Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 4: Du lịch địa cầu

Lúc Tiêu Thượng và Tiêu Tập sáu tuổi chính là thời điểm có thể biến hình. Đúng theo lời bác sĩ, bọn họ biến hình xong bề ngoài không khác gì nhân loại, hơn nữa ngũ quan rất giống Tiêu Chiến. Hai người giống như cặp anh em song sinh, gương mặt giống nhau như đúc, dáng người cũng giống như đúc, nếu mặc quần áo giống nhau thì ngay cả Tiêu Chiến cũng không thể phân biệt nỗi.

Tiêu Chiến vốn định cắt kiểu tóc khác nhau nào ngờ người Nạp Tây căn bản không có thói quen cắt tóc, cuối cùng chỉ có thể phân biệt bằng quần áo. Tiêu Thượng sẽ mặc màu đen còn Tiêu Tập sẽ mặc màu trắng. Phân chia xong xuôi nhưng hai tiểu tử kia lại bướng bỉnh như tiểu quỷ, thường xuyên đổi quần áo với nhau để trêu chọc người khác, gây sức ép cho mọi người trong nhà.

Ngày tháng an nhàn luôn qua rất nhanh, trong nháy mắt hai tiểu tử cũng đã mười tuổi, Tiêu Chiến trừ bỏ ngẫu nhiên ra ngoài chấn hưng nhân quyền thì bình thường luôn an phận ở nhà với Vương Nhất Bác và bọn nhỏ. Dã thú đại thúc thì luôn canh giữ vợ yêu, có thể từ chối xã giao thì tận lực bỏ qua, hai năm gần đây rất ít khi rời khỏi Nạp Tây đàm sinh ý.

Mặc dù ở cùng nhau đã không ít năm, nhưng tình yêu của hai người không vì thời gian trôi qua mà giảm đi, ngược lại càng có xu hướng đậm đà hơn. Đặc biệt có hai tiểu tử tranh giành sự chú ý của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác liền cảm thấy chính mình vĩnh viễn chìm đắm trong cảm giác nôn nóng và cơ khát. Nhu cầu với Tiêu Chiến vĩnh viễn cảm thấy không đủ, lại hận suốt ngày không thể mang hắn bên người.

Sớm biết như vậy thì lúc Tiêu Chiến hôn mê, chính mình không nên bảo Luân Ất lấy gien của Tiêu Chiến. Cho dù muốn tạo tiểu hài tử thì một đứa là đủ rồi, không như hai vật nhỏ này, rõ ràng chính là tình địch lớn nhất của Vương Nhất Bác y!

Tiêu Thượng và Tiêu Tập tuy có thể biến hình, bất quá hai người quen bản tính hoang dã vì thế phần lớn thời gian vẫn xuất hiện trong bộ dáng tiểu thú. Vì thế Vương gia thường xuyên thấy hai tiểu sư tử đùa giỡn quay cuồng với nhau, thượng lủi hạ khiêu làm cho cả gia đình không có một giây an bình.

Hôm nay Tiêu Chiến nhàn nhã ngồi trong phòng khách uống trà, hai tiểu sư tử từ ngoài cửa đột ngột vọt vào, chỉ thấy con chạy vào sau đánh ngã con kia, sau đó bổ nhào tới trên người đối phương, hai tiểu thú quấn thành một đoàn. Trong quá trình quay cuồng đụng vào một cái tủ, xé rách một cái thảm, làm lệch cái bàn, hành động phá hoại vẫn còn tiếp tục.

Tuy nói mười tuổi chỉ có thể xem là tiểu thú, nhưng hình thể hai tiểu thú này cũng không còn tròn vo đáng yêu, lúc này đã có khí phách của mãnh thú.

Trước mắt trình diễn một màn ẩu đả kịch liệt, bất quá đối với loại chuyện này Tiêu Chiến đã sớm quen mắt. Bình tĩnh uống trà như cũ, cho dù bàn trà bị đụng tới lung lay, nước trà trong chén bị đổ không ít, sắc mặt hắn vẫn không đổi ngồi yên tại chỗ.

"Cho các con một phút để thu thập tàn cục, ta có việc tuyên bố." Tiêu Chiến vỗ tay, ý bảo bọn trẻ an tĩnh lại.

Tiêu Thượng Tiêu Tập ngày thường tuy rất nghịch ngợm, bất quá vẫn rất nghe lời Tiêu Chiến. Nếu người lãnh đạo cao nhất trong Vương gia đã lên tiếng, hai tiểu thú cũng không dám chậm trễ. Vội vàng biến về hình người, nâng cái bàn, kéo tấm thảm, tóm lại trong một phút đồng hồ phòng khách quả nhiên khôi phục dáng vẻ sạch sẽ.

"Các con đem mấy thứ hư hỏng nhét vào gầm cầu thang là không đúng, sẽ gây rắc rối cho Lam Đặc quản gia. Hơn nữa gầm cầu thang tuy là nơi nhìn không thấy nhưng cũng không phải là đống rác."

"Chúng con nên đặt ở đâu?" Tiêu Thượng thật sự thiếu học thỉnh giáo.

"Các con nên để vào trong thùng rác bên kia, hoặc là đặt trước cửa phòng Lam quản gia, ông ta nhất định sẽ xử lý sạch sẽ." Tiêu Chiến nghiêm túc dạy dỗ hai đứa con.

"Chúng con đã biết." Hai tiểu nhân loại mười tuổi chớp cặp mắt đen láy, cười hì hì gật đầu.

Trốn trong góc phòng chuẩn bị nhìn lén trò hay, Lam Đặc nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm, có ai lại dạy dỗ con cái như ngươi không? Có ai dạy trẻ con như vậy không chứ! Quả thật là thượng bất chính hạ tắc loạn a!!!

"Ba ba, ngươi có chuyện gì nói với chúng con sao?" Tiêu Tập leo lên sô pha, thân thiết nằm bên người Tiêu Chiến. Tiêu Thượng cũng không cam tâm yếu thế trèo qua bên kia.

"Ta và phụ thân quyết định mang hai đứa tới địa cầu ngoạn vài ngày."

"Địa cầu, là cố hương của ba ba sao?" Tiêu Thượng nghiêng đầu hỏi, hình như trước kia có nghe ba ba đề cặp qua, ít nhiều cũng có ấn tượng.

"Đúng vậy, ta mang hai con đi xem nơi ba ba từ nhỏ lớn lên."

"Nơi đó có hảo ngoạn không?" Đứa con hỏi.

"Ách... có, có đi." Tiêu Chiến có chút do dự trả lời. Tuy rằng không khí không tươi mát như nơi này, nhưng hoàn cảnh cũng không đẹp như ở đây, nhưng dù sao cũng là cố hương của hắn, cho dù kém cỏi cũng không thể ghét bỏ đi.

"Quá tuyệt vời, chúng ta khi nào xuất phát." Đứa con nghe thấy hảo ngoạn, cao hứng mà nhảy lên sô pha hỏi. Tiêu Chiến bị trái phải níu kéo, lập tức cảm thấy huyệt thái đương ẩn ẩn đau, ai nói đứa nhỏ là thiên sứ? Rõ ràng là ác ma a.

"Các ngươi đang làm gì?" Một âm thanh trầm thấp đột ngột từ phía cửa vang lên, hai tiểu tử nguyên bản đang dùng sức túm tay Tiêu Chiến níu kéo, nghe thấy âm thanh này lập tức ngừng lại, nháy mắt biến thành tiểu thú nhảy xuống lủi đi.

Tiêu Chiến cào mớ tóc bị rối loạn, khinh khỉnh nhìn người đi vào: "Bọn nó là đứa con của ngươi, cũng không phải địch nhân, cần phải hung dữ như vậy sao."

"Cho dù là con ta, cũng không thế gây sức ép ngươi như vậy." Nếu là người khác dám dày vò vợ y, đã sớm bị y diệt, sao có thể lưu tới tận giờ!

Tiêu Chiến thở dài, hắn thực lười nói, dù sao Vương Nhất Bác cùng hai tiểu tử kia trời sinh bát tự đã không hợp, cùng ở một chỗ nhất định sẽ xảy ra chuyện. Hắn ở bên cạnh hòa giải nhiều năm như vậy nhưng không có chút hiệu quả gì cũng thấy mệt a.

"Hôm nay sao về sớm như vậy?" Tiêu Chiến giúp Vương Nhất Bác rót chén trà, tùy ý hỏi.

"Không có việc gì làm." Vương Nhất Bác uống trà, nhàn nhạt trả lời.

Người nắm giữ chủ lực nền kinh tế ở Nạp Tây lại nói y không có việc gì làm, thật không hiểu nên nói y rất bình tĩnh hay nên nói y vô sĩ đây. Tiêu Chiến không phải chỉ một lần nghe Lam Đặc oán hận Vương Nhất Bác không chịu làm việc đàng hoàng, nói hắn ngày càng quá đáng, chuyện quan trọng cũng tùy tiện ném cho cấp dưới, chút trách nhiệm cũng không có.

Tiêu Chiến cũng từng nói với y phải làm việc nghiêm túc, nhưng Vương Nhất Bác cũng không để ý nói: "Ta mướn nhiều người như vậy làm gì, đương nhiên là tới giúp ta làm việc."

"Quyết định khi nào khởi hành đi địa cầu chưa?"

"Theo ngươi thích." Vương Nhất Bác duỗi dài tay, kéo người tới ngực mình cúi đầu liếm lên khóe miệng Tiêu Chiến.

"Ta nói ngày nào cũng được đúng không?" Tiêu Chiến chọn mi.

"Đương nhiên, chỉ cần ngươi vui." Vương Nhất Bác tự nhận là sủng ái vợ yêu nhất, vợ muốn gì y cũng chiều, cho dù hắn muốn sao trên trời, y cũng có thể lập tức mang tới một viên cho hắn.

"Thế thì mai đi, bây giờ ta đi chuẩn bị." Tiêu Chiến đẩy tay Vương Nhất Bác, đứng dậy đi vào phòng trong.

Vương Nhất Bác thần tình hắc tuyến, sớm biết sẽ không đáp ứng sảng khoái như vậy, y còn chưa liếm đủ a. Nghĩ nghĩ, dã thú đại thúc vội vàng đứng lên đuổi theo, y quyết định đêm trước khi xuất phát phải làm vợ yêu thích đến phát ngất mới được.

Mặc dù đã rời đi nhiều năm, nhưng địa cầu vẫn là bộ dáng quen thuộc như vậy, Tiêu Chiến cảm khái thu dọn phòng ở nhiều năm không trụ.

Mà Tiêu Thượng Tiêu Tập sau khi tới bên này, cũng không có gì không khỏe, chỉ là bị cảnh cáo không được tùy tiện biến thân làm bọn họ có chút khó chịu mà thôi.

"Hai tiểu tử các ngươi nếu dám loạn biến thân, ta tiền bỏ hai đứa ở lại đây, không cho quay về Nạp Tây nữa." Tiêu Chiến cảnh cáo.

"Kia sao phụ thân lại được biến thân." Tiêu Tập bỉu môi kháng nghị.

"Bởi vì y không biến thân cũng sẽ dọa người."

Vương Nhất Bác ngồi trước máy tính, nghe thấy đoạn đối thoại này khó chịu quay đầu lại dùng ánh mắt cảnh cáo. Ngày hôm qua sau khi tới địa cầu, chuyện đầu tiên Tiêu Chiến làm là mở máy điều hòa, còn Vương Nhất Bác làm chính là mở máy tính lên mạng. Nhưng nhiều năm không đóng tiền đã sớm bị cắt mạng, cuối cùng Vương Nhất Bác gọi nhân viên công tác trên phi thuyền xuống kết nối mạng, sau khi máy tính có thể lên mạng xong thì Vương Nhất Bác liền bám dính vào máy tính không rời.

Tiêu Chiến không nhìn cũng biết y đang làm gì, đơn giản chính là đang đặt mấy món hàng quái ác gì đó, bất quá mấy thứ này có thể thỏa mãn tâm lý biến thái của Vương Nhất Bác, cũng có thể làm cơ thể Tiêu Chiến thích thú vì thế không có lý do cự tuyệt, vì thế Tiêu Chiến cũng mặc kệ.

Bất quá tới địa cầu ngoạn, đương nhiên không thể chỉ đứng trong nhà. Ngày đầu tiên Tiêu Chiến mang cả nhà đi tới công viên trò chơi, hai tiểu tử đối với mấy thứ đồ vật này nọ không có hứng thú, duy chỉ có tàu lượn ngồi một lần lại muốn đi lần nữa. Nài nỉ Tiêu Chiến mua một bộ trở về làm hắn trợn trắng mắt. Đây là trò chơi khổng lồ, đâu phải món đồ chơi bình thường sao có thể tùy tiện mua về?

"Có cái này các ngươi sẽ không quấn ba ba nữa sao?" Vương Nhất Bác hỏi một chút.

"Đương nhiên." Hai tiểu quỷ thông minh lập tức gật đầu.

"Đi, mua một cái."

Tiêu Chiến quay đầu lại trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, nghĩ thầm, ngươi cũng đừng khoát lác như vậy a, cẩn thận ngưu bì xuy phá a.

Vì thế, báo hôm sau đầu đề là sự kiện vô cùng quỷ dị - trong công viên trò chơi lớn nhất thành phố, trò chơi tàu lượn biến mất không dấu vết trong một đêm! Ngay cả máy móc và đường ray, toàn bộ biến mất! Tại chỗ chỉ còn là một khoảng đất trống lớn...

Chuyện này nhanh chóng bị xếp vào một trong mười sự kiện lớn nhất nhân loại chưa tìm ra lời giải. Rất nhiều người suy đoán, đây là do người ngoài hành tinh gây ra...

Tiêu Chiến xem tivi, sau đó lại nhìn người ngoài hành tinh bên cạnh mình, nhịn không được hỏi: "Ngươi làm sao chỡ thứ to như vậy đi được."

"Phân giải thu gom, trở về sẽ trả lại nguyên dạng." Vương Nhất Bác ngắn gọn trả lời.

"Nga." Tiêu Chiến bình tĩnh gật gật đầu, sau đó tiếp tục xem tivi.

Mấy ngày kế tiếp, mang hai tiểu hài tử ra ngoài ngoạn, chỉ cần bọn nhỏ muốn gì, Vương Nhất Bác sẽ vô cùng hào phóng không chút do dự mà đáp ứng, bất quá điều kiện chính là sau khi về nhà không được quấn quýt ba ba.

Một tuần sau, Tiêu Chiến bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về.

"Sao nhanh như vậy đã muốn về?" Vương Nhất Bác hôm nay vừa vặn nhận được mấy món hàng đặt trên mạng, tâm tình vô cùng phấn khởi.

"Ta sợ còn ngây ngốc ở đây, địa cầu sẽ bị ngươi dọn sạch."

Vương Nhất Bác liếc mắt, thản nhiên nói: "Sẽ không, những thứ kia phần lớn đều là rác rưởi, vô dụng."

Tiêu Chiến hung hăng trừng mắt liếc một cái, sau đó tiếp tục thu thập đồ đạc.

Lúc phi thuyền bay khỏi trái đất, Tiêu Chiến đứng bên cửa sổ nhìn lại tinh cầu xanh xinh đẹp, trong lòng đã không còn phiền muộn cùng mờ mịt như trước kia, càng có nhiều hạnh phúc, tự tin và thong dong hơn.

Quay đầu lại nhìn nam nhân cao lớn đứng phía sau mình cùng hai tiểu thú một khắc cũng không an phận, khóe miệng Tiêu Chiến cong lên, thành một nụ cười thản nhiên lại vô cùng chói mắt.

Hạnh phúc của hắn, sớm đã ở bên cạnh...

[Hoàn toàn văn]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro