Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54

Xuyên thấu qua sợi tóc dơ loạn kết bùn, người nọ híp hai mắt, loáng thoáng thấy tên Tiêu Chiến.

"Ta là con cháu Tiêu thị, Tiêu —— Tiêu Chiến!"

Người nọ bỗng nhiên đọc ra tên đó, tay chân đều không ức chế nổi mà run rẩy.

"Thiếu, Thiếu, Thiếu chủ ——" Người nọ lập tức bò lên, muốn lao về phía minh bài, lại bị xiềng xích trói chặt, không thể tới gần.

Thấy lão có phản ứng, Vương Nhất Bác lập tức cũng ngồi xổm xuống, tiếng xuyên thấu qua lưới sắt: "Đây là Tiêu Chiến tự mình tặng cho ta, nếu ngươi nhận ra nó, vậy thì cũng biết ta là ai rồi đúng không."

Người nọ ngẩng đầu vọng nhìn Vương Nhất Bác, lại sốt ruột nhìn minh bài, nhìn tới tới lui lui, rất giống một con chim đang nhảy loạn trong lồng giam.

"Không thể nào có chuyện này!" Người nọ liều mạng giãy giụa xiềng xích, muốn chộp lấy minh bài vừa thấy để xem rốt cuộc là thật hay giả, nhưng cổ tay đã bị thít chặt ra vết máu, "Thiếu chủ sao có thể tự mình đưa minh bài cho ngươi, một tên nam nhân! Hồ ngôn loạn ngữ!"

"..." Vương Nhất Bác không biết trả lời kiểu nào, chỉ có thể dẫn dụ: "Chẳng lẽ minh bài của Tiêu Chiến chỉ có thể đưa cho nữ nhân?" Nói xong, hắn sai Triệu Quyết điều khiển cho minh bài gần người nọ chút, "Ngươi nhìn kỹ xem, là đồ thật đấy."

Minh bài treo ở trước mắt, hoa văn phía trên đơn giản không rườm rà, lập lòe ánh bạc. Tên họ được khắc rất tỉ mỉ, đây chắc chắn là minh bài thật không thể nghi ngờ.

"Sao có thể!" Lão bị tóc đen che hơn nửa khuôn mặt, nhưng vẫn khiến người ta thấy được cảm xúc thay đổi. Lão vô cùng kinh ngạc, nhưng sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, mười phần lạnh lẽo nói: "Minh bài con cháu Tiêu thị, nếu ở chiến trường thì giao phó cho quốc gia, nếu không ở chiến trường, giao phó cho trưởng thê. Ngươi đừng hòng cầm cái thứ không rõ lai lịch này đi gạt ta!"

"Ta tuyệt đối sẽ không mở miệng!"

"..."

Triệu Quyết trầm mặc nhìn công tử đang vô cùng khiếp sợ, gã do dự có nên hỏi công tử sao lấy được minh bài không. Dù sao đi trộm đồ của tức phụ người khác, rất là mất phong độ.

"Ngươi lặp lại lần nữa?!" Vương Nhất Bác hung hăng giậm một chân lên, toàn bộ lưới sắt đều rung động. Hắn cứ như đã bị lửa giận công tâm: "Ngươi nói minh bài này là cho ai?"

Người nọ ở dưới lưới sắt châm chọc: "Ngay cả ý nghĩa minh bài Tiêu thị còn không biết, vậy mà còn lấy tới lừa gạt ta! Minh bài con cháu Tiêu thị ta trước nay chỉ đưa cho trưởng thê hoặc là chiến trường, một người nam nhân như ngươi lại lấy minh bài Thiếu chủ tới lừa gạt ta, thật là ngu xuẩn đến cực điểm!"

Nói xong, lưới sắt bị chấn động giống như có động đất. Vương Nhất Bác tức giận vô cùng chạy bay ra khỏi địa lao, quanh thân như có khói lượn lờ, cả người giống như một thùng hỏa dược đang sắp bị nhóm lửa cho nổ, cứ như đang dắt vạn tia sấm sét bay tới. Khí thế bao quanh Vương Nhất Bác càng tăng, khiến người khác nhìn vào đã sợ hãi.

Từng bước một đi trên đường lát đá, Vương Nhất Bác hồi tưởng lại quá khứ. Ngoài thành Kim Châu, Tiêu Chiến lưu hắn lại, hắn cho rằng đối phương tiếp cận chỉ là vì vàng ở Kim Châu. Y biết rõ Kim Châu có trá, vẫn bồi hắn xướng xong một vở diễn như cũ, hắn cho rằng Tiêu Chiến chỉ là muốn đánh bài tình cảm lừa gạt lấy vàng. Dưới Tỏa Long Tĩnh, hắn từng vô cùng tàn nhẫn hỏi —— Ngươi dùng mọi cách dung túng ta, chỉ là vì muốn một lần dứt khoát loại bỏ ta sao?

Hắn còn từng có một lần cho rằng, minh bài này chỉ là thủ đoạn Tiêu Chiến dùng để tống cổ hắn. Lại không biết, không phải thủ đoạn mà là trịnh trọng phó thác chung thân.

Đủ loại chuyện trong quá khứ hiện ra, bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, một hồi vui mừng rồi lại chợt đau xót. Hóa ra Tiêu Chiến dung túng hắn, đã tới mức có thể phó thác chung thân. Mà hắn, cái gì cũng không biết, cũng không lưu tâm. Bản thân hắn nhìn như cuồng nhiệt theo đuổi, kỳ thật chưa bao giờ cố gắng hiểu Tiêu Chiến một lần.

Toàn bộ những thứ hắn biết về Tiêu Chiến, đều là tìm hiểu dựa trên suy nghĩ muốn bắt lấy nhược điểm của Tiêu Đình. Sau này lại muốn mượn sức Tiêu Chiến, không muốn trở mặt thành địch với y, cố kỵ Lý Yên và Tiêu Đình.

Hắn có từng động tâm với Tiêu Chiến?! Nếu có, tại sao đến hôm nay mới biết ý nghĩa này của minh bài? Tín vật chỉ giao phó cho trưởng thê, vậy mà đã sớm nằm trong tay hắn. Mà hổ phách bội hắn đưa cho y, lại đưa quá muộn!

Tiêu Chiến, từ đầu đến cuối đều sẽ không thật sự hại hắn. Từ lúc y tặng minh bài này cho hắn, Tiêu Chiến đã thà rằng dù y có nói mình sẽ chết, cũng sẽ không muốn hắn mệnh tang cửu tuyền.

Đi đến trước cửa Tiêu phủ, hốc mắt Vương Nhất Bác nóng lên. Những suy nghĩ kia khiến cho hắn không dám cất bước, hắn biết phải đối mặt với Tiêu Chiến thế nào? Một khang tâm ý này của hắn so với tâm ý của Tiêu Chiến, quá không chân thành.

Trong lúc hắn đang do do dự dự, mưa gió Thanh minh nổi lên. Một đội người đang bưng một quan tài, hai người lướt qua Vương Nhất Bác, đập cửa liên tục. Bọn họ vừa thấy người gác cổng, liền quỳ xuống đất vang lên vài tiếng bình bịch, run giọng quát lớn: "Làm phiền huynh đệ thông bẩm Tiêu thượng thư, trước khi thi cốt Phó tướng Tiêu Đàm chưa lạnh, chúng ta đã mang xác ngài về nhà!"

Người gác cổng ngơ ngẩn, nửa ngày mới hoàn hồn hỏi: "Huynh đệ, ngươi nói thi cốt ai?!"

"Phó tướng tiền nhiệm của chủ soái Trung Ninh quân, Tiêu Đàm!"

Người gác cổng mềm nhũn hết cả tay chân, lập tức run rẩy lẩm bẩm: "Ta liền đi thông bẩm đại nhân, ta đi ngay, đi ngay!"

Vương Nhất Bác đứng cách đó mấy chục bước, nghe rõ lời này xong lại nhớ tới một đám người ở Tỏa Long Tĩnh Duyện Châu vì Tiêu Chiến mà không màng sinh tử, không chút do dự chịu chết bất chấp đối đầu với ai. Người cầm đầu được gọi là Tiêu phó tướng, Tiêu Chiến cũng gọi người nọ là Tiêu thúc.

Tướng lĩnh chết, vậy thì tướng sĩ dưới trướng có kết cục thế nào, Vương Nhất Bác mơ hồ có thể suy đoán ra. Chỉ là, hắn không hiểu tại sao những người này được Tiêu Chiến lén điều đi, lại đột nhiên bị giết.

Người mà hắn nghĩ là có khả năng xuống tay nhất, chỉ có Tiêu Đình. Hà Tây và Tây Xuyên đang giằng co ác chiến, chỉ có Tiêu Đình nhàn nhã nhất để xuống tay diệt đám người này. Nhưng lý do là gì? Tự tiện đến Tỏa Long Tĩnh? Nhưng Tiêu Chiến vẫn chưa để cho nhóm người này bị liên lụy, bọn họ không bị thiệt hại quân số, cũng không hề có tác dụng gì. Nếu ấn theo quân pháp thì nhiều lắm cũng chỉ là khiển trách vài câu, cần gì giết người?

Là bởi vì Tiêu Chiến...? Trực giác Vương Nhất Bác bỗng nhiên trở nên nhạy bén. Giữa Tiêu Đình và Tiêu Chiến rốt cuộc có bí mật nào không thể nói? Nhược điểm mà Tiêu Chiến nói hắn có quật hết mộ phần tổ tiên Tiêu thị cũng không thể biết được, rốt cuộc là cái gì?

Vương Nhất Bác thoáng đi xa chút, dựa vào tường rêu để ẩn núp, hắn ở nơi tối nhìn Tiêu Chiến đang khoác trên mình một bộ bạch y trắng hơn cả tuyết, hiện ra nét cô độc lạnh lẽo không thể tìm thấy trên thế gian này.

Bởi vì đang đứng xa, Vương Nhất Bác không thấy rõ nét mặt Tiêu Chiến, chỉ nhìn thấy y chậm rãi quỳ xuống ở một bên quan tài, dập đầu thật mạnh, dùng lễ nghi như với thân phụ của mình hành lễ với Tiêu Đàm.

"Đại nhân."

Hữu An nhìn quan tài được đặt trong đình, hốc mắt thiêu ra lệ nóng: "Tiêu phó tướng... chết thế nào?" Rõ ràng vẫn còn sống sờ sờ ở Duyện Châu, còn từng dẫn gã đi lấy dù Thanh Tiêu tìm người, cùng gã sắp đặt Chấn Thiên lôi ở Tỏa Long Tĩnh. Trong hai tháng ngắn ngủn, người sống liền thành một quan tài.

Tiêu Chiến cắn môi, hàm răng chưa từng cắn chặt hơn lúc này, giống như chỉ có cắn đứt môi lưỡi mới có thể chịu được hết thảy cảm xúc.

"Đệ đã quên Tiêu Thanh thúc chết thế nào sao? Đệ còn muốn hại ai nữa?!"

Mười năm trước, phụ soái chết trận, Khiết Đan quân chiếm lĩnh quan ải. Trong quân toàn truyền y là nghịch tử giết cha đoạt quyền, y vì một chút trong sạch, toàn tâm toàn ý cô độc tìm kiếm chân tướng mà lao vào trận doanh Khiết Đan. Tiêu Thanh thúc lại vì cứu y, tới giờ vẫn chưa tìm ra thi cốt.

Mười năm sau, bởi vì y quyết tâm muốn giấu trời qua biển, muốn giữ cục diện cân bằng, không để Lư Long ngang ngược giẫm vào vết xe đổ năm đó, mà Tiêu Đàm thúc giờ lại rơi vào kết cục như thế.

Tâm như đao cắt, ngũ tạng cứ như bị một cây dao nhỏ lát từng miếng từng miếng, băm vằm ra. Người mà y thân cận, hết người này tới người nọ, chẳng lẽ đều phải bị người khác bức tử sao?! Giờ khắc này, Tiêu Chiến chỉ hận không thể lập tức rút ra Vô Yên đâm thẳng vào Lư Long.

Thiên hạ này có thái bình hay không, liên quan gì tới y?!

Vừa thấy suy nghĩ trong tâm thay đổi, Tiêu Chiến liền áp hết ác niệm nảy sinh xuống. Y nói: "Hữu An, ngươi tự mình dựng tế đàn. Ta thay áo tang xong sẽ lập tức đi tế đường, thắp nhang cho Tiêu Đàm thúc."

Hữu An lại vội can: "Đại nhân, ngày mai rồi hãy làm nghi thức tế lễ đi. Hôm nay..." Gã muốn nói, bộ dáng này của đại nhân, làm sao có thể chịu nổi, "Hôm nay quá gấp, không bằng đại nhân cẩn thận chuẩn bị xong rồi hãy tế lễ, như vậy sẽ chu toàn hơn chút." Cũng có thể để cho ngài bình lại tâm thần.

Lặng im hồi lâu, Tiêu Chiến chậm rãi gật đầu. Tương lai còn dài, y không thể dễ dàng bị đả kích như vậy.

Tin thi cốt Tiêu Đàm được chuyển về Tiêu phủ rất nhanh đã truyền tới trong cung. Dương Phụng Tiên ngừng ở trước cửa Thái Y viện, nghe người tới nói Tiêu Chiến tự mình quỳ đón quan tài Tiêu Đàm, gã suy nghĩ chốc lát, mới nói: "Trở về đi, kêu người đưa giấy Tiêu Chiến viết ở trai cung còn lưu lại."

"Rõ."

Vương Nhất Bác do dự hồi lâu, mãi vẫn không thấy Tiêu phủ có động tĩnh gì lớn, lại đụng phải tiểu thái giám đưa giấy viết của Dương Phụng Tiên phái tới. Tiểu thái giám vừa thấy Vương Nhất Bác, còn chưa hành lễ, liền lui về phía sau giấu tay áo.

Vừa thấy động tác nhỏ kia, Vương Nhất Bác lập tức hiển lộ uy thế, ra oai bắt nạt người: "Giao đồ ra đây."

Thần sắc tiểu thái giám cứng đờ, gã làm sao biết được Hà Tây tiết độ sứ vốn nên chết ở Duyện Châu bây giờ lại ở ngoài Tiêu phủ lắc lư, còn vừa vặn không khéo gặp được mình.

Còn đang cân nhắc đã thấy Vương tiết độ sứ sắp động thủ, gã đành giao ra mấy tấm giấy đầy mực kia.

Ở Kim Tịch lâu, gió đêm không thể rét lạnh bằng mùa đông, trong gió có xen lẫn chút hơi ấm, Tiêu Chiến xõa tung tóc, ngưỡng mặt đứng, núi non vẩy mực trên nền trời bỗng vỡ vụn thành một tia u sầu.

"Đầu bạc sau một đêm" Tiêu Chiến thật ra cũng chưa đến mức như thế, chỉ là gió ấm rót nhập ống tay áo, cảm thấy thân thể nhũn ra, trong lúc hoảng hốt bỗng cảm thấy bản thân không thể tài nào có thể đỉnh thiên lập địa. Y cho rằng hết thảy tính toán của mình đều đúng nơi đúng chỗ, cho rằng đưa minh bài cho Vương Nhất Bác xong cũng không cần sẽ lại khúc mắc với đoạn tình cảm đó, nhận về tâm an. Y cho rằng chỉ cần cúi đầu nhận thua với tất cả, hết thảy đều sẽ được giảm bớt, bản thân y cũng có thể làm hết sức mình để không cô phụ mọi thứ.

Kết quả là y bỗng phát hiện, thiên hạ này không đáng giá, những người đó cũng không đáng giá. Người đáng giá, sớm đã bị y đẩy xa ngàn vạn dặm.

Mi mắt mỏi mệt, tầm mắt mơ hồ, thân hình bỗng nhiên lay động muốn ngã.

"Ngươi!! Ngươi làm gì?!"

Bỗng nhiên có người bắt lấy cổ tay Tiêu Chiến, hung bạo kéo y về, đụng phải một tấm ngực rắn chắc ấm áp. Khuôn mặt như họa kia của Vương Nhất Bác căng ra, rõ ràng đang vô cùng căng thẳng sợ hãi. Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Tiêu Chiến, hắn nôn nóng nói: "Dù cho ngươi thân thủ phi phàm, cũng không thể từ chỗ cao như vậy nhảy xuống!"

"Vương đại nhân." Tiêu Chiến ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt tỉnh táo, "Giờ không phải là không mời mà đến nữa, mà là xâm nhập gia cư bất hợp pháp luôn rồi sao?"

Vương Nhất Bác lại đưa minh bài ra trước mặt y, "Có thứ này, ta còn bị tính là xâm nhập bất hợp pháp?"

"..." Tiêu Chiến hơi giật mình, bỗng nhiên nhíu mày, lại buông ra mày, không màng hơn thua nói: "Không tính."

Vốn là muốn hỏi sao Vương Nhất Bác biết được ý nghĩa của minh bài, nhưng mà y nghĩ lại, cảm thấy nếu hắn đã biết, vậy thì biết đi. Ngày đó y nhét minh bài vào trong tay hắn, cũng đã biết sẽ có ngày hôm nay.

"Vì cái gì không tính?" Ý cười Vương Nhất Bác hiện lên, "Chẳng lẽ minh bài này lại ngang với 《 Đại Ninh Luật Sơn》trong lòng Tiêu thượng thư?"

Hắn muốn có một đáp án khác từ chính miệng Tiêu Chiến.

[Hết chương 54]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro