Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 04: Ban đêm xông vào nhà chính!

Tiêu Chiến vốn nghĩ rằng chính mình đã bắt đầu tiếp nhận hết mọi việc ở thế giới mới, nhưng từ khi trở về từ buổi tiệc sum họp, Tiêu Chiến lại có cảm giác uể oải, dĩ nhiên có thể nhìn thấy đồng loại sẽ rất vui mừng, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh khốn khổ của họ tâm tình của hắn vô cùng nặng nề, bị bắt rời khỏi quê hương đã là một chuyện rất khổ sở, tới nơi này còn phải chịu khuất phục, tùy ý người khác đùa bỡn thân thể mình cho đến chết.

Tiêu Chiến hiểu được, chính mình ngày ngày sống nhàn nhã như vậy, nhưng cuối cùng cũng không tránh khỏi vận rủi, tính tình Vương Triết hiền lành như vậy, lại rất nuông chiều hắn, nhưng không thể thay đổi được sự thật Vương Triết là thú nhân, là thú sủng của thú nhân đơn giản chính là làm chuyện này trên giường, vì thế chắc chắn một ngày nào đó, Vương Triết không thể kiềm chế được thú tính của mình sẽ cấu xé hắn ăn sạch.

Trước mặt thú nhân, nhân loại yếu ớt như thế, nếu Vương Triết kiên quyết muốn thượng thì Tiêu Chiến biết rằng chắc chắn mình không thể chống lại được.

Muốn chạy trốn có lẽ không khó, nhưng một con người làm sao có thể sinh tồn trong thế giới của thú nhân? Có lẽ trốn không được hai ngày sẽ chết ở một nơi xa lạ nào đó.

Không cần nghĩ quá sâu, tùy tiện nghĩ một chút thôi cũng làm Tiêu Chiến nổi da gà đầy người.

Sau buổi cơm chiều hôm nay, Vương Triết cưỡi Ca Ca Kì tới thành phố đêm, Tiêu Chiến ngồi một mình trong phòng xem một chương trình lịch sử chiến tranh của đại lục Nạp Tây, đơn giản là kẻ thù xâm chiếm, những thú nhân vùng dậy vô cùng nhiệt huyết thề sống chết phải bảo vệ quốc gia, tuy là đang truyền bá những sự kiện lịch sử có thật nhưng Tiêu Chiến thấy như mình đang xem một bộ phim khoa học viễn tưởng, một đống vũ khí tiên tiến và phi thuyền, trong mắt Tiêu Chiến không khác gì những món đồ chơi.

Bấm đổi kênh nhưng hầu hết đều là các thú nhân khỏe mạnh, mặc dù cũng có vài mỹ nữ thú nhân, nhưng Tiêu Chiến thấy một chút hấp dẫn cũng không có, sau đó đổi trúng một kênh đang dạy cách làm thế nào để dưỡng thú nuôi mập mạp béo tròn, thiếu chút nữa làm Tiêu Chiến mắc ói suýt chết.

Tiêu Chiến tắt tivi bước ra ngoài, hoa viên sau buổi cơm chiều rất yên tĩnh, người hầu sau một ngày làm việc vất vả đều ở lại trong phòng mình, rất ít người còn đi dạo chơi ở ngoài, thân hình Tiêu Chiến vốn đã gầy yếu còn khoát áo bào trắng càng tăng vẻ yếu ớt, trong màn đêm đen tĩnh lặng tựa như một u hồn trắng như tuyết.

Men theo vườn hoa hình tròn dọc theo hoa viên, đi ngang qua hai ao nuôi cá, Tiêu Chiến chậm rãi bước dọc theo hành lang, gió mát quất vào mặt, ngả ngớn vén vạt áo choàng của hắn, cuốn theo một tia gió xuân, Tiêu Chiến không biết ở đây chia mùa như thế nào, bất quá thời tiết khoan khoái như vậy giống hệt như tiết trời ngày xuân.

Cuối hành lang là một ngã ba lớn, bên trái là đại hoa viên trước trang viên, bên phải là một hành lang dài, là con đường thông đến nhà chính, đó là nơi cấm địa mọi người luôn nhắc nhở hắn không được tự ý xông loạn vào.

Hai bên hành lang dài đặt rất nhiều giá gỗ, trên giá là những loại dây leo không biết tên quấn chằn chịt, biến hành lang thành một hang động thiên nhiên, Tiêu Chiến lẳng lặng đứng ở ngã ba, ánh mắt tập trung về phía cuối hành lang, đám dây leo che hết ánh sáng làm hành lang chỉ còn một mảnh tối đen.

Thật là, mặc dù biết đối phương dù có đặc biệt thế nào thì cũng chỉ là một thú nhân, nhưng không biết vì sao, Tiêu Chiến lại rất muốn biết người đó ra sao.

Đứng im một lúc lâu nhưng hắn vẫn không có đủ can đảm để bước vào hành lang kia, thời điểm hắn đang đứng ngây ngốc tại chỗ thì bên tai đột nhiên truyền tới một giai điệu, âm thanh thanh thoát này, rõ ràng là tiếng sáo trúc vô cùng quen thuộc, chẳng lẽ ở thế giới này, cũng có loại đồ vật này nọ như cây sáo sao?

Tiêu Chiến nghiêng tai lắng nghe một hồi, xác định tiếng sáo truyền tới từ nhà chính sâu bên trong hành lang.

Tiêu Chiến nghi hoặc, có thể thổi ra giai điệu ôn nhu uyển chuyển như vậy có thể là một người vô cùng khủng bố sao? Trong giai điệu này rõ ràng chứa đựng tâm trạng cô đơn cùng ưu thương nồng đậm, đa cảm như vậy, một thú nhân hung tàn sao có khả năng thổi được?

Có lẽ phải nhìn mới biết được, cái gì cũng không làm, ngay ở cửa lén nhìn một cái chắc hẳn sẽ không kinh động tới người bên trong nhà chính kia đâu?

Tiếng sáo nhẹ nhàng du dương hệt như một bàn tay gọi hồn, dắt Tiêu Chiến chậm chạp đi sâu vào bên trong hành lang, hành lang càng ngắn dần, tiếng tim đập càng nhanh, mãi đến khi dừng lại trong bóng râm, trong lòng Tiêu Chiến liền dâng lên một trận bối rối, mình có phải rất lỗ mãng không?

Tiếng sáo đột ngột dừng lại, Tiêu Chiến càng cảm thấy sợ hãi hơn, xoay người muốn quay trở về, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay khoảnh khắc Tiêu Chiến vừa xoay người, trên người đột nhiên có cảm giác đau đớn, giống như bị thứ gì đó kiềm chặt, người cũng lập tức bị nhấc lên khỏi mặt đất, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng mình kêu to a nha nha, vật đang kiềm chế cơ thể hắn lại càng siết chặt hơn.

Trong nháy mắt, Tiêu Chiến có suy nghĩ mình sẽ bị bóp chết tươi.

Thứ kia túm chặt lấy Tiêu Chiến, xoay người một cái vọt vào nhà chính, trong luồng ánh sáng mờ mờ, Tiêu Chiến mới thấy rõ mình bị thứ gì túm lấy, đó là một con quái thú màu đen, thân thể to lớn, móng vuốt cực lớn, răng nanh sắc bén, ánh mắt đỏ rực như máu vô cùng khủng bố, mà con quái thú kia lại không ngừng gầm gừ với hắn.

Tiêu Chiến bị móng vuốt nó vồ chặt, hắn thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng xương cốt trong cơ thể mình không thể chịu được sức mạnh này mà phát ra âm thanh răng rắc.

Ngay lúc hắn nghĩ mình sẽ chết chắc thì một âm thanh trầm thấp, thản nhiên nói: "Buông ra." Quái thú kia nghe thấy mệnh lệnh lập tức không chút do dự vứt hắn xuống mặt đất, khi thân thể va chạm với mặt đất vô cùng đau đớn làm Tiêu Chiến đau đến nhe răng nhếch miệng, trong lòng vô cùng oán hận tự mắng chửi chính bản thân mình.

Quả thực là trời làm bậy còn có thể tha thứ, tự mình gây ra thì không thể sống sót a! Xem tivi thì cứ ngoan ngoãn xem tivi đi, sau đó thì đi ngủ một giấc thật ngon, thấy ngu chưa, tự nhiên lếch đi dạo, chơi ở đâu không biết còn cắm đầu đi vào cấm địa, chê mạng dài quá muốn chết sớm, quả thực là đáng mà!

Mơ hồ, có một người từ trong phòng chậm rãi bước ra, màu tóc đen dài tới tận eo, ngoại bào màu đen trải dài trên mặt đất, gió đêm thổi bay mái tóc dài kia, đột ngột hé lộ ra gương mặt vô cùng xinh đẹp, làn da trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, đó là... đó là gương mặt của nhân loại!!!

Lúc Tiêu Chiến cố gắng chịu đựng cơn đau ngẩng đầu muốn nhìn rõ gương mặt người kia, người nọ trong nháy mắt đã đi đến trước mặt hắn, nhưng mà, gương mặt lúc này xuất hiện trước mắt Tiêu Chiến lại là gương mặt của một thú nhân, ngũ quan này, lại rất giống Vương Triết, chẳng lẽ gương mặt xinh đẹp vừa rồi do mình quá hoảng sợ mà sinh ảo giác?

Tiêu Chiến kinh ngạc đối diện với người nọ, muốn từ gương mặt này tìm ra chút dấu vết còn sót lại, nhưng trước mắt chính là một thân hình khổng lồ, khí thế vượt hẳn những thú nhân khác, không cần nói cũng dễ dàng đoán ra thân phận của y - Vương Nhất Bác.

Quả thực là chính mình thấy ảo giác, chủ nhân của Vương thị gia tộc, sao có thể có gương mặt của nhân loại!

Tiêu Chiến cũng biết một vài thông tin vụn vặt về Vương Nhất Bác, ngẫu nhiên nghe thấy từ Vương Triết hoặc một vài người tôi tớ, mọi người nói hai chủ tử Vương gia không giống nhau, tuy nhiên có một số ít điểm giống, chính là tính cách của hai cha con bọn họ rất quỷ dị.

Tiêu Chiến vốn chưa từng quen biết Vương Nhất Bác vì thế lúc này cũng không cảm giác ra y có chỗ nào quái dị.

Vương Nhất Bác bước đến gần hai bước, xoay người nhìn nhìn Tiêu Chiến khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, ánh mắt Vương Nhất Bác đột nhiên híp lại: "Nhân loại?"

Nghĩ đến Tiêu Chiến không thể nói chuyện được, Vương Nhất Bác mở miệng một lần nữa, vẻ mặt rất không bình tĩnh: "Cút đi."

Tới lúc này, Tiêu Chiến mới tỉnh ngộ, địa phương quỷ quái này không thể ở lâu được, dễ dàng nhận thấy Vương Nhất Bác không tính toán truy cứu tội hắn dám xông bừa vào đây, kia hắn cũng phải thức thời nhanh chóng biến mất, nhưng cơ thể vừa nãy bị quái vật kia vồ bị thương, sau đó còn bị ném mạnh xuống đất, Tiêu Chiến khẳng định nhiều chỗ trên người mình bị gãy xương, cảm giác đau đớn thấm đến tận xương, muốn đứng lên vô cùng khó khăn.

Ngay lúc hắn giãy giụa đứng lên đi ra ngoài, nguyên bản Vương Nhất Bác đã muốn đi vào bên trong, lại đột nhiên quay trở lại, bàn tay to vươn ra dễ dàng tóm lấy cổ Tiêu Chiến.

Thân thể Tiêu Chiến đã tới cực hạn lại bị Vương Nhất Bác nắm như vậy, nháy mắt đau đớn mà ngất xỉu, trước khi lâm vào hôn mê, Tiêu Chiến ở trong lòng bất đắc dĩ hò hét một tiếng: Chết thật rồi!

Ý nghĩ đầu tiên của Tiêu Chiến khi khôi phục lại ý thức là: Mình còn có thể tỉnh lại sao!

Vốn tưởng lúc đó Vương Nhất Bác dùng sức mạnh như vậy, xem như đi đứt cái mạng nhỏ của hắn, không ngờ vẫn còn sống, nhưng mà sau khi tỉnh lại, thân thể vô cùng đau đớn làm Tiêu Chiến cảm thấy mình sống không bằng chết, toàn thân giống như bị vỡ nát, tùy tiện động một chút cũng làm hắn đau chết đi sống lại.

Tiêu Chiến miễn cưỡng mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, xung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh trăng thản nhiên xuyên qua khe cửa chiếu lọt vào bên trong, làm cho không gian tối đen bên trong giống như được bịt kín bởi một tầng sương mù ánh sáng. Tiêu Chiến đang nằm trên sàn nhà, mặt đất cứng rắn làm cơ thể hắn đau thêm vài phần, mặc dù đang nằm trên sàn nhưng không có cảm giác mát lạnh, lúc này hắn mới phát hiện ra mình đang nằm dựa lên một khối lông xù gì đó.

Dưới ánh trăng lờ mờ, Tiêu Chiến gian nan nhìn lại phìa bên sườn mình, lập tức bị dọa đến choáng váng, chính mình lại đang nằm trên người một con sư tử hổ báo cực lớn, cái sừng nhọn trên đầu nó so với sừng của Vương Triết còn lớn hơn nhiều, lúc này đang quỳ rạp trên mặt đất say ngủ.

Tiêu Chiến quan sát hoàn cảnh xung quanh và quái vật to lớn bên cạnh mình, có chút quái lạ, nếu hắn không đoán sai thì con sư tử hổ báo này chính là Vương Nhất Bác, nhưng lúc nãy y còn muốn bóp chết mình, sao bây giờ lại tựa vào nhau ngủ thế này?

Khó trách sao Vương Triết nói tính nết phụ thân mình rất cổ quái, quả thật đúng là như vậy.

Hơn nữa hắn bị thương đầy mình như vậy, đại thúc sư tử này cũng không biết giúp hắn xử lý một chút, đem hắn ném xuống đất xong cũng chỉ biết vù vù ngủ say, quả thực là không thể nói lý!

Tiêu Chiến không thể nhúc nhích, chỉ có thể ở trong lòng ngóng trông Vương Triết bất ngờ đi tìm, phát hiện hắn không có trong phòng, có thể cứu hắn thoát khỏi nơi này, hắn cam đoan nếu có thể thoát khỏi đây, hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn làm một sủng vật an phận, đại môn không ra cổng trong không bước, mặc dù sẽ bị chán đến chết cũng nhất quyết không bước vào nhà chính nữa bước.

Thực nghiệm chứng minh, Vương Nhất Bác không chỉ là một con dã thú, mà chính là một con quái thú! (Sau này y còn có thể là cầm thú, cả ngày chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để thống Tiểu Chiến. Phốc!)*

* Tất cả những câu nói trong dấu (...) là của tác giả.

Bởi vì trên người có thương tích, Tiêu Chiến không thể hành động thiếu suy nghĩ, tạm thời cứ nhắm mắt nghĩ ngơi trước, tự giữ cho mình một chút sức lực, có gì còn ứng phó với thú nhân đại thúc hung ác, đáng tiếc sự tồn tại của con động vật khổng lồ kia quá mức mạnh mẽ. Tiêu Chiến cố gắng gạt bỏ sự tồn tại của y, nhưng làm thế nào cũng không được, bởi vì mình đang dựa trên bụng y, theo hô hấp của sư tử đại thúc, Tiêu Chiến cảm giác cơ thể mình cũng phập phồng theo chuyển động này, vừa rồi ngất xỉu nên cũng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ tỉnh táo, trong lòng cảm thấy bị giày vò quả thực không thể dùng lời nói có thể diễn tả được.

Cái này nhất định là tra tấn bằng im lặng, thời gian giống như đang tạm ngừng, vạn vật trong nháy mắt đông đặc lại, Tiêu Chiến cảm giác có hàng tỷ con kiến đang bò trong người mình, cắn nát tim phổi, thống khổ không chịu nổi.

Thân thể cứng đờ dựa vào người sư tử hổ báo, sau khi giãy giụa một lúc rốt cuộc ra quyết định cuối cùng, chết thì chết, bị bóp cổ chết so với bị hù chết xem ra còn quang vinh hơn, vì thế Tiêu Chiến cố gắng khống chế cơ thể đang rã rời của mình, chậm rãi ngồi dậy nhưng không thể đứng dậy nổi, dùng hết sức lực bò dậy, tóm lại mặc kệ là dùng phương pháp nào, hắn nhất định phải rời khỏi quỷ ốc chết tiệt này!

Bất quá sự thật luôn tàn khốc trái ngược hẳn với những suy nghĩ tốt đẹp.

Trên thực tế Tiêu Chiến còn chưa kịp đi đến bước thứ ba, đại thúc hổ báo đã tỉnh lại, y lẳng lặng nằm một chỗ, híp đôi mắt thú lạnh lùng nhìn Tiêu Chiến đang chật vật cố rời khỏi phòng, thấy Tiêu Chiến dừng lại cùng mình đối diện, sư tử đại thúc cũng không tỏ vẻ gì nhiều, chỉ vươn một chưởng chặn chân hắn lại sau đó thoải mái kéo hắn trở lại, đặt vào bên cạnh mình, sau đó thản nhiên nhắm mắt lại ngủ.

Tiêu Chiến ảo não nắm tay đấm xuống đất, có một... thì sẽ có hai, Tiêu Chiến nhoài người qua một bên im lặng chờ sư tử đại thúc ngủ say, sau đó lại chậm chạp muốn trốn, nhưng vẫn chưa bước được đến bước thứ tư, đã bị nhẹ nhàng kéo trở lại.

Trước kia đoạn thời gian Tiêu Chiến luyện tập vũ đạo rất khắc khổ, bất quá nếu có thể luyện giỏi, khó khăn cách mấy cũng không là vấn đề, tính khí hắn luôn bướng bỉnh không chịu thua, càng bị người khác cười nhạo lại càng cắn răng hảo hảo học, cuối cùng hắn cũng đứng được lên vị trí vinh quang nhất trên sân khấu, mà lúc này, bị sư tử hổ báo kia gây sức ép, sự bướng bỉnh đang ẩn sâu trong lòng Tiêu Chiến cũng bắt đầu trỗi dậy, đợi y kéo trở về, hắn lại lập tức lao ra ngoài, hết lần này đến lần khác, nhìn giống như đang kéo dãn sợi dây thun, kéo ra sau đó lại thu về, sau đó lại kéo ra rồi lại kéo về.

Cứ tuần hoàn như thế không biết bao nhiêu lần, Tiêu Chiến rốt cuộc bị kéo về nằm úp sấp xuống, căn bản hổ báo kia kéo hắn về vô cùng thoải mái, căn bản không cần dùng tí sức lực nào, mà cơ thể hắn còn đang bị thương, cho dù chỉ đi đi lại lại cũng rất hao tốn thể lực, đến cuối cùng hắn cũng chịu không nổi.

Hung hăng trừng mắt liếc nhìn sư tử hổ báo một cái, Tiêu Chiến bi thương nghĩ: không thể đùa giỡn người khác như vậy, cho dù là dã thú cũng có chút lương tâm chứ!

Tiêu Chiến đột nhiên nhớ tới con mèo của chị Vương nhà bên cạnh, con mèo nhỏ vô cùng thuần khiết cao quý, không thích ăn thịt chuột, nhưng lại rất thích bắt chuột về ngắm ngía, đè cái đuôi tùy ý để con chuột cố gắng chạy trốn, rốt cuộc vẫn không thể trốn khỏi móng vuốt sắc bén của mèo nhỏ, mãi đến khi con chuột bị đùa chết mới đưa nó sang một bên, chờ chị Vương tới nhặt xác con chuột vứt đi.

Lúc này Tiêu Chiến cảm thấy mình và con chuột bị mèo nhỏ đùa giỡn giống hệt nhau, dù chạy trốn thế nào cũng vô dụng, chờ bị đùa đến chết đi!

Sau khi sử dụng chút sức lực cuối cùng, Tiêu Chiến cũng không thể duy trì thêm bao lâu liền mê man, mà lúc này hắn và dã thú phía sau không hề biết rằng, một thời gian dài trong tương lai, người kia sẽ là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Nửa tỉnh nửa mê, Tiêu Chiến cảm giác có người bên cạnh mình đang nói chuyện, giãy giụa cố mở mắt ra nhìn xem người đang ôm mình là ai, vừa thấy liền ngơ ngác, cư nhiên lại là Vương Triết, trong khoảnh khắc này, hắn cảm thấy từ tận đáy lòng, Vương Triết là một thú nhân vô cùng anh tuấn!

Vương Triết ôm hắn, đang nói chuyện cùng Vương Nhất Bác, cẩn thận nghe mới biết cậu ta đang đàm phán với phụ thân, bất đắc dĩ nói: "Phụ thân, Tiểu Chiến bị thương, người để ta dẫn hắn đi bác sĩ đi."

"Hắn đụng vào Phổ Tư, phải đem hắn đi uy Phổ Tư." Vương Nhất Bác dựa vào ghế trên, nhẹ nhàng đong đưa chén thủy tinh trong tay, trong chén chứa một thứ chất lỏng đục ngầu không rõ là gì.

"Ta tin hắn nhất định sẽ không làm như thế nữa, phụ thân, nếu không người cũng không để hắn ở trong phòng mình ngây ngốc một buổi tối." Biểu tình Vương Triết rất bình tỉnh, chỉ có Tiêu Chiến đang bị cậu ta ôm trên tay mới biết, Vương Triết ôm hắn ngày càng siết chặt, cậu ta đang rất khẩn trương!

Vương Nhất Bác lạnh lùng cười: "Tối hôm qua Phổ Tư vừa mới ăn no, tiểu tử trên tay ngươi chính là bữa ăn tiếp theo của nó."

Vương Triết nóng nảy: "Phụ thân, xin người đừng so đo với Tiểu Chiến, ta cam đoan hắn về sau sẽ không xuất hiện trước mặt người nữa, hơn nữa người trước đây cũng rất thích nhân loại, không phải sao?"

"Câm mồm!" Nghe thấy những lời sau cùng này của Vương Triết, Vương Nhất Bác giận tím mặt, lớn tiếng quát, sau đó chỉ thấy y hít sâu một hơi phẫn nộ quát: "Mang theo sủng vật của ngươi, cút đi!"

Tiêu Chiến sau khi được Vương Triết ôm ly khai khỏi nhà chính, lập tức thở phào một hơi, thật sự là đường sống trong cái chết a! Sinh mệnh quý giá như vậy, còn sống quả thực rất hạnh phúc, sau này hắn nhất định phải hảo hảo quý trọng sinh mệnh, rời thật xa Vương Nhất Bác!

Vương Triết cũng thở mạnh, lập tức dùng sức vò mái tóc ngắn của Tiêu Chiến: "Tiểu tử kia, không phải đã nói ngươi không được đến bên nhà chính kia sao, muốn tìm cái chết phải không? Nếu không phải tối hôm qua Phổ Tư vừa ăn no, ngươi nhất định đã bị nó một ngụm nuốt vào bụng."

Phổ Tư mà bọn họ nói, hẳn là quái vật hôm qua suýt chút nữa bóp chết hắn, quái vật lớn như vậy, phỏng chừng nuốt hắn vào bụng cũng còn chưa no!

Bất quá Vương Nhất Bác quả thật là quái thai, tự nhiên lại để một quái vật kinh dị như vậy trong sân nhà mình, không cẩn thận xông ra cắn người thì biết làm sao? Cho dù không cắn người, cắn cây cỏ cũng không tốt!

"Ta đã gọi bác sĩ, ngươi bị thương như vậy, nhất định phải hảo hảo dưỡng một thời gian, bất quá ngươi quả thực rất may mắn, cùng cha ta ở suốt một buổi tối, lại không bị y một chưởng chụp chết, quả thực đáng kinh ngạc." Vương Triết tấm tắc lấy làm kì lạ, sau mới nói cho Tiêu Chiến biết, trước đây có người mang theo sủng vật tham dự một buổi tiệc, sủng vật kia không cẩn thận đụng trúng Vương Nhất Bác một chút lập tức bị y một chưởng đập chết.

Tiêu Chiến nghe thấy lập tức trợn mắt há hốc mồm, không khỏi nhớ tới tình hình hôm qua ở cùng với sư tử hổ báo kia, lúc ấy hắn tức muốn hộc máu, ngoại trừ cảm thấy Vương Nhất Bác chơi xấu quả thực không hề nghĩ tới chuyện sợ hãi, bây giờ nghe Vương Triết nói vậy, mới biết thì ra mạng mình lớn!

Tiêu Chiến lập tức nhớ tới gương mặt xinh đẹp của Vương Nhất Bác mình thoáng nhìn thấy, kia đúng là gương mặt nhân loại, tuy chỉ là nhìn thoáng trong nháy mắt, bất quá hắn chắn chắn đã nhìn thấy, lập tức kéo lấy tay Vương Triết, bắt đầu hoa tay múa chân, chỉ thấy hắn chỉa chỉa vào nhà chính, sau đó lại chỉa vào mặt mình, lại khoa tay múa chân diễn tả một đầu tóc thật dài, cuối cùng trợn to mắt hỏi Vương Triết đây là chuyện gì.

Cũng may hai người ở chung một đoạn thời gian cũng không ngắn, sau khi hắn hoa tay múa chân một hồi lâu, Vương Triết cũng miễn cưỡng đoán ra ý tứ của hắn, không khỏi giật mình hỏi: "Ngươi thấy rồi?"

Tiêu Chiến biết cậu ta hỏi cái gì, liền gật gật đầu.

Vương Triết bất đắc dĩ thở dài: "Y luôn kì quái như vậy, kỳ thật ta cũng không biết rõ lắm, chỉ biết cha ta có khả năng biến ảo khôn lường, nhưng vì sao y lại biến ra như vậy, ta cũng không hiểu được, tóm lại về sau ngươi không được đến gần nhà chính nửa bước, nếu còn như vậy, dù là ta cũng không cứu được ngươi."

Tiêu Chiến giật giật thân mình đang vô cùng đau đớn, thầm nghĩ: Cho dù đánh chết ta, ta cũng không tới đó!

[Hoàn chương 4]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro