Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Thư các

Dực thú trắng chờ Vương Nhất Bác đáp xuống đất an toàn liền vỗ cánh bay vút lên bầu trời, đôi cánh to lớn vỗ phành phạch tạo thành một trận cuồng phong, cuốn rơi vô số cành lá trong hoa viên.

Kì Na thấy chủ tử bất ngờ xuất hiện, một bên cúi đầu hành lễ, một bên lén lút kéo Tiêu Chiến giấu sau người mình, Tiêu Chiến bị nàng đẩy ra phía sau cảm thấy rất lúng túng, thầm nghĩ, Kì Na, ngươi xem ta là hạt mè hay sao? Một người chình ình ra đấy, chủ tử các ngươi cũng không phải người mù, làm sao không thấy chứ, thà ngươi cứ dứt khoát đem ta nhét vào túi quần còn hơn!

Vương Nhất Bác vốn không để ý tới hai người bên cạnh, nhưng Kì Na lại lén lén lút lút giấu người ra phía sau lại thu hút ánh mắt của y. Vương Nhất Bác híp mắt, tay đưa lên, ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo Kì Na thả người phía sau ra.

Ở Vương gia, bất luận kẻ nào cũng e sợ vị chủ nhân lạnh lùng kỳ quái, tính tình lại thất thường này, Kì Na cũng không ngoại lệ, bị chủ tử chỉ một ngón tay như vậy cả người nàng đều phát run, chậm rãi nhích qua một bên, để Tiêu Chiến lộ ra trước mắt y.

Tuy rằng lúc trước cũng tiếp xúc qua nhiều lần, thậm chí còn ngủ chung giường, nhưng mà dưới ánh mặt trời gay gắt thế này đúng là lần đầu tiên, Tiêu Chiến ngẩng đầu im lặng nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác khẽ nhếch môi, đôi mắt vô cùng sắc bén, giống như được tạc từ một khối băng, cho dù đang đứng dưới mặt trời gay gắt cũng làm người ta cảm thấy rét run.

Tuy có hơi lãnh ngạo một chút, nhưng Tiêu Chiến không thể không thừa nhận Vương Nhất Bác là thú nhân tốt nhất mà hắn gặp cho tới bây giờ, so với Vương Triết còn ôn nhu hơn nhiều. Nói sao nhỉ, có lẽ chính mình cũng là nam nhân nên mới tán thưởng người này như vậy.

Phi phi phi, Tiêu Chiến, ngươi điên rồi sao, làm sao tự nhiên lại tán thưởng người này, đừng quên, lúc đầu gặp đã suýt bị một chưởng của y đánh chết!

Nhưng nghĩ lại thì Vương Nhất Bác cũng từng cứu mình một lần, xem ra huề nhau đi. (Hai chuyện này có thể xem là một sao?囧)

Vương Nhất Bác cũng lần đầu tiên nhìn Tiêu Chiến vào ban ngày, nhân loại gầy gò trắng nõn, so với ấn tượng trước đây hoàn toàn khác biệt, nhất thời cảm thấy rất ngạc nhiên, liền tiến về trước hai bước.

Kì Na nhìn thấy chủ tử đang tiến tới ngày càng gần, cảm thấy rất sợ hãi, lại lo lắng cho Tiêu Chiến, hai thứ cảm giác trộn lẫn giày vò nàng một hồi lâu, cuối cùng cắn răng phình to lá gan nói: "Chủ... chủ tử, đây vốn là tiểu sủng của thiếu chủ, bây giờ đang giúp việc ở hậu hoa viên, không biết sao lại chạy tới đây, ta sẽ dẫn hắn xuống ngay..."

Vương Nhất Bác vốn muốn tới gần để đánh giá tiểu tử này rõ hơn, bị Kì Na đánh lạc hướng, tầm mắt liền hướng về phía nàng, thản nhiên hỏi: "Ngươi tên gì?"

Kì Na bị y bất thình lình hỏi như vậy, sợ thót cả tim, vội vàng trả lời: "Tên ta là Kì Na." Vương Nhất Bác gật đầu: "Kì Na, gọi Lam Đặc đến phòng sách của ta." Nói xong, cũng không tiếp tục đi tới nữa mà xoay người đi về phía nhà chính.

Kì Na lĩnh mệnh, cũng không dám chần chừ, nháy mắt với Tiêu Chiến một cái liền vội vàng chạy đi tìm người. Tiêu Chiến sờ sờ mũi, nghĩ thầm, chắc hắn cũng không còn chuyện gì ở đây đi, về hậu viên rồi nói sau, xem ra hai ngày này ít tới tiền viện là tốt hơn.

Nào biết hắn vừa đi được hai bước liền nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Vương Nhất Bác: "Ngươi muốn đi đâu? Lại đây."

Tiêu Chiến cứng nhắc quay người về phía Vương Nhất Bác, chỉ thấy thú nhân kia đang đứng trên bậc thang, dường như đang đợi hắn, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn. Tiêu Chiến nuốt nước miếng, cam chịu đi về phía y, trong lòng tràn ngập nghi hoặc, đoán không ra Vương Nhất Bác gọi hắn tới để làm gì.

Chẳng lẽ vài ngày không gặp nên muốn tìm hắn ôn chuyện sao?

Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến đi theo cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục đi vào bên trong. Tiêu Chiến đi theo phía sau, không ngừng suy đoán xem Vương Nhất Bác có dụng ý gì. Đáng tiếc hắn không phải Vương Nhất Bác, cho dù suy nghĩ đến nát óc cũng không tìm được lý do.

Sau khi trải qua chuyện kinh hồn lần trước, Tiêu Chiến đã thề sẽ không bao giờ bước vào nơi này nửa bước, chính là, trong tình thế bị ép bức thế này thì lời thề cũng không cánh mà bay a!

Khi đó Tiêu Chiến thề là: Có đánh chết ta cũng không bao giờ vào nhà chính!

Hiện tại lại bị Vương Nhất Bác ép thành: Không đi sẽ bị đánh chết!

Kết quả đều là chết, vậy cứ việc đi theo sau Vương Nhất Bác cuối cùng cũng biết y muốn làm gì thôi. Không biết con quái thú bị nhốt trong viện còn không, nhớ đến đã cảm thấy khủng bố, quả thực không muốn bị dọa thêm một lần nào nữa.

Lần trước đến nhà chính là lúc đêm khuya tối đen như mực làm bầu không khí cũng ngột ngạt, nhưng lần này đường đường chính chính mà vào liền có một hương vị khác biệt. Những bức tranh tuyệt mỹ treo trên tường, hình ảnh tinh xảo được khắc trên cột đá, hành lang rộng rãi, cách một khúc còn có những chậu hoa được cắt tỉa tỉ mỉ, mấy giống hoa này Tiêu Chiến từng được lão cha chỉ qua, nghe nói là rất quý hiếm. Nói chung thì thiết kế rất quý phái, có cảm giác thực phù hợp với khí chất của Vương Nhất Bác.

Dáng người Vương Nhất Bác rất cao, bước đi lại nhanh, Tiêu Chiến phải chạy mới đuổi kịp, chạy một hồi mệt cũng không tiếp tục, chậm rãi đi phía sau, dù sao thì chỉ cần tới nơi là được rồi. Bất quá Vương Nhất Bác cũng chú ý tới điểm này, có chút mất kiên nhẫn nhíu mày, nhưng vẫn giảm bớt tốc độ.

Thật ra không chỉ Tiêu Chiến đang suy đoán xem Vương Nhất Bác gọi hắn tới để làm gì, ngay cả Vương Nhất Bác cũng không hiểu vì sao mình lại gọi hắn theo. Y rõ ràng còn rất nhiều việc phải xử lý, nhưng khi nhìn thấy nhân loại gầy yếu này liền vô thức gọi hắn lại đây. Có lẽ vì ánh mặt trời bên ngoài rất mạnh, sợ hắn bị phơi nắng đến bất tỉnh đi.

Hiện tại cũng đã đi theo rồi, tiếp theo phải xử lý hắn thế nào bây giờ? Vương Nhất Bác nhíu mày tự hỏi. Suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra được gì, quên đi, cứ để hắn đi theo rồi tính sau, lười suy nghĩ.

Nếu Tiêu Chiến biết được suy nghĩ lúc này của Vương Nhất Bác, có lẽ sẽ tức đến hộc máu, sau đó sẽ xông lên túm lấy cổ áo y mà quát: Con mẹ nó, ngươi đùa giỡn ta vui lắm sao!!

Lần này Tiêu Chiến bị đưa đến phòng sách của Vương Nhất Bác. Phòng sách nằm trên lầu hai của nhà chính, đứng bên cửa sổ có thể nhìn thấy toàn cảnh hậu hoa viên. Tiêu Chiến áp vào mặt kính thủy tinh, nhìn thấy lão cha đang chậm chạp cắt tỉa hoa, từ góc độ này nhìn lão cha có vẻ thấp bé hơn nhiều.

Tiêu Chiến mở cửa sổ, muốn kêu lão cha nhưng lại không dám hét lớn, chỉ có thể nhỏ giọng kêu một tiếng. Vốn nghĩ lão cha lớn tuổi như vậy có lẽ bị lãng tai không nghe thấy, nào ngờ vừa kêu một tiếng lão cha lập tức ngẩng đầu, tầm mắt lại chính xác nhìn qua bên này, Tiêu Chiến hoảng sợ vội vàng hướng lão cha phất tay.

Lão cha vất dụng cụ xuống đất, bước tới một hai bước, hổn hển quát: "Tiểu tử thối, ngươi chạy lên đó làm gì! Mau xuống đây."

Tiêu Chiến bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ, ta cũng rất muốn xuống, nhưng mà quả thực là không dám a!

Lão cha vừa rống xong, Vương Nhất Bác vốn đang đứng bên bàn xem xét này nọ, lại yên lặng bước tới phía sau Tiêu Chiến, theo tầm mắt hắn nhìn xuống hậu hoa viên, lập tức nhìn thấy lão cha đang hoa tay múa chân.

Tiêu Chiến ngước mặt nhìn nam nhân cao lớn bên cạnh, hắc hắc cười hai tiếng. Sau đó chỉ thấy Vương Nhất Bác nhíu mày, tùy tay đóng cửa sổ lại, để lại lão cha đơ người đứng ở bên dưới, trong gió lạnh phá lệ hiu quạnh.

Ai, xem ra lại làm lão cha lo lắng rồi, biết thế không nên gọi ông.

Cửa sổ bị đóng rồi, tầm mắt Tiêu Chiến đương nhiên sẽ chuyển hướng sang nội thất trong phòng. Căn phòng cực lớn, bởi vì chiều rộng không đủ nên những giá sách được thiết kế rất cao, Tiêu Chiến ngước nhìn, độ cao này chắc hẳn gấp đôi giá sách bình thường đi.

Đứng giữa những kệ sách cao chót vót xếp san sát nhau, Tiêu Chiến không thể phủ nhận, chính mình quả thực nhỏ bé a!

"Ta nhớ ngươi có thể nói chuyện, sao không nói gì?" Trong gian phòng mênh mông chợt vang lên âm thanh trầm thấp của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến bĩu môi: "Không phải nhân loại nói chuyện sẽ bị đem đi chém đầu hay sao? Ta sợ ngươi giết ta."

Nghe hắn nói, Vương Nhất Bác ngạc nhiên nhíu mày, khóe môi khẽ nhếch lên giống như đang mỉm cười.

Quản gia Lam Đặc khi đi vào phòng sách liền thấy một tình cảnh làm ông muốn vất cả cặp kính của mình. Cái bàn nguyên bản nên do Vương Nhất Bác ngồi, lúc này đang bị một nhân loại lạ hoắc chiếm cứ, còn chủ nhân của cái bàn lại đang cầm tài liệu ngồi trên sô pha.

Tình cảnh quỷ dị như thế làm Lam Đặc muốn vò tung mái tóc mà hét lớn: Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì a!!

Bất quá Lam Đặc vốn cũng là dạng người lạnh lùng, cho dù trong lòng đang rối rắm cực kỳ cũng không biểu hiện ra ngoài, nhiều lắm cũng chỉ liếc nhìn Tiêu Chiến, nhưng vẫn không đoán ra được lai lịch của người này.

Tiêu Chiến chưa gặp Lam Đặc lần nào, khi ông tiến vào hắn ngước nhìn một cái rồi lập tức cúi đầu tiếp tục xem sách. Một quyển bách khoa toàn thư siêu lớn, chính là lúc nãy ở giá sách phát hiện ra, hắn vốn muốn cầm nó tới sô pha xem, đáng tiếc quyển sách quá nặng hắn không thể cầm nổi chỉ có thể dùng ánh mắt đáng thương cầu Vương Nhất Bác hỗ trợ. Nào biết y lấy xuống xong liền mang tới trên bàn làm việc, vì thế việc Tiêu Chiến ngồi ở vị trí này là vô tội a!

Trong sách có rất nhiều chữ Tiêu Chiến xem không hiểu, bất quá xem hình cũng tốt rồi.

[Hoàn chương 20]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro