Chương 39: Phong hồi lộ chuyển ♥
Hai mắt Vương Nhất Bác híp lại chăm chú nhìn Tiêu Chiến suốt nửa ngày. Trong đầu có mấy ý niệm không ngừng lăn qua lăn lại nhưng trước sau vẫn không biết nên dùng biện pháp nào để đối phó tiểu tử không biết sống chết trước mặt, nhấn hắn xuống nước rồi ăn tươi? Hay là đem hắn vất lên bờ ao hung hăng chà đạp một phen? Hay là đưa dục vọng mình vào miệng hắn hảo hảo làm một trận? Cuối cùng những ý niệm này làm toàn thân Vương Nhất Bác trở nên căng thẳng, nhiệt huyết sôi trào trong cơ thể, quái vật khổng lồ bên dưới khố hạ một lần nữa ngẩng đầu nhe răng.
Tiêu Chiến biết những lời này của mình không khác nào nhổ lông trên đầu lão hổ, nhưng hắn nhịn không được, hơn nữa không phải có câu chẩm biên phong thực sao? Nếu hắn là bạn giường của Vương Nhất Bác thì hẳn y nên bị tác động đi!
Tiêu Chiến đáng thương căn bản chưa bao giờ có kinh nghiệm chẩm biên phong thực nên khi áp dụng liền không biết làm thế nào, cái này không phải lúc nào cũng có thể linh nghiệm. Nếu thực sự muốn đạt được thì ít ra phải chờ đến lúc đại thúc dã thú phải cực độ thõa mãn về tinh thần lẫn thể xác mới có thể a. Ngươi đem người ta đưa lên giữa không trung như vậy, muốn lên cũng không được xuống cũng không xong, có quỷ mới chịu thỏa hiệp với ngươi, này không phải chẩm biên phong, gọi là âm phong mới đúng!
Thấy biểu tình Vương Nhất Bác đột ngột biến hóa khó lường, Tiêu Chiến nuốt nuốt nước miếng, lặng lẽ lùi về sau vài bước tạo ra một khoảng cách với Vương Nhất Bác. Hắn thấy tình huống có chút không ổn, phải nhanh chóng chạy khỏi nơi nguy hiểm này a?
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tiêu Chiến vừa lui được hai bước, Vương Nhất Bác đã bật dậy, cánh tay dài kéo một phát làm bọt nước văng tứ tung, Tiêu Chiến mơ hồ bị túm lấy quăng lên bậc thang, mặc dù có nước làm lực cản giảm đi không ít khi va chạm nhưng sau lưng đập phải bậc thang lạnh lẽo cứng rắn vẫn làm hắn đau đến nhe răng.
Không chờ hắn kịp lấy lại tinh thần đã thấy trước mắt tối sầm, một cái bóng đen thật lớn phủ lên trên, cằm hắn bị nắm, miệng bị ép mở ra, một cái gì đó tràn ngập mùi vị nam tính lập tức vọt vào miệng hắn, vừa thô lại lớn không chút lưu tình xông thẳng vào khoang miệng, đâm thẳng tới tận cổ họng, nháy mắt hít thở không thông làm Tiêu Chiến hai mắt trợn trắng vừa nôn khan.
Vương Nhất Bác không phải không thấy bộ dáng chật vật của hắn, nhưng trong lòng y lúc này đang chứa một bụng lửa, nghĩ đến vật nhỏ này lúc nào cũng nghĩ tới việc phải về địa cầu y liền tức giận đến muốn giết người, cơn tức lấn át hết lí trí làm y chỉ biết hướng tới Tiêu Chiến mà xả giận.
Cự vật thô dài không ngừng tiến nhập vào miệng Tiêu Chiến, cho dù trong lúc giãy giụa làm nó chạm vào răng nanh làm y cũng không sung sướng gì nhưng Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục đâm vào không ngừng, không hề có nửa điểm lưu tình.
Chà đạp như vậy không biết bao lâu, Tiêu Chiến nghĩ mình sẽ bị đâm đến chết nên từ bỏ giãy giụa, giống như một con rối gỗ mặc cho Vương Nhất Bác nắm miệng hắn tiếp tục vận động. Mãi đến khi một dòng chất lỏng bắn vào khoang miệng hắn, Vương Nhất Bác mới rút ra, tùy ý Tiêu Chiến nhu nhược ngã xuống bên cạnh ao.
Tiêu Chiến thở hổn hển, hai mắt phủ một tầng sương mù nhìn thẳng lên trần nhà, bạch trọc tràn ra bên khóe môi đã sưng đỏ, làm Vương Nhất Bác đứng bên cạnh lại hít sâu một hơi, cơn tức vừa hạ xuống lại nhanh chóng bốc lên.
Vương Nhất Bác nhướng mày, đem thân thể mềm nhũn của hắn nâng khỏi mặt nước, lấy khăn tới tự tay lau người cho hắn, sau khi trải qua một phen mãnh liệt xâm phạm này, Vương Nhất Bác đã nhận ra một chuyện: cho dù tiểu gia hỏa này có chọc giận y đến cỡ nào y nhiều lắm cũng chỉ có thể dùng phương pháp làm yêu kịch liệt để trừng phạt mà thôi, còn các loại tra tấn tàn khốc khác y quả thực không thể ra tay nổi.
Thấy đôi mắt Tiêu Chiến vẫn vô thần như cũ, gương mặt lạnh băng thoáng ôn nhu đi một chút, dùng âm thanh không được tự nhiên nói: "Ngươi phải ngoan một chút."
Tiêu Chiến hung hăng trừng mắt liếc, sau khi cơ thể có lại chút thể lực mới bắt đầu giãy dụa tiến lại ao nước: "Ta chính là không ngoan đấy, ngươi muốn làm chết ta sao?"
Buổi chiều vừa mới nói sẽ không làm tổn thương hắn, thế hành động vừa rồi là gì, cầm thú chính là cầm thú, lời nói căn bản không có tý nào đáng tin!
Vương Nhất Bác vốn lo lắng Tiêu Chiến bị hành vi quá mức kích động của y dọa ngốc, bất quá nhìn thấy hắn khôi phục rống to như vậy, ngược lại lại thấy yên tâm, tiểu tử kia bề ngoài rất nhỏ gầy nhưng trong lòng lại rất mạnh mẽ, có vẻ như vẫn còn tiềm năng phát triển.
"Nước lạnh." Đối với tiếng gào của Tiêu Chiến, y làm như không nghe thấy, vươn tay dễ dàng kéo hắn ra khỏi mặt nước.
"Chết tiệt, thả ta ra!" Bị ôm lơ lửng trên mặt nước Tiêu Chiến nhịn không được chửi ầm lên.
"Trễ như vậy còn muốn tiếp tục ngâm nước?" Vương Nhất Bác cau mày, không hài lòng nhìn hắn.
"Ngươi bắn vào miệng ta, ghê tởm muốn chết, ta phải súc miệng!" Vừa rồi hắn chỉ kịp ói ra một ít nhưng vẫn chưa súc miệng, hiện tại khoang miệng dính dính thứ đó, khó chịu muốn chết.
Không ngờ tới đáp án lại như vậy, Vương Nhất Bác nhíu mày, sắc mặt rốt cuộc hiện lên một ý cười nhợt nhạt, thực ác liệt nói: "Không cần súc, lát nữa còn dùng tới."
Nghe thấy Vương Nhất Bác nói lát nữa còn dùng tới cái miệng của hắn, Tiêu Chiến cảm thấy toàn thân mình lạnh run, chết tiệt, hắn vừa rồi muốn lấy lòng y mới khẩu giao, này rõ ràng tự mình ép mình vào tử lộ mà!
Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác lau khô sau đó mang tới giường, kéo chăn qua liền trùm kín lấy mình, chỉ chừa một đôi mắt đen thui chăm chú quan sát Vương Nhất Bác đi tới đi lui lấy nước cho hắn.
Chờ đến khi một ly nước ấm đưa tới trước mặt, Tiêu Chiến mới miễn cưỡng đưa tay tới cầm lấy, vừa uống một ngụm nước đã nghe thấy Vương Nhất Bác hỏi hắn.
"Vì cái gì phải về?"
Tiêu Chiến hừ một tiếng, ngắn gọn đáp: "Đó là nhà của ta."
"Chỉ cần ngươi nguyện ý, nơi này chính là nhà của ngươi." Vương Nhất Bác gằn từng tiếng nghiêm túc nói.
Tiêu Chiến thừa nhận khi nghe thấy những điều này hắn có chút cảm động, nhưng xem nơi này là nhà thì sao chứ, bọn họ vốn là người của hai thế giới bất đồng.
"Ta không có dáng người cao hai mét, cũng không thể biến thân, quan trọng hơn, ta sống tới tám mươi tuổi đã là rất thọ rồi."
Vương Nhất Bác đưa tay nhu nhu đầu hắn: "Này không phải vấn đề."
"Sao lại không phải vấn đề, cho dù ta xem nơi này là nhà thì sao chứ, ngươi xem ta là gì, một con sủng vật."
"Ngươi là người của ta." Vương Nhất Bác không hài lòng nhắc lại, ngay từ đầu y đã không đối xử với Tiêu Chiến như sủng vật.
Tiêu Chiến nặng nề hừ một tiếng, quay đầu không thèm nhìn y.
"Muốn trở về như vậy? Nơi đó có người quan trọng sao?" Vương Nhất Bác bình tĩnh hỏi, y biết nhân loại cũng giống người ở Nạp Tây đại lục, rất cố chấp trong vấn đề gia đình.
Tiêu Chiến nhướng mày, người quan trọng? Từ sau khi nổi tiếng, hắn quả thực đi lại với không ít người, nhưng người tạo cho hắn có cảm giác quan trọng, cơ bản là không có.
Cho tới nay, hắn luôn sống cô độc, nghĩ tới Tiêu Chiến không thể không cảm khái mà thở dài.
Nhưng nghe thấy Vương Nhất Bác hỏi như thế lại ma xui quỷ khiến làm hắn gật đầu: "Đúng vậy, có người quan trọng vì thế ta phải trở về."
Sắc mặt Vương Nhất Bác rõ ràng trầm hẳn xuống: "Là người thế nào?"
Tiêu Chiến trừng mắt, bắt đầu trợn tròn mắt nói dối: "Ta muốn cùng nàng sống chung cả đời."
Y đột nhiên nhớ tới bản báo cáo của Lam Đặc, nhân loại sau khi trưởng thành sẽ tìm kiếm bầu bạn, kết làm vợ chồng, sống với nhau cả đời... Vì thế, Vương Nhất Bác lại một lần nữa bị chọc giận, bất quá lần này y không nổi trận lôi đình mà cười lạnh một tiếng: "Muốn về cũng không phải không được..."
Tiêu Chiến nghe thấy y nói vậy vẻ mặt lập tức sáng bừng, mong chờ nhìn y.
"Ngươi phải lấy lòng ta trước." Vương Nhất Bác bán dựa vào đầu giường, nằm ngửa thân mình hướng hắn ngoắc ngoắc tay: "Làm ta thoải mái, nói không chừng ta sẽ đáp ứng ngươi."
"Thật sao?" Tiêu Chiến bò ra khỏi chăn, ngồi xổm dậy khó tin hỏi y.
"Thật." Vương Nhất Bác không hờn giận gật đầu.
"Nói phải giữ lời." Tiêu Chiến tiếp tục xác nhận.
"Dĩ nhiên." Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi tiếp tục gật đầu, lại bổ sung thêm một câu: "Ngươi phải làm ta thoải mái."
Tiêu Chiến nuốt nuốt nước miếng, trong lòng tuy vui sướng nhưng lại có nhiều hoài nghi hơn, Vương Nhất Bác thực sẽ cho hắn về sao? Có thể thật sao? Mặc kệ, có đáp ứng hay không vẫn phải thử trước đã.
Nếu trong lòng đã có chủ ý, Tiêu Chiến đương nhiên sẽ dốc toàn lực đối phó người này, không phải muốn thoải mái sao, đây cũng không phải vấn đề quá khó khăn.
Nhìn thấy dã thú lõa thể nằm trên giường, Tiêu Chiến gãi gãi đầu, thật sự là không biết nên làm thế nào. Đối với chuyện chăn gối hắn rất ít khi nghiên cứu, lúc này suy nghĩ hết nửa ngày cũng không biết làm thế nào để câu dẫn người này, sớm biết có ngày như vậy thời gian học đại học hắn nên cùng bạn cùng phòng xem nhiều AV một chút a!
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của hắn, khóe môi Vương Nhất Bác hơi nhếch lên, ánh mắt kia dường như đang cười nhạo hắn.
Tiêu Chiến cắn răng, đứng dậy nâng một chân bước ngang qua người Vương Nhất Bác, ngồi lên bụng y. Làn da Tiêu Chiến có chút lạnh lúc này ngồi xuống chạm vào người Vương Nhất Bác liền có cảm giác nóng bỏng như ngồi xuống một cái lò lửa.
Tiêu Chiến luyện vũ một thời gian dài, thân hình tự nhiên rất dẻo dai, tuy rằng thon dài hơi gầy nhưng cũng không phải dạng da bọc xương, hơn nữa khoảng thời gian gần đây lại lười luyện tập, người có thêm một tầng thịt, lúc này đặt mông ngồi xuống trên người Vương Nhất Bác, ý tưởng đầu tiên xuất hiện trong đầu y là cảm giác non mịn mềm mại làm y rất muốn hung hăng cắn một ngụm.
Về phần Tiêu Chiến cuối cùng có hấp dẫn thành công hay không chỉ có bọn họ biết.
Trong ánh nắng ấm áp của buổi sáng, thư các trên lầu, Lam Đặc đang ngồi một bên sắp xếp văn kiện vừa báo cáo tình hình kinh doanh cho Vương Nhất Bác. Y ngồi im lặng lắng nghe, lúc Lam Đặc ngừng lại, đột ngột lên tiếng: "Bên đám lão nhân Vương gia có động tĩnh gì không?"
"Ý ngươi là Tiêu Chiến...?" Lam Đặc là người thông minh, người chủ tử quan tâm không nhiều, trong khoảng thời gian này chủ yếu là Tiêu Chiến, vì thế ông dễ dàng đoán ra chủ tử muốn hỏi cái gì: "Bọn họ đương nhiên phản đối quyết liệt rồi, này không phải ngươi đã dự đoán trước sao?"
"Không nói tới việc vạch tội ta sao?" Vương Nhất Bác tiếc nuối hỏi.
"Ta nghĩ bọn họ không dám làm vậy đâu." Đối với ý tưởng độc ác của chủ tử, Lam Đặc tập mãi cũng thành thói quen.
"Thế dọa bọn họ một chút thì sao?" Vương Nhất Bác thưởng thức một cây bút bi, thuận miệng nói.
"Hù dọa lão nhân gia là hành vi không có đạo đức..." Lam Đặc mặt không biểu tình nhắc nhở.
"Ngươi giúp ta chuẩn bị một phi thuyền, ta mang tiểu tử kia đi ngoạn địa cầu một chuyến." Cuối cùng Vương Nhất Bác nói như vậy.
Lam Đặc trừng to mắt, khó tin nhìn Vương Nhất Bác: "Chủ tử, ngươi lại làm ra cái chuyện không có nhân tính này sao?" Nếu chủ tử rời đi, không phải nói mọi chuyện đều do ông xử lý sao, này sao được chứ!!
Vương Nhất Bác cười nhạt một tiếng: "Nhân tính là cái gì? Ta có sao?" Thấy Lam Đặc bộ dạng xám tro, Vương Nhất Bác hảo tâm cười nói: "Đi chuẩn bị đi."
[Hoàn chương 39]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro