Phiên ngoại 5
TUYẾT TRĂM NĂM
Hoàng đế hạ triều, mỗi thần tử đều phải thức dậy từ lúc chính Dần tới đầu giờ Mão, nghe giảng buổi sáng từ đầu giờ Mão tới đầu giờ Thìn, sau đó thì dọn điểm tâm.
(Giờ Dần: 3h00 - 5h00. Giờ Mão: 5h00 - 7h00. Giờ Thìn: 7h00 - 9h00.)
Bài giảng mỗi ngày đều vô cùng uyên bác, mỗi ngày tuyển chọn ra đại thần làm chủ giảng các điển tịch kinh điển của Nho gia và phương pháp trị vì quốc gia của "Tư Trị Thông Giám". Bởi vì Vương Nhất Bác xuất thân từ võ tướng, tất nhiên cũng không tránh được hằng ngày phải nghe binh thư hay phương pháp trị binh gìn giữ giang sơn.
"Hiện nay vẫn chưa tính là thái bình, phải lưu tâm hướng đi của mười đạo nhiều hơn." Vương Nhất Bác điểm ngón tay vào mấy chỗ, "Chiêu Nghĩa tiết độ sứ, Tuyên Võ tiết độ sứ, Ngụy Bác tiết độ sứ, Thành Đức tiết độ sứ, Võ Ninh tiết độ sứ, những người này đều kẹp ở giữa Hà Tây - Lư Long và Kinh Nam - Hoài Nam, không dám hành động thiếu suy nghĩ."
Lão tướng Vương Miễn từng là thuộc hạ của Vương Nhất Bác nên thấy được, động tác vuốt râu cứ như bứt lông, "Bệ hạ, tám năm qua ngài đã yêu cầu mấy chỗ này không được chiêu binh, hôm nay lại nhắc tới việc này, chẳng lẽ là muốn động thủ với Hoài Nam và Kinh Nam?"
Vừa nghe lời này, lập tức có võ tướng nói: "Trước đó Tư vương đề nghị các Tiết độ sứ phải thừa nhận không được cha truyền con nối chức vụ, cũng phải được triều đình sắc phong thì mới lên chức, khiến cho mấy chỗ này tức khắc làm loạn lên, ai cũng muốn noi theo gương tiền triều, làm một Tiết độ sứ cát cứ một phương. Lúc đó chúng ta đã có thể làm suy yếu các đạo, tăng mạnh uy vọng triều đình. Phương pháp của Tư vương không thể áp dụng cho Kinh Nam và Hoài Nam?"
Tiền triều đã có phiên trấn cát cứ hồi lâu, rốt cuộc vẫn là vết thương sâu không chữa được. Hiện giờ trú quân Hà Tây phải bị vướng chân với quân Đột Quyết đang ngóc đầu dậy, trú quân Lư Long lại phải kiềm chế Khiết Đan và Tập-Hề, nếu muốn lại cấm Hoài Nam, Kinh Nam chiêu binh... chỉ sợ được cái này, mất cái khác. Chỉ bằng bộ hạ cũ của Sơn Nam đạo để đánh tan trú quân Kinh Nam đang làm loạn, thì không thể khống chế nổi Kinh Nam và Hoài Nam.
Kinh Nam cùng Hoài Nam biết rõ mình là cái gai trong lòng đương kim Hoàng thượng, còn dám đưa ra yêu cầu muốn kết thông gia với Hoàng đế, thậm chí còn bày ra một bộ "ngươi không cần ta đây liền mạnh mẽ ép bức ngươi".
Nhưng cũng nhờ vị Đô đốc này của họ là Hoàng đế, dám thay đổi cả đám thần tử, biết rõ chỗ yếu hại của binh gia nên một người tới thì chém một, tới hai người thì chém cả đôi. Bây giờ nhớ lại đợt huyết tẩy ở điện Hàm Nguyên, lại cảm thấy tân quân hành động như vậy là để có lợi dài lâu. Nếu từ đầu đã bị nhóm văn thần kia dong dong dài dài dùng lời ngon ngọt khuyên bảo, đối mặt với nhóm Tiết độ sứ đang cậy mạnh kia mà Hoàng đế lại nhẹ tay, chẳng khác gì đi làm tú bà cười làm lành ở kỹ viện.
Hôm nay muốn truy phong tổ tông đã chết không biết bao nhiêu năm, ngày mai muốn xin cho lão mẫu cáo mệnh, ngày kia lại muốn xin tước vị cho con cháu... nếu những việc này đều chỉ cần công phu mồm mép nói ngọt là xong, hay là một nét bút là xong, thì cũng không phải rất khó chấp nhận, nhưng trớ trêu thay lại không phải, chỉ đáp ứng một cái thôi là phải đưa ra vô số tiền tài cùng nhân lực. Nếu ai cũng như vậy thì sao chịu được.
Thái độ Vương Nhất Bác với chuyện này cũng vô cùng đơn giản, thay vì tiêu tiền với dỗ dành khuyên nhủ, không bằng lấy tiền bạc thưởng tam quân, đánh đòn một đống trú quân cho tới khi miệng không ra miệng mũi không ra mũi.
Dỗ người hả? Đời này hắn chỉ đi dỗ Tiêu Chiến thôi. Hất mũi lên mặt? Tiêu Chiến cũng chưa từng lên mặt với hắn, những người này tự tin thật đấy.
Vẻ mặt Vương Nhất Bác thờ ơ, chỉ nói: "Đừng nhắc chuyện này với Tư vương bên kia, để y bận chuyện Đông Cung là được."
Động tác trên khóe môi của đám người Vương Miễn đều như nhau, đều mím chặt. Không thể đắc tội bệ hạ, cũng không thể đắc tội Tư vương thủ đoạn lợi hại kia. Trong lòng ai cũng biết bệ hạ đây là không muốn nghe Tư vương khuyên can, muốn đích thân động thủ với người khác. Thực ra nghĩ kỹ, bọn họ cũng không sợ gì. Nhiều năm qua, Hoài Nam và Kinh Nam đã tặng bao nhiêu mỹ nhân, nếu có một người được việc, mặt mũi Tư vương phải vứt đâu? Cũng chỉ có Tư vương tính cách thế này mới có thể nhẫn nhịn, nếu đổi lại là bọn họ —— không phải, đổi lại là phu nhân chính thất của bọn họ, chẳng những sẽ tự tay xử lý mấy nữ tử hồng trần này, còn sẽ tiện thể xé xác người tặng lễ cho luôn ấy chứ.
Bọn chúng làm vậy chính là khi dễ Tư vương là nam nhân, cũng khi dễ ngài là một vị quân tử nên không thể làm nổi một số việc, chẳng hạn như là đi tranh sủng với nữ tử, vậy nên ngài chỉ có thể ngậm bồ hòn. Nhưng mà bệ hạ bọn họ, hiển nhiên không phải là người dễ bị hãm hại.
Ngày giỗ mỗi năm lại tới, thiếu niên năm đó hiện giờ đã có thể bình tĩnh hô lên a cha.
Vương Lập Tuyết chà lau mộ bia của cha ruột Vu Chấn, một góc tấm bia khắc tên Vu Lập, lại cũng có Vương Lập Tuyết.
Đương kim Hoàng thượng Vương Nhất Bác thu cậu làm nghĩa tử, nhưng cũng chưa từng muốn cậu bỏ thân phận cũ. Hiện giờ, Vương Lập Tuyết đã trở thành chủ Đông Cung, thành lập một triều đình nhỏ của mình. Tư vương Tiêu Chiến là ân sư của cậu, dạy cho cậu văn thư, cũng truyền thụ cho cậu võ công.
Nhưng mà hôm nay Vương Lập Tuyết phải làm một bạch nhãn lang. Tám năm trôi qua, cậu rốt cuộc đã trưởng thành, đã hơn hai mươi tuổi, cũng có chút năng lực phân rõ thị phi và phán đoán.
Hôm nay có ân sư Tiêu Chiến mặc áo tím đi theo Vương Lập Tuyết, cậu từ chỗ bia mộ cha ruột đi về hướng ân sư đang đứng chờ ở chỗ xa. Hai người đứng ở dưới chân núi, xung quanh là hộ vệ mặc giáp đầy đủ.
"Sư trưởng, vài ngày trước con có ôn tập sách sử, đọc được một chuyện xưa."
Vương Lập Tuyết nhìn người lớn hơn mình hơn mười tuổi trước mặt, nhưng lại vẫn là một công tử ngọc thụ lan phong như cũ, rồi nói tiếp: "Con có vài chỗ không hiểu, thỉnh sư trưởng vì công cuộc giảng dạy cho con mà giải đáp nghi vấn."
Bây giờ Tiêu Chiến đã không cần phải cúi đầu nhìn Vương Lập Tuyết, nhưng lúc nghe Vương Lập Tuyết nói vậy thì ánh mắt lại trở nên xa cách hơn trước, y nói: "Hiện giờ ngài là trữ quân, ta tất nhiên biết gì sẽ nói hết, không nửa lời giấu giếm."
Vương Lập Tuyết nghe ra xa cách, sắc mặt tức khắc có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn là nói: "Vài ngày trước, con có ôn tập và đọc 'Chiến Quốc Thư - Ngụy Thư' đọc được chương sách Ngụy vương và Long Dương Quân ngồi cùng thuyền thả câu, Long Dương Quân lấy dung nhan xinh đẹp của mình để cầu phong quân cho mình, thậm chí còn làm Ngụy vương tuyên cáo với bốn phương —— Nếu ai dám tiến cử mỹ nhân, sẽ tru di cả tộc."
"Sư trưởng cho rằng, Long Dương Quân có khác gì hồng nhan họa thủy hay không?"
Tiêu Chiến hơi híp mắt, thần thái lại có chút ung dung, y nói: "Con đã đọc sách sử, chẳng lẽ không biết chương sách đó không phải là đang bảo Long Dương Quân cùng Ngụy vương thế nào..." Y hơi hơi giương mắt nhìn đồ đệ mà y đã tự tay dẫn dắt này, "Chẳng lẽ sách sử không nói cho con, Long Dương Quân là người thế nào sao?"
Vương Lập Tuyết hơi ngập ngừng, nói: "Là một cao thủ dùng kiếm, sứ thần Ngụy quốc, quân sư hay dùng mưu kế để đùa giỡn các nơi khác." Dù là vậy, cậu vẫn gân cổ lên nói lớn, "Năm đó đệ thấy Tiêu ca ca mặc giáp cầm kiếm trảm khói lửa, vô cùng uy nghiêm, đỉnh thiên lập địa. Nhưng tại sao... tại sao lại khiến cho Tiêu ca ca biến thành Long Dương Quân?!"
"A Lập không rõ, Tiêu ca ca trong mắt A Lập là người phân rõ trắng đen, quyết đoán chính trực, là nam tử thần uy hiên ngang nhất đệ từng gặp trên thế gian, tại sao vào miệng người khác lại thành..."
Cậu thật sự không nói nên lời, rất nhiều người đều cố ý vô tình nói cho cậu rằng thiên nhân trong lòng cậu là Long Dương Quân, là Hàn Tử Cao, thậm chí là nam sủng Đổng Hiền dùng sắc hầu Hán Ai đế.
Hơn nữa, nghĩa phụ của cậu đang tính khai chiến với Kinh Nam và Hoài Nam, bốn phía đều nổi lên lời đồn là ngài ấy làm vậy vì Tư vương. Còn có lời đồn khó nghe hơn bảo là Tư vương nằm trên long sàng mê hoặc đương kim Hoàng thượng đưa binh qua đánh.
Nhưng Vương Lập Tuyết cũng là người đã lập triều đình nhỏ ở Đông Cung. Cậu biết nghĩa phụ động thủ với Kinh Nam và Hoài Nam là vì hai bên đã không thể hòa đàm sống chung nữa, có cúi đầu thế nào cũng vô dụng.
Bởi vì vậy nên cậu mới phẫn nộ, nói về Long Dương Quân với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến bực mình thở dài, chính y cũng không biết nên làm sao. Ánh mắt y dừng ở trên núi non cây xanh, buồn bực bảo: "Ta cũng muốn biết tại sao lại thành cục diện thế này."
Rõ ràng từ lúc bắt đầu đã tính toán rằng sẽ cho thịnh thế của Vương Nhất Bác trở thành sự thật, sẽ giúp Vương Nhất Bác có con cháu muôn đời.
Vì sao vẫn là thành cục diện như bây giờ?
"Người không hối hận sao?" Vương Lập Tuyết không hiểu, cũng không nhịn được, "Người rõ ràng có thể khống chế trú quân Lư Long, dù cho ngày đó người cự tuyệt nghĩa phụ, nghĩa phụ cũng sẽ không dám dễ dàng động đến người. Người có thể học nghĩa phụ năm xưa mà dựa vào trú quân Lư Long để an ổn sống qua ngày, còn có thể rời khỏi Trường An ở lại Lư Long, thậm chí ủng binh tự lập tranh giành với nghĩa phụ. Nếu người thành công, cả đời này, nghĩa phụ cũng không dám ——" Dừng một chút, thay đổi động từ khác, "Cũng không dám mơ ước người."
Tiêu Chiến dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn Vương Lập Tuyết, bỗng nhiên giơ tay cốc vào đầu đối phương, "Trong đầu con suy nghĩ cái gì vậy hả, giang sơn này tương lai sẽ giao vào tay con. Bây giờ còn chưa hoàn toàn củng cố, vậy mà con đã tự hủy đi tượng đài của mình? Mới sáng sớm đã nghĩ cách giúp cho sư trưởng trộm túi tiền của con?"
Vương Lập Tuyết mím môi, lại xoa xoa mắt, "Con cảm thấy khó chịu cho người, rõ ràng người cũng có thể trở thành bá chủ một phương để làm khó dễ nghĩa phụ, là bá chủ khiến cho nghĩa phụ chỉ có thể giương mắt nhìn mà ngậm bồ hòn."
"Con khỏi cần kêu tiếng nghĩa phụ kia nữa." Tiêu Chiến cười lên, "Nghe một hồi lại cảm thấy con còn hỗn trướng hơn hắn. Trong miệng kêu nghĩa phụ, nói ra toàn đao nhỏ thọc chết hắn."
Vương Lập Tuyết lại vô cùng hiển nhiên mà bảo: "Con vốn là thân thiết với sư trưởng hơn, nghĩa phụ... năm đó ngài ấy cực kỳ quá quắc, con mang thù."
Tiêu Chiến nghe vậy, không áp xuống được khóe môi đang nhếch lên.
Năm đó, Vương Lập Tuyết mới vào Trường An, rất giống một phàm nhân vừa lên thiên đình, hai mắt đều tràn đầy hoảng sợ lẫn mê mẩn khi thấy kinh đô phồn hoa. Cậu gặp ai cũng thẹn thùng ngại ngùng, chỉ có Tiêu Chiến là cậu quen. Vậy mà nghĩa phụ mới của cậu lúc nào cũng gọi Tiêu Chiến đi giữa chừng, bao nhiêu lý do biện minh đếm không xuể. Cái gì mà phải dạy cho cậu tự lập từ nhỏ, cái gì mà cậu lớn quá rồi phải để cho cậu độc lập, đều là mấy câu mà nghĩa phụ chẳng-biết-từ-đâu-ra này nói.
Đêm hồi cung, Vương Lập Tuyết thật sự là muốn trả thù "một chút" nghĩa phụ của cậu. Cậu nói lại hết chuyện Vương Nhất Bác gạt Tiêu Chiến động thủ với Kinh Nam, Hoài Nam, thậm chí còn tính thân chinh một chuyến cho ân sư.
Quả nhiên, sắc mặt ân sư thay đổi, nghĩa phụ bị tai họa, nghĩa tử tất nhiên vui sướng. Nhưng mà còn chưa hồi cung, bóng đêm lại bị ai đó xé rách, một đám thích khách áo đen nhảy ra chặn đứng xe bọn họ.
Bọn chúng rất hung hãn, chẳng mấy chốc đã chém giết dực vệ Đông Cung tan tác. Tiêu Chiến mang theo Vương Lập Tuyết đứng trên vũng, ánh đao cọ qua thích khách.
"Các ngươi là ai?!" Vương Lập Tuyết quát to.
Một đám người tức khắc nhìn chằm chằm cậu, như là rắn độc vừa tìm được con mồi. Trữ quân mà bọn họ muốn giết chính là tiểu tử này! Chỉ cần giết tiểu tử này, đương kim Hoàng thượng sẽ không còn con nối dõi nữa! Hơn nữa, cũng không có vị vua nào có thể áp xuống thần tử dị nghị mà không bồi dưỡng trữ quân, như vậy thì thiên hạ lại khôi phục thành tiền triều như cũ, lúc đó lại là mỗi người làm vua, sung sướng hãnh diện.
Tiêu Chiến lại không hề quan sát những người này, mà chỉ nghiêm khắc dạy dỗ Vương Lập Tuyết như mọi ngày: "Ta là sư trưởng của con, dạy con văn thao võ lược, cũng dạy con mưu trí kế sách, vậy mà con học thành như vậy? Con quát hỏi bọn họ thì có thể ra đáp án sao?"
Vương Lập Tuyết nghẹn họng, lập tức rút kiếm nhận sai: "Là Lập Tuyết ngu xuẩn, không biết ——" Cậu cầm kiếm chặn ngang, sau đó lại chĩa kiếm xuống, lập tức đẩy người ra được một đường máu trong vòng vây.
Tiêu Chiến vẫn lắc đầu về hướng cậu, rất thất vọng nói: "Phản ứng quá chậm, kiếm cũng vung trễ."
Lời chưa dứt, một đống ánh bạc đan xen vào nhau trong bóng đêm, sau đó chỉ còn lại một vũng nước đen nhánh.
Vẫn để lại người sống, Tiêu Chiến nhìn thích khách đang không ngừng lui xuống, để mặc đồng bọn đang nằm liệt trong vũng máu, nhàn nhạt nói: "Nói cho chủ tử các ngươi, Tiêu Chiến còn tọa trấn Đông Cung một ngày, trữ quân sẽ an toàn một ngày."
"Thay vì nhắm vào Đông Cung, chi bằng nghĩ cách đi hành thích vua đi."
"..."
Vương Lập Tuyết cảm thấy trong khi mình đang bất bình cho ân sư, thì nghĩa phụ mới là cái người cần cậu thương hại.
Nhưng mà Vương Lập Tuyết vẫn cảm thấy sung sướng, nghĩa phụ của cậu sắp ăn mắng.
Lúc Tiêu Chiến hồi cung, Vương Nhất Bác đã an bài xong mọi việc. Vừa thấy Tiêu Chiến, liền nói: "Ta trở về Sơn Nam để tế bái người nhà, vừa lúc để cho Vương Lập Tuyết giám quốc, dùng lần này để mài giũa nó. Thấy sao?"
"Đã muốn mài giũa nó, thì ta cũng không ở lại kinh." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, tựa cười không cười, "Ta về Sơn Nam tế bái phụ mẫu."
"..." Vương Nhất Bác có chút chột dạ, "Ngươi biết rồi hả?"
"Đám thích khách ngoài kia có thể biết được khi nào kiệu xe Đông Cung trở về." Ánh mắt Tiêu Chiến dồn lên người Vương Nhất Bác, "Nếu không phải có người cố ý tiết lộ ra, vậy thì bọn họ đúng là thần tiên Đại La có thể bói toán. Ngươi còn lợi dụng người khác để tìm ra đường lui cho mình, ứng phó với ta."
Vương Nhất Bác không nhịn được mà bật cười: "Hóa ra là lòi ở chỗ này." Hắn tiến đến, xóa sạch khoảng cách giữa hai người, cắn vành tai đối phương, nhẹ giọng: "Ta đã nói sẽ không ủy khuất ngươi, cũng không cho ngươi ủy khuất chính mình. Ngươi cũng biết Kinh Nam và Hoài Nam không thể dỗ nổi nữa, chỉ có thể —— diệt trừ cho sảng khoái."
Tiêu Chiến hơi nghiêng đầu thoáng nhìn tóc mai của hắn, như là vết mực chưa khô, "Vậy ngươi cũng không cần tự mình đi."
"Bọn họ khi dễ người của ta, ta cũng không thể để cho ngươi bị khi dễ." Từ đầu Vương Nhất Bác đã không tính nói chuyện đàng hoàng, động tác tháo thắt lưng vô cùng lưu loát, "Không tự mình đi, tay ngứa."
Tiêu Chiến thở dài thật mạnh, cầm tay hắn lên nói: "Ta thay ngươi đi." Y gằn từng chữ, ngữ khí quyết đoán: "Dùng tên của ngươi đi, nếu ngươi không đồng ý..."
Y dùng đai lưng vừa bị Vương Nhất Bác tháo ra mà tròng cổ Vương Nhất Bác, kéo người vào chỗ giường sâu trong nội điện, vừa đi vừa nói: "Vậy thì ta đây liền làm Long Dương Quân, Hàn Tử Cao, Đổng Hiền một lần. Đừng nói là cửa điện, ngay cả màn giường ngươi cũng không ra được."
"..."
Vương Nhất Bác cũng không cần y kéo, tự giác đi theo, vô cùng vui vẻ bảo: "Còn có chuyện tốt như vậy."
Rốt cuộc chuyện này được giải quyết thế nào, sách sử chỉ ghi một câu —— Hoàng thượng, thân chinh đi Kinh Nam, Hoài Nam.
******
Lần hạ triều trăm năm sau, quân vương đời thứ năm muốn phế bỏ tước vị Tư vương.
Một lão thần của ba triều đại mang họ Triệu can gián quân vương, bảo rằng không thể, quân vương khó hiểu hỏi tại sao.
Lão thần hỏi lại quân vương: "Tại sao Thánh tổ khai triều được gọi là Thánh?"
Đương kim Hoàng thượng đáp: "Thánh tổ thống nhất non sông, bình định Hoài Nam Kinh Nam, khuất phục mười đạo, uy danh vang chấn khắp dị tộc. Thống nhất giang sơn, lại khéo dùng người, không so đo hiềm khích trước đây."
Lão thần lại hỏi: "Hán Cao Tổ, Hán Vũ Đế, Đường Thái Tông, những người này là ai?"
Đương kim Hoàng thượng đáp: "Là đế vương lưu danh thiên cổ."
Lão thần gật đầu, lại nói: "Trong bữa tiệc Hán Cao Tổ ăn uống say rượu với Lữ công, Lữ công lại đính hôn Lữ hậu cho ngài. Nhưng khi Lữ hậu trở thành tù binh của Tây Sở Bá vương, lúc Hán Cao Tổ đào vong, ngài ấy lại nhẫn tâm vứt bỏ hai nhi tử ruột thịt của mình, nghiệp lớn thành rồi, ngài ấy lại sủng Thích phu nhân, bạc đãi trưởng thê và hai nhi tử của trưởng thê. Hán Vũ Đế hứa sẽ chung thủy với A Kiều, nhưng rồi lại có Vệ phu nhân, sau Vệ phu nhân lại có Lý phu nhân. Trưởng Tôn hoàng hậu nổi danh hiền hậu trong sử, Thái Tông vẫn khiến cho nàng vất vả mất sớm ——"
Đương kim Hoàng thượng không vui, nói thẳng: "Đế vương là chủ của thiên hạ, không phải chủ của một người. Đây là thường tình."
Lão thần lại nói: "Đây là lý do vì sao Thánh tổ được gọi là [thánh], dù cho đối phương là Tiên đại tư vương, dù cho làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng, nhưng ngài vẫn không phụ người trong lòng. Đối với thương sinh sơn hà, Thánh tổ gánh vác trách nhiệm, đối với ái nhân, cũng không phụ lòng."
Sau khi đương kim Hoàng thượng nghe xong, không nói một hồi lâu. Nội thị tới truyền, Tư vương làm theo căn dặn của Tiên đại tư vương —— Tự thỉnh Hoàng đế tước đi vương vị của mình.
Đương kim Hoàng thượng vô cùng khiếp sợ, ra lệnh thỉnh Tư vương vào, Tư vương lại thỉnh nội thị dâng quyển quốc sử và gia thư của Tiêu thị vào cho đương kim Hoàng thượng.
Nội thị dâng quốc sử lên cho đương kim Hoàng thượng, cuộc đời của Tiên đại tư vương chỉ một vài chữ mô tả —— Tư vương, trung thành chung thủy. Trên gia thư ố vàng lại chỉ ghi một câu —— Nếu Hoàng thượng nghi ngờ, tự thỉnh mất tước vị.
Đương kim Hoàng thượng ngồi đờ đẫn một hồi lâu, rốt cuộc đánh mất ý muốn tước tước vị, sửa lại, phong Tư vương hiện tại thành Yến vương, tặng phong ấp hai ngàn hộ, ban thưởng ba vạn cuộn lụa. Vương Tư vương dần phai mờ trong sách sử, rốt cuộc vẫn không thể trở thành ký ức ngàn đời.
Giang sơn đời đời có hưng có suy, nhân thế mãi mãi chỉ có mây trắng trôi dạt./.
[Hoàn toàn văn]
------------------------------
VẪN LÀ KHUYÊN CÁC BẠN NÊN VÀO torianimereview.wordpress.com ĐỌC NGUYÊN TÁC ĐỂ CẢM NHẬN TRỌN VẸN TÁC PHẨM MÀ TÁC GIẢ ĐÃ VIẾT NHA.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro