Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Mặc dù không đến nỗi không thể nói, nhưng lời nói ra chắc chắn sẽ không được hay.

Thế là trong lúc trang điểm, Tiêu Chiến bắt đầu tự kiểm điểm, làm một nghệ sĩ, việc tự quản lý bản thân vô cùng quan trọng, đổi lại lúc trước cậu tuyệt đối không làm loại chuyện như vậy, từ lúc xuyên qua tới giờ dường như cậu có hơi buông thả.

Nhưng xiên nướng thực sự rất ngon a.

Nhìn thấy Tiêu Chiến thở dài, chuyên gia trang điểm không khỏi chêm thêm vài câu, cậu cũng chỉ trả lời ngắn gọn, mặc dù lúc này cậu không thể giả giọng được nữa, nhưng giọng nói khàn khàn cũng không thể phân biệt được giới tính, nên nói như vậy cũng không sao.

Nhiều lúc Tiêu Chiến rất muốn cảm ơn cái tính không coi ai ra gì của nguyên chủ, bởi vì như vậy đa số mọi người đều có ấn tượng không tốt về cô, nhưng không đến mức để ý, cũng không đi phân biệt giọng nói của cô - Mặc dù người nhà cô và Trần Đan Mỹ đã từng hoài nghi.

Nhưng có vẻ như giọng nói của nguyên chủ không khác mấy so với giọng nói khi cậu giả giọng, cậu nói cổ họng mình bị tổn thương, họ thật sự đã tiếp thu.

Điểm này chắc là do hành vi ngỗ ngược, tùy hứng và làm xằng làm bậy của nguyên chủ gây ra..

Nghe nói sáng sớm có một trận mưa nhỏ, mặt đất lúc này ẩm ướt, nhưng không khí lại trong lành, bọn họ đều thực hiện tất cả các cảnh quay buổi sáng ở trong nhà nên không ảnh hưởng nhiều, chờ đến chiều chắc là mọi thứ sẽ khô ráo trở lại.

Tiêu Chiến đứng ở bên ngoài hít thở không khí trong lành, cậu đang loay hoay với chiếc điện thoại di động trong tay, đột nhiên có một ly nước ấm đưa đến trước mặt cậu, cậu ngẩng đầu nhìn thì thấy là Hứa Ngạn

"Trà hoa mộc nhĩ, tốt cho cổ họng"

Cậu nhận lấy, cười nói "Anh đặc biệt mua cho tôi sao?"

"Không"

"Trong lúc quay phim tôi sẽ pha, tôi chưa uống đâu, cô uống đi"

"Vậy thì cảm ơn nha"

Tiêu Chiến quay người vỗ vỗ Tiểu Ngu đang vui vẻ lướt weibo

"Lấy cho tôi cái ly."

Lúc này Tiểu Ngu mới phản ứng lại, đáp một tiếng rồi chạy đi lấy ly giấy, rót nước vào xong đưa cho cậu

"Chị, mời!"

"Ngoan" Tiêu Chiến mỉm cười nhận lấy ly nước, đem ly nước ấm trả lại cho Hứa Ngạn

"Cám ơn"

Nhìn cậu uống xong, Hứa Ngạn gật đầu, dường như đang muốn nói gì đó, ngập ngừng một hồi lâu, cuối cùng thở dài, từ bỏ

"Cô hãy chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn"

"Tôi biết rồi"

Tiêu Chiến vươn vai, sau khi tiễn người đi xa, cậu cụp mắt xuống, tiếp tục chơi puzzle game của mình, khi giao diện hiện lên thông báo qua ải, một hộp giữ nhiệt được đưa tới trước mặt cậu. Cậu ngước mắt lên nhìn, thấy lần này đổi sang một người khác.

Là Vương Nhất Bác!!.

"Sao anh lại đến đây?"

Nhìn thấy cậu cau mày, hắn cũng cau mày "Giọng của cậu bị làm sao vậy?"

"Nóng trong người"

"Tối hôm qua tôi đi ăn xiên nướng"

Vương Nhất Bác "..."

Vương Nhất Bác mặc vest, đi giày da, phong cách cầm hộp giữ nhiệt có hơi vi diệu, hắn nhét vào tay cậu.

"Cầm lấy, cho cậu đó."

Tiêu Chiến nghi hoặc mở ra, bên trong là tuyết lê mộc nhĩ, vẫn còn ấm, cậu ngạc nhiên hỏi

"Anh mang tới đây à?"

"Bảo đầu bếp làm"

"Ăn nhanh đi"

"Ồ" Tiêu Chiến hoài nghi trong lòng bắt đầu ăn

"Anh tôi bảo anh đem tới sao?"

"Tôi tự mang tới"

"Trần Đan Mỹ nói cổ họng của cậu khó chịu"

Tiêu Chiến nghe vậy, tầm mắt hướng về Trần Đan Mỹ đang đứng ở đằng xa, cô nở một nụ cười mỉm, nụ cười chỉ đọng lại trên môi hơn một giây, sau đó chủ nhân đã bỏ chạy.

Cậu bảo cô đừng có nhiều chuyện, nhưng cô vẫn không nhịn được mà nhúng tay vào.

Bởi vì bên trên có người còn có tiếng nói hơn cả cậu, biểu thị rõ ràng là không được bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để đưa hai người đến với nhau, cô cũng hết cách.

"Từ nay về sau anh đừng để lời chị Mỹ nói ở trong lòng"

Cậu thở dài "Chị ấy bị anh tôi ép đó"

"Hứa Ngạn vừa mới nói gì với cậu?"

Tiêu Chiến bị hắn hỏi không đầu không đuôi thì hỏi vặn lại

"Làm sao anh biết anh ta nói chuyện với tôi?"

"Hứa Ngạn vừa mới nói gì với cậu?"

Vương Nhất Bác lại hỏi một lần nữa, Tiêu Chiến càng không hiểu nói

"Anh ta cho tôi một ít trà để làm dịu cổ họng"

Hắn mím môi, vẻ mặt nghiêm túc nói"Sau này nếu cậu muốn uống thì nói với tôi"

"Nói với anh thì sao? Anh chở bằng máy bay qua cho tôi mỗi ngày hả?"

Tiêu Chiến hờ hững liếc nhìn hắn, thậm chí còn muốn trợn mắt nhìn hắn

"Anh còn chưa nói cho tôi biết sao anh lại đến đây"

"Tôi đi công tác"

"Tiện đường ghé qua xem thử"

"Lần đầu tiên tôi thấy ông chủ có tâm như anh"

Cậu cũng lười dây dưa với Vương Nhất Bác coi hắn có thật sự đi công tác hay không, và vì sao đi công tác còn đặc biệt mang thứ này đến cho cậu. Cậu nhanh chóng ăn xong rồi đi xem mọi người quay phim.

Hắn cũng không ở lại lâu, chờ đến khi cậu kịp phản ứng thì người đã không còn ở đó nữa, cậu thuận miệng hỏi hắn đi lúc nào, sau đó không để ý tới hắn nữa, lúc trở lại khách sạn cậu cũng không có ngạc nhiên khi nhìn thấy ai đó.

Hai người gặp nhau ở cửa, Vương Nhất Bác hình như đang chuẩn bị đi ra ngoài, bên cạnh còn có Địa Trung Hải đi theo, khi nói chuyện với hắn, ngũ quan gần như dính sát vào nhau, không biết là đang cười hay đang làm gì đó.

Tiêu Chiến thấy hắn đang làm việc cũng không chào hỏi mà đi thẳng về phía thang máy, Vương Nhất Bác cũng không nói gì cho đến khi đi ra ngoài lên xe, sau đó mới mò điện thoại gửi tin nhắn.

Khi cậu nhìn thấy tin nhắn của hắn đã là nửa tiếng sau đó, cậu vừa vào cửa liền đi tắm, điều này gần như đã trở thành thói quen của cậu.

Không phải là bẩn hay gì, chỉ là cậu không quen mặc quần áo phụ nữ, đặc biệt là cảm giác mát mẻ khi mặc váy, cậu cảm thấy cả đời này cậu cũng sẽ không quen nỗi.

"Ở trong phòng đợi tôi, tôi có việc phải làm"

Vương Nhất Bác chủ động thêm WeChat cậu cách đây không lâu, hình như trước đây ngày nào hắn cũng bị nguyên chủ quấy rối nên đã kéo cô vào danh sách đen, nhưng từ sau khi thêm wechat lại, hai người cũng không nhắn với nhau câu nào.

"Có chuyện gì?"

Cậu trả lời xong liền đi sấy tóc, bộ đồ ngủ này được mua trong lúc đi mua sắm vào lần trước, màu hồng, hơi mỏng, chỉ cần nhìn dáng người là có thể biết được giới tính của cậu.

Mọi khi buổi tối có khách đến cậu nhất định sẽ mặc áo khoác hoặc đơn giản là thay quần áo, nhưng Vương Nhất Bác là người biết rõ tình hình nên cũng không cần băn khoăn lo lắng nữa.

Sau khi sấy khô tóc, hắn vẫn chưa đến, mà hắn cũng không trả lời tin nhắn, cậu ngồi trên ghế sô pha đơn chơi puzzle game trước cảnh đêm, sau khi qua được mấy ải, lại đọc kịch bản một hồi thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Người đến gặp cậu vào lúc này về cơ bản cũng chỉ có Vương Nhất Bác, nhưng xét đến đó có thể là Trần Đan Mỹ, Tiểu Ngu hoặc ai đó trong đoàn phim, cậu vẫn mặc một chiếc áo khoác mỏng trước khi ra mở cửa, người ngoài cửa thế nhưng lại làm cậu bất ngờ.

Cậu hoàn toàn không biết người này, nhưng cậu đã từng gặp qua, cậu vừa mới nhìn thấy hắn ta - cái tên Địa Trung Hải vừa nãy mới nói chuyện với
Vương Nhất Bác.

Anh ta đến đây làm gì?

"Tiêu Chiến?"

Cậu vẻ mặt thắc mắc, gật đầu "Có việc gì sao?"

Địa Trung Hải nghe được lời này mặt vui vẻ hẳn lên, hắn tiến lên một bước muốn đi vào, cậu lập tức lên tiếng ngăn hắn lại

"Anh làm gì?!"

"Đương nhiên là có việc muốn tìm cô rồi"

Nói xong, Địa Trung Hải nhân lúc Tiêu Chiến chưa kịp phản ứng, trực tiếp lách vào trong phòng, cậu muốn ngăn cản cũng không kịp, cậu không hiểu, vì sao hắn cao lớn như vậy mà vẫn rất linh hoạt.

"Anh muốn làm gì?"

Tiêu Chiến cảnh giác hỏi "Tôi không có quen biết anh mà nhỉ?"

Cậu trong lòng nghi ngờ nhưng lời nói ra như đang lấy lòng đối phương.

"Không sao, tối nay coi như đã biết nhau rồi"

"Có ý gì?"

"Sắp tới tôi định đầu tư vào một bộ phim truyền hình mới, nữ chính vẫn chưa được quyết định"

Tiêu Chiến gật đầu nói "Những việc thế này cứ liên hệ với người đại diện của tôi là được"

"Tôi chẳng phải tới đây trước xem coi cô có thích hợp hay không đấy sao"

Cậu rủ mắt xuống, có lẽ cũng hiểu ý của hắn, có chút buồn cười

"Anh biết tôi là ai không?"

"Biết chứ" Địa Trung Hải mỉm cười nói

"Tĩnh Vân của.."

"Tuy không sai..."

Tiêu Chiến thở dài, đột nhiên lâm vào do dự, theo như ý của hắn, dường như hắn vẫn chưa biết cậu là ai, nếu như nói ra thân phận ở đây, hẳn là có thể ngăn cản hắn, nhưng nếu có thể, cậu thật sự không muốn lôi kéo Tiêu gia vào.

Nhưng Địa Trung Hải rõ ràng không có ý định để cậu suy nghĩ, hắn đột nhiên tiến tới nắm lấy tay cậu khiến cậu giật mình

"Tối nay uống với tôi một ly đi."

Không phải cậu chưa từng gặp phải chuyện như thế này khi mới bước vào giới giải trí, nhưng cậu là người không dễ chọc, vả lại còn từng động tay với người ta, nhưng đường cậu đi vẫn luôn suôn sẻ, công ty cũng coi trọng cậu, cộng thêm người đó chỉ là một đạo diễn nhỏ, xử lý rất dễ dàng.

Nhưng lần này có hơi khó nhằn.

Nếu đối phương dễ nói chuyện thì không sao, muốn cứng rắn cũng chỉ có hai kết quả.

Bây giờ không thể nào phục tùng được, hoặc là trực tiếp để Tiêu gia ra mặt, hoặc là đánh người này một trận giống như trước đây, nhưng cuối cùng công ty vẫn phải ra tay xử lý, mà công ty của cậu thì... có Tiêu gia làm hậu thuẫn.

Kết quả cho thấy hình như cũng không có gì khác biệt.

Tiêu Chiến vừa nghĩ đến chuyện này liền đau đầu, nếu mình là nguyên chủ, loại chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra.

Nhìn thấy Địa Trung Hải đang đến gần với nụ cười trên mặt, cậu bỗng nhớ tới lúc hắn và Vương Nhất Bác vừa mới gặp hình như cũng như thế này, chỉ là nụ cười của Địa Trung Hải khi đó có vẻ lấy lòng hơn, hiện tại nụ cười của hắn có hơi tục tĩu, tuy cũng không khác nhau là mấy.

Nói không chừng Địa Trung Hải cũng có ý như vậy đối với Vương Nhất Bác??? Suy cho cùng thì hắn cũng rất điển trai.

Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến không khỏi bật cười, Địa Trung Hải tưởng rằng cậu đã đồng ý, hắn vui vẻ bổ nhào đến, cậu trực tiếp nghiêng người né tránh, cậu thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói

"Tôi lịch sự nhắc nhở trước, tốt nhất anh đừng có làm xằng làm bậy, nếu không thì người thảm nhất chính là anh"

"Cô bớt hù tôi lại đi!"

Địa Trung Hải vồ không trúng người, sắc mặt rất khó coi, tức giận nói

"Đây là địa bàn của tôi, cô có gọi cảnh sát cũng vô dụng! Thịnh Hưng tôi ở đây đã lâu vậy rồi, chưa từng có người phụ nữ nào tôi muốn ngủ mà ngủ không được!"

Tiêu Chiến nghe xong liền thở dài"Tôi đã cảnh cáo anh trước rồi"

Thịnh Hưng nghe vậy chỉ cười khẩy, lại lao về phía cậu, Tiêu Chiến giơ tay định đấm hắn nhưng bị chặn lại, Thịnh Hưng dùng động tác kéo cậu lại, suýt chút nữa ngã vào trong ngực hắn.

Cậu lập tức định dùng chân đá, nhưng Thịnh Hưng lại dùng tay chặn cậu lại, dùng sức áp cậu xuống đất.

Lúc này, cậu nếu không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì hơi ngu ngốc.

Cậu từng được huấn luyện, có năng lực tự vệ nhất định và có thể đánh bại hầu hết mọi người trong xã hội hiện đại, nhưng cậu vẫn còn quá non để đối mặt với chuyên gia luyện võ, mà Thịnh Hưng hiển nhiên là kẻ mà cậu không thể đối phó.

"Thịnh Hưng, anh tốt nhất đừng có làm xằng bậy"

Tiêu Chiến hét lên "Anh có biết tôi là ai không? Con gái út của Tiêu gia, cho dù anh không biết tôi thì ít nhất cũng phải biết Tiêu Hạ đúng không? Đó là anh trai tôi!"

Thinh Hưng nghe vậy chỉ cười khẩy nói "Tiêu gia không thiếu nhất là tiền, sao lại để con gái đến đây đóng vai nữ hai?"

"Đừng nghĩ rằng đổi cái tên thì coi mình là Tiêu Chiến thật. Tôi đã nghe ngóng qua, ông chủ của công ty các cô họ Quan, nghệ sĩ dưới trướng cũng chẳng được mấy người"

"Đệt!" Tiêu Chiến gần như trợn trừng mắt

"Đệt con mẹ mày lúc điều tra không biết người đứng sau là ai sao?"

"Bớt hù lại giùm" Thịnh Hưng bắt đầu cởi quần áo

"Giọng của cô chẳng phải là do tối qua ngủ với đàn ông nên bị khàn đó sao? Nghe nói cô được đạo diễn đưa vào đoàn phim nhỉ?"

Nhìn người đàn ông gần như đã cởi xong quần áo, Tiêu Chiến không biết nên tuyệt vọng hay nên cười trước sự hiểu lầm đáng chết này.

Nhìn thấy Thịnh Hưng đến gần, Tiêu Chiến đầu óc nhạy bén, cậu nhìn quanh phòng, tìm kiếm thứ gì đó để tự vệ. Cứng rắn quá thì không được, cậu chỉ có thể dùng biện pháp khác, ánh mắt cậu cuối cùng rơi vào một vật trang trí, kích thước không lớn, chất liệu hẳn là kim loại, rất thích hợp dùng làm vũ khí.

Tiêu Chiến lăn một vòng trên giường, vội vàng chạy tới lấy đồ trang trí, khi cầm được đồ trên tay, cậu vui mừng khôn xiết, bỗng có thứ gì đó rơi xuống bức tường bên cạnh làm cậu giật cả mình, những mảnh vỡ văng ra, cắt vào má hắn, vệt máu ngay lập tức xuất hiện trên mặt hắn.

"Tôi khuyên cô..."

Thịnh Hưng lời còn chưa dứt, ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ vang, sắc mặt hai người đều thay đổi, nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của cậu, Thịnh Hưng cười khẩy

"Người trong đoàn phim của cô vẫn còn đang quay phim"

"Tôi biết" Tiêu Chiến cũng cười nói

"Chỉ là bây giờ nếu không mở cửa, nói không chừng anh sẽ hối hận"

Thịnh Hưng hoài nghi hỏi "Là ai?"

Tiêu Chiến hơi nhếch khóe miệng, từng chữ nói "Vương Nhất Bác"

Sắc mặt Thình Hưng cũng không có mấy thả lỏng "Cô đừng nói với tôi là cô và hắn đã hẹn hò rồi nha? Dựa vào cô sao?"

"Chẳng lẽ không ai nói với anh hôm nay Nhất Bác mang đồ ăn tới trường quay cho tôi hay sao?"

Cậu cười lạnh nói "Anh cho rằng tôi ngủ với ai mới có thể vào đoàn phim hả?"

Lúc này, sắc mặt của Thịnh Hưng mới thay đổi, hắn cau mày quan sát biểu cảm của cậu, thấy trên mặt cậu không có chút dao động nào, hắn mới nổi lên nghi ngờ.

Điện ảnh và truyền hình không phải là mảng kinh doanh chính của Vương gia, nhưng họ cũng đầu tư vào rất nhiều phim điện ảnh và truyền hình, đa phần phụ nữ đều muốn lên giường với hắn, nhưng Vương Nhất Bác lại nổi tiếng là người giữ thân trong sạch, dù có đủ loại scandal lớn nhỏ, nhưng ai tinh tường cũng có thể nhìn thoáng qua là biết hắn chỉ đang dùng tên tuổi của mình để quảng bá, thực chất nó như thế nào thì không ai biết được.

Khó có thể nói hắn có thực sự giữ thân trong sạch như lời đồn hay không, dù sao người phụ nữ trước mặt này quả thực rất quyến rũ, nếu không hắn cũng sẽ không nóng nảy như vậy.

Cho dù có phần nghi ngờ, nhưng Thịnh Hưng vẫn dừng lại, hung tợn trừng mắt Tiêu Chiến

"Nếu cô dám lừa tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô"

Nhìn thấy Thịnh Hưng bắt đầu mặc quần áo, Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay cầm đồ trang trí của cậu bịn rịn mồ hôi, dù sao Thịnh Hưng cũng có thể cầm đồ nên cậu thực sự không nắm chắc được bao nhiêu phần thắng.

Thịnh Hưng nhanh chóng mặc quần áo đi mở cửa, nhưng cũng không hoảng hốt lắm.

Vương Nhất Bác lần này tới đây cùng hắn bàn việc làm ăn, chỉ cần hắn kiên quyết khẳng định mình đến đây là để bàn với Tiêu Chiến về bộ phim truyền hình sắp tới là được, cho dù sau đó Tiêu Chiến có thổi gió bên tai hắn, Vương Nhất Bác cũng sẽ không vì phụ nữ mà làm gián đoạn mối làm ăn được.

Nhưng nếu có thể, hắn hy vọng người đứng ngoài cửa là người khác.

Tuy nhiên, hiện thực không như hắn mong đợi, khoảnh khắc hắn mở cửa và nhìn thấy khuôn mặt u ám của người bên ngoài, trái tim hắn lập tức treo lơ lửng.

Vương Nhất Bác nhìn thấy người mở cửa thì có chút kinh ngạc, nhưng phần nhiều là hoài nghi, ánh mắt hắn quét qua căn phòng, cuối cùng dừng lại trên người Tiêu Chiến đang cầm đồ trang trí đầy cảnh giác, lại nghĩ tới tình huống của Thính Hưng, hắn đại khái đã hiểu, sắc mặt càng khó coi hơn.

Nhìn thấy hắn, Tiêu Chiến cũng thở phào nhẹ nhõm, hai chân mềm nhũn ngồi phịch xuống đất

"Anh đến trễ quá rồi"

"Có chút việc làm trì hoãn"

Vương Nhất Bác cau mày, sải bước đi vào phòng, đi tới trước mặt Tiêu Chiến đưa tay ra

"Cậu không sao chứ?"

"Không..."

Tiêu Chiến nở nụ cười, muốn tự mình đứng dậy, nhưng bỗng nhiên thả lỏng, cảm thấy không còn sức lực, đành phải nhờ cánh tay của hắn kéo cậu đứng dậy

"Cảm ơn anh"

Thịnh Hưng từ hành động của hai người biết được cậu không hề nói dối, trên mặt lập tức hiện lên ý cười

"Tôi tới đây là để mời Tiêu tiểu thư đóng vai nữ chính trong bộ phim sắp tới của tôi, không ngờ cô ấy là bạn gái của Vương tổng, thật sự là... vẫn mong Vương tổng đừng trách tôi không hiểu chuyện, làm phiền thế giới của hai người"

Vương Nhất Bác nhìn bàn tay vẫn đang run rẩy vì sợ hãi, trong lòng dâng lên một ngọn lửa không tên, hắn tức giận đến bật cười

"Bạn gái? Mày nghĩ cô ấy có giống không? Ngay cả cô ấy mà mày cũng dám đụng, có phải chán sống rồi không?"

Thịnh Hưng có chút không hiểu nỗi, cô ta không phải bạn gái của hắn sao lại tức giận như vậy?

"Cái này... Vương tổng nói gì vậy chứ? Hôm nay tôi chỉ..."

"Bớt giả vờ giả vịt trước mặt tôi"

Vương Nhất Bác sa sầm mặt nói "Mày không biết danh tiếng của mình trong ngành là gì sao? Tao mặc kệ là vì nguyên nhân gì, nhưng nếu động đến cô ấy thì lại là chuyện khác"

"Vương tổng nói cô ta không phải là bạn gái của anh, sao lại bảo vệ cô ta như vậy, đây là...?"

Vương Nhất Bác nghe vậy càng nhíu mày, nhìn Tiêu Chiến

"Cô không nói cho hắn biết cô là ai?"

"Tôi có nói rồi" Tiêu Chiến nhỏ giọng nói

"Hắn không tin tôi có thể làm được gì, hắn tưởng tôi ngủ với người ta mới được vào đoàn phim"

Nhìn thấy Tiêu Chiến chỉ vào cổ họng mình, Vương Nhất Bác bật cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thịnh Hưng

"Tai mày thính như vậy, chẳng lẽ không biết "Linh lung tâm" có một vai do tôi đích thân chỉ định sao?"

Vương Hưng mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn thành thật trả lời

"Tôi biết"

"Vậy mày có biết đó là ai không?"

Thịnh Hưng càng khó hiểu hơn, hỏi

"Không phải nữ chính của Linh lung chính là con gái duy nhất của Tịch gia sao?"

"Chỉ với Tịch gia nhỏ bé mà có thể để tao động tay sao?"

Vương Nhất Bác cười chế nhạo, nhìn vào Tiêu Chiến

"Ít nhất, cũng phải đẳng cấp như
Tiêu gia, cô nói xem có đúng không, Tán Tán"

Vương Nhất Bác đột nhiên gọi cậu trìu mến như vậy, Tiêu Chiến có chút không phản ứng kịp, cậu sửng sốt mấy giây mới nhận ra hắn đang bắt chước Tiêu Hạ, cậu ngơ ngác gật đầu.

Lúc này, vẻ mặt Thịnh Hưng hoàn toàn thay đổi "Cô ấy thật sự là tiểu thư của Tiêu gia sao?"

Cậu bất đắc dĩ lắc đầu "Không phải tôi đã nói cho anh biết rồi sao?"

"Nhưng cô ấy...công ty đó..."

"Chủ công ty đó đối với lĩnh vực này không mấy hứng thú, cho nên để người khác quản lý"

Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói"Người đứng sau chính là anh trai của Tiêu Chiến, Tiêu Hạ"

Nghe thấy hai chữ "Tiêu Hạ" sắc mặt Thịnh Hưng trở nên vô cùng khó coi, nếu nói Vương gia thuộc hàng TOP, thì Tiêu gia ở một số lĩnh vực nào đó nhất định không thua kém Vương gia, nếu hai nhà hợp tác, ắt sẽ trở nên quyền lực hơn.

Chính vì lẽ đó, đã có tin đồn rằng hai nhà đang có ý định kết thông gia, mà đối tượng liên hôn đương nhiên là Vương Nhất Bác, người đứng đầu hiện tại của Vương gia và Tiêu Chiến, con gái cưng của Tiêu gia.

Nếu tin đồn là sự thật thì người vừa nãy hắn muốn đụng đến không phải chỉ đơn giản là ngọc ngà châu báu lá ngọc cành vàng của Tiêu gia, mà còn là... vợ chưa cưới của Vương Nhất Bác!!!

"Chuyện này... Tôi không biết Tiêu tiểu thư là..."

"Không biết thì không có tội"

Tiêu Chiến lạnh nhạt nói, thấy vẻ mặt của Thịnh Hưng hơi dịu xuống, cậu lại cười lạnh nói

"Nhưng anh đã biết, tôi đã nói với anh rồi, anh không tin là chuyện của anh"

"Tiêu tiểu thư, tôi..."

"Còn không cút" Vương Nhất Bác lạnh lùng

"Còn muốn tao ra tay sao?"

Thịnh Hưng còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh như băng của hắn, cuối cùng vẫn ngậm miệng, tuyệt vọng bỏ chạy.

Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Tiêu Chiến mới thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười ôn hòa

"Cảm ơn anh"

"Cảm ơn vì cái gì? Tại sao cậu lại để hắn vào?!"

Giọng điệu của hắn rất tệ, nghe có vẻ rất tức giận, cậu không biết hắn tức giận cái gì, lắc đầu nói

"Tôi không có, nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi còn tưởng là anh liền ra mở cửa, thấy không phải định đóng cửa lại, ai ngờ hắn lại đột nhiên chen vào"

Vương Nhất Bác giận nói "Vậy cậu không biết đuổi hắn đi sao!"

"Tôi cũng muốn đuổi hắn đi lắm chứ!"

Tự nhiên mắng người ta, Tiêu Chiến vẫn đang tự kiểm điểm trong lòng đột nhiên cảm thấy bất bình, hét ngược lại

"Cũng đâu phải lỗi của tôi!"

Vương Nhất Bác nghe vậy thì sửng sốt, giọng điệu dịu dàng hơn

"Xin lỗi, là tôi hơi nóng nảy, cậu không sao chứ?"

Tiêu Chiến lắc đầu, khụt khịt mũi, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống, cậu lau hai lần nước mắt vẫn chảy ra, cậu dứt khoát ngồi xổm xuống đất, vùi mặt vào trong ngực

"Tôi đã đánh giá quá cao bản thân, tưởng rằng biết chút kỹ năng tự vệ thì sẽ không sao, là do tôi không đủ cảnh giác"

"Không, không phải lỗi của cậu, lỗi nằm ở Thịnh Hưng"

Vương Nhất Bác kéo cậu dậy, nhưng Tiêu Chiến không chịu đứng dậy, hắn đành phải ngồi xổm xuống

"Chuyện này cậu định xử lý thế nào? Có muốn kể cho Tiêu Hạ nghe không?"

Tiêu Chiến nghe xong, lâm vào trầm tư, cậu vẫn khóc thút thít, đầu óc cậu rối bời, do dự một hồi bèn lắc đầu, cậu không muốn lợi dụng Tiêu gia để giúp đỡ mình.

Suy cho cùng, đó cũng không phải là người nhà của cậu, mượn danh của Tiêu gia đã quá đủ rồi.

"Được rồi, không nói chuyện này cho anh ấy biết"

Vương Nhất Bác giơ tay xoa đầu Tiêu Chiến

"Để tôi xử lý giúp cậu"

Tiêu Chiến ngây người một hồi, đôi mắt cậu đỏ hoe nhìn hắn, có hơi kinh ngạc, nhưng lại càng thêm nghi hoặc

"Vì sao?"

"Bởi vì tôi muốn như vậy"

Hắn cụp mắt xuống "Cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì, tôi giúp cậu, chỉ cần cậu nói cảm ơn tôi là được rồi"

"Cảm ơn"

Vương Nhất Bác không quen trước sự thẳng thắn bất chợt của Tiêu Chiến hắn do dự một hồi, đứng dậy

"Nếu cậu thật sự muốn cảm ơn tôi, vậy thì chỉ cần giúp tôi một việc"

Tiêu Chiến "ừm" một tiếng, nhanh chóng đứng dậy quay lưng đi

"Vậy anh chờ tôi một lát"

Nói xong, cậu chạy vọt vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra, hắn đã ngồi trên sô pha, trong phòng chỉ có một cái ghế, cậu đành phải ngồi ở bên giường nói

"Anh có việc gì thì cứ nói với tôi, miễn là tôi có thể giúp được thì tôi sẽ giúp"

"Rất đơn giản"

"Tôi muốn cậu đóng vai vợ chưa cưới của tôi"

Tiêu Chiến đứng trước yêu cầu của hắn thì hơi khó hiểu, hỏi

"Ý anh là, muốn tôi đóng giả làm vợ chưa cưới của anh, hay là muốn tôi giả làm vợ chưa cưới của anh với tư cách là con gái út của Tiêu gia?"

"Đóng giả làm vợ chưa cưới của tôi với tư cách là con gái út của Tiêu gia"

Cậu nghe vậy hơi sửng sốt, cau mày nói

"Sao đột nhiên anh lại có ý nghĩ này? Anh vốn không muốn Tiêu Chiến làm vợ chưa cưới của anh mà nhỉ?"

"Đó là trước đây, còn nếu là Tiêu Chiến của bây giờ thì không sao"

"Đóng giả một thời gian là được rồi."

Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc rồi nói"Được thì được, nhưng mà... sao lại phải làm vậy?"

"Cậu biết chuyện về ông nội tôi không?"

Ông nội của Vương Nhất Bác, cậu đương nhiên biết, nhưng cậu vẫn lắc đầu

"Ông ấy sao á?"

"Sức khỏe của ông không tốt, mấy năm gần đây lại càng nghiêm trọng hơn. Người có tuổi ấy mà, mong muốn của ông cũng chỉ có vài điều, tôi chỉ là muốn để ông cảm thấy yên tâm"

Nhắc đến ông nội, giọng hắn hơi trầm xuống, có thể nghe thấy nỗi buồn man mác trong đó.

Ba Vương tiếp quản công ty từ rất sớm, mẹ Vương có một số vấn đề về sức khỏe, rất khó mang thai, lúc bà mang thai Vương Nhất Bác thì đã ngoài ba mươi.

Thân làm con trai duy nhất trong nhà, hắn rất được cưng chiều nhưng bố mẹ hắn bận công việc nên người ở bên bầu bạn cùng hắn nhiều nhất thực ra lại là ông nội, bởi vì vấn đề sức khỏe nên ông đã nghỉ hưu sớm.

Trong nguyên tác quả thực có nhắc đến câu chuyện của ông nội Vương, chuyện đóng giả làm vợ chưa cưới của hắn cũng có trong nguyên tác, có điều không phải là Tiêu Chiến mà là nữ chính Mẫn Di.

Tiêu Chiến nghĩ mãi không thông, buột miệng hỏi

"Tại sao lại là tôi? Không phải anh có sự lựa chọn thích hợp hơn sao?"

Hắn không hiểu người thích hợp hơn trong lời nói của cậu là chỉ ai, hỏi

"Ví dụ như?"

Tiêu Chiến nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Vương Nhất Bác, mới nhận ra bản thân vào lúc này có lẽ vẫn chưa quen biết Mẫn Di, cậu do dự một lúc rồi nói

"Chắc chắn có rất nhiều nghệ sĩ có kỹ năng diễn xuất tốt dưới trướng của anh đúng không?"

"Tôi nghe Tiểu Ngu nói là công ty của anh gần đây không phải đã ký hợp đồng với một nhóm người mới hay sao, trong đó có một người rất có tiềm năng, tên là Mẫn Di"

"Cô ấy? Tiềm năng?" Vương Nhất Bác khẽ cau mày

"Kỹ năng diễn xuất của cô ta không thể so sánh với cậu được"

Tiêu Chiến kinh ngạc, nữ chính đã đạt đến đẳng cấp ảnh hậu chứ đùa!

"Hơn nữa cậu càng thích hợp hơn" hắn bổ sung thêm

"Tiêu Chiến rất được ông nội tôi yêu quý. Vả lại ông nội tôi là một doanh nhân, ông ấy biết rõ, nếu như liên hôn với Tiêu gia sẽ tốt cho cả hai nhà chúng ta, ông còn thường xuyên ở trước mặt tôi nhắc tới Tiêu Chiến"

Sau khi nghe những lời nói tiếp theo của hắn, Tiêu Chiến bắt đầu nghi ngờ những lời trước đó của Vương Nhất Bác là để nịnh bợ cậu, chỉ để cậu đồng ý với yêu cầu của hắn.

Nhưng đây là việc của nữ chính, cậu làm thế hình như không được phúc hậu cho lắm nhỉ? (mới là lạ!)

Dù sao thì cậu cũng đã hứa sẽ giúp đỡ hắn, mắc nợ ân tình thế này tốt nhất là nên trả ơn càng sớm càng tốt.

"Được"

"Tôi đồng ý với anh"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro