Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45

"Ta có tâm nhưng không đủ lực thì biết làm sao!"

Vẻ mặt khốn khổ của Trịnh Cảnh lại có thể lấp kín miệng Tiêu Chiến, không cho y nói tiếp.

Quan viên kết bè kết phái riêng lẻ trong kinh thành đã là chuyện bình thường, quan viên địa phương bẩm báo châu vụ, không được hồi đáp, thường thường chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp giải quyết. Dần dần, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Dù sao mỗi người phải tự cai quản một châu, cũng không đơn giản. Lời của Trịnh Cảnh, Tiêu Chiến cũng xem như có thể chấp nhận.

"Trịnh thứ sử có tầm nhìn, cân nhắc sâu xa như vậy, nhưng dù có đưa thêm hai đầu não thông tuệ cho Trịnh thứ sử, cũng chỉ sợ sẽ không tra rõ án tử này." Vương Nhất Bác nãy giờ không nói gì, lời vừa ra khỏi miệng liền khiến cho nhân tâm lạnh lẽo.

Trịnh Cảnh vừa nghe lời này, lập tức quan sát Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác. Gã là quan viên địa phương, nghe nói Hình bộ thượng thư trong triều tính thẳng như dây đàn, lời nói sắc bén, trong lúc nhất thời gã còn cho rằng mình nhận lầm người.

Nghe Vương Nhất Bác nói vậy, lập tức áy náy nói: "Tiêu thượng thư sao lại nói vậy, là Trịnh mỗ tầm mắt hạn hẹp! Không ngờ lại nhận lầm Vương đại nhân thành Tiêu thượng thư! Trịnh mỗ trịnh trọng nhận lỗi với Tiêu thượng thư!"

"..."

Tiêu Chiến đột nhiên không nhịn được mà cười khẽ, lần trước Lý Hoài Ân nhận nhầm Vương Nhất Bác thành y, lần này, Trịnh Cảnh lại nhận nhầm Vương Nhất Bác thành y.

Vương Nhất Bác thoáng nhìn khóe môi cong nhẹ của y, cả người quay về hướng y: "Ngươi cười cái gì."

Tiêu Chiến nghiêm mặt, trong lòng tự nhủ không ổn, đã thấy Vương Nhất Bác tới gần, kề sát tai nói: "Ngươi và ta có tướng phu thê, bị nhận sai là chuyện bình thường."

"..."

Tiêu Chiến lại chẳng cảm thấy dao động, nhưng Trịnh Cảnh loáng thoáng nghe thấy Vương Nhất Bác nói gì thì tâm loạn run bần bật. Gã do dự quan sát hai người, huyền y độc tuyệt, tuyết thanh vô song, phong thái từng người hỗ trợ lẫn nhau, sóng vai đi cùng lại không hề cảm thấy trái ngược, mà lại như gió vàng sương ngọc tìm nhau, làm lu mờ toàn bộ cảnh sắc nhân gian.

Thế là Trịnh Cảnh vội ngậm chặt miệng. Hai vị này dây dưa không thôi trên triều suốt ba năm, đồng liêu của họ còn chưa nói gì, gã làm sao nhàn rỗi mà đi bình luận.

Tiêu Chiến mắt nhìn thẳng, nói: "Trịnh thứ sử, tất cả công văn liên quan tới án cũ của Đồ Khâm và Văn Nhân, làm phiền Trịnh thứ sử chuẩn bị." Y dừng một chút, lại nói: "Tỏa Long Tĩnh nuốt người, nghịch long sắp xuất hiện, chờ tới lúc ta đi xuống Tỏa Long Tĩnh thì sẽ có thể dễ dàng giải quyết."

Trịnh Cảnh trố mắt kinh ngạc: "Vương —— Tiêu thượng thư muốn xuống Tỏa Long Tĩnh?!"

Tiêu Chiến hơi hơi gật đầu, xác nhận gã chưa nghe lầm.

"Không thể xuống! Không thể xuống! Không thể xuống!" Trịnh Cảnh liên tục xua tay, lòng bàn tay đổ mồ hôi, "Tiêu thượng thư, ngài đường đường là quan to tam phẩm, sao có thể tự mình xuống Tỏa Long Tĩnh?! Đến lúc đó lỡ ngài kẹt dưới Tỏa Long Tĩnh, vậy thì đồn đãi vớ vẩn sẽ càng không được giải thích, càng trở nên loạn hơn!"

Nghe vậy, Vương Nhất Bác nhíu mày, vẻ mặt không vui: "Trịnh thứ sử, bản quan sẽ cùng Tiêu thượng thư xuống Tỏa Long Tĩnh ——" Hắn còn chưa nói xong lời nói, đã bị Trịnh Cảnh phất tay ngắt lời.

Trịnh Cảnh y chang một con kiến bò trên chảo nóng, hận không thể lăn mấy chục vòng tại chỗ. Giọng điệu của gã giống như hận sắt không thành thép, lại giống như sợ rước thêm phiền: "Vương tiết độ sứ! Ngài không cần điên theo Tiêu thượng thư! Nếu hai vị đều táng ở Tỏa Long Tĩnh, vậy thật lộn xộn!" Gã đỏ mặt tía tai nhìn hai người, "Phía sau Tiêu thượng thư là Lư Long Trung Ninh quân, nếu ngài xảy ra bất trắc, Trịnh mỗ làm sao giải thích với Tiêu đại tướng quân, ngay cả Hồ tham quân hiện tại cũng sẽ không tha cho Trịnh mỗ!"

Vừa nghe Hồ tham quân, Tiêu Chiến nhíu mày, bá phụ y còn phái cả Hồ Tưởng tới?

Trịnh Cảnh vẫn đang lải nhải: "Vương tiết độ sứ, cho phép Trịnh mỗ ngu xuẩn kiến nghị, nếu là ngài thì càng không nên xuống! Ngài nói xem, ngài cầm trọng quân, vạn nhất gặp phải dị tượng lốc xoáy tại Tỏa Long Tĩnh, sẽ coi như là bị nguyên chậu phân mang tên tà long mưu nghịch đổ xuống đầu. Nếu ta là ngài, nhất định sẽ ngồi yên tránh đầu gió." Gã nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, "Say giấc trên đùi mỹ nhân khiến cho tai họa năm sau, còn tuyệt hơn gấp trăm lần chui vào địa phương quỷ quái này hôm nay."

"..."

Vương Nhất Bác tự nhiên cảm thấy buồn cười, Lý Hoài Ân cứ nhất quyết muốn dẫn danh y tới chữa bệnh cho hắn, Trịnh Cảnh thì lại khuyên hắn trở lại chơi bời phóng đãng. Hắn trông không đứng đắn tới vậy hả?

"Lời này của Trịnh thứ sử rất đúng." Tiêu Chiến ôn hòa cười, vô cùng khen ngợi nhìn về phía Vương Nhất Bác, "Vương tiết độ sứ, không ngại gói ghém hồi phủ, dù sao trong tay bản quan không binh không quyền, nếu gặp dị tượng, cũng không có gì lớn."

Chuyện y bị trục xuất khỏi Trung Ninh quân, cả triều đều biết. Văn võ bá quan không muốn đắc tội y là bởi vì y gánh họ Tiêu, là con tin của Trung Ninh quân. Thay vì nói là không muốn đắc tội y, chi bằng là nói không muốn mất đi lợi thế trong tay.

Ý cười của Vương Nhất Bác càng sâu, đọng trong mắt là nhu tình dào dạt, "Trịnh thứ sử nói thật sự rất đúng, đùi mỹ nhân tất nhiên tốt hơn nơi này gấp trăm lần. Nhưng mà đùi mỹ nhân bản quan đang nằm, không có nghe lời lắm, cho nên ta phải theo sát."

"..."

Nhiệt độ trong ánh mắt Tiêu Chiến hạ thấp xuống, lập tức xoay người nói lời tàn khốc nghiêm khắc với Trịnh Cảnh: "Trịnh thứ sử, trong lúc bản quan xuống Tỏa Long Tĩnh, làm phiền Trịnh thứ sử gom lại tất cả người và vật liên quan đến bản án cũ của Đồ Khâm, Văn Nhân. Khi nào bản quan từ Tỏa Long Tĩnh trở về, liền chính thức thăng đường thẩm vấn."

"..."

Hai mắt Trịnh Cảnh ngơ ra, người trong mắt gã bây giờ tuy là một lang quân tuấn tiếu ngọc sắc quang hoa, trong lòng lại nghĩ người này đúng là ác quỷ bướng bỉnh không biết đúng sai, "Tiêu thượng thư, ngài đi rồi sẽ không trở về được!" Còn thăng đường thẩm vấn? Này là đang đùa gã, thấy gã dễ bị lừa hay sao.

"Bảo ngươi làm gì thì làm đi!" Vương Nhất Bác khoanh tay, ánh mắt bộc lộ mũi nhọn.

Trịnh Cảnh xù lông trong lòng, lông gà lông vịt trên da đều dựng lên, nhưng cũng câm miệng. Một bậc chức quan cách biệt cũng đủ khiến người chết, mũi nhọn của quyền thần vẫn là nên tránh đi.

"Hồ tham quân đang ở bổn châu." Trịnh Cảnh do dự mà nói, "Không biết có cần phải thông báo Hồ tham quân việc hai vị xuống Tỏa Long Tĩnh?"

Vương Nhất Bác không nói, lông mày lên xuống một chút, lại nghe Tiêu Chiến tứ bình bát ổn nói: "Về Hồ tham quân, đành làm phiền Trịnh thứ sử giữ kín chuyện này với hắn. Chẳng những không thể đề cập tới chuyện này, còn phải giữ yên người ở trong châu, không để xen vào việc này."

"Cái này..." Trịnh Cảnh nghi hoặc, đang muốn hỏi nhưng Vương Nhất Bác lại chắn ngang trước mặt gã: "Không cần hỏi, xong việc chỉ có lợi cho ngươi, không hề có hại. Hỏi nhiều, ngược lại càng khó xử lý."

Trịnh Cảnh liền nói ngay: "Trịnh mỗ tất nhiên không sinh sự, Vương tiết độ sứ cứ yên tâm đi!"

Vẫn là dùng tám dây xích lớn gắn vào miệng giếng để xuống, Vương Nhất Bác vén vạt áo, "Ta xuống trước?"

Tiêu Chiến vọng xuống giếng không thấy đáy, quay đầu, do dự khó hiểu nhìn hắn.

Vương Nhất Bác giải thích: "Lần trước ở mật thất của Lý Hoài Ân, ngươi đã quyết định đi cửa nào, lần này vẫn là ngươi quyết định."

Đột nhiên nhắc tới việc này, Tiêu Chiến rũ mắt nói: "Một khi Vương tiết độ sứ đã nói vậy, bản quan cũng không thay đổi như ban đầu."

Từ trên miệng giếng đắp bằng ngàn viên đá, bắt lấy xích sắt, thả người đi xuống, bám dọc theo xích sắt đi thẳng vào.

Hai người dừng ở trên một đường đá có nước, mũi ủng Tiêu Chiến ướt lạnh, ngay cả chỗ chân ngoài giày cũng đã bị chìm trong nước. Mày của y nhíu lại, tầm mắt vừa chuyển, đột nhiên cảm thấy mình bị nâng lên.

Vương Nhất Bác bế ngang người nọ, khẽ nhếch mày: "Có phải ngươi lúc nào cũng thích cưỡng ép mình làm chuyện mình không thích không?"

Tiêu Chiến chậm rãi hoàn hồn, nhận ra tư thế của mình, lập tức ấn vào vai Vương Nhất Bác nói: "Vương tiết độ sứ, không cần như thế."

Tiếng nước chảy vang ra, Vương Nhất Bác nói: "Tiêu thượng thư, ta vất vả lắm mới bắt được cơ hội lấy lòng, phải tận dụng thời cơ."

Lực cổ tay tăng thêm, như sắt thép đổ xuống, không gì phá nổi. Trong lúc Tiêu Chiến giãy giụa, vành tai lại nóng lên, nói không giữ miệng: "Cũng là bởi vì Vương tiết độ sứ hay lấy lòng, cho nên mới khiến người ta cảm thấy ngươi giống tên gian tặc."

"..."

Vương Nhất Bác trăm triệu không ngờ y sẽ nói vậy, hắn ngừng bước: "Cho nên ngươi không tin ta, là bởi vì cái này?" Là do hắn tự vác đá nện vào chân mình?

"... Nói như thế, cũng không sai."

Nói xong, Tiêu Chiến liền tránh ra, một lần nữa đứng trong dòng nước đen ngòm.

Trong lồng ngực Vương Nhất Bác trống trải, hắn chớp chớp mi, nhìn chăm chú Tiêu Chiến, chậm rãi nói: "Tiêu thượng thư, sao ta cảm thấy mình vừa bị lừa vậy?"

Tiêu Chiến tránh đi ánh mắt mãnh liệt của hắn, ho nhẹ một tiếng: "Vương tiết độ sứ, bản quan, từng là võ tướng. Bản quan ——"

"Tim ngươi đập rất nhanh." Vương Nhất Bác không biết khi nào đã tới gần, lòng bàn tay áp vào ngực y, "Tiêu Chiến, trong lòng ngươi có luyến tiếc người khác... Ngươi biết không?"

Tiêu Chiến nghẹn lời trong chốc lát, khuôn mặt càng trở nên trắng hơn, chỉ có tiếng nói bình tĩnh vang lên: "Vương tiết độ sứ, nếu tim người không đập, thì đã chết rồi."

"Ta biết." Sắc mặt Vương Nhất Bác cũng lặng sóng, lại bấm tay đếm nhịp tim của Tiêu Chiến, "Nhưng mà nhảy nhanh như vậy, là vì cái gì?"

Trong đường đi dưới sông ngầm, tiếng Vương Nhất Bác vọng lại, khiến cho giọt nước trên vách đá giật mình, tí tách rơi xuống vũng nước phía dưới, nở rộ từng đợt sóng. Tiêu Chiến im lặng, trong ánh mắt toàn là bọt nước bắn lên, gợn sóng lăn tăn sinh ra tươi đẹp.

Nhưng hoa nở rồi sẽ tàn, mắt Tiêu Chiến đảo qua cảnh sông nước, bình chân như vại nói: "Đột nhiên đến nơi lạ, lại có ưu phiền trong lòng, tim đập nhanh cũng là chuyện thường."

Ánh mắt Vương Nhất Bác lóe lên, nhiều cảm xúc chôn sâu, "Chiến Chiến, ngươi thật đúng là —— làm ta bó tay chịu trói."

Hắn xoay người dẫn đường, "Đi thôi."

Vốn tưởng rằng Vương Nhất Bác sẽ theo đuổi không bỏ ép hỏi y, nhưng hắn lại không. Tiêu Chiến rất kinh ngạc, nhưng lại có dự cảm là mưa gió sắp đến. Y và Vương Nhất Bác, đều không phải người thường.

Đường phía trước mở rộng ra thành mười miệng đường nhỏ khác đối xứng với nhau, lành lạnh đen kịt, giống như vực sâu.

Đuốc rơi ánh lửa xuống, để sát vào đầu đường đá, mới nhận ra hơn mười con đường này đều đã bị tường đá lớn lấp kín.

Tiêu Chiến dùng tay áp lên tường đá, lạnh lẽo tận xương, y lại hỏi: "thị vệ của Vương tiết độ sứ tới kịp sao?"

"Bọn họ không tới kịp cũng không sao, chẳng lẽ ta còn không bảo hộ được ngươi." Vương Nhất Bác giơ cao đuốc, theo ánh lửa lần ra phương hướng, ngẩng đầu vọng lên, thấy phía trên tường đá có hai thanh ngang ở phía trên, phía dưới là một thanh ngang đã bị gãy.

"Tốn hạ đoạn (*), là Bát Quái đồ...?" Tiêu Chiến nhìn vào vết tích chạm khắc, rồi lại nói: "Nơi đây có mười con đường đối xứng nhau, không chỉ có tám con đường, cũng không phải xếp theo tám hướng. Không giống Bát Quái đồ lắm."

(*) Tốn hạ đoạn: Hai vạch ngang, một vạch đứt phía dưới của quẻ Tốn.

Vương Nhất Bác cười khẽ: "Chẳng lẽ vạn vật trên thế gian này cuối cùng đều phải quy về âm dương? Thiên hạ đã phân thành mười đạo, đâu chỉ tám hướng." Hắn nghiêng đầu ngưng mắt nhìn Tiêu Chiến, "Ta không tin trên đời chỉ có đạo âm dương, ta chỉ tin cảm xúc, giác ngộ, mong muốn của bản thân."

Tiêu Chiến nương theo ánh lửa, nhìn thấy kiên quyết giữa mày của hắn, hiếm khi chua xót bảo: "Vương đại nhân, thiên hạ này rồi cũng sẽ thống nhất, đạo âm dương là ngọn nguồn của mọi thứ, dù có người khác biệt, nhưng đó mới là đạo của đa số người, những người đi con đường khác biệt cũng sẽ có lúc đi vào ngõ cụt."

"Nếu không có kẻ khác biệt." Giọng Vương Nhất Bác vô cùng sắc bén, "Thì làm sao có chốn đào nguyên, làm sao có chốn bồng lai tiên cảnh, làm sao có chốn cực lạc Cửu Trọng Thiên."

Tiêu Chiến lặng lẽ than thầm trong lòng, không cãi lại hắn, nhưng lại thấy Vương Nhất Bác duỗi tay chạm vào thanh ngang kia, đứng cạnh nói: "Ngươi chính là cực lạc của ta khi ta đã quen thấy đau khổ."

"..."

Tiêu Chiến cũng nhìn thanh ngang kia, nhàn nhạt mở miệng: "Nói không chừng..." Y châm chước tìm từ, "Kiếp trước, ta còn là đao phủ diệt toàn tộc ngươi."

Tay Vương Nhất Bác lơ đễnh chạm vào ngọn lửa, chợt run lên, ngọn lửa lay động tạo ra độ ấm. Hắn ráng giữ cho cổ tay ổn định, chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Chiến, cổ họng khô khốc như lữ hành khát nước.

Hắn nhìn theo bóng Tiêu Chiến, muốn hỏi, ngươi nhận ra ta sao?

[Hết chương 45]

------------------------------

Lời tác giả:

Ờm, tính cách tiểu Tiêu... theo lý thuyết là sẽ không bị bế công chúa, nhưng ta muốn tìm cách để em nó hoảng loạn... sức tưởng tượng của tác giả không đủ... chỉ có thể viết tạm như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro