Chương 43: Hẹn hò
Tiêu Chiến cũng không có kinh nghiệm đi dạo phố, sau khi hoàn thành mục đích mua vài bộ quần áo cho đại thúc xong cũng không biết nên làm gì tiếp. Vì thế hai người dắt tay nhau đi dạo chơi khắp nơi, may mắn thể lực hai người rất tốt, đi suốt hai giờ cũng chưa thấy mệt.
Vương Nhất Bác cảm thấy có chút chóng mặt, không biết có phải vì trước đó bị say xe hay không mà nhìn người người qua lại tấp nập làm y có chút choáng váng. Nhân sủng ở Nạp Tây thực sự rất được hoan nghênh, nhưng cũng chỉ có những gia đình giàu có mới có được. Mà hiện tại y đang đứng ở đầu đường, dọc theo con đường là những đám đông nườm nượp qua lại, may mắn y không phải người cuồng dưỡng nhân sủng nếu không nhìn thấy tình cảnh này chắc kích động đến phát điên rồi.
Nhìn người trên đường lui tới, có tụm ba tụm bốn, cũng có từng cặp từng đôi, những đôi bạn trẻ tay trong tay, đầu tựa lại gần nhau như đang thì thầm thảo luận gì đó, Vương Nhất Bác chợt nhớ tới số báo cáo yêu đương Lam Đặc đưa trước đó.
Quay đầu nhìn lại Tiêu Chiến đang đi bên cạnh, chỉ thấy làn da vốn trắng nõn dưới ánh mặt trời chói chang có chút phiếm hồng, trên trán còn điểm chút mồ hôi, khóe môi khẽ nhếch gợi lên một mạt cười nhẹ, nhìn có vẻ rất có tinh thần.
"Chúng ta là đang đi dạo phố sao?" Vương Nhất Bác thuận miệng hỏi.
Tiêu Chiến ngước nhìn đồng thời ban tặng đối phương một cái ánh nhìn khinh bỉ, này không phải đã biết còn cố tình hỏi sao? Bọn họ ở trên đường đi tới đi lui, không gọi dạo phố thì gọi gì, du lịch ngắm cảnh sao?
"Kế tiếp có muốn đi ăn cơm không?" Vương Nhất Bác cũng không để ý tới ánh mắt của hắn, thiêu mi hỏi tiếp.
"Nếu ngươi không muốn đi đâu nữa thì kế tiếp đi ăn cơm thôi." Tiêu Chiến rất muốn đưa tay lên sờ trán dã thú đại thúc, xem thử có phải y dạo phố đến phát sốt hay không, sao chỉ số thông minh cũng giảm xuống rồi.
"Vậy cái này gọi là hẹn hò đúng không!" Vương Nhất Bác kết luận.
"..." Logic của người này là gì a!
Lúc Tiêu Chiến còn rối rắm khi nghe thấy hai từ hẹn hò, dã thú đại thúc đã quay đầu tiếp tục nói: "Cơm xong phải đi xem phim sao?"
Tiêu Chiến trợn trắng mắt: "Vương tiên sinh, ngươi hẹn hò theo trào lưu những năm tám mươi à, sớm lỗi thời rồi."
Chân mày Vương Nhất Bác nhíu chặt thành hình chữ xuyên, ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu chính là - Lam Đặc dám đưa tình báo giả cho y?! Trở về nhất định phải trừng phạt.
"Thế hiện tại lưu hành cái gì?"
"Tốc thực ái tình."
"Là sao?" Dã thú đại thúc rất kiên nhẫn học hỏi.
"Chính là gặp mặt, ăn cơm, lên giường, xong thì hai người chia tay..." Cách nói này đương nhiên cũng không chuẩn xác, nhưng dưới cách nhìn của Tiêu Chiến tốc thực ái tình chính là như vậy.
Tuy đối với cái cuối cùng y không hài lòng, bất quá cái từ lên giường nghe thế nào cũng rất tốt, y vội vàng kéo tay Tiêu Chiến nói: "Vậy đi nhanh lên."
"Đi đâu?"
"Ăn cơm..."
Vừa rồi rõ ràng còn đang dạo chơi vui như vậy, sao đột nhiên lại vội vã đi ăn cơm? Tiêu Chiến khó hiểu hỏi: "Ngươi đói sao?"
"Không, ăn sớm một chút còn lên giường!"
"..." Cái gì kêu họa từ miệng mà ra hiện tại Tiêu Chiến đã hiểu!
Mặc dù có chút không cam lòng, bất quá Tiêu Chiến vẫn đi theo Vương Nhất Bác vào một quán ăn Trung Quốc có tiếng, bởi vì đang giờ cơm nên khách nhân rất nhiều, gian riêng đã bị bao hết, bọn họ chỉ có thể chọn một bàn sát cửa sổ ở đại sảnh ngồi.
Tuy Nạp Tây cũng có khách sạn, nhưng tính tình Vương Nhất Bác rất quái gở, trừ bỏ một vài tiệc rượu của quý tộc thì rất ít khi tham gia xã giao. Vì thế lần này ngồi ở sảnh đường ăn cơm có thể xem là lần đầu tiên, nếu không phải món ăn đa dạng trên bàn đáp ứng được sự thèm ăn của mình có lẽ y đã sớm vất hai chiếc đũa đứng lên rời đi.
Bất quá cho dù dã thú đại thúc cố gắng nhẫn nại ngồi ăn, hành động chiếc đũa và đồ ăn vật lộn liên tục xuất hiện, ngay cả Tiêu Chiến ngồi bên cạnh cũng thấy rối rắm.
Lúc đi tới tiệm cơm, Tiêu Chiến một lòng muốn giới thiệu thức ăn ngon cho y nên quên mất, thú nhân ở ngoại tinh, căn bản chưa bao giờ sử dụng tới đũa...
Lúc bắt đầu dã thú đại thúc đối với hành động dùng hai chiếc gậy trúc ăn cơm cảm thấy rất thú vị, hứng trí bừng bừng thử vài lần, nhưng lần nào cũng xảy ra tai nạn, không phải khối thịt lơ lửng rơi từ trên không xuống thì cũng lăn lông lốc trên bàn, cuối cùng khi gắp một cọng rau xanh thì suýt vẫy nó vào tô canh bên cạnh...
"Chỗ này không có nĩa sao?" Vương Nhất Bác quăng hai chiếc đũa xuống bàn, mất kiên nhẫn hỏi.
Tiêu Chiến nhìn bàn thức ăn hỗn độn, khóe miệng co giật gọi phục vụ tới xin một cái nĩa ăn.
Chờ phục vụ đưa nĩa ăn tới Vương Nhất Bác mới miễn cưỡng lấy lại khí chất dùng cơm quý tộc của mình, ăn mấy miếng xong còn oán giận nói: "Có nĩa ăn, lúc đầu sao không chịu mang tới!"
Tiêu Chiến im lặng cào cơm trong bát, thầm nghĩ, cho xin đi, có ai đi ăn đồ ăn Trung Quốc lại yêu cầu lấy nĩa thay đũa không chứ?!
Vì thế hai người ôm hai suy nghĩ bắt đầu ăn cơm, Vương Nhất Bác muốn ăn xong sớm một chút, bởi vì ăn xong có thể về nhà nhào lên giường. Tiêu Chiến cũng muốn ăn nhanh một chút cho xong vì Vương Nhất Bác dùng nĩa xiên đậu hủ thật sự rất dọa người, tuy rằng xuất phát hoàn toàn bất đồng nhưng cả hai đều ôm tâm tư muốn rời đi, thật hiếm khi nhất trí như vậy.
Bất quá những gì trong tưởng tượng luôn đẹp, còn hiện tại thực sự rất tàn khốc, đang lúc bọn họ ăn như cúng thất tuần, nghĩ muốn trả tiền xong rời khỏi thì có một người đột nhiên chạy tới.
"Tiêu Chiến, thật là ngươi... ta còn tưởng mình nhìn nhầm, gặp ngươi thật sự có chút bất ngờ. Ngươi biết không, ta vẫn đang tìm thời gian đi tìm ngươi, nhưng lại có chuyến biểu diễn lớn không thể rút lui được, cách cách cách cách..." Người nọ thao thao bất tuyệt, nước miếng văng tứ tung.
Tiêu Chiến thờ ơ nhìn nam nhân một thân thời thượng trước mặt, đối phương từ lúc nãy đã túm lấy một cánh tay hắn nói không ngừng, hai phiến môi hệt như được gắn lò xo, hé ra hợp lại không ngừng.
Nghe ngữ khí của đối phương, bọn họ chắc hẳn có quen biết nhưng đối phương đeo kính mắt nên Tiêu Chiến không thể nhớ nổi người này là ai.
Vương Nhất Bác từ khi nhìn thấy nam tử xa lạ túm lấy cánh tay Tiêu Chiến, sắc mặt đã đen sì, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh tay kia. Nếu ánh mắt thật sự có thể hóa thành lưỡi dao sắt bén, phỏng chừng tay của nam nhân kia đã bị chặt thành từng khúc.
Cuối cùng Tiêu Chiến cũng phát hiện ra dã thú đại thúc có chút khác thường, liền lặng lẽ rút tay mình lại, mang theo ý xin lỗi hỏi: "Ngươi là...?"
Nam tử kia nhìn bộ dáng lúng túng của Tiêu Chiến, liền hiểu ra đối phương không nhớ ra mình. Vì thế không hài lòng tháo kính mắt xuống, tức giận nói: "Thế nào, ngươi mới rời đoàn kịch không bao lâu đã quên mất lão đồng sự rồi sao!"
Mãi đến khi đối phương tháo mắt kính Tiêu Chiến mới nhớ ra: "Lộ Vũ, sao ngươi lại ở đây?" Lúc ấy hắn rời khỏi đoàn kịch, cũng rời khỏi thành phố đó, địa chỉ mới chỉ cho giáo sư của mình biết, vì thế lúc này gặp lại Lộ Vũ, Tiêu Chiến hết sức bất ngờ.
"Ta tới gặp một người bạn, không ngờ lại gặp được ngươi, lâu rồi không gặp, Tiêu Chiến." Lộ Vũ trừng mắt nhìn hắn, tươi cười vô cùng sáng lạn.
"Đã lâu không gặp." Nếu có thể vĩnh viễn không gặp thì tốt nhất, Tiêu Chiến trong lòng tự giễu. Thế giới này thật nhỏ hẹp, người càng không muốn thấy tỉ lệ gặp lại càng cao, từ điểm này có thể nhìn ra ông trời rất thích trêu cợt người.
Lúc trước hắn rời khỏi đoàn kịch chính là do Lộ Vũ ban tặng, nếu không phải vì hành vi bỉ ổi của đối phương, sự nghiệp đang trên đỉnh cao như mặt trời ban trưa lại phải không cam lòng rời khỏi sân khấu.
Bất quá Tiêu Chiến nghĩ mình sẽ hận Lộ Vũ cả đời, nhưng lúc này gặp lại mới phát hiện mình cũng không còn hận người này, bởi vì không hận nên mới quên đi, mới có thể nhìn thấy lại không nhận ra đối phương.
Tầm mắt Lộ Vũ đảo qua người bên cạnh hắn, lúc này mới phát hiện ra người dùng cơm với Tiêu Chiến là một nam nhân cực kỳ xuất sắc, liếc một cái liền làm gã thất thần: "Tiêu Chiến, không giới thiệu một chút sao?" Từ khi Tiêu Chiến rời khỏi sân khấu, danh tiếng Lộ Vũ trong giới vũ đạo phát triển cực nhanh, vây quanh gã có đủ loại người, trong đó cũng không ít doanh nhân xa xỉ, hay danh môn vọng tộc. Nhưng một nam nhân xuất sắc như trước mặt gã đúng là lần đầu gặp, trong lòng nhất thời bừng bừng dâng lên dục vọng chinh phục.
Tiêu Chiến nhìn Lộ Vũ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm dã thú đại thúc, trong lòng nhất thời có chút khó chịu, giống như thứ yêu thích của mình bị người khác dòm ngó, cảm giác nguy cơ bất thình lình nhảy ra.
Lúc đầu, hắn vô tình quen biết Lộ vũ trong cái vòng luẩn quẩn của giới vũ đạo, lúc ấy Lộ Vũ không ngừng bám theo những người giàu có, còn muốn mình giúp gã giới thiệu, bất quá hắn liền hung hăng cự tuyệt, phỏng chừng quan hệ của hai người cũng đổ vỡ từ đó.
"Đây là bằng hữu của ta Vương... Bác." Tiêu Chiến định nói thẳng ra tên của dã thú đại thúc nhưng lại sợ đối phương thấy kỳ quái vì thế đơn giản, sửa lại tên cho y. Vương Nhất Bác nghe thấy hắn giới thiệu cũng chỉ nhíu mày một chút, không lên tiếng.
"Vương tiên sinh, xin chào, ta gọi là Lộ Vũ, là đồng sự trước kia của Tiêu Chiến, rất vui được gặp ngươi." Lộ Vũ đưa tay muốn bắt tay.
Nhưng đợi suốt nửa ngày, Vương Nhất Bác cũng không đưa tay tới, còn nhìn tay gã hỏi: "Ngươi muốn lấy cái gì?"
Tiêu Chiến và Lộ Vũ đồng thời lộ ra bộ mặt lúng túng, trong lòng hắn còn thầm gào to: Dã thú đại thúc ngươi thật quá mức tàn khốc mà! Còn Lộ Vũ thì khó chịu nghiến răng nghiến lợi: Mặc dù mặc đẹp nhưng trong ruột chỉ là đồ bỏ.
"Tiêu Chiến, bằng hữu của ngươi thực khôi hài." Lộ Vũ giả cười nói.
Tiêu Chiến âm thầm phẫn nộ, dã thú đại thúc rõ ràng là bộ dáng lãnh khốc, ngươi nhìn chỗ nào nói y khôi hài?!
"Ha hả, y không thường xã giao."
Cái gì gọi là không thường xã giao? Bị hắn hạ thấp uy tín Vương Nhất Bác không hài lòng, để biểu hiện mình rất giỏi xã giao, Vương Nhất Bác khụ một tiếng, bày ra bộ mặt hòa đồng hiếm thấy, nói một câu khen tặng: "Quần áo của Lộ tiên sinh thật đặc sắc!"
Lộ Vũ đối với y đang không hài lòng, bất quá nghe thấy y khen quần áo mình không khỏi có chút đắc ý: "Đây là lúc đi diễn ở Paris thuận tiện mua, năm nay thịnh hành màu xanh lá."
Vương Nhất Bác gật gật đầu: "Quả thật rất đẹp, nhìn giống như cây thông noel, nếu đội một cái nón có màu tương đồng, nhất định càng đẹp mắt hơn."
Nghe xong lời y nói mặt Lộ Vũ cũng tái lại, thầm nghĩ, người này khen với mắng người có gì khác nhau!
Tiêu Chiến ngồi một bên mím chặt môi, sợ mình sẽ bật cười thành tiếng, không biết dã thú đại thúc làm sao lại biết cây thông noel.
Liên tiếp bị làm xấu hổ, bằng hữu của Lộ Vũ rốt cuộc xuất hiện, đúng lúc giải cứu gã khỏi tình huống dầu sôi lửa bỏng.
Nhìn người bằng hữu kiêu căng Lộ Vũ, Tiêu Chiến thầm lắc đầu. Hắn và Lộ Vũ đã quen biết nhiều năm, biết rõ đối phương là người vì mục đích có thể không từ thủ đoạn, nhưng nhìn gã vì những thứ sáo rỗng đó mà làm ra nhiều hành vi không hề quý trọng bản thân như vậy Tiêu Chiến không thể chịu nỗi.
Trước khi rời đi, Lộ Vũ đột nhiên tới bên cạnh hắn nhỏ giọng nói: "Vương Bác là một nửa của ngươi à."
Tiêu Chiến giật mình nhìn gã, rốt cuộc hỏi ra vấn đề hắn khó hiểu suốt cả buổi: "Rõ ràng như vậy sao."
Lộ Vũ gật đầu, cuối cùng giận dữ nói: "Tiêu Chiến, cho tới nay ngươi luôn là người làm người khác ganh tỵ. Tuy ghen tỵ nhưng tận đáy lòng ta vẫn hi vọng ngươi có được hạnh phúc."
Mãi đến khi về đến nhà, Tiêu Chiến vẫn chìm trong mớ suy nghĩ của mình, hạnh phúc sao? Hạnh phúc của hắn là gì, không lẽ chính là người nam nhân bên cạnh?
Tiêu Chiến quay đầu nhìn lại, dã thú đại thúc nằm trên sô pha, gương mặt tái nhợt, người này lại say xe.
[Hoàn chương 43]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro