Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Hoạt động ban đêm ♥

Nhiều phòng như vậy lại cố tình ngủ chung một phòng, tên Vương Nhất Bác nãy rõ ràng có tâm tư của họ Tư Mã mà, mang hắn tới một nơi xa như vậy, mục đích cũng quá rõ ràng, Tiêu Chiến ngồi trên lớp chăn bông mềm mại tức giận nghĩ.

Bất quá Vương Nhất Bác chuẩn bị ngoằn ngoèo như vậy để ăn hắn thật đúng là dụng tâm lương khổ mà. Nếu như y đã muốn thì lúc ở nhà có thể trực tiếp kéo hắn lên giường mà chà đạp n lần. Nhưng y lại không làm như vậy mà chờ có dịp đi công tác xa dẫn hắn theo.

Chẳng lẽ y muốn xây dựng bầu không khí lãng mạn "thế giới của hai người" sao?

Nằm ngã xuống giường lăn lăn thêm mấy vòng, thầm nghĩ, chính mình có phải đang mê muội không? Biết rõ dụng tâm của Vương Nhất Bác, biết rõ chính mình có lẽ sẽ bị ăn luôn nhưng tâm tình lúc này lại không giống như lúc vừa tới, khi nghe từ miệng Vương Triết nói muốn quan hệ liền có phản ứng ghê tởm cùng cực.

Chẳng lẽ vì đối phương là Vương Nhất Bác? Chẳng lẽ trong lòng mình, Vương Nhất Bác đã có sự tồn tại đặc biệt? Tiêu Chiến đưa tay đặt lên ngực mình, có chút khó tin tự hỏi.

Ngoài cửa sổ bóng đêm đã bao trùm, ngọn đèn trong phòng phát sáng rực rỡ, bề ngoài Tiêu Chiến trông có vẻ rất bình tĩnh kỳ thực trong lòng lại vô cùng buồn bực.

Buồn bực chồng lên buồn bực, nằm không bao lâu liền mơ màng thiếp đi, đang lúc hắn bắt đầu leo lên phi thuyền bay về địa cầu lại bị một trận lay động làm tỉnh giấc.

Mở ra đôi mắt còn mông lung vì buồn ngủ, thân hình cao lớn của Vương Nhất Bác xuất hiện phía trên, che đi phần lớn ánh sáng, cho dù đối lưng với ánh sáng vẫn có thể dễ dàng nhận ra đôi mắt thú sáng rực của đối phương.

Mái tóc đen dài còn tích bọt nước, đường cong duyên dáng của chiếc cổ, lồng ngực rộng lớn, rắn chắc, thắt lưng thon gọn được quấn quanh bằng một chiếc khăn nhỏ, còn có một đôi chân thon dài lộ ra...

Tiêu Chiến nuốt nước miếng, tư thế này của Vương Nhất Bác, ánh mắt, còn có phần cơ bắp để lộ ra dường như đang chuẩn bị chờ sức phát động, đây rõ ràng là bộ dáng động dục đúng chuẩn a!

Lặng lẽ xê dịch một chút, Tiêu Chiến miễn cưỡng bày ra một nụ cười so với khóc còn khó xem hơn: "Này, ngươi... ngươi đã về rồi sao, có phải muốn ngủ trên giường không? Thật có lỗi, ta nhường cho ngươi ngay!" Vừa nói vừa chuẩn bị trốn qua lỗ hổng dưới cánh tay Vương Nhất Bác.

"Muốn chạy?" Vương Nhất Bác nhíu mày, cánh tay vốn đang chống cả thân mình lập tức hạ xuống, cả cơ thể xích lõa ngay lập tức đè ép xuống.

Tiêu Chiến bị một cơ thể khổng lồ đè lên, lập tức gào khóc: "Nặng muốn chết, nặng chết người a!" Cảm giác toàn bộ xương cốt trong cơ thể bị nát vụn.

Vương Nhất Bác tựa đầu vào trên vai hắn, có chút vui sướng khi thấy người gặp họa: "Xem ngươi chạy được không."

Tiêu Chiến liếc mắt xem thường, nếu không chạy thì phải ngoan ngoãn chờ ngươi đến đâm chết ta sao. Nhìn cơ thể ngươi kìa, cả cái nho nhỏ của ngươi nữa, còn không phải hai ba phát đã đâm chết ta mới lạ! Ngọ nguậy một chút, Tiêu Chiến bi thương phát hiện mình đã bị đè cứng ngắc, khó thở nói: "Vương Nhất Bác, ngươi cút ngay cho ta."

Thân mình Vương Nhất Bác hơi nâng lên, nhưng vẫn không rời đi, nghiêng đầu ngửi ngửi cổ Tiêu Chiến, miễn cưỡng nói: "Ngươi cho ta làm." Vừa nói vừa dùng bộ phận phía dưới cọ cọ vào người hắn.

Tiêu Chiến đại quẫn, ngươi là đồ cầm thú a, sao lại trực tiếp như vậy, cũng không biết vòng vo thêm một chút à! (Từ Vương gia trang viên bay hơn nửa cái tinh cầu đến Tây Nhĩ Trạch, còn chưa đủ vòng vo à, ngươi không phải muốn y bồi tới tận địa cầu mới được đi!)

Đột nhiên nhớ tới lần trước tên cầm thú này cọ loạn một trận trên người hắn rồi bắn ra, Tiêu Chiến mừng rỡ nói: "Được, cứ làm như lần trước ấy."

Tiêu Chiến nhắc tới chuyện lúc trước, Vương Nhất Bác lại đột nhiên hừ lạnh một tiếng, chống tay lên nhìn hắn: "Lần trước căn bản là không có làm."

Ách... người này biết rồi a!

"Ngươi đi hỏi người khác à?" Tiêu Chiến ngây ngốc hỏi, sau đó lại lập tức lúng túng, thầm nghĩ, loại vấn đề này sao có thể tùy tiện hỏi a, rõ ràng liên quan tới vấn đề mặt mũi nam nhi.

Quả nhiên Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Việc này có thể đi hỏi người khác được sao?" Có trời mới biết, y quả thực không đi hỏi người, nhưng có hỏi máy tính a!

Ngày đó xem xét tư liệu xong mới biết được làm tình là thế nào. (Thú nhân bọn họ bình thường hóa về dạng thú sau đó mới giao hợp, rất ít khi làm ở dạng thú nhân cũng có nhưng rất ít, chỉ là đại thúc không biết thôi! o(╯□╰)o)

Nếu đại thúc đã biết làm thế nào, cũng kiên quyết phải làm, Tiêu Chiến đương nhiên không có biện pháp ngăn cản. Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng tới lúc sắp xảy ra Tiêu Chiến lại muốn đổi ý.

Hắn đúng ra nên rời khỏi Vương gia, nên đi theo Hạ Tạp Áo mới đúng.

Nhưng tới bây giờ thì chuyện gì cũng muộn rồi, hết thảy đều là lựa chọn của mình, căn bản không còn cơ hội thay đổi quyết định nữa. Hơn nữa hắn cũng vừa phát hiện ra, Vương Nhất Bác cũng có vị trí đặc biệt trong lòng hắn, nhưng tột cùng đặc biệt như thế nào vẫn còn phải nghiên cứu thêm.

Không biết có phải do thói quen hay không, Vương Nhất Bác vẫn thích dùng mủi ngửi hắn, ngửi mặt, ngửi cổ sau đó thẳng một đường đi xuống. Tuy rằng đối phương là thú nhân nhưng vẫn là một nam nhân chân chính, bị một người nam nhân cọ tới cọ lui trên người mình, Tiêu Chiến vẫn có một chút bài xích.

Mặc dù bài xích nhưng vẫn chưa đến mức ghê tởm, đặc biệt khi Vương Nhất Bác dùng đầu lưỡi liếm lên yết hầu hắn, một trận tê dại lập tức lướt dọc theo cơ thể, làm cơ thể Tiêu Chiến khẽ run.

Môi Vương Nhất Bác quyến luyến trên cổ một hồi bắt đầu chạy tới trên môi hắn, đầu lưỡi linh hoạt liếm lên cánh môi, cảm giác chủ nhân nó không có ý muốn trốn tránh mới an tâm phủ lên.

Đây đương nhiên không phải nụ hôn đầu tiên của Tiêu Chiến. Hắn trước kia cũng từng quen bạn gái, trong ấn tượng nụ hôn với con gái có cảm giác vô cùng mềm mại, yếu ớt giống như ăn kẹo đường.

Lúc này Vương Nhất Bác mang tới cho hắn một nụ hôn tràn ngập bá đạo vô cùng lạ lẫm, cảm xúc này, không quá mềm mại lại vô cùng mãnh liệt, nó làm người ta phải dựng đứng lông tơ toàn thân, tâm tư bị kịch liệt xâm chiếm, bá đạo, hung hăng, làm người ta có cảm giác bị giữ lấy triệt để.

Tiêu Chiến bị mất phương hướng, đôi tay không biết từ khi nào đã vòng lên bả vai Vương Nhất Bác, đầu lưỡi từ thụ động dần dần bị dẫn dắt vô thức đáp lại, tất cả mọi chuyển biến cứ thế xảy ra.

Đầu lưỡi hai người dây dưa cùng nhau, kịch liệt hút lấy hô hấp đối phương, cảm giác toàn thân đang chìm đắm trong một loại ma túy, chỉ biết muốn nhiều hơn nữa, mãi đến khi hít thở không thông mới quyến luyến tách ra, nước bọt từ đầu lưỡi hai người kéo ra thành một sợi chỉ bạc.

Tiêu Chiến cảm thấy toàn bộ không khí trong phổi bị rút ra hết, không thể không mở miệng thật to cố gắng thở phì phò, không chờ hắn hít được hai hơi đôi môi Vương Nhất Bác lại một lần nữa tập kích.

Giết người a! Hắn không muốn trở thành người đầu tiên chết vì hôn môi đâu!

Kỳ thật đây không phải là nụ hôn đầu của Tiêu Chiến, nhưng tuyệt đối chính là nụ hôn đầu của Vương Nhất Bác. Tuy rằng không phải y không có dục vọng, nhưng y phải quản lý rất nhiều chuyện trong gia tộc, loại hôn môi này đối với Vương Nhất Bác đúng là lần đầu tiên biết đến. Nếu không phải hôm nọ nhìn thấy giới thiệu trên cơ sở dữ liệu y cũng không nghĩ tới việc này.

Bất quá, cảm giác hôn môi với tiểu gia hỏa này rất thoải mái, làm y trong nháy mắt đã nghiện!

Tiêu Chiến đang lúc bị hôn đến choáng váng đầu óc, đột nhiên nghe thấy một tiếng "tê", đó là âm thanh vải dệt bị xét nát, giãy giụa đẩy Vương Nhất Bác ra, Tiêu Chiến cúi xuống nhìn quần áo mình lập tức liếc mắt xem thường.

Bởi thế hắn mới ghét nhất là dạng nam nhân như dã thú, kích động thì cứ kích động, nhưng vì sao lại dùng hành động xé quần áo để biểu đạt hưng phấn cơ chứ? Quần áo hắn đã biến thành một mớ giẻ rách, lẻ tẻ vài mảnh còn sót lại dính trên người, xuân cảnh trước ngực đã lộ ra, hấp dẫn ánh mắt hai người.

Vương Nhất Bác chính là phái người hành động, nếu bị hấp dẫn đương nhiên sẽ không chút khách khí mà đoạt lấy. Lúc môi y ngậm lấy hạt đậu đỏ, Tiêu Chiến nhịn không được hừ nhẹ một chút, cơ thể lại run rẩy nhiều hơn. Phản ứng mẫn cảm như vậy lại càng kích thích Vương Nhất Bác, y lại càng không khách khí ngậm lấy, nghiến cắn, một tay đưa lên an ủi bên kia bị vắng vẻ.

Một tay còn lại cũng không nhàn rỗi, một đường tiến thẳng xuống dưới sờ soạng mãi đến khi chạm vào vật nhỏ đang ngẩng đầu dưới bụng Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đưa tay lên che mắt, ảo não nghĩ, nam nhân quả nhiên là loại động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, thân thể chỉ bị kích thích một chút mà dục vọng đã không thể kiềm chế được.

Lúc bàn tay Vương Nhất Bác nắm lấy vật nhỏ nóng bỏng kia, Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, cơ thể cũng không tuân theo ý muốn cong lên như dây cung, muốn được nhiều khoái hoạt hơn.

Từ lúc tới thế giới này, dục vọng bình thường của nam nhân luôn bị bỏ quên, lúc này bị khơi mào, cảm giác mãnh liệt như một con mãnh thú gào thét, trong chớp mắt nuốt sống hắn.

Chìm đắm trong kích động, Tiêu Chiến khẽ nâng đầu lên, hé mắt nhìn Vương Nhất Bác một cái, nhưng cái liếc mắt này lại giống như một gáo nước lạnh, làm hắn đang chìm đắm trong dục vọng tràn ngập màu phấn hồng chớp mắt tỉnh lại.

Lúc này trên người hắn hoàn toàn không còn vật gì che đậy, Vương Nhất Bác cũng đồng dạng như vậy, cơ thể xích lõa bán đặt trên mình hắn, tứ chi dây dưa, da thịt ma sát lẫn nhau vốn là chuyện vô cùng thoải mái.

Chính là vừa rồi Tiêu Chiến liếc mắt một cái liền nhìn thấy một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

"Thứ kia của ngươi thô như vậy, làm sao có thể đút vào a!!!!" Tiêu Chiến hoảng sợ vạch trần vấn đề nguy hiểm nhất này.

Bị Tiêu Chiến bất ngờ rống lên kinh tâm động phách như vậy, Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn lại chú em nhỏ của mình, cảm thấy nó rất hoàn hảo a. Tuy rằng có lớn nhưng cũng đâu thái quá, không phải nam nhân nào cũng hi vọng chổ đó lớn một chút sao, hơn nữa tiểu tử này vẫn có thể tiếp nhận được nó mà, rất đáng khen ngợi. (Đại thúc, ngươi to lớn như vậy tiểu Chiến có thể chống đối lại ngươi được sao? ORZ...)

Vương Nhất Bác cũng không bận tâm tới phản ứng của Tiêu Chiến, hai tay nâng một cái liền làm hắn lật người lại, đưa lưng về phía mình.

Tiêu Chiến bị đổi tư thế như vậy càng la lối dữ dội hơn, tuy trong lòng muốn là một chuyện nhưng thực tế lại là một chuyện khác: "Không được a, không được, cái đó của ngươi rất thô." Vừa thô lại dài, rõ ràng là một hung khí có lực sát thương rất mạnh a!

"Có thể." Vương Nhất Bác nghiêm túc trả lời.

"Cái gì mà có thể, trừ phi ngươi làm nó nhỏ đi một chút." Tốt nhất là cứ biến lớn cỡ con giun ấy, Tiêu Chiến hiển nhiên bị hoảng sợ tới phát điên rồi, bắt đầu vô cớ gây rối.

Vương Nhất Bác im lặng không nói gì, tiểu gia hỏa này thực sự nghĩ y là một con quái thú muốn biến gì là biến hay sao? Hơn nữa thứ này nếu thực sự nhỏ đi thì còn có thể dùng hay sao?

Nâng tay vỗ vào cánh mông trắng nõn muốn trừng phạt một chút, "ba" một tiếng vang dội, sau đó lại hiếu kì vạch hai cánh mông lộ ra khe hở, thấy rõ ràng nơi sắp tiếp nhận mình...

Vương Nhất Bác nuốt nước miếng, lập tức giống như bị mê hoặc chậm rãi cúi đầu, vươn đầu lưỡi ở nơi mẫn cảm nhẹ nhàng liếm qua, toàn thân Tiêu Chiến lập tức siết chặt.

Tiêu Chiến vùi đầu vào đống gối mềm mại, cắn chặt răng, tim đập thình thịch. Thôi mặc kệ đi, thế giới này có nhiều nhân sủng như vậy lại chưa nghe có ai vì làm tình mà chết, cùng lắm thì tới bệnh viện của Hạ Tạp Áo nằm vài ngày là được.

Tiếp đó, Tiêu Chiến cảm thấy nơi sắp được sử dụng ở mông mình bị thoa một lớp thuốc mỡ mát lạnh, Tiêu Chiến hơi run rẩy, quay đầu ra sau hỏi: "Đó là cái gì?"

"Thứ làm ngươi sẽ không bị thương." Vương Nhất Bác vừa trả lời hắn vừa nghiêm túc bôi thuốc.

Cảm giác mát lạnh từ bên ngoài dần dần lan tràn vào bên trong, Tiêu Chiến kinh ngạc phát hiện nơi đó vốn ngay cả một ngón tay của Vương Nhất Bác nhét vào còn khó khăn, sau khi có thứ dược kia lại dễ dàng tiếp nhận ba ngón tay, lại còn có một cảm giác rất kỳ lạ, lúc ngón tay Vương Nhất Bác tiến tiến xuất xuất quấy đảo bên trong. Tiêu Chiến đã muốn mặt đỏ tai hồng, có chút khó thở, dục vọng bên dưới lại một lần nữa kích thích không thể chịu nỗi.

Chẳng lẽ thuốc này có công hiệu làm cúc hoa co giãn? Thế sau khi co giãn còn có thể hồi phục như cũ không a! Tiêu Chiến buồn bực nghĩ, hắn không cần một cái cúc hoa bị giãn rộng toát đâu!!!

Vương Nhất Bác cảm thấy huyệt khẩu kia đã trở nên vô cùng mềm mại mới bắt đầu động thân, đem hung khí nóng bỏng cứng ngắc của mình chuẩn bị tiến thật sâu vào tiểu huyệt hấp dẫn kia, cẩn thận cọ cọ ở bên ngoài.

Tiêu Chiến nguyên bản đã cắn răng chờ đợi y tiến vào, nhưng chờ nửa ngày vẫn không có cảm giác gì. Hành động chậm chạp như vậy lại càng làm hắn có áp lực tâm lý dữ dội hơn, vì thế nhịn không được quay đầu lại quát: "Ngươi rốt cuộc có vào hay không... A!" Nói xong tiếng cuối cùng, Tiêu Chiến đột ngột hét thảm một tiếng.

Tên đại gia hỏa kia đã đâm vào trong!

Cái nơi bí ẩn ngay cả chính mình cũng chưa từng chạm tới lúc này lại đang ngậm lấy dục vọng thiêu đốt của một nam nhân, loại cảm giác vô cùng kì dị này làm hắn không nói nên lời. Có xấu hổ, có căm phẫn, có bất đắc dĩ, nói chung là ngũ vị trộn lẫn.

Song song với nội tâm phức tạp của Tiêu Chiến, cảm giác của Vương Nhất Bác ngoại trừ thích vẫn là thích. Bởi vì tác dụng của dược phẩm nên huyệt khẩu đã trở nên vô cùng mềm mại cùng co giãn, cảm giác chính mình vọt vào bên trong bị gắt gao hút lấy, hơn nữa theo mỗi lần Tiêu Chiến hô hấp thông đạo lại theo tiết tấu đó mà co rút, kẹp chặt làm y suýt chút nữa hôn mê.

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, thử giật giật một chút, bắt đầu động tác chuyển động ra vào. Nhưng thật sự bởi vì quá sung sướng, sau một vài cái nhấp Vương Nhất Bác đã cảm thấy thắt lưng mình tê rần, đầu óc tê liệt trong chốc lát, sau đó... y liền bắn!

Tiêu Chiến vẫn đang vùi đầu hừ nhẹ, trong lòng cật lực áp chế lại cảm giác quỷ quái kia, nhưng trăm triệu lần cũng không thể tưởng tượng được, Vương Nhất Bác chỉ mới động vài cái đã bắn thứ dịch ấm áp gì đó thẳng vào trong cơ thể hắn.

Không... không phải chứ? Chỉ vậy là xong rồi sao? Tiêu Chiến ngây ngốc ngẩng đầu lên, quay đầu lại liếc mắt nhìn tên cầm thú đang quỳ áp lên người mình, đại ca, ngươi... ngươi này cũng quá nhanh đi.

Tiêu Chiến muốn cười, lại ngại sắc mặt không tốt chút nào của Vương Nhất Bác nên không dám.

Vương Nhất Bác cũng không ngờ mình lại nộp vũ khí đầu hàng nhanh đến như vậy, hơn nữa tiểu gia hỏa kia rõ ràng đang mang bộ dạng nghẹn cười đến khó chịu. Vì thế ảo não đem cả người đè lên người Tiêu Chiến, không chịu đứng dậy.

"Uy, ngươi đứng lên, nặng như heo vậy!" Cảm giác liên kết bên dưới làm Tiêu Chiến có chút không dễ chịu, loại cảm giác dây dưa quá mức thân mật này làm hắn có cảm giác xa lạ không được an toàn cho lắm.

"Không dậy nổi." Vương Nhất Bác rầu rĩ cự tuyệt, lúc này y cảm thấy vô cùng mất mặt.

"Ngươi bắn cũng bắn rồi, chẳng lẽ muốn đè chết ta để diệt khẩu sao!" Tiêu Chiến bắt đầu ngọ nguậy, nhưng nhanh chóng phát hiện ra có điểm bất thường. Hắn cũng chỉ mới ngọ nguậy một chút, thắt lưng cũng vặn vẹo tý thôi mà vật thể đang trong cơ thể hắn lại lập tức có lại tinh thần, này cũng nhanh quá đi! Có cảm giác vẫn là chính mình dụ dỗ y?

Vương Nhất Bác rên một tiếng, nguyên bản y còn đang kiểm điểm nguyên nhân thất bại của mình, dục vọng lại dựng lên trong nháy mắt, độ ấm trong cơ thể Tiêu Chiến giống như muốn hòa tan y, lại làm y một lần nữa không thể khống chế.

Vương Nhất Bác cắn răng kéo toàn bộ dục vọng mình ra khỏi cơ thể Tiêu Chiến, nhanh chóng lật người hắn lại để hai người đối mặt nhau, sau đó lại khẩn cấp đâm vọt vào trong.

"Ân..." Tiêu Chiến bị đâm làm cả người vọt lên trên một chút, lại lập tức bị hai tay Vương Nhất Bác cố định ở thắt lưng kéo lại, ý thức dường như trong nháy mắt bị tống ra ngoài. Tiêu Chiến phát hiện tư thế đối mặt thế này càng làm hắn cảm thấy lúng túng hơn, xấu hổ nhiều thêm gấp bội, hắn muốn đưa tay che mặt lại, không muốn nhìn tới thì trong nháy mắt cả người bị Vương Nhất Bác bế đứng lên, ngồi hẳn vào trong lòng y, từ trên cao rơi xuống, tiếp nhận trọn vẹn va chạm mãnh liệt của y. Tư thế như vậy, dễ dàng làm cho dục vọng khổng lồ của Vương Nhất Bác tiến vào cơ thể hắn càng sâu hơn.

"Không..." Chìm trong va chạm liên tục, ý thức dần dần mất đi, cảm giác bừng bừng trong cơ thể cũng không thể tiếp tục bỏ lơ, loại cảm giác khoái cảm mãnh liệt khi tiếp xúc với tình dục này Tiêu Chiến hoàn toàn không ngờ tới.

Cơ thể hành động theo bản năng, mỗi lần Vương Nhất Bác rút ra hắn lại vặn vẹo mông như muốn được nhiều hơn, cơ thể dường như đã hoàn toàn không thể khống chế được nữa. Tiêu Chiến không dám tưởng tượng bộ dáng của mình lúc này, hẳn là giống như một quý bà dâm đãng đi.

Trải qua một lần phát tiết nhanh chóng, lần này Vương Nhất Bác biểu hiện phi thường dũng mãnh. Sau một thời gian dài chuyển động không ngừng vẫn đứng thẳng cứng ngắc như cũ, mà Tiêu Chiến đã chịu không nỗi kích thích mà bắn hai lần, thân thể đã muốn bủn rủn không còn cảm giác.

"Ngươi là tên cầm thú chết tiệt, còn không chịu dừng lại." Tiêu Chiến bị bắt biến hóa tư thế vài lần, lúc này bị y đùa nghịch thành tư thế quỳ úp sấp, thắt lưng uốn cong nâng mông lên cao nghênh đón va chạm của đối phương.

Cầm thú chết tiệt, quả thật đúng là thú mà, đối với tư thế thú giao lại đặc biệt hưng phấn như vậy, đã giữ được một khoảng thời gian dài!

Tiêu Chiến bi thương phát hiện ra, cơ thể mình bởi vì luyện tập vũ đạo nên phi thường mềm dẻo, bị tên cầm thú này gây sức ép lung tung thế nào cũng có thể chịu được. Vương Nhất Bác hiển nhiên cũng phát hiện ra điểm này vì thế càng gây sức ép đến chết đi sống lại.

"Ngoan, rất nhanh thôi." Vương Nhất Bác phủ xuống bên sườn hắn vô số nụ hôn, muốn an ủi hắn một chút.

"Vừa rồi ngươi cũng nói rất nhanh!" Kết quả hết nửa ngày vẫn chưa xong, tên cầm thú lừa đảo. Tiêu Chiến vừa mắng xong, khoái cảm từng chút từng chút tích tụ trong cơ thể một lần nữa bạo phát: "Ân..." chỉ thấy hắn cắn môi rên lên, cổ ngưỡng cao lộ ra đường cong duyên dáng, thừa nhận từng đợt thủy triều một lần nữa lắp đầy bên trong.

Chờ dư vị qua đi, Tiêu Chiến rốt cuộc suy sụp ngã xuống...

Không biết ngủ bao lâu, một tia sáng lạ lẫm chíu rọi vào phòng, làm Tiêu Chiến ngủ không yên, nửa mê nửa tỉnh muốn trở người lại, vừa cử động một chút cơn đau đớn liền ập tới nhanh như sét đánh, cơn mơ nhanh chóng bị đánh tan.

Giãy giụa mở hai mắt ra, gương mặt Vương Nhất Bác say ngủ đập ngay vào mắt. Tiêu Chiến nhắm lại sau đó mở ra, phát hiện không phải là ảo giác, y không có biến mất.

Kỳ thật cơn đau đớn trên cơ thể đã là chứng minh tốt nhất, chứng tỏ tối hôm qua không phải là một giấc mộng xuân, mà là sự thật đã phát sinh. Tiêu Chiến hắn đã đấu tranh trong thế giới này rất lâu, cuối cùng vẫn không thoát khỏi số mệnh bị ăn tươi.

Tối hôm qua rốt cuộc làm bao nhiêu lần? Tiêu Chiến phát hiện chính mình căn bản cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ mình bắn vài lần, cuối cùng vẫn không chịu nỗi mà ngất đi.

Nhớ lại mọi chuyện, Tiêu Chiến lại nhịn không được hung hăng trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, thầm mắng, ngươi là đồ cầm thú, lần đầu tiên cũng phải biết thương hương tiếc ngọc chứ, cư nhiên lại dám làm hắn đến ngất đi, quả thực đúng là cái đồ lòng dạ ác độc, đồ đại sắc ma!

Căm giận muốn xoay người qua chỗ khác, nhưng vừa mới cử động chân một chút Tiêu Chiến mới bi ai phát hiện ra toàn thân hắn đã đau đớn tê rần, căn bản không thể động đậy được...

[Hoàn chương 30]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro