mức có thể trong khi Deku rầu rỉ với anh.

"Để tớ yênnnnnnnnnn," omega cằn nhằn, tát vào tay Katsuki. "Còn quá sớm cho chuyện này, Kacchan!"

"Đúng là em bé mà," Katsuki trêu chọc, bỏ tay ra khỏi má cậu và nhếch mép cười khi Deku quắc mắt nhìn anh. "Tao đã pha cà phê cho mày rồi, đừng than vãn nữa."

"Đưa cho tớ mau," cậu đòi, vượt qua Katsuki và đi vào căn trọ. Mùi của Deku đập vào mũi anh khi omega đi ngang qua.

"Mày không dán miếng chặn mùi," Katsuki thốt lên. Thông thường, mùi của Deku được che bởi vòng ức chế trên cổ hoặc, nếu chúng không hoạt động, thì sẽ thay bằng các miếng dán chặn mùi. Cậu ấy luôn đảm bảo rằng ít nhất sẽ vô hiệu hóa mùi của mình xung quanh người khác, vậy nên thật kỳ lạ khi cậu không chặn đi mùi của mình khi họ sắp gặp một người lạ.

"Đó là một phần trong kế hoạch của tớ," cậu trả lời, rót đầy cà phê vào chiếc cốc lớn mà Katsuki sở hữu và sau đó rót đầy một chiếc cốc khác cho mình rồi đặt máy pha cà phê về chỗ cũ.

"Mày sẽ bị bỏng lưỡi đấy, đồ ngốc!" Katsuki rít lên.

"Tớ không cần vị giác, tớ cần cà phê cơ," Deku ngắt lời.

Katsuki véo sống mũi. "Ý mày đó là một phần trong kế hoạch của mày là sao?" anh hỏi khi Deku uống cạn cốc cà phê của mình.

"Ý tớ là, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn khi người ta chịu nhượng bộ vì pheromone của omega," cậu lẩm bẩm quanh miệng cốc.

"Không phải làm vậy là trái với luân thường đạo lý sao?"

"Tất nhiên. Nhưng nó sẽ giúp hoàn thành mục tiêu của chúng ta còn gì, với cả không phải tớ định tán tỉnh người môi giới để thuyết phục họ tham gia Liên minh tội phạm hay gì đó."

Katsuki nhe răng. "Mày định tán tỉnh người ta luôn à?"

"Có thể," cậu thừa nhận. "Tùy thuộc vào thái độ của họ như thế nào. Tớ có thể giả làm omega của cậu để tớ có thể tung chiêu buồn bực khi không nhìn thấy thứ mình thích."

Anh biết mọt sách lâu lâu có thể hành động lén lút và ám muội, nhưng thật điên rồ khi thấy cậu ấy sử dụng cả giới tính thứ cấp của mình để thực hiện điều đó. Và ý tưởng về việc Deku giả làm omega của anh nghe thật... kỳ lạ. "Tao không thích như vậy đâu."

"Nhiều hay ít hơn chuyện cậu không thích những căn nhà mà họ đã giới thiệu cho cậu?" Deku đáp lại, hoàn toàn nghiêm túc. Katsuki cân nhắc lại chuyện đó.

"Ít hơn," anh quyết định, dù hơi cay đắng.

Deku gật đầu. "Tớ sẽ giữ nó ở mức tối thiểu vậy, tớ chỉ muốn cậu có được thứ gì đó cậu thích."

Mẹ kiếp, Katsuki rất biết ơn khi có Deku là bạn. Anh hoàn toàn không xứng đáng với cậu, nhưng coi này, tên khốn đó đã ở đây vào lúc bảy giờ sáng chết tiệt, và chuẩn bị 'thao túng tâm lý' người môi giới bất động sản không chút phòng bị nào của anh.

Họ đến đón Eijirou trước khi gặp người môi giới ở căn nhà đầu tiên. Izuku lén nhìn ra ngoài cửa sổ ngay khi họ đến, phát hiện ra người đàn ông tóc tím đang dựa vào một chiếc SUV, lật qua lật lại một tập danh sách.

"Đánh dấu mùi của cậu lên người tớ đi," cậu đột ngột nói, cúi xuống lục lọi chiếc túi cậu mang theo. Katsuki quan sát cậu rồi nhướn mày. "Cậu ta là một omega chưa kết hôn, và có lẽ cậu ta đang muốn biến một khách hàng cao cấp thành một người bạn đời cao cấp," cậu giải thích. "Vì vậy, chúng ta sẽ để cậu ta nghĩ rằng chúng ta đang trong giai đoạn 'tán tỉnh', và dâng Ei trước mặt cậu ta như một củ cà rốt tiềm năng."

Cậu lấy ra một miếng dán khỏi túi của mình, nhưng thay vì dán chúng vào người, cậu ném chúng vào Ei. "Dán chúng vào đi," cậu hướng dẫn, đôi mắt ngọc lục bảo đang tính toán gì đó .

"Miếng dán chặn mùi hả?" Eijirou hỏi.

"Khuếch đại," cậu trai tóc xanh lục nhếch mép cười. Tim Katsuki đập thình thịch. Sự lém lỉnh luôn hợp với Deku. "Không có tác dụng mạnh lắm đâu, chúng ta không cố để kích hoạt chu kỳ của cậu ta. Chỉ... làm cậu ta lắng nghe các yêu cầu của cậu nhiều hơn một chút thôi."

Cậu lôi một chiếc vòng cổ thường dùng làm quà 'tán tỉnh' ra khỏi túi của mình và đeo nó vào. Nhìn thấy nó, có gì đó kỳ lạ cồn cào trong dạ dày của Katsuki. Nó rất đẹp - màu xanh sa tanh, trang trí đơn giản với móc cài bạc - và nó rất hợp với mắt cậu ấy. Đôi mắt đó hướng về phía anh khi Deku đưa cổ tay ra.

Katsuki lặng lẽ chà cổ tay mình vào cổ tay Izuku. Lông mày anh nhướn lên khi Izuku bắt đầu gừ gừ—một âm thanh nhẹ nhàng.

"Im đi," Deku gắt lên. "Tớ luôn gừ gừ khi cậu đánh dấu mùi của cậu lên tớ. Nó làm tớ cảm thấy thư giãn. Giờ đánh dấu lên cả cổ của tớ nữa." Cả hai đều đỏ mặt khi Katsuki làm theo, nâng cổ tay mình lên chiếc vòng cổ xinh xắn của Deku.

"Hai người... làm cho xong chuyện cần làm đi, tôi không muốn có mùi như hai người cả ngày đâu nên tôi sẽ ra ngoài trước," Eijirou nói, đẩy cửa và chạy mất dép.

Katsuki ấn cổ tay xuống mạnh hơn một chút. Lúc này cả hai đều đang gừ gừ. "Mày có định làm tao không, mọt sách?"

Deku đỏ mặt dữ dội. "Gì?!"

Katsuki nhếch mép cười. Tên mọt sách hư hỏng này . "Mày sẽ đánh dấu lại mùi của mày lên người tao chứ?" Deku đảo mắt, nhưng nhấc cổ tay lên và chà nó vào cổ Katsuki với lực mạnh hơn mức cần thiết. Alpha kìm nén sự rùng mình khi cộng sự anh hùng của anh đánh dấu mình một cách kỹ lưỡng.

Không có gì lạ khi họ đánh dấu mùi lên nhau. Họ là bạn thân nhất, và đó là chuyện khá thoải mái. Nhưng lần này anh cảm thấy hơi khác. Theo một cách kỳ lạ.

Deku sẽ như thế nào khi là một người bạn đời nhỉ?

Anh gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Đó chắc chắn không phải là việc của anh. "Sẳn sàng chưa?" anh hỏi. Deku gật đầu nhưng không di chuyển cổ tay. Cậu vẫn đang xoay những vòng tròn nhỏ ngay cổ họng anh. Mặt cậu đỏ bừng - ngay cả những nốt tàn nhang cũng sẫm màu hơn. Ít nhất anh biết rằng bất kì chuyện quái gì đang xảy ra lúc này cũng đang ảnh hưởng đến cậu ấy.

"Ừ," cậu thốt lên. "Đi thôi."

Người môi giới thực sự trông không vui khi thấy Deku xuất hiện, và Katsuki ngay lập tức biết cậu ấy đã chơi đúng bài. Cậu ta nhìn cách bàn tay của Deku vòng quanh bắp tay của Katsuki một cách chiếm hữu thì khuôn mặt liền trở nên chua chát.

"Chào buổi sáng, ngài Bakugou," cậu ta chào họ, tư thế cứng nhắc và giọng hơi quá lịch sự. "Tôi không nhận ra anh mang theo vài người đi cùng."

"Vậy à. Tao không hài lòng với bất kỳ căn nhà nào mà đồng nghiệp của mày đã giới thiệu cho tao, nên tao mang theo người để giúp mình," anh cáu kỉnh. Deku vuốt nhẹ bàn tay lên xuống trên cánh tay của Katsuki.

"Chúng tôi nghĩ mình có thể giúp cậu ấy thu hẹp những gì cậu ấy đang tìm kiếm," Deku giải thích, mỉm cười ngọt ngào. Katsuki thư giãn khi Deku vuốt ve cánh tay của mình—chuyển động gần như đang thôi miên anh.

"Và cậu là?" người môi giới hỏi, không ngại tỏ ra thô lỗ.

Làm như cậu ta không biết Deku là ai. Deku đứng thứ 8 sau lưng Katsuki, người đứng thứ 7 trong bảng xếp hạng anh hùng.

Nụ cười của Deku nở rộng hơn, và mạch đập của Katsuki tăng lên khi nó dần trở nên sắc nét—mang chút đe dọa. "Tôi là omega của Kacchan," cậu trả lời, giọng điệu ngọt ngào như mật rót vào tai. Cậu nói điều đó với niềm tự hào như thể chuyện đó là sự thật. Nó làm cho dạ dày của anh cảm thấy kỳ lạ và nôn nao. Cứ như anh bị buồn nôn. "Tôi là Midoriya Izuku. Tôi không nghĩ rằng mình đã biết tên của cậu?"

Cậu ta tự giới thiệu mình là Watanabe, và Deku bắt tay cậu ta một cách thân mật trước khi chuyền cậu ta cho Eijirou. "Tôi là Kirishima," anh ta nói, chìa tay ra. Người môi giới bất động sản bất động một lúc, trước khi đỏ mặt.

"À vâng, Red Riot bất diệt. Rất vui được gặp anh," cậu ta ngâm nga.

"Kiri dự định sẽ sớm bắt đầu săn nhà thôi, vì vậy cậu ấy cũng ở đây để trải nghiệm quá trình này," Deku giải thích, vẫn giữ nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt. Katsuki có lẽ là người duy nhất trên hành tinh này có thể phát hiện ra ánh sáng lấp lánh của chiến thắng trong mắt cậu.

"Chúng tôi rất sẵn lòng giúp anh tìm kiếm khi đến lúc, anh Kirishima," Watanabe mỉm cười.

Eijirou nở một nụ cười chân thành. "Tôi thích cậu rồi đó. Người anh em Bakugou của tôi đang gặp rắc rối với mấy người môi giới khác, nhưng có vẻ như cậu thực sự giỏi việc này!"

Watanabe đỏ mặt, và Katsuki có thể hiểu tại sao. Anh chỉ từng thấy Eijirou tỏa ra quyến rũ như thế khi anh ta hẹn hò với Denki một thời gian ngắn hồi trung học—và đó là khi không có miếng khuếch đại mùi hương. Sử dụng thêm chúng, thì về cơ bản anh ta là một vũ khí được nhân hóa.

Hàm ý đã rõ ràng. Hãy làm thật tốt vì Katsuki và omega của anh ấy, và bạn sẽ là người mà tôi tìm đến khi tôi săn nhà của mình. Điều đó sẽ mở ra cơ hội được giới thiệu đến những thành viên còn lại trong Biệt đội Phá hoại và các đồng nghiệp từng học ở UA cùng họ. Các thành viên quậy phá của Lớp A đều khét tiếng và giàu nứt vách .

"Chúng ta sẽ xem chúng ta có thể làm được gì," cậu đồng ý với nụ cười xinh xắn. "Anh ấy không đưa ra nhiều tiêu chí cho chúng tôi—"

"Tao đã bảo là nhà hai tầng thôi, đéo hơn nữa," Katsuki hậm hực, quay sang nhìn ngôi nhà trước mặt. "Và căn này tận bốn tầng."

Watanabe bồn chồn. "Chà, chúng tôi định thu hẹp tiêu chí của anh theo cách này. Chúng tôi có thể tham khảo vài căn và chọn lọc các đặc điểm anh thích và không thích sau đó thu hẹp tiêu chí của anh từ đó."

"Nghe kĩ con mẹ nó vào đây này," Katsuki cười khẩy. "Tao không thích mấy căn nhà khổng lồ mà tao không thể tự mình dọn dẹp được. Tao chỉ cần nó tối đa là đủ cho hai người ở. Deku thậm chí còn chưa sống cùng tao."

Người môi giới nuốt nước bọt và gật đầu, mở tập hồ sơ nhỏ màu đen của mình và ghi chú nguệch ngoạc vào lề của tờ rơi bất động sản. "Tôi đảm bảo rằng chúng tôi sẽ tìm được thứ gì đó phù hợp hơn với sở thích của anh," cậu ta hứa.

"Chúng tôi thực sự đánh giá cao điều đó," Deku nói nhỏ. Katsuki nén một nụ cười toe toét. Chiến lược Cảnh sát tốt, cảnh sát xấu sao. Cậu ấy đang thể hiện rõ rằng mình là người biết điều và thân thiện hơn trong hai người họ - ngay cả khi cậu mới là người cản trở kế hoạch của người môi giới.

Họ đi tham quan vài căn nhà, và Katsuki kinh ngạc khi nhìn Deku làm việc—liệt kê tất cả các đặc điểm có vẻ phù hợp với lối sống của Katsuki và đảm bảo người môi giới đã viết nguệch ngoạc chúng.

"Cậu có nghĩ rằng sẽ rất tuyệt nếu có một phòng tập thể dục tại nhà không? Hãy nhìn kích thước của phòng bếp này xem! Cậu luôn muốn mặt bếp bằng đá cẩm thạch đúng chứ—nhớ phòng bếp của Momo không? Cậu đã chảy nước miếng vì căn bếp đó trong nhiều tuần. Mười hai phòng cậu có nghĩ là hơi nhiều không? Tớ nghĩ chúng ta sẽ—xin lỗi, cậu sẽ ổn với vài phòng cho khách, nhưng thế này thực sự là quá nhiều. Hãy nhìn kích thước của mấy cái tủ quần áo này coi! Tủ quần áo lớn như vậy là cần thiết nhỉ, cậu có nghĩ vậy không? Như vậy mẹ cậu có thể gửi cho cậu bao nhiêu mẫu thử tùy thích và chúng ta — xin lỗi, cậu — sẽ không lo hết chỗ để!"

Deku đúng là một diễn viên tuyệt vời. Cậu đóng vai một omega đang được tán tỉnh và vô cùng si tình giỏi một cách đáng sợ —mắc lỗi có chủ ý khi sử dụng từ 'chúng ta' trong mọi câu và bám lấy cánh tay anh một cách hào hứng khi cậu chỉ ra vài điều.

Một vài trong số đó là sở thích của Katsuki, và cậu chắc chắn sẽ nói to những điều đó—thực tế là hét lên về những thứ mà Katsuki thích để Watanabe ghi lại chúng.

Sau đó là tiếng lầm bầm nhỏ hơn—những thứ bản thân Deku thích mà cậu không nói thành tiếng. Đó là một trong những điểm đáng yêu nhất của Deku. Cậu hoàn toàn không có khả năng giữ cho miệng mình im lặng.

"Oh, wow, một phòng đọc sách. Mình cũng nên mua một căn giống như thế, nó sẽ rất phù hợp để trưng bày bộ sưu tập của mình," cậu lầm bầm trong hơi thở. Katsuki đồng ý với điều đó—dù sao thì anh cũng có sưu tập vài thứ. Anh đã đề cập nó với người môi giới, có cũng được, không có cũng được, không bắt buộc phải có.

"Oh, đẹp nhỉ," cậu thì thầm, nghiêng đầu khi liếc nhìn những bức tường tạo điểm nhấn. "Tớ nên thử trang trí một cái giống vậy. Màu sắc trông bắt mắt nhỉ, cậu có nghĩ vậy không?"

Katsuki nhún vai. Trang trí nhà cửa không thực sự nằm trong danh sách ưu tiên hàng đầu của anh, nhưng anh nghĩ nó nhìn cũng vừa mắt thật.

"Oh, ban công đẹp nè," cậu thủ thỉ. "Hãy tưởng tượng được ngồi ăn sáng ở đây vào những ngày không phải đi làm."

Nó cứ tiếp tục như thế, họ đi từ nhà này sang nhà khác cho đến khi Katsuki có một hình ảnh rõ nét đến kỳ diệu về những gì mình muốn trong đầu. Thật không may, anh lại không thấy bất cứ căn nào phù hợp với ý muốn. Mặc dù vậy, nhờ có Deku bên cạnh mà anh thấy khá hơn nhiều .

Vào cuối ngày, họ vẫn không tìm thấy thứ mình cần nên họ đành bỏ cuộc. "Chúng ta có thể tiếp tục vào cuối tuần tới nếu hai người muốn," Watanabe đề nghị. "Tôi nghĩ rằng chúng ta đã đạt được một số tiến bộ lớn! Bây giờ tôi đã có một bức tranh rõ ràng hơn nhiều về những gì anh ấy muốn rồi."

Deku siết chặt cánh tay của anh, và Katsuki coi đó vừa là một lời chúc mừng, vừa là một cách rất tinh tế để ngụ ý 'Tớ đã bảo rồi mà.'

"Tôi sẽ rời thành phố vào cuối tuần tới, nhưng tôi nghĩ Kacchan có thể xử lý được thôi," cậu cười toe toét trả lời. "Và nếu không thì cậu luôn có thể FaceTime cho tớ, được chứ?"

Katsuki cười khúc khích. "Biết rồi, cục cưng," anh nói, và chỉ nhận ra mình vừa nói gì năm giây sau đó. Toàn bộ khuôn mặt của Deku đã chuyển sang màu hồng và Eijirou đang ho sặc sụa ở đâu đó phía sau mình. Anh dùng hết sức bình sinh để giữ mình không nao núng ngay cả khi tai anh đang bỏng rát. Anh ấy không có ý dùng biệt danh thân mật. "Ổn với tao."

Katsuki đưa Deku về trước, mỉm cười khi omega bước ra khỏi xe của mình. "Cảm ơn vì ngày hôm nay, mọt sách."

"Không có gì đâu mà! Nó rất vui chứ bộ," Deku trấn an anh. "Và bây giờ cậu đã có cơ sở siêu vững chắc rồi!"

"Nó cũng rất hữu ích ," Eijirou đồng ý từ ghế sau. Katsuki nghĩ anh ta đang nói về chuyện Deku sẵn sàng treo anh ta lủng lẳng như một miếng mồi nhử trước mặt đối thủ.

"Nghiêm túc đấy, mọt sách. Tao nợ mày lần này."

"Được thôi," cậu cười khúc khích, xoa xoa sau gáy. Hành động đó thu hút ánh mắt của Katsuki trở lại với chiếc vòng cổ sa tanh—màu xanh ngọc lục bảo mượt mà vẫn còn thấm đẫm mùi hương của anh. "Cậu có thể mua bữa tối cho ngày mai."

Ừ nhỉ. Ngày mai là đêm chiếu phim, là lúc có lẽ họ sẽ xem lại từng bộ phim All Might có tồn tại trên cõi đời này. Một lần nữa . "Được thôi," Katsuki đồng ý.

Katsuki đợi cho đến khi Deku đi vào trong tòa nhà  an toàn. Chỉ vì Deku hoàn toàn có thể tự xử lý mọi thứ không có nghĩa là anh không nên đề phòng. Dù sao yểm trợ cho Deku thực sự là công việc của anh.

" Cục cưng ," Eijirou lẩm bẩm một cách hoài nghi. "Ông gọi cậu ấy là cục cưng ."

"Câm mẹ mồm vào."

-----------------------------

"Dynamight, ông Watanabe đang gọi vào đường dây cá nhân của cậu. Tôi có thể nối máy cho ông ấy không?"

Katsuki đang đi tuần tra, và hôm nay thật tẻ nhạt. Thậm chí còn chả có một con mèo con nào mắc kẹt trên một cái cây chết tiệt nào cần giải cứu. "Ừ, được thôi. Cứ tự nhiên."

Người điều hành cười nhưng đã kết nối cuộc gọi trước khi Katsuki có thể mắng cậu ta vì đã dám cười nhạo mình khi anh đang rất kích động. Anh nên nhét đầu thằng khốn đó vào cái máy tính ngu ngốc của cậu ta.

"Anh Bakugou?" Watanabe gọi, cắt ngang dòng suy nghĩ hơi bạo lực của anh.

"Mày muốn cái quái gì?" anh quát.

"Một ngôi nhà chỉ vừa mới được rao bán trên thị trường thôi—nhưng nó nằm ở một vị trí tuyệt vời và chưa gì đã có vài người muốn đặt cọc mua nó rồi. Nhưng nó phù hợp với hầu hết các tiêu chí của anh! Anh cần phải xem qua nó."

Tim Katuski đập thình thịch. "Tao phải đi tuần tra trong hai giờ nữa."

"Tôi có thể lên lịch xem nhà vào lúc bảy giờ, anh thấy ổn không?"

"Ổn," anh nhanh chóng đồng ý, nhắn tin cho người quản lý văn phòng của họ để cho cô ấy biết anh sẽ hoàn thành công việc giấy tờ của mình vào buổi sáng hôm sau trước khi ca làm việc của anh bắt đầu. "Này, uh... cảm ơn. Vì đã nổ lực như vậy. Tao đánh giá cao điều đó."

Watanabe cười khúc khích. "Chỉ cần nhớ đến tôi khi bạn bè của anh bắt đầu săn nhà, Dynamight."

Anh dành thời gian còn lại trong ca làm việc của mình chỉ để mong đợi được tan ca. Anh có thể chưa nhìn thấy căn nhà đó, nhưng người môi giới có vẻ rất hào hứng khi nói về nó. Cuối cùng thời khắc này cũng đến rồi sao. Anh sẽ không bao giờ cần phải tìm thêm một người môi giới bất động sản nào khác nữa.

Khi Watanabe đưa anh đi tham quan căn nhà đó, Katsuki đã cảm nhận được từ tận xương tủy mình. Căn nhà này phải là của mình . Khi anh xem qua các phòng và lơ mơ nghe tiếng lảm nhảm phát ra từ miệng Watanabe, anh có thể thấy mỗi phòng đều chính xác với những gì anh mong muốn.

Khi họ bước vào căn phòng cuối cùng - một căn phòng được chất đầy những chiếc tủ trưng bày có bộ điều chỉnh nhiệt độ. "Đây là một căn phòng kín đáo—người chủ cũ trước đây là một nhà sưu tập truyện tranh pre-quirk, vì vậy người đó đã xây dựng một phòng đọc sách ở đây. Tôi tình cờ nghe được cậu Midoriya nhắc đến—"

"Ngừng được rồi," anh nói, giơ một tay lên. "Gọi cho chủ sở hữu ngay. Nói với họ rằng tao sẽ trả gấp đôi mức giá cao nhất hiện giờ của họ."

Đôi mắt của Watanabe trông như sắp lồi ra khỏi hộp sọ. "Gấp đôi hả?" cậu ta hỏi một cách hoài nghi. "Anh có chắc không? Như vậy là cao hơn đáng kể so với giá trị thị trường, với cả ngay từ đầu nó vốn đã rất đắt rồi—"

"Nghe tao nói này," anh nói, nhìn chằm chằm vào Watanabe. "Bao nhiêu cũng được. Cứ nổ giá mà mày nghĩ sẽ thắng, và nếu ai trả giá hơn tao thì cứ đẩy giá lên. Đây phải là nhà của tao ."

Watanabe mỉm cười với anh, hơi lưỡng lự nhưng vừa lòng. "Vâng thưa ngài!"

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro