Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4. Quyết định trọng đại


Tiêu Chiến chào tạm biệt Uông Trác Thành rồi thất thểu trở về nhà, bỏ lại sau lưng là ánh mắt khó xử của anh. Uông Trác Thành kỳ thực rất muốn giúp đỡ Tiêu Chiến, nhưng chuyện anh có thể quyết định không nhiều, ví dụ như sinh mạng của đứa trẻ cậu đang mang, anh không có quyền can thiệp sâu. Vẫn là để cho Tiêu Chiến tự mình làm chủ đi. Dù cho cậu có muốn giữ lại sinh đứa bé ra, anh cũng vừa hay là bác sỹ, sẽ tận tình giúp đỡ cậu. 


Cũng đac là 3 giờ sáng rồi, Tiêu Chiến tuy rằng rất mệt mỏi muốn ngủ một giấc, nhưng sự việc cả một ngày hôm nay, quá mức to lớn trọng đại, khiến cậu không tài nào chợp mắt được. Hàng mi mỗi khi khép lại, sẽ bất giác lại suy nghĩ tới những chuyện linh tinh, rồi lại để chúng quần thảo xoắn vặn trong đầu. 


Bàn tay đặt lên bụng, tuy rằng chẳng thể chạm được cái gì ngoài những múi cơ phẳng lì, nhưng là, trong này thật sự đang chứa đựng một sinh mạng bé nhỏ hay sao? Tiêu Chiến quả thực khi biết được bản thân có thai, ban đầu là sợ hãi, rồi lại cảm thấy một điều gì đó, quả thực kỳ diệu lắm.


Ví dụ như, lúc này Tiêu Chiến đang nằm ngủ, cậu cảm thấy không phải chỉ có một mình mình cô đơn nữa, mà có một người nữa đang nằm cùng cậu. Cả hai đang đắp chung một cái chăn. So với được nằm cạnh người thân hay tình nhân, còn muốn hạnh phúc hơn rất nhiều.


Tình phụ tử trong Tiêu Chiến đột nhiên trỗi dậy. Vô thức, cậu giống như đã chấp nhận việc trong mình đang mang một sinh linh đáng yêu, rồi lại tự tưởng tượng ra hính dáng trắng trắng mềm mềm của đứa trẻ sau này. Nếu cậu sinh ra nó, sẽ là trai hay gái đây? 


Còn nhớ năm ngoái Tiêu Chiến về quê, chị dâu đã có với anh họ hai đứa trẻ vô cùng mũm mĩm xinh xắn. Cậu khi ấy cũng ao ước sau này mình sẽ có một gia đình êm ấm như vậy, nhưng lại sợ hãi mình chẳng thể lấy vợ, bởi bản thân vốn dĩ không có hứng thú với phụ nữ.


Mãi nghĩ, Tiêu Chiến rốt cuộc ngủ thiếp đi từ khi nào. Chỉ có bóng đêm cùng ánh đèn bàn vàng vọt trong căn phòng nhỏ biết rõ, thiếu niên trong giấc mộng thì thào ba tiếng " chúc ngủ con". Không gian chỉ có duy nhất một người, ai sẽ là đối phương mà cậu hướng đến, nhận lấy lời chúc tràn ngập yêu thương ấy.

-----------------------------------

Kể từ khi biết trong mình có thêm một mạng sống, Tiêu Chiến rất tự giác bắt ép bản thân phải ăn thật nhiều đồ đầy đủ dưỡng chất. Còn lời nói cua Uông Trác Thành về việc suy nghĩ đến phương án phá bỏ, cậu đã sớm ném ra sau đầu.


Không phải Tiêu Chiến cố chấp muốn chịu khổ, khi bản thân mình sống đơn thân, không có người nhà hay là...cha đứa nhỏ nên chịu trách nhiệm bên cạnh. Chỉ là mỗi khi nghĩ đến hài tử trong bụng, đứa nhỏ đang lớn dần lên làm bạn với cậu, Tiêu Chiến cảm thấy có một chút hân hoan. Cậu cuối cùng cũng tìm được động lực để bản thân sống có ý nghĩa một chút.


Tiêu Chiến lần đầu tiên sau khi lên thành phố B, cẩn thận nghĩ đến tương lai sau này. Tiếp theo đó là lên kế hoạch đảm bảo cho đứa trẻ một cuộc sống không phải thiếu thốn bất cứ thứ gì. Tiêu Chiến âm thầm tính toán, tiền lương tháng vừa rồi cộng với tiền bồi thường từ gia đình kẻ đã cưỡng bức cậu vẫn còn rất nhiều.


Nhắc đến nam nhân nọ, tâm trạng cậu lại tối đi vài phần.Tiêu Chiến quyết định không thèm để tâm nữa, dẫu sao bây giờ, đối với cậu, đứa bé với là sự quan tâm hàng đầu, mọi chuyện của quá khứ nên để nó ngủ yên thì hơn. Dù rằng hắn có công magn bảo bảo đến cho cậu, nhưng Tiêu Chiến vẫn vô cùng hận.


Với số tiền hiện tại, chi tiêu tiết kiệm cũng chỉ có thể đủ để Tiêu Chiến lo cho đứa trẻ đến tháng thứ 5. Lúc này đã là đầu mùa đông, tới xuân hạ thì thời tiết ấm lên rồi, không thể mặc áo dày che giấu nữa. 


Cậu tinh toán trong đầu, chắc là nên chạy sang vay tiền Uông Trác Thành đi. Anh ấy là bác sỹ chắc cũng dư giả, có gì mai sau đi làm rồi trả dần. Như vậy cũng coi như yên tâm được rồi.

--------------------------

Cách tòa nha Tiêu Chiến thuê trọ có một khu phố nhỏ khá sầm uất. Một cửa hàng hoa kiêm phục vụ cà phê mới được mở. Đứng nhìn tấm biển tuyển nhân viên, lưỡng lự một hồi lâu, Tiêu Chiến cuối cùng quyết định đẩy cửa bước vào.


Chiếc chuông gió phát ra những âm thanh lanh cạnh vui tai, mùi cà phê mới pha vương vấn tràn ngập không gian, hòa quyện với hương hoa ngào ngạt. Tại quầy phục vụ, một người đàn ông đang chăm chú đứng xay hạt. Tiêu Chiến lại gần,người thanh niên giật mình đôi chút,ngẩng đầu lên nhìn cậu bằng đôi mắt nâu trà ấm áp.


- Xin hỏi, có phải ở đây đang tuyển nhân viên....


- Đúng vậy, chúng ta ra ngoài kia nói chuyện.


Tiêu Chiến yên vị trên chiếc ghế gỗ có đệm tựa êm ái, trên bàn thủy tinh trước mặt được đặt xuống hai ly trà thảo dược. Xung quanh lúc bấy giờ chẳng có mấy khách khứa, chỉ có duy nhất một cặp tình nhân đang ngồi trong góc ăn bánh.


Tiêu Chiến tò mò nhìn sang bên ấy mãi, cho tới khi người kia ngồi xuống phía đối diện. Anh ta mở lời trước:


- Lịch làm việc từ 7 rưỡi sáng đến 10 giờ tối. Buổi trưa ăn cơm cùng tôi. Tôi tên Lưu Hải Khoan, cậu có thể gọi tôi là anh Khoan, vì có lẽ tôi nhiều tuổi hơn cậu.


- Nơi này...có mình tôi tới hỏi việc sao?


- Không. Trước đó có rất nhiều người, nhưng đều không được quá một hai ngày liền bỏ. Tôi là gay, không muốn làm việc cùng những người kì thị, bọn họ cũng không muốn làm việc cạnh một người đồng tính, sợ tôi động tay động chân.


Lưu Hải Khoan nhấp một ngụm trà, khẩu khí cùng đôi mắt khi nói chuyện về tính hướng của bản thân rất thản nhiên tựa nước. Dường như chuyện nói ra bản thân thích đàn ông đối với anh bất quá chỉ giống như ăn miếng cơm uống miếng nước, trong khi đó rất nhiều người khoái kia phải khổ sở giấu diếm che đậy.


Lưu Hải Khoan có gương mặt rất ưa nhìn, phong thái chững chạc. Nếu như là thẳng nam, nhất định có rất nhiều người nguyện sống chết dưới chân anh ta đi. Tiêu Chiến thấy chính mình tìm được nơi này, có lẽ cũng là duyên số, hai người làm việc với nhau cũng hợp lý.


- Nhưng tôi không biết pha đồ uống, cũng không có hoa tay để cắm hoa.


- Vậy cậu vào đây làm gì?


Lưu Hải Khoan nhìn Tiêu Chiến cúi đầu xấu hổ, rốt cuộc bỏ đi nụ cười nhàn nhạt mà bật cưới lớn, giống như gặp phải thứ gì rất hài hước vậy. Đoạn Lưu Hải Khoan che miệng nén lại, dần dần nghiêm túc:


-Tôi thấy cậu cũng khá ưa nhìn đấy, cũng có ưu thế hút khách. Ở đây học sinh, nữ giới tới rất nhiều, tôi xoay sở không kịp. Những kỹ năng chuyên môn, tôi sẽ hướng dẫn, từ từ khác làm được. Không cần lo lắng.


- Ông chủ Lưu anh tốt thật đấy.


Tiêu Chiến nhịn không được mắt sáng lên khen ngợi, gương mặt cũng muốn phát ra dương quang ấm áp, thu hút nam nhân đối diện nhìn chằm chằm, nhất thời bỏ lỡ cả câu nói kia.


Tiêu Chiến sau đó tạm biệt Lưu Hải Khoan trở về, trong lòng vô cùng vui mừng. Tuy rằng cậu có bằng đại học trường an ninh, nhưng thời gian làm theo hợp đồng phải từ 6 tháng trở lên, chẳng lẽ lúc đó lại vác bụng lớn đi lại quanh văn phòng.


Về đến nhà, đột nhiên thấy Uông Trác Thành đang đứng chờ trước cửa, Tiêu Chiến vui vẻ đi tới.


- Đại ca, anh tìm em sao?


Mở cửa để Uông Trác Thành đi vào, Tiêu Chiến định vào bếp lấy đồ uống cho người kia, nhưng anh đã đứng dậy cản lại.


- Không cần nước nôi làm gì. Tiêu Chiến anh hỏi em, em định giữ lại đứa bé đúng không?


Đôi mắt Uông Trác Thành lại thế rồi, luôn luôn nhìn đối phương như thể muốn dùng ánh mắt xuyên thủng người đó vậy.


- Em...em vẫn chưa suy nghĩ kỹ.


Tiêu Chiến lấm lét nhìn chỗ khác, né tránh ánh mắt anh.


Uông Trác Thành thở dài, dịu giọng:


- Anh chỉ muốn nói cho em biết là dù em có chọn cách thức giải quyết nào thì ạn cũng đều ủng hộ. Nếu em muốn giữ lại cũng không sao, anh rất tôn trọng.


Uông Trác Thành đoán Tiêu Chiến vì cha của đứa nhỏ mà muốn tiếp tục sinh ra. Nhìn thiếu niên cúi đầu đày ngượng ngùng, hai bên má cũng đã ướt nước mắt. Uông Trác Thành bất giác cảm thấy đau lòng thay cho cậu. Anh đưa tay lên chạm vào tóc cậu, xoa đầu cậu một cái, lắng nghe quyết định của cậu. Anh đoán không sai, cậu quả thực là rất rất muốn giữ con lại.


Trong thâm tâm Tiêu Chiến không thể cũng không không nỡ mang một sinh mạng vô tội bỏ đi. Nó là thân sinh ruột thịt của cậu, ngày ngày ở trong thân thể cậu, trái tim nối với trái tim cậu. Thử hỏi như vậy cậu làm sao có thể nhẫn tâm giết chết nó. Cậu còn muốn lo cho nó một cuộc sống đầy đủ cơ mà. Cậu đã nghĩ sẵn về tương lãi cuộc sống êm đềm có cậu và con, đôi bên bầu bạn. Cho dù con đường này có khó đi, Tiêu Chiến cậu vẫn muốn bước tiếp.


- Được. Anh tôn trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro