Chương 22
Nhìn thấy Tiêu Chiến bỏ chạy, Vương Nhất Bác lập tức đi theo, sợ cậu sẽ xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên, Tiêu Chiến nhanh nhẹn như một con khỉ, hắn không bắt được cậu để cậu chạy mất dạng, hắn chỉ thở dài nửa chừng thì nghe thấy những người xung quanh bắt đầu la hét và bỏ chạy tán loạn, có người không chú ý ngay cả điện thoại cũng bị đụng rớt.
Hắn vừa kinh ngạc vừa có chút lo lắng, ánh mắt bắt đầu quét khắp bốn phía, cuối cùng cũng tìm được Tiêu Chiến ở đầu bên kia đám người.
"Tiểu Tán!" Vương Nhất Bác kêu cậu bèn chạy tới, một tay tóm được Tiêu Chiến
"Sao em chạy lung tung vậy"
Tiêu Chiến lắc đầu, lui về phía sau nửa bước, chỉ về phía trước, hắn lúc này mới dời sự chú ý, nhìn thấy một người đàn ông đang nói gì đó với cô gái, trong tay đang cầm dao làm bếp.
Cô gái đứng đối diện đang đối đầu với hắn ta, nhưng dường như cô đang sợ hãi lùi lại từng bước, giữa hai người có một bó hoa hồng nằm trên mặt đất, cánh hoa bị dập nát, vương vãi trên mặt đất.
Vương Nhất Bác cau mày hỏi "Có chuyện gì vậy?"
"Cầu hôn"
Tiêu Chiến nhìn quanh, đám người vừa giải tán đã dừng lại, rất nhiều người cầm điện thoại chụp ảnh, có người còn gọi điện thoại, không biết là kêu người đến góp vui hay là gọi cảnh sát.
"Cầu hôn?" Hắn cau mày càng chặt hơn
"Sao cầu hôn thành ra thế này?"
"Không thì sao, chắc là bị từ chối rồi"
Cậu chỉ vào một quầy bán thực phẩm chín đối diện hai người
"Con dao được lấy ở đó, ông chủ đang nói chuyện với anh chàng ở quầy hàng bên cạnh nên cũng không để ý, liền bị giật mất con dao"
Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến lùi lại một chút
"Sao em vẫn bình tĩnh như vậy? Tránh xa ra chút cho anh"
"Xem thôi mà" Tiêu Chiến nhíu mày, hơi mím môi, vẻ mặt có chút nghiêm túc
"Nếu cảnh sát có thể đến kịp thì tốt, nếu bọn họ đến không kịp thì chúng ta phải giúp cô ấy"
"Người ta có dao, em định dùng tay không đánh nhau à?"
Tiêu Chiến nghe vậy, trợn mắt nhìn Vương Nhất Bác nói
"Học sinh giỏi thì nên động não chút đi được không"
Nói xong, cậu xoay người chạy về quán lẩu. Một lúc sau, cậu trở lại với ống thép trong tay
"Ông chủ tìm cho em đó, trông thằng đó không phải người tập võ gì, em qua đó đập một gậy chắc là có thể đi"
Vương Nhất Bác vươn tay ra "Để anh lên cho"
"Anh chắc chứ?"
"Em từng tập võ qua một chút, không thành vấn đề đâu"
"Anh cũng biết những kỹ năng tự vệ đơn giản"
Vương Nhất Bác đoạt lấy ống thép mà không giải thích gì "Em cứ ở lại đây cho anh"
"Ò." Cậu thè lưỡi, ngoan ngoãn đứng phía sau lưng hắn
"Không cần thiết thì đừng động thủ, nếu không bị thương thì phiền phức lắm"
Cậu vừa nói xong, gã đàn ông đã ra tay, cầm dao lao về phía cô gái, cô gái muốn bỏ chạy nhưng đường hơi tắc, không dễ bỏ chạy, cộng thêm đám đông hốt hoảng chen lấn, đông đến nỗi cô không thể chạy ra ngoài.
Nhìn thấy lưỡi dao sắc bén sắp tấn công, cô gái vô thức giơ tay chặn lại, đôi mắt sợ hãi đã nhắm chặt.
Song, cùng với tiếng sắt rơi xuống đất "leng keng", điều đầu tiên mọi người nghe thấy chính là tiếng hét của gã đàn ông.
Tiêu Chiến nhìn thấy con dao trong tay gã đàn ông rơi xuống, lập tức lao về phía trước, dẫm lên lưỡi dao, đá con dao ra xa
"Nhất Bác, anh có bị sao không?"
"Không sao." Hắn đưa ống thép cho cậu
"Cầm trả cho người ta đi"
"Anh tự đi đi"
Tiêu Chiến xua tay, liếc nhìn gã đàn ông kia để xác nhận hắn không còn tính công kích nữa, sau đó mới đi tới trước mặt cô gái hỏi
"Cô không sao chứ?"
Cô gái lắc đầu, đôi mắt vẫn còn nghẹn ngào, trông rất sợ hãi "Tôi không…không sao…"
Gã đàn ông vẫn đang chửi bới trên mặt đất, đằng nào cũng nói cô gái hèn đại loại mấy câu, Tiêu Chiến nghe được hai câu, có chút tức giận nói
"Mày đã phạm tội cố ý giết người, còn có mặt mũi gì chửi bới người ta?!"
"Lẽ nào tao chửi sai sao?!" Gã đàn ông giận dữ nói
"Tôi đã cầu hôn cô ta như thế rồi! Mà cô ta vẫn từ chối tôi!"
"Nhưng tôi không thích như vậy mà…" Cô gái nhỏ giọng lẩm bẩm
"Nếu anh nói riêng với tôi, tôi sẽ suy nghĩ lại…"
"Cô trực tiếp nhận lời không phải như nhau cả sao!"
Gã đàn ông cây ngay không sợ chết đứng nói, cậu nghe vậy thì khẽ cau mày hỏi
"Mày cầu hôn với cô ấy ở nơi công cộng như vậy, thu hút một đám người vây xem reo hò, mày cảm thấy như vậy sẽ không bị từ chối hay là bị từ chối rồi khiến mày mất mặt?"
Cậu vừa nói vừa liếc nhìn những người xung quanh vẫn đang cầm điện thoại quay chụp, cậu hơi cúi đầu che đi một phần khuôn mặt
"Nói trắng ra là mày chỉ muốn ép cô ấy đồng ý, nhưng không ngờ rằng cô ấy sẽ từ chối ở trước mặt nhiều người như vậy, sau đó thì thẹn quá hoá giận?"
"Cô ta lấy lý do gì mà từ chối tôi?"
"Từ chối mày còn cần tìm lý do" Tiêu Chiến nhàn nhạt nói
" "Không muốn" còn chưa đủ sao? Lùi lại vạn bước mà nghĩ, nếu như mày thực sự muốn nói cho cả thế giới biết mày yêu cô ấy thì phải xin phép cô ấy trước, sau đó đến đài truyền hình mua chỗ phát sóng quảng cáo hàng ngày"
Gã đàn ông nghe vậy cả người run lẩy bẩy, khi chạm vào vết thương trên tay thì đau đớn hét lên.
Tiêu Chiến lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối, nhưng trên khóe môi còn vương lại nụ cười nói
"Em thấy tình hình này là phải đền tiền rồi, đoán là tay bị gãy rồi"
"Không sao" Vương Nhất Bác nhàn nhạt đáp
"Nếu muốn, em có thể đánh thêm hai cái, còn tiền viện phí anh sẽ trả"
Nhìn thấy hắn vừa nói vừa cân nhắc ống thép trong tay, trong mắt gã đàn ông co rúm lại.
Một lúc sau, cảnh sát đã đến, hỏi đại khái chuyện gì đã xảy ra rồi bắt giữ gã đàn ông, còn cậu và những người khác phải đi theo lấy lời khai.
Cảnh sát phối hợp với nhân dân là cần thiết, Tiêu Chiến sờ bụng, tuy rằng không no lắm, nhưng cũng không đói, trong đầu cậu nghĩ đến món lẩu của mình, giãy giụa ba giây mới đáp lại.
Khi quay lại trả ống thép, chủ quán nói mời bọn họ ăn bữa này, lúc đầu cậu nghĩ ông chủ không thu tiền nhất định là vì hành động hành hiệp trượng nghĩa của mình, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt nũng nịu của con gái ông chủ nhìn Vương Nhất Bác, cậu hơi do dự, nói không chừng thực ra người ta muốn nhân cơ hội này để xin Wechat của hắn thì sao?
Nghĩ tới đây, cậu đập tiền lên bàn rồi kéo hắn rời đi.
Khi đến đồn cảnh sát, thái độ nhận lỗi của gã đàn ông rất tốt, hắn ta không ngừng khóc lóc với cô gái, nói với cô rằng mình bị quỷ ám vân vân mây mây, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt hắn khiến Tiêu Chiến không khỏi nhìn về phía cô gái, nhưng dù gã đàn ông có nói gì đi chăng nữa, cô gái vẫn chỉ thờ ơ không tiếp lời.
Còn xương tay của người gã đàn ông quả thực đã bị Vương Nhất Bác đánh gãy, nhưng xét đến tình huống lúc đó, cộng thêm vết thương của gã đàn ông này không nghiêm trọng, hắn sẵn sàng bồi thường, ngoài việc tốn thời gian thì không có chuyện gì xảy ra.
Lúc ra khỏi đồn cảnh sát, cậu không ngừng nói muốn hái mấy lá bưởi tắm, cô gái vừa rồi đuổi đến hỏi có thể xin phương thức liên lạc để nói lời cảm ơn hay không, cậu do dự chốc lát nhưng vẫn để lại phương thức liên lạc cho cô
"Cảm ơn thì không cần đâu, sau khi ra ngoài nếu hắn vẫn quấy rầy cô thì cứ liên hệ với tôi, nếu có thể thì tôi sẽ giúp đỡ, cô nói là tìm Tiêu Chiến thì bọn họ sẽ nói cho tôi biết"
Vương Nhất Bác vốn muốn ngăn cản, nhưng thấy Tiêu Chiến không để lại số điện thoại của mình liền im lặng, đợi cậu nói xong mới kéo cậu lên xe.
"Sao đột nhiên em nghĩ tới việc giúp đỡ cô ấy?"
"Thấy chuyện bất bình ấy mà" Tiêu Chiến dựa vào ghế phụ, thở phào nhẹ nhõm
"Bị người như vậy theo đuổi thật sự rất thảm"
"Em rất có kinh nghiệm?"
"Coi là vậy đi" Cậu hồi lâu không nghe hắn nói gì, sau đó quay người nhìn lại, phát hiện sắc mặt của hắn không mấy dễ nhìn, cười nói
"Đừng hiểu lầm, em chưa từng hẹn hò với bạn trai khủng bố như vậy, chỉ là trước đây từng chạm mặt với fan tư sinh như thế thôi. Vì để tránh bọn họ mà dọn nhà mấy lần, điện thoại cũng đổi số liên tục, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì"
Sau khi nói thêm lời này, sắc mặt của hắn càng trở nên khó coi hơn "Em không sợ à?"
"Sợ hãi có ích lợi gì? Đây là chuyện phải đối mặt, ai bảo em đi vào con đường này chứ"
"Có chỗ được ắt có chỗ mất, đây là câu mà người đại diện của em thường nói"
"Tiểu Tán…" Vương Nhất Bác thở dài
"Vậy trước đây em đã từng yêu ai chưa?"
Tiêu Chiến lắc đầu "Sao em dám? Nếu dám yêu chắc là em sẽ bị bùng nổ trên toàn mạng quá, chưa kể còn liên lụy đến người ta… Hơn nữa, xu hướng tính dục của em cũng đâu dễ yêu đương như vậy."
"Vậy em… có suy nghĩ gì về phương diện này chưa?"
"Suy nghĩ gì?" Cậu ngồi dậy, nghi hoặc nhìn Vương Nhất Bác
"Sao đột nhiên anh lại phỏng vấn em?"
"Anh chỉ tò mò thôi" Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói
"Nếu như em là cô gái vừa rồi, em sẽ làm gì?"
"Cái gì làm gì? Công khai cầu hôn sao?" Cậu suy nghĩ một lúc
"Chắc là sẽ từ chối đi, em không thích như vậy cho lắm"
"Tại sao?"
"Người bình thường không phải đều cảm thấy chuyện này rất lãng mạn sao?"
Cậu trợn mắt nói với hắn "Anh không cảm thấy lời nói của anh rất giống với thằng ngu vừa rồi sao?!"
"Hôn nhân là chuyện giữa hai gia đình, nhưng cầu hôn tuyệt đối là chuyện giữa hai người, lôi kéo người khác vào thật sự không cần thiết, nếu có người reo hò chắc em sẽ cảm thấy mình thuận theo mọi người mà đồng ý chứ không phải thật lòng, thay vì vậy thì nên từ chối trực tiếp"
Nói xong, Vương Nhất Bác lại trầm mặc, hai người nhìn nhau mấy giây, trong mắt cậu dần dần trở nên nghi hoặc
"Đừng nói là anh cũng đã chuẩn bị cho em tương tự như vậy nhé?"
Vương Nhất Bác mím môi khi đang suy nghĩ, vô cùng kiên quyết lắc đầu phủ nhận.
"Không có thì tốt" Tiêu Chiến duỗi người ngáp một cái
"Anh muốn về chưa?"
"Chi bằng đi với anh một chuyến nhé?"
"Đi đâu?"
"Mua đồ"
Vương Nhất Bác nói xong cũng không đợi Tiêu Chiến trả lời, trực tiếp lái xe rời đi, chưa được bao lâu xe đã dừng lại ở cửa một cửa hàng ngọc bích
"Không phải em thích vòng tay sao, đi, mình đi lựa một cái"
"Bây giờ luôn hả?"
Tiêu Chiến có hơi ngạc nhiên, nhưng Vương Nhất Bác lại không để ý, hắn xuống xe vòng qua bên kia mở cửa, dẫn người vào trong cửa hàng.
Nhân viên trong cửa hàng nhận ra hắn, chào hỏi như thường lệ, hỏi hắn mấy câu về yêu cầu, màu sắc, Vương Nhất Bác chỉ đẩy cậu lên trước, để cậu lựa chọn.
Tiêu Chiến đối với những món ngọc này căn bản không biết gì, dù sao trong mắt cậu, về cơ bản đều chia thành người có mắt nhìn và người không có mắt nhìn, cậu nhìn qua nhìn lại trước tủ kính mấy lần, vừa cảm thấy nó rất đẹp, vừa cảm thấy nó đều bình thường.
Cuối cùng, cậu chọn ra mấy cái, nhân viên bán hàng không đợi cậu chọn đã gói hết lại, làm cậu vô cùng bối rối
"Đây là một phương pháp ép buộc mua bán mới nào đó sao?"
"Bọn họ sao dám" Hắn cười nói
"Ông chủ của cửa hàng này là bạn chơi cờ với ông nội, anh thường cùng ông đến đây, nhìn trúng cái nào liền mang về, bọn họ cũng quen rồi"
"Nhưng em còn chưa chọn mà"
"Về rồi chọn"
Chờ nhân viên đóng gói xong xuôi, Vương Nhất Bác thanh toán tiền rồi mang cậu đi, trên đường về cậu không ngừng mày mò những chiếc vòng tay đó.
Khi tới cửa nhà, Tiêu Chiến không có tay nên phải nhờ hắn mở cửa, Vương Nhất Bác vặn khóa cửa, đẩy ra một chút nhưng không tiếp tục.
Cậu thắc mắc nhưng cũng không hỏi, cậu định nhấc chân bước vào thì một đôi bàn tay ấm áp che mắt cậu lại, ngăn chặn phần lớn ánh sáng.
Sau đó cậu nghe thấy tiếng cửa chậm rãi bị đẩy ra, kèm theo đó là một mùi thơm thoang thoảng.
"Nhất Bác?"
Tiêu Chiến có thể cảm nhận được xung quanh có ánh sáng, nhưng lại không nghe thấy tiếng hắn ấn công tắc mở đèn, cậu không nhìn thấy mà chỉ có thể nghiêng đầu lắng nghe âm thanh xung quanh.
"Anh ở đây, nào, tiến lên phía trước"
Hắn nhỏ giọng bên tai Tiêu Chiến, chậm rãi dẫn cậu đi vào trong, cậu dựa theo trí nhớ của mình, chú ý đến dưới chân, đi đến phòng khách, cậu cúi người lần mò trên bàn mới tiện tay thả đồ trên tay xuống, trong khoảng thời gian ấy, Vương Nhất Bác chưa bao giờ buông tay.
Cậu mơ hồ đoán được hắn muốn làm gì, nhưng lại không tiết lộ, trong đầu cậu đọc qua lời thoại và phản ứng của chính mình mấy lần, ngay lúc Vương Nhất Bác buông tay, cậu liền nói ra một hơi.
Lúc đầu cậu còn sửng sốt, nhưng sau khi định thần lại, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, quay đầu lại
"Nhất Bác, anh đây là đang làm gì?"
Vương Nhất Bác nhìn xuống một loạt hành động của cậu, thở dài nói
"Không cần phải miễn cưỡng bản thân như vậy"
Tiêu Chiến nghe xong cảm xúc vụt tắt, vô tội nói "Tại thông minh quá một lúc là đoán ra được, trách em à, nhưng mà anh làm những thứ này em thật sự có hơi kinh ngạc, anh làm khi nào vậy?"
Trong phòng có những bóng đèn nhỏ đặt thành hình trái tim, ở giữa phủ đầy cánh hoa hồng, bên trái có chữ I, bên phải có chữ U, bên cạnh còn có vài quả bóng bay đa sắc màu, bầu không khí khá là lãng mạn.
"Không phải anh làm, anh ở bên em cả ngày, nào có thời gian chứ"
"Lúc vừa rời khỏi đồn cảnh sát, anh đã nhờ trợ lý tới đây sắp xếp đó"
Tiêu Chiến mỉm cười tới gần Vương Nhất Bác, giơ tay nới lỏng cà vạt của hắn, lại vỗ nhẹ vào cổ áo hai bên, hỏi
"Còn chuẩn bị gì nữa không?"
"Ừm, anh vốn dĩ muốn đốt pháo hoa cho em, cũng đã mời rất nhiều người tới" Vương Nhất Bác thở dài
"Anh nghĩ sau khi em đồng ý vừa hay anh có thể giới thiệu với mọi người, là anh suy nghĩ chưa chu toàn, bên kia chỉ đành nhờ ba mẹ giúp anh thu dọn thôi"
"Pháo hoa vẫn là ý kiến hay" Tiêu Chiến vươn tay câu cổ Vương Nhất Bác
"Nhưng hiện tại cấm đốt"
"Chủ yếu là một vài pháo hoa trên đất, không có gì khác, anh xin lỗi, anh không có tạo ra bất ngờ gì được cho em"
Giọng điệu của hắn tràn đầy thất vọng, khiến cho Tiêu Chiến trong lòng mềm nhũn, đôi mắt cong cong
"Ngoài những thứ này ra, chẳng phải còn có điểm nhấn sao?"
Vương Nhất Bác nghe vậy bật cười, nói "Ừm", từ trong túi áo khoác lấy ra một chiếc hộp đựng nhẫn, mở ra đưa chiếc nhẫn bên trong cho Tiêu Chiến xem, sau đó quỳ một chân xuống nói
"Tán Tán" lấy anh nha"
Tiêu Chiến không có nhận lấy chiếc nhẫn
"Anh hẳn là biết rằng chúng ta không thể lấy được giấy chứng nhận kết hôn đúng không? Hay là ở đây đã có thể rồi?"
"Vẫn chưa"
"Mặc dù luật pháp anh không thể nhúng tay vào, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức cho em những gì anh có thể"
Tiêu Chiến lúc này mới đưa tay ra, để Vương Nhất Bác giúp cậu đeo nhẫn
"Nói thật thì, tuy không mấy ngạc nhiên, nhưng em vẫn rất thích"
Hắn đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa cho cậu "Thật sao?"
"Thật" Tiêu Chiến rủ mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay, nụ cười tràn ngập vui mừng không kìm được, đưa tay kéo Vương Nhất Bác đứng dậy
"Anh xem, hôm nay chúng ta đã hẹn hò, anh còn cầu hôn em, em còn tưởng chúng ta sẽ bỏ qua giai đoạn này trực tiếp đi thẳng đến giai đoạn thành vợ thành chồng không ưa nhau cơ"
"Anh không ưa em khi nào?"
"Nhưng em ghét bỏ anh mà" Cậu cười mỉm chi, nghiêng người hôn Vương Nhất Bác
"Làm sao bây giờ? Bây giờ em vui vẻ như vậy, bầu không khí lại tốt đến thế, nhưng hình như chúng ta không thể làm"
"Không sao, anh có cách"
Vương Nhất Bác vừa nói vừa đột nhiên bế Tiêu Chiến đi vào phòng ngủ
"Để anh xem em còn dám ghét bỏ anh nữa không"
Tiêu Chiến ngày hôm sau phải bắt chuyến bay, dậy từ rất sớm, lúc cậu thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, hắn đã dậy rồi, nói
"Chờ một chút"
Cậu dừng bước chân, nhìn thấy Vương Nhất Bác chỉ vào bàn đầu giường, cậu đi tới mở ngăn kéo ra, cũng không thấy gì cả
"Sao thế?"
"Phía trên"
"Đeo nhẫn vào"
Tiêu Chiến lúc này mới phản ứng lại, tối hôm qua cậu chê chiếc nhẫn này vướng víu nên đã để lại vào hộp, lắc đầu nói
"Hay là không đeo nha"
Vương Nhất Bác có chút không hài lòng "Sợ bị người khác nhìn thấy sao?"
"Đâu có, anh nghĩ gì vậy chứ?"
"Ở trường quay có rất nhiều người, rất dễ va phải, hơn nữa lúc quay phim em cũng không thể đeo, dễ làm mất"
"Mất rồi thì mua cái khác, em đeo vào cho anh"
Tiêu Chiến vẫn lắc đầu "Ý nghĩa không giống nhau mà"
"Em biết nó có ý nghĩa mà vẫn không đeo vào cho anh"
Nghe hắn nài nỉ như vậy, Tiêu Chiến đành phải đeo vào, cậu còn vẫy vẫy tay trước mắt hắn chứng tỏ mình đã nghe lời, rồi nhanh chóng ôm hộp nhẫn bỏ chạy trước khi hắn kịp kháng nghị.
Sau khi lên xe, Tiêu Chiến tháo chiếc nhẫn ra, cất vào hộp rồi đưa cho Tiểu Ngu
"Giữ tử tế, nếu làm mất thì em tự dâng đầu mình lên đi gặp mặt Vương tổng của em"
Khi nghe thấy từ "Vương tổng", Tiểu Ngu ngay lập tức từ bỏ những suy nghĩ bát quái trong đầu, bày ra vẻ mặt oanh liệt nói
"Em nhất định sẽ giữ nó thật kỹ!"
Đến sân bay, Tiêu Chiến gửi định vị cho Vương Nhất Bác, đang định tắt điện thoại thì đột nhiên có cuộc gọi video đến, làm cậu suýt chút nữa bay mất hồn.
"Gì đấy? Anh làm em hết hồn đó"
Điện thoại vừa kết nối, điều đầu tiên mà Vương Nhất Bác nhìn thấy chính là khuôn mặt tức giận của cậu, hắn cười nói
"Trước khi lên máy bay, anh muốn nhìn thấy mặt của em, tiện thể xem coi vợ sắp cưới của anh có đeo nhẫn đính hôn đàng hoàng không"
Tiêu Chiến nghe vậy lông tơ dựng lên, lúc này mà còn muốn kiểm tra.
Tiểu Ngu ở bên cạnh vẫn đang nói chuyện với trợ lý mới, bị Tiêu Chiến đá một cái, cô còn đang ngơ ngác, thì nhìn thấy cậu điên cuồng vung tay giơ ngón giữa ra, trên mặt vẫn nở nụ cười
"Em đương nhiên có đeo rồi, không phải sáng nay anh nhìn thấy rồi sao?"
Nghe đến từ "nhẫn", Tiểu Ngu thoát ra khỏi trạng thái mơ màng, vội vàng đi qua hành lý của Tiêu Chiến, lấy chiếc nhẫn của cậu từ dưới đáy vali ra đeo vào cho cậu.
"Đưa ra anh xem"
Tiêu Chiến phàn nàn vài câu, đợi Tiểu Ngu đeo nhẫn vào, sau đó quay camera vào tay mình, đưa trước camera là ngón giữa vừa đơn giản lại thô bạo, sau đó mới quay camera lại, không tình nguyện nói
"Anh hài lòng chưa?"
Vương Nhất Bác bấy giờ mới gật đầu, lại dặn dò cậu đôi câu cần chú ý trước khi cúp điện thoại.
Nhìn thấy Tiêu Chiến mệt mỏi nằm trên ghế, Tiểu Ngu vui vẻ nói
"Ai không biết còn tưởng anh Chiến đang nuôi một hũ giấm ấy chứ"
"Không biết có phải là hũ hay không, nói không chừng là một lu ấy chớ"
Tiêu Chiến bất đắc dĩ nói "Dù sao thì bên trong chắc chắn là giấm"
"Chậc chậc chậc, nhìn diễm phúc này của anh Chiến nhà ta, nếu em mà có được một người đàn ông như Vương tổng, em còn làm việc làm gì chứ, chẳng bằng dọn qua đó làm bà Vương, để người đó đến giấm cũng không ăn được, anh nói coi có phải không?"
Tiểu Ngu dùng khuỷu tay huých nhẹ trợ lý mới, đẩy kính lên, gật đầu hỏi
"Anh còn muốn cất chiếc nhẫn đi không?"
"Thôi khỏi" Tiêu Chiến xua tay
"Chắc là hôm nay vẫn còn kiểm tra, chờ ngày mai hẵng nói đi"
"Em biết, em biết nè" Tiểu Ngu kích động nói
"Anh Chiến thế này gọi là cái gì nhỉ… Stockholm đúng không!"
"Stockholm hả"
Hứa Ngạn đột nhiên chen lời, sau khi thu hút sự chú ý của ba người, hắn ngồi cạnh Tiêu Chiến, khi nhìn thấy chiếc nhẫn của cậu, hắn "Ồ" lên
"Được nha, nhanh vậy đã tuyên bố chủ quyền rồi hả?"
"Đúng vậy, anh có muốn cùng anh ấy chiến đấu cứu vớt tôi không?"
"Đấu không nổi" Hứa Ngạn cười nói
"Chuẩn bị đồ đủ hết chưa?"
"Đủ rồi, đủ rồi" Cậu chỉ vào hành lý đã chuẩn bị sẵn sàng ký gửi
"Thấy không, nhiều vậy đó, tôi chuyển nhà cũng không phiền phức thế"
Hứa Ngạn đếm một lúc, nói "Bốn người, đều mặc quần áo mùa đông, không nhiều lắm"
"Đó là bởi vì đó không phải là tất cả"
"Chị Mỹ còn nghĩ đến tình huống nhiệt độ đột nhiên lên tới 35 độ C nên mang cho tôi hai bộ quần áo mùa hè mỏng nhẹ… cùng một cái nón bự"
Hứa Ngạn nghe vậy cười lớn, còn hỏi Tiêu Chiến có muốn gọi cho Vương Nhất Bác thuê máy bay chuyển đồ qua đó không.
Sau đó, cậu trong lúc nói chuyện, vô tình nhắc đến chuyện này, vốn định chế giễu Vương Nhất Bác một chút, ai dè Vương Nhất Bác suy nghĩ một lúc, nói chuyện này có thể làm được.
Sau khi đến nơi, họ phải sang xe trước, sau đó về khách sạn, ngày hôm sau mới bắt đầu quay phim.
Đúng như cậu dự đoán, Vương Nhất Bác thật sự kiểm tra cậu, khi đó cậu đang chuẩn bị tắm rồi đi ngủ, sau khi nghe thấy tiếng động thì nhấc máy, vẻ mặt không có chút sợ hãi.
"Xem tra là không cần kiểm tra nữa rồi?"
Tiêu Chiến kiêu ngạo giơ chiếc nhẫn trên tay lên nói
"Em đang đeo đây nè, có điều ngày mai quay phim phải tháo ra"
"Quay xong thì đeo vào"
"Em biết rồi" Tiêu Chiến thở dài
"Anh như vậy, em sắp không thể hít thở được rồi anh biết không?"
"Vậy em muốn công khai không?"
"Chuyện đó sau này hãy nói" Cậu lại thở dài
"Còn có rất nhiều vấn đề cần giải quyết, chờ em về rồi nói sau đi, ngày mai em còn phải dậy sớm nữa"
Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến ngáp dài ngáp ngắn mới chịu cúp điện thoại.
Một lúc sau, Tiểu Ngu bưng một cái bát tới, nói Vương Nhất Bác bảo cậu uống.
Tiêu Chiến cũng biết đó là thứ gì, cậu thử nhiệt độ, uống với đường rồi đi tắm sau đó đi ngủ.
Ngày hôm sau, khi cậu đến phim trường, cậu còn cầm theo bánh bao và sữa đậu nành do Trần Đan Mỹ mang đến, lúc cậu đến nơi, Hứa Ngạn đã ở đó, hắn cầm một cành cây không biết nhặt được từ đâu và đang thảo luận với đạo diễn.
"Sao không đi lấy đạo cụ?"
"Chỉ là làm nóng cơ thể"
Hứa Ngạn liếc nhìn sữa đậu nành trong tay cậu, Tiêu Chiến lập tức che chắn nó, như thể cậu sợ bị hắn cướp đi vậy, hắn thấy vậy mới dời tầm mắt
"Thời tiết bên này đúng là khó mà quen được, không làm nóng người một chút nữa lời thoại cũng không thể nói trôi chảy được"
Tiêu Chiến nhìn thoáng qua thời gian, nhét bánh bao trong tay vào miệng, ăn cùng sữa đậu nành
"Anh chờ tôi hóa trang xong rồi qua, chúng ta cùng luyện tập"
Cậu nói xong liền bỏ chạy, Hứa Ngạn nhìn thấy vậy cũng đi theo, trong lúc hai người đang trang điểm, những người khác cũng lần lượt đến, cảnh phim ở đây chính là điều Tiêu Chiến mong đợi nhất, cho nên lúc cậu hóa trang đặc biệt hưng phấn, miệng còn luyên thuyên không ngừng.
"Tiêu Chiến"
"Tiêu Chiến"
Khi cậu đang nói chuyện với Hứa Ngạn hai giọng nói quen thuộc cắt ngang lời cậu, cậu quay đầu lại nhìn theo nơi âm thanh phát ra, biểu cảm thay đổi khi ánh mắt cậu rơi vào hai người một trước một sau đi vào.
Sắc mặt Hứa Ngạn cũng có chút khó coi, hắn chào hỏi hai người
"Cô Tịch, cô Mẫn."
Tịch Thời Yên hơi rủ mắt khi nhìn thấy Hứa Ngạn, vẻ mặt có chút ngượng ngùng
"Chúng ta hợp tác với nhau lâu như vậy rồi, anh gọi tên tôi như gọi tên Tiêu Chiến là được rồi"
"Vậy sao được chứ, Tiêu Chiến và tôi là bạn tốt của nhau, gọi tên nhau là chuyện bình thường, nếu tôi cũng gọi cô như vậy, rất dễ bị người khác hiểu lầm"
Hứa Ngạn rặn ra từ "tốt" một cách nặng nề, cười hì hì nhìn về phía cậu
"Cậu nói đúng không, Tiêu Chiến?"
Đột nhiên tiếp nhận cái nồi, cậu hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Ngạn suýt chút nữa nghiến răng nói ra một chữ "đúng" , sau đó nở nụ cười thương mại
"Sao hai người lại đến đây?"
Mẫn Di cười nói "Đây là lần đầu tiên chúng ta làm việc cùng nhau, mong Dung mụi mụi chỉ giáo nhiều hơn"
"Còn tôi nữa" Tịch Thời Yên nói
"Tôi vào vai Hoàng Hậu…"
Tiêu Chiến nghe vậy, gần như muốn chết ngay tại chỗ
"Nhưng ở đây không có phim của hai cô mà?"
"Nghe nói Thời Yên vẫn luôn khen ngợi kỹ năng diễn xuất của cậu, còn không phải kêu cô ấy qua đây xem thử sao, học hỏi một chút ấy mà."
Mẫn Di cười nói "Hai người không để ý chứ?"
Tiêu Chiến thật sự rất muốn nói để ý, cực kỳ để ý, cậu vừa rồi sao lại không chú ý đến hai người này chứ!
"Vậy thì hai người cứ thong thả mà xem"
Cậu sau khi trang điểm xong nhanh chóng chạy đi, trước khi rời đi còn không quên mắng Vương Nhất Bác về việc lựa chọn diễn viên, bây giờ cậu bắt đầu nghi ngờ đến khi đứa nhỏ này ra đời, bộ phim này… có khi còn chưa quay xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro